Chương 8
15.
Âm thanh trong tai nghe quá to, tôi dùng hết sức gào theo bản năng.
Tôi nhếch môi cười, từ này chắc đúng rồi he.
Đồng hồ đếm ngược.
Nhưng Đàm Tự Xuyên như bị ấn nút tạm dừng, anh ngạc nhiên nhìn tôi.
Những người khác không ngừng quay lại cảnh này, xung quanh nhiều người nhưng trong mắt anh cứ như chỉ có mình tôi.
[Đường mạng nhà tui bị lỗi à? Sao ảnh đế không động vậy?]
Bình luận không ngừng xuất hiện.
Đã đến giờ ---
Khóe miệng anh nhếch lên, ý cười hiện rõ trong mắt, không ai thấy anh nói gì.
[Ổng cười cái gì thế? Tôi buồn cười thế à?]
[Mau trả lời đi chớ!]
[Nhưng ảnh cười đẹp mắt ghê, nếu không nói gì thì cũng giống người lắm.]
Anh cười rất sáng lạn.
“Trả lời sai.”
Tổ tiết mục phán tử hình.
[Không phải chứ, nhóc con, khóe miệng của anh dù dùng AK cũng không đè xuống được, có phải có gì rồi không?]
[Móa ơi, tên nhóc này muốn yêu đương ở đây à? Đây là show cuộc sống, không phải show tình yêu nhá! Một Niếp Ngữ Lan đã khiến toy khùng lắm rồi, không muốn thấy người khác yêu đương nữa.]
[Có ai biết đọc ngôn ngữ miệng không? Mau tới giải đáp xem ổng nói gì đi!]
[Tôi đạt cấp người ngôn ngữ mười, ảnh hỏi làm sao để chế tạo bom nguyên tử á. Hình ảnh mỉm cười le lưỡi.jpg]
....
Cuối cùng chúng tôi không trả lời được câu nào.
Mặt đau quá.
Niếp Ngữ Lan đi tới cười nhạo: “Sao ảnh đế mà tệ vậy?”
“Hôm nay tâm trạng của anh tốt, khuyên em đừng chọc làm anh mất hứng, nếu không anh sẽ khiến em biết sao hoa lại hồng đến vậy.”
“Thần kinh!”
Đàm Tự Xuyên vỗ vai tôi an ủi: “Trả lời hay lắm, anh rất vừa lòng.”
Nụ cười của anh dọa tôi sợ.
[Buồn cười, còn khịa tôi cơ, đây là vũ nhục trắng trợn.]
“Anh nói thật.”
Hiểu, rất giả đó, không hổ là ảnh đế, năng lực tốt lắm.
Đàm Tự Xuyên:....
16.
Người khác đều nhân được 350 nghìn trở lên, nhóm tôi chỉ có 200 nghìn.
Còn là tổ tiết mục tốt bụng cho bọn tôi vay mượn.
Người ta là tiền thưởng, bọn tôi là tiền trợ cấp.
Chu Mạt Nhất thấy chúng tôi đáng thương, tính cho mượn thêm.
Nhưng Đàm Tự Xuyên từ chối.
Không cần á? Nghèo rồi còn mạnh mồm vậy ông?
Kết quả anh cất tiền vào túi.
“Xua tay không phải từ chối, mà không muốn Chu Mạt Nhất nói nhiều thôi.”
Tôi:...
Đàm Tự Xuyên lại đi tìm tổ tiết mục gây rối.
“Dù sao cũng vay mượn rồi, không bằng cho bọn tôi nhiều thêm tí.”
Đàm Tự Xuyên kéo đạo diễn Kỉ nói chuyện.
“Bao nhiêu?”
“3 triệu rưỡi.”
“3 triệu rưỡi?! Người đứng đầu chỉ được có 2 triệu 6 mà cậu đòi tôi 3 triệu 5, cậu xem tôi có giống 3 triệu rưỡi không? Sao cậu không đi cướp luôn đi?”
“Nếu tôi đi cướp thì không chỉ 3 triệu 5 đâu, tôi thấy cái máy quay này của anh không tệ đâu, còn có chức năng livestream nữa, chuộc không?”
Đạo diễn Kỉ:....
Đạo diễn Kỉ bị làm phiền nên đành cho bọn tôi mượn thêm 200 nghìn.
Bây giờ bọn tôi là người giàu được 800 nghìn.
Kết quả lúc ra cửa lại đi ké xe người khác.
Người kia là fan của Đàm Tự Xuyên, chụp ảnh kí tên rồi ôm một cái, sau đó trả 600 nghìn.
Sự nghiệp chưa gầy dựng được đã trở thành giai cấp vô sản rồi.
Âm thanh trong tai nghe quá to, tôi dùng hết sức gào theo bản năng.
Tôi nhếch môi cười, từ này chắc đúng rồi he.
Đồng hồ đếm ngược.
Nhưng Đàm Tự Xuyên như bị ấn nút tạm dừng, anh ngạc nhiên nhìn tôi.
Những người khác không ngừng quay lại cảnh này, xung quanh nhiều người nhưng trong mắt anh cứ như chỉ có mình tôi.
[Đường mạng nhà tui bị lỗi à? Sao ảnh đế không động vậy?]
Bình luận không ngừng xuất hiện.
Đã đến giờ ---
Khóe miệng anh nhếch lên, ý cười hiện rõ trong mắt, không ai thấy anh nói gì.
[Ổng cười cái gì thế? Tôi buồn cười thế à?]
[Mau trả lời đi chớ!]
[Nhưng ảnh cười đẹp mắt ghê, nếu không nói gì thì cũng giống người lắm.]
Anh cười rất sáng lạn.
“Trả lời sai.”
Tổ tiết mục phán tử hình.
[Không phải chứ, nhóc con, khóe miệng của anh dù dùng AK cũng không đè xuống được, có phải có gì rồi không?]
[Móa ơi, tên nhóc này muốn yêu đương ở đây à? Đây là show cuộc sống, không phải show tình yêu nhá! Một Niếp Ngữ Lan đã khiến toy khùng lắm rồi, không muốn thấy người khác yêu đương nữa.]
[Có ai biết đọc ngôn ngữ miệng không? Mau tới giải đáp xem ổng nói gì đi!]
[Tôi đạt cấp người ngôn ngữ mười, ảnh hỏi làm sao để chế tạo bom nguyên tử á. Hình ảnh mỉm cười le lưỡi.jpg]
....
Cuối cùng chúng tôi không trả lời được câu nào.
Mặt đau quá.
Niếp Ngữ Lan đi tới cười nhạo: “Sao ảnh đế mà tệ vậy?”
“Hôm nay tâm trạng của anh tốt, khuyên em đừng chọc làm anh mất hứng, nếu không anh sẽ khiến em biết sao hoa lại hồng đến vậy.”
“Thần kinh!”
Đàm Tự Xuyên vỗ vai tôi an ủi: “Trả lời hay lắm, anh rất vừa lòng.”
Nụ cười của anh dọa tôi sợ.
[Buồn cười, còn khịa tôi cơ, đây là vũ nhục trắng trợn.]
“Anh nói thật.”
Hiểu, rất giả đó, không hổ là ảnh đế, năng lực tốt lắm.
Đàm Tự Xuyên:....
16.
Người khác đều nhân được 350 nghìn trở lên, nhóm tôi chỉ có 200 nghìn.
Còn là tổ tiết mục tốt bụng cho bọn tôi vay mượn.
Người ta là tiền thưởng, bọn tôi là tiền trợ cấp.
Chu Mạt Nhất thấy chúng tôi đáng thương, tính cho mượn thêm.
Nhưng Đàm Tự Xuyên từ chối.
Không cần á? Nghèo rồi còn mạnh mồm vậy ông?
Kết quả anh cất tiền vào túi.
“Xua tay không phải từ chối, mà không muốn Chu Mạt Nhất nói nhiều thôi.”
Tôi:...
Đàm Tự Xuyên lại đi tìm tổ tiết mục gây rối.
“Dù sao cũng vay mượn rồi, không bằng cho bọn tôi nhiều thêm tí.”
Đàm Tự Xuyên kéo đạo diễn Kỉ nói chuyện.
“Bao nhiêu?”
“3 triệu rưỡi.”
“3 triệu rưỡi?! Người đứng đầu chỉ được có 2 triệu 6 mà cậu đòi tôi 3 triệu 5, cậu xem tôi có giống 3 triệu rưỡi không? Sao cậu không đi cướp luôn đi?”
“Nếu tôi đi cướp thì không chỉ 3 triệu 5 đâu, tôi thấy cái máy quay này của anh không tệ đâu, còn có chức năng livestream nữa, chuộc không?”
Đạo diễn Kỉ:....
Đạo diễn Kỉ bị làm phiền nên đành cho bọn tôi mượn thêm 200 nghìn.
Bây giờ bọn tôi là người giàu được 800 nghìn.
Kết quả lúc ra cửa lại đi ké xe người khác.
Người kia là fan của Đàm Tự Xuyên, chụp ảnh kí tên rồi ôm một cái, sau đó trả 600 nghìn.
Sự nghiệp chưa gầy dựng được đã trở thành giai cấp vô sản rồi.