Chương 21: Giao chiến
Võ Văn Tài ôm cánh tay của mình cả người quỳ trên sàn nhà lúc này đang lung lay sắp ngã, hiện tại ngay cả tiếng cầu xin gã ta cũng không mở miệng nổi. Hai mắt bắt đầu hoa dần, thậm chí gã ta còn không nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ đang đứng ở kia. Trong không gian im lặng không tiếng động, âm thanh tí tách của máu nhỏ xuống sàn nhà lúc này càng trở nên rõ ràng hơn.
Hoàng Tư Vũ thong thả ngồi xuống sopha hai chân thon dài bắt chéo nghịch khẩu súng trên tay. Cô cũng không định sẽ giết người ở đây, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha cho mấy kẻ này, mục đích cô đến đây xem ra đạt được nhanh hơn cô tưởng.
- Cũng có thể nhưng phải có thứ trao đổi.
Võ Văn Tài đang muốn ngất đi liền nghe thấy mấy lời này của cô, gã vẫn là nhanh chóng nhận ra câu này đại diện cho việc gã còn cơ hội sống sót vội vàng dùng toàn bộ sức lực lên tiếng.
- Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi… tôi cái gì cũng có thể cho cô, tôi có rất nhiều tiền.
- Cái gì cũng có thể.
Hoàng Tư Vũ nở một nụ cười lạnh nhìn Võ Văn Tài, không hiểu sao cả người gã vốn dĩ không còn sức đã xụi lơ từ lâu giờ phút này lại căng cứng. Gã sợ hãi lắp bắp khẳng định lần nữa.
- Phải… cái gì… cái gì cũng được.
Võ Văn Tài tự nhủ trong lòng gã có nhiều tiền như thế cho dù người đàn bà đáng sợ này có đòi mấy chục tỷ thì gã cũng có thể trả được, chỉ cần còn mạng lo gì ngày sau không có cơ hội năm vằm ả ta ra trăm mảnh.
- Bang Mắt Mèo cùng toàn bộ nhân mạch trong tay ông.
Giọng Hoàng Tư Vũ vô cùng nhẹ nhàng, như thể cô đang muốn một viên kẹo cái bánh chứ không phải là một bang phái trong thập đại bang phái. Hai mắt Võ Văn Tài lúc này không còn sợ hãi nữa mà chuyển sang phẫn nộ hét lớn.
- Cô đừng có mà quá đáng.
Trong lúc gã ta đang há miệng nói thì đột nhiên cổ họng nghẹn lại, có thứ gì đó trôi tuột vào trong cổ họng của gã ta. Còn chưa để cho Võ Văn Tài nói thêm một câu nào nữa thì Hoàng Tư Vũ đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống gã ta ánh mắt thập phần lạnh lẽo.
- Ông có 3 ngày, hoặc là tự động nhường vị trí bang chủ, hoặc đợi toàn thân lở loét thối rữa mà chết.
Hoàng Tư Vũ cũng không sợ Võ Văn Tài mất máu quá nhiều mà chết ở đây, vì trong 10 phút nữa đám đàn em của gã ta tự nhiên liền có thể động đậy. Cô xoay người bước ra khỏi phòng, vừa ra đến cửa bước chân chợt khựng lại. Trên hành lang vắng lặng dưới ánh đèn mờ, một thân ảnh đứng đó.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây, vừa gọn gàng sạch sẽ nhưng cả người lại tản ra một hơi thở chết chóc, đôi con ngươi đen thẫm tựa như một con sói trong đêm khóa chặt người con gái đứng cách đó 50 mét.
Hoàng Tư Vũ toàn thân khẽ lạnh, đôi mắt này không thể nhìn rõ trong đêm như cô trước đây, cô không thấy được diện mạo của người trước mặt, nhưng cổ khí tức nguy hiểm lan tràn khiến trái tim cô chấn động. Cô không có thời gian để suy nghĩ hay đánh giá tình huống hiện tại, cô chỉ biết trực giác nói với cô ngàn vạn lần cũng không thể rơi vào tay người đàn ông này, hiện tại thực lực của cô chưa đủ mạnh để đối kháng trực tiếp.
Hoàng Tư Vũ không chút do dự lập tức xoay người liều mạng chạy.
Thấy người chạy Mạnh Vũ Thần cũng không lập tức đuổi theo, không ai rõ nơi này hơn anh hướng kia chính là ngõ cụt. Mạnh Vũ Thần thong dong đi đến, anh muốn xem đến cùng cô là ai.
Giây phút lúc đang ở trong phòng, anh đột nhiên nghe được tiếng bước chân, cho dù phòng cách âm rất tốt song xưa nay 5 giác quan của anh vốn không giống người thường. Không những nghe được rõ ràng tiếng bước chân trên hàng lang mà anh còn cảm nhận được một cổ hơi thở vô cùng quen thuộc mang theo lạnh lẽo cùng sát ý, hơi thở đó, cảm giác đó Mạnh Vũ Thần sẽ không bao giờ quên được. Chính bởi vì lần đó anh lạc mất mẹ, khiến gia đình anh chìm trong bóng tối đến tận bây giờ, mà hơi thở kia hằn đêm đã khắc sâu vào trong tâm trí quấn lấy giấc mơ khiến anh không thể nào thoát ra được.
Hoàng Tư Vũ ra sức chạy đến cuối cùng lại đụng phải một bức tường, cô thầm tự nhủ bản thân hôm nay ra đường đã quên xem lịch. Ngay lúc này những ngọn đèn mập mờ trên hành lang chợt tắt, cả hành lang chìm vào bóng tối.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần đôi đồng tử đang đeo lens màu xanh biển chợt lóe lên. Một trận gió khẽ lướt qua, cô không chút do dự mà tấn công về phía trước, nếu đã không thể chạy vậy thì không cần chạy nữa. Bàn tay cô giống như một lưỡi dao sắc bén trong đêm, đánh thẳng về phía yết hầu người trước mặt.
Bóng đêm đối với người khác mà nói chính là bất lợi nhưng với Mạnh Vũ Thần chẳng khác nào là trợ lực tốt nhất, trong màn đêm đôi con ngươi màu đen hóa thành vàng kim, anh né người, rất nhanh thoát khỏi đòn công kích.
Hoàng Tư Vũ thong thả ngồi xuống sopha hai chân thon dài bắt chéo nghịch khẩu súng trên tay. Cô cũng không định sẽ giết người ở đây, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha cho mấy kẻ này, mục đích cô đến đây xem ra đạt được nhanh hơn cô tưởng.
- Cũng có thể nhưng phải có thứ trao đổi.
Võ Văn Tài đang muốn ngất đi liền nghe thấy mấy lời này của cô, gã vẫn là nhanh chóng nhận ra câu này đại diện cho việc gã còn cơ hội sống sót vội vàng dùng toàn bộ sức lực lên tiếng.
- Chỉ cần cô tha cho tôi, tôi… tôi cái gì cũng có thể cho cô, tôi có rất nhiều tiền.
- Cái gì cũng có thể.
Hoàng Tư Vũ nở một nụ cười lạnh nhìn Võ Văn Tài, không hiểu sao cả người gã vốn dĩ không còn sức đã xụi lơ từ lâu giờ phút này lại căng cứng. Gã sợ hãi lắp bắp khẳng định lần nữa.
- Phải… cái gì… cái gì cũng được.
Võ Văn Tài tự nhủ trong lòng gã có nhiều tiền như thế cho dù người đàn bà đáng sợ này có đòi mấy chục tỷ thì gã cũng có thể trả được, chỉ cần còn mạng lo gì ngày sau không có cơ hội năm vằm ả ta ra trăm mảnh.
- Bang Mắt Mèo cùng toàn bộ nhân mạch trong tay ông.
Giọng Hoàng Tư Vũ vô cùng nhẹ nhàng, như thể cô đang muốn một viên kẹo cái bánh chứ không phải là một bang phái trong thập đại bang phái. Hai mắt Võ Văn Tài lúc này không còn sợ hãi nữa mà chuyển sang phẫn nộ hét lớn.
- Cô đừng có mà quá đáng.
Trong lúc gã ta đang há miệng nói thì đột nhiên cổ họng nghẹn lại, có thứ gì đó trôi tuột vào trong cổ họng của gã ta. Còn chưa để cho Võ Văn Tài nói thêm một câu nào nữa thì Hoàng Tư Vũ đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống gã ta ánh mắt thập phần lạnh lẽo.
- Ông có 3 ngày, hoặc là tự động nhường vị trí bang chủ, hoặc đợi toàn thân lở loét thối rữa mà chết.
Hoàng Tư Vũ cũng không sợ Võ Văn Tài mất máu quá nhiều mà chết ở đây, vì trong 10 phút nữa đám đàn em của gã ta tự nhiên liền có thể động đậy. Cô xoay người bước ra khỏi phòng, vừa ra đến cửa bước chân chợt khựng lại. Trên hành lang vắng lặng dưới ánh đèn mờ, một thân ảnh đứng đó.
Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây, vừa gọn gàng sạch sẽ nhưng cả người lại tản ra một hơi thở chết chóc, đôi con ngươi đen thẫm tựa như một con sói trong đêm khóa chặt người con gái đứng cách đó 50 mét.
Hoàng Tư Vũ toàn thân khẽ lạnh, đôi mắt này không thể nhìn rõ trong đêm như cô trước đây, cô không thấy được diện mạo của người trước mặt, nhưng cổ khí tức nguy hiểm lan tràn khiến trái tim cô chấn động. Cô không có thời gian để suy nghĩ hay đánh giá tình huống hiện tại, cô chỉ biết trực giác nói với cô ngàn vạn lần cũng không thể rơi vào tay người đàn ông này, hiện tại thực lực của cô chưa đủ mạnh để đối kháng trực tiếp.
Hoàng Tư Vũ không chút do dự lập tức xoay người liều mạng chạy.
Thấy người chạy Mạnh Vũ Thần cũng không lập tức đuổi theo, không ai rõ nơi này hơn anh hướng kia chính là ngõ cụt. Mạnh Vũ Thần thong dong đi đến, anh muốn xem đến cùng cô là ai.
Giây phút lúc đang ở trong phòng, anh đột nhiên nghe được tiếng bước chân, cho dù phòng cách âm rất tốt song xưa nay 5 giác quan của anh vốn không giống người thường. Không những nghe được rõ ràng tiếng bước chân trên hàng lang mà anh còn cảm nhận được một cổ hơi thở vô cùng quen thuộc mang theo lạnh lẽo cùng sát ý, hơi thở đó, cảm giác đó Mạnh Vũ Thần sẽ không bao giờ quên được. Chính bởi vì lần đó anh lạc mất mẹ, khiến gia đình anh chìm trong bóng tối đến tận bây giờ, mà hơi thở kia hằn đêm đã khắc sâu vào trong tâm trí quấn lấy giấc mơ khiến anh không thể nào thoát ra được.
Hoàng Tư Vũ ra sức chạy đến cuối cùng lại đụng phải một bức tường, cô thầm tự nhủ bản thân hôm nay ra đường đã quên xem lịch. Ngay lúc này những ngọn đèn mập mờ trên hành lang chợt tắt, cả hành lang chìm vào bóng tối.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần đôi đồng tử đang đeo lens màu xanh biển chợt lóe lên. Một trận gió khẽ lướt qua, cô không chút do dự mà tấn công về phía trước, nếu đã không thể chạy vậy thì không cần chạy nữa. Bàn tay cô giống như một lưỡi dao sắc bén trong đêm, đánh thẳng về phía yết hầu người trước mặt.
Bóng đêm đối với người khác mà nói chính là bất lợi nhưng với Mạnh Vũ Thần chẳng khác nào là trợ lực tốt nhất, trong màn đêm đôi con ngươi màu đen hóa thành vàng kim, anh né người, rất nhanh thoát khỏi đòn công kích.