Chương 18
ChiếcRolls – Royce băng băng trên đường. Lãnh Minh Quân thật biết cách thu hút sự chú ý về phía mình. Trần Hân Nghiên thấy đường đi hơi lạ, hình như không phải là đường về Trần gia liền lên tiếng: “Không phải về Trần gia sao? Anh đưa tôi đi đây đấy?”
“Tôi có nói là đưa em về Trần gia sao?”
“Anh...”
“Anh đây.”
“Vô sỉ.”
Trần Hân Nghiên lấy điện thoại ra xem, không để ý đến gương mặt tràn ngập ý cười của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân thấy cô ngồi im xem điện thoại liền cất giọng hỏi: “Không muốn biết tôi đưa em đi đâu sao?”
“Tôi hỏi thì anh sẽ trả lời sao?”
“Không.”
“Lãnh Minh Quân. Dừng xe. Tôi muốn xuống, anh dừng xe lại cho tôi.”
“Đừng bướng bỉnh. Sắp tới nơi rồi.”
“Nè, anh có nói lý lẽ không vậy? Tôi bướng bỉnh? Không phải tại anh à?”
Trần Hân Nghiên bực bội trước lời nói của Lãnh Minh Quân. Cô bướng bỉnh sao? Không phải tại anh chọc điên cô sao?
“Ừ, tại anh.”
Trần Hân Nghiên nhận ra Lãnh Minh Quân thật ra chẳng bao giờ nghiêm túc nổi. Con người đang ngồi ở ghế lái kia sao lại khác xa với một ảnh đế lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh nhạt, khó gần như những gì cô nghĩ đến chứ. Trần Hân Nghiên cũng thôi không đôi co với anh bởi cô biết cô càng nói chỉ càng tạo cơ hội cho anh đào hố chôn cô. Cô không nói lại cái miệng của anh.
Chiếc xe vẫn băng băng trên đường, hình như đã rời khỏi trung tâm thành phố, chiếc xe di chuyển dần ra phía ngoại ô, không còn vẻ đông đúc ở phố xá, xe cộ chỉ còn lại một vẻ mộng mơ, bình yên đến lạ thường.
“Đến rồi.” Lãnh Minh Quân lên tiếng.
Chiếc xe dừng lại ở một cánh đồng hoa Lavender trải dài bất tận, phía xa xa có một ngôi nhà nhỏ xinh xinh.
Trần Hân Nghiên như bị choáng ngợp trước cảnh đẹp trước mắt, cả một vùng trời đều ngập tràn sắc tím cùng hương thơm ngào ngạt.
“Wow, đẹp quá!” Trần Hân Nghiên không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp nơi đây.
“Thích không?”
“Rất thích.”
“Ừ.”
“Không giận nữa sao?”
Trần Hân Nghiên lảng tránh câu hỏi của anh, chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi nhấc chân đi dạo dọc theo cánh đồng hoa, vẻ đẹp mộc mạc dưới ánh nắng mặt trời của cánh đồng hoa oải hương thật khiến con người ta say đắm.
Lãnh Minh Quân đi chầm chậm phía sau Trần Hân Nghiên, mọi cử chỉ thích thú của cô đều được anh thu vào tầm mắt.
“Sao anh lại đưa tôi đến đây?”
“Em biết hoa Lavender có ý nghĩa gì không?”
“Hoa Lavender có rất nhiều ý nghĩa, không biết Lãnh tổng đang muốn nói đến ý nghĩa nào?”
“Sự chờ đợi.”
“Chờ đợi?”
“Phải, tôi đợi em.”
“Hửm?”
“Không phải lần trước tôi nói rồi sao? Tôi muốn cùng em yêu đương. Tôi sẽ không bắt ép bất cứ điều gì, tôi sẽ đợi em.”
“Đợi tôi cái gì cơ?” Trần Hân Nghiên khó hiểu, cái con người này sao lại nói với cô những lời này, đây có phải Lãnh Minh Quân mà cô quen biết không vậy?
“Đợi em yêu tôi.” Lãnh Minh Quân nghiêm túc nói.
Trần Hân Nghiên nhất thời không biết mở miệng trả lời sao cho phải, chỉ chôn chân tại chỗ, cả người cứng đờ ra trước lời nói của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân thấy cô không nói gì, chỉ đứng yên bất động liền lên tiếng gọi: “Hân Nghiên.”
“Hửm?”
“Em nghĩ sao về những gì tôi vừa nói?”
“Lãnh tổng, anh đưa tôi đến nơi này chỉ để nói những lời này sao? Anh sến sẩm quá rồi.”
“Không sến. Lãnh Minh Quân tôi chỉ muốn để em biết là trong lòng tôi có em. Lời nói trực tiếp vẫn tốt hơn mà không phải sao?”
Trần Hân Nghiên nhận ra sự nghiêm túc và chân thành từ trong lời nói của Lãnh Minh Quân khác xa với thường ngày.
“Lãnh tổng đây là muốn kết hôn rồi sao?”
“Nếu em đồng ý.”
Trần Hân Nghiên không nói gì chỉ chậm rãi lắc đầu. Cô chỉ mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, cô chưa nghĩ đến việc mình sẽ yêu đương huống hồ là chuyện kết hôn. Cô muốn anh đóng giả làm người yêu chỉ đơn giản là tránh sự thúc giục của gia đình, cô không nghĩ một ngày Lãnh Minh Quân lại nghiêm túc bày tỏ tình cảm với mình.
“Không sao, tôi đợi em.”
“Nhưng nếu tôi nói tôi không có ý định yêu đương thì sao?”
“Nếu em nói em không thích đàn ông thì tôi sẽ bỏ cuộc, còn việc em có ý định yêu đương hay không không quan trọng. Tôi đợi được.”
“Anh... Anh quá đáng.”
“Quá đáng chỗ nào? Không phải lần trước em còn một hai đòi tôi làm người yêu em sao? Sao bây giờ lại không cần nữa? Em lấy tôi ra để đối phó với gia đình của mình đấy à?”
“Ừ.” Trần Hân Nghiên dứt khoát đáp.
“Tôi không quan tâm, đừng quên lúc đó em đã hứa gì với tôi.”
“Không quên, nhưng hiện tại không thực hiện được, điều kiện của anh vượt ra ngoài khả năng của tôi.”
Lãnh Minh Quân chỉ biết bất lực trước cô, anh tiến về phía cô, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào người, giọng thủ thỉ: “Tôi đương nhiên sẽ không lấy cái điều kiện ra bắt ép em, tôi sẽ đợi đến ngày em thay đổi ý định, chấp nhận mở lòng để đón nhận tình cảm của tôi. Tôi chỉ hy vọng em sẽ không tránh né tôi như lúc ở buổi tiệc.”
Trần Hân Nghiên cũng không phản kháng trước hành động của anh, cô chỉ đứng yên để anh ôm, giọng nói anh thủ thỉ bên tai như có dòng điện chạy ngang người cô, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Được, tôi sẽ không tránh né anh nhưng anh cũng không được bắt ép tôi làm chuyện tôi không muốn.”
“Ừm.”
Không phải Trần Hân Nghiên không có bất cứ tình cảm nào dành cho Lãnh Minh Quân nhưng cô không muốn thiết lập một mối quan hệ chớp nhoáng rồi lại vỡ tan trong thời gian ngắn. Cô không chắn Lãnh Minh Quân sẽ yêu cô trong bao lâu hay chỉ là cảm xúc thoáng qua nên tuyệt nhiên cô sẽ không đem ra đặt cược.
Lãnh Minh Quân dẫn cô đến ngồi nhà phía xa xa ngồi nghỉ. Cả hai đi dọc theo cánh đồng hoa lavender một đoạn đường khá dài mới tới nơi.
Vừa đến nơi, Trần Hân Nghiên đã ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Ở đây đúng là rất bình yên và thơ mộng nhưng dưới ánh nắng mặt trời giữa trưa cũng đúng là chói chang.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt của Trần Hân Nghiên liền cất giọng: “Em thấy sao?”
“Đẹp, tôi thấy thích.” Trần Hân Nghiên nhanh chóng đáp lời, nhưng hình như cô không hiểu hàm ý trong câu hỏi kia của Lãnh Minh Quân.
“Ý tôi không phải như thế.”
“Hửm?”
“Không sao, em ngồi nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Lãnh Minh Quân đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh lấy lon nước lại nhấc chân đi về phía Trần Hân Nghiên.
“Của em.”
“Cảm ơn anh.”
“Hôm nay em có lịch trình gì không?”
“Trước khi bộ phim lên sóng lịch trình đều trống, lâu lâu chỉ đi dự sự kiện thôi.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên uống một ngụm nước, thắc mắc hỏi lại: “Chi vậy?”
“Em có muốn ở lại đây không?”
“Ở lại đây sao? Nơi này... của anh sao?”
“Ừm.”
Lãnh Minh Quân thấy cô không trả lời liền lên tiếng hỏi lần nữa: “Sao? Có muốn ở lại đây một đêm không?”
“Không. Mẹ dặn không được nghe lời ngon ngọt của đàn ông.”
“Tôi có nói là đưa em về Trần gia sao?”
“Anh...”
“Anh đây.”
“Vô sỉ.”
Trần Hân Nghiên lấy điện thoại ra xem, không để ý đến gương mặt tràn ngập ý cười của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân thấy cô ngồi im xem điện thoại liền cất giọng hỏi: “Không muốn biết tôi đưa em đi đâu sao?”
“Tôi hỏi thì anh sẽ trả lời sao?”
“Không.”
“Lãnh Minh Quân. Dừng xe. Tôi muốn xuống, anh dừng xe lại cho tôi.”
“Đừng bướng bỉnh. Sắp tới nơi rồi.”
“Nè, anh có nói lý lẽ không vậy? Tôi bướng bỉnh? Không phải tại anh à?”
Trần Hân Nghiên bực bội trước lời nói của Lãnh Minh Quân. Cô bướng bỉnh sao? Không phải tại anh chọc điên cô sao?
“Ừ, tại anh.”
Trần Hân Nghiên nhận ra Lãnh Minh Quân thật ra chẳng bao giờ nghiêm túc nổi. Con người đang ngồi ở ghế lái kia sao lại khác xa với một ảnh đế lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh nhạt, khó gần như những gì cô nghĩ đến chứ. Trần Hân Nghiên cũng thôi không đôi co với anh bởi cô biết cô càng nói chỉ càng tạo cơ hội cho anh đào hố chôn cô. Cô không nói lại cái miệng của anh.
Chiếc xe vẫn băng băng trên đường, hình như đã rời khỏi trung tâm thành phố, chiếc xe di chuyển dần ra phía ngoại ô, không còn vẻ đông đúc ở phố xá, xe cộ chỉ còn lại một vẻ mộng mơ, bình yên đến lạ thường.
“Đến rồi.” Lãnh Minh Quân lên tiếng.
Chiếc xe dừng lại ở một cánh đồng hoa Lavender trải dài bất tận, phía xa xa có một ngôi nhà nhỏ xinh xinh.
Trần Hân Nghiên như bị choáng ngợp trước cảnh đẹp trước mắt, cả một vùng trời đều ngập tràn sắc tím cùng hương thơm ngào ngạt.
“Wow, đẹp quá!” Trần Hân Nghiên không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp nơi đây.
“Thích không?”
“Rất thích.”
“Ừ.”
“Không giận nữa sao?”
Trần Hân Nghiên lảng tránh câu hỏi của anh, chỉ lặng lẽ lắc đầu rồi nhấc chân đi dạo dọc theo cánh đồng hoa, vẻ đẹp mộc mạc dưới ánh nắng mặt trời của cánh đồng hoa oải hương thật khiến con người ta say đắm.
Lãnh Minh Quân đi chầm chậm phía sau Trần Hân Nghiên, mọi cử chỉ thích thú của cô đều được anh thu vào tầm mắt.
“Sao anh lại đưa tôi đến đây?”
“Em biết hoa Lavender có ý nghĩa gì không?”
“Hoa Lavender có rất nhiều ý nghĩa, không biết Lãnh tổng đang muốn nói đến ý nghĩa nào?”
“Sự chờ đợi.”
“Chờ đợi?”
“Phải, tôi đợi em.”
“Hửm?”
“Không phải lần trước tôi nói rồi sao? Tôi muốn cùng em yêu đương. Tôi sẽ không bắt ép bất cứ điều gì, tôi sẽ đợi em.”
“Đợi tôi cái gì cơ?” Trần Hân Nghiên khó hiểu, cái con người này sao lại nói với cô những lời này, đây có phải Lãnh Minh Quân mà cô quen biết không vậy?
“Đợi em yêu tôi.” Lãnh Minh Quân nghiêm túc nói.
Trần Hân Nghiên nhất thời không biết mở miệng trả lời sao cho phải, chỉ chôn chân tại chỗ, cả người cứng đờ ra trước lời nói của Lãnh Minh Quân.
Lãnh Minh Quân thấy cô không nói gì, chỉ đứng yên bất động liền lên tiếng gọi: “Hân Nghiên.”
“Hửm?”
“Em nghĩ sao về những gì tôi vừa nói?”
“Lãnh tổng, anh đưa tôi đến nơi này chỉ để nói những lời này sao? Anh sến sẩm quá rồi.”
“Không sến. Lãnh Minh Quân tôi chỉ muốn để em biết là trong lòng tôi có em. Lời nói trực tiếp vẫn tốt hơn mà không phải sao?”
Trần Hân Nghiên nhận ra sự nghiêm túc và chân thành từ trong lời nói của Lãnh Minh Quân khác xa với thường ngày.
“Lãnh tổng đây là muốn kết hôn rồi sao?”
“Nếu em đồng ý.”
Trần Hân Nghiên không nói gì chỉ chậm rãi lắc đầu. Cô chỉ mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, cô chưa nghĩ đến việc mình sẽ yêu đương huống hồ là chuyện kết hôn. Cô muốn anh đóng giả làm người yêu chỉ đơn giản là tránh sự thúc giục của gia đình, cô không nghĩ một ngày Lãnh Minh Quân lại nghiêm túc bày tỏ tình cảm với mình.
“Không sao, tôi đợi em.”
“Nhưng nếu tôi nói tôi không có ý định yêu đương thì sao?”
“Nếu em nói em không thích đàn ông thì tôi sẽ bỏ cuộc, còn việc em có ý định yêu đương hay không không quan trọng. Tôi đợi được.”
“Anh... Anh quá đáng.”
“Quá đáng chỗ nào? Không phải lần trước em còn một hai đòi tôi làm người yêu em sao? Sao bây giờ lại không cần nữa? Em lấy tôi ra để đối phó với gia đình của mình đấy à?”
“Ừ.” Trần Hân Nghiên dứt khoát đáp.
“Tôi không quan tâm, đừng quên lúc đó em đã hứa gì với tôi.”
“Không quên, nhưng hiện tại không thực hiện được, điều kiện của anh vượt ra ngoài khả năng của tôi.”
Lãnh Minh Quân chỉ biết bất lực trước cô, anh tiến về phía cô, nhẹ nhàng kéo cô ôm vào người, giọng thủ thỉ: “Tôi đương nhiên sẽ không lấy cái điều kiện ra bắt ép em, tôi sẽ đợi đến ngày em thay đổi ý định, chấp nhận mở lòng để đón nhận tình cảm của tôi. Tôi chỉ hy vọng em sẽ không tránh né tôi như lúc ở buổi tiệc.”
Trần Hân Nghiên cũng không phản kháng trước hành động của anh, cô chỉ đứng yên để anh ôm, giọng nói anh thủ thỉ bên tai như có dòng điện chạy ngang người cô, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng: “Được, tôi sẽ không tránh né anh nhưng anh cũng không được bắt ép tôi làm chuyện tôi không muốn.”
“Ừm.”
Không phải Trần Hân Nghiên không có bất cứ tình cảm nào dành cho Lãnh Minh Quân nhưng cô không muốn thiết lập một mối quan hệ chớp nhoáng rồi lại vỡ tan trong thời gian ngắn. Cô không chắn Lãnh Minh Quân sẽ yêu cô trong bao lâu hay chỉ là cảm xúc thoáng qua nên tuyệt nhiên cô sẽ không đem ra đặt cược.
Lãnh Minh Quân dẫn cô đến ngồi nhà phía xa xa ngồi nghỉ. Cả hai đi dọc theo cánh đồng hoa lavender một đoạn đường khá dài mới tới nơi.
Vừa đến nơi, Trần Hân Nghiên đã ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Ở đây đúng là rất bình yên và thơ mộng nhưng dưới ánh nắng mặt trời giữa trưa cũng đúng là chói chang.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt của Trần Hân Nghiên liền cất giọng: “Em thấy sao?”
“Đẹp, tôi thấy thích.” Trần Hân Nghiên nhanh chóng đáp lời, nhưng hình như cô không hiểu hàm ý trong câu hỏi kia của Lãnh Minh Quân.
“Ý tôi không phải như thế.”
“Hửm?”
“Không sao, em ngồi nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
Lãnh Minh Quân đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh lấy lon nước lại nhấc chân đi về phía Trần Hân Nghiên.
“Của em.”
“Cảm ơn anh.”
“Hôm nay em có lịch trình gì không?”
“Trước khi bộ phim lên sóng lịch trình đều trống, lâu lâu chỉ đi dự sự kiện thôi.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên uống một ngụm nước, thắc mắc hỏi lại: “Chi vậy?”
“Em có muốn ở lại đây không?”
“Ở lại đây sao? Nơi này... của anh sao?”
“Ừm.”
Lãnh Minh Quân thấy cô không trả lời liền lên tiếng hỏi lần nữa: “Sao? Có muốn ở lại đây một đêm không?”
“Không. Mẹ dặn không được nghe lời ngon ngọt của đàn ông.”