Chương 10
Tính cách của Lâm Tư Duệ khá hồn nhiên và vô tư, câu nói của cô khiến cho Trần Hân Nghiên một phen hú hồn.
“Hả? Em nói cậu út em sao?”
“Đúng vậy. Cậu út em rất đẹp trai.”
“Em là fan girl của cậu út em à?” Trần Hân Nghiên nhìn nét mặt đầy tự hào của Lâm Tư Duệ khi nói về người cậu út kia liền phì cười.
“Em là fan girl của chị. Nhưng mà biết làm sao được, cậu út em ế quá lâu rồi, em phải giúp cậu ấy có bạn gái nếu không...”
“Cậu út em có biết em đang nói những lời này không?”
“Cậu út mà biết thì em chết chắc.” Lâm Tư Duệ tỏ vẻ nghiêm trọng.
Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, Trần Hân Nghiên cũng rất thích tính cách của Lâm Tư Duệ. Hai người ngồi tán gẫu trong lúc đợi Trình Dao tiếp khách hàng.
“Hân Nghiên, tớ xong rồi.”
“Ừm. Đi thôi.”
“Chị Hân Nghiên, chị cho em xin số điện thoại liên lạc được không ạ? Em tuyệt đối sẽ không làm phiền công việc của mình. Chỉ là...”
“Được, em có thể gọi cho chị, chị cũng không có nhiều bạn bè lắm, rất vui khi biết em.”
“Cảm ơn chị.”
Trần Hân Nghiên đọc số điện thoại cho Lâm Tư Duệ rồi cùng Trình Dao rời khỏi cửa hàng. Tính cách của Trần Hân Nghiên là thế, nếu cô thích thì sẽ luôn cởi mở ngược lại nếu đã không thích thì ngay cả cơ hội đến gần cô cũng không có.
Lâm Tư Duệ có được số điện thoại của Trần Hân Nghiên, không biết có ý định nhưng bao nhiêu niềm vui sướng đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Lâm Tư Duệ đưa chiếc thẻ đen về phía quầy thu ngân, trực tiếp thanh toán những bộ quần áo đã chọn, hí hửng rời cửa hàng.
Buổi tối, Lâm Tư Duệ tay xách nách mang đến nhà của Lãnh Minh Quân, vừa vào đến cửa đã lớn tiếng gọi.
“Cậu út.”
“Con đến đây làm gì?”
“Xem cậu kìa, đây cũng đâu phải lần đầu con đến đây, cậu có cần ngạc nhiên như vậy không?”
“Lại làm ra chuyện xấu gì rồi có phải không?”
“Cậu có thể ngừng nghĩ xấu về cháu mình được không?”
“Con có gì tốt để cậu không nghĩ xấu về con?”
“Nhưng hôm nay con làm người tốt giúp cậu tìm bạn gái.”
Lâm Tư Duệ bỏ đóng đồ sang một bên, tự hào khoe thành tích của mình, nhưng chưa được bao lâu đã bị Lãnh Minh Quân cốc vào trán một cái đau điếng.
“Cậu...”
“Làm sao?” Lãnh Minh Quân đanh mặt nhìn Lâm Tư Duệ.
“Tại sao cậu cốc đầu con?”
“Con ăn nói luyên thuyên cái gì thế hả Tư Duệ?”
“Con có lòng tốt giúp cậu tìm bạn gái, cậu nỡ lòng nào...” Lâm Tư Duệ sụt sịt tỏ vẻ tội nghiệp.
“Cất cái lòng tốt của con đi.”
“Cậu thật sự không cần con giúp sao? Chị ấy rất đẹp, tuy không nổi tiếng như cậu cũng được xem là khá nổi tiếng, cậu nói xem, người như cậu tại sao mãi chẳng có bóng hồng nào bên cạnh vậy? Đẹp trai, giàu có, nổi tiếng sao lại... Không lẽ cậu...”
“Lâm Tư Duệ.” Lãnh Minh Quân gằn giọng khiến Lâm Tư Duệ một phen khiếp sợ.
“Đây là số điện thoại của chị ấy. Vậy nha, con về đây. Cậu ngủ sớm đi nhé, không có người yêu đừng nên thức khuya, tổn hại nhan sắc lắm đấy ạ.”
Lâm Tư Duệ cầm lấy miếng giấy ghi chú có số điện thoại của Trần Hân Nghiên nhét vào tay anh rồi ba chân bốn cẳng rời khỏi nhà Lãnh Minh Quân, chỉ sợ chậm vài giây cô sẽ bị chính tay người cậu út này ném ra ngoài mất thôi.
Lãnh Minh Quân mở tờ giấy ghi chú ra xem, nhìn thấy số điện thoại và tên của Trần Hân Nghiên, anh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ đứa cháu gái này của anh từ lúc nào lại thân thiết với Trần Hân Nghiên như vậy.
Từ lúc gặp Lãnh Minh Quân ở Trần gia, ông bà Trần liên tục gán ghép hai người khiến Trần Hân Nghiên chỉ muốn nhanh chóng trở lại đoàn tiếp tục làm việc. Lãnh Minh Quân cũng không kém, mặc dù đã ra ở riêng nhưng Lãnh phu nhân liên tục gọi điện đến để nhắc nhở về chuyện anh với Trần Hân Nghiên.
Cuối cùng ba ngày nghỉ của Trần Hân Nghiên cũng kết thúc, cô lại xách vali đến phim trường để tiếp tục công việc. Dưới sự thúc giục của ba mẹ hai bên, Trần Hân Nghiên đành miễn cưỡng để Lãnh Minh Quân lái xe đến đón cô đi làm.
Trần Hân Nghiên nhanh chóng ngồi vào xe, cô nhìn gương mặt lạnh lùng kia, nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn Lãnh tổng, làm phiền anh quá.”
“Không cần khách sáo.”
Lãnh Minh Quân thấy cô chưa thắt dây an toàn liền nhoài người về phía Trần Hân Nghiên chủ động thắt dây an toàn giúp cô.
“Cảm ơn anh.” Trần Hân Nghiên lí nhí đáp.
“Ừm.”
Sự tiếp xúc có phần hơi thân mật này khiến tim Trần Hân Nghiên có chút rộn ràng, khuôn mặt cũng dần đỏ lên. Cô nhanh chóng quay mặt ra hướng cửa sổ để tránh cái nhìn của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân nhấn ga, lái xe đưa cô đến phim trường. Để tránh sự chú ý của mọi người, Trần Hân Nghiên đề nghị anh cho cô xuống xe cách phim trường một đoạn nhưng Lãnh Minh Quân lại vờ như không nghe thấy, trực tiếp lái xe vào bãi đậu xe.
“Anh cố ý...”
“Ừ.”
“...”
“Tôi không muốn người hâm mộ của anh xé xác tôi ra đâu nhé.”
“Có tôi ở đây, cô sợ gì chứ.”
“Ảnh đế của tôi ơi, anh đùa tôi đấy à, cứ thế này đi vào à?”
“Nếu không thì sao?”
Lãnh Minh Quân nhìn dáng vẻ như tên trộm sợ bị phát hiện của Trần Hân Nghiên khóe môi cũng cong lên, tạo nên một đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt điển trai kia.
Lãnh Minh Quân mở cửa xe, thấy Trần Hân Nghiên vẫn ngồi yên không chịu nhúc nhích liền lên tiếng.
“Trần tiểu thư, cô muốn ngồi ở đây đến bao giờ? Thích ngồi trên xe của tôi đến vậy à? Hay tôi tặng nó cho cô nhé?”
“Lãnh tổng này, anh có thể mặt dày hơn nữa được không?”
“Hay muốn tôi bế cô xuống?”
“Tôi xuống. Tôi xuống là được chứ gì.”
Trần Hân Nghiên chậm chạp rời khỏi xe. Trần Hân Nghiên chỉ vừa mới rời khỏi xe thì ống kính của đám ‘thợ săn’ liền lia tới chỗ hai người đang đứng. Lãnh Minh Quân phản xạ nhanh chóng kéo cô ngược lại về phía mình, dùng vạt áo che kín khuôn mặt của cô
Vì tình huống khá bất ngờ nên Trần Hần Nghiên không phản xạ kịp, cả người đổ nhào vào lòng Lãnh Minh Quân, hai tay cô bấu chặt lấy vạt áo của anh, ngoan ngoãn phối hợp cùng anh, chờ đám ‘thợ săn’ kia rời khỏi.
Những tấm ảnh chụp chỉ thấy tấm lưng của Lãnh Minh Quân, còn người con gái đang được anh ôm vào lòng kia là ai, mọi người chẳng thể nào đoán được bởi tấm hình chụp không thấy được mặt của Trần Hân Nghiên.
Dù không rõ thực hư như thế nào nhưng tấm hình nhanh chóng được đám ‘thợ săn’ tung lên mạng, tạo nên một cơn bùng nổ trên khắp các trang mạng xã hội. Phần đông người hâm mộ đều tỏ ra thích thú trước tin tức về ảnh đế cùng người con gái bí ẩn kia. Hàng loạt các bình luận của cư dân mạng để lại dưới các bài đăng đều tò mò về danh tính người con gái kia.
“Ảnh đế có bạn gái rồi sao?”
“Người con gái kia là ai mà được ảnh đế che chắn kỹ như thế, thật tò mò.”
“Dáng người này trông quen lắm...”
“Kia không phải là phim trường sao, không phải chỉ là đang quay phim đấy chứ?”
“Á... Tò mò chết tôi rồi.”
Tất cả mọi người đều một phen nháo nhào với tấm hình với chất lượng mờ mịt kia, giới báo chí cũng nhanh chóng nhập cuộc. Các bài đăng liên tiếp được đăng tải với những tiêu đề giật tít như “Lộ diện bạn gái của ảnh đế Lãnh Minh Quân”, “Ảnh đế đưa bạn gái đến phim trường”, “Ảnh đế Lãnh Minh Quân lần đầu xuất hiện cùng bạn gái”...
“Hả? Em nói cậu út em sao?”
“Đúng vậy. Cậu út em rất đẹp trai.”
“Em là fan girl của cậu út em à?” Trần Hân Nghiên nhìn nét mặt đầy tự hào của Lâm Tư Duệ khi nói về người cậu út kia liền phì cười.
“Em là fan girl của chị. Nhưng mà biết làm sao được, cậu út em ế quá lâu rồi, em phải giúp cậu ấy có bạn gái nếu không...”
“Cậu út em có biết em đang nói những lời này không?”
“Cậu út mà biết thì em chết chắc.” Lâm Tư Duệ tỏ vẻ nghiêm trọng.
Cả hai trò chuyện rất vui vẻ, Trần Hân Nghiên cũng rất thích tính cách của Lâm Tư Duệ. Hai người ngồi tán gẫu trong lúc đợi Trình Dao tiếp khách hàng.
“Hân Nghiên, tớ xong rồi.”
“Ừm. Đi thôi.”
“Chị Hân Nghiên, chị cho em xin số điện thoại liên lạc được không ạ? Em tuyệt đối sẽ không làm phiền công việc của mình. Chỉ là...”
“Được, em có thể gọi cho chị, chị cũng không có nhiều bạn bè lắm, rất vui khi biết em.”
“Cảm ơn chị.”
Trần Hân Nghiên đọc số điện thoại cho Lâm Tư Duệ rồi cùng Trình Dao rời khỏi cửa hàng. Tính cách của Trần Hân Nghiên là thế, nếu cô thích thì sẽ luôn cởi mở ngược lại nếu đã không thích thì ngay cả cơ hội đến gần cô cũng không có.
Lâm Tư Duệ có được số điện thoại của Trần Hân Nghiên, không biết có ý định nhưng bao nhiêu niềm vui sướng đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Lâm Tư Duệ đưa chiếc thẻ đen về phía quầy thu ngân, trực tiếp thanh toán những bộ quần áo đã chọn, hí hửng rời cửa hàng.
Buổi tối, Lâm Tư Duệ tay xách nách mang đến nhà của Lãnh Minh Quân, vừa vào đến cửa đã lớn tiếng gọi.
“Cậu út.”
“Con đến đây làm gì?”
“Xem cậu kìa, đây cũng đâu phải lần đầu con đến đây, cậu có cần ngạc nhiên như vậy không?”
“Lại làm ra chuyện xấu gì rồi có phải không?”
“Cậu có thể ngừng nghĩ xấu về cháu mình được không?”
“Con có gì tốt để cậu không nghĩ xấu về con?”
“Nhưng hôm nay con làm người tốt giúp cậu tìm bạn gái.”
Lâm Tư Duệ bỏ đóng đồ sang một bên, tự hào khoe thành tích của mình, nhưng chưa được bao lâu đã bị Lãnh Minh Quân cốc vào trán một cái đau điếng.
“Cậu...”
“Làm sao?” Lãnh Minh Quân đanh mặt nhìn Lâm Tư Duệ.
“Tại sao cậu cốc đầu con?”
“Con ăn nói luyên thuyên cái gì thế hả Tư Duệ?”
“Con có lòng tốt giúp cậu tìm bạn gái, cậu nỡ lòng nào...” Lâm Tư Duệ sụt sịt tỏ vẻ tội nghiệp.
“Cất cái lòng tốt của con đi.”
“Cậu thật sự không cần con giúp sao? Chị ấy rất đẹp, tuy không nổi tiếng như cậu cũng được xem là khá nổi tiếng, cậu nói xem, người như cậu tại sao mãi chẳng có bóng hồng nào bên cạnh vậy? Đẹp trai, giàu có, nổi tiếng sao lại... Không lẽ cậu...”
“Lâm Tư Duệ.” Lãnh Minh Quân gằn giọng khiến Lâm Tư Duệ một phen khiếp sợ.
“Đây là số điện thoại của chị ấy. Vậy nha, con về đây. Cậu ngủ sớm đi nhé, không có người yêu đừng nên thức khuya, tổn hại nhan sắc lắm đấy ạ.”
Lâm Tư Duệ cầm lấy miếng giấy ghi chú có số điện thoại của Trần Hân Nghiên nhét vào tay anh rồi ba chân bốn cẳng rời khỏi nhà Lãnh Minh Quân, chỉ sợ chậm vài giây cô sẽ bị chính tay người cậu út này ném ra ngoài mất thôi.
Lãnh Minh Quân mở tờ giấy ghi chú ra xem, nhìn thấy số điện thoại và tên của Trần Hân Nghiên, anh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ đứa cháu gái này của anh từ lúc nào lại thân thiết với Trần Hân Nghiên như vậy.
Từ lúc gặp Lãnh Minh Quân ở Trần gia, ông bà Trần liên tục gán ghép hai người khiến Trần Hân Nghiên chỉ muốn nhanh chóng trở lại đoàn tiếp tục làm việc. Lãnh Minh Quân cũng không kém, mặc dù đã ra ở riêng nhưng Lãnh phu nhân liên tục gọi điện đến để nhắc nhở về chuyện anh với Trần Hân Nghiên.
Cuối cùng ba ngày nghỉ của Trần Hân Nghiên cũng kết thúc, cô lại xách vali đến phim trường để tiếp tục công việc. Dưới sự thúc giục của ba mẹ hai bên, Trần Hân Nghiên đành miễn cưỡng để Lãnh Minh Quân lái xe đến đón cô đi làm.
Trần Hân Nghiên nhanh chóng ngồi vào xe, cô nhìn gương mặt lạnh lùng kia, nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn Lãnh tổng, làm phiền anh quá.”
“Không cần khách sáo.”
Lãnh Minh Quân thấy cô chưa thắt dây an toàn liền nhoài người về phía Trần Hân Nghiên chủ động thắt dây an toàn giúp cô.
“Cảm ơn anh.” Trần Hân Nghiên lí nhí đáp.
“Ừm.”
Sự tiếp xúc có phần hơi thân mật này khiến tim Trần Hân Nghiên có chút rộn ràng, khuôn mặt cũng dần đỏ lên. Cô nhanh chóng quay mặt ra hướng cửa sổ để tránh cái nhìn của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân nhấn ga, lái xe đưa cô đến phim trường. Để tránh sự chú ý của mọi người, Trần Hân Nghiên đề nghị anh cho cô xuống xe cách phim trường một đoạn nhưng Lãnh Minh Quân lại vờ như không nghe thấy, trực tiếp lái xe vào bãi đậu xe.
“Anh cố ý...”
“Ừ.”
“...”
“Tôi không muốn người hâm mộ của anh xé xác tôi ra đâu nhé.”
“Có tôi ở đây, cô sợ gì chứ.”
“Ảnh đế của tôi ơi, anh đùa tôi đấy à, cứ thế này đi vào à?”
“Nếu không thì sao?”
Lãnh Minh Quân nhìn dáng vẻ như tên trộm sợ bị phát hiện của Trần Hân Nghiên khóe môi cũng cong lên, tạo nên một đường nét tuyệt đẹp trên gương mặt điển trai kia.
Lãnh Minh Quân mở cửa xe, thấy Trần Hân Nghiên vẫn ngồi yên không chịu nhúc nhích liền lên tiếng.
“Trần tiểu thư, cô muốn ngồi ở đây đến bao giờ? Thích ngồi trên xe của tôi đến vậy à? Hay tôi tặng nó cho cô nhé?”
“Lãnh tổng này, anh có thể mặt dày hơn nữa được không?”
“Hay muốn tôi bế cô xuống?”
“Tôi xuống. Tôi xuống là được chứ gì.”
Trần Hân Nghiên chậm chạp rời khỏi xe. Trần Hân Nghiên chỉ vừa mới rời khỏi xe thì ống kính của đám ‘thợ săn’ liền lia tới chỗ hai người đang đứng. Lãnh Minh Quân phản xạ nhanh chóng kéo cô ngược lại về phía mình, dùng vạt áo che kín khuôn mặt của cô
Vì tình huống khá bất ngờ nên Trần Hần Nghiên không phản xạ kịp, cả người đổ nhào vào lòng Lãnh Minh Quân, hai tay cô bấu chặt lấy vạt áo của anh, ngoan ngoãn phối hợp cùng anh, chờ đám ‘thợ săn’ kia rời khỏi.
Những tấm ảnh chụp chỉ thấy tấm lưng của Lãnh Minh Quân, còn người con gái đang được anh ôm vào lòng kia là ai, mọi người chẳng thể nào đoán được bởi tấm hình chụp không thấy được mặt của Trần Hân Nghiên.
Dù không rõ thực hư như thế nào nhưng tấm hình nhanh chóng được đám ‘thợ săn’ tung lên mạng, tạo nên một cơn bùng nổ trên khắp các trang mạng xã hội. Phần đông người hâm mộ đều tỏ ra thích thú trước tin tức về ảnh đế cùng người con gái bí ẩn kia. Hàng loạt các bình luận của cư dân mạng để lại dưới các bài đăng đều tò mò về danh tính người con gái kia.
“Ảnh đế có bạn gái rồi sao?”
“Người con gái kia là ai mà được ảnh đế che chắn kỹ như thế, thật tò mò.”
“Dáng người này trông quen lắm...”
“Kia không phải là phim trường sao, không phải chỉ là đang quay phim đấy chứ?”
“Á... Tò mò chết tôi rồi.”
Tất cả mọi người đều một phen nháo nhào với tấm hình với chất lượng mờ mịt kia, giới báo chí cũng nhanh chóng nhập cuộc. Các bài đăng liên tiếp được đăng tải với những tiêu đề giật tít như “Lộ diện bạn gái của ảnh đế Lãnh Minh Quân”, “Ảnh đế đưa bạn gái đến phim trường”, “Ảnh đế Lãnh Minh Quân lần đầu xuất hiện cùng bạn gái”...