Chương 9
Trần Hân Nghiên thật biết cách làm Lãnh Minh Quân tức điên người. Câu nói kia mà là một người khác nói với anh chắc chắn là chán sống rồi nhưng cô gái trước mặt kia lại thản nhiên xem anh là gay, thái độ của cô cũng trông gợi đòn không kém.
“Nhưng biết làm sao đây, tôi không có hứng thú với anh trai em, tôi hứng thú với em, Trần Hân Nghiên, Trần tiểu thư...”
Lãnh Minh Quân vắt chéo hai chân, thản nhiên đáp, những chữ cuối còn cố ý kéo dài ra. Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, Lãnh Minh Quân cũng chẳng vừa. Tuy chỉ gặp nhau được một khoảng thời gian ngắn nhưng Lãnh Minh Quân phát hiện cô rất hay mạnh miệng nhưng cũng rất dễ bị xấu hổ.
Mặc dù đã bị câu nói của Lãnh Minh Quân làm cô ngượng chín mặt nhưng Trần Hân Nghiên vẫn mạnh miệng đáp: “Chê.”
“Này, tôi chỉ đùa thôi, anh đừng nghĩ là thật.” Thấy Lãnh Minh Quân không có bất kỳ động thái đáp trả nào liền lên tiếng.
“Nghĩ là thật chuyện gì?”
“Hôm nay anh đến đây thật sự là muốn liên hôn?”
“Nếu không thì sao?”
“Này, tôi đang hỏi anh đấy, không trả lời thì thôi, sao anh cứ hỏi ngược lại tôi hoài vậy?”
“Giận rồi?”
“Không giận.”
“Ừ.” Lãnh Minh Quân thản nhiên đáp.
“Chỉ muốn một phát ném anh ra khỏi đây.”
“...”
“Anh là đang muốn liên hôn với Trần tiểu thư chứ không phải tôi?”
“Tại sao em biết người tôi muốn kết hôn là Trần tiểu thư chứ không phải là em? Em không phải là Trần Hân Nghiên à? Hửm?”
“Nhưng tôi với anh...”
“?” Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Lãnh Minh Quân, anh vẫn im lặng đợi cô nói tiếp.
“Tôi với anh không hợp.”
“Chỗ nào không hợp?”
“Tôi không trèo cao.” Trần Hân Nghiên bị anh hỏi dồn dập khiến cô bị đuối lí, cô lấy đại một lý do có vẻ vô cũng hợp lý.
“Em không cần phải trèo cao, ông đây bắt thang cho em leo.”
“Trèo cao ngã đau. Anh chưa nghe qua câu này bao giờ à.”
“Có ngã thì em cũng chỉ có thể ngã vào lòng tôi.”
“...”
“Nè, đầu óc anh bị làm sao vậy? Vừa mới hôm qua còn như chó với mèo, hôm nay lại nói những lời này, anh là đang tán tỉnh tôi đấy à?”
“Trần tiểu thư thấy sao? Có chấp nhận lời tán tỉnh này của tôi không?”
“Để xem.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên không đồng ý cũng không từ chối, Lãnh Minh Quân cũng vậy nhưng thái độ của cả hai dành cho nhau có vẻ cũng hòa hoãn hơn.
Hai gia đình ở lại dùng cơm, mọi người thấy anh và cô cũng cởi mở nói chuyện với nhau hơn nên ai nấy cũng đều vui vẻ. Đến khi gia đình nhà họ Lãnh rời đi, Trần Hân Nghiên mệt mỏi trở về phòng, thế là ngày nghỉ của cô đã không cánh mà bay.
Trần Hân Nghiên nằm dài ra giường, cô cầm lấy điện thoại gọi điện cho Trình Dao, đối phương vừa bắt máy Trần Hân Nghiên đã thao thao bất tuyệt khiến Trình Dao ngớ cả người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bà cô của tôi ơi, cậu nói chuyện không đầu không đuôi như vậy ai mà hiểu chứ.”
“Cậu có biết hôm nay ai đã đến nhà tớ không?”
“Tớ có ở nhà cậu sao? Làm sao tớ biết được.”
“Lãnh Minh Quân.”
“Này, hai người thân nhau từ lúc nào đấy?”
“Thân sao? Ừm... chắc là cũng thân. Ba tớ với ba của Lãnh Minh Quân là bạn học. Hai gia đình đang muốn tớ và Lãnh Minh Quân tìm hiểu rồi đến với nhau. Cậu nói xem tớ với anh ta liệu có...”
“Không phải cậu nói anh ta là ‘bản thiết kế vĩ đại, phụ nữ rất yêu sao’. Sao thế, không thích bản thiết kế vĩ đại này nữa à?”
“Đó là lúc tớ chưa làm việc chung với anh ta. Dù chỉ mới quay vài phân đoạn với anh ta nhưng tớ phát hiện một điều, Lãnh Minh Quân chỉ đẹp khi anh ta ngậm cái miệng của anh ta lại thôi.”
“Xem cậu kìa, cứ chê đi nhé khéo mai mốt lại dính nhau như sam. Cậu không nghe ông bà ta nói ‘ghét của nào trời trao của đó’ à.”
“Trình Dao này, trông tớ già và xấu xí lắm sao?”
“Lãnh Minh Quân chê cậu à?”
“Không.”
“Vậy thì là ai?”
“Cậu trả lời tớ đi đã.”
“Không già. Rất trẻ trung và xinh đẹp.”
“Thế sao chưa gì ba mẹ tớ đã vội vàng gả tớ đi thế, sợ mình sẽ ế cả đời sao?” Trần Hân Nghiên rủ rũ.
“Chịu. Tớ cũng đâu phải ba mẹ cậu. Làm sao biết hai bác ấy nghĩ gì.”
“Ngày mai cậu rảnh chứ?”
“Cậu không đi quay phim à?”
“Vẫn còn 2 ngày nghỉ. Vậy nhé, mai tớ qua cửa hàng cậu.”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên tắt máy, cô mở tủ lấy bộ đồ ngủ rồi thong thả vào phòng tắm. Cả một ngày dài mệt mỏi, đây là lúc cô dành cho bản thân. Tắm xong, dành một chút thời gian vừa đắp mặt nạ vừa xem bộ phim mình yêu thích, còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ.
Sáng hôm sau, không biết vì sức mạnh của ngày nghỉ hay vì lý do gì mà mặt trời vừa lên, Trần Hân Nghiên đã chuẩn bị xong xuôi, phóng xe qua cửa hàng Trình Dao đợi sẵn.
“Hé lô bà chủ.”
“Sớm thế. Trần tiểu thư hôm nay đổi tính à.”
“Nếu tớ không chuồn lẹ, Trần phu nhân sẽ bán tớ cho Lãnh Minh Quân mất.”
“Thảo nào. Vào trong đi, tớ đang bận tay một lát.”
“Cửa hàng cậu có mẫu nào mới không, tớ ủng hộ cậu.”
“Có. Cậu vào trong xem đi.”
“Oke bà chủ Trình.”
Trần Hân Nghiên đi vào bên trong xem quần áo. Cửa hàng này chính là tâm huyết của Trình Dao, cô rất đam mê thiết kế, đa phần các sản phẩm ở đây đều do chính tay Trình Dao lên ý tưởng thiết kế.
Bên trong cửa hàng cũng đang có một vài vị khách đến xem quần áo. Các tiểu thư ở thành phố A cũng rất ưa chuộng các thiết kế của Trình Dao, họ thường xuyên đến để đặt may váy dự tiệc.
Lâm Tư Duệ hôm nay cũng đến cửa hàng Trình Dao để mua sắm. Cô dạo một vòng quanh cửa hàng. Trùng hợp, Trần Hân Nghiên và Trình Dao đều chú ý một chiếc váy đang trưng bày trên ma-nơ-canh nhưng hình như chỉ còn một chiếc.
Lâm Tư Duệ quay sang, cô nhìn thấy Trần Hân Nghiên cũng đang nhìn về phía chiếc váy trên ma-nơ-canh liền cất tiếng hỏi: “Chị đẹp, chị cũng thích mẫu này sao?”
“Nếu em thích thì cứ lấy đi nhé, chị chọn mẫu khác.”
“Không sao, chị lấy đi, em nghĩ nó hợp với dáng người của chị hơn.”
“Cảm ơn em.”
“Em nhìn chị quen lắm, hình như chị là diễn viên Trần Hân Nghi có phải không ạ?”
“Ừm, chị là Trần Hân Nghiên.”
“Bên ngoài chị còn đẹp hơn trên màn ảnh rất nhiều, đúng là chị đẹp lòng em. Em rất hâm mộ chị, chị cho em xin chữ ký nhé.”
Lâm Tư Duệ phấn khởi vì gặp được Trần Hân Nghiên, mặc dù cậu út của cô là một ảnh đế vạn người mê, cô cũng từng tiếp xúc qua rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nhưng Trần Hân Nghiên vẫn có một sức hút gì đó khiến Lâm Tư Duệ vô cùng yêu mến. Bình thường, Trần Hân Nghiên khá kín tiếng, cô cũng không thường xuyên xuất hiện trước truyền thông hay tham gia các chương trình thực tế nên Lâm Tư Duệ dù đã yêu mến cô từ lâu nhưng đến nay mới có cơ hội gặp Trần Hân Nghiên ngoài đời.
“Ờ, được được.”
Trần Hân Nghiên kéo tay Lâm Tư Duệ ra ghế sofa ngồi. Tư Duệ lấy một cuốn sổ nhỏ ra, cẩn thận đưa cho Hân Nghiên ký tên vào.
“Em có thể gọi chị là chị Hân Nghiên không?” Lâm Tư Duệ dè dặt lên tiếng.
“Tất nhiên là được, em cứ tự nhiên, không cần phải câu nệ như vậy.”
“Chị Hân Nghiên này, chị đã có bạn trai chưa?”
“Chị chưa, sao thế?”
“Em giới thiệu cậu út em cho chị nhé, cậu ấy rất đẹp trai, thành đạt lại rất nổi tiếng. Hai người mà quen nhau chắc chắn bùng nổ visual.”
“Nhưng biết làm sao đây, tôi không có hứng thú với anh trai em, tôi hứng thú với em, Trần Hân Nghiên, Trần tiểu thư...”
Lãnh Minh Quân vắt chéo hai chân, thản nhiên đáp, những chữ cuối còn cố ý kéo dài ra. Đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, Lãnh Minh Quân cũng chẳng vừa. Tuy chỉ gặp nhau được một khoảng thời gian ngắn nhưng Lãnh Minh Quân phát hiện cô rất hay mạnh miệng nhưng cũng rất dễ bị xấu hổ.
Mặc dù đã bị câu nói của Lãnh Minh Quân làm cô ngượng chín mặt nhưng Trần Hân Nghiên vẫn mạnh miệng đáp: “Chê.”
“Này, tôi chỉ đùa thôi, anh đừng nghĩ là thật.” Thấy Lãnh Minh Quân không có bất kỳ động thái đáp trả nào liền lên tiếng.
“Nghĩ là thật chuyện gì?”
“Hôm nay anh đến đây thật sự là muốn liên hôn?”
“Nếu không thì sao?”
“Này, tôi đang hỏi anh đấy, không trả lời thì thôi, sao anh cứ hỏi ngược lại tôi hoài vậy?”
“Giận rồi?”
“Không giận.”
“Ừ.” Lãnh Minh Quân thản nhiên đáp.
“Chỉ muốn một phát ném anh ra khỏi đây.”
“...”
“Anh là đang muốn liên hôn với Trần tiểu thư chứ không phải tôi?”
“Tại sao em biết người tôi muốn kết hôn là Trần tiểu thư chứ không phải là em? Em không phải là Trần Hân Nghiên à? Hửm?”
“Nhưng tôi với anh...”
“?” Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Lãnh Minh Quân, anh vẫn im lặng đợi cô nói tiếp.
“Tôi với anh không hợp.”
“Chỗ nào không hợp?”
“Tôi không trèo cao.” Trần Hân Nghiên bị anh hỏi dồn dập khiến cô bị đuối lí, cô lấy đại một lý do có vẻ vô cũng hợp lý.
“Em không cần phải trèo cao, ông đây bắt thang cho em leo.”
“Trèo cao ngã đau. Anh chưa nghe qua câu này bao giờ à.”
“Có ngã thì em cũng chỉ có thể ngã vào lòng tôi.”
“...”
“Nè, đầu óc anh bị làm sao vậy? Vừa mới hôm qua còn như chó với mèo, hôm nay lại nói những lời này, anh là đang tán tỉnh tôi đấy à?”
“Trần tiểu thư thấy sao? Có chấp nhận lời tán tỉnh này của tôi không?”
“Để xem.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên không đồng ý cũng không từ chối, Lãnh Minh Quân cũng vậy nhưng thái độ của cả hai dành cho nhau có vẻ cũng hòa hoãn hơn.
Hai gia đình ở lại dùng cơm, mọi người thấy anh và cô cũng cởi mở nói chuyện với nhau hơn nên ai nấy cũng đều vui vẻ. Đến khi gia đình nhà họ Lãnh rời đi, Trần Hân Nghiên mệt mỏi trở về phòng, thế là ngày nghỉ của cô đã không cánh mà bay.
Trần Hân Nghiên nằm dài ra giường, cô cầm lấy điện thoại gọi điện cho Trình Dao, đối phương vừa bắt máy Trần Hân Nghiên đã thao thao bất tuyệt khiến Trình Dao ngớ cả người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bà cô của tôi ơi, cậu nói chuyện không đầu không đuôi như vậy ai mà hiểu chứ.”
“Cậu có biết hôm nay ai đã đến nhà tớ không?”
“Tớ có ở nhà cậu sao? Làm sao tớ biết được.”
“Lãnh Minh Quân.”
“Này, hai người thân nhau từ lúc nào đấy?”
“Thân sao? Ừm... chắc là cũng thân. Ba tớ với ba của Lãnh Minh Quân là bạn học. Hai gia đình đang muốn tớ và Lãnh Minh Quân tìm hiểu rồi đến với nhau. Cậu nói xem tớ với anh ta liệu có...”
“Không phải cậu nói anh ta là ‘bản thiết kế vĩ đại, phụ nữ rất yêu sao’. Sao thế, không thích bản thiết kế vĩ đại này nữa à?”
“Đó là lúc tớ chưa làm việc chung với anh ta. Dù chỉ mới quay vài phân đoạn với anh ta nhưng tớ phát hiện một điều, Lãnh Minh Quân chỉ đẹp khi anh ta ngậm cái miệng của anh ta lại thôi.”
“Xem cậu kìa, cứ chê đi nhé khéo mai mốt lại dính nhau như sam. Cậu không nghe ông bà ta nói ‘ghét của nào trời trao của đó’ à.”
“Trình Dao này, trông tớ già và xấu xí lắm sao?”
“Lãnh Minh Quân chê cậu à?”
“Không.”
“Vậy thì là ai?”
“Cậu trả lời tớ đi đã.”
“Không già. Rất trẻ trung và xinh đẹp.”
“Thế sao chưa gì ba mẹ tớ đã vội vàng gả tớ đi thế, sợ mình sẽ ế cả đời sao?” Trần Hân Nghiên rủ rũ.
“Chịu. Tớ cũng đâu phải ba mẹ cậu. Làm sao biết hai bác ấy nghĩ gì.”
“Ngày mai cậu rảnh chứ?”
“Cậu không đi quay phim à?”
“Vẫn còn 2 ngày nghỉ. Vậy nhé, mai tớ qua cửa hàng cậu.”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên tắt máy, cô mở tủ lấy bộ đồ ngủ rồi thong thả vào phòng tắm. Cả một ngày dài mệt mỏi, đây là lúc cô dành cho bản thân. Tắm xong, dành một chút thời gian vừa đắp mặt nạ vừa xem bộ phim mình yêu thích, còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ.
Sáng hôm sau, không biết vì sức mạnh của ngày nghỉ hay vì lý do gì mà mặt trời vừa lên, Trần Hân Nghiên đã chuẩn bị xong xuôi, phóng xe qua cửa hàng Trình Dao đợi sẵn.
“Hé lô bà chủ.”
“Sớm thế. Trần tiểu thư hôm nay đổi tính à.”
“Nếu tớ không chuồn lẹ, Trần phu nhân sẽ bán tớ cho Lãnh Minh Quân mất.”
“Thảo nào. Vào trong đi, tớ đang bận tay một lát.”
“Cửa hàng cậu có mẫu nào mới không, tớ ủng hộ cậu.”
“Có. Cậu vào trong xem đi.”
“Oke bà chủ Trình.”
Trần Hân Nghiên đi vào bên trong xem quần áo. Cửa hàng này chính là tâm huyết của Trình Dao, cô rất đam mê thiết kế, đa phần các sản phẩm ở đây đều do chính tay Trình Dao lên ý tưởng thiết kế.
Bên trong cửa hàng cũng đang có một vài vị khách đến xem quần áo. Các tiểu thư ở thành phố A cũng rất ưa chuộng các thiết kế của Trình Dao, họ thường xuyên đến để đặt may váy dự tiệc.
Lâm Tư Duệ hôm nay cũng đến cửa hàng Trình Dao để mua sắm. Cô dạo một vòng quanh cửa hàng. Trùng hợp, Trần Hân Nghiên và Trình Dao đều chú ý một chiếc váy đang trưng bày trên ma-nơ-canh nhưng hình như chỉ còn một chiếc.
Lâm Tư Duệ quay sang, cô nhìn thấy Trần Hân Nghiên cũng đang nhìn về phía chiếc váy trên ma-nơ-canh liền cất tiếng hỏi: “Chị đẹp, chị cũng thích mẫu này sao?”
“Nếu em thích thì cứ lấy đi nhé, chị chọn mẫu khác.”
“Không sao, chị lấy đi, em nghĩ nó hợp với dáng người của chị hơn.”
“Cảm ơn em.”
“Em nhìn chị quen lắm, hình như chị là diễn viên Trần Hân Nghi có phải không ạ?”
“Ừm, chị là Trần Hân Nghiên.”
“Bên ngoài chị còn đẹp hơn trên màn ảnh rất nhiều, đúng là chị đẹp lòng em. Em rất hâm mộ chị, chị cho em xin chữ ký nhé.”
Lâm Tư Duệ phấn khởi vì gặp được Trần Hân Nghiên, mặc dù cậu út của cô là một ảnh đế vạn người mê, cô cũng từng tiếp xúc qua rất nhiều ngôi sao nổi tiếng nhưng Trần Hân Nghiên vẫn có một sức hút gì đó khiến Lâm Tư Duệ vô cùng yêu mến. Bình thường, Trần Hân Nghiên khá kín tiếng, cô cũng không thường xuyên xuất hiện trước truyền thông hay tham gia các chương trình thực tế nên Lâm Tư Duệ dù đã yêu mến cô từ lâu nhưng đến nay mới có cơ hội gặp Trần Hân Nghiên ngoài đời.
“Ờ, được được.”
Trần Hân Nghiên kéo tay Lâm Tư Duệ ra ghế sofa ngồi. Tư Duệ lấy một cuốn sổ nhỏ ra, cẩn thận đưa cho Hân Nghiên ký tên vào.
“Em có thể gọi chị là chị Hân Nghiên không?” Lâm Tư Duệ dè dặt lên tiếng.
“Tất nhiên là được, em cứ tự nhiên, không cần phải câu nệ như vậy.”
“Chị Hân Nghiên này, chị đã có bạn trai chưa?”
“Chị chưa, sao thế?”
“Em giới thiệu cậu út em cho chị nhé, cậu ấy rất đẹp trai, thành đạt lại rất nổi tiếng. Hai người mà quen nhau chắc chắn bùng nổ visual.”