Chương 7
13.
Bởi vì quay show quan sát cuộc sống, bốn ngày ba đêm nên quan trọng việc chân thật nhất.
Cho nên tổ tiết mục yêu cầu người chơi phải tự kiếm tiền sinh hoạt.
Nói chung tự cung tự cấp.
Trò chơi đầu tiên là đeo tai nghe đoán từ ngữ.
Kiểm tra trình độ ăn ý của hai người.
Buồn cười, không ai hiểu Đàm Tự Xuyên bằng tôi cả.
Chỉ một ánh mắt của anh là tôi biết anh có suy nghĩ xấu xa gì rồi.
Nhóm đầu tiên là nhóm tác giả đang hot.
Bọn họ dựa vào việc ăn ý trong công việc nhiều năm, có thể đoán được năm từ trong sáu mươi giây.
Nhóm thứ hai là Niếp Ngữ Lan khoa tay múa chân, bảo vệ mặt lạnh đoán.
Tầm năm giây một cái, tôi nghi ngờ tổ tiết mục cho đi cửa sau, quá ăn ý rồi đó.
Niếp Ngữ Lan nhào vào lòng Giang Dịch như con chim nhỏ.
“A Dịch giỏi quá!”
Sau đó là tới chúng tôi, bọn tôi sẽ cho mọi người biết cái gì gọi là đả kịch. Đọc tr?yệ? tại ⩵ ?r??tr?yệ ?.ⅴ? ⩵
“Boss, bộc lộ tài năng cho họ xem đi!”
14.
“Trừng muối kho tiêu.”
Đàm Tự Xuyên hô to.
Tôi mang tai nghe không nghe được gì.
Chỉ có thể dựa vào gương mặt đầy cảm xúc của Đàm Tự Xuyên, nói thật, tôi chưa bao giờ thấy anh có nhiều cảm xúc đến vậy.
“Trứng gì cơ?”
Anh nói hai lần, còn khoa tay múa chân.
“Trứng muối kho tiêu!”
Hình như miệng anh có vấn đề gì ý, nói kiểu gì cũng giống nhau thế?
Hoàn toàn không biết anh nói cái gì.
“Cái gì? Anh là tên khốn á?”
Tổ tiết mục sao có thể chọn câu mắng người thế? Nhưng tôi thích đó.
Mọi người xung quanh cười ầm.
[Mọe ơi, tui cười chếc mất, Âm Âm đáng yêu ghê, điếc khoảng cách xa cấp 10.]
[Tôi nghi ngờ đây là sự trả thù của nhân viên.]
[Tôi khóc chếc mất, bọn họ nói được làm được, lấy dao chém mông, đúng là không tới phiên tôi.]
Trò chơi vẫn còn tiếp tục, mặt vẫn mất tiếp.
“Tôi phải bước đi trên đường lớn.”
“Cái gì? Anh muốn cosplay nữ hầu?”
Đàm Tự Xuyên im lặng không nó gì.
Tổ tiết mục chọn ngôn từ quỷ quái gì thế, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
“Tôi cho em tiền.”
“Tôi cho anh...”
“Không được, không cho anh tiền được.”
Còn muốn lấy tiền của tôi á? Đi về nằm mơ đi!
Còn mười giây, tim Đàm Tự Xuyên như tro tàn.
“Tôi ăn cháo.”
“Tôi? Thích?”
À à à, tôi hiểu rồi.
“Tôi biết rồi, là tôi thích anh!!!”.
Bởi vì quay show quan sát cuộc sống, bốn ngày ba đêm nên quan trọng việc chân thật nhất.
Cho nên tổ tiết mục yêu cầu người chơi phải tự kiếm tiền sinh hoạt.
Nói chung tự cung tự cấp.
Trò chơi đầu tiên là đeo tai nghe đoán từ ngữ.
Kiểm tra trình độ ăn ý của hai người.
Buồn cười, không ai hiểu Đàm Tự Xuyên bằng tôi cả.
Chỉ một ánh mắt của anh là tôi biết anh có suy nghĩ xấu xa gì rồi.
Nhóm đầu tiên là nhóm tác giả đang hot.
Bọn họ dựa vào việc ăn ý trong công việc nhiều năm, có thể đoán được năm từ trong sáu mươi giây.
Nhóm thứ hai là Niếp Ngữ Lan khoa tay múa chân, bảo vệ mặt lạnh đoán.
Tầm năm giây một cái, tôi nghi ngờ tổ tiết mục cho đi cửa sau, quá ăn ý rồi đó.
Niếp Ngữ Lan nhào vào lòng Giang Dịch như con chim nhỏ.
“A Dịch giỏi quá!”
Sau đó là tới chúng tôi, bọn tôi sẽ cho mọi người biết cái gì gọi là đả kịch. Đọc tr?yệ? tại ⩵ ?r??tr?yệ ?.ⅴ? ⩵
“Boss, bộc lộ tài năng cho họ xem đi!”
14.
“Trừng muối kho tiêu.”
Đàm Tự Xuyên hô to.
Tôi mang tai nghe không nghe được gì.
Chỉ có thể dựa vào gương mặt đầy cảm xúc của Đàm Tự Xuyên, nói thật, tôi chưa bao giờ thấy anh có nhiều cảm xúc đến vậy.
“Trứng gì cơ?”
Anh nói hai lần, còn khoa tay múa chân.
“Trứng muối kho tiêu!”
Hình như miệng anh có vấn đề gì ý, nói kiểu gì cũng giống nhau thế?
Hoàn toàn không biết anh nói cái gì.
“Cái gì? Anh là tên khốn á?”
Tổ tiết mục sao có thể chọn câu mắng người thế? Nhưng tôi thích đó.
Mọi người xung quanh cười ầm.
[Mọe ơi, tui cười chếc mất, Âm Âm đáng yêu ghê, điếc khoảng cách xa cấp 10.]
[Tôi nghi ngờ đây là sự trả thù của nhân viên.]
[Tôi khóc chếc mất, bọn họ nói được làm được, lấy dao chém mông, đúng là không tới phiên tôi.]
Trò chơi vẫn còn tiếp tục, mặt vẫn mất tiếp.
“Tôi phải bước đi trên đường lớn.”
“Cái gì? Anh muốn cosplay nữ hầu?”
Đàm Tự Xuyên im lặng không nó gì.
Tổ tiết mục chọn ngôn từ quỷ quái gì thế, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
“Tôi cho em tiền.”
“Tôi cho anh...”
“Không được, không cho anh tiền được.”
Còn muốn lấy tiền của tôi á? Đi về nằm mơ đi!
Còn mười giây, tim Đàm Tự Xuyên như tro tàn.
“Tôi ăn cháo.”
“Tôi? Thích?”
À à à, tôi hiểu rồi.
“Tôi biết rồi, là tôi thích anh!!!”.