Chương 43: “Anh Đang Nghĩ Về Chúng Ta.”
Hà Mật Khuê nhếch môi kiêu ngạo, từ tốn đáp: “Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Tốt nhất những ngày sắp tới anh an phận một chút, không thì đừng trách em” Dứt lời, Hà Mật Khuế xoay người trở lại bàn trà thu dọn vỏ xoài, Kiều Dương dõi mắt theo cô, anh khẽ bật cười khổ, cùng lúc không rõ vì vị chua vừa nãy hay do “xúc động” mà ở đuôi mắt, giọt nước trong suốt bỗng rơi ra. So với thời gian ban đầu, Kiều Dương lại càng thích con người của Hà Mật Khuê ở hiện tại, cô thích nói thích, ghét nói ghét, không còn giấu cảm xúc riêng trong lòng, cũng không nhút nhát trốn tránh những chuyện tưởng chừng không thể giải quyết. Để mở được trái tim của Hà Mật Khuê, thành công để cô sống bằng con người thật trước mặt Kiều Dương, anh đã tốn rất nhiều thời gian và tâm tư để chứng minh tình cảm chân thành, mang đến cảm giác an toàn cho cô. Nhưng cho dù Hà Mật Khuế có thay đổi nhiều đến đâu, hay kể cả khi thường mè nheo trách móc, Kiều Dương vẫn hiểu được những thứ âm thầm cô dành cho anh. Hà Mật Khuê than phiền vì phải chịu cực khổ mang thai, nhưng chưa từng nói ra hai chữ “hối hận” khi có con. Hà Mật Khuê hay lôi ra hàng tá lý do để trách móc và gây chuyện với Kiều Dương, nhưng lúc bệnh viện cần anh, cô tuyệt đối không làm khó, cũng chưa từng lấy đứa bé ra để ép buộc anh lựa chọn giữa công việc và gia đình. Hà Mật Khuế không giỏi bày tỏ tình cảm, ngoài mặt vẫn hay quấy rối Kiều Dương đủ điều, nhưng chỉ cần anh ra ngoài làm việc, cô không bao giờ mang cảm xúc tùy hứng của mình làm phiền khiến anh bận tâm. Hà Mật Khuê ở nhà có thể đầu bù tóc rối, thích ăn lúc nào thì ăn, chọn lựa đồ mặc cũng tùy ý, nhưng sẽ vì Kiều Dương mà chuẩn bị chu đáo cơm nước trước khi anh tan ca, quần áo giặt sạch sẽ ủi phẳng phiu đêm trước khi anh đi làm vào sáng sớm mai. Hà Mật Khuê trước nay chỉ là một cô gái bình thường, bản chất lại cả tin, nhát gan. Để quyết định đến với Kiều Dương, trở thành một người phụ nữ của gia đình, chăm sóc anh toàn vẹn và chấp nhận chia sẻ thời gian ở bên anh cho người khác, cô cũng đã phải đấu tranh tâm lý rất nhiều. Tất cả, anh đều biết. Hà Mật Khuê có thể không sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp, bù lại cô vô cùng hiểu chuyện. Ở nhà cô sẵn sàng dìm Kiều Dương bất cứ lúc nào, nhưng ra ngoài sẽ không làm anh mất mặt với người khác. Hà Mật Khuê xuất thân có thể không môn đăng hộ đối, bù lại chính tay cô là người chăm sóc Kiều Dương từ miếng ăn đến giấc ngủ, giúp anh tiết kiệm tiền, dùng tấm chân tình quan tâm anh và làm vui lòng bố mẹ anh thay vì bằng vật chất. Hà Mật Khuế có thể không phải là một họa sĩ xuất sắc trong lĩnh vực mà cô đang theo đuổi, nhưng mỗi một tác phẩm cô tạo nên đều đổ vào toàn bộ tâm huyết, thể hiện đam mê một cách nghiêm túc. Hà Mật Khuê đơn thuần mà Kiều Dương quen đã phải trải qua từng ngày, trải qua từng việc lớn nhỏ để từ từ chiếm lấy trái tim anh. Kể cả khi cô có là một người ngoài lạnh trong nóng, tình cảm lặng lẽ dành cho anh không phô trương hay quá ấn tượng, nhưng mỗi một khoảnh khắc vẫn luôn hằn sâu trong lòng anh. Quay đi quay lại chợt bắt gặp Kiều Dương đang ngẩn người, trên môi lại hiện lên nụ cười mãn nguyện, Hà Mật Khuê khó hiểu nhẹ bước đến gần quan sát thật kỹ. Cô đứng trước mặt anh, huơ tay vài lần anh vẫn không phát hiện, điệu bộ nhập tâm suy nghĩ dường như quên mất thế giới xung quanh. Hà Mật Khuê cẩn trọng vỗ nhẹ đầu ngón tay lên vai Kiều Dương, khi có tác động vật lý anh mới sực tỉnh, nét mặt cho chút giật mình khi thấy cô đứng gần sát bên. CôCô khoanh hai tay trước ngực, dùng thái độ đa nghi hỏi: “Anh nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?” Kiều Dương không chút e dè lắc đầu, ngay thẳng đáp: “Anh đang nghĩ về chúng ta.” “Nghĩ về chúng ta?” Hà Mật Khuê nghi hoặc lặp lại câu nói vừa rồi của Kiều Dương, sau đó cũng gật gù hùa theo: “Thật trùng hợp, em cũng đang nghĩ về chúng ta.” Hai khóe môi của Kiều Dương càng lúc càng cong lên cao hơn, anh nắm tay Hà Mật Khuê kéo cô ngồi xuống đệm, dịu dàng hỏi: “Em nghĩ gì về chúng ta?”