Chương 17
Lãnh Minh Quân nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của cô rời đi, gương mặt tràn ngập ý cười. Tiếp xúc với cô một thời gian anh phát hiện cô cũng trông rất đáng yêu, giận dỗi cũng đáng yêu. Nhất thời trong lòng lại cũng cảm thấy ấm áp, cảm giác muốn che chở, bao bọc người con gái nhỏ nhắn kia bất giác lại xuất hiện.
Lãnh Minh Quân dừng xe ở Trần gia, mãi đến khi bóng dáng Trần Hân Nghiên khuất sau cánh cửa anh mới chầm chậm lái xe rời đi.
Thời gian ở thành phố A dạo này khá thất thường, Trần Hân Nghiên vào đến nhà đã vội vàng chui tót vào trong chăn, cả thân thể cô được bao trọn bởi tấm chăn lớn, cảm giác này thật sự rất khó tả.
Trần phu nhân nhìn thấy cô về đã chạy lên phòng quấn chăn nằm, bà nhìn đứa con gái đã 24 tuổi đầu nhưng tính tình vẫn như đứa con nít liền ngán ngẩm.
“Con không ăn tối à? Vừa về đã vội vàng lên phòng.”
“Con ăn rồi. Mẹ không thấy trời hôm nay rất lạnh sao.”
“Thời tiết vào đông thì lạnh là điều đương nhiên.”
“Lại sắp hết một năm nữa rồi sao?” Trần Hân Nghiên vẫn giữ khư khư chiếc chăn bên người, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt đang ửng đỏ kia.
“Hân Nghiên.”
“Dạ? Sao thế mẹ?”
“Con làm chuyện gì xấu hổ có phải không? Sao khi không mặt mày lại đỏ lên hết thế kia?”
Theo quán tính, Trần Hân Nghiên đưa tay lên sờ mặt, giọng điệu như làm việc xấu bị bắt quả tang: “Mặt con...đỏ lắm sao mẹ?”
Trần Hân Nghiên biết mình lỡ lời liền vội vàng lấp liếm: “Là do con đánh má hồng hơi quá tay thôi, con làm chuyện xấu hổ gì chứ, mẹ đừng nói bậy.”
“Vậy sao? Nhưng vừa rồi mẹ thấy hình như Lãnh Minh Quân đưa con về có phải không?”
“Mẹ...”
“Được rồi, có gì mà phải xấu hổ chứ.”
“Con nghỉ ngơi đi, mẹ xuống nhà đây.”
Trần phu nhân nhìn thấy dáng vẻ kia của con gái kết hợp với việc cô ra ngoài ăn tối cùng Lãnh Minh Quân, trong người lại bắt đầu hớn hở không thôi. Sau bao ngày ra sức thúc giục cuối cùng đứa con gái của bà cũng đã nghe được tiếng lòng của người mẹ này.
Ông Trần Nhạc Huân nhìn thấy vợ hớn hở ra mặt liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vui à? Trông em hớn hở vậy?”
“Đương nhiên là chuyện vui rồi, cuối cùng con bé cũng hiểu được những mong mỏi của em.”
“Em nói ai cơ? Hân Nghiên à?”
“Phải, hình như con bé và Lãnh Minh Quân đang quen nhau anh ạ, tôi vừa thấy thằng bé đưa con gái ông đi ăn tối về đấy.”
“Em cứ để tụi nhỏ tự nhiên.”
“Ơ hay, em có làm gì đâu mà không tự nhiên.”
“Được rồi, chuyện của con bé em để nó tự lo. Không còn sớm nữa, đi ngủ được rồi.”
[...]
Lãnh Minh Quân không lái xe về nhà riêng mà lái xe về thẳng nhà họ Lãnh. Mọi người trong nhà vừa dùng bữa tối xong, cả nhà đang ngồi ở phòng khách nói chuyện thì Lãnh Minh Quân về tới.
“Ba mẹ.”
“Anh chị.”
Lãnh Minh Quân lên tiếng chào mọi người trong nhà sau đó chọn cho mình một chỗ ngồi xuống. Lâm Tư Duệ nhìn chăm chú gương mặt còn phả ra hơi lạnh của anh, bất giác cô phát hiện trên môi anh hình như có vết son môi.
“Cậu út. Cậu vừa làm chuyện gì khuất tất có phải không?”
“Nhóc con, con nói vớ vấn cái gì đó?”
Lãnh Thư Dao thấy con gái nói chuyện không phải phép liền nghiêm giọng chấn chỉnh: “Tư Duệ, con nói chuyện với cậu út như thế à?”
“Mọi người nhìn xem, trên môi cậu út rõ ràng có vết son môi.”
Lãnh Minh Quân theo phản xạ đưa tay lên môi sờ vào vết son môi kia nhưng cũng nhanh chóng lau đi.
“Quân, em có bạn gái rồi sao?”
“Cậu út, cậu đã tìm thấy mợ út rồi sao?”
Mọi người trong nhà đều nhìn về phía Lãnh Minh Quân, chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt của anh.
“Không phải đây là điều mọi người muốn sao?”
“Em có bạn gái đương nhiên cả nhà sẽ rất vui, nhưng nếu vì sự thúc giục của mọi người mà em...”
“Sẽ không có chuyện đó.”
Lãnh Minh Quân lên tiếng cắt ngang lời nói của chị gái, anh đương nhiên biết lời nói kia của chị gái mình là có ý gì. Lãnh Minh Quân anh chắc chắn sẽ không vì sự thúc giục của gia đình đồng ý thiết lập một mối quan hệ anh không có tình cảm, tạm bợ để qua mặt người nhà.
Lâm Tư Duệ nhìn thấy Lãnh Minh Quân xuống nhà bếp lấy nước cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
“Cậu út.”
“Tư Duệ, con có chuyện gì sao?”
“Cậu út, cậu thật sự có bạn gái rồi sao? Vậy còn chị Hân Nghiên của con?”
Lãnh Minh Quân đưa chai nước lên miệng uống một hơi sau đó lắc đầu rời khỏi phòng bếp, để lại Lâm Tư Duệ với gương mặt khó hiểu.
[...]
Hôm nay, Trần Hân Nghiên có lịch tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm mới của Trần tổng. Cô dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ, từ makeup, trang phục đều được cô chuẩn bị rất chỉnh chu.
Trần Hân Nghiên trực tiếp lái xe đến địa điểm diễn ra sự kiện, Vũ Linh đang nghỉ phép, Trình Dao lại không thích đến những nơi xô bồ như thế này nên Trần Hân Nghiên chỉ một mình đến tham gia buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của Trần tổng.
Trần Hân Nghiên diện một chiếc váy màu đỏ nổi bật trên nước da trắng hồng của cô, chiếc váy dài được thiết kế trễ vai kết hợp với xẻ tà, trực tiếp đem những ưu điểm của Trần Hân Nghiên khoe ra triệt để.
Cô đi thảm đỏ khiến cho bao nhiêu người có mặt ở đây đều thầm cảm thán được vẻ đẹp của Trần Hân Nghiên.
Trần Hân Nghiên nhìn thấy Trần tổng đang đứng ở phía đối diện liền nhanh chân di chuyển đến gần.
“Chúc mừng Trần tổng.”
“Cảm ơn cô Trần. Hôm nay cô rất xinh đẹp.”
“Trần tổng quá lời rồi.”
Trần Hân Nghiên đứng nói chuyện với Trần tổng được một lúc thì Lãnh Minh Quân xuất hiện cùng trợ lý Đặng.
“Trần tổng. Chúc mừng ngài.”
“Lãnh tổng. Cảm ơn ngài đã dành thời gian đến tham dự.”
“Không cần khách sáo.”
Mọi người nói chuyện được một lúc thì Trần tổng cũng rời đi để tiếp những vị khách mời khác, để lại Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân.
Trần Hân Nghiên nhích chân định rời đi thì Lãnh Minh Quân liền lên tiếng: “Sao chưa gì đã vội vàng rời khỏi rồi Không chào ‘bạn trai’ lấy một câu à?”
Trần Hân Nghiên mất tự nhiên, giọng điệu ngượng ngạo lên tiếng: “Ừ, chào ‘bạn trai’ nhé.”
“Không phải muốn yêu đương với tôi à? Sao hôm nay lại hời hợt như không quen biết thế? Trần Hân Nghiên, em cũng quá là nhẫn tâm rồi.”
“Tôi có sao?”
“Vậy hành động vừa rồi của em là sao đây?”
“Xong việc rồi thì về nhà, chuyện thường tình thế này chắc là Lãnh tổng phải biết chứ.”
“Tôi đưa em về.”
“Hôm nay tôi không say, tôi tự lái xe về được, không cần phiền Lãnh tổng.”
“Tôi cũng đâu có chê em phiền?”
“Lãnh tổng cũng rảnh rổi quá nhỉ?”
“Với em thì lúc nào cũng rảnh.”
“Đừng có rắc thính lung tung.”
Trần Hân Nghiên lấy chìa khóa xe đưa cho trợ lý Đặng, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền trợ lý Đặng rồi.”
“Trần tiểu thư không cần khách sáo.” Đặng Dương cầm lấy chìa khóa rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.
Trần Hân Nghiên đưa mắt nhìn Lãnh Minh Quân, dứt khoát lên tiếng: “Đi thôi.”
Mỗi lần ngồi trên xe của Lãnh Minh Quân là Trần Hân Nghiên lại nơm nớp lo sợ sẽ bị đám thợ săn bắt gặp. Trần Hân Nghiên tránh né Lãnh Minh Quân ở buổi tiệc cũng là vì nguyên nhân này. Cô sợ mọi người nghĩ cả hai tạo scandal tình cảm để quảng bá cho bộ phim sắp tới. Trần Hân Nghiên hy vọng mọi người đón nhận bộ phim bằng chính câu chuyện cũng như diễn xuất của các nhân vật chứ không phải bằng những chuyện ngoài lề nào khác.
Lãnh Minh Quân dừng xe ở Trần gia, mãi đến khi bóng dáng Trần Hân Nghiên khuất sau cánh cửa anh mới chầm chậm lái xe rời đi.
Thời gian ở thành phố A dạo này khá thất thường, Trần Hân Nghiên vào đến nhà đã vội vàng chui tót vào trong chăn, cả thân thể cô được bao trọn bởi tấm chăn lớn, cảm giác này thật sự rất khó tả.
Trần phu nhân nhìn thấy cô về đã chạy lên phòng quấn chăn nằm, bà nhìn đứa con gái đã 24 tuổi đầu nhưng tính tình vẫn như đứa con nít liền ngán ngẩm.
“Con không ăn tối à? Vừa về đã vội vàng lên phòng.”
“Con ăn rồi. Mẹ không thấy trời hôm nay rất lạnh sao.”
“Thời tiết vào đông thì lạnh là điều đương nhiên.”
“Lại sắp hết một năm nữa rồi sao?” Trần Hân Nghiên vẫn giữ khư khư chiếc chăn bên người, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt đang ửng đỏ kia.
“Hân Nghiên.”
“Dạ? Sao thế mẹ?”
“Con làm chuyện gì xấu hổ có phải không? Sao khi không mặt mày lại đỏ lên hết thế kia?”
Theo quán tính, Trần Hân Nghiên đưa tay lên sờ mặt, giọng điệu như làm việc xấu bị bắt quả tang: “Mặt con...đỏ lắm sao mẹ?”
Trần Hân Nghiên biết mình lỡ lời liền vội vàng lấp liếm: “Là do con đánh má hồng hơi quá tay thôi, con làm chuyện xấu hổ gì chứ, mẹ đừng nói bậy.”
“Vậy sao? Nhưng vừa rồi mẹ thấy hình như Lãnh Minh Quân đưa con về có phải không?”
“Mẹ...”
“Được rồi, có gì mà phải xấu hổ chứ.”
“Con nghỉ ngơi đi, mẹ xuống nhà đây.”
Trần phu nhân nhìn thấy dáng vẻ kia của con gái kết hợp với việc cô ra ngoài ăn tối cùng Lãnh Minh Quân, trong người lại bắt đầu hớn hở không thôi. Sau bao ngày ra sức thúc giục cuối cùng đứa con gái của bà cũng đã nghe được tiếng lòng của người mẹ này.
Ông Trần Nhạc Huân nhìn thấy vợ hớn hở ra mặt liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vui à? Trông em hớn hở vậy?”
“Đương nhiên là chuyện vui rồi, cuối cùng con bé cũng hiểu được những mong mỏi của em.”
“Em nói ai cơ? Hân Nghiên à?”
“Phải, hình như con bé và Lãnh Minh Quân đang quen nhau anh ạ, tôi vừa thấy thằng bé đưa con gái ông đi ăn tối về đấy.”
“Em cứ để tụi nhỏ tự nhiên.”
“Ơ hay, em có làm gì đâu mà không tự nhiên.”
“Được rồi, chuyện của con bé em để nó tự lo. Không còn sớm nữa, đi ngủ được rồi.”
[...]
Lãnh Minh Quân không lái xe về nhà riêng mà lái xe về thẳng nhà họ Lãnh. Mọi người trong nhà vừa dùng bữa tối xong, cả nhà đang ngồi ở phòng khách nói chuyện thì Lãnh Minh Quân về tới.
“Ba mẹ.”
“Anh chị.”
Lãnh Minh Quân lên tiếng chào mọi người trong nhà sau đó chọn cho mình một chỗ ngồi xuống. Lâm Tư Duệ nhìn chăm chú gương mặt còn phả ra hơi lạnh của anh, bất giác cô phát hiện trên môi anh hình như có vết son môi.
“Cậu út. Cậu vừa làm chuyện gì khuất tất có phải không?”
“Nhóc con, con nói vớ vấn cái gì đó?”
Lãnh Thư Dao thấy con gái nói chuyện không phải phép liền nghiêm giọng chấn chỉnh: “Tư Duệ, con nói chuyện với cậu út như thế à?”
“Mọi người nhìn xem, trên môi cậu út rõ ràng có vết son môi.”
Lãnh Minh Quân theo phản xạ đưa tay lên môi sờ vào vết son môi kia nhưng cũng nhanh chóng lau đi.
“Quân, em có bạn gái rồi sao?”
“Cậu út, cậu đã tìm thấy mợ út rồi sao?”
Mọi người trong nhà đều nhìn về phía Lãnh Minh Quân, chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt của anh.
“Không phải đây là điều mọi người muốn sao?”
“Em có bạn gái đương nhiên cả nhà sẽ rất vui, nhưng nếu vì sự thúc giục của mọi người mà em...”
“Sẽ không có chuyện đó.”
Lãnh Minh Quân lên tiếng cắt ngang lời nói của chị gái, anh đương nhiên biết lời nói kia của chị gái mình là có ý gì. Lãnh Minh Quân anh chắc chắn sẽ không vì sự thúc giục của gia đình đồng ý thiết lập một mối quan hệ anh không có tình cảm, tạm bợ để qua mặt người nhà.
Lâm Tư Duệ nhìn thấy Lãnh Minh Quân xuống nhà bếp lấy nước cũng nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
“Cậu út.”
“Tư Duệ, con có chuyện gì sao?”
“Cậu út, cậu thật sự có bạn gái rồi sao? Vậy còn chị Hân Nghiên của con?”
Lãnh Minh Quân đưa chai nước lên miệng uống một hơi sau đó lắc đầu rời khỏi phòng bếp, để lại Lâm Tư Duệ với gương mặt khó hiểu.
[...]
Hôm nay, Trần Hân Nghiên có lịch tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm mới của Trần tổng. Cô dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ, từ makeup, trang phục đều được cô chuẩn bị rất chỉnh chu.
Trần Hân Nghiên trực tiếp lái xe đến địa điểm diễn ra sự kiện, Vũ Linh đang nghỉ phép, Trình Dao lại không thích đến những nơi xô bồ như thế này nên Trần Hân Nghiên chỉ một mình đến tham gia buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của Trần tổng.
Trần Hân Nghiên diện một chiếc váy màu đỏ nổi bật trên nước da trắng hồng của cô, chiếc váy dài được thiết kế trễ vai kết hợp với xẻ tà, trực tiếp đem những ưu điểm của Trần Hân Nghiên khoe ra triệt để.
Cô đi thảm đỏ khiến cho bao nhiêu người có mặt ở đây đều thầm cảm thán được vẻ đẹp của Trần Hân Nghiên.
Trần Hân Nghiên nhìn thấy Trần tổng đang đứng ở phía đối diện liền nhanh chân di chuyển đến gần.
“Chúc mừng Trần tổng.”
“Cảm ơn cô Trần. Hôm nay cô rất xinh đẹp.”
“Trần tổng quá lời rồi.”
Trần Hân Nghiên đứng nói chuyện với Trần tổng được một lúc thì Lãnh Minh Quân xuất hiện cùng trợ lý Đặng.
“Trần tổng. Chúc mừng ngài.”
“Lãnh tổng. Cảm ơn ngài đã dành thời gian đến tham dự.”
“Không cần khách sáo.”
Mọi người nói chuyện được một lúc thì Trần tổng cũng rời đi để tiếp những vị khách mời khác, để lại Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân.
Trần Hân Nghiên nhích chân định rời đi thì Lãnh Minh Quân liền lên tiếng: “Sao chưa gì đã vội vàng rời khỏi rồi Không chào ‘bạn trai’ lấy một câu à?”
Trần Hân Nghiên mất tự nhiên, giọng điệu ngượng ngạo lên tiếng: “Ừ, chào ‘bạn trai’ nhé.”
“Không phải muốn yêu đương với tôi à? Sao hôm nay lại hời hợt như không quen biết thế? Trần Hân Nghiên, em cũng quá là nhẫn tâm rồi.”
“Tôi có sao?”
“Vậy hành động vừa rồi của em là sao đây?”
“Xong việc rồi thì về nhà, chuyện thường tình thế này chắc là Lãnh tổng phải biết chứ.”
“Tôi đưa em về.”
“Hôm nay tôi không say, tôi tự lái xe về được, không cần phiền Lãnh tổng.”
“Tôi cũng đâu có chê em phiền?”
“Lãnh tổng cũng rảnh rổi quá nhỉ?”
“Với em thì lúc nào cũng rảnh.”
“Đừng có rắc thính lung tung.”
Trần Hân Nghiên lấy chìa khóa xe đưa cho trợ lý Đặng, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền trợ lý Đặng rồi.”
“Trần tiểu thư không cần khách sáo.” Đặng Dương cầm lấy chìa khóa rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.
Trần Hân Nghiên đưa mắt nhìn Lãnh Minh Quân, dứt khoát lên tiếng: “Đi thôi.”
Mỗi lần ngồi trên xe của Lãnh Minh Quân là Trần Hân Nghiên lại nơm nớp lo sợ sẽ bị đám thợ săn bắt gặp. Trần Hân Nghiên tránh né Lãnh Minh Quân ở buổi tiệc cũng là vì nguyên nhân này. Cô sợ mọi người nghĩ cả hai tạo scandal tình cảm để quảng bá cho bộ phim sắp tới. Trần Hân Nghiên hy vọng mọi người đón nhận bộ phim bằng chính câu chuyện cũng như diễn xuất của các nhân vật chứ không phải bằng những chuyện ngoài lề nào khác.