Chương 61: Vì sao, vì sao em phải làm đến mức này
Anh biết cô đang rất giận, cô phải tốn bao nhiêu công sức để ép chất độc cho anh, khó khăn lắm mới dồn độc về tới cánh tay phải, kết quả hiện giờ độc chạy ngược trở về. Tất cả đều là do anh, đáng lý ra đêm nay anh không nên đi đến chỗ Lưu Nghĩa.
Hoàng Tư Vũ đè xuống cơn tức giận ánh mắt lạnh lẽo mang theo cảnh cáo nhìn Mạnh Vũ Thần.
- Nếu còn có lần sau, anh hãy chuẩn bị sẵn quan tài cho mình đi.
Nói xong Hoàng Tư Vũ trở về phòng đóng sầm cửa lại, Mạnh Vũ Thần ngơ ngác đứng đó một lúc lâu mới trở về phòng mình. Hơn nữa tiếng sau anh bắt đầu bị cơn đau dày xéo, Mạnh Vũ Thần cắn chặt răng trên trán nhiễm một tầng mồ hôi lạnh, anh dường như cảm thấy xương tủy mình bị cái gì đó điên cuồng gặm nuốt. Giờ phút này anh chỉ mong rằng cô thật sự tức giận mong cô đừng quay lại, anh không muốn cô nhìn thấy bản thân chật vật như thế này. Thế nhưng ông trời không nghe thấy tiếng lòng của anh, người nên đến vẫn đến, trong mơ hồ anh nhìn thấy bóng dáng cô. Hoàng Tư Vũ đi đến bên cạnh giường, anh vươn tay muốn nắm lấy tay cô, giọng yếu ớt.
- Đừng giận …anh xin… lỗi.
Đã là lúc nào rồi anh còn muốn xin lỗi cô, Hoàng Tư Vũ khẽ thở dài, có lẽ ngay từ giây phút cô gặp anh số mệnh của bọn họ đã định sẵn sẽ như thế này.
- Bạch Lâm nhớ kỹ, mạng này là em cho anh, anh phải chịu trách nhiệm với em cả đời.
Mạnh Vũ Thần cũng không biết bản thân bị cơn đau dày vò trong bao lâu, chỉ biết lúc mình mở mắt đã là buổi chiều của 2 ngày sau.
- Cậu chủ cậu tỉnh rồi.
Trác Tùng lo lắng đỡ lấy anh, Mạnh Vũ Thần đưa mắt nhìn xung quanh không thấy được người anh muốn thấy.
- Cô ấy đâu.
Trác Tùng nghe anh hỏi tâm khẽ run nhưng rất nhanh liền trả lời.
- Cô Tư Vũ đêm qua điều trị cho cậu chủ có hơi mệt nên đang nghĩ trong phòng, cô ấy dặn dò không được làm phiền, cậu chủ có cần tôi đi gọi không.
- Không cần.
Mạnh Vũ Thần cảm nhận được thân thể mình lúc này vô cùng yếu ớt, anh ngay cả một chút sức lực cử động cũng không có. Xem ra cho đến khi độc được giải anh phải nghĩ ngơi một thời gian, tạm gác lại mọi chuyện tránh tâm tình bất ổn ảnh hưởng đến quá trình trị liệu khiến cho cô vất vả hơn.
- Trác Tùng, tạm gác lại tất cả mọi công việc cho tới khi tôi giải độc xong.
- Vâng thưa cậu chủ.
Chuyện này đêm đó cô Tư Vũ đã cảnh cáo cậu và A Lãng, cho dù cậu chủ không dặn dò thì cậu cũng sẽ làm như vậy. Hơn nữa hiện giờ cậu chủ quá suy yếu bọn họ cũng tuyệt đối không để cậu chủ làm việc vào lúc này. Nhà họ Mạnh nuôi nhiều người như thế để làm gì, cho dù cậu chủ có nghĩ ngơi một hai năm đi nữa chỉ cần thế lực kia không đột nhiên xuất hiện, bọn họ cũng có thể tự tin trụ được mà không làm phiền đến cậu chủ. Sau khi rời khỏi phòng của Mạnh Vũ Thần, Trác Tùng nhìn thấy A Lãng đứng bên ngoài đợi mình, cậu kéo A Lãng đi xuống phòng khách hạ giọng hỏi.
- Thế nào rồi.
A Lãng lắc đầu không lên tiếng lòng Trác Tùng chùn xuống, nếu biết sẽ có hậu quả này cho dù đánh chết cậu cũng sẽ ngăn cậu chủ đi gặp Lưu Nghĩa.
- Tạm thời đừng để cậu chủ biết.
- Làm sao mà giấu được.
- Được lúc nào hay lúc đó, qua ngày mai rồi tính tiếp.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì nghe tiếng rầm rầm, cả hai quay người lại đập vào mắt họ là Mạnh Vũ Thần từ trên cầu thang lăn xuống, hai người hoảng hốt chạy đến vội đỡ lấy anh.
- Cậu chủ.
- Cậu chủ, cậu làm sao vậy, mau gọi bác sĩ lại đây.
Trác Tùng quát lớn những vệ sĩ đứng bên ngoài cũng hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ. Cũng may từ hai ngày trước bác sĩ vẫn luôn ở khu nhà dành cho khách phía sau.
Mạnh Vũ Thần mặc kệ thân thể suy yếu, cũng không thèm để ý vết thương trên người dùng ánh mắt tựa như băng sương nhìn Trác Tùng khẽ gằn từng tiếng một.
- Cô… ấy… đâu.
Trác Tùng nghiến chặt răng không lên tiếng, thế nhưng A Lãng ở bên cạnh lại không chịu đựng được dáng vẻ của cậu chủ lúc này, Trác Tùng không nói được vậy để cậu nói.
- Cậu chủ, cô Tư Vũ đang ở trong khu nhà dành cho khách phía sau.
- Đưa tôi qua đó.
- Cậu chủ đợi bác sĩ đến sơ cứu vết thương rồi hãy đi, cậu như thế này đi qua cô Tư Vũ sẽ giận.
Một câu này của Trác Tùng thành công cản được Mạnh Vũ Thần, hai người đưa anh về phòng, bác sĩ rất nhanh đến xử lý vết thương ở chân anh, vì ngã từ cầu thang xuống chân anh bị trầy một mảng lớn. Mạnh Vũ Thân thay một bộ đồ sạch sẽ sau đó mới để Trác Tùng dùng xe lăn đẩy mình đến khu nhà dành cho khách, bởi vì hiện tại anh không có sức lực để đi.
Càng đến gần khu nhà trái tim anh càng siết lại, anh không hỏi Trác Tùng cô vì cái gì lại chuyển đến nơi này. Vệ sĩ cung kính cúi người mở cửa, Trác Tùng đẩy anh đến căn phòng đầu tiên. Cửa mở ra trên chiếc giường lớn thiếu nữ đang nằm im, trên người cắm vô số thiết bị, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Bàn tay đặt trên xe lăn khẽ run, anh đứng lên bước chân không vững đi về phía giường, Trác Tùng và A Lãng không dám tiến lên đỡ chỉ có thể lui ra ngoài nhẹ đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn có hai người, Mạnh Vũ Thần chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như muốn nứt vỡ, ngay cả thở cũng không thở nỗi, anh đưa tay nắm lấy tay cô giọng run rẩy đầy thống khổ.
- Vì sao, vì sao em phải làm đến mức này.
Hoàng Tư Vũ đè xuống cơn tức giận ánh mắt lạnh lẽo mang theo cảnh cáo nhìn Mạnh Vũ Thần.
- Nếu còn có lần sau, anh hãy chuẩn bị sẵn quan tài cho mình đi.
Nói xong Hoàng Tư Vũ trở về phòng đóng sầm cửa lại, Mạnh Vũ Thần ngơ ngác đứng đó một lúc lâu mới trở về phòng mình. Hơn nữa tiếng sau anh bắt đầu bị cơn đau dày xéo, Mạnh Vũ Thần cắn chặt răng trên trán nhiễm một tầng mồ hôi lạnh, anh dường như cảm thấy xương tủy mình bị cái gì đó điên cuồng gặm nuốt. Giờ phút này anh chỉ mong rằng cô thật sự tức giận mong cô đừng quay lại, anh không muốn cô nhìn thấy bản thân chật vật như thế này. Thế nhưng ông trời không nghe thấy tiếng lòng của anh, người nên đến vẫn đến, trong mơ hồ anh nhìn thấy bóng dáng cô. Hoàng Tư Vũ đi đến bên cạnh giường, anh vươn tay muốn nắm lấy tay cô, giọng yếu ớt.
- Đừng giận …anh xin… lỗi.
Đã là lúc nào rồi anh còn muốn xin lỗi cô, Hoàng Tư Vũ khẽ thở dài, có lẽ ngay từ giây phút cô gặp anh số mệnh của bọn họ đã định sẵn sẽ như thế này.
- Bạch Lâm nhớ kỹ, mạng này là em cho anh, anh phải chịu trách nhiệm với em cả đời.
Mạnh Vũ Thần cũng không biết bản thân bị cơn đau dày vò trong bao lâu, chỉ biết lúc mình mở mắt đã là buổi chiều của 2 ngày sau.
- Cậu chủ cậu tỉnh rồi.
Trác Tùng lo lắng đỡ lấy anh, Mạnh Vũ Thần đưa mắt nhìn xung quanh không thấy được người anh muốn thấy.
- Cô ấy đâu.
Trác Tùng nghe anh hỏi tâm khẽ run nhưng rất nhanh liền trả lời.
- Cô Tư Vũ đêm qua điều trị cho cậu chủ có hơi mệt nên đang nghĩ trong phòng, cô ấy dặn dò không được làm phiền, cậu chủ có cần tôi đi gọi không.
- Không cần.
Mạnh Vũ Thần cảm nhận được thân thể mình lúc này vô cùng yếu ớt, anh ngay cả một chút sức lực cử động cũng không có. Xem ra cho đến khi độc được giải anh phải nghĩ ngơi một thời gian, tạm gác lại mọi chuyện tránh tâm tình bất ổn ảnh hưởng đến quá trình trị liệu khiến cho cô vất vả hơn.
- Trác Tùng, tạm gác lại tất cả mọi công việc cho tới khi tôi giải độc xong.
- Vâng thưa cậu chủ.
Chuyện này đêm đó cô Tư Vũ đã cảnh cáo cậu và A Lãng, cho dù cậu chủ không dặn dò thì cậu cũng sẽ làm như vậy. Hơn nữa hiện giờ cậu chủ quá suy yếu bọn họ cũng tuyệt đối không để cậu chủ làm việc vào lúc này. Nhà họ Mạnh nuôi nhiều người như thế để làm gì, cho dù cậu chủ có nghĩ ngơi một hai năm đi nữa chỉ cần thế lực kia không đột nhiên xuất hiện, bọn họ cũng có thể tự tin trụ được mà không làm phiền đến cậu chủ. Sau khi rời khỏi phòng của Mạnh Vũ Thần, Trác Tùng nhìn thấy A Lãng đứng bên ngoài đợi mình, cậu kéo A Lãng đi xuống phòng khách hạ giọng hỏi.
- Thế nào rồi.
A Lãng lắc đầu không lên tiếng lòng Trác Tùng chùn xuống, nếu biết sẽ có hậu quả này cho dù đánh chết cậu cũng sẽ ngăn cậu chủ đi gặp Lưu Nghĩa.
- Tạm thời đừng để cậu chủ biết.
- Làm sao mà giấu được.
- Được lúc nào hay lúc đó, qua ngày mai rồi tính tiếp.
Khi bọn họ đang nói chuyện thì nghe tiếng rầm rầm, cả hai quay người lại đập vào mắt họ là Mạnh Vũ Thần từ trên cầu thang lăn xuống, hai người hoảng hốt chạy đến vội đỡ lấy anh.
- Cậu chủ.
- Cậu chủ, cậu làm sao vậy, mau gọi bác sĩ lại đây.
Trác Tùng quát lớn những vệ sĩ đứng bên ngoài cũng hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ. Cũng may từ hai ngày trước bác sĩ vẫn luôn ở khu nhà dành cho khách phía sau.
Mạnh Vũ Thần mặc kệ thân thể suy yếu, cũng không thèm để ý vết thương trên người dùng ánh mắt tựa như băng sương nhìn Trác Tùng khẽ gằn từng tiếng một.
- Cô… ấy… đâu.
Trác Tùng nghiến chặt răng không lên tiếng, thế nhưng A Lãng ở bên cạnh lại không chịu đựng được dáng vẻ của cậu chủ lúc này, Trác Tùng không nói được vậy để cậu nói.
- Cậu chủ, cô Tư Vũ đang ở trong khu nhà dành cho khách phía sau.
- Đưa tôi qua đó.
- Cậu chủ đợi bác sĩ đến sơ cứu vết thương rồi hãy đi, cậu như thế này đi qua cô Tư Vũ sẽ giận.
Một câu này của Trác Tùng thành công cản được Mạnh Vũ Thần, hai người đưa anh về phòng, bác sĩ rất nhanh đến xử lý vết thương ở chân anh, vì ngã từ cầu thang xuống chân anh bị trầy một mảng lớn. Mạnh Vũ Thân thay một bộ đồ sạch sẽ sau đó mới để Trác Tùng dùng xe lăn đẩy mình đến khu nhà dành cho khách, bởi vì hiện tại anh không có sức lực để đi.
Càng đến gần khu nhà trái tim anh càng siết lại, anh không hỏi Trác Tùng cô vì cái gì lại chuyển đến nơi này. Vệ sĩ cung kính cúi người mở cửa, Trác Tùng đẩy anh đến căn phòng đầu tiên. Cửa mở ra trên chiếc giường lớn thiếu nữ đang nằm im, trên người cắm vô số thiết bị, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Bàn tay đặt trên xe lăn khẽ run, anh đứng lên bước chân không vững đi về phía giường, Trác Tùng và A Lãng không dám tiến lên đỡ chỉ có thể lui ra ngoài nhẹ đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn có hai người, Mạnh Vũ Thần chỉ cảm thấy trái tim đau đớn như muốn nứt vỡ, ngay cả thở cũng không thở nỗi, anh đưa tay nắm lấy tay cô giọng run rẩy đầy thống khổ.
- Vì sao, vì sao em phải làm đến mức này.