Chương 1
Hoa tươi, rượu ngon, bánh kem, bong bóng.
Khương Trì nắm tay tôi, tình ý nồng đậm kể lại mười năm chúng tôi cùng nhau trải qua.
"Kể từ ngày chúng tôi kết hôn, tôi đã thề, cả đời này sẽ đối xử tốt với Đình Đình…”
“Bốp bốp bốp... ”
Bạn bè thân thiết vỗ tay không ngừng.
Thậm chí có vài người tâm hồn nhạy cảm, còn rục rịch lén lấy khăn giấy lau nước mắt.
Một người đàn ông đẹp trai lịch lãm, yêu người vợ bình phàm của mình suốt mười năm như một, ai nhìn mà không nói câu chuyện này khiến họ tin vào tình yêu.
Nếu không phải hôm nay đã phát hiện bí mật của Khương Trì, tôi cũng sẽ tin tưởng.
"Thật khiến người ta ngưỡng mộ, Đình Đình quả là có phúc.”
Bạn thân vừa lau lau khoé mắt vừa hâm mộ nhìn chúng tôi.
“Cậu cũng rất có phúc mà.”
Tôi vừa dứt lời, cả không gian trở nên vô cùng yên tĩnh.
Năm kia, chồng của bạn thân phá sản, lẻ loi một mình lên thuyền đánh cá đi Malaysia tìm cơ hội.
Một lần tìm cơ hội này chính là hơn hai năm, thời gian đó ngay cả một con cá khô cũng chẳng thấy gửi cho bạn thân. Nhà ở đã bị ngân hàng thu hồi, bạn thân chỉ có thể dẫn con về nhà mẹ đẻ, nói cô ta có phúc, nghe thế nào cũng đầy châm chọc.
Trong nhất thời, không khí xấu hổ bao trùm sân khấu, nước mắt của cô nàng chực chờ rơi xuống, giống hệt một cọng cải thìa đáng thương.
“Trần Đình say rồi, đều là hiểu lầm.” Khương Trì vừa hoà giải, vừa ra dấu cho tôi.
“Đúng vậy, tớ say rồi, còn tưởng là mấy năm trước chứ, nên phạt nên phạt.” Tôi cười cười đẩy Khương Trì ra, nâng chén rượu kính bạn thân.
Ngoài mặt như xin lỗi, nhưng ở đây đều là cáo già, ai mà không nghe ra lời mỉa mai của tôi.
Nói xong câu đó, tôi giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của bạn thân, liền xoay người đi.
Nếu là mười mấy năm trước, nói không chừng vài chàng bàn bên sẽ xông lên anh hùng cứu mỹ nhân, dù sao trong đó có mấy vị hồi đi học còn từng nhờ tôi chuyển thư tình cho bạn thân cơ mà.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Đám thiếu niên thuở học trò từng gửi thư tình cho hoa khôi lớp, giờ đây hầu hết đã vợ con đề huề, bà xã ngồi bên cạnh, dù thương tiếc cũng không thể ra mặt giúp người phụ nữ khác ngay trước mắt mọi người.
Chút đạo lý này ngay cả tên ngốc cũng hiểu, Khương Trì lại không hiểu.
Hệt như con chó bò lết xung quanh bạn thân tôi, chỉ sợ người khác không biết chút tâm tư này của anh ta.
“Chậc chậc, ngày kỷ niệm mười năm kết hôn, chồng mình lại xum xoe che chở người phụ nữ khác, kích thích!”
Không cần quay đầu, tôi cũng biết là Phương Thu Bạch, loại miệng lưỡi ngọt xớt làm người ta ghét bỏ này, dù đốt thành tro tôi cũng không nhận lầm.
“Ui chao, thì chắc kích thích hơn chút so với gặp được ông chú lôi thôi ế vợ nhỉ.”
Tôi ngoảnh lại, trên mặt đã treo sẵn một nụ cười công nghiệp.
“Vẫn ác độc như vậy.”
“Cũng tạm cũng tạm thôi.”
Không biết tại sao, từ khuôn mặt khiến người chán ghét này của Phương Thu Bạch tôi vậy mà thấy được một tia hoài niệm.
Chắc chắn là ảo giác.
Tôi miệng cười nhưng trong lòng không cười cụng ly cùng Phương Thu Bạch, rồi chuyển sang bàn khác tiếp tục chiến đấu.
“Đình Đình, chúng ta cần nói chuyện”
Rượu thịt no say, tiễn xong khách khứa, Khương Trì đỡ cô bạn thân còn đang nước mắt ngắn dài bước đến.
Tôi biết mà đôi cẩu nam nữ này muốn gây chuyện.
“Nói đi.”
Tôi tiện tay kéo ra một cái ghế ngồi xuống.
"Em cần phải xin lỗi Tô Văn.” Tư thế hiên ngang lẫm liệt, càng xứng với đoá hoa trắng bên cạnh kia, khóc suốt buổi tiệc mà còn chẳng trang điểm lại, ai không biết còn tưởng tôi gây tội ác tày trời gì đấy.
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”
Tôi quả thực tức đến muốn bật cười, sao trước kia không phát hiện Khương Trì gan như vậy.
“Anh… em…” Có lẽ Khương Trì cũng không ngờ người luôn nghe lời như tôi sẽ phản bác anh ta.
“Thế nào, muốn ly hôn với tôi sao? Không thì chúng ta đi ngay bây giờ đi?” Lười nói nhảm với đôi cẩu nam nữ này, tôi vào thẳng trọng điểm.
Vừa dứt câu, Khương Trì và Tô Văn đều ngây người.
“Này, Đình Đình, cậu đừng kích động, cậu với tiểu Trì chắc hẳn có hiểu lầm gì đó, hai người từ từ trò chuyện, tớ đi trước.”
Lúc này, đoá hoa trắng eo không đau, chân cũng không mềm, càng không cần ai đỡ, cầm túi xách ngay lập tức rời đi.
Xem dáng người mạnh mẽ kia kìa, tôi đoán là tham gia cuộc thi đi bộ cũng chẳng thành vấn đề.
Tô Văn đi rồi, để lại tôi với Khương Trì mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nếu không thì, anh đi tiễn đi?”
Khương Trì hít sâu một hơi, khôi phục vẻ nho nhã quen thuộc trước kia.
“Đình Đình, Tô Văn là bạn tốt mười mấy năm của chúng ta, em không nên đối với cô ấy như vậy, làm vậy quá đắc tội người ta.”
Trước kia tôi từng thích dáng vẻ ôn hoà lễ độ này của Khương Trì bao nhiêu thì bây giờ càng chán ghét bấy nhiêu.
“Tôi cứ đắc tội cô ta đấy, cô ta có thể làm gì được? Kêu tên chồng trốn nợ ở nước ngoài về đánh tôi à?”
“Trần Đình!”
Quả nhiên, chỉ cần nhắc tới chồng Tô Văn, Khương Trì sẽ lập tức bùng nổ.
“Sao vậy, tôi nói không đúng sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Khương Trì mãi đến khi ánh mắt anh ta bắt đầu trốn tránh.
“Được rồi, anh biết mà, em vẫn luôn rất mong chờ ngày kỷ niệm mười năm của chúng ta, Tô Văn không yên phận ở nhà xử lý chuyện nợ nần nhà cậu ta, cứ phải đến đây tìm đen đủi, anh nói em có thể không tức giận sao.”
Tôi nắm lấy tay Khương Trì đong đưa qua lại.
Thoáng chốc có thể thấy thái độ Khương Trì đã dịu xuống, “Tô Văn cũng chưa nói gì...”
Khương Trì cũng nắm tay tôi, “Cô ấy một thân một mình nuôi con cũng không dễ dàng...”
Tôi dứt khoát hất tay Khương Trì ra, “Đau lòng? Chi bằng anh đi giúp cô ta?”
“Anh không có ý này, em nghĩ đi đâu vậy.” Khương Trì xấu hổ xoa tay.
Tuy khách khứa đều đi rồi, nhưng trong sân còn không ít nhân viên phục vụ, trận khắc khẩu vừa rồi đã thu hút kha khá ánh mắt tò mò liên tục nhìn về bên này. Tôi lười tiếp tục đứng cùng Khương Trì để bị người khác ngó nghiêng, bỏ lại anh ta một mình trả tiền, còn tôi về nhà trước.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là dọn dẹp đống giấy bị tôi xé rách tung toé trên giường kia.
Tôi, Trần Đình, hơn ba mươi năm trên đời lần đầu chịu nhục nhã lớn như vậy.
Bạn thân nhất của tôi, người chồng tôi yêu nhất, bắt tay lừa tôi như con ngốc, lừa một lần chính là mười năm.
Tôi thu dọn giấy vụn trên giường, từng trang rách nát đều ngập tràn tình yêu của Khương Trì đối với Tô Văn.
Khương Trì yêu Tô Văn mười bảy năm.
So với cuộc hôn nhân của chúng tôi còn dài hơn bảy năm.
Từ gặp nhau đến hiểu nhau, nhật ký của Khương Trì hết lần này đến lần khác hoài niệm tình yêu của anh ta với Tô Văn.
Mỹ lệ, u buồn lại phiền muộn.
Trong nhật ký của Khương Trì, Tô Văn chính là cô gái tựa như đinh hương kia.
Đáng tiếc hoa đinh hương quá mỹ lệ, Khương Trì chiếc chậu sành quê mùa này nuôi dưỡng không được.
Dẫu chậu sành nhất mực không buông, nhưng hoa đinh hương vẫn bị chuyển đến chậu sứ tinh xảo.
Chậu sành rất khổ sở, vô cùng không đành, vì thế hoa đinh hương thiện lương giới thiệu bạn tốt bồ công anh của mình cho chậu sành.
Chậu sành rất cảm động, quyết định cưới bồ công anh, từ đây đem tình yêu đối với đinh hương chôn sâu tận đáy lòng.
Không sai, tôi chính là cây bồ công anh ngốc nghếch kia.
Nửa trước quyển nhật ký kết thúc vào ngày hôn lễ của chúng tôi.
Trong nhật ký Khương Trì viết: "Tôi không còn tư cách yêu đinh hương. Có lẽ bồ công anh mới là đóa hoa thuộc về tôi."
Nếu nói nửa trước nhật ký làm tôi phẫn nộ, vậy thì phần sau đó thật khiến tôi ghê tởm.
Có lẽ cuộc sống củi gạo mắm muối sau khi kết hôn đã mài mòn đi góc cạnh văn nghệ của Khương Trì.
Ước chừng sáu bảy năm Khương Trì đều không hề viết nhật ký.
Mãi đến ba năm trước đây.
Không sai, chồng của Tô Văn phá sản.
Chậu sứ tinh xảo vỡ tan, chậu sành cảm thấy mình lại có thể rồi.
Sau khi biết tin chồng Tô Văn phá sản, Khương Trì trước hết là khổ sở cho vận mệnh của ánh trăng sáng, tiếp theo chính là mừng như điên.
Đặc biệt khi chồng Tô Văn đã ra nước ngoài, Khương Trì vui mừng đến mức chỉ thiếu việc đốt hai tràng pháo chúc mừng một chút.
Khoảng thời gian đó Khương Trì thường xuyên lấy cớ tăng ca, thật ra là mang theo quà đi thăm Tô Văn.
Lúc đó Tô Văn đang bị kẻ đòi nợ làm cho kiệt quệ, cũng mừng rỡ khi có người hỗ trợ, vì thế mỗi lần bị ai tới đòi nợ liền gọi điện cho Khương Trì. Hai người cứ như vậy mờ mờ ám ám duy trì một loại quan hệ ái muội.
Nếu chỉ có thế, tôi dù phẫn nộ nhưng cũng không đến mức thất lễ.
Chuyện thật sự làm tôi không thể chịu đựng xảy ra vào ngày 10 tháng trước.
Ngày đó là đại thọ 60 của ba tôi, cũng là thời khắc hạnh phúc nhất đời mà Khương Trì ghi trong nhật ký.
Đại thọ 60 là dịp trọng đại, cả nhà chúng tôi đều vô cùng coi trọng, vì muốn cho ba một bữa tiệc sinh nhật trọn vẹn vui vẻ, tôi đã thông báo cho Khương Trì trước một tháng, ngày đó bất luận thế nào cũng phải có mặt đúng giờ.
Khương Trì tất nhiên là miệng đầy hứa hẹn đáp ứng.
Nhưng vào ngày diễn ra tiệc mừng thọ, mãi tới khi tiệc tan, ngay cả cái bóng của Khương Trì cũng không thấy.
Đến cả bà con ở quê đều ngồi xe lửa tới mừng thọ, mà con rể lại vắng mặt, có thể tưởng tượng ba tôi tức giận đến mức nào. Tôi chỉ có thể vừa gọi cho Khương Trì, vừa giúp Khương Trì tìm lý do.
Buổi tối trở về, tôi tất nhiên đã cãi với Khương Trì một trận ầm ĩ, tôi ồn ào đến mức hung hăng, Khương Trì lại không tức giận, mặc đánh mặc mắng, chỉ là cả người trông như hồn vía lên mây.
Về sau, tôi đọc nhật ký của Khương Trì mới biết được, ngày đó tôi đến nơi tổ chức tiệc trước để bố trí, Khương Trì tuy rằng hơi chậm hơn nhưng vẫn có tới, chỉ là khi vừa chạm cửa thì nhận được điện thoại của Tô Văn, nói tên đòi nợ lại đến nữa.
Một bên là tiệc mừng thọ của ba vợ, một bên là ánh trăng sáng xin giúp đỡ, Khương Trì không hề nghĩ ngợi liền quay đầu chạy đến nhà Tô Văn.
Có lẽ thấy mãi không đòi được tiền, lần này công ty đòi nợ đổi một nhân vật tàn nhẫn hơn.
Tôi không có duyên diện kiến vị nhân vật tàn nhẫn này, chỉ là từ nhật ký của Khương Trì biết được đại khái hắn ta thuộc dạng cao to vạm vỡ, nghe nói vừa vào cửa liền cắm một con dao trên bàn, làm cả nhà Tô Văn sợ tới hồn bay phách tán.
Mỗi cái thân còm được mấy lạng thịt kia của Khương Trì, tất nhiên không có biện pháp cứng đối cứng với tên cơ bắp kia. Nhưng mà Khương Trì lại không đành lòng làm ánh trăng sáng của mình thất vọng, đầu óc nóng lên, đồng ý giúp Tô Văn trả tiền mới khuyên được nhân vật tàn nhẫn này rời đi.
Nhân vật tàn nhẫn là tàn nhẫn chứ không phải ngốc, đâu có chuyện Khương Trì nói vài câu liền tin, trước khi đi đã lục soát lấy hết tất cả tiền mặt của Khương Trì, còn ép Khương Trì ký vào một tờ giao ước.
Tại sao Khương Trì giúp Tô Văn trả nợ, người trưởng thành đều rất rõ ràng, Tô Văn cũng không ngoại lệ.
Vì muốn trói chặt Khương Trì kẻ coi tiền như rác này, cô ta chủ động giữ Khương Trì lại.
Sau đó chuyện nên xảy ra, không nên xảy ra đều đã xảy ra.
Khương Trì viết trong nhật ký rằng: "Đây là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi."
Khi đọc câu này, tôi tức giận đến mức nắm tay đều siết chặt.
Hay cho anh tên Khương Trì, ******, ***.
Mấy lời tôi muốn mắng chửi, nói trắng ra thì đoán chừng không qua kiểm duyệt.
Nếu bạn cho rằng ngoại tình chính là điểm mấu chốt của Khương Trì, vậy có thể bạn đã lầm.
Điểm mấu chốt của đôi cẩu nam nữ này còn thấp hơn bạn nghĩ nhiều.
Trước đó đã nói Khương Trì đồng ý giúp Tô Văn trả nợ, nhưng với một kẻ mà nhà tân hôn còn phải nhờ vào ba mẹ vợ như Khương Trì, đó chắc chắn là số tiền khổng lồ.
Mặc dù mấy năm nay Khương Trì lăn lộn trong xã hội cũng không tệ, tích góp được không ít, nhưng so với khoản nợ kia thì chỉ như muối bỏ biển. Huống hồ, tiền tiết kiệm của chúng tôi trước giờ đều để trong một thẻ ngân hàng, Khương Trì động vào chút ít thì không sao, nếu động đến nhiều tôi nhất định sẽ phát hiện.
Có lẽ có người cho rằng, không phải ly hôn là được rồi sao?
Đương nhiên không được, căn nhà chúng tôi đang ở bây giờ là tài sản trước hôn nhân của tôi, cho dù ly hôn, Khương Trì cũng không có phần. Hơn nữa, một toà nhà cũ do ba mẹ tôi đứng tên đã nằm trong kế hoạch cải tạo khu phố cũ, ba mẹ chuẩn bị lấy tiền đền bù cho chúng tôi đổi một căn nhà gần trường học.
Khương Trì tính toán rất tỉ mỉ, chờ đến khi tiền đền bù vào tài khoản, bán đi căn nhà hiện tại để mua nhà gần trường học, vậy thì tài sản trước hôn nhân liền trở thành tài sản chung của vợ chồng.
Khương Trì nói với Tô Văn kế hoạch này, lúc đầu Tô Văn ngoài miệng bảo như vậy không tốt lắm, nhưng rất nhanh lại mách cho Khương Trì một mưu kế càng độc ác hơn.
Bọn họ dự định sau khi có được nhà mới trong tay, sẽ nghĩ cách vu oan tôi ngoại tình, như vậy chẳng những có thể lấy được càng nhiều tiền, còn có thể khiến mọi người cho rằng tôi là bên sai lầm dẫn đến ly hôn.
"Văn Văn đúng là một cô gái lương thiện, tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt", Khương Trì ghi trong nhật ký.
Giỏi lắm, tên này giỏi lắm, vậy mà cũng gọi là lương thiện? Đừng nói Khương Trì cũng bị mù đó chứ?
Nếu tôi đã biết chân tướng, tất nhiên không có khả năng tiếp tục cuộc hôn nhân với Khương Trì, chỉ là bây giờ ly hôn thật sự quá hời cho bọn họ.
Tôi cần phải tìm cách trả thù đôi gian phu dâm phụ này.
Có điều, việc cấp bách giờ là xử lý sạch sẽ cuốn nhật ký bị tôi xé nát, hiện tại còn chưa đến lúc trở mặt với Khương Trì.
Đợi khi tôi dọn xong đống giấy vụn, thời gian đã trôi qua đi hai tiếng.
Lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên sáng lên.
“Ting ting!”
Là tin nhắn của Khương Trì.
"Đình Đình, công ty có việc gấp phải tăng ca, em không cần chờ anh, nghỉ ngơi sớm một chút."
- -----
*Lưu ý: Mình edit dựa trên bản convert, nếu có chỗ nào sai sót, rất mong nhận được góp ý chân thành
Khương Trì nắm tay tôi, tình ý nồng đậm kể lại mười năm chúng tôi cùng nhau trải qua.
"Kể từ ngày chúng tôi kết hôn, tôi đã thề, cả đời này sẽ đối xử tốt với Đình Đình…”
“Bốp bốp bốp... ”
Bạn bè thân thiết vỗ tay không ngừng.
Thậm chí có vài người tâm hồn nhạy cảm, còn rục rịch lén lấy khăn giấy lau nước mắt.
Một người đàn ông đẹp trai lịch lãm, yêu người vợ bình phàm của mình suốt mười năm như một, ai nhìn mà không nói câu chuyện này khiến họ tin vào tình yêu.
Nếu không phải hôm nay đã phát hiện bí mật của Khương Trì, tôi cũng sẽ tin tưởng.
"Thật khiến người ta ngưỡng mộ, Đình Đình quả là có phúc.”
Bạn thân vừa lau lau khoé mắt vừa hâm mộ nhìn chúng tôi.
“Cậu cũng rất có phúc mà.”
Tôi vừa dứt lời, cả không gian trở nên vô cùng yên tĩnh.
Năm kia, chồng của bạn thân phá sản, lẻ loi một mình lên thuyền đánh cá đi Malaysia tìm cơ hội.
Một lần tìm cơ hội này chính là hơn hai năm, thời gian đó ngay cả một con cá khô cũng chẳng thấy gửi cho bạn thân. Nhà ở đã bị ngân hàng thu hồi, bạn thân chỉ có thể dẫn con về nhà mẹ đẻ, nói cô ta có phúc, nghe thế nào cũng đầy châm chọc.
Trong nhất thời, không khí xấu hổ bao trùm sân khấu, nước mắt của cô nàng chực chờ rơi xuống, giống hệt một cọng cải thìa đáng thương.
“Trần Đình say rồi, đều là hiểu lầm.” Khương Trì vừa hoà giải, vừa ra dấu cho tôi.
“Đúng vậy, tớ say rồi, còn tưởng là mấy năm trước chứ, nên phạt nên phạt.” Tôi cười cười đẩy Khương Trì ra, nâng chén rượu kính bạn thân.
Ngoài mặt như xin lỗi, nhưng ở đây đều là cáo già, ai mà không nghe ra lời mỉa mai của tôi.
Nói xong câu đó, tôi giả vờ không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của bạn thân, liền xoay người đi.
Nếu là mười mấy năm trước, nói không chừng vài chàng bàn bên sẽ xông lên anh hùng cứu mỹ nhân, dù sao trong đó có mấy vị hồi đi học còn từng nhờ tôi chuyển thư tình cho bạn thân cơ mà.
Đáng tiếc, không có nếu như.
Đám thiếu niên thuở học trò từng gửi thư tình cho hoa khôi lớp, giờ đây hầu hết đã vợ con đề huề, bà xã ngồi bên cạnh, dù thương tiếc cũng không thể ra mặt giúp người phụ nữ khác ngay trước mắt mọi người.
Chút đạo lý này ngay cả tên ngốc cũng hiểu, Khương Trì lại không hiểu.
Hệt như con chó bò lết xung quanh bạn thân tôi, chỉ sợ người khác không biết chút tâm tư này của anh ta.
“Chậc chậc, ngày kỷ niệm mười năm kết hôn, chồng mình lại xum xoe che chở người phụ nữ khác, kích thích!”
Không cần quay đầu, tôi cũng biết là Phương Thu Bạch, loại miệng lưỡi ngọt xớt làm người ta ghét bỏ này, dù đốt thành tro tôi cũng không nhận lầm.
“Ui chao, thì chắc kích thích hơn chút so với gặp được ông chú lôi thôi ế vợ nhỉ.”
Tôi ngoảnh lại, trên mặt đã treo sẵn một nụ cười công nghiệp.
“Vẫn ác độc như vậy.”
“Cũng tạm cũng tạm thôi.”
Không biết tại sao, từ khuôn mặt khiến người chán ghét này của Phương Thu Bạch tôi vậy mà thấy được một tia hoài niệm.
Chắc chắn là ảo giác.
Tôi miệng cười nhưng trong lòng không cười cụng ly cùng Phương Thu Bạch, rồi chuyển sang bàn khác tiếp tục chiến đấu.
“Đình Đình, chúng ta cần nói chuyện”
Rượu thịt no say, tiễn xong khách khứa, Khương Trì đỡ cô bạn thân còn đang nước mắt ngắn dài bước đến.
Tôi biết mà đôi cẩu nam nữ này muốn gây chuyện.
“Nói đi.”
Tôi tiện tay kéo ra một cái ghế ngồi xuống.
"Em cần phải xin lỗi Tô Văn.” Tư thế hiên ngang lẫm liệt, càng xứng với đoá hoa trắng bên cạnh kia, khóc suốt buổi tiệc mà còn chẳng trang điểm lại, ai không biết còn tưởng tôi gây tội ác tày trời gì đấy.
“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”
Tôi quả thực tức đến muốn bật cười, sao trước kia không phát hiện Khương Trì gan như vậy.
“Anh… em…” Có lẽ Khương Trì cũng không ngờ người luôn nghe lời như tôi sẽ phản bác anh ta.
“Thế nào, muốn ly hôn với tôi sao? Không thì chúng ta đi ngay bây giờ đi?” Lười nói nhảm với đôi cẩu nam nữ này, tôi vào thẳng trọng điểm.
Vừa dứt câu, Khương Trì và Tô Văn đều ngây người.
“Này, Đình Đình, cậu đừng kích động, cậu với tiểu Trì chắc hẳn có hiểu lầm gì đó, hai người từ từ trò chuyện, tớ đi trước.”
Lúc này, đoá hoa trắng eo không đau, chân cũng không mềm, càng không cần ai đỡ, cầm túi xách ngay lập tức rời đi.
Xem dáng người mạnh mẽ kia kìa, tôi đoán là tham gia cuộc thi đi bộ cũng chẳng thành vấn đề.
Tô Văn đi rồi, để lại tôi với Khương Trì mắt to trừng mắt nhỏ.
“Nếu không thì, anh đi tiễn đi?”
Khương Trì hít sâu một hơi, khôi phục vẻ nho nhã quen thuộc trước kia.
“Đình Đình, Tô Văn là bạn tốt mười mấy năm của chúng ta, em không nên đối với cô ấy như vậy, làm vậy quá đắc tội người ta.”
Trước kia tôi từng thích dáng vẻ ôn hoà lễ độ này của Khương Trì bao nhiêu thì bây giờ càng chán ghét bấy nhiêu.
“Tôi cứ đắc tội cô ta đấy, cô ta có thể làm gì được? Kêu tên chồng trốn nợ ở nước ngoài về đánh tôi à?”
“Trần Đình!”
Quả nhiên, chỉ cần nhắc tới chồng Tô Văn, Khương Trì sẽ lập tức bùng nổ.
“Sao vậy, tôi nói không đúng sao?” Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Khương Trì mãi đến khi ánh mắt anh ta bắt đầu trốn tránh.
“Được rồi, anh biết mà, em vẫn luôn rất mong chờ ngày kỷ niệm mười năm của chúng ta, Tô Văn không yên phận ở nhà xử lý chuyện nợ nần nhà cậu ta, cứ phải đến đây tìm đen đủi, anh nói em có thể không tức giận sao.”
Tôi nắm lấy tay Khương Trì đong đưa qua lại.
Thoáng chốc có thể thấy thái độ Khương Trì đã dịu xuống, “Tô Văn cũng chưa nói gì...”
Khương Trì cũng nắm tay tôi, “Cô ấy một thân một mình nuôi con cũng không dễ dàng...”
Tôi dứt khoát hất tay Khương Trì ra, “Đau lòng? Chi bằng anh đi giúp cô ta?”
“Anh không có ý này, em nghĩ đi đâu vậy.” Khương Trì xấu hổ xoa tay.
Tuy khách khứa đều đi rồi, nhưng trong sân còn không ít nhân viên phục vụ, trận khắc khẩu vừa rồi đã thu hút kha khá ánh mắt tò mò liên tục nhìn về bên này. Tôi lười tiếp tục đứng cùng Khương Trì để bị người khác ngó nghiêng, bỏ lại anh ta một mình trả tiền, còn tôi về nhà trước.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên chính là dọn dẹp đống giấy bị tôi xé rách tung toé trên giường kia.
Tôi, Trần Đình, hơn ba mươi năm trên đời lần đầu chịu nhục nhã lớn như vậy.
Bạn thân nhất của tôi, người chồng tôi yêu nhất, bắt tay lừa tôi như con ngốc, lừa một lần chính là mười năm.
Tôi thu dọn giấy vụn trên giường, từng trang rách nát đều ngập tràn tình yêu của Khương Trì đối với Tô Văn.
Khương Trì yêu Tô Văn mười bảy năm.
So với cuộc hôn nhân của chúng tôi còn dài hơn bảy năm.
Từ gặp nhau đến hiểu nhau, nhật ký của Khương Trì hết lần này đến lần khác hoài niệm tình yêu của anh ta với Tô Văn.
Mỹ lệ, u buồn lại phiền muộn.
Trong nhật ký của Khương Trì, Tô Văn chính là cô gái tựa như đinh hương kia.
Đáng tiếc hoa đinh hương quá mỹ lệ, Khương Trì chiếc chậu sành quê mùa này nuôi dưỡng không được.
Dẫu chậu sành nhất mực không buông, nhưng hoa đinh hương vẫn bị chuyển đến chậu sứ tinh xảo.
Chậu sành rất khổ sở, vô cùng không đành, vì thế hoa đinh hương thiện lương giới thiệu bạn tốt bồ công anh của mình cho chậu sành.
Chậu sành rất cảm động, quyết định cưới bồ công anh, từ đây đem tình yêu đối với đinh hương chôn sâu tận đáy lòng.
Không sai, tôi chính là cây bồ công anh ngốc nghếch kia.
Nửa trước quyển nhật ký kết thúc vào ngày hôn lễ của chúng tôi.
Trong nhật ký Khương Trì viết: "Tôi không còn tư cách yêu đinh hương. Có lẽ bồ công anh mới là đóa hoa thuộc về tôi."
Nếu nói nửa trước nhật ký làm tôi phẫn nộ, vậy thì phần sau đó thật khiến tôi ghê tởm.
Có lẽ cuộc sống củi gạo mắm muối sau khi kết hôn đã mài mòn đi góc cạnh văn nghệ của Khương Trì.
Ước chừng sáu bảy năm Khương Trì đều không hề viết nhật ký.
Mãi đến ba năm trước đây.
Không sai, chồng của Tô Văn phá sản.
Chậu sứ tinh xảo vỡ tan, chậu sành cảm thấy mình lại có thể rồi.
Sau khi biết tin chồng Tô Văn phá sản, Khương Trì trước hết là khổ sở cho vận mệnh của ánh trăng sáng, tiếp theo chính là mừng như điên.
Đặc biệt khi chồng Tô Văn đã ra nước ngoài, Khương Trì vui mừng đến mức chỉ thiếu việc đốt hai tràng pháo chúc mừng một chút.
Khoảng thời gian đó Khương Trì thường xuyên lấy cớ tăng ca, thật ra là mang theo quà đi thăm Tô Văn.
Lúc đó Tô Văn đang bị kẻ đòi nợ làm cho kiệt quệ, cũng mừng rỡ khi có người hỗ trợ, vì thế mỗi lần bị ai tới đòi nợ liền gọi điện cho Khương Trì. Hai người cứ như vậy mờ mờ ám ám duy trì một loại quan hệ ái muội.
Nếu chỉ có thế, tôi dù phẫn nộ nhưng cũng không đến mức thất lễ.
Chuyện thật sự làm tôi không thể chịu đựng xảy ra vào ngày 10 tháng trước.
Ngày đó là đại thọ 60 của ba tôi, cũng là thời khắc hạnh phúc nhất đời mà Khương Trì ghi trong nhật ký.
Đại thọ 60 là dịp trọng đại, cả nhà chúng tôi đều vô cùng coi trọng, vì muốn cho ba một bữa tiệc sinh nhật trọn vẹn vui vẻ, tôi đã thông báo cho Khương Trì trước một tháng, ngày đó bất luận thế nào cũng phải có mặt đúng giờ.
Khương Trì tất nhiên là miệng đầy hứa hẹn đáp ứng.
Nhưng vào ngày diễn ra tiệc mừng thọ, mãi tới khi tiệc tan, ngay cả cái bóng của Khương Trì cũng không thấy.
Đến cả bà con ở quê đều ngồi xe lửa tới mừng thọ, mà con rể lại vắng mặt, có thể tưởng tượng ba tôi tức giận đến mức nào. Tôi chỉ có thể vừa gọi cho Khương Trì, vừa giúp Khương Trì tìm lý do.
Buổi tối trở về, tôi tất nhiên đã cãi với Khương Trì một trận ầm ĩ, tôi ồn ào đến mức hung hăng, Khương Trì lại không tức giận, mặc đánh mặc mắng, chỉ là cả người trông như hồn vía lên mây.
Về sau, tôi đọc nhật ký của Khương Trì mới biết được, ngày đó tôi đến nơi tổ chức tiệc trước để bố trí, Khương Trì tuy rằng hơi chậm hơn nhưng vẫn có tới, chỉ là khi vừa chạm cửa thì nhận được điện thoại của Tô Văn, nói tên đòi nợ lại đến nữa.
Một bên là tiệc mừng thọ của ba vợ, một bên là ánh trăng sáng xin giúp đỡ, Khương Trì không hề nghĩ ngợi liền quay đầu chạy đến nhà Tô Văn.
Có lẽ thấy mãi không đòi được tiền, lần này công ty đòi nợ đổi một nhân vật tàn nhẫn hơn.
Tôi không có duyên diện kiến vị nhân vật tàn nhẫn này, chỉ là từ nhật ký của Khương Trì biết được đại khái hắn ta thuộc dạng cao to vạm vỡ, nghe nói vừa vào cửa liền cắm một con dao trên bàn, làm cả nhà Tô Văn sợ tới hồn bay phách tán.
Mỗi cái thân còm được mấy lạng thịt kia của Khương Trì, tất nhiên không có biện pháp cứng đối cứng với tên cơ bắp kia. Nhưng mà Khương Trì lại không đành lòng làm ánh trăng sáng của mình thất vọng, đầu óc nóng lên, đồng ý giúp Tô Văn trả tiền mới khuyên được nhân vật tàn nhẫn này rời đi.
Nhân vật tàn nhẫn là tàn nhẫn chứ không phải ngốc, đâu có chuyện Khương Trì nói vài câu liền tin, trước khi đi đã lục soát lấy hết tất cả tiền mặt của Khương Trì, còn ép Khương Trì ký vào một tờ giao ước.
Tại sao Khương Trì giúp Tô Văn trả nợ, người trưởng thành đều rất rõ ràng, Tô Văn cũng không ngoại lệ.
Vì muốn trói chặt Khương Trì kẻ coi tiền như rác này, cô ta chủ động giữ Khương Trì lại.
Sau đó chuyện nên xảy ra, không nên xảy ra đều đã xảy ra.
Khương Trì viết trong nhật ký rằng: "Đây là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi."
Khi đọc câu này, tôi tức giận đến mức nắm tay đều siết chặt.
Hay cho anh tên Khương Trì, ******, ***.
Mấy lời tôi muốn mắng chửi, nói trắng ra thì đoán chừng không qua kiểm duyệt.
Nếu bạn cho rằng ngoại tình chính là điểm mấu chốt của Khương Trì, vậy có thể bạn đã lầm.
Điểm mấu chốt của đôi cẩu nam nữ này còn thấp hơn bạn nghĩ nhiều.
Trước đó đã nói Khương Trì đồng ý giúp Tô Văn trả nợ, nhưng với một kẻ mà nhà tân hôn còn phải nhờ vào ba mẹ vợ như Khương Trì, đó chắc chắn là số tiền khổng lồ.
Mặc dù mấy năm nay Khương Trì lăn lộn trong xã hội cũng không tệ, tích góp được không ít, nhưng so với khoản nợ kia thì chỉ như muối bỏ biển. Huống hồ, tiền tiết kiệm của chúng tôi trước giờ đều để trong một thẻ ngân hàng, Khương Trì động vào chút ít thì không sao, nếu động đến nhiều tôi nhất định sẽ phát hiện.
Có lẽ có người cho rằng, không phải ly hôn là được rồi sao?
Đương nhiên không được, căn nhà chúng tôi đang ở bây giờ là tài sản trước hôn nhân của tôi, cho dù ly hôn, Khương Trì cũng không có phần. Hơn nữa, một toà nhà cũ do ba mẹ tôi đứng tên đã nằm trong kế hoạch cải tạo khu phố cũ, ba mẹ chuẩn bị lấy tiền đền bù cho chúng tôi đổi một căn nhà gần trường học.
Khương Trì tính toán rất tỉ mỉ, chờ đến khi tiền đền bù vào tài khoản, bán đi căn nhà hiện tại để mua nhà gần trường học, vậy thì tài sản trước hôn nhân liền trở thành tài sản chung của vợ chồng.
Khương Trì nói với Tô Văn kế hoạch này, lúc đầu Tô Văn ngoài miệng bảo như vậy không tốt lắm, nhưng rất nhanh lại mách cho Khương Trì một mưu kế càng độc ác hơn.
Bọn họ dự định sau khi có được nhà mới trong tay, sẽ nghĩ cách vu oan tôi ngoại tình, như vậy chẳng những có thể lấy được càng nhiều tiền, còn có thể khiến mọi người cho rằng tôi là bên sai lầm dẫn đến ly hôn.
"Văn Văn đúng là một cô gái lương thiện, tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy thật tốt", Khương Trì ghi trong nhật ký.
Giỏi lắm, tên này giỏi lắm, vậy mà cũng gọi là lương thiện? Đừng nói Khương Trì cũng bị mù đó chứ?
Nếu tôi đã biết chân tướng, tất nhiên không có khả năng tiếp tục cuộc hôn nhân với Khương Trì, chỉ là bây giờ ly hôn thật sự quá hời cho bọn họ.
Tôi cần phải tìm cách trả thù đôi gian phu dâm phụ này.
Có điều, việc cấp bách giờ là xử lý sạch sẽ cuốn nhật ký bị tôi xé nát, hiện tại còn chưa đến lúc trở mặt với Khương Trì.
Đợi khi tôi dọn xong đống giấy vụn, thời gian đã trôi qua đi hai tiếng.
Lúc này, điện thoại của tôi đột nhiên sáng lên.
“Ting ting!”
Là tin nhắn của Khương Trì.
"Đình Đình, công ty có việc gấp phải tăng ca, em không cần chờ anh, nghỉ ngơi sớm một chút."
- -----
*Lưu ý: Mình edit dựa trên bản convert, nếu có chỗ nào sai sót, rất mong nhận được góp ý chân thành