Chương 42: Lại Khó Chịu À?
Thậm chí, có nhiều người còn suy luận ra được lý do Kiều Dương đưa Hà Mật Khuế theo. Lần trước anh vô tình dính phải tin đồn tình ái với Gia Hân, sau đó bỗng nhiên đột ngột quay về không báo trước, lần này lại đưa Hà Mật Khuê đi cùng, tức là anh sợ cô sẽ nghĩ lung tung rồi ghen tuông. Nói trắng ra, chính là sợ vợ ghen. Ngược lại, mọi người nhìn thấy Vĩ Hào hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái, thế nên liền nhiệt tình mai mối người trong ngành cho anh chàng. Đáng nói, Vĩ Hào được làm mới không dừng lại để suy nghĩ thì đã vội vàng xua tay từ chối: “Đừng, đừng! Nhà tôi có bà chủ giỏi dùng dao phẫu thuật, tôi không muốn bị thiến đâu.” Cả phòng lập tức ô to kinh ngạc, tiếng cười đùa truy hỏi không ngừng vang lên bắt Vĩ Hào khai ra danh tính. Ngồi ở chỗ gần góc phòng đổi diện cửa, Kiều Dương đang cười xoay qua bắt gặp gương mặt nghiêm nghị của Hà Mật Khuê, anh theo phản xạ tự nhiên thu lại bộ dạng vô tư vừa rồi, lo lắng hỏi: “Sao thế? Lại khó chịu à?” Hà Mật Khuê nhìn qua Kiều Dương, trả lời câu không liên quan nhưng đầy ám chỉ: “Em cũng biết dùng dao.” Kiều Dương: “...” Kết thúc bữa tối, Kiều Dương cùng Hà Mật Khuê dạo phố, vừa ngắm cảnh đêm vừa tản bộ cho tiêu cơm. Bên ngoài phố xá tương đổi thanh bình, không ồn ào náo nhiệt, kể cả buổi chiều giờ cao điểm cũng không kẹt xe khói bụi như thành phố của cả hai đang sống. Kiều Dương đã công tác ở nơi đây nhiều lần, những nơi ăn uống và giải trí gần Khách sạn cũng từng ghé qua. Chỉ khác ở chỗ, những lần trước anh đi cùng đồng nghiệp, lần này đến lại là cùng vợ tay nắm tay đi dạo. Ngang qua cửa hàng trái cây bên đường, Hà Mật Khuê không thèm báo trước một phát kéo Kiều Dương tấp vào. Anh đứng một bên, dõi mắt theo cô liên tay chọn xoài non bỏ vào túi, đến lúc bà chủ để lên cần số nhảy đến gần một ký. Thế nhưng, Hà Mật Khuế không có ý bỏ lại bớt, đợi bà chủ cần ký tính tiền xong có lấy ví ra tìm tiền mặt để trả. Kiều Dương bên cạnh vội thấp giọng cản: “Nhiều như vậy làm sao ăn hét." Hà Mật Khuê từ tốn xoay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: “Hai người ăn mà.” “Anh không ăn.” Hà Mật Khuê đưa tiền cho bà chủ, không nhanh không chậm trả lời: “Em đâu có nói anh ăn, là em với con ăn.” Hà Mật Khuê đưa tiền cho bà chủ, không nhanh không chậm trả lời: “Em đâu có nói anh ăn, là em với con ăn.” Kiều Dương: “...” Sau khi trở về khách sạn, Hà Mật Khuê bày xoài vừa mua và muối được bà chủ cho kèm ra bàn trà, dùng dao gấp mang theo gọt vỏ ăn. Kiều Dương cầm theo máy tính bảng về giường xem tài liệu chuyên môn, mỗi lần liếc nhìn qua chỗ cô đều không nhịn được ứa nước bọt. Chỉ từ ngoài nhìn vào, Kiều Dương đã hình dung được xoài chua đến cỡ nào, nhưng Hà Mật Khuê mỗi lần ăn đều cắn miếng lớn, biểu cảm lại vô cùng thỏa mãn. Anh cong môi cười bất đắc dĩ, dù muốn có được thoải mái nhưng vì sức khỏe vẫn phải lên tiếng nhắc nhở: “Nhớ ăn ít thôi, nạp quá nhiều axit không tốt cho dạ dày của em đâu.” “Em biết rồi, em chỉ ăn hai trái thôi” Hà Mật Khuê ăn ngon miệng, tuy thèm nhưng vẫn ý thức để tránh ảnh hưởng đến em bé. Kiều Dương mỉm cười hài lòng, tiếp tục xem tài liệu trên máy tính bảng. Lát sau, Hà Mật Khuê chợt đến bên cạnh Kiều Dương, anh vừa ngẩng đầu thì cô đã đưa một phần ba góc xoài trước mặt anh, dùng vẻ mặt nài nỉ nhờ vả: “Anh ăn cái này đi, em không ăn nổi nữa, bỏ uổng lắm” Kiều Dương nhìn miếng xoài không lớn còn chấm sẵn cả muối, dự đoán sẽ không đến nỗi nào. Anh há miệng ăn miếng xoài Hà Mật Khuê đất, vừa cắn một cái vị chua lập tức loan ra kích thích vị giác, mặt mũi anh nhăn chặt, tay chân đều đồng loạt quắn quéo hết lên. Hà Mật Khuê nhìn thấy phản ứng của Kiều Dương liền bật cười thành tiếng, không những không xót, ngược lại còn hả hê ra mặt: “Đáng đời anh này thì bạn cũ!” Nghe đến đây, Kiều Dương theo phản xạ ngẩng đầu, biểu cảm hoài nghi nhìn chằm chằm vào Hà Mật Khuê, thận trọng thăm dò: “Em... vì Gia Hân nên tìm cơ hội trút giận?”