Chương : 7
Đồng hồ tính giờ đậu xe
Hạn dùng báo ngày sử dụng
Hạn chót đòi ta thanh toán
Di căn xã hội là đây
Tôi trải qua một giai đoạn không muốn đi thăm mộ Ӧrjan. Với cái lạnh đang tới, tôi tự nhủ, nếu phải ngồi trên băng ghế đá ấy, chắc tôi bị viêm vòi trứng mất. Nhưng đó là rủi ro cần thiết, đám trứng của tôi phản bác lại, chúng tôi muốn đi ngó chàng Chủ Rừng một cái.
Một hôm, tôi đứng bật dậy giữa cuộc họp dự trù ngân sách thư viện để lao ra nghĩa trang.
Anh chàng Chủ Rừng không có mặt ở đó, đương nhiên rồi. Mà tôi cũng không chắc mình nhận ra nếu anh ta mặc đồ khác và mang bộ mặt nghiêm nghị.
Nhưng tôi sẽ nhận ra nụ cười của anh ta. Ở bất cứ nơi đâu.
Tôi thấy thương cho Ӧrjan quá. Ӧrjan đẹp trai, tóc nâu và tốt bụng của tôi. Vợ anh đến viếng mộ anh, nhưng đầu óc cô ả lại tơ tưởng đến chàng trai khác. Nói thật, nếu chúng tôi đổi chỗ cho nhau, nếu tôi mới là người nằm dưới đất và Ӧrjan là người ngồi trên băng ghế, tôi đảm bảo anh ấy sẽ lôi ống nhòm ra ngắm lũ chim.
Tình cảm nhất thời của tôi dành cho Ӧrjan đã tan biến trước cả khi chúng tôi làm đám cưới. Nó đã biến mất như một làn da rám nắng – ai mà nhận ra da mình đã hết rám nắng kia chứ? Nhưng không như làn da nâu, tình cảm của tôi không bao giờ quay trở lại. Có những giai đoạn trước khi cưới, tôi đâm hoảng và rình trông điều gì đó ở phía núi bên kia mà tôi sẽ không bao giờ thấy, hay ít nhất là với Ӧrjan.
Đó là một giai đoạn chịu đựng của Mӓrta. Những chầu trà kéo dài đến tận ba giờ rưỡi sáng.
“Người ta đâu thể say đắm nhau mãi được, phải không? Đam mê ngùn ngụt sẽ đần dần bị thay thế bởi tình yêu, đúng không? Hay bởi thứ gì đó lâu bền mà người ta có thể đặt cược vào? Một tình cảm giống như tình bạn sâu sắc cộng thêm tình dục ấy?” Tôi ca thán.
Chúa ơi, tôi bất ngờ khi cô ấy không ói sặc sụa! Những cuốn sách tư vấn yêu đương toàn bị Mӓrta cất trong buồng vệ sinh để có thể xé vài trang khi cần.
“Chán tự thuyết phục mình rồi hả?” Mӓrta nói bâng quơ, mắt nhìn tôi qua điếu xì gà nhỏ. Nguyên tắc của cô là: lắng nghe con tim mình.
“Ӧrjan, anh ấy có tất cả”. Tôi nhấn mạnh.
“Theo kết quả nghiên cứu tiêu dùng chắc?” Mӓrta xì một tiếng. “Kết quả thử nghiệm tốt nhất, trong số đàn ông thuộc khung tuổi từ 25 đến 35 chắc? Nhưng anh ta có tồn tại thực sự không vậy? Hay chỉ là một nguyên mẫu? Cậu có kiểm tra để bảo đảm anh ta không chạy bằng pin chưa? Cậu biết không, nếu cậu nghe thấy tiếng ro ro nhỏ xíu bên trong lỗ tai của anh ta thì…”.
Sau đó ít lâu, chàng Robert đã bán mất chiếc xe hơi của Mӓrta và đi Madagascar cùng với số tiền bán xe, bỏ lại bạn tôi. Khuôn mặt Mӓrta chảy dài trong một khoảng thời gian, nhưng cô ấy đã lấy lại thành công các đường nét trên khuôn mặt nhờ căm thù Robert, làm việc như một con điên, rồi căm thù thêm chút nữa trước giờ đi ngủ. Khi chàng kia quay trở lại, rám nắng và hấp dẫn, chỉ sau ba tuần Mӓrta đã lại mở rộng vòng tay với anh ta.
Thế đấy, câu hỏi đã được trả lời. Nếu đó là điều người ta tìm thấy ở phía núi bên kia, thì tôi không dám.
Thế là tôi lao vào công cuộc trở thành một người vợ viên mãn. Sáu tháng sau, chúng tôi đã có một đám cưới êm ả như đôi dép bông đi vừa chân. Chúng tôi chia sẻ bình đẳng với nhau các khoản chi tiêu và công việc nhà, đãi ăn tối các đồng nghiệp với rượu Demestica Hy Lạp mát lạnh và phô mai Bungari, đánh bóng những món đồ cũ mua được, và người này cắt những bài báo mà người kia có thể quan tâm.
Chuyện trên giường có đôi chút trở ngại, và chúng tôi cùng cho đó là do tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của tôi. Ӧrjan rất tận tình với những màn dạo đầu chưa bao giờ ngắn hơn nửa tiếng, nhưng tôi vẫn cứ khô queo như tờ giấy nhám. Chúng tôi cọ vào nhau kin kít.
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ hiểu rõ Ӧrjan.
Không phải là anh ấy giấu giếm một số chuyện – hễ hỏi là anh ấy kể tuốt tuồn tuột những gì mà tôi muốn biết, từ chuyện có cảm tình với đảng phái nào, cho đến tên họ thời con gái của mẹ anh. Nhưng mà…
“Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, không liên quan với nội dụng bài báo”. Đôi khi ta đọc thấy dòng chữ này trong các cuốn tạp chí. Nó khá đúng với trường hợp của Ӧrjan. Đến nỗi tôi thôi tự tra vấn mình.
Mà Ӧrjan cũng chẳng hỏi han gì cơ, hoặc nếu có hỏi, thì trên trán anh rành rành dòng chữ Anh đang cố tỏ ra quan tâm đây này. Thế là tôi cũng thôi không trả lời. Chuyện đó có vẻ chẳng làm anh bối rối cho lắm.
Những khoảnh khắc chúng tôi cảm thấy gần gũi nhau nhất, đó là khi chúng tôi nói chuyện về đám bạn bè đã ly dị sau những buổi hòa giải hôn nhân đầy bão tố. Chúng tôi thích điểm lại những sai lầm của họ. Đôi khi chúng tôi còn đi đến chỗ quấn lấy nhau bên dưới tấm chăn lông ngỗng thiết kế cầu kỳ, và tôi thấy đỡ rát hơn thường lệ.
Nhưng dù Ӧrjan ra công ra sức nhắm vào những vùng khoái cảm của tôi thì chẳng bao giờ, chẳng bao giờ nàng trứng nhấp nhổm trong bụng tôi cả.
Tôi bắt đầu thấy lạnh mông thực sự trên băng ghế đá, và đứng dậy ra về. Hôm nay không có chàng Chủ Rừng nào. Thế đấy! Cả hai lần sau đó anh ta cũng không xuất hiện.
Đến lần thứ ba, tôi đụng đầu anh ta tại cổng nghĩa trang lúc ra về. Anh ta mang theo vài nhánh thông nhỏ, một vòng hoa tang bằng nhựa và một cái đèn lồng cho lễ các thánh. Phải rồi, hôm nay là ngày tưởng niệm người quá cố mà! Anh ta gật đầu chào tôi với vẻ nghiêm nghị của một ông giáo già, như thể đang hỏi thầm: “Này con, lồng đèn của con đâu?”.
Tôi lại nhớ tới Mӓrta và Niềm Đam Mê của cô ấy. Lúc đầu, chắc cũng như thế này nhỉ? Khi người ta bất giác đổi hướng, khi đôi chân và các nàng trứng bắt đầu tự làm theo ý của chúng?
Vòng hoa nhựa á? Chắc Ӧrjan tức cười lắm – phải, anh ấy biết cười chứ!
Tuần tiếp theo tôi không đến nghĩa trang. Đôi chân và đám trứng của tôi cần được thuần hóa, nếu không chuyện này sẽ trở thành lố bịch.
Olof là thủ trưởng thư viện và vừa mới ly dị vợ. Anh ta hỏi xem tôi có muốn ăn nhẹ sau giờ làm việc hay không. Chúng tôi đến một quán rượu mới mở, được trang hoàng cẩn thận theo phong cách mà chẳng quán rượu ănglê nào còn dùng kể từ thập niên ba mươi. Olof có một lọn tóc muối tiêu trông như trẻ con. Nó cứ rơi xuống trán mỗi khi anh ta hăng lên. Đôi bàn tay dài thượt của Olof có những cử động rất trang nhã khi anh ta nói chuyện. Tôi tin đó là thói quen anh ta đã có từ hồi đi học ở trường Sorbonne.
Chúng tôi ăn bánh mì kẹp thịt cừu, tôi uống rượu vang, còn Olof uống bia Bỉ và luôn miệng huyên thuyên về nó trong lúc liên tục hất lọn tóc ra sau đầu. Sau đó chúng tôi nói về Lacan, Kristeva và dàn hợp xướng thánh ca Gregory, trước khi về nhà tôi để làm tình. Chuyện đó hoàn toàn bình thường. Tôi đã kiêng khem suốt thời gian dài rồi còn gì.
Nhưng cả lần này nữa, nó không làm rung động các nàng trứng của tôi.
Chúng tôi đứng lên, đi tắm, rồi uống hết chỗ rượu Pernod của tôi. Orlof cho tôi xem ảnh của hai đứa con anh và kể chi tiết việc đeo niềng răng của con bé gái. Rồi anh bật khóc. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều nhẹ nhõm khi anh ra về.
Sau đó tôi thôi nghĩ tới anh chàng Chủ Rừng trong nhiều ngày. Có vẻ đây là chiến thuật đúng để đưa các cô nàng trứng vào quy củ trở lại. Thỉnh thoảng tôi tìm cho mình người bạn tình trong một đêm, để duy trì tình trạng của hệ thống. Mối quan tâm dành cho Chủ Rừng của tôi chỉ là triệu chứng của một sự thiếu thốn, giống như khi thiếu vitamin B thì người ta bị giòn móng ấy. Chỉ cần vài viên men bia là mọi sự đâu lại vào đấy thôi.
Hạn dùng báo ngày sử dụng
Hạn chót đòi ta thanh toán
Di căn xã hội là đây
Tôi trải qua một giai đoạn không muốn đi thăm mộ Ӧrjan. Với cái lạnh đang tới, tôi tự nhủ, nếu phải ngồi trên băng ghế đá ấy, chắc tôi bị viêm vòi trứng mất. Nhưng đó là rủi ro cần thiết, đám trứng của tôi phản bác lại, chúng tôi muốn đi ngó chàng Chủ Rừng một cái.
Một hôm, tôi đứng bật dậy giữa cuộc họp dự trù ngân sách thư viện để lao ra nghĩa trang.
Anh chàng Chủ Rừng không có mặt ở đó, đương nhiên rồi. Mà tôi cũng không chắc mình nhận ra nếu anh ta mặc đồ khác và mang bộ mặt nghiêm nghị.
Nhưng tôi sẽ nhận ra nụ cười của anh ta. Ở bất cứ nơi đâu.
Tôi thấy thương cho Ӧrjan quá. Ӧrjan đẹp trai, tóc nâu và tốt bụng của tôi. Vợ anh đến viếng mộ anh, nhưng đầu óc cô ả lại tơ tưởng đến chàng trai khác. Nói thật, nếu chúng tôi đổi chỗ cho nhau, nếu tôi mới là người nằm dưới đất và Ӧrjan là người ngồi trên băng ghế, tôi đảm bảo anh ấy sẽ lôi ống nhòm ra ngắm lũ chim.
Tình cảm nhất thời của tôi dành cho Ӧrjan đã tan biến trước cả khi chúng tôi làm đám cưới. Nó đã biến mất như một làn da rám nắng – ai mà nhận ra da mình đã hết rám nắng kia chứ? Nhưng không như làn da nâu, tình cảm của tôi không bao giờ quay trở lại. Có những giai đoạn trước khi cưới, tôi đâm hoảng và rình trông điều gì đó ở phía núi bên kia mà tôi sẽ không bao giờ thấy, hay ít nhất là với Ӧrjan.
Đó là một giai đoạn chịu đựng của Mӓrta. Những chầu trà kéo dài đến tận ba giờ rưỡi sáng.
“Người ta đâu thể say đắm nhau mãi được, phải không? Đam mê ngùn ngụt sẽ đần dần bị thay thế bởi tình yêu, đúng không? Hay bởi thứ gì đó lâu bền mà người ta có thể đặt cược vào? Một tình cảm giống như tình bạn sâu sắc cộng thêm tình dục ấy?” Tôi ca thán.
Chúa ơi, tôi bất ngờ khi cô ấy không ói sặc sụa! Những cuốn sách tư vấn yêu đương toàn bị Mӓrta cất trong buồng vệ sinh để có thể xé vài trang khi cần.
“Chán tự thuyết phục mình rồi hả?” Mӓrta nói bâng quơ, mắt nhìn tôi qua điếu xì gà nhỏ. Nguyên tắc của cô là: lắng nghe con tim mình.
“Ӧrjan, anh ấy có tất cả”. Tôi nhấn mạnh.
“Theo kết quả nghiên cứu tiêu dùng chắc?” Mӓrta xì một tiếng. “Kết quả thử nghiệm tốt nhất, trong số đàn ông thuộc khung tuổi từ 25 đến 35 chắc? Nhưng anh ta có tồn tại thực sự không vậy? Hay chỉ là một nguyên mẫu? Cậu có kiểm tra để bảo đảm anh ta không chạy bằng pin chưa? Cậu biết không, nếu cậu nghe thấy tiếng ro ro nhỏ xíu bên trong lỗ tai của anh ta thì…”.
Sau đó ít lâu, chàng Robert đã bán mất chiếc xe hơi của Mӓrta và đi Madagascar cùng với số tiền bán xe, bỏ lại bạn tôi. Khuôn mặt Mӓrta chảy dài trong một khoảng thời gian, nhưng cô ấy đã lấy lại thành công các đường nét trên khuôn mặt nhờ căm thù Robert, làm việc như một con điên, rồi căm thù thêm chút nữa trước giờ đi ngủ. Khi chàng kia quay trở lại, rám nắng và hấp dẫn, chỉ sau ba tuần Mӓrta đã lại mở rộng vòng tay với anh ta.
Thế đấy, câu hỏi đã được trả lời. Nếu đó là điều người ta tìm thấy ở phía núi bên kia, thì tôi không dám.
Thế là tôi lao vào công cuộc trở thành một người vợ viên mãn. Sáu tháng sau, chúng tôi đã có một đám cưới êm ả như đôi dép bông đi vừa chân. Chúng tôi chia sẻ bình đẳng với nhau các khoản chi tiêu và công việc nhà, đãi ăn tối các đồng nghiệp với rượu Demestica Hy Lạp mát lạnh và phô mai Bungari, đánh bóng những món đồ cũ mua được, và người này cắt những bài báo mà người kia có thể quan tâm.
Chuyện trên giường có đôi chút trở ngại, và chúng tôi cùng cho đó là do tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của tôi. Ӧrjan rất tận tình với những màn dạo đầu chưa bao giờ ngắn hơn nửa tiếng, nhưng tôi vẫn cứ khô queo như tờ giấy nhám. Chúng tôi cọ vào nhau kin kít.
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ hiểu rõ Ӧrjan.
Không phải là anh ấy giấu giếm một số chuyện – hễ hỏi là anh ấy kể tuốt tuồn tuột những gì mà tôi muốn biết, từ chuyện có cảm tình với đảng phái nào, cho đến tên họ thời con gái của mẹ anh. Nhưng mà…
“Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, không liên quan với nội dụng bài báo”. Đôi khi ta đọc thấy dòng chữ này trong các cuốn tạp chí. Nó khá đúng với trường hợp của Ӧrjan. Đến nỗi tôi thôi tự tra vấn mình.
Mà Ӧrjan cũng chẳng hỏi han gì cơ, hoặc nếu có hỏi, thì trên trán anh rành rành dòng chữ Anh đang cố tỏ ra quan tâm đây này. Thế là tôi cũng thôi không trả lời. Chuyện đó có vẻ chẳng làm anh bối rối cho lắm.
Những khoảnh khắc chúng tôi cảm thấy gần gũi nhau nhất, đó là khi chúng tôi nói chuyện về đám bạn bè đã ly dị sau những buổi hòa giải hôn nhân đầy bão tố. Chúng tôi thích điểm lại những sai lầm của họ. Đôi khi chúng tôi còn đi đến chỗ quấn lấy nhau bên dưới tấm chăn lông ngỗng thiết kế cầu kỳ, và tôi thấy đỡ rát hơn thường lệ.
Nhưng dù Ӧrjan ra công ra sức nhắm vào những vùng khoái cảm của tôi thì chẳng bao giờ, chẳng bao giờ nàng trứng nhấp nhổm trong bụng tôi cả.
Tôi bắt đầu thấy lạnh mông thực sự trên băng ghế đá, và đứng dậy ra về. Hôm nay không có chàng Chủ Rừng nào. Thế đấy! Cả hai lần sau đó anh ta cũng không xuất hiện.
Đến lần thứ ba, tôi đụng đầu anh ta tại cổng nghĩa trang lúc ra về. Anh ta mang theo vài nhánh thông nhỏ, một vòng hoa tang bằng nhựa và một cái đèn lồng cho lễ các thánh. Phải rồi, hôm nay là ngày tưởng niệm người quá cố mà! Anh ta gật đầu chào tôi với vẻ nghiêm nghị của một ông giáo già, như thể đang hỏi thầm: “Này con, lồng đèn của con đâu?”.
Tôi lại nhớ tới Mӓrta và Niềm Đam Mê của cô ấy. Lúc đầu, chắc cũng như thế này nhỉ? Khi người ta bất giác đổi hướng, khi đôi chân và các nàng trứng bắt đầu tự làm theo ý của chúng?
Vòng hoa nhựa á? Chắc Ӧrjan tức cười lắm – phải, anh ấy biết cười chứ!
Tuần tiếp theo tôi không đến nghĩa trang. Đôi chân và đám trứng của tôi cần được thuần hóa, nếu không chuyện này sẽ trở thành lố bịch.
Olof là thủ trưởng thư viện và vừa mới ly dị vợ. Anh ta hỏi xem tôi có muốn ăn nhẹ sau giờ làm việc hay không. Chúng tôi đến một quán rượu mới mở, được trang hoàng cẩn thận theo phong cách mà chẳng quán rượu ănglê nào còn dùng kể từ thập niên ba mươi. Olof có một lọn tóc muối tiêu trông như trẻ con. Nó cứ rơi xuống trán mỗi khi anh ta hăng lên. Đôi bàn tay dài thượt của Olof có những cử động rất trang nhã khi anh ta nói chuyện. Tôi tin đó là thói quen anh ta đã có từ hồi đi học ở trường Sorbonne.
Chúng tôi ăn bánh mì kẹp thịt cừu, tôi uống rượu vang, còn Olof uống bia Bỉ và luôn miệng huyên thuyên về nó trong lúc liên tục hất lọn tóc ra sau đầu. Sau đó chúng tôi nói về Lacan, Kristeva và dàn hợp xướng thánh ca Gregory, trước khi về nhà tôi để làm tình. Chuyện đó hoàn toàn bình thường. Tôi đã kiêng khem suốt thời gian dài rồi còn gì.
Nhưng cả lần này nữa, nó không làm rung động các nàng trứng của tôi.
Chúng tôi đứng lên, đi tắm, rồi uống hết chỗ rượu Pernod của tôi. Orlof cho tôi xem ảnh của hai đứa con anh và kể chi tiết việc đeo niềng răng của con bé gái. Rồi anh bật khóc. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều nhẹ nhõm khi anh ra về.
Sau đó tôi thôi nghĩ tới anh chàng Chủ Rừng trong nhiều ngày. Có vẻ đây là chiến thuật đúng để đưa các cô nàng trứng vào quy củ trở lại. Thỉnh thoảng tôi tìm cho mình người bạn tình trong một đêm, để duy trì tình trạng của hệ thống. Mối quan tâm dành cho Chủ Rừng của tôi chỉ là triệu chứng của một sự thiếu thốn, giống như khi thiếu vitamin B thì người ta bị giòn móng ấy. Chỉ cần vài viên men bia là mọi sự đâu lại vào đấy thôi.