Chương 2
Chậc, không cần điều tra cũng biết lúc này Khương Trì nhất định đang ở cạnh Tô Văn.
Cũng tốt, đúng lúc hợp ý tôi.
Trước hết, tôi giấu kỹ đống mảnh nhỏ nhật ký, những cái đó đều là chứng cứ sau này ra toà đối chất với Khương Trì.
Tiếp theo, tôi gọi người chuyển cái bàn mà trước nay Khương Trì để nhật ký đến nhà ba mẹ tôi.
Ngày thường cái bàn này đều khóa lại, khóa chính là thanh xuân của Khương Trì, đã nhiều năm không mở ra. Gần đây Khương Trì và ánh trăng sáng của anh ta phơi phới trong mùa xuân thứ hai, mới bắt đầu lại thói quen viết nhật ký.
Nếu không phải anh ta luôn ở phòng sách lén viết nhật ký, còn khóa không cho tôi xem, tôi cũng sẽ không tò mò món đồ trong cái bàn ấy.
Nếu không phải anh ta thường xuyên mở khóa, thì ngày đó cũng sẽ không sơ xuất quên khóa lại, vì vậy bị tôi mở ra.
Nào có gì trùng hợp, tất cả đã sớm định sẵn vào cái ngày anh ta ngoại tình.
Cuối cùng, tôi gọi điện đặt một chiếc bàn làm việc xa hoa.
Mọi chuyện ổn thoả, chỉ chờ Khương Trì.
...
Ngày hôm sau, Khương Trì về nhà với khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhìn cái là biết bị mỹ nhân hút hết dương khí.
Anh ta vừa chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, tôi liền thần thần bí bí đến bên nói cho anh ta một bất ngờ.
Không chờ Khương Trì định thần, tôi mở cửa phòng sách, triển lãm toàn bộ không gian cho anh xem chiếc bàn làm việc mới mua.
“Vui không? Đây là món quà kỷ niệm mười năm của chúng ta, em còn đặt cho anh một chiếc ghế mát xa, thoải mái lắm đó.”
Nói xong, tôi sợ triển lãm không đủ toàn diện, còn bật điều khiển từ xa của ghế mát xa.
“Trần Đình, cái bàn cũ đâu?”
Trong tiếng ù ù nơi ghế mát xa, sắc mặt Khương Trì nhanh chóng tối sầm.
“Cái bàn cũ ư, tặng cho ba em rồi, anh cũng biết mà, gần đây ba mê mẩn thư pháp nên đang cần một cái bàn gỗ.” Tôi cười đáp.
"Sao em không nói trước tiếng nào đã… Bàn của anh còn có tài liệu quan trọng đấy, em mau dọn về đây cho anh!”
Khương Trì tức giận đến mức câu từ đứt đoạn, đứng bên cạnh anh ta, tôi có thể thấy rõ nắm tay đang siết chặt kia.
Chu choa, tức giận, cái gọi là tài liệu quan trọng không phải là cuốn nhật ký kia với giấy vay nợ của Tô Văn đó chứ.
Chẳng phải nói là chân ái đời này ư? Sao còn muốn người ta viết giấy vay nợ nhỉ. Thôi đừng nhắc, bọn họ còn rất tình thú, giấy vay nợ đều là hồng nhạt, còn có dấu môi cơ đấy.
“Anh hung dữ gì chứ, cái bàn đó có khoá, ai trộm được tài liệu của anh sao? Nếu không thì anh đưa chìa khóa cho em, ngày mai em giúp anh lấy tài liệu về?” Tôi cười trộm trong lòng, trên mặt lại treo biểu cảm đầy tủi thân, giống hệt cô vợ nhỏ chuẩn bị quà bất ngờ cho chồng mà lại bị quát lớn.
Tôi đoán trước anh ta không dám đưa chìa khóa cho tôi, dù sao đồ trong ngăn kéo tuyệt đối không thể để người khác thấy.
“Hay là tự anh đi lấy cũng được, em đỡ mất công chạy.” Nói xong, tôi ỉu xìu cuộn người trên ghế mát xa, ghế đắt tiền quả nhiên dùng thoải mái, còn sẽ làm ấm nè.
Lúc này tôi đã bật trạng thái mặc kệ sự đời, anh ta muốn nói tôi liền khóc, dù sao người sốt ruột cũng không phải tôi.
Khương Trì thấy tôi không phối hợp, quay đầu ra ngoài gọi điện cho ba tôi.
“Ầm ầm!”
Chưa được vài phút, ngoài phòng sách truyền tới tiếng đóng cửa thô bạo, từ kẹt cửa tôi thấy Khương Trì nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa phòng ngủ.
Không cần hỏi, chắc chắn là bị ba tôi cho ăn mệt.
Vốn dĩ ba tôi vẫn còn bất mãn chuyện Khương Trì vắng mặt trong tiệc mừng thọ, tôi lại có đánh tiếng trước, nếu Khương Trì mà thuận lợi thuyết phục được ba tôi thì mới là chuyện lạ đấy.
Tóm lại, bất luận Khương Trì nói thế nào, ba tôi chỉ biết một mực khẳng định mình thích này cái bàn.
Tài liệu trong bàn có thể lấy đi, nhưng phải giáp mặt chứng kiến rõ ràng, đỡ cho sau này thiếu sót cái gì lại tranh chấp dây dưa. Nếu Khương Trì kiên quyết muốn lấy cái bàn về, ba tôi sẽ lập tức vào vai người ba vợ bị con rể làm thất vọng hoàn toàn, ba vợ đã đau lòng, vậy cái gì mà tiền đền bù, cái gì mà đổi nhà mới, nằm mơ đi.
Hiển nhiên Khương Trì nào dám lấy tài liệu dưới sự chứng kiến của ba tôi, chưa nói đến nhật ký, chỉ tờ giấy vay nợ in đầy dấu môi kia, dù đánh chế.t Khương Trì cũng không có gan kiểm kê trước mặt ba tôi.
Khương Trì càng không dám đắc tội ba tôi, lỡ như ông thật sự không giúp chúng tôi đổi nhà thì kế hoạch của anh ta và Tô Văn sẽ đổ sông đổ biển. Đến lúc đó, anh ta lấy gì đắp vào khoản nợ kia đây.
Buổi chiều, Khương Trì lại ra ngoài, lý do vẫn là tăng ca.
Anh ta vừa khuất dạng, tôi cũng nhanh chóng ra cửa.
Khương Trì là đi tìm Tô Văn, tôi là đi tìm người lắp đặt thiết bị theo dõi.
Chẳng biết Khương Trì cùng Tô Văn thương lượng thế nào, từ hôm sau đó, anh ta đột nhiên hoá thành một người chồng tốt, một chàng rể ngoan hiền hiếu thảo. Không có việc gì liền mang theo quà cùng tôi đi thăm ba mẹ, ở trước mặt ba tôi thì nịnh nọt lố lăng, nhất mực tán thưởng nhạc phụ đại nhân luyện chữ.
Đừng hỏi, hỏi chính là hiếu thuận, hỏi nữa chính là đam mê thư pháp.
Tài liệu, tài liệu gì? Đồ vật không quan trọng, không nhắc tới cũng kệ đi.
Khương Trì muốn diễn, chúng tôi cùng anh ta diễn.
Ba mẹ tôi thay phiên tán gẫu việc nhà với anh ta, từ thư pháp nói tới tranh truyền thống, từ đổi nhà nói tới sinh con, chỉ là không lúc nào để anh ta đơn độc đứng cạnh cái bàn.
Khương Trì gấp đến mức khóe miệng đều phồng lên, nhưng cũng không thể không hùa theo.
Nhìn bộ dạng tức mà đành ngậm bồ hòn này của Khương Trì, lòng tôi sảng khoái khỏi nói rồi.
Trước kia Khương Trì là điển hình của loại đàn ông sống dựa vào phụ nữ, bởi vì ba mẹ tôi từng phản đối chúng tôi bên nhau, cho nên dù là sau khi kết hôn anh ta cũng không muốn cùng tôi về nhà mẹ đẻ. Nhẩm đi tính lại, trong khoảng thời gian này số lần anh ta tới nhà tôi còn nhiều hơn mười năm qua cộng lại.
Kế hoạch chơi xỏ Khương Trì, ngay từ đầu ba mẹ tôi vô cùng phối hợp, nhưng thời gian lâu dần Khương Trì vẫn không từ bỏ, ba tôi trái lại muốn bỏ cuộc trước.
“Đình Đình, vậy là cũng được rồi, tiểu Khương người ta gấp đến mức sắp bốc hoả kia kìa, chiều mai mau tìm người dọn cái bàn của hai đứa về đi.” Khương Trì vừa đi ba tôi liền dạy dỗ tôi.
“Mới thế đã là gì? Tiệc mừng thọ lần trước Khương Trì vắng mặt, chẳng phải ba rất tức giận sao, coi như phạt anh ta vậy.” Tôi ngồi trên băng ghế phớt lờ vấn đề.
“Ngồi ngay ngắn cho ba!” Ba tôi vỗ bàn một cái, tôi nhanh chóng thẳng lưng, đồng thời để tay lên gối, lão Trần nổi giận cũng không phải chuyện đùa.
"Trước khi hai đứa kết hôn ba đúng là chướng mắt tiểu Khương, tiệc mừng thọ lần trước nó không có tới ba quả thật rất tức giận. Nhưng mà Đình Đình, nếu con đã chọn gả cho nó thì phải tôn trọng nó. Con nhìn con bây giờ đi, xem tiểu Khương người ta như khỉ mà đùa giỡn, càng chơi càng hăng, có ai làm vợ như con không!"
Ba tôi bưng tách trà cũ của ông, bắt đầu giảng đạo lý với tôi.
Vốn dĩ tôi muốn gạt ba mẹ chuyện Khương Trì ngoại tình, dù sao bây giờ còn chưa phải lúc trở mặt với Khương Trì, sợ họ để lộ dấu vết.
Ngặt nỗi mấy ngày nay thái độ nhận lỗi của Khương Trì hiệu quả thật sự không tệ, đãi ngộ đều đã thăng cấp từ nước sôi để nguội lên thành trà Mao Tiêm ba tôi vô cùng quý trọng.
Mẹ tôi nghe nói ngày mai Khương Trì còn tới, lúc này liền bắt đầu vào bếp nấu bò kho, theo lời mẹ thì thịt bò này phải kho từ sớm, ngâm trong nước kho thịt một đêm ăn mới ngon cơ.
Nghe nghe nghe đi, với mức độ để bụng này, nếu còn không ngả bài, e là vị trí của tôi trong lòng ba mẹ sắp không đuổi kịp Khương Trì rồi.
“Khương Trì ngoại tình.” Tôi tiến lên thì thầm bên tai ba tôi.
“Phụt!” Ông trực tiếp phun luôn ngụm trà trong miệng, “Con nói cái gì, Khương Trì ngoại tình?”
Ba tôi vừa dứt lời, cửa nhà bếp liền mở toang.
“Hai người vừa nói ai ngoại tình?” Mẹ tôi cầm dao phay đứng ngay cửa bếp.
Tôi với ba sợ tới mức nhanh chân chạy lên khuyên can, lỡ trễ chút nữa, tôi sợ mẹ sẽ bổ luôn cửa nhà bếp mất.
Tiếp đó dưới ánh mắt chăm chú của ba mẹ, tôi giống như học sinh tiểu học ngồi khai rõ quá trình phạm tội, à không là quá trình phát hiện Khương Trì ngoại tình.
“Mẹ, vậy thịt bò còn kho không? Lâu rồi con cũng chưa ăn món đó.” Có thể do quá khẩn trương, tôi không biết tại sao lại lỡ miệng.
Vừa nói xong, tôi liền hối hận.
“Chồng đã tìm bồ nhí rồi, con còn muốn ăn bò kho, mẹ thấy con giống bò kho thì có.” Mẹ tôi giận sôi máu dùng tay chọc vào trán tôi.
Nếu đã thẳng thắn mọi chuyện, tôi dứt khoát nói ra toàn bộ kế hoạch.
Ngày hôm sau lúc Khương Trì tới, chào đón anh ta là đôi ba mẹ vợ nhiệt tình gấp mấy lần hôm qua. Bò kho đương nhiên cũng nấu, có điều cả mâm đều đặt trước mặt tôi với lý do chúng tôi kết hôn mười năm còn chưa có con nhất định là vì sức khỏe tôi không tốt, cần thiết tẩm bổ đầy đủ.
“Giờ chuẩn bị có con đấy, vợ chồng đều phải bồi bổ” dứt lời ba tôi liền rót cho Khương Trì một ly rượu rắn, rót xong còn không quên để bình rượu ngay trước mặt Khương Trì, “Đừng khách sáo, uống hết lại rót tiếp.”
Khương Trì trước nay cực kỳ sợ rắn, ngay cả con vật tương tự như cá chình và lươn đều không ăn. Bây giờ ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ với chai rượu rắn, không biết anh ta cảm thấy thế nào, dù sao tôi ăn thịt bò cũng rất vui vẻ.
Cơm nước xong, ba tôi lại lôi kéo Khương Trì đánh bóng bàn với ông, Khương Trì có việc muốn nhờ người, kiểu nào cũng ngại để ba tôi đi nhặt bóng, đúng lúc kỹ thuật đánh bóng của ba tôi không tốt lắm, chỉ có thể để Khương Trì vất vả vậy.
Chờ khi bọn họ trở về, Khương Trì đã mệt đến mức lưng áo ướt đẫm, trái lại ba tôi thì cười tủm tỉm âm thầm ra dấu OK với tôi.
“Ba, sao đánh lâu vậy chứ, ba mệt không?” Làm một chiếc áo bông đủ tư cách, tôi nhanh tay đưa khăn lông cho ba, sau đó mặc nhiên lựa chọn phớt lờ Khương Trì đang đứng bên cạnh.
“Không mệt, tiểu Khương đánh rất khá.” Ba tôi gật đầu với Khương Trì, dáng vẻ đầy tán thưởng anh ta, “Đúng rồi, tiểu Khương nói công ty nó phát vé suối nước nóng, tuần sau nhà mình cùng đi tắm suối nước nóng đi.”
"Vé tắm suối nước nóng là cho cả nhà chúng ta đi chung sao?” Tôi mang vẻ mặt cảm động nhìn sang Khương Trì.
“Anh còn phải tăng ca, em đi cùng ba mẹ đi.” Khương Trì thoáng chần chờ đáp.
“Tiểu Khương à, ba và mẹ con chuẩn bị đổi nhà gần trường học cho hai đứa đấy, con ngay cả chút thời gian đi với cả nhà cũng không có sao?” Tới tới, ba tôi lấy nhà ra uy hiếp, tuy muộn nhưng đã đến.
Kịch bản dù cũ mà vẫn hữu dụng, Khương Trì vừa nghe chữ nhà liền lanh lẹ đảm bảo nhất định sẽ xin nghỉ để đi cùng chúng tôi, đây đúng là mục đích tôi muốn đạt được.
Rất mau, ngày hẹn đã đến, Khương Trì lái xe cùng chúng tôi đi suối nước nóng ở vùng ngoại ô.
Quá trình tắm suối nước nóng đầy trầm mặc, suốt hành trình Khương Trì đều dán mắt nhìn điện thoại, tôi cũng vậy.
Tôi đã lắp đặt hệ thống camera ở nhà ba mẹ, có thể theo dõi từ xa.
Nhìn Tô Văn xuất hiện trong màn hình theo dõi, tôi cười, tôi biết rõ Khương Trì vốn không yên tâm để người khác đến lấy món đồ trong cái bàn đó. Một khi bị chúng tôi vướng chân không thể tự mình thực hiện, anh ta nhất định sẽ kêu kẻ có lợi ích liên quan là Tô Văn ra tay.
Sau khi mở cửa, Tô Văn không có dừng lại, nhanh chóng tìm được chiếc bàn của Khương Trì.
Vừa lấy chìa khoá mở ra, Tô Văn ngây ngẩn cả người.
Bên dưới giấy vay nợ in đầy dấu môi là cả một ngăn kéo đựng vòng cổ, nhẫn, hoa tai, vòng tay.
Đây là cái bẫy tôi đặc biệt chuẩn bị cho Tô Văn, không sợ cô ta không mắc lừa
“Leng keng!” Điện thoại Khương Trì vang lên, anh ta đọc tin nhắn thì cười đến toe toét, hẳn là Tô Văn đã nói với anh ta mọi chuyện đều xong xuôi hết.
Nhìn Tô Văn trong màn hình theo dõi đang gom sạch trang sức, thậm chí còn hơi chưa đã thèm mà lục lọi khắp nơi, tôi cười càng vui vẻ.
Con mồi đã sập bẫy.
Trên đường trở về, Khương Trì thay đổi hoàn toàn dáng vẻ ân cần mấy ngày nay, lại trưng ra khuôn mặt đầy kiêu ngạo.
Vừa đến nhà, mặt Khương Trì liền đổi sắc, “Ôi trời, sao rối tung thế này, không lẽ trong nhà có trộm ư?”
Tiếp theo là kỹ thuật diễn xuất bùng nổ, vội chạy đến cái bàn kia.
“Làm sao bây giờ? Trong này còn có tài liệu quan trọng của công ty mà, giờ mất hết rồi.” Khương Trì ôm ngăn kéo trống rỗng gào to.
Kỹ thuật diễn này mà không đi đóng phim quả là đáng tiếc, nhìn cái bộ dạng nôn nóng kia đến tôi cũng xém tin.
“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Tôi nhìn Khương Trì với vẻ mặt chân thành.
Khương Trì lại chần chờ, “Báo… Báo cảnh sát? Chỉ mất vài tờ tài liệu, không đủ tiêu chuẩn lập án đâu?”
Coi vậy mà tính toán kỹ càng phết, còn biết tiêu chuẩn lập án cơ đấy.
Tôi lập tức đưa mắt ra hiệu cho mẹ, bà nhận được tín hiệu liền bắt đầu màn biểu diễn.
"Ôi trời, chiếc vòng vàng Đình Đình mua cho tôi đâu mất rồi, mấy vạn lận đó." Mẹ tôi vừa nói xong, ba tôi cũng "phát hiện" rượu Mao Đài quý giá của ông đã không cánh mà bay.
Khương Trì luống cuống, số tiền này, đừng nói là lập án, ngay cả tống vào tù còn được.
“Đừng lo!” Tôi vỗ vỗ Khương Trì an ủi, “Trong nhà có lắp camera, nhất định có thể tìm được tài liệu của anh.”
Trong cái nhìn chằm chằm của tên Khương Trì đang hoảng sợ, tôi bấm số gọi cho cảnh sát.
“A lô, xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, địa chỉ là số nhà x, lầu ×, khu chung cư ×, đường×××, nhà tôi mất trộm…”
“Cộc cộc cộc…”
Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, khu chung cư này của tôi đã ba năm liền được bầu là chung cư văn hoá, hình như lâu lắm rồi không có vụ án nào dính líu số tiền lớn như vậy.
Sau khi nghe tôi báo giá trị mấy món đồ bị mất vượt hơn 30 vạn, tôi thấy rõ ràng ánh mắt vị cảnh sát trẻ tuổi sáng bừng lên mấy phần.
Ngập tràn nhiệt tình hỏi tôi trong nhà có camera không.
Vậy nhất định phải có chứ.
Camera độ nét cao đối diện cái bàn, trong video giám sát được mở ra, khuôn mặt Tô Văn rõ hơn cả ban ngày.
"Trời ơi? Đây không phải Tô Văn ư? Sao cô ấy lại... sao có thể... cô ấy", tôi lấy tay ôm ngực trưng ra bộ dạng vô cùng khiếp sợ, kinh ngạc tiếc hận cùng đau lòng thay phiên xuất hiện trên mặt, dù gì cũng là vợ chồng, kỹ thuật diễn của chồng tốt như vậy, vợ nào có thể thua kém
Cũng tốt, đúng lúc hợp ý tôi.
Trước hết, tôi giấu kỹ đống mảnh nhỏ nhật ký, những cái đó đều là chứng cứ sau này ra toà đối chất với Khương Trì.
Tiếp theo, tôi gọi người chuyển cái bàn mà trước nay Khương Trì để nhật ký đến nhà ba mẹ tôi.
Ngày thường cái bàn này đều khóa lại, khóa chính là thanh xuân của Khương Trì, đã nhiều năm không mở ra. Gần đây Khương Trì và ánh trăng sáng của anh ta phơi phới trong mùa xuân thứ hai, mới bắt đầu lại thói quen viết nhật ký.
Nếu không phải anh ta luôn ở phòng sách lén viết nhật ký, còn khóa không cho tôi xem, tôi cũng sẽ không tò mò món đồ trong cái bàn ấy.
Nếu không phải anh ta thường xuyên mở khóa, thì ngày đó cũng sẽ không sơ xuất quên khóa lại, vì vậy bị tôi mở ra.
Nào có gì trùng hợp, tất cả đã sớm định sẵn vào cái ngày anh ta ngoại tình.
Cuối cùng, tôi gọi điện đặt một chiếc bàn làm việc xa hoa.
Mọi chuyện ổn thoả, chỉ chờ Khương Trì.
...
Ngày hôm sau, Khương Trì về nhà với khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhìn cái là biết bị mỹ nhân hút hết dương khí.
Anh ta vừa chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, tôi liền thần thần bí bí đến bên nói cho anh ta một bất ngờ.
Không chờ Khương Trì định thần, tôi mở cửa phòng sách, triển lãm toàn bộ không gian cho anh xem chiếc bàn làm việc mới mua.
“Vui không? Đây là món quà kỷ niệm mười năm của chúng ta, em còn đặt cho anh một chiếc ghế mát xa, thoải mái lắm đó.”
Nói xong, tôi sợ triển lãm không đủ toàn diện, còn bật điều khiển từ xa của ghế mát xa.
“Trần Đình, cái bàn cũ đâu?”
Trong tiếng ù ù nơi ghế mát xa, sắc mặt Khương Trì nhanh chóng tối sầm.
“Cái bàn cũ ư, tặng cho ba em rồi, anh cũng biết mà, gần đây ba mê mẩn thư pháp nên đang cần một cái bàn gỗ.” Tôi cười đáp.
"Sao em không nói trước tiếng nào đã… Bàn của anh còn có tài liệu quan trọng đấy, em mau dọn về đây cho anh!”
Khương Trì tức giận đến mức câu từ đứt đoạn, đứng bên cạnh anh ta, tôi có thể thấy rõ nắm tay đang siết chặt kia.
Chu choa, tức giận, cái gọi là tài liệu quan trọng không phải là cuốn nhật ký kia với giấy vay nợ của Tô Văn đó chứ.
Chẳng phải nói là chân ái đời này ư? Sao còn muốn người ta viết giấy vay nợ nhỉ. Thôi đừng nhắc, bọn họ còn rất tình thú, giấy vay nợ đều là hồng nhạt, còn có dấu môi cơ đấy.
“Anh hung dữ gì chứ, cái bàn đó có khoá, ai trộm được tài liệu của anh sao? Nếu không thì anh đưa chìa khóa cho em, ngày mai em giúp anh lấy tài liệu về?” Tôi cười trộm trong lòng, trên mặt lại treo biểu cảm đầy tủi thân, giống hệt cô vợ nhỏ chuẩn bị quà bất ngờ cho chồng mà lại bị quát lớn.
Tôi đoán trước anh ta không dám đưa chìa khóa cho tôi, dù sao đồ trong ngăn kéo tuyệt đối không thể để người khác thấy.
“Hay là tự anh đi lấy cũng được, em đỡ mất công chạy.” Nói xong, tôi ỉu xìu cuộn người trên ghế mát xa, ghế đắt tiền quả nhiên dùng thoải mái, còn sẽ làm ấm nè.
Lúc này tôi đã bật trạng thái mặc kệ sự đời, anh ta muốn nói tôi liền khóc, dù sao người sốt ruột cũng không phải tôi.
Khương Trì thấy tôi không phối hợp, quay đầu ra ngoài gọi điện cho ba tôi.
“Ầm ầm!”
Chưa được vài phút, ngoài phòng sách truyền tới tiếng đóng cửa thô bạo, từ kẹt cửa tôi thấy Khương Trì nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa phòng ngủ.
Không cần hỏi, chắc chắn là bị ba tôi cho ăn mệt.
Vốn dĩ ba tôi vẫn còn bất mãn chuyện Khương Trì vắng mặt trong tiệc mừng thọ, tôi lại có đánh tiếng trước, nếu Khương Trì mà thuận lợi thuyết phục được ba tôi thì mới là chuyện lạ đấy.
Tóm lại, bất luận Khương Trì nói thế nào, ba tôi chỉ biết một mực khẳng định mình thích này cái bàn.
Tài liệu trong bàn có thể lấy đi, nhưng phải giáp mặt chứng kiến rõ ràng, đỡ cho sau này thiếu sót cái gì lại tranh chấp dây dưa. Nếu Khương Trì kiên quyết muốn lấy cái bàn về, ba tôi sẽ lập tức vào vai người ba vợ bị con rể làm thất vọng hoàn toàn, ba vợ đã đau lòng, vậy cái gì mà tiền đền bù, cái gì mà đổi nhà mới, nằm mơ đi.
Hiển nhiên Khương Trì nào dám lấy tài liệu dưới sự chứng kiến của ba tôi, chưa nói đến nhật ký, chỉ tờ giấy vay nợ in đầy dấu môi kia, dù đánh chế.t Khương Trì cũng không có gan kiểm kê trước mặt ba tôi.
Khương Trì càng không dám đắc tội ba tôi, lỡ như ông thật sự không giúp chúng tôi đổi nhà thì kế hoạch của anh ta và Tô Văn sẽ đổ sông đổ biển. Đến lúc đó, anh ta lấy gì đắp vào khoản nợ kia đây.
Buổi chiều, Khương Trì lại ra ngoài, lý do vẫn là tăng ca.
Anh ta vừa khuất dạng, tôi cũng nhanh chóng ra cửa.
Khương Trì là đi tìm Tô Văn, tôi là đi tìm người lắp đặt thiết bị theo dõi.
Chẳng biết Khương Trì cùng Tô Văn thương lượng thế nào, từ hôm sau đó, anh ta đột nhiên hoá thành một người chồng tốt, một chàng rể ngoan hiền hiếu thảo. Không có việc gì liền mang theo quà cùng tôi đi thăm ba mẹ, ở trước mặt ba tôi thì nịnh nọt lố lăng, nhất mực tán thưởng nhạc phụ đại nhân luyện chữ.
Đừng hỏi, hỏi chính là hiếu thuận, hỏi nữa chính là đam mê thư pháp.
Tài liệu, tài liệu gì? Đồ vật không quan trọng, không nhắc tới cũng kệ đi.
Khương Trì muốn diễn, chúng tôi cùng anh ta diễn.
Ba mẹ tôi thay phiên tán gẫu việc nhà với anh ta, từ thư pháp nói tới tranh truyền thống, từ đổi nhà nói tới sinh con, chỉ là không lúc nào để anh ta đơn độc đứng cạnh cái bàn.
Khương Trì gấp đến mức khóe miệng đều phồng lên, nhưng cũng không thể không hùa theo.
Nhìn bộ dạng tức mà đành ngậm bồ hòn này của Khương Trì, lòng tôi sảng khoái khỏi nói rồi.
Trước kia Khương Trì là điển hình của loại đàn ông sống dựa vào phụ nữ, bởi vì ba mẹ tôi từng phản đối chúng tôi bên nhau, cho nên dù là sau khi kết hôn anh ta cũng không muốn cùng tôi về nhà mẹ đẻ. Nhẩm đi tính lại, trong khoảng thời gian này số lần anh ta tới nhà tôi còn nhiều hơn mười năm qua cộng lại.
Kế hoạch chơi xỏ Khương Trì, ngay từ đầu ba mẹ tôi vô cùng phối hợp, nhưng thời gian lâu dần Khương Trì vẫn không từ bỏ, ba tôi trái lại muốn bỏ cuộc trước.
“Đình Đình, vậy là cũng được rồi, tiểu Khương người ta gấp đến mức sắp bốc hoả kia kìa, chiều mai mau tìm người dọn cái bàn của hai đứa về đi.” Khương Trì vừa đi ba tôi liền dạy dỗ tôi.
“Mới thế đã là gì? Tiệc mừng thọ lần trước Khương Trì vắng mặt, chẳng phải ba rất tức giận sao, coi như phạt anh ta vậy.” Tôi ngồi trên băng ghế phớt lờ vấn đề.
“Ngồi ngay ngắn cho ba!” Ba tôi vỗ bàn một cái, tôi nhanh chóng thẳng lưng, đồng thời để tay lên gối, lão Trần nổi giận cũng không phải chuyện đùa.
"Trước khi hai đứa kết hôn ba đúng là chướng mắt tiểu Khương, tiệc mừng thọ lần trước nó không có tới ba quả thật rất tức giận. Nhưng mà Đình Đình, nếu con đã chọn gả cho nó thì phải tôn trọng nó. Con nhìn con bây giờ đi, xem tiểu Khương người ta như khỉ mà đùa giỡn, càng chơi càng hăng, có ai làm vợ như con không!"
Ba tôi bưng tách trà cũ của ông, bắt đầu giảng đạo lý với tôi.
Vốn dĩ tôi muốn gạt ba mẹ chuyện Khương Trì ngoại tình, dù sao bây giờ còn chưa phải lúc trở mặt với Khương Trì, sợ họ để lộ dấu vết.
Ngặt nỗi mấy ngày nay thái độ nhận lỗi của Khương Trì hiệu quả thật sự không tệ, đãi ngộ đều đã thăng cấp từ nước sôi để nguội lên thành trà Mao Tiêm ba tôi vô cùng quý trọng.
Mẹ tôi nghe nói ngày mai Khương Trì còn tới, lúc này liền bắt đầu vào bếp nấu bò kho, theo lời mẹ thì thịt bò này phải kho từ sớm, ngâm trong nước kho thịt một đêm ăn mới ngon cơ.
Nghe nghe nghe đi, với mức độ để bụng này, nếu còn không ngả bài, e là vị trí của tôi trong lòng ba mẹ sắp không đuổi kịp Khương Trì rồi.
“Khương Trì ngoại tình.” Tôi tiến lên thì thầm bên tai ba tôi.
“Phụt!” Ông trực tiếp phun luôn ngụm trà trong miệng, “Con nói cái gì, Khương Trì ngoại tình?”
Ba tôi vừa dứt lời, cửa nhà bếp liền mở toang.
“Hai người vừa nói ai ngoại tình?” Mẹ tôi cầm dao phay đứng ngay cửa bếp.
Tôi với ba sợ tới mức nhanh chân chạy lên khuyên can, lỡ trễ chút nữa, tôi sợ mẹ sẽ bổ luôn cửa nhà bếp mất.
Tiếp đó dưới ánh mắt chăm chú của ba mẹ, tôi giống như học sinh tiểu học ngồi khai rõ quá trình phạm tội, à không là quá trình phát hiện Khương Trì ngoại tình.
“Mẹ, vậy thịt bò còn kho không? Lâu rồi con cũng chưa ăn món đó.” Có thể do quá khẩn trương, tôi không biết tại sao lại lỡ miệng.
Vừa nói xong, tôi liền hối hận.
“Chồng đã tìm bồ nhí rồi, con còn muốn ăn bò kho, mẹ thấy con giống bò kho thì có.” Mẹ tôi giận sôi máu dùng tay chọc vào trán tôi.
Nếu đã thẳng thắn mọi chuyện, tôi dứt khoát nói ra toàn bộ kế hoạch.
Ngày hôm sau lúc Khương Trì tới, chào đón anh ta là đôi ba mẹ vợ nhiệt tình gấp mấy lần hôm qua. Bò kho đương nhiên cũng nấu, có điều cả mâm đều đặt trước mặt tôi với lý do chúng tôi kết hôn mười năm còn chưa có con nhất định là vì sức khỏe tôi không tốt, cần thiết tẩm bổ đầy đủ.
“Giờ chuẩn bị có con đấy, vợ chồng đều phải bồi bổ” dứt lời ba tôi liền rót cho Khương Trì một ly rượu rắn, rót xong còn không quên để bình rượu ngay trước mặt Khương Trì, “Đừng khách sáo, uống hết lại rót tiếp.”
Khương Trì trước nay cực kỳ sợ rắn, ngay cả con vật tương tự như cá chình và lươn đều không ăn. Bây giờ ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ với chai rượu rắn, không biết anh ta cảm thấy thế nào, dù sao tôi ăn thịt bò cũng rất vui vẻ.
Cơm nước xong, ba tôi lại lôi kéo Khương Trì đánh bóng bàn với ông, Khương Trì có việc muốn nhờ người, kiểu nào cũng ngại để ba tôi đi nhặt bóng, đúng lúc kỹ thuật đánh bóng của ba tôi không tốt lắm, chỉ có thể để Khương Trì vất vả vậy.
Chờ khi bọn họ trở về, Khương Trì đã mệt đến mức lưng áo ướt đẫm, trái lại ba tôi thì cười tủm tỉm âm thầm ra dấu OK với tôi.
“Ba, sao đánh lâu vậy chứ, ba mệt không?” Làm một chiếc áo bông đủ tư cách, tôi nhanh tay đưa khăn lông cho ba, sau đó mặc nhiên lựa chọn phớt lờ Khương Trì đang đứng bên cạnh.
“Không mệt, tiểu Khương đánh rất khá.” Ba tôi gật đầu với Khương Trì, dáng vẻ đầy tán thưởng anh ta, “Đúng rồi, tiểu Khương nói công ty nó phát vé suối nước nóng, tuần sau nhà mình cùng đi tắm suối nước nóng đi.”
"Vé tắm suối nước nóng là cho cả nhà chúng ta đi chung sao?” Tôi mang vẻ mặt cảm động nhìn sang Khương Trì.
“Anh còn phải tăng ca, em đi cùng ba mẹ đi.” Khương Trì thoáng chần chờ đáp.
“Tiểu Khương à, ba và mẹ con chuẩn bị đổi nhà gần trường học cho hai đứa đấy, con ngay cả chút thời gian đi với cả nhà cũng không có sao?” Tới tới, ba tôi lấy nhà ra uy hiếp, tuy muộn nhưng đã đến.
Kịch bản dù cũ mà vẫn hữu dụng, Khương Trì vừa nghe chữ nhà liền lanh lẹ đảm bảo nhất định sẽ xin nghỉ để đi cùng chúng tôi, đây đúng là mục đích tôi muốn đạt được.
Rất mau, ngày hẹn đã đến, Khương Trì lái xe cùng chúng tôi đi suối nước nóng ở vùng ngoại ô.
Quá trình tắm suối nước nóng đầy trầm mặc, suốt hành trình Khương Trì đều dán mắt nhìn điện thoại, tôi cũng vậy.
Tôi đã lắp đặt hệ thống camera ở nhà ba mẹ, có thể theo dõi từ xa.
Nhìn Tô Văn xuất hiện trong màn hình theo dõi, tôi cười, tôi biết rõ Khương Trì vốn không yên tâm để người khác đến lấy món đồ trong cái bàn đó. Một khi bị chúng tôi vướng chân không thể tự mình thực hiện, anh ta nhất định sẽ kêu kẻ có lợi ích liên quan là Tô Văn ra tay.
Sau khi mở cửa, Tô Văn không có dừng lại, nhanh chóng tìm được chiếc bàn của Khương Trì.
Vừa lấy chìa khoá mở ra, Tô Văn ngây ngẩn cả người.
Bên dưới giấy vay nợ in đầy dấu môi là cả một ngăn kéo đựng vòng cổ, nhẫn, hoa tai, vòng tay.
Đây là cái bẫy tôi đặc biệt chuẩn bị cho Tô Văn, không sợ cô ta không mắc lừa
“Leng keng!” Điện thoại Khương Trì vang lên, anh ta đọc tin nhắn thì cười đến toe toét, hẳn là Tô Văn đã nói với anh ta mọi chuyện đều xong xuôi hết.
Nhìn Tô Văn trong màn hình theo dõi đang gom sạch trang sức, thậm chí còn hơi chưa đã thèm mà lục lọi khắp nơi, tôi cười càng vui vẻ.
Con mồi đã sập bẫy.
Trên đường trở về, Khương Trì thay đổi hoàn toàn dáng vẻ ân cần mấy ngày nay, lại trưng ra khuôn mặt đầy kiêu ngạo.
Vừa đến nhà, mặt Khương Trì liền đổi sắc, “Ôi trời, sao rối tung thế này, không lẽ trong nhà có trộm ư?”
Tiếp theo là kỹ thuật diễn xuất bùng nổ, vội chạy đến cái bàn kia.
“Làm sao bây giờ? Trong này còn có tài liệu quan trọng của công ty mà, giờ mất hết rồi.” Khương Trì ôm ngăn kéo trống rỗng gào to.
Kỹ thuật diễn này mà không đi đóng phim quả là đáng tiếc, nhìn cái bộ dạng nôn nóng kia đến tôi cũng xém tin.
“Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Tôi nhìn Khương Trì với vẻ mặt chân thành.
Khương Trì lại chần chờ, “Báo… Báo cảnh sát? Chỉ mất vài tờ tài liệu, không đủ tiêu chuẩn lập án đâu?”
Coi vậy mà tính toán kỹ càng phết, còn biết tiêu chuẩn lập án cơ đấy.
Tôi lập tức đưa mắt ra hiệu cho mẹ, bà nhận được tín hiệu liền bắt đầu màn biểu diễn.
"Ôi trời, chiếc vòng vàng Đình Đình mua cho tôi đâu mất rồi, mấy vạn lận đó." Mẹ tôi vừa nói xong, ba tôi cũng "phát hiện" rượu Mao Đài quý giá của ông đã không cánh mà bay.
Khương Trì luống cuống, số tiền này, đừng nói là lập án, ngay cả tống vào tù còn được.
“Đừng lo!” Tôi vỗ vỗ Khương Trì an ủi, “Trong nhà có lắp camera, nhất định có thể tìm được tài liệu của anh.”
Trong cái nhìn chằm chằm của tên Khương Trì đang hoảng sợ, tôi bấm số gọi cho cảnh sát.
“A lô, xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, địa chỉ là số nhà x, lầu ×, khu chung cư ×, đường×××, nhà tôi mất trộm…”
“Cộc cộc cộc…”
Chẳng mấy chốc, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, khu chung cư này của tôi đã ba năm liền được bầu là chung cư văn hoá, hình như lâu lắm rồi không có vụ án nào dính líu số tiền lớn như vậy.
Sau khi nghe tôi báo giá trị mấy món đồ bị mất vượt hơn 30 vạn, tôi thấy rõ ràng ánh mắt vị cảnh sát trẻ tuổi sáng bừng lên mấy phần.
Ngập tràn nhiệt tình hỏi tôi trong nhà có camera không.
Vậy nhất định phải có chứ.
Camera độ nét cao đối diện cái bàn, trong video giám sát được mở ra, khuôn mặt Tô Văn rõ hơn cả ban ngày.
"Trời ơi? Đây không phải Tô Văn ư? Sao cô ấy lại... sao có thể... cô ấy", tôi lấy tay ôm ngực trưng ra bộ dạng vô cùng khiếp sợ, kinh ngạc tiếc hận cùng đau lòng thay phiên xuất hiện trên mặt, dù gì cũng là vợ chồng, kỹ thuật diễn của chồng tốt như vậy, vợ nào có thể thua kém