Chương 36: Nếu tôi không cứu thì sao
*Bệnh viện quốc tế Incheon.
Từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi ngồi trên xe bị đưa đến nơi này, Hoàng Tư Vũ ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, không lên tiếng hỏi, không sợ hãi, không bận tâm. Cô vừa lên máy bay đã ngủ, ngủ dậy nhìn thấy đường phố khắp nơi toàn là bảng hiệu bằng tiếng Hàn cũng không cảm thấy kinh ngạc tí nào.
Bên kia Lương Văn Thao ngoài mặt vẫn không cảm xúc nhưng trong lòng lại vô cùng bất an. Đám người này không nói lời nào liền đưa cô chủ xuất ngoại, cũng may hôm nay anh đến bằng không nếu cô chủ bị đưa đi một mình thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ở Seoul có công ty con của tập đoàn Thịnh Gia, anh phải nhanh chóng tìm cách liên hệ với bọn họ yêu cầu chi viện, dù bất cứ giá nào cũng phải đưa cô chủ an toàn trở về.
Hoàng Tư Vũ xuống xe cơn gió lạnh phả vào trong mặt. Cô đưa tay đón lấy những bông tuyết, tuyết trắng tinh chạm vào da thịt truyền đến cái cảm giác lạnh thấu xương tủy.
Cô bất giác ngây người, hiện tại đứng dưới trời tuyết giữa Seoul cô mới chợt nhận ra mùa đông còn chưa qua đi. Mùa đông, dường như năm đó mẹ cô rời đi cũng là vào một ngày mùa đông rất lạnh, chỉ là khi đó cô vốn đã chai lỳ với cái đói lạnh quanh năm, cho nên không còn phân rõ bốn mùa nữa. Giờ nhớ lại, cả mẹ và cô đều ra đi giữa mùa rét lạnh, cô bỗng nhiên không thích những bông tuyết này một chút nào cả.
Những bông tuyết bay trong gió vướng lại trên mái tóc, tựa như những bông hoa li ti. Thân hình cô có chút mong manh, giờ phút này đang ngẩn ngơ đứng đó lại càng khiến người ta dâng lên một cỗ cảm xúc muốn ôm vào lòng mà che chở.
Lương Văn Thao không tự chủ mà bước đến bên cạnh, cởi áo vest ngoài của mình khoác lên vai cô.
- Cô chủ cẩn thận cảm lạnh.
- Việt Nam không có tuyết.
Hoàng Tư Vũ đột nhiên lên tiếng, Lương Văn Thao lại cho rằng cô đang hỏi mình bằng nhẹ nhàng đáp lại.
- Nếu cô chủ muốn ngắm tuyết trong nước có thể lên SaPa hay Lạng Sơn, mùa đông ở đó cây cỏ kết băng cũng rất đẹp.
Lương Văn Thao nghĩ rằng tất cả các cô gái đều sẽ thích tuyết, dù sao khung cảnh vừa đẹp lại vừa lãng mạng, nếu cô chủ muốn anh cũng không ngại bồi cô đi, chỉ cần cô thích là được.
- Đúng là rất đẹp, nhưng tôi ghét lạnh, Sài Gòn vẫn là tốt hơn.
Hoàng Tư Vũ không từ chối áo khoác của Lương Văn Thao bởi vì hiện tại cô thật sự lạnh. Không biết vì thân thể này không thích ứng kịp với sự chênh lệch nhiệt độ hay là vì cảm giác bài xích của cô mà hiện tại toàn thân cô lạnh buốt.
Lương Văn Thao không biết có phải bản thân đã nhìn nhầm hay không mà lại nhìn thấy một tia đau đớn trong mắt cô chủ. Anh không hiểu cũng không kịp nắm bắt, tia cảm xúc kia rất nhanh liền biến mất chỉ còn lại ánh mắt lãnh đạm tĩnh lặng như mặt hồ. Không hiểu ma xui quỷ khiến gì Lương Văn Thao lại lên tiếng.
- Đợi qua tết nguyên đán mùa xuân đến liền sẽ ấm lên.
Hoàng Tư Vũ khẽ cười, phải mùa xuân đến liền ấm áp, bởi vì mùng 1 tết âm lịch năm nay chính là ngày lời hẹn 10 năm đến. Cho dù hiện tại cô không còn là cô của trước đây nữa, nhưng cô lại rất mong chờ ngày đó, Ninh Hân, sư phụ năm nay cô muốn cùng bọn họ đón năm mới.
- Cô Vũ thời gian không còn sớm, mời.
Lời của Trác Tùng kéo Hoàng Tư Vũ từ trong suy nghĩ trở về, cô cũng không thèm nhìn anh ta trực tiếp bước vào trong bệnh viện.
Trác Tùng đi phía sau một lần nữa đưa mắt đánh giá Lương Văn Thao. Người đàn ông này cậu ta hình như đã từng thấy ở đâu đó, khí chất này hẳn cũng không phải là một người có thân phận thấp, thế nhưng hiện tại cậu ta không quan tâm nhiều như vậy.
Đoàn người vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất của bệnh viện đi vào khu điều trị dành cho vip. Thang máy mở ra hai bên hành lang hai hàng người nghiêm cẩn đứng canh.
Hoàng Tư Vũ liếc mắt một cái nhìn thấy huy hiệu đeo trước ngực đám người này, khóe môi khẽ cong lên lên một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ thật là thú vị.
Cửa phòng bệnh mở ra đập vào mắt cô là người đàn ông đang nằm trên giường hai mắt nhắm lại tựa như một hoàng tử đang ngủ say. Sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp nếu không nhìn vô số máy móc đang cắm trên người anh ta.
Hoàng Tư Vũ vẫn như cũ mặt không có bất kỳ cảm xúc gì đưa mắt nhìn Trác Tùng hỏi câu hỏi đầu tiên từ khi xuất phát đến giờ.
- Các người bắt tôi tới đây là muốn tôi cứu anh ta.
- Phải.
- Nếu tôi không cứu thì sao.
Trác Tùng cũng không nhiều lời, chĩa thẳng súng về phía Hoàng Tư Vũ. Cậu ta không cần biết cô là ai trước đó tiếp cận bọn họ nhằm mục đích gì, hiện tại chỉ có cô mới cứu được cậu chủ cho nên cậu ta tình nguyện bất chấp tất cả, cho dù phải trả cái giá nào đi nữa. Nếu hôm nay không cứu được cậu chủ cô và người đàn ông này không một ai có thể rời khỏi đây.
Lương Văn Thao thấy hành động của Trác Tùng thì không chút do dự đứng chắn trước mặt cô. Ánh mắt anh ta trở nên sắt lạnh tựa như một con sư tử đang bảo vệ con của mình.
Từ lúc máy bay cất cánh cho đến khi ngồi trên xe bị đưa đến nơi này, Hoàng Tư Vũ ngay cả một cái chớp mắt cũng không có, không lên tiếng hỏi, không sợ hãi, không bận tâm. Cô vừa lên máy bay đã ngủ, ngủ dậy nhìn thấy đường phố khắp nơi toàn là bảng hiệu bằng tiếng Hàn cũng không cảm thấy kinh ngạc tí nào.
Bên kia Lương Văn Thao ngoài mặt vẫn không cảm xúc nhưng trong lòng lại vô cùng bất an. Đám người này không nói lời nào liền đưa cô chủ xuất ngoại, cũng may hôm nay anh đến bằng không nếu cô chủ bị đưa đi một mình thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ở Seoul có công ty con của tập đoàn Thịnh Gia, anh phải nhanh chóng tìm cách liên hệ với bọn họ yêu cầu chi viện, dù bất cứ giá nào cũng phải đưa cô chủ an toàn trở về.
Hoàng Tư Vũ xuống xe cơn gió lạnh phả vào trong mặt. Cô đưa tay đón lấy những bông tuyết, tuyết trắng tinh chạm vào da thịt truyền đến cái cảm giác lạnh thấu xương tủy.
Cô bất giác ngây người, hiện tại đứng dưới trời tuyết giữa Seoul cô mới chợt nhận ra mùa đông còn chưa qua đi. Mùa đông, dường như năm đó mẹ cô rời đi cũng là vào một ngày mùa đông rất lạnh, chỉ là khi đó cô vốn đã chai lỳ với cái đói lạnh quanh năm, cho nên không còn phân rõ bốn mùa nữa. Giờ nhớ lại, cả mẹ và cô đều ra đi giữa mùa rét lạnh, cô bỗng nhiên không thích những bông tuyết này một chút nào cả.
Những bông tuyết bay trong gió vướng lại trên mái tóc, tựa như những bông hoa li ti. Thân hình cô có chút mong manh, giờ phút này đang ngẩn ngơ đứng đó lại càng khiến người ta dâng lên một cỗ cảm xúc muốn ôm vào lòng mà che chở.
Lương Văn Thao không tự chủ mà bước đến bên cạnh, cởi áo vest ngoài của mình khoác lên vai cô.
- Cô chủ cẩn thận cảm lạnh.
- Việt Nam không có tuyết.
Hoàng Tư Vũ đột nhiên lên tiếng, Lương Văn Thao lại cho rằng cô đang hỏi mình bằng nhẹ nhàng đáp lại.
- Nếu cô chủ muốn ngắm tuyết trong nước có thể lên SaPa hay Lạng Sơn, mùa đông ở đó cây cỏ kết băng cũng rất đẹp.
Lương Văn Thao nghĩ rằng tất cả các cô gái đều sẽ thích tuyết, dù sao khung cảnh vừa đẹp lại vừa lãng mạng, nếu cô chủ muốn anh cũng không ngại bồi cô đi, chỉ cần cô thích là được.
- Đúng là rất đẹp, nhưng tôi ghét lạnh, Sài Gòn vẫn là tốt hơn.
Hoàng Tư Vũ không từ chối áo khoác của Lương Văn Thao bởi vì hiện tại cô thật sự lạnh. Không biết vì thân thể này không thích ứng kịp với sự chênh lệch nhiệt độ hay là vì cảm giác bài xích của cô mà hiện tại toàn thân cô lạnh buốt.
Lương Văn Thao không biết có phải bản thân đã nhìn nhầm hay không mà lại nhìn thấy một tia đau đớn trong mắt cô chủ. Anh không hiểu cũng không kịp nắm bắt, tia cảm xúc kia rất nhanh liền biến mất chỉ còn lại ánh mắt lãnh đạm tĩnh lặng như mặt hồ. Không hiểu ma xui quỷ khiến gì Lương Văn Thao lại lên tiếng.
- Đợi qua tết nguyên đán mùa xuân đến liền sẽ ấm lên.
Hoàng Tư Vũ khẽ cười, phải mùa xuân đến liền ấm áp, bởi vì mùng 1 tết âm lịch năm nay chính là ngày lời hẹn 10 năm đến. Cho dù hiện tại cô không còn là cô của trước đây nữa, nhưng cô lại rất mong chờ ngày đó, Ninh Hân, sư phụ năm nay cô muốn cùng bọn họ đón năm mới.
- Cô Vũ thời gian không còn sớm, mời.
Lời của Trác Tùng kéo Hoàng Tư Vũ từ trong suy nghĩ trở về, cô cũng không thèm nhìn anh ta trực tiếp bước vào trong bệnh viện.
Trác Tùng đi phía sau một lần nữa đưa mắt đánh giá Lương Văn Thao. Người đàn ông này cậu ta hình như đã từng thấy ở đâu đó, khí chất này hẳn cũng không phải là một người có thân phận thấp, thế nhưng hiện tại cậu ta không quan tâm nhiều như vậy.
Đoàn người vào thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất của bệnh viện đi vào khu điều trị dành cho vip. Thang máy mở ra hai bên hành lang hai hàng người nghiêm cẩn đứng canh.
Hoàng Tư Vũ liếc mắt một cái nhìn thấy huy hiệu đeo trước ngực đám người này, khóe môi khẽ cong lên lên một nụ cười, trong lòng thầm nghĩ thật là thú vị.
Cửa phòng bệnh mở ra đập vào mắt cô là người đàn ông đang nằm trên giường hai mắt nhắm lại tựa như một hoàng tử đang ngủ say. Sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp nếu không nhìn vô số máy móc đang cắm trên người anh ta.
Hoàng Tư Vũ vẫn như cũ mặt không có bất kỳ cảm xúc gì đưa mắt nhìn Trác Tùng hỏi câu hỏi đầu tiên từ khi xuất phát đến giờ.
- Các người bắt tôi tới đây là muốn tôi cứu anh ta.
- Phải.
- Nếu tôi không cứu thì sao.
Trác Tùng cũng không nhiều lời, chĩa thẳng súng về phía Hoàng Tư Vũ. Cậu ta không cần biết cô là ai trước đó tiếp cận bọn họ nhằm mục đích gì, hiện tại chỉ có cô mới cứu được cậu chủ cho nên cậu ta tình nguyện bất chấp tất cả, cho dù phải trả cái giá nào đi nữa. Nếu hôm nay không cứu được cậu chủ cô và người đàn ông này không một ai có thể rời khỏi đây.
Lương Văn Thao thấy hành động của Trác Tùng thì không chút do dự đứng chắn trước mặt cô. Ánh mắt anh ta trở nên sắt lạnh tựa như một con sư tử đang bảo vệ con của mình.