Chương 25
Lục Quan Triều không hề hỏi Nguyễn Ưu đến Tâm An làm gì, anh đoán rằng Nguyễn Ưu phải làm loại công việc như thư ký hay gì đó. Nhưng không hoàn toàn là vì anh có định kiến, chẳng qua là xã hội thì rộng lớn nhưng môi trường (làm việc) thì lại ít, phần lớn những omega hiếm hoi ra ngoài làm việc đều làm loại công việc tương đối đơn giản này. Hơn nữa, Nguyễn Ưu vốn tốt nghiệp chuyên ngành văn học, nên Lục Quan Triều nghĩ như vậy cũng là chuyện thường tình.
Nhưng Nguyễn Ưu vẫn cảm thấy có chút mất mát, dẫu sao Lục Quan Triều cũng chưa từng hỏi qua cậu. Không nhắc tới cũng không sao, Nguyễn Ưu tự an ủi trong lòng, mình đỡ phải giải thích một mớ rắc rối.
Cửa ải này của Lục Quan Triều rất dễ qua, trái lại Nguyễn Ưu gặp trắc trở khi ở nhà ba mẹ. Kiều Nhiễm không đồng ý cho Nguyễn Ưu đến Tâm An, trên thực tế, Kiều Nhiễm luôn hết sức phản đối việc Nguyễn Ưu qua lại với gia đình Thẩm Lương dưới mọi hình thức. Trước đây Thẩm Lương bảo Nguyễn Ưu theo sau mình làm nền, Kiều Nhiễm đã rất không vui, lúc đó Nguyễn Ưu còn tưởng rằng chỉ là mẹ không muốn Thẩm Lương đánh cậu mà thôi, sau này lớn lên mới từ từ hiểu ra, hóa ra là Kiều Nhiễm căn bản không muốn để mình và Thẩm Lương qua lại.
Bởi vậy khi nghe thấy Nguyễn Ưu muốn đến Tâm An làm việc, Kiều Nhiễm nổi giận trước tiên, gần đây sức khỏe của Nguyễn Ưu không tốt, Kiều Nhiễm cũng không dám nói quá nặng lời, mà chỉ liên tục nhấn mạnh rằng bà không cho phép Nguyễn Ưu đến Tâm An. Nguyễn Ưu chỉ còn cách dùng tình cảm làm Kiều Nhiễm cảm động rồi dùng lý lẽ để thuyết phục mẹ. Cậu nói rằng mình ở không trong nhà thực sự rất nhàm chán, với cả trước đó đã đi làm được một thời gian rồi, bây giờ lại đột nhiên không đi thì sẽ ảnh hưởng không tốt.
Nghiền ngẫm một hồi lâu, cuối cùng Kiều Nhiễm cũng có chút dấu hiệu mềm lòng, bà hỏi: " Vậy con đến Tâm An để làm việc gì?"
Nguyễn Ưu liền vội vàng đáp: " Con đến làm nhân viên văn phòng thôi mẹ, không phải là công việc quá cực nhọc gì đâu ạ. Chỉ là con ở nhà thấy chán quá, lâu ngày không được tiếp xúc với xã hội, nên muốn tìm chút việc để làm."
Thời đại khác nhau, có rất nhiều omega không còn muốn ở nhà làm tròn nghĩa vụ của một omega nữa. Số lượng omega ra ngoài làm việc tăng lên theo từng năm. Mặc dù vẫn chưa thể trở thành xu hướng của xã hội cùng với alpha, nhưng tình hình đã thay đổi rất lớn so với thời của Kiều Nhiễm. Nguyễn Ưu đã học đại học và còn trẻ, nên có suy nghĩ này cũng rất hợp lý. Nhưng Kiều Nhiễm vẫn vô cùng cảnh giác với Tâm An.
Kiều Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi nói: " Thư ký, thư ký ở bộ phận nào?"
Nguyễn Ưu nhanh nhảu đáp: " Còn có thể là bộ phận nào nữa mẹ, là bộ phận hành chính. Con chỉ phụ trách làm loại công việc như đánh tài liệu thôi ạ."
Cuối cùng Kiều Nhiễm cũng miễn cưỡng đồng ý: " Nếu là thư ký thì đi cũng được, nhưng con phải hứa với mẹ ba điều, không được tăng ca, không được làm việc quá sức, không được đi sớm về muộn đến nỗi không thấy được bóng người."
Nguyễn Ưu nghe thấy Kiều Nhiễm đã thỏa hiệp thì vui đến nỗi tít cả mắt, cậu nói: " Mẹ ơi, mấy yêu cầu này của mẹ không phải đều giống nhau hay sao?"
Kiều Nhiễm hung dữ bảo: " Đừng có xía vào mấy cái yêu cầu của tôi, nếu cậu không làm được thì đừng có đi."
Làm sao Nguyễn Ưu có thể không đồng ý đây, sau khi nhận được sự cho phép của Kiều Nhiễm, cuối cùng thì Nguyễn Ưu cũng chuyển sang cuộc sống của dân đi làm. Sáng hôm sau, cậu đi ra cùng với Lục Quan Triều, Lục Quan Triều đưa cậu đến Tâm An trước, sau đó sẽ đi làm.
Trước khi gần xuống xe, Nguyễn Ưu ôm lấy khuôn mặt của Lục Quan Triều rồi trao cho anh một nụ hôn tạm biệt, nhưng lại bị Lục Quan Triều nắm lấy cổ tay mà hôn mãnh liệt. Tin tức tố của Nguyễn Ưu không ngừng tản ra, vị ngọt nhàn nhạt nhắc nhở Lục Quan Triều, anh nhéo nhéo đôi má của Nguyễn Ưu rồi hẹn buổi tối sẽ đến đón cậu, lúc này mới chịu rời khỏi.
Tâm An có một khu công nghiệp riêng biệt, phía trước là tòa nhà văn phòng hành chính, tất cả phía sau là trung tâm nghiên cứu và giám định, các nhà máy sản xuất sản phẩm thì phát triển ở khắp mọi nơi. Nguyễn Ưu vào trung tâm giám định, rồi đến chỗ quản lý trả phép trước. Người quản lý không biết thân phận của Nguyễn Ưu, đối với hành vi vừa vào công ty đã xin nghỉ phép của cậu hết sức bất mãn, lúc trả phép cũng rất miễn cưỡng, may là không làm khó dễ Nguyễn Ưu quá nhiều. Nguyễn Ưu thở phào nhẹ nhõm, cậu đi vào trung tâm giám định đã mấy ngày không đến.
Đồng nghiệp của Nguyễn Ưu vẫn như trước, đã lâu không gặp Nguyễn Ưu, nên cậu ta cứ luôn lôi kéo Nguyễn Ưu vừa làm việc vừa tám chuyện. Khu vực làm việc của bọn họ là một phòng giám định riêng biệt, ban đầu là vì đảm bảo môi trường để giám định, nhưng giờ đây nó cũng đem lại một không gian riêng tư để trò chuyện.
" Nguyễn Ưu, cậu tốt nghiệp trường đại học nào, cũng học chuyên ngành xét nghiệm sinh vật à?" Đồng nghiệp của Nguyễn Ưu, Kỳ Dương hỏi.
Nguyễn Ưu đang loay hoay với máy xét nghiệm, nhưng không hề sử dụng. Cậu chỉ cần dùng tuyến thể hơi cảm nhận mẫu xét nghiệm được đưa đến, rồi đem mẫu đó phân loại vào trong tin tức tố trung bình. Sau khi làm xong mấy việc đó thì cậu mới đáp: " Không phải, tôi học văn học."
Kỳ Dương ngạc nhiên nói: " Văn học?"
Nguyễn Ưu gật đầu bảo: " Đúng vậy, văn học, chúng ta còn là cựu sinh viên của trường đại học T nữa đấy. Cậu là Viện Khoa học Đời sống, còn tôi là Viện Văn học, chẳng qua là không cùng một khuôn viên thôi."
Kỳ Dương càng thêm kinh ngạc hỏi: " Này cậu học chuyên ngành văn học, mà vẫn có thể đi làm xét nghiệm hay sao?"
Nguyễn Ưu tự tạo ra một trải nghiệm gây xúc động cho bản thân, cậu kể: " Ừ. Tôi vốn đã trúng tuyển vào chuyên ngành xét nghiệm sinh vật, nhưng gia đình tôi cảm thấy omega không cần học chuyên ngành này mà phải học văn học, ngôn ngữ. Hay chuyên ngành nghệ thuật gì đó là được rồi, nên đem tôi chuyển sang khoa văn học. Nhưng bản thân tôi rất thích xét nghiệm sinh vật, hồi đại học đã lén lút học ké và tự học."
Kỳ Dương không nghi ngờ cậu, chỉ nói: " Cậu ham học thật đấy, nếu cậu có thể vào được Tâm An thì dù có học ké cũng giỏi lắm đó! Nhưng cậu học ké thì sao tôi chưa từng gặp cậu bao giờ nhỉ?"
Nguyễn Ưu đáp: " Khuôn viên trường của các cậu cách xa chỗ tôi quá, cho nên tôi từ viện văn học sang học ké khoa Khoa học Sinh học của trường đại học S ở sát vách."
Kỳ Dương vô cùng dễ lừa, Nguyễn Ưu nói gì cũng đều tin. Hơn nữa, Nguyễn Ưu vốn bịa ra một câu chuyện mà ngay cả những chi tiết nhỏ cũng rất đáng tin, Kỳ Dương càng không hề nghi ngờ, cậu ta nghe xong trải nghiệm thời đi học của Nguyễn Ưu thì chỉ biết hâm mộ cậu một cách mù quáng, không chỉ ở cùng cậu lúc làm việc mà khi đi ăn cũng phải hai người cùng đi đến căng tin.
Kỳ Dương vẫn còn tò mò về kinh nghiệm vào công ty của Nguyễn Ưu, lúc ăn trưa ở căng tin, cậu ta cũng tiếp tục hỏi Nguyễn Ưu: " Vậy làm sao mà cậu vào được công ty của chúng ta, tôi nhớ là các vị trí trong phòng xét nghiệm đều được tuyển chọn (ở trường), lẽ nào còn tuyển dụng ở ngoài xã hội nữa ư? Cho nên cậu mới vào muộn hơn tôi nhiều như vậy."
Nguyễn Ưu bó tay toàn tập với tinh thần chăm chỉ học hỏi của Kỳ Dương. Cậu chỉ có thể tiếp tục bịa ra lời nói dối Kỳ Dương: " Không phải, tôi cũng được tuyển chọn, chỉ là khoảng thời gian trước tôi bị bệnh, nên không đến một thời gian."
Khi nói ra những lời này, Nguyễn Ưu đã tự mắng chửi mình ở trong lòng. Vì đến Tâm An đi làm, mình không chỉ lừa dối mama, mà còn lừa gạt cả đồng nghiệp, đây là lời nói dối lớn nhất từ bé đến lớn, chỉ hy vọng rằng một ngày nào đó, lời nói dối sẽ không bị vạch trần.
Kỳ Dương nghe vậy thì liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cuối cùng cậu nói tiếp: " Cơ mà tôi có thể hỏi một câu được không, tại sao cậu lại thích xét nghiệm sinh vật?" Hỏi xong, Kỳ Dương có chút ngại ngùng đáp: " Tôi vì Thẩm Lương, sếp Thẩm tổng của chúng ta. Ba của tôi đang làm giáo sư ngành xét nghiệm sinh vật ở đại học T, tôi thường nghe ông ấy kể chuyện về Thẩm Lương. Ông nói rằng sếp Thẩm là một omega có tài năng phi thường trong phương diện chẩn đoán tin tức tố, một omega mà có thể có tài năng tuyệt vời như vậy, về sau còn đóng góp to lớn vào sự phát triển của Tâm An, đó là một công việc vô cùng trọng đại. Còn tôi thì không thích làm nghiên cứu học thuật, nghe nhiều câu chuyện về sếp Thẩm, liền cảm thấy làm xét nghiệm so với nghiên cứu thuần túy thì có chút thú vị hơn, nên tôi vào Tâm An."
Đây không phải là lần đầu Nguyễn Ưu nghe thấy người ngoài khen ngợi Thẩm Lương, trước đây nghe quá nhiều những câu nói này, khiến cho Nguyễn Ưu muốn chai lỗ tai, tất nhiên là cậu không có cảm xúc gì. Nhưng đây là lần đầu tiên, trong lòng Nguyễn Ưu nảy sinh những cảm xúc kỳ quái, có thể là đố kị hoặc có thể là phẫn uất và bất bình.
Vẻ ngoài đẹp đẽ, gia thế đáng tự hào, đó không phải là căn nguyên khiến cho Thẩm Lương được chú ý, dù sao trên đời có nhiều omega như vậy, điều khiến Thẩm Lương thực sự được quan tâm và ngưỡng mộ chính là tài năng của hắn, nhưng đáng ra nó phải là tài năng của Nguyễn Ưu. Hồi Thẩm Lương còn chưa học cách sử dụng máy xét nghiệm tin tức tố, toàn bộ các cuộc xét nghiệm đều do Nguyễn Ưu chẩn đoán thông qua tuyến thể. Khi Nguyễn Ưu còn nhỏ thì Thẩm Lương đã lớn rồi, hắn ta gần như vừa dỗ dành vừa lừa gạt để Nguyễn Ưu làm việc cho hắn, đợi đến khi Nguyễn Ưu hiểu chuyện, biết được Thẩm Lương lợi dụng mình từ lúc nào, thì Thẩm Lương đã có được cả danh và lợi.
Kỳ Dương gọi Nguyễn Ưu mấy tiếng, Nguyễn Ưu mới hoàn hồn, cậu vội vàng bảo: " Ăn xong chưa, chúng ta đi thôi."
Vấn đề mà mình đưa ra không thể nhận được đáp án khiến cho Kỳ Dương có chút tiếc nuối, nhưng nhìn bộ dạng mất hồn của Nguyễn Ưu, cậu đã chọn cách lặng lẽ đi theo bên cạnh Nguyễn Ưu và cùng trở lại phòng xét nghiệm.
Nguyễn Ưu trở về phòng xét nghiệm và vừa mới ngồi xuống thì nhận được một cuộc gọi video từ Lục Quan Triều. Lục Quan Triều chưa bao giờ chủ động gọi cho cậu khi không có việc gì, Nguyễn Ưu cảm thấy mới lạ không thôi. Vốn định ra ngoài nhận điện thoại nhưng Nguyễn Ưu chợt nhớ ra là Lục Quan Triều vẫn chưa biết mình đang ở trung tâm xét nghiệm, lại nghĩ đến những lời Kỳ Dương nói lúc trưa, liền dứt khoát nhận luôn ở trong phòng xét nghiệm.
Sau khi kết nối, Lục Quan Triều nhìn cậu một cái rồi hỏi: " Có chuyện gì thế, sắc mặt của em không được tốt lắm, làm việc mệt mỏi quá chăng?" Nguyễn Ưu lắc lắc đầu, Lục Quan Triều lại hỏi: " Trưa nay em ăn gì, nghe nói căng tin của Tâm An cũng không tệ lắm."
Nguyễn Ưu đem mấy món giống nhau kể cho Lục Quan Triều, cuối cùng cậu mới nói: " Mùi vị cũng tạm được, không ngon như mẹ nấu."
Lục Quan Triều cười rộ lên, bảo: " Kén ăn quá."
Mãi cho đến khi cả hai kết thúc video và cúp điện thoại, dường như Lục Quan Triều vẫn chưa phát hiện ra Nguyễn Ưu đang ở trong phòng xét nghiệm, Nguyễn Ưu đành phải âm thầm an ủi bản thân, có lẽ là vì Lục Quan Triều là người ngoài nghề nên không biết mình đang ở đâu.
Rất nhanh đã đến giờ tan làm, Nguyễn Ưu cùng với Kỳ Dương thu dọn sạch sẽ phòng xét nghiệm như mọi ngày, Kỳ Dương lại thần thần bí bí tiết lộ cho Nguyễn Ưu tin tức ngầm mà cậu ta hỏi thăm được.
" Cậu nghe gì chưa, sếp Thẩm sắp trở lại công ty đấy." Kỳ Dương vừa tắt thiết bị xét nghiệm vừa nói: " Sếp Thẩm đỉnh quá, tin tức bên ngoài náo loạn đến như vậy, anh ấy còn nằm viện tĩnh dưỡng lâu như thế, vậy mà vẫn có thể kiên trì quay trở lại công ty làm việc."
Trong lòng Nguyễn Ưu khẽ động, cậu hỏi Kỳ Dương: " Cậu rất sùng bái anh ta à?"
Kỳ Dương gật đầu và nói một cách nghiêm túc: " Lúc ăn trưa không phải đã nói với cậu rồi sao, thực ra không chỉ có mình tôi, hồi tôi học đại học, toàn bộ các bạn học chuyên ngành xét nghiệm sinh vật đều vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Nói thật thì công việc này còn khá nhàm chán, thế nhưng sếp Thẩm có thể làm công việc nhàm chán này đạt đến trình độ cực cao, đó mới là điều khiến cho người ta khâm phục nhất."
Nguyễn Ưu cười hùa theo, nói không ra cảm giác trong lòng mình là gì. Trên mạng có rất nhiều lời nhận xét không mấy thiện cảm đối với Thẩm Lương, nhưng dù thế nào đi nữa thì sự yêu mến và tôn trọng mà Thẩm Lương nhận được ở ngoài đời vẫn không thay đổi. Cho dù bản thân Thẩm Lương có trở thành dạng người gì, thì anh ta cũng đã trở thành một biểu tượng, đối với omega mỏng manh yếu đuối hay những học sinh đang theo học mà nói, thì anh ta vẫn luôn là một tấm gương.
Nguyễn Ưu và Kỳ Dương cùng nhau rời khỏi phòng xét nghiệm, đi trên đường, Kỳ Dương lại nói: " Nhưng mà Nguyễn Ưu, cậu cũng rất giỏi đấy! Tự học thành tài, giống như sếp Thẩm vậy, là omega mà vẫn giữ vững cương vị công tác. Tuy rằng chúng ta bằng tuổi nhau, nhưng dường như tôi không có nghị lực kiên trì giống như cậu, tôi cũng rất khâm phục cậu!"
Kỳ Dương nói xong liền vẫy tay với Nguyễn Ưu, cậu ta đi làm bằng xe đạp, xe đậu ở bãi đậu xe công cộng của Tâm An, Nguyễn Ưu đứng yên tại chỗ, tự dưng được khen mà bật cười.
Nhưng Nguyễn Ưu vẫn cảm thấy có chút mất mát, dẫu sao Lục Quan Triều cũng chưa từng hỏi qua cậu. Không nhắc tới cũng không sao, Nguyễn Ưu tự an ủi trong lòng, mình đỡ phải giải thích một mớ rắc rối.
Cửa ải này của Lục Quan Triều rất dễ qua, trái lại Nguyễn Ưu gặp trắc trở khi ở nhà ba mẹ. Kiều Nhiễm không đồng ý cho Nguyễn Ưu đến Tâm An, trên thực tế, Kiều Nhiễm luôn hết sức phản đối việc Nguyễn Ưu qua lại với gia đình Thẩm Lương dưới mọi hình thức. Trước đây Thẩm Lương bảo Nguyễn Ưu theo sau mình làm nền, Kiều Nhiễm đã rất không vui, lúc đó Nguyễn Ưu còn tưởng rằng chỉ là mẹ không muốn Thẩm Lương đánh cậu mà thôi, sau này lớn lên mới từ từ hiểu ra, hóa ra là Kiều Nhiễm căn bản không muốn để mình và Thẩm Lương qua lại.
Bởi vậy khi nghe thấy Nguyễn Ưu muốn đến Tâm An làm việc, Kiều Nhiễm nổi giận trước tiên, gần đây sức khỏe của Nguyễn Ưu không tốt, Kiều Nhiễm cũng không dám nói quá nặng lời, mà chỉ liên tục nhấn mạnh rằng bà không cho phép Nguyễn Ưu đến Tâm An. Nguyễn Ưu chỉ còn cách dùng tình cảm làm Kiều Nhiễm cảm động rồi dùng lý lẽ để thuyết phục mẹ. Cậu nói rằng mình ở không trong nhà thực sự rất nhàm chán, với cả trước đó đã đi làm được một thời gian rồi, bây giờ lại đột nhiên không đi thì sẽ ảnh hưởng không tốt.
Nghiền ngẫm một hồi lâu, cuối cùng Kiều Nhiễm cũng có chút dấu hiệu mềm lòng, bà hỏi: " Vậy con đến Tâm An để làm việc gì?"
Nguyễn Ưu liền vội vàng đáp: " Con đến làm nhân viên văn phòng thôi mẹ, không phải là công việc quá cực nhọc gì đâu ạ. Chỉ là con ở nhà thấy chán quá, lâu ngày không được tiếp xúc với xã hội, nên muốn tìm chút việc để làm."
Thời đại khác nhau, có rất nhiều omega không còn muốn ở nhà làm tròn nghĩa vụ của một omega nữa. Số lượng omega ra ngoài làm việc tăng lên theo từng năm. Mặc dù vẫn chưa thể trở thành xu hướng của xã hội cùng với alpha, nhưng tình hình đã thay đổi rất lớn so với thời của Kiều Nhiễm. Nguyễn Ưu đã học đại học và còn trẻ, nên có suy nghĩ này cũng rất hợp lý. Nhưng Kiều Nhiễm vẫn vô cùng cảnh giác với Tâm An.
Kiều Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi nói: " Thư ký, thư ký ở bộ phận nào?"
Nguyễn Ưu nhanh nhảu đáp: " Còn có thể là bộ phận nào nữa mẹ, là bộ phận hành chính. Con chỉ phụ trách làm loại công việc như đánh tài liệu thôi ạ."
Cuối cùng Kiều Nhiễm cũng miễn cưỡng đồng ý: " Nếu là thư ký thì đi cũng được, nhưng con phải hứa với mẹ ba điều, không được tăng ca, không được làm việc quá sức, không được đi sớm về muộn đến nỗi không thấy được bóng người."
Nguyễn Ưu nghe thấy Kiều Nhiễm đã thỏa hiệp thì vui đến nỗi tít cả mắt, cậu nói: " Mẹ ơi, mấy yêu cầu này của mẹ không phải đều giống nhau hay sao?"
Kiều Nhiễm hung dữ bảo: " Đừng có xía vào mấy cái yêu cầu của tôi, nếu cậu không làm được thì đừng có đi."
Làm sao Nguyễn Ưu có thể không đồng ý đây, sau khi nhận được sự cho phép của Kiều Nhiễm, cuối cùng thì Nguyễn Ưu cũng chuyển sang cuộc sống của dân đi làm. Sáng hôm sau, cậu đi ra cùng với Lục Quan Triều, Lục Quan Triều đưa cậu đến Tâm An trước, sau đó sẽ đi làm.
Trước khi gần xuống xe, Nguyễn Ưu ôm lấy khuôn mặt của Lục Quan Triều rồi trao cho anh một nụ hôn tạm biệt, nhưng lại bị Lục Quan Triều nắm lấy cổ tay mà hôn mãnh liệt. Tin tức tố của Nguyễn Ưu không ngừng tản ra, vị ngọt nhàn nhạt nhắc nhở Lục Quan Triều, anh nhéo nhéo đôi má của Nguyễn Ưu rồi hẹn buổi tối sẽ đến đón cậu, lúc này mới chịu rời khỏi.
Tâm An có một khu công nghiệp riêng biệt, phía trước là tòa nhà văn phòng hành chính, tất cả phía sau là trung tâm nghiên cứu và giám định, các nhà máy sản xuất sản phẩm thì phát triển ở khắp mọi nơi. Nguyễn Ưu vào trung tâm giám định, rồi đến chỗ quản lý trả phép trước. Người quản lý không biết thân phận của Nguyễn Ưu, đối với hành vi vừa vào công ty đã xin nghỉ phép của cậu hết sức bất mãn, lúc trả phép cũng rất miễn cưỡng, may là không làm khó dễ Nguyễn Ưu quá nhiều. Nguyễn Ưu thở phào nhẹ nhõm, cậu đi vào trung tâm giám định đã mấy ngày không đến.
Đồng nghiệp của Nguyễn Ưu vẫn như trước, đã lâu không gặp Nguyễn Ưu, nên cậu ta cứ luôn lôi kéo Nguyễn Ưu vừa làm việc vừa tám chuyện. Khu vực làm việc của bọn họ là một phòng giám định riêng biệt, ban đầu là vì đảm bảo môi trường để giám định, nhưng giờ đây nó cũng đem lại một không gian riêng tư để trò chuyện.
" Nguyễn Ưu, cậu tốt nghiệp trường đại học nào, cũng học chuyên ngành xét nghiệm sinh vật à?" Đồng nghiệp của Nguyễn Ưu, Kỳ Dương hỏi.
Nguyễn Ưu đang loay hoay với máy xét nghiệm, nhưng không hề sử dụng. Cậu chỉ cần dùng tuyến thể hơi cảm nhận mẫu xét nghiệm được đưa đến, rồi đem mẫu đó phân loại vào trong tin tức tố trung bình. Sau khi làm xong mấy việc đó thì cậu mới đáp: " Không phải, tôi học văn học."
Kỳ Dương ngạc nhiên nói: " Văn học?"
Nguyễn Ưu gật đầu bảo: " Đúng vậy, văn học, chúng ta còn là cựu sinh viên của trường đại học T nữa đấy. Cậu là Viện Khoa học Đời sống, còn tôi là Viện Văn học, chẳng qua là không cùng một khuôn viên thôi."
Kỳ Dương càng thêm kinh ngạc hỏi: " Này cậu học chuyên ngành văn học, mà vẫn có thể đi làm xét nghiệm hay sao?"
Nguyễn Ưu tự tạo ra một trải nghiệm gây xúc động cho bản thân, cậu kể: " Ừ. Tôi vốn đã trúng tuyển vào chuyên ngành xét nghiệm sinh vật, nhưng gia đình tôi cảm thấy omega không cần học chuyên ngành này mà phải học văn học, ngôn ngữ. Hay chuyên ngành nghệ thuật gì đó là được rồi, nên đem tôi chuyển sang khoa văn học. Nhưng bản thân tôi rất thích xét nghiệm sinh vật, hồi đại học đã lén lút học ké và tự học."
Kỳ Dương không nghi ngờ cậu, chỉ nói: " Cậu ham học thật đấy, nếu cậu có thể vào được Tâm An thì dù có học ké cũng giỏi lắm đó! Nhưng cậu học ké thì sao tôi chưa từng gặp cậu bao giờ nhỉ?"
Nguyễn Ưu đáp: " Khuôn viên trường của các cậu cách xa chỗ tôi quá, cho nên tôi từ viện văn học sang học ké khoa Khoa học Sinh học của trường đại học S ở sát vách."
Kỳ Dương vô cùng dễ lừa, Nguyễn Ưu nói gì cũng đều tin. Hơn nữa, Nguyễn Ưu vốn bịa ra một câu chuyện mà ngay cả những chi tiết nhỏ cũng rất đáng tin, Kỳ Dương càng không hề nghi ngờ, cậu ta nghe xong trải nghiệm thời đi học của Nguyễn Ưu thì chỉ biết hâm mộ cậu một cách mù quáng, không chỉ ở cùng cậu lúc làm việc mà khi đi ăn cũng phải hai người cùng đi đến căng tin.
Kỳ Dương vẫn còn tò mò về kinh nghiệm vào công ty của Nguyễn Ưu, lúc ăn trưa ở căng tin, cậu ta cũng tiếp tục hỏi Nguyễn Ưu: " Vậy làm sao mà cậu vào được công ty của chúng ta, tôi nhớ là các vị trí trong phòng xét nghiệm đều được tuyển chọn (ở trường), lẽ nào còn tuyển dụng ở ngoài xã hội nữa ư? Cho nên cậu mới vào muộn hơn tôi nhiều như vậy."
Nguyễn Ưu bó tay toàn tập với tinh thần chăm chỉ học hỏi của Kỳ Dương. Cậu chỉ có thể tiếp tục bịa ra lời nói dối Kỳ Dương: " Không phải, tôi cũng được tuyển chọn, chỉ là khoảng thời gian trước tôi bị bệnh, nên không đến một thời gian."
Khi nói ra những lời này, Nguyễn Ưu đã tự mắng chửi mình ở trong lòng. Vì đến Tâm An đi làm, mình không chỉ lừa dối mama, mà còn lừa gạt cả đồng nghiệp, đây là lời nói dối lớn nhất từ bé đến lớn, chỉ hy vọng rằng một ngày nào đó, lời nói dối sẽ không bị vạch trần.
Kỳ Dương nghe vậy thì liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cuối cùng cậu nói tiếp: " Cơ mà tôi có thể hỏi một câu được không, tại sao cậu lại thích xét nghiệm sinh vật?" Hỏi xong, Kỳ Dương có chút ngại ngùng đáp: " Tôi vì Thẩm Lương, sếp Thẩm tổng của chúng ta. Ba của tôi đang làm giáo sư ngành xét nghiệm sinh vật ở đại học T, tôi thường nghe ông ấy kể chuyện về Thẩm Lương. Ông nói rằng sếp Thẩm là một omega có tài năng phi thường trong phương diện chẩn đoán tin tức tố, một omega mà có thể có tài năng tuyệt vời như vậy, về sau còn đóng góp to lớn vào sự phát triển của Tâm An, đó là một công việc vô cùng trọng đại. Còn tôi thì không thích làm nghiên cứu học thuật, nghe nhiều câu chuyện về sếp Thẩm, liền cảm thấy làm xét nghiệm so với nghiên cứu thuần túy thì có chút thú vị hơn, nên tôi vào Tâm An."
Đây không phải là lần đầu Nguyễn Ưu nghe thấy người ngoài khen ngợi Thẩm Lương, trước đây nghe quá nhiều những câu nói này, khiến cho Nguyễn Ưu muốn chai lỗ tai, tất nhiên là cậu không có cảm xúc gì. Nhưng đây là lần đầu tiên, trong lòng Nguyễn Ưu nảy sinh những cảm xúc kỳ quái, có thể là đố kị hoặc có thể là phẫn uất và bất bình.
Vẻ ngoài đẹp đẽ, gia thế đáng tự hào, đó không phải là căn nguyên khiến cho Thẩm Lương được chú ý, dù sao trên đời có nhiều omega như vậy, điều khiến Thẩm Lương thực sự được quan tâm và ngưỡng mộ chính là tài năng của hắn, nhưng đáng ra nó phải là tài năng của Nguyễn Ưu. Hồi Thẩm Lương còn chưa học cách sử dụng máy xét nghiệm tin tức tố, toàn bộ các cuộc xét nghiệm đều do Nguyễn Ưu chẩn đoán thông qua tuyến thể. Khi Nguyễn Ưu còn nhỏ thì Thẩm Lương đã lớn rồi, hắn ta gần như vừa dỗ dành vừa lừa gạt để Nguyễn Ưu làm việc cho hắn, đợi đến khi Nguyễn Ưu hiểu chuyện, biết được Thẩm Lương lợi dụng mình từ lúc nào, thì Thẩm Lương đã có được cả danh và lợi.
Kỳ Dương gọi Nguyễn Ưu mấy tiếng, Nguyễn Ưu mới hoàn hồn, cậu vội vàng bảo: " Ăn xong chưa, chúng ta đi thôi."
Vấn đề mà mình đưa ra không thể nhận được đáp án khiến cho Kỳ Dương có chút tiếc nuối, nhưng nhìn bộ dạng mất hồn của Nguyễn Ưu, cậu đã chọn cách lặng lẽ đi theo bên cạnh Nguyễn Ưu và cùng trở lại phòng xét nghiệm.
Nguyễn Ưu trở về phòng xét nghiệm và vừa mới ngồi xuống thì nhận được một cuộc gọi video từ Lục Quan Triều. Lục Quan Triều chưa bao giờ chủ động gọi cho cậu khi không có việc gì, Nguyễn Ưu cảm thấy mới lạ không thôi. Vốn định ra ngoài nhận điện thoại nhưng Nguyễn Ưu chợt nhớ ra là Lục Quan Triều vẫn chưa biết mình đang ở trung tâm xét nghiệm, lại nghĩ đến những lời Kỳ Dương nói lúc trưa, liền dứt khoát nhận luôn ở trong phòng xét nghiệm.
Sau khi kết nối, Lục Quan Triều nhìn cậu một cái rồi hỏi: " Có chuyện gì thế, sắc mặt của em không được tốt lắm, làm việc mệt mỏi quá chăng?" Nguyễn Ưu lắc lắc đầu, Lục Quan Triều lại hỏi: " Trưa nay em ăn gì, nghe nói căng tin của Tâm An cũng không tệ lắm."
Nguyễn Ưu đem mấy món giống nhau kể cho Lục Quan Triều, cuối cùng cậu mới nói: " Mùi vị cũng tạm được, không ngon như mẹ nấu."
Lục Quan Triều cười rộ lên, bảo: " Kén ăn quá."
Mãi cho đến khi cả hai kết thúc video và cúp điện thoại, dường như Lục Quan Triều vẫn chưa phát hiện ra Nguyễn Ưu đang ở trong phòng xét nghiệm, Nguyễn Ưu đành phải âm thầm an ủi bản thân, có lẽ là vì Lục Quan Triều là người ngoài nghề nên không biết mình đang ở đâu.
Rất nhanh đã đến giờ tan làm, Nguyễn Ưu cùng với Kỳ Dương thu dọn sạch sẽ phòng xét nghiệm như mọi ngày, Kỳ Dương lại thần thần bí bí tiết lộ cho Nguyễn Ưu tin tức ngầm mà cậu ta hỏi thăm được.
" Cậu nghe gì chưa, sếp Thẩm sắp trở lại công ty đấy." Kỳ Dương vừa tắt thiết bị xét nghiệm vừa nói: " Sếp Thẩm đỉnh quá, tin tức bên ngoài náo loạn đến như vậy, anh ấy còn nằm viện tĩnh dưỡng lâu như thế, vậy mà vẫn có thể kiên trì quay trở lại công ty làm việc."
Trong lòng Nguyễn Ưu khẽ động, cậu hỏi Kỳ Dương: " Cậu rất sùng bái anh ta à?"
Kỳ Dương gật đầu và nói một cách nghiêm túc: " Lúc ăn trưa không phải đã nói với cậu rồi sao, thực ra không chỉ có mình tôi, hồi tôi học đại học, toàn bộ các bạn học chuyên ngành xét nghiệm sinh vật đều vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Nói thật thì công việc này còn khá nhàm chán, thế nhưng sếp Thẩm có thể làm công việc nhàm chán này đạt đến trình độ cực cao, đó mới là điều khiến cho người ta khâm phục nhất."
Nguyễn Ưu cười hùa theo, nói không ra cảm giác trong lòng mình là gì. Trên mạng có rất nhiều lời nhận xét không mấy thiện cảm đối với Thẩm Lương, nhưng dù thế nào đi nữa thì sự yêu mến và tôn trọng mà Thẩm Lương nhận được ở ngoài đời vẫn không thay đổi. Cho dù bản thân Thẩm Lương có trở thành dạng người gì, thì anh ta cũng đã trở thành một biểu tượng, đối với omega mỏng manh yếu đuối hay những học sinh đang theo học mà nói, thì anh ta vẫn luôn là một tấm gương.
Nguyễn Ưu và Kỳ Dương cùng nhau rời khỏi phòng xét nghiệm, đi trên đường, Kỳ Dương lại nói: " Nhưng mà Nguyễn Ưu, cậu cũng rất giỏi đấy! Tự học thành tài, giống như sếp Thẩm vậy, là omega mà vẫn giữ vững cương vị công tác. Tuy rằng chúng ta bằng tuổi nhau, nhưng dường như tôi không có nghị lực kiên trì giống như cậu, tôi cũng rất khâm phục cậu!"
Kỳ Dương nói xong liền vẫy tay với Nguyễn Ưu, cậu ta đi làm bằng xe đạp, xe đậu ở bãi đậu xe công cộng của Tâm An, Nguyễn Ưu đứng yên tại chỗ, tự dưng được khen mà bật cười.