Chương 22
Lãnh Minh Quân nghe thấy đạo diễn Lâm có ý định lấy Trần Hân Nghiên ra làm điều kiện trao đổi liền nhíu mày khó chịu: “Có vẻ như đạo diễn Lâm rất hay lấy Trần Hân Nghiên ra làm điều kiện trao đổi với tôi nhỉ?”
“Tôi không có ý đó.”
“Đạo diễn Lâm không cần phí thời gian ở tôi, tôi sẽ không đồng ý, kể cả Trần Hân Nghiên có đồng ý hay không.”
“Lãnh tổng…”
“Đạo diễn Lâm, xin mời.”
Đạo diễn Lâm thấy sự kiên quyết của Lãnh Minh Quân cũng đành từ bỏ ý định, buồn bã rời khỏi phòng làm việc của Lãnh Minh Quân.
Câu nói của đạo diễn Lâm cứ quanh quẩn trong đầu Lãnh Minh Quân khiến anh cực kỳ khó chịu. Người con gái anh yêu thương sao có thể người khác lấy ra làm điều kiện trao đổi, anh chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra. Lãnh Minh Quân tựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại chần chừ một lúc rồi nhấn nút gọi đi.
“Alo?”
“Hôm nay em rảnh không?” Lãnh Minh Quân cất giọng hỏi.
Trần Hân Nghiên nghe giọng của anh khan khác ngày thường liền hỏi lại: “Anh… có việc gì sao?”
“Không. Chỉ muốn gặp em một lát.”
“Anh không sao đấy chứ?”
“Không sao.”
“Ừm.”
“Em… có muốn gặp tôi không?”
“Nhưng bây giờ tôi đang ở chỗ Trình Dao. Tầm một tiếng nữa mới trở về Trần gia.” Trần Hân Nghiên thành thật trả lời.
“Tôi đến đón em, có được không?”
“Anh hôm nay sao thế? Có chuyện gì sao?”
“Nhớ em nên muốn gặp em, không được sao?”
“Lãnh tổng đừng có rắc thính lung tung. Đừng có sơ hở là vào vai người yêu của tôi như vậy chứ.”
“Không phải em nhờ tôi đóng vai bạn trai sao, tôi vẫn đang làm tốt trách nhiệm của một người ‘bạn trai’ như yêu cầu của em đó thôi.”
“Từ giờ phút này tôi xin từ chối người bạn trai này.”
“Muộn rồi”
“…”
“Em gửi địa chỉ cho tôi, một lát sẽ đến đón em.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên tắt điện thoại, cô tiếp tục công việc của mình, cũng không quên gửi định vị qua cho Lãnh Minh Quân.
Có được địa chỉ, Lãnh Minh Quân lập tức rời khỏi công ty, anh lái xe đến thẳng của hàng của Trình Dao để đón Trần Hân Nghiên. Sự xuất hiện của Lãnh Minh Quân ở cửa hàng của Trình Dao khiến cho những vị khách có mặt ở đây được một phen nháo nhào. Lãnh Minh Quân trực tiếp đi về phía Trần Hân Nghiên, ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh cứ thế mà vào đây à?” Trần Hân Nghiên cất giọng hỏi.
“Nếu không thì sao?”
“Anh có biết là anh rất thu hút người khác không, cứ như vậy mà đi vào, khéo lại lên hot search mất thôi.”
“Thu hút người khác thì đã sao? Cũng đâu thu hút được sự chú ý của em.”
“Anh lại nói năng nói cuội cái gì đấy?”
“Em có thời gian dành cho tôi chứ?”
“Lãnh tổng đã cất công đến đây, nếu tôi nói mình không có thời gian thì không phải tôi sẽ là kẻ không biết điều sao?”
“Ừ, cái gì em cũng biết, cái gì em cũng giỏi, giỏi nhất là né tránh tình cảm của tôi.”
“Đi thôi.”
Trần Hân Nghiên không cho Lãnh Minh Quân có cơ hội nói tiếp, cô đưa tay kéo lấy anh rời khỏi cửa hàng nhưng chỉ vừa nhấc chân được vài bước đã gặp Trình Dao từ bên ngoài bước vào.
“Ơ… Hân Nghiên, cậu về đấy à.”
“Lãnh… tổng…”
“Hai người…”
Sự xuất hiện của Lãnh Minh Quân cùng với hành động vừa rồi của Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân khiến Trình Dao nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trình Dao kéo Trần Hân Nghiên ra một góc, hỏi nhỏ: “Này, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao Lãnh Minh Quân lại xuất hiện ở đây không?”
“Anh ấy đến đón tớ.” Trần Hân Nghiên thản nhiên trả lời.
“Đến đón cậu á? Hai người…???”
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Trình Dao, chuyện gì đang xảy ra thế này, cô đã bỏ lỡ chuyện gì sao.
“Hai người đang quen nhau sao?” Trình Dao ngờ vực hỏi lại.
“Trông giống người yêu của nhau lắm sao?”
“Sao thế? Trần tiểu thư đổ gục trước ảnh đế rồi sao? Cử chỉ thân mật thế kia khéo bị đám thợ săn bắt gặp lại lên hot search mất thôi.”
“Cậu nói xem, tớ với Lãnh Minh Quân có hợp không?” Trần Hân Nghiên lí nhí lên tiếng hỏi Trình Dao.
“Thế là tớ nói đúng. Cậu và Lãnh Minh Quân đang…”
“Cậu trả lời tớ trước đã.” Trần Hân Nghiên lên tiếng, cắt ngang lời nói của Trình Dao.
“Hợp, rất hợp.”
Trình Dao dứt khoát trả lời. Một bên là ảnh đế vạn người mê, một bên là một diễn viên xinh đẹp, tài năng, phải nói là cả hai sinh ra là để dành cho nhau, có thể nói không hợp sao.
“Ồ.”
“Giờ thì cậu nói cho tớ biết, chuyện giữa hai người là như thế nào?”
“Không như thế nào cả, Lãnh Minh Quân đang theo đuổi tớ, chỉ vậy thôi.” Trần Hân Nghiên trả lời qua loa cho qua chuyện.
“Còn cậu?”
“Tớ làm sao?”
“Không có chút tình cảm gì với người ta sao?”
“Cũng có một chút rung động nhẹ.”
“Haha.” Trình Dao bất giấc cười lớn trước câu trả lời của Trần Hân Nghiên.
“Này… Cậu cười cái gì chứ? Cậu im lặng cho tớ” Trần Hân Nghiên lên tiếng ngăn không cho Trình Dao cười.
“Thôi tớ đi đây, tạm biệt cậu.”
Trần Hân Nghiên không muốn ở lại tiếp tục đối diện với khuôn mặt thích thú kia của Trình Dao liền quyết định tạm biệt cô rồi rời khỏi của hàng.
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên nhanh chóng tiến về phía Lãnh Minh Quân, cô kéo tay anh rời khỏi của hàng của Trình Dao. Lãnh Minh Quân mở cửa, che chắn cho Trần Hân Nghiên ngồi vào ghế phụ sau đó mới ngồi vào ghế lái, nhấn ga rời đi.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Lãnh Minh Quân cất giọng nhẹ nhàng hỏi ý kiến của Trần Hân Nghiên: “Em muốn đi đâu?”
“Không phải anh hẹn tôi sao?”
“Tôi chỉ muốn đến gặp em, nhất thời vẫn chưa biết sẽ đưa em đi đâu, làm phiền Trần tiểu thư suy nghĩ địa điểm giúp tôi nhé?”
“Có quá đáng không nếu tôi nói tôi muốn trở lại cánh đồng Lavender một lần nữa?” Trần Hân Nghiên lí nhí đáp.
“Em muốn đến đó?”
“Phải. Có được không?”
“Nơi đó vốn dĩ là dành cho em, em muốn đến tất nhiên tôi sẽ rất sẵn lòng.”
“Tôi không có ý đó.”
“Đạo diễn Lâm không cần phí thời gian ở tôi, tôi sẽ không đồng ý, kể cả Trần Hân Nghiên có đồng ý hay không.”
“Lãnh tổng…”
“Đạo diễn Lâm, xin mời.”
Đạo diễn Lâm thấy sự kiên quyết của Lãnh Minh Quân cũng đành từ bỏ ý định, buồn bã rời khỏi phòng làm việc của Lãnh Minh Quân.
Câu nói của đạo diễn Lâm cứ quanh quẩn trong đầu Lãnh Minh Quân khiến anh cực kỳ khó chịu. Người con gái anh yêu thương sao có thể người khác lấy ra làm điều kiện trao đổi, anh chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra. Lãnh Minh Quân tựa lưng vào ghế, tay cầm điện thoại chần chừ một lúc rồi nhấn nút gọi đi.
“Alo?”
“Hôm nay em rảnh không?” Lãnh Minh Quân cất giọng hỏi.
Trần Hân Nghiên nghe giọng của anh khan khác ngày thường liền hỏi lại: “Anh… có việc gì sao?”
“Không. Chỉ muốn gặp em một lát.”
“Anh không sao đấy chứ?”
“Không sao.”
“Ừm.”
“Em… có muốn gặp tôi không?”
“Nhưng bây giờ tôi đang ở chỗ Trình Dao. Tầm một tiếng nữa mới trở về Trần gia.” Trần Hân Nghiên thành thật trả lời.
“Tôi đến đón em, có được không?”
“Anh hôm nay sao thế? Có chuyện gì sao?”
“Nhớ em nên muốn gặp em, không được sao?”
“Lãnh tổng đừng có rắc thính lung tung. Đừng có sơ hở là vào vai người yêu của tôi như vậy chứ.”
“Không phải em nhờ tôi đóng vai bạn trai sao, tôi vẫn đang làm tốt trách nhiệm của một người ‘bạn trai’ như yêu cầu của em đó thôi.”
“Từ giờ phút này tôi xin từ chối người bạn trai này.”
“Muộn rồi”
“…”
“Em gửi địa chỉ cho tôi, một lát sẽ đến đón em.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên tắt điện thoại, cô tiếp tục công việc của mình, cũng không quên gửi định vị qua cho Lãnh Minh Quân.
Có được địa chỉ, Lãnh Minh Quân lập tức rời khỏi công ty, anh lái xe đến thẳng của hàng của Trình Dao để đón Trần Hân Nghiên. Sự xuất hiện của Lãnh Minh Quân ở cửa hàng của Trình Dao khiến cho những vị khách có mặt ở đây được một phen nháo nhào. Lãnh Minh Quân trực tiếp đi về phía Trần Hân Nghiên, ngang nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Anh cứ thế mà vào đây à?” Trần Hân Nghiên cất giọng hỏi.
“Nếu không thì sao?”
“Anh có biết là anh rất thu hút người khác không, cứ như vậy mà đi vào, khéo lại lên hot search mất thôi.”
“Thu hút người khác thì đã sao? Cũng đâu thu hút được sự chú ý của em.”
“Anh lại nói năng nói cuội cái gì đấy?”
“Em có thời gian dành cho tôi chứ?”
“Lãnh tổng đã cất công đến đây, nếu tôi nói mình không có thời gian thì không phải tôi sẽ là kẻ không biết điều sao?”
“Ừ, cái gì em cũng biết, cái gì em cũng giỏi, giỏi nhất là né tránh tình cảm của tôi.”
“Đi thôi.”
Trần Hân Nghiên không cho Lãnh Minh Quân có cơ hội nói tiếp, cô đưa tay kéo lấy anh rời khỏi cửa hàng nhưng chỉ vừa nhấc chân được vài bước đã gặp Trình Dao từ bên ngoài bước vào.
“Ơ… Hân Nghiên, cậu về đấy à.”
“Lãnh… tổng…”
“Hai người…”
Sự xuất hiện của Lãnh Minh Quân cùng với hành động vừa rồi của Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân khiến Trình Dao nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trình Dao kéo Trần Hân Nghiên ra một góc, hỏi nhỏ: “Này, cậu có thể nói cho tớ biết tại sao Lãnh Minh Quân lại xuất hiện ở đây không?”
“Anh ấy đến đón tớ.” Trần Hân Nghiên thản nhiên trả lời.
“Đến đón cậu á? Hai người…???”
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Trình Dao, chuyện gì đang xảy ra thế này, cô đã bỏ lỡ chuyện gì sao.
“Hai người đang quen nhau sao?” Trình Dao ngờ vực hỏi lại.
“Trông giống người yêu của nhau lắm sao?”
“Sao thế? Trần tiểu thư đổ gục trước ảnh đế rồi sao? Cử chỉ thân mật thế kia khéo bị đám thợ săn bắt gặp lại lên hot search mất thôi.”
“Cậu nói xem, tớ với Lãnh Minh Quân có hợp không?” Trần Hân Nghiên lí nhí lên tiếng hỏi Trình Dao.
“Thế là tớ nói đúng. Cậu và Lãnh Minh Quân đang…”
“Cậu trả lời tớ trước đã.” Trần Hân Nghiên lên tiếng, cắt ngang lời nói của Trình Dao.
“Hợp, rất hợp.”
Trình Dao dứt khoát trả lời. Một bên là ảnh đế vạn người mê, một bên là một diễn viên xinh đẹp, tài năng, phải nói là cả hai sinh ra là để dành cho nhau, có thể nói không hợp sao.
“Ồ.”
“Giờ thì cậu nói cho tớ biết, chuyện giữa hai người là như thế nào?”
“Không như thế nào cả, Lãnh Minh Quân đang theo đuổi tớ, chỉ vậy thôi.” Trần Hân Nghiên trả lời qua loa cho qua chuyện.
“Còn cậu?”
“Tớ làm sao?”
“Không có chút tình cảm gì với người ta sao?”
“Cũng có một chút rung động nhẹ.”
“Haha.” Trình Dao bất giấc cười lớn trước câu trả lời của Trần Hân Nghiên.
“Này… Cậu cười cái gì chứ? Cậu im lặng cho tớ” Trần Hân Nghiên lên tiếng ngăn không cho Trình Dao cười.
“Thôi tớ đi đây, tạm biệt cậu.”
Trần Hân Nghiên không muốn ở lại tiếp tục đối diện với khuôn mặt thích thú kia của Trình Dao liền quyết định tạm biệt cô rồi rời khỏi của hàng.
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên nhanh chóng tiến về phía Lãnh Minh Quân, cô kéo tay anh rời khỏi của hàng của Trình Dao. Lãnh Minh Quân mở cửa, che chắn cho Trần Hân Nghiên ngồi vào ghế phụ sau đó mới ngồi vào ghế lái, nhấn ga rời đi.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Lãnh Minh Quân cất giọng nhẹ nhàng hỏi ý kiến của Trần Hân Nghiên: “Em muốn đi đâu?”
“Không phải anh hẹn tôi sao?”
“Tôi chỉ muốn đến gặp em, nhất thời vẫn chưa biết sẽ đưa em đi đâu, làm phiền Trần tiểu thư suy nghĩ địa điểm giúp tôi nhé?”
“Có quá đáng không nếu tôi nói tôi muốn trở lại cánh đồng Lavender một lần nữa?” Trần Hân Nghiên lí nhí đáp.
“Em muốn đến đó?”
“Phải. Có được không?”
“Nơi đó vốn dĩ là dành cho em, em muốn đến tất nhiên tôi sẽ rất sẵn lòng.”