Chương : 120
Chương 120: Thích Giang Bắc Minh
Sau khi nghỉ ngơi khoảng bốn
 giờ, cuối cùng Giang Bắc Minh
 cũng tỉnh lại.
“Bắc Minh, cháu tỉnh rồi à?”
 Lúc này Hồ Minh Đức đang ngồi
 bên cạnh Giang Bắc Minh, vừa
 nhìn thấy Giang Bắc Minh tỉnh lại,
 lập tức cười với anh.
“Chú Minh Đức” Giang Bắc
 Minh ngồi dậy chào hỏi Hồ Minh
 Đức, sau khi nghỉ ngơi vài giờ, thề
 lực đã hồi phục. “Khánh Linh tỉnh rồi à?”
 “Vẫn chưa…”
Ngay sau khi Hồ Minh Đức nói
 xong, Mã Mỹ Linh chạy đến báo
 với Hồ Minh Đức: “Ông Đức, ông
 Đức, nhanh lên, Khánh Linh tỉnh lại
 rồi. Bắc Minh, cháu cũng tỉnh rồi sao?”
“Vâng!” Giang Bắc Minh gật
 đầu nói: “Đi, chúng ta đi cũng qua
 xem một chút.”
“Được rồi, chúng ta cùng qua
 xem một chút!” Hồ Minh Đức lúc
 này cũng có vẻ rất vui, con gái của
 anh tỉnh lại cũng không sao, là một
người cha, anh đương nhiên rất vui.
Khi đến phòng của Hồ Khánh
 Linh, quả thật lúc này Hồ Khánh
 Linh đã tỉnh lại rồi. Bời vì không
 phải loại tỉnh lại sau một trận ốm
 nặng, nên lúc này tỉnh thần và
 trạng thái của Hồ Khánh Linh có vẻ
 rất tốt. Thấy Hồ Minh Đức và Mã
 Mỹ Linh đi tới, Hồ Khánh Linh đột
 nhiên nhảy khỏi giường.
“Bố, mẹ, bố mẹ đến rồi!” Hồ
 Khánh Linh tràn đầy sức sống
 thanh xuân chạy tới, trực tiếp ôm
 lấy Mã Mỹ Linh và Hồ Minh Đức.
“Ai u, ai u…” Hồ Minh Đức và
Mã Mỹ Linh thấy con gái mình trờ
 lại bình thường, nhất thời không
 cầm được nước mắt.
Đây là những giọt nước mắt
 kích động.
Nghĩ đến bộ dạng điên cuồng
 và kinh hãi của con gái kể từ khi
 được đưa về đêm qua, và thấy con
 gái đã trở lại bình thường vào lúc
 này, họ nhận ra có nhiều tiền hơn
 nữa cũng vô ích. Không gì hơn một
 gia đình khỏe mạnh và hạnh phúc
 bên nhau!
Giang Bắc Minh không đi vào,
 mà đứng ở cửa phòng.
Bởi vì anh sợ Hồ Khánh Linh
 nhìn thấy mình, anh sợ Hồ Khánh
 Linh sẽ thích mình.
Vì mình là người đã có vợ nên
 tốt hơn hết là tránh xa Hồ Khánh
 Linh. Dù là bởi cứu cô ấy khiến
 trong tiềm thức cô ấy nghĩ rằng
 mình là một người rất quan trọng
 cũng không thành vấn đề. Miễn là
 sau này Hồ Khánh Linh không còn
 nhìn thấy mình nữa, thì sẽ không
 Sao cả.
Vì vậy, sau khi nhìn thấy Hồ
 Khánh Linh lúc này đã hoàn toàn
 ồn, Giang Bắc Minh định xoay
người rời di.
“Đứng lại!” Ngay khi Giang
 Bắc Minh đang định quay người rời
 đi, Hồ Khánh Linh đột nhiên gọi
 Giang Bắc Minh lại.
Giang Bắc Minh đột nhất thời
 cười khổ một cái, không ngờ vẫn bị
 Hồ Khánh Linh trông thấy.
Bị Hồ Khánh Linh nhìn thấy,
 nếu anh ấy bỏ đi như thế này thì
 cũng không ồn lắm, vì vậy, Giang
 Bắc Minh chỉ có thể quay đầu nhìn
 về phía Hồ Khánh Linh, sau đó
 mỉm cưỡi chào hỏi.
“Xin chào!”
Hồ Khánh Linh nghi ngỡ nhìn
 Giang Bắc Minh, chậm rãi đi về
 phía Giang Bắc Minh.
“Anh là ai?” Hồ Khánh Linh hồ
 nghi liếc nhìn Giang Bắc Minh hỏi.
“Đây là Giang Bắc Minh” Hồ
 Minh Đức đột nhiên cười nói.
 “Khánh Linh, lần này con bị bệnh,
 chính là Giang Bắc Minh đã chữa
 khỏi cho con.”
Lúc này Giang Bắc Minh và
 Hồ Khánh Linh đang đứng cùng
 nhau. Hồ Minh Đức càng nhìn càng
 thấy có tướng vợ chồng, nếu thực
 sự có thể ð bên nhau thì tốt biết
bao. Tiếc rằng Giang Bắc Minh kết
 hôn sớm quá.
“Ô, cảm ơn anh“ Hồ Khánh
 Linh nói với Giang Bắc Minh: “Tôi
 tên là Hồ Khánh Linh, rất vui được
 gặp anh!”
Hồ Khánh Linh không biết tại
 sao, lúc này khi nhìn thấy Giang
 Bắc Minh, cô lại có cảm giác rất
 quen thuộc, nhưng đến tên của
 anh, cô ấy thậm chí còn không
 biết… Thậm chí, vừa rồi, sau khi bố
 nói anh là bác sĩ cô ấy mới biết. Hồ
 Khánh Linh đâu có quen biết vị
 bác sĩ nào, nhưng sao cô lại cảm
thấy quen thuộc đến vậy?
“Tôi cũng rất vui được biết cô.”
 Giang Bắc Minh cười nói: “Vậy, tôi
 có chút chuyện, nên đi trước đây.”
“Hay là anh ở lại dùng cơm
 đã.” Hồ Khánh Linh đột ngột nói
 với Giang Bắc Minh: “Tôi sẽ bảo
 mẹ nấu ngay bây giờ, ăn cơm xong
 rồi hãy đi, được không?”
“Không được, không được.”
 Giang Bắc Minh lắc đầu nói: “Lần
 sau, lần sau có cơ hội thì sẽ cùng
 ăn bữa cơm.”
“Vậy được, anh chð một chút.”
 Hồ Khánh Linh trầm mặc một hồi,
sau đó quay về phòng, từ trong
 ngăn bàn lấy ra một tờ giấy và cây
 bút, viết một dãy số, sau đó đem
 nó giao cho Giang Bắc Minh, nói:
 “Đây là số điện thoại di động của
 tôi. Thuận tiện, anh có thể cho tôi
 biết số điện thoại di động của anh
 được không?”
“Tôi…” Tim Giang Bắc Minh
 lúc này đập rất nhanh, mọi thứ đều
 như dự đoán, Hồ Khánh Linh quả
 nhiên coi mình là người quan trọng
 nhất của cô ấy, Lúc này, tuy rằng
 cô ấy không thể hiện quá rõ ràng,
 nhưng lại tựa như đã bằng lòng ở
cạnh bên mình.
“Được, tôi sẽ cho cô biết số
 điện thoại của tôi” Giang Bắc Minh
 không có cách nào từ chối Hồ
 Khánh Linh. Dẫu sao, không thể
 nói với cô ấy là mình không có số
 điện thoại di động.
Nói cho Hồ Khánh Linh biết số
 điện thoại di động của mình, Giang
 Bắc Minh mới lên tiếng tiếp: “Vậy
 tôi đi trước đây.”
“Đề tôi tiễn anh.” Hồ Khánh
 Linh nói, liền theo Giang Bắc Minh
 cùng bước ra ngoài.
Cho đến khi Giang Bắc Minh
lên xe, chiếc taxi đã đi ra xa từ lâu,
 Hồ Khánh Linh vẫn trầm tư đứng ở
 bên đường.
Hồ Minh Đức và Mã Mỹ Linh
 lúc này đang đứng trước cửa nhà,
 nhìn con gái đang đứng ở ven
 đường, vẻ mặt của hai vợ chồng
 già rất mất tự nhiên.
“Ông à, xem ra Bắc Minh thật
 sự nói đúng. Con gái của chúng ta,
 thật sự thích Bắc Minh!” Mã Mỹ
 Linh lo lắng nói: “Nếu Bắc Minh
 chưa kết hôn thì tốt biết bao.”
“Đúng vậy, nếu Bắc Minh
 chưa kết hôn, con gái chúng ta
thích cậu ấy, thì cứ để hai đứa bên
 nhau, nhưng…” Hồ Minh Đức thờ
 dài ngao ngán, bởi vì ông ấy là một
 nghệ sĩ tuồng, là người theo nghề
 truyền thống, cho nên, suy nghĩ
 của ông ấy cũng truyền thống hơn.
 “Nếu con bé cứ suốt ngày nhớ đến
 Bắc Minh thì không ổn lắm. Dù gì
 thì Bắc Minh cũng đã có gia
 đình…”
“Vậy, ông à, chúng ta nên làm
 gì đây?”
“Tôi cũng không biết” Hồ
 Minh Đức lắc đầu nói. “Chúng ta đi
 từng bước một.”
Hồ Minh Đức lắc đầu bất lực,
 rồi quay lưng bước vào nhài
Hồ Khánh Linh đứng bên lề
 đường khoảng năm phút, sau đó
 im lặng quay vào nhà.
Trông giờ không còn vẻ tràn
 đầy sức sống như lúc thấy bố mẹ,
 thay vào đó, cô ấy ngồi trên sô pha
 một mình, cầm mảnh giấy Giang
 Bắc Minh đưa cho, ngần ngơ suy
 nghĩ.
“Khánh Linh!” Hồ Minh Đức
 không nhìn nổi nữa, liền ngồi
 xuống bên cạnh Hồ Khánh Linh:
 “Nào, ăn chút hoa quả đi!”
“Cảm ơn bố.” Hồ Khánh Linh
 nhận lấy trái cây từ bố. Bình thường
 cô rất thích trái cây nhưng lúc này
 chỉ cầm lấy và đặt lên bàn trà.