Chương 35: Xuất ngoại
Lời vừa nói xong chấm đỏ trên màn hình lập tức biến mất, chip định vị vượt quá phạm vi hoạt động đã mất tín hiệu, bầu không khí lại lần nữa chìm vào trong yên tĩnh.
- Hổ cậu từng làm trong binh chủng thông tin, cậu có thể hack được hệ thống an ninh sân bay không.
Gia Lâm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người đàn ông tên Hổ. Trần Văn Hổ cảm thấy áp lực nặng nề nhưng vẫn gật đầu.
- Em sẽ cố gắng nhưng em cần có máy tính cấu hình mạnh, máy bình thường không hack được.
Hack vào hệ thống an ninh của sân bay không phải chuyện nhỏ, nếu làm không cẩn thận còn có thể bị truy quét ngược lại. Cho dù là vậy bọn họ cũng không còn cách nào khác, họ cần biết cô chủ và anh Thao bị đưa đi đâu, bằng không thì cứu người kiểu gì được.
- Dì Ba đóng cửa biệt thự trở về nhà đi, mấy ngày nay dì đừng ra ngoài cháu sẽ gọi cho thằng Hào, dì trông chừng thằng bé cho kỹ.
Gia Lâm phân phó dì Ba một chút, dì Ba nghe như vậy cũng đủ hiểu rất có thể tiếp theo bọn họ sẽ làm một việc vô cùng nguy hiểm dù sao bà cũng nhìn thấy đám người kia, chỉ sợ bọn chúng không phải là người tốt lành gì. Bà là dì của hai đứa nó, nếu có chuyện gì bà sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của chúng nó, đây không phải là lần đầu tiên việc này xảy ra, lần này bà tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.
- Trần Lực cậu liên hệ với chủ tịch nói cho ông vấy biết tình hình hiện tại.
- Vâng.
Tuy Lương Văn Thao đã dặn bọn họ án binh bất động, thế nhưng người đã bị đưa ra khỏi thành phố, cho dù là thân phận của cô chủ hay là Lương Văn Thao, chỉ cần một trong hai xảy ra chuyện gì đám người bọn họ cũng không gánh nổi, cho nên Gia Lâm vẫn là quyết định báo về thủ đô để cho Trịnh Trí Minh chủ trì đại cục. Sau khi phân công nhiệm vụ xong nhóm người lên xe rời khỏi biệt thự.
Ở bên này Trịnh Trí Minh khi nhận được tin, ông không những không hoảng loạn mà còn vô cùng bình tĩnh. Ông cử một nhóm người đến trường đại học công nghệ thông tin âm thầm bảo vệ cho Hoàng Minh Lễ. Ông lo rằng bọn người đó sẽ động tay động chân với em trai cô, sau đó Trịnh Trí Minh lợi dụng mối quan hệ của mình nhờ một vài thế lực hắc đạo ở thủ đô cùng một một vài tỉnh thành để ý xem trong giới có bang phái nào đang có hành động khác thường hay không, chỉ cần hai người họ ở trong nước rất nhanh có thể tìm được.
Thật ra chuyện về thân phận thật sự của Hoàng Tư Vũ có vô số điều khiến ông cảm thấy hoài nghi, thậm chí ông không thể nào gán ghép hai người mà ông biết ở Thái Lan năm đó và ở Việt Nam trong tư liệu lại với nhau. Nhưng ông không có hỏi cũng không có điều tra thêm, bởi vì ông tin tưởng cô.
Hơn ai hết ông biết năng lực của cô chủ mạnh thế nào chỉ cần người bắt cô chủ đi không phải là người nhà họ Mạnh thì không có gì phải lo cả, còn có Văn Thao ở đó cô chủ nhất định sẽ an toàn.
Chỉ là ông không hề biết người mang cô đi lại chính là cận vệ trung thành nhất của nhà họ Mạnh, đợi đến khi ông biết được thì mọi chuyện đã chuyển hóa đến mức trời long đất lở.
Bên trong phòng làm việc của bang Hắc Vũ, một đám người đang căng thẳng nhìn Trần Văn Hổ, mà anh ta cũng đổ một đầu mồ hôi dây thần kinh căng chặt như sắp đứt. Trần Văn Hổ nhấn enter trên màn hình máy tính xuất hiện một đoạn video.
Trong video Hoàng Tư Vũ bị một nhóm người đưa lên máy. Trần Văn Hổ lại thao tác lần nữa nhập số hiệu máy bay, sau đó phát hiện ra đây là máy bay tư nhân. Một lúc sau Trần Văn Hổ đóng máy tính cả người trầm tư khiến cho những người trong phòng càng nóng ruột.
- Thế nào rồi, biết được điểm đến không.
Chỉ cần bọn họ biết được điểm đến của chuyến bay, như vậy bên kia chủ tịch có thể rút ngắn khoanh vùng, như vậy tìm sẽ nhanh hơn hiện tại.
- Đó là máy bay tư nhân, hơn nữa bọn họ xuất ngoại rồi, điểm đến là… sân bay quốc tế Incheon.
Cả đám người ngơ ngẩn, bọn họ cho rằng cô chủ bị đưa đi cũng chỉ là ở trong nước mà thôi, ai có thể ngờ lại bị đưa ra nước ngoài. Hàn Quốc nơi đó đừng nói bọn, họ không có thế lực, cho dù có thì làm sao có thể tìm người. Giả sử đám người kia có thủ tiêu cô chủ và anh Thao chỉ sợ ngay cả thi thể bọn họ cũng đừng mong tìm thấy. Nghĩ đến đều này trái tim của đám đàn ông trong phòng bỗng như rơi vào hầm băng.
*Cùng lúc này tại một căn biệt thự xa hoa giữa lòng thủ đô. Bên trong phòng khách được thiết kế theo kiểu kiến trúc châu âu thời trung cổ, một người phụ nữ ngoài 40 tuổi làn da trắng sứ được bảo dưỡng kỹ càng vẫn căng mọng tràn đầy sức sống như thiếu nữ đôi mươi.
Bà ta đang ngồi giữa phòng khách tay khẽ nâng ly rượu, rượu vang sóng sánh đỏ tươi cùng với một thân lễ phục màu đỏ như máu, càng tăng thêm sự quyến rũ của chủ nhân ngôi biệt thự này.
Một người giúp việc ngoài 50 tuổi từ dưới phòng bếp đi lên cung kính quỳ xuống sàn nhà giúp bà ta tháo giày. Người giúp việc sau khi cởi giày xong lấy dép bông trong nhà mang vào chân cho bà ta rồi cung kính lên tiếng.
- Cô chủ, cậu hai vừa gọi đến nói bên nhà chính có việc, sinh nhật cô chủ cậu ấy có lẽ không về kịp.
Mạnh Diễm Mai nhấp nháp ly rượu trong tay không chút để ý chỉ cảm thán một câu.
- Ồ tiếc thật.
Không còn việc gì nữa người giúp việc kia lui ra ngoài, Mạnh Diễm Mai đặt ly rượu xuống bàn nở một nụ cười đầy ý vị.
- Anh hai đúng là rất nhiều việc, xem ra chỉ có thể để em gái vác thân già này đi thăm anh thôi.
(Chúc cả nhà năm mới vui vẻ)
- Hổ cậu từng làm trong binh chủng thông tin, cậu có thể hack được hệ thống an ninh sân bay không.
Gia Lâm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía người đàn ông tên Hổ. Trần Văn Hổ cảm thấy áp lực nặng nề nhưng vẫn gật đầu.
- Em sẽ cố gắng nhưng em cần có máy tính cấu hình mạnh, máy bình thường không hack được.
Hack vào hệ thống an ninh của sân bay không phải chuyện nhỏ, nếu làm không cẩn thận còn có thể bị truy quét ngược lại. Cho dù là vậy bọn họ cũng không còn cách nào khác, họ cần biết cô chủ và anh Thao bị đưa đi đâu, bằng không thì cứu người kiểu gì được.
- Dì Ba đóng cửa biệt thự trở về nhà đi, mấy ngày nay dì đừng ra ngoài cháu sẽ gọi cho thằng Hào, dì trông chừng thằng bé cho kỹ.
Gia Lâm phân phó dì Ba một chút, dì Ba nghe như vậy cũng đủ hiểu rất có thể tiếp theo bọn họ sẽ làm một việc vô cùng nguy hiểm dù sao bà cũng nhìn thấy đám người kia, chỉ sợ bọn chúng không phải là người tốt lành gì. Bà là dì của hai đứa nó, nếu có chuyện gì bà sẽ trở thành điểm yếu chí mạng của chúng nó, đây không phải là lần đầu tiên việc này xảy ra, lần này bà tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa.
- Trần Lực cậu liên hệ với chủ tịch nói cho ông vấy biết tình hình hiện tại.
- Vâng.
Tuy Lương Văn Thao đã dặn bọn họ án binh bất động, thế nhưng người đã bị đưa ra khỏi thành phố, cho dù là thân phận của cô chủ hay là Lương Văn Thao, chỉ cần một trong hai xảy ra chuyện gì đám người bọn họ cũng không gánh nổi, cho nên Gia Lâm vẫn là quyết định báo về thủ đô để cho Trịnh Trí Minh chủ trì đại cục. Sau khi phân công nhiệm vụ xong nhóm người lên xe rời khỏi biệt thự.
Ở bên này Trịnh Trí Minh khi nhận được tin, ông không những không hoảng loạn mà còn vô cùng bình tĩnh. Ông cử một nhóm người đến trường đại học công nghệ thông tin âm thầm bảo vệ cho Hoàng Minh Lễ. Ông lo rằng bọn người đó sẽ động tay động chân với em trai cô, sau đó Trịnh Trí Minh lợi dụng mối quan hệ của mình nhờ một vài thế lực hắc đạo ở thủ đô cùng một một vài tỉnh thành để ý xem trong giới có bang phái nào đang có hành động khác thường hay không, chỉ cần hai người họ ở trong nước rất nhanh có thể tìm được.
Thật ra chuyện về thân phận thật sự của Hoàng Tư Vũ có vô số điều khiến ông cảm thấy hoài nghi, thậm chí ông không thể nào gán ghép hai người mà ông biết ở Thái Lan năm đó và ở Việt Nam trong tư liệu lại với nhau. Nhưng ông không có hỏi cũng không có điều tra thêm, bởi vì ông tin tưởng cô.
Hơn ai hết ông biết năng lực của cô chủ mạnh thế nào chỉ cần người bắt cô chủ đi không phải là người nhà họ Mạnh thì không có gì phải lo cả, còn có Văn Thao ở đó cô chủ nhất định sẽ an toàn.
Chỉ là ông không hề biết người mang cô đi lại chính là cận vệ trung thành nhất của nhà họ Mạnh, đợi đến khi ông biết được thì mọi chuyện đã chuyển hóa đến mức trời long đất lở.
Bên trong phòng làm việc của bang Hắc Vũ, một đám người đang căng thẳng nhìn Trần Văn Hổ, mà anh ta cũng đổ một đầu mồ hôi dây thần kinh căng chặt như sắp đứt. Trần Văn Hổ nhấn enter trên màn hình máy tính xuất hiện một đoạn video.
Trong video Hoàng Tư Vũ bị một nhóm người đưa lên máy. Trần Văn Hổ lại thao tác lần nữa nhập số hiệu máy bay, sau đó phát hiện ra đây là máy bay tư nhân. Một lúc sau Trần Văn Hổ đóng máy tính cả người trầm tư khiến cho những người trong phòng càng nóng ruột.
- Thế nào rồi, biết được điểm đến không.
Chỉ cần bọn họ biết được điểm đến của chuyến bay, như vậy bên kia chủ tịch có thể rút ngắn khoanh vùng, như vậy tìm sẽ nhanh hơn hiện tại.
- Đó là máy bay tư nhân, hơn nữa bọn họ xuất ngoại rồi, điểm đến là… sân bay quốc tế Incheon.
Cả đám người ngơ ngẩn, bọn họ cho rằng cô chủ bị đưa đi cũng chỉ là ở trong nước mà thôi, ai có thể ngờ lại bị đưa ra nước ngoài. Hàn Quốc nơi đó đừng nói bọn, họ không có thế lực, cho dù có thì làm sao có thể tìm người. Giả sử đám người kia có thủ tiêu cô chủ và anh Thao chỉ sợ ngay cả thi thể bọn họ cũng đừng mong tìm thấy. Nghĩ đến đều này trái tim của đám đàn ông trong phòng bỗng như rơi vào hầm băng.
*Cùng lúc này tại một căn biệt thự xa hoa giữa lòng thủ đô. Bên trong phòng khách được thiết kế theo kiểu kiến trúc châu âu thời trung cổ, một người phụ nữ ngoài 40 tuổi làn da trắng sứ được bảo dưỡng kỹ càng vẫn căng mọng tràn đầy sức sống như thiếu nữ đôi mươi.
Bà ta đang ngồi giữa phòng khách tay khẽ nâng ly rượu, rượu vang sóng sánh đỏ tươi cùng với một thân lễ phục màu đỏ như máu, càng tăng thêm sự quyến rũ của chủ nhân ngôi biệt thự này.
Một người giúp việc ngoài 50 tuổi từ dưới phòng bếp đi lên cung kính quỳ xuống sàn nhà giúp bà ta tháo giày. Người giúp việc sau khi cởi giày xong lấy dép bông trong nhà mang vào chân cho bà ta rồi cung kính lên tiếng.
- Cô chủ, cậu hai vừa gọi đến nói bên nhà chính có việc, sinh nhật cô chủ cậu ấy có lẽ không về kịp.
Mạnh Diễm Mai nhấp nháp ly rượu trong tay không chút để ý chỉ cảm thán một câu.
- Ồ tiếc thật.
Không còn việc gì nữa người giúp việc kia lui ra ngoài, Mạnh Diễm Mai đặt ly rượu xuống bàn nở một nụ cười đầy ý vị.
- Anh hai đúng là rất nhiều việc, xem ra chỉ có thể để em gái vác thân già này đi thăm anh thôi.
(Chúc cả nhà năm mới vui vẻ)