Chương 23
Lãnh Minh Quân ngay lập tức đồng ý với lời đề nghị của Trần Hân Nghiên. Hơn ai hết, Lãnh Minh Quân rất muốn đưa Trần Hân Nghiên trở lại đây nhưng vẫn chưa tìm được lý do thỏa đáng, anh sợ mình vồ vập sẽ khiến cô sợ mà né tránh mình. Hôm nay đính thân Trần Hân Nghiên mở lời đương nhiên anh sẽ đồng ý.
Lãnh Minh Quân đạp ga, lái xe rời khỏi trung tâm thành phố. Chiếc siêu xe băng băng trên đường, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Trần Hân Nghiên không giấu được cảm xúc vui mừng khi trở lại đây một lần nữa. Cảm giác vẫn cứ như lần đầu tiên cô đặt chân đến đây, rất bình yên và cũng rất nên thơ. Trần Hân Nghiên đưa mắt nhìn ngắm cánh đồng hoa lavender một hồi rồi cũng nhanh chân theo Lãnh Minh Quân đi vào bên trong.
“Oaaaa. Thật thích!” Trần Hân Nghiên cảm thán.
“Em thích nơi này đến vậy sao?” Lãnh Minh Quân từ tốn đi phía sau lưng Trần Hân Nghiên, ánh mắt chăm chú nhìn theo từng bước chân của cô.
“Phải, rất thích là đằng khác.”
“Nó sẽ là của em nếu em muốn.”
Dứt câu, Lãnh Minh Quân im lặng, ánh mắt chăm chú vào Trần Hân Nghiên, chờ đợi câu trả lời của cô.
Trần Hân Nghiên cũng không né tránh, cô nghiêm túc trả lời: “Tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị của anh thật kỹ.”
“Không phải em cũng có chút rung động trước tôi sao?”
“Anh nghe thấy rồi? Những gì tôi nói với Trình Dao, anh nghe thấy cả rồi sao?” Trần Hân Nghiên ngờ vực hỏi lại.
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên nhìn chăm chăm vào gương mặt của anh, mọi cử chỉ và đường nét trên gương mặt Lãnh Minh Quân đều được cô thu vào tầm mắt, hồi lâu cô mới dè dặt cất giọng hỏi: “Anh… thật sự thích tôi sao? Hay chỉ là nhất thời muốn…”
“Suy đi tính lại thì không phải em không có tình cảm với tôi mà em đang sợ tôi chơi đùa tình cảm của em sao? Vậy thì em hãy nghe cho kỹ những lời tôi sắp nói nhé. Lãnh Minh Quân chưa bao giờ đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa và tôi chắc chắn rằng tôi yêu em và sẽ mãi chỉ yêu mình em. Trần Hân Nghiên, anh là thật lòng với em.” Giọng nói của Lãnh Minh Quân rất nhẹ nhàng, chân thành khiến cho trái tim Trần Hân Nghiên khẽ rung động.
Thấy cô vẫn đứng yên bất động, Lãnh Minh Quân khẽ nói tiếp: “Nếu em đồng ý, anh sẽ mãi yêu em.”
“Nếu em không đồng ý thì sao?” Trần Hân Nghiên hỏi ngược lại anh.
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ mãi tương tư em.”
“Sến quá.”
“Trần Hân Nghiên, hãy tin tưởng ở anh, có được không?”
“Có thể cho em thời gian suy nghĩ được không?”
“Không. Anh không đợi được nữa.”
Dứt câu, Lãnh Minh Quân đã tiến đến đứng đối diện Trần Hân Nghiên, tay kéo cô về phía mình, nhẹ nhàng áp môi xuống hôn lấy môi cô. Trần Hân Nghiên bị tấn công bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng như thế nào cho phải, chỉ biết đứng yên mặc cho Lãnh Minh Quân hôn lấy.
Nụ hôn của anh từ nhẹ nhàng lại chuyển sang mạnh bạo như thể muốn ‘trả thù’ Trần Hân Nghiên vì trốn tránh tình cảm của anh. Trần Hân Nghiên cũng nhanh chóng đáp trả lại nụ hôn của anh, tuy có hơi vụng về nhưng chính giây phút ấy Lãnh Minh Quân biết cô đã đồng ý mở lòng với anh. Nụ hôn của cả hai kéo dài mãi đến khi Trần Hân Nghiên cảm thấy khó thở liền đưa tay đẩy người anh ra.
“Em đồng ý ở bên cạnh anh chứ?”
Giương mặt của Trần Hân Nghiên đỏ bừng lên vì xấu hổ. Dù là diễn viên, bản thân cô cũng đã nghe qua không ít những lời mùi mẫn của các nhân vật nhưng khi chính bản thân nghe được lời bày tỏ của Lãnh Minh Quân cũng khiến cô cảm thấy có chút không quen.
“Không phải bên cạnh anh có rất nhiều người đẹp sao? Sao hình mẫu của anh lại thấp như vậy, lại chọn ngay một đứa vụng về như em?”
“Anh không có hình mẫu lý tưởng, nhưng từ khi gặp em, anh biết trái tim mình rung động trước em. Còn nữa, bên cạnh anh không có cô gái nào cả, đừng ghen.” Lãnh Minh Quân vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu Trần Hân Nghiên, dáng vẻ vô cùng sủng nịnh.
“Ai nói em ghen chứ. Vớ vẩn, em không ấu trĩ như thế.”
“Ừ, em không ghen.”
Lãnh Minh Quân dang hai tay ôm lấy Trần Hân Nghiên vào lòng. Cô cũng không ngần ngại mà vòng tay ôm lấy anh. Lãnh Minh Quân không ngờ rằng ngày hôm nay anh lại có được cái gật đầu của Trần Hân Nghiên. Mọi thứ đến rất tự nhiên, không cần anh phải vắt óc suy nghĩ làm thế nào để có được sự đồng ý của Trần Hân Nghiên.
Ôm nhau được một lúc, Trần Hân Nghiên muốn bỏ tay ra để đi dạo một vòng nhưng dường như Lãnh Minh Quân không hề có ý định buông cô ra, cứ như thế ôm chặt lấy cô.
“Nào, anh mau thả em ra, em muốn đi dạo.”
“Để yên cho anh ôm thêm một chút. Lát sẽ đi dạo cùng em, có được không?”
“Không, ai muốn đi dạo cùng anh chứ.” Trần Hân Nghiên liên tục ngọ ngậy không chịu đứng yên.
“Nhưng biết làm sao đây, anh muốn đi dạo cùng em.”
“Vậy thì mau thả em ra.”
“Đi thôi, anh đưa em đi dạo một vòng.” Lãnh Minh Quân thả lỏng lực ở cánh tay, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô kéo đi.
Ngoài cánh đồng hoa Lavender là điểm nhấn ra thì ở đây còn được trồng rất nhiều loài hoa khác nhau, mỗi loài đều mang một vẻ đẹp riêng. Không những thế ở một góc nhỏ của mảnh vườn còn được Lãnh Minh Quân đặt một chiếc xích đu nhỏ. Trần Hân Nghiên đã đến đây lần thứ hai nhưng vẫn không khỏi bất ngờ và cảm thán trước độ nên thơ của phong cảnh nơi đây.
“Tất cả mọi thứ ở đây đều một tay anh chăm sóc sao?” Trần Hân Nghiên không khỏi cảm thán.
“Ừ. Rất nhiều năm về trước, khi bắt đầu sự nghiệp diễn viên anh vẫn luôn ao ước có một nơi bình yên để lui tới vào những ngày tâm trạng không tốt. Anh cũng hy vọng có một ngày anh sẽ đưa người bạn đời của mình đến đây.”
“Vậy sao lần trước anh lại đưa em đến đây chứ?”
“Vì em chính là người bạn đời của anh.”
“Sao anh dám chắc là em sẽ đồng ý chứ, nếu em không đồng ý thì sao?”
“Anh chắc chắn em sẽ không bỏ lỡ một người bạn trai tuyệt vời như anh.” Lãnh Minh Quân thản nhiên trả lời, gương mặt không hề có một chút gọi là xấu hổ.
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Không biết xấu hổ.”
“Dù sao em cũng đã đồng ý ở bên cạnh anh và em cũng chính là nữ chủ nhân của nơi này.”
“Nghe cũng có vẻ rất thú vị đấy nhỉ?”
“Đương nhiên, chắc chắn em sẽ không thiệt, Lãnh phu nhân…”
Lãnh Minh Quân ghé sát vào tai cô thì tầm, ba chữ cuối anh cũng không quên kéo dài ra như muốn nhấn mạnh với Trần Hân Nghiên khiến cô đỏ mặt. Cô vội vàng nhấc chân đi về phía trước, để lại Lãnh Minh Quân với vẻ mặt mãn nguyện phía sau.
Lãnh Minh Quân đạp ga, lái xe rời khỏi trung tâm thành phố. Chiếc siêu xe băng băng trên đường, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Trần Hân Nghiên không giấu được cảm xúc vui mừng khi trở lại đây một lần nữa. Cảm giác vẫn cứ như lần đầu tiên cô đặt chân đến đây, rất bình yên và cũng rất nên thơ. Trần Hân Nghiên đưa mắt nhìn ngắm cánh đồng hoa lavender một hồi rồi cũng nhanh chân theo Lãnh Minh Quân đi vào bên trong.
“Oaaaa. Thật thích!” Trần Hân Nghiên cảm thán.
“Em thích nơi này đến vậy sao?” Lãnh Minh Quân từ tốn đi phía sau lưng Trần Hân Nghiên, ánh mắt chăm chú nhìn theo từng bước chân của cô.
“Phải, rất thích là đằng khác.”
“Nó sẽ là của em nếu em muốn.”
Dứt câu, Lãnh Minh Quân im lặng, ánh mắt chăm chú vào Trần Hân Nghiên, chờ đợi câu trả lời của cô.
Trần Hân Nghiên cũng không né tránh, cô nghiêm túc trả lời: “Tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị của anh thật kỹ.”
“Không phải em cũng có chút rung động trước tôi sao?”
“Anh nghe thấy rồi? Những gì tôi nói với Trình Dao, anh nghe thấy cả rồi sao?” Trần Hân Nghiên ngờ vực hỏi lại.
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên nhìn chăm chăm vào gương mặt của anh, mọi cử chỉ và đường nét trên gương mặt Lãnh Minh Quân đều được cô thu vào tầm mắt, hồi lâu cô mới dè dặt cất giọng hỏi: “Anh… thật sự thích tôi sao? Hay chỉ là nhất thời muốn…”
“Suy đi tính lại thì không phải em không có tình cảm với tôi mà em đang sợ tôi chơi đùa tình cảm của em sao? Vậy thì em hãy nghe cho kỹ những lời tôi sắp nói nhé. Lãnh Minh Quân chưa bao giờ đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa và tôi chắc chắn rằng tôi yêu em và sẽ mãi chỉ yêu mình em. Trần Hân Nghiên, anh là thật lòng với em.” Giọng nói của Lãnh Minh Quân rất nhẹ nhàng, chân thành khiến cho trái tim Trần Hân Nghiên khẽ rung động.
Thấy cô vẫn đứng yên bất động, Lãnh Minh Quân khẽ nói tiếp: “Nếu em đồng ý, anh sẽ mãi yêu em.”
“Nếu em không đồng ý thì sao?” Trần Hân Nghiên hỏi ngược lại anh.
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ mãi tương tư em.”
“Sến quá.”
“Trần Hân Nghiên, hãy tin tưởng ở anh, có được không?”
“Có thể cho em thời gian suy nghĩ được không?”
“Không. Anh không đợi được nữa.”
Dứt câu, Lãnh Minh Quân đã tiến đến đứng đối diện Trần Hân Nghiên, tay kéo cô về phía mình, nhẹ nhàng áp môi xuống hôn lấy môi cô. Trần Hân Nghiên bị tấn công bất ngờ, nhất thời không biết phản ứng như thế nào cho phải, chỉ biết đứng yên mặc cho Lãnh Minh Quân hôn lấy.
Nụ hôn của anh từ nhẹ nhàng lại chuyển sang mạnh bạo như thể muốn ‘trả thù’ Trần Hân Nghiên vì trốn tránh tình cảm của anh. Trần Hân Nghiên cũng nhanh chóng đáp trả lại nụ hôn của anh, tuy có hơi vụng về nhưng chính giây phút ấy Lãnh Minh Quân biết cô đã đồng ý mở lòng với anh. Nụ hôn của cả hai kéo dài mãi đến khi Trần Hân Nghiên cảm thấy khó thở liền đưa tay đẩy người anh ra.
“Em đồng ý ở bên cạnh anh chứ?”
Giương mặt của Trần Hân Nghiên đỏ bừng lên vì xấu hổ. Dù là diễn viên, bản thân cô cũng đã nghe qua không ít những lời mùi mẫn của các nhân vật nhưng khi chính bản thân nghe được lời bày tỏ của Lãnh Minh Quân cũng khiến cô cảm thấy có chút không quen.
“Không phải bên cạnh anh có rất nhiều người đẹp sao? Sao hình mẫu của anh lại thấp như vậy, lại chọn ngay một đứa vụng về như em?”
“Anh không có hình mẫu lý tưởng, nhưng từ khi gặp em, anh biết trái tim mình rung động trước em. Còn nữa, bên cạnh anh không có cô gái nào cả, đừng ghen.” Lãnh Minh Quân vừa nói vừa đưa tay xoa xoa đầu Trần Hân Nghiên, dáng vẻ vô cùng sủng nịnh.
“Ai nói em ghen chứ. Vớ vẩn, em không ấu trĩ như thế.”
“Ừ, em không ghen.”
Lãnh Minh Quân dang hai tay ôm lấy Trần Hân Nghiên vào lòng. Cô cũng không ngần ngại mà vòng tay ôm lấy anh. Lãnh Minh Quân không ngờ rằng ngày hôm nay anh lại có được cái gật đầu của Trần Hân Nghiên. Mọi thứ đến rất tự nhiên, không cần anh phải vắt óc suy nghĩ làm thế nào để có được sự đồng ý của Trần Hân Nghiên.
Ôm nhau được một lúc, Trần Hân Nghiên muốn bỏ tay ra để đi dạo một vòng nhưng dường như Lãnh Minh Quân không hề có ý định buông cô ra, cứ như thế ôm chặt lấy cô.
“Nào, anh mau thả em ra, em muốn đi dạo.”
“Để yên cho anh ôm thêm một chút. Lát sẽ đi dạo cùng em, có được không?”
“Không, ai muốn đi dạo cùng anh chứ.” Trần Hân Nghiên liên tục ngọ ngậy không chịu đứng yên.
“Nhưng biết làm sao đây, anh muốn đi dạo cùng em.”
“Vậy thì mau thả em ra.”
“Đi thôi, anh đưa em đi dạo một vòng.” Lãnh Minh Quân thả lỏng lực ở cánh tay, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô kéo đi.
Ngoài cánh đồng hoa Lavender là điểm nhấn ra thì ở đây còn được trồng rất nhiều loài hoa khác nhau, mỗi loài đều mang một vẻ đẹp riêng. Không những thế ở một góc nhỏ của mảnh vườn còn được Lãnh Minh Quân đặt một chiếc xích đu nhỏ. Trần Hân Nghiên đã đến đây lần thứ hai nhưng vẫn không khỏi bất ngờ và cảm thán trước độ nên thơ của phong cảnh nơi đây.
“Tất cả mọi thứ ở đây đều một tay anh chăm sóc sao?” Trần Hân Nghiên không khỏi cảm thán.
“Ừ. Rất nhiều năm về trước, khi bắt đầu sự nghiệp diễn viên anh vẫn luôn ao ước có một nơi bình yên để lui tới vào những ngày tâm trạng không tốt. Anh cũng hy vọng có một ngày anh sẽ đưa người bạn đời của mình đến đây.”
“Vậy sao lần trước anh lại đưa em đến đây chứ?”
“Vì em chính là người bạn đời của anh.”
“Sao anh dám chắc là em sẽ đồng ý chứ, nếu em không đồng ý thì sao?”
“Anh chắc chắn em sẽ không bỏ lỡ một người bạn trai tuyệt vời như anh.” Lãnh Minh Quân thản nhiên trả lời, gương mặt không hề có một chút gọi là xấu hổ.
Trần Hân Nghiên bĩu môi: “Không biết xấu hổ.”
“Dù sao em cũng đã đồng ý ở bên cạnh anh và em cũng chính là nữ chủ nhân của nơi này.”
“Nghe cũng có vẻ rất thú vị đấy nhỉ?”
“Đương nhiên, chắc chắn em sẽ không thiệt, Lãnh phu nhân…”
Lãnh Minh Quân ghé sát vào tai cô thì tầm, ba chữ cuối anh cũng không quên kéo dài ra như muốn nhấn mạnh với Trần Hân Nghiên khiến cô đỏ mặt. Cô vội vàng nhấc chân đi về phía trước, để lại Lãnh Minh Quân với vẻ mặt mãn nguyện phía sau.