Chương 24
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đánh dấu tạm thời bằng cách cắn vào tuyến thể đương nhiên sẽ không giấu được ba mẹ của Nguyễn Ưu, chưa kể mùi của tin tức tố thì làm sao có thể bị một cánh cửa phòng vệ sinh nho nhỏ chặn lại.
Chờ sau khi phục hồi tinh thần, Nguyễn Ưu không khỏi thầm mắng mình vừa rồi bị mê muội đầu óc.
Ngay sau đó, Nguyễn Ưu liền nghe thấy tiếng gọi của Kiều Nhiễm ở trong phòng khách: " Ưu Ưu và Quan Triều đi ra ăn một ít hoa quả đi."
Lục Quan Triều chậm rì rì theo sau Nguyễn Ưu đi ra khỏi nhà vệ sinh, ba mẹ đã không còn ở phòng khách, vì để tránh cho đôi vợ chồng trẻ cảm thấy bối rối, cho nên bọn họ đã về phòng của mình.
Trên bàn trà bày một đĩa hoa quả mới cắt, trên ghế salon còn đặt một bộ chăn nệm đã chuẩn bị sẵn cho Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều được phép ở lại trong nhà qua đêm với Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu biết rõ trong lòng mình rằng ba mẹ mong cậu và Lục Quan Triều hòa giải. Thứ nhất, bọn họ không hiểu hết những mâu thuẫn giữa Lục Quan Triều và cậu. Thứ hai, đối với omega đã được đánh dấu sau khi kết hôn mà nói, có alpha bầu bạn sẽ tốt hơn nhiều.
Thật ra Nguyễn Ưu vẫn chưa thể hoàn toàn giải tỏa những khúc mắc ở trong lòng, nhưng Lục Quan Triều đã thừa nhận sai lầm của mình, và Nguyễn Ưu cũng không nỡ nhẫn tâm với anh.
Nguyễn Ưu cảm thấy mình đã làm sai lệch trọng điểm, nguyên do cậu tức giận không chỉ là vì Lục Quan Triều đi làm giám định, mà còn là vì sau khi Lục Quan Triều nhận được kết quả lại không về nhà nữa, cho nên trong lòng cậu dần dần nguội lạnh.
Nhưng bây giờ cả hai người bọn họ đều không hẹn mà cùng tránh né điểm này. Nguyễn Ưu nghĩ rằng có lẽ đúng như lời mẹ từng nói, trong hôn nhân luôn có người phải cúi đầu, và cần có một chút nghị lực bỏ qua cho xong chuyện, nếu cứ tính toán chi li thì sẽ không sống nổi với nhau.
Lục Quan Triều nằm trên giường của Nguyễn Ưu, anh ôm Nguyễn Ưu vào lòng. Giường của Nguyễn Ưu không quá lớn nhưng rất mềm, Lục Quan Triều ôm Nguyễn Ưu, hai người cùng nhau vùi trong chiếc chăn mềm mại.
" Ưu Ưu có thích ngủ trên một chiếc giường êm ái hơn không."
Lục Quan Triều nói rất chắc chắn: " Cái ở nhà tôi sẽ đổi sang loại giường mềm, để em có thể nằm thoải mái hơn."
Nguyễn Ưu buồn ngủ, có lẽ là do lần trước dùng thuốc, cậu trở nên thèm ngủ hơn nên mơ mơ màng màng nói: " Dày dặn, có cảm giác an toàn."
Lục Quan Triều nhìn vào gò má khi chìm vào giấc ngủ của Nguyễn Ưu, trong lòng trào dâng một cảm giác dịu dàng và hạnh phúc chưa từng có. Nguyễn Ưu nói rằng sẽ không ly hôn, Lục Quan Triều thở phào nhẹ nhõm, anh nhận ra mình rất sợ mất đi Nguyễn Ưu. Lục Quan Triều chống nửa người dậy và đặt một nụ hôn lên gò má cậu.
Dường như Nguyễn Ưu đã tỉnh giấc, cậu đột nhiên hỏi: " Lục Quan Triều, anh thích loại tin tức tố nào?." Lục Quan Triều sững sờ một lúc, sau đó mới đáp: " Thích tin tức tố của em."
Tiếng cười của Nguyễn Ưu bị chiếc chăn bông dày che đi, cậu mệt mỏi bảo: " Được rồi, ngủ đi."
Sáng hôm sau, khi Lục Quan Triều rời giường chuẩn bị đi làm thì Nguyễn Ưu cũng dậy theo. Cậu dụi mắt rồi ngồi dậy nhìn chiếc áo sơ mi của Lục Quan Triều vắt trên lưng ghế, trông có vẻ hơi tội nghiệp.
" Trong nhà không có đồ thay, hôm qua cũng chưa kịp là ủi. Hôm nay anh phải mặc áo sơ mi cũ đi làm rồi."
Nguyễn Ưu lẩm bẩm, vừa buồn ngủ, vừa không đành lòng.
Mới vừa ngủ dậy mà Nguyễn Ưu đã cằn nhằn, Lục Quan Triều thấy thích vô cùng. Anh nâng khuôn mặt của cậu lên rồi cắn một miếng vào đôi má thịt và cười nói: " Có đồ. Tôi vẫn luôn để nó ở trong xe, chỉ chờ một ngày nào đó có thể sử dụng đây."
Nghe Lục Quan Triều nói như vậy, Nguyễn Ưu có chút thẹn thùng, đỏ mặt lên đến mang tai, hồi lâu sau cậu mới rặn ra được một câu: " Anh được lắm."
Lục Quan Triều mỉm cười, anh ôm lấy Nguyễn Ưu rồi xỏ dép cho cậu, dỗ cậu đi rửa mặt và ăn sáng.
" Phải ăn uống đúng giờ, bỏ bữa không tốt cho sức khỏe đâu. Buổi tối tôi sẽ tan làm sớm một chút, rồi đưa em đi ăn món khác để thay đổi khẩu vị, được không?"
Nguyễn Ưu đang đánh răng, bàn chải điện vang lên tiếng vo vo, cậu nhắm mắt đưa tay chống nạnh, không biết là đang ngủ gật hay đang suy nghĩ. Phải một lúc lâu sau cậu mới đáp: " Vậy thì em muốn ăn Tôm càng cay (1)."
(1) Tôm càng cay (麻辣小, málà xiǎolóngxiā hoặc 麻小, máxiǎo)
Lục Quan Triều đưa cốc nước súc miệng đến bên miệng của Nguyễn Ưu rồi bảo: " Nếu là Tôm càng cay thì tôi phải hỏi bác sĩ đã, bác sĩ nói em có thể ăn thì em mới được ăn. Em cứ nghĩ kỹ trước đi, có muốn ăn gì khác không?"
Nguyễn Ưu vừa súc miệng, vừa nghĩ rằng mình không thể lúc nào cũng chiều theo ý của Lục Quan Triều, nên cậu đáp: " Không được ăn Tôm càng cay thì em không ăn nữa."
Lục Quan Triều cũng rất kiên trì: " Chuyện khác thì rất dễ nói, nhưng mà Ưu Ưu, em vừa mới xuất viện, những việc này không thể qua loa được.
Nếu em thực sự muốn ăn thì đợi bác sĩ gật đầu đã, lúc đó em muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, có được không?." Suy cho cùng Nguyễn Ưu cũng không phải là kiểu người cố tình gây sự, làm loạn hai lần như vậy liền đình chiến, cậu rửa mặt xong thì đi cùng Lục Quan Triều đến phòng ăn để ăn sáng.
Nguyễn Thạch An đã đi làm, cho nên bữa sáng thịnh soạn đã được Kiều Nhiễm chuẩn bị xong từ sớm. Nguyễn Ưu ngồi xuống bàn ăn, Kiều Nhiễm đưa cho cậu một ly sữa trước.
" Ưu Ưu thích ngủ nướng như thế, có phải lúc ở nhà cũng không chuẩn bị bữa sáng cho Quan Triều không?." Kiều Nhiễm hỏi.
Lục Quan Triều ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Ưu, thấy vẻ mặt xấu hổ đến không uống nổi sữa của Nguyễn Ưu, anh vươn tay ra định uống thay cậu, nghe vậy thì cười nói: " Ở nhà con có một dì chuẩn bị một ngày ba bữa cơm, Ưu Ưu cũng không hẳn là rất thích ngủ nướng."
Kiều Nhiễm lại nói tiếp: " Đó là ở nhà của con nên thằng bé thấy ngại thôi. Từ khi về nhà, ngày nào nó cũng ngủ nướng đấy. Không ngủ ở trước mặt con, có lẽ là vì sợ con nghĩ rằng nó quá lười biếng."
Nguyễn Ưu bị Kiều Nhiễm kể lể, cậu bất mãn mà kêu một tiếng mẹ, nhưng lại bị Lục Quan Triều liếc xéo với một nụ cười và trêu ghẹo: " Cũng không hẳn là quá lười ạ, Ưu Ưu rất ngoan."
Kiều Nhiễm ngồi sang một bên và bảo: " Thế thì con vẫn chưa thực sự hiểu Ưu Ưu rồi. Hồi còn bé, nó theo Thẩm Lương lén lút trốn vào nhà máy của Tâm An, rồi bị bảo vệ của Tâm An phát hiện, còn tưởng rằng có trộm lẻn vào, suýt chút nữa thì báo cảnh sát."
Làm sao Lục Quan Triều biết được Nguyễn Ưu còn làm những chuyện này, nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, anh đáp: " Còn có chuyện như vậy ạ?." Thấy Lục Quan Triều nổi lên hứng thú và còn muốn hỏi thêm mấy câu, Nguyễn Ưu liền vội vã cắt ngang, vừa bảo Kiều Nhiễm đừng nói nữa, vừa thúc giục Lục Quan Triều đi làm.
Lục Quan Triều buồn cười bị Nguyễn Ưu đẩy ra ngoài cửa, anh vẫn còn đang đi dép lông đây này. Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều đưa tay ra kéo nên cậu cũng bị kéo theo ra ngoài cửa.
" Ăn cũng không để cho tôi được ăn ngon miệng. Nguyễn Ưu, sao về nhà em lại trở nên ngang ngược như vậy." Lục Quan Triều nói.
Nguyễn Ưu chột dạ không thôi, đảo đảo mắt, cậu đáp: " Là vì em sợ anh đến muộn thôi mà. Từ đây đến công ty hơi bất tiện, lại còn tắc đường, đợi lát nữa sẽ bị kẹt ở trên đường không di chuyển được đâu. Anh nên xuất phát sớm một chút."
Lục Quan Triều cười bảo: " Có thật không?." Nguyễn Ưu gật đầu giống như gà con mổ thóc, Lục Quan Triều đột nhiên hỏi một câu trí mạng: " Hồi em còn bé nghịch ngợm như vậy, tại sao từ trước đến giờ tôi lại không biết nhỉ. Còn có chuyện gì nữa không, kể cho tôi nghe đi."
Nguyễn Ưu không kịp đề phòng, không nghĩ ra nên trả lời thế nào. Lục Quan Triều lại không vội, anh đứng cùng Nguyễn Ưu trong hành lang, khoanh tay và chờ cậu trả lời. Nguyễn Ưu đành phải nói: " Anh sẽ không cảm thấy hứng thú đâu. Đều là mấy chuyện chỉ trẻ con mới làm, vô cùng nhàm chán."
" Em còn chưa nói cho tôi thì làm sao biết tôi không có hứng thú. Nguyễn Ưu, bất kể em làm cái gì thì tôi đều cảm thấy hứng thú."
Lời tâm tình của Lục Quan Triều đến bất ngờ không kịp phòng bị, khiến cho lòng Nguyễn Ưu trống rỗng, nhưng Lục Quan Triều lại nhéo nhéo mặt của cậu và bảo: " Đợi khi nào em muốn kể thì kể tiếp cho tôi biết nhé. Tôi phải đi làm rồi, mau vào nhà đi, ngoài hành lang lạnh lắm."
Nguyễn Ưu ôm lấy mặt rồi quay vào nhà, Kiều Nhiễm trông thấy dáng vẻ đó của cậu liền hỏi: " Sao lại như người mất hồn thế kia?". Lúc này Nguyễn Ưu mới phản ứng được là Kiều Nhiễm đã bán đứng mình, không nhịn được oán giận Kiều Nhiễm nhanh mồm nhanh miệng, chuyện gì cũng nói cho Lục Quan Triều.
Nhưng Kiều Nhiễm lại nói: " Cái thằng bé này, con đem mình giấu đi quá kĩ rồi. Con không nói cho Lục Quan Triều thì làm sao Lục Quan Triều biết được con là kiểu người như thế nào và trong lòng con đang nghĩ gì. Con phải nói với nó để nó có cơ hội hiểu con hơn chứ."
Nguyễn Ưu không lên tiếng, Kiều Nhiễm híp mắt và liếc cậu: " Ưu Ưu, con thích Lục Quan Triều đúng không."
Nguyễn Ưu lại bị hỏi đến ngây người, Kiều Nhiễm nói tiếp: " Không có chuyện nào của con là có thể giấu được mama đâu. Con thích nó và sợ lộ ra khuyết điểm ở trước mặt nó, cho nên chuyện gì cũng không dám nói. Nhưng chẳng lẽ con không muốn nó hiểu con hơn và khiến cho nó cũng thích con hay sao?." Nguyễn Ưu nhớ đến sự dịu dàng và quan tâm của Lục Quan Triều từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, cậu lắp bắp: " Anh ấy cũng rất thích con."
Kiều Nhiễm không nhịn được mắng cậu: " Vậy thì chẳng phải càng khiến nó thích con hơn và thích con nhất sao?. Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của con kìa, lại đây ăn một chút đi, vừa rồi có Lục Quan Triều ở đây, mẹ thấy con chỉ cắm đầu ăn cơm còn không dám mở miệng nữa là."
Nguyễn Ưu ngồi vào bàn và ăn sáng, Kiều Nhiễm lại hỏi cậu: " Con đã làm lành với Lục Quan Triều rồi thì con tính dọn về bên kia hay là tiếp tục sống ở đây."
Đây là câu hỏi thứ hai khiến cho Nguyễn Ưu ngẩn cả người, một lúc lâu sau cậu mới đáp: " Con muốn ở lại nhà mình."
Giống như những lời hồi sáng Kiều Nhiễm đã từng nói với Lục Quan Triều khi họ cùng ăn cơm, cho dù nhà của Lục Quan Triều có lớn có đẹp đến đâu đi chăng nữa, thì sau cùng Nguyễn Ưu vẫn chỉ coi nơi đó là nhà của Lục Quan Triều, nhà ba mẹ mới là nhà của cậu.
Kiều Nhiễm gật đầu và nói: " Vậy cũng tốt, con ở nhà mình thì mama cũng có thể chăm sóc tốt cho con được. Để Lục Quan Triều chăm sóc cho con thì mama vẫn còn chưa yên tâm lắm đâu."
Buổi tối, Lục Quan Triều tới đón Nguyễn Ưu đi ăn sau khi tan làm, Nguyễn Ưu e dè nhắc đến chuyện này với Lục Quan Triều ở trên xe. Cứ tưởng rằng Lục Quan Triều sẽ không vui, nhưng ai ngờ Lục Quan Triều lại thông tình đạt lí, anh vung tay lên, tỏ ý ủng hộ và thấu hiểu.
Vào lúc Nguyễn Ưu chuẩn bị nói lời cảm ơn thì Lục Quan Triều lại nói: " Nhưng chúng ta không thể xa nhau quá lâu, cho nên tôi định là sẽ chuyển tới ở cùng với em. Mặc dù có ba mẹ chăm sóc cho em, nhưng em cũng không thể thiếu tin tức tố, đúng không."
Nguyễn Ưu không ngờ rằng Lục Quan Triều có thể làm như thế, cậu ngốc nghếch mà kêu A! một tiếng, Lục Quan Triều cười rộ lên: " Được rồi, đi ăn thôi."
Xe của Lục Quan Triều đang đậu ở trước một quán tôm càng cay, Nguyễn Ưu víu cửa sổ xe kinh ngạc thốt lên một tiếng, cậu quay đầu lại nhìn về phía Lục Quan Triều. Lục Quan Triều cởi dây an toàn cho cậu rồi bảo: " Hôm nay tôi đã đến bệnh viện hỏi bác sĩ, bác sĩ nói là ăn một ít thì không sao, nhưng không thể ăn nhiều, cũng không thể ăn quá mặn. Xuống xe thôi."
Nguyễn Ưu xuống xe và đi theo sau Lục Quan Triều, nhìn theo bóng lưng của anh, đột nhiên có chút cảm động. Trong một ngày, Lục Quan Triều không chỉ phải về nhà thu dọn hành lý, mà còn đến bệnh viện để hỏi ý kiến của bác sĩ cho cậu. Hóa ra cuộc sống hôn nhân bình thường là như thế này sao, Nguyễn Ưu hơi có cảm giác thấy được cầu vồng sau cơn mưa, cậu xoa xoa chóp mũi, hai ba bước đã đuổi kịp Lục Quan Triều.
Trong bữa ăn, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đã trò chuyện rất nhiều, bầu không khí rất tốt. Cuối cùng, Nguyễn Ưu cắn đầu đũa bàn bạc với Lục Quan Triều: " Chồng ơi, mấy ngày nữa em muốn đến Tâm An làm việc."
Công việc trước đây của Nguyễn Ưu ở Tâm An đã ngừng lại. Sau khi cậu nằm viện đã xin Thẩm Lương phê duyệt cho nghỉ dài hạn, vì thế liền bị Thẩm Lương chế giễu một trận, ý là có người bình thường nào mới đi làm có mấy ngày đã xin nghỉ, nể mặt của anh ta, bỏ qua cho cậu.
Nguyễn Ưu biết, Thẩm Lương đoán rằng chẳng qua là cuộc hôn nhân cậu và Lục Quan Triều phát ra tín hiệu báo động nên mới nhất thời nổi lên hứng thú, bởi vậy cũng không để ý Nguyễn Ưu làm cái gì, nhưng Nguyễn Ưu thực sự cảm thấy mình nên làm một chút việc. Thẩm Lương cho cậu nghỉ phép một tháng, tính toán thời gian cũng sắp đến rồi, Nguyễn Ưu chuẩn bị tiếp tục trở lại Tâm An làm việc, nhưng điều kiện quyết định trước hết là Lục Quan Triều phải biết trước đã.
Lục Quan Triều nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, anh hỏi: " Tâm An? Tâm An của nhà Thẩm Lương?." Nguyễn Ưu gật đầu đáp: " Vào khoảng thời gian trước, em.... em tưởng rằng chúng ta sẽ ly hôn, cho nên em muốn tìm việc gì đó để tự nuôi sống bản thân. Sau khi nằm viện đã xin nghỉ một thời gian, bây giờ cũng nên trở lại rồi."
Sắc mặt của Lục Quan Triều có chút phức tạp, rất lâu sau anh mới nói: " Hôm qua vừa nói xong, chúng ta sẽ không ly hôn, sao em còn muốn đi làm."
Nguyễn Ưu đáp: " Có chút việc để làm cũng rất thú vị mà, em ở không trong nhà thấy chán lắm."
Lục Quan Triều gật đầu thấu hiểu, anh có thể hiểu được tâm trạng của Nguyễn Ưu, anh bảo: " Vậy cũng được, đi thôi, chỉ là đừng để bản thân quá mệt mỏi."
__________________________________________
☆ Lời tác giả: Thực ra Lục Quan Triều đã thích Nguyễn Ưu qua từng ngày, nhưng hắn... Chậc!
Đánh dấu tạm thời bằng cách cắn vào tuyến thể đương nhiên sẽ không giấu được ba mẹ của Nguyễn Ưu, chưa kể mùi của tin tức tố thì làm sao có thể bị một cánh cửa phòng vệ sinh nho nhỏ chặn lại.
Chờ sau khi phục hồi tinh thần, Nguyễn Ưu không khỏi thầm mắng mình vừa rồi bị mê muội đầu óc.
Ngay sau đó, Nguyễn Ưu liền nghe thấy tiếng gọi của Kiều Nhiễm ở trong phòng khách: " Ưu Ưu và Quan Triều đi ra ăn một ít hoa quả đi."
Lục Quan Triều chậm rì rì theo sau Nguyễn Ưu đi ra khỏi nhà vệ sinh, ba mẹ đã không còn ở phòng khách, vì để tránh cho đôi vợ chồng trẻ cảm thấy bối rối, cho nên bọn họ đã về phòng của mình.
Trên bàn trà bày một đĩa hoa quả mới cắt, trên ghế salon còn đặt một bộ chăn nệm đã chuẩn bị sẵn cho Lục Quan Triều.
Lục Quan Triều được phép ở lại trong nhà qua đêm với Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu biết rõ trong lòng mình rằng ba mẹ mong cậu và Lục Quan Triều hòa giải. Thứ nhất, bọn họ không hiểu hết những mâu thuẫn giữa Lục Quan Triều và cậu. Thứ hai, đối với omega đã được đánh dấu sau khi kết hôn mà nói, có alpha bầu bạn sẽ tốt hơn nhiều.
Thật ra Nguyễn Ưu vẫn chưa thể hoàn toàn giải tỏa những khúc mắc ở trong lòng, nhưng Lục Quan Triều đã thừa nhận sai lầm của mình, và Nguyễn Ưu cũng không nỡ nhẫn tâm với anh.
Nguyễn Ưu cảm thấy mình đã làm sai lệch trọng điểm, nguyên do cậu tức giận không chỉ là vì Lục Quan Triều đi làm giám định, mà còn là vì sau khi Lục Quan Triều nhận được kết quả lại không về nhà nữa, cho nên trong lòng cậu dần dần nguội lạnh.
Nhưng bây giờ cả hai người bọn họ đều không hẹn mà cùng tránh né điểm này. Nguyễn Ưu nghĩ rằng có lẽ đúng như lời mẹ từng nói, trong hôn nhân luôn có người phải cúi đầu, và cần có một chút nghị lực bỏ qua cho xong chuyện, nếu cứ tính toán chi li thì sẽ không sống nổi với nhau.
Lục Quan Triều nằm trên giường của Nguyễn Ưu, anh ôm Nguyễn Ưu vào lòng. Giường của Nguyễn Ưu không quá lớn nhưng rất mềm, Lục Quan Triều ôm Nguyễn Ưu, hai người cùng nhau vùi trong chiếc chăn mềm mại.
" Ưu Ưu có thích ngủ trên một chiếc giường êm ái hơn không."
Lục Quan Triều nói rất chắc chắn: " Cái ở nhà tôi sẽ đổi sang loại giường mềm, để em có thể nằm thoải mái hơn."
Nguyễn Ưu buồn ngủ, có lẽ là do lần trước dùng thuốc, cậu trở nên thèm ngủ hơn nên mơ mơ màng màng nói: " Dày dặn, có cảm giác an toàn."
Lục Quan Triều nhìn vào gò má khi chìm vào giấc ngủ của Nguyễn Ưu, trong lòng trào dâng một cảm giác dịu dàng và hạnh phúc chưa từng có. Nguyễn Ưu nói rằng sẽ không ly hôn, Lục Quan Triều thở phào nhẹ nhõm, anh nhận ra mình rất sợ mất đi Nguyễn Ưu. Lục Quan Triều chống nửa người dậy và đặt một nụ hôn lên gò má cậu.
Dường như Nguyễn Ưu đã tỉnh giấc, cậu đột nhiên hỏi: " Lục Quan Triều, anh thích loại tin tức tố nào?." Lục Quan Triều sững sờ một lúc, sau đó mới đáp: " Thích tin tức tố của em."
Tiếng cười của Nguyễn Ưu bị chiếc chăn bông dày che đi, cậu mệt mỏi bảo: " Được rồi, ngủ đi."
Sáng hôm sau, khi Lục Quan Triều rời giường chuẩn bị đi làm thì Nguyễn Ưu cũng dậy theo. Cậu dụi mắt rồi ngồi dậy nhìn chiếc áo sơ mi của Lục Quan Triều vắt trên lưng ghế, trông có vẻ hơi tội nghiệp.
" Trong nhà không có đồ thay, hôm qua cũng chưa kịp là ủi. Hôm nay anh phải mặc áo sơ mi cũ đi làm rồi."
Nguyễn Ưu lẩm bẩm, vừa buồn ngủ, vừa không đành lòng.
Mới vừa ngủ dậy mà Nguyễn Ưu đã cằn nhằn, Lục Quan Triều thấy thích vô cùng. Anh nâng khuôn mặt của cậu lên rồi cắn một miếng vào đôi má thịt và cười nói: " Có đồ. Tôi vẫn luôn để nó ở trong xe, chỉ chờ một ngày nào đó có thể sử dụng đây."
Nghe Lục Quan Triều nói như vậy, Nguyễn Ưu có chút thẹn thùng, đỏ mặt lên đến mang tai, hồi lâu sau cậu mới rặn ra được một câu: " Anh được lắm."
Lục Quan Triều mỉm cười, anh ôm lấy Nguyễn Ưu rồi xỏ dép cho cậu, dỗ cậu đi rửa mặt và ăn sáng.
" Phải ăn uống đúng giờ, bỏ bữa không tốt cho sức khỏe đâu. Buổi tối tôi sẽ tan làm sớm một chút, rồi đưa em đi ăn món khác để thay đổi khẩu vị, được không?"
Nguyễn Ưu đang đánh răng, bàn chải điện vang lên tiếng vo vo, cậu nhắm mắt đưa tay chống nạnh, không biết là đang ngủ gật hay đang suy nghĩ. Phải một lúc lâu sau cậu mới đáp: " Vậy thì em muốn ăn Tôm càng cay (1)."
(1) Tôm càng cay (麻辣小, málà xiǎolóngxiā hoặc 麻小, máxiǎo)
Lục Quan Triều đưa cốc nước súc miệng đến bên miệng của Nguyễn Ưu rồi bảo: " Nếu là Tôm càng cay thì tôi phải hỏi bác sĩ đã, bác sĩ nói em có thể ăn thì em mới được ăn. Em cứ nghĩ kỹ trước đi, có muốn ăn gì khác không?"
Nguyễn Ưu vừa súc miệng, vừa nghĩ rằng mình không thể lúc nào cũng chiều theo ý của Lục Quan Triều, nên cậu đáp: " Không được ăn Tôm càng cay thì em không ăn nữa."
Lục Quan Triều cũng rất kiên trì: " Chuyện khác thì rất dễ nói, nhưng mà Ưu Ưu, em vừa mới xuất viện, những việc này không thể qua loa được.
Nếu em thực sự muốn ăn thì đợi bác sĩ gật đầu đã, lúc đó em muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, có được không?." Suy cho cùng Nguyễn Ưu cũng không phải là kiểu người cố tình gây sự, làm loạn hai lần như vậy liền đình chiến, cậu rửa mặt xong thì đi cùng Lục Quan Triều đến phòng ăn để ăn sáng.
Nguyễn Thạch An đã đi làm, cho nên bữa sáng thịnh soạn đã được Kiều Nhiễm chuẩn bị xong từ sớm. Nguyễn Ưu ngồi xuống bàn ăn, Kiều Nhiễm đưa cho cậu một ly sữa trước.
" Ưu Ưu thích ngủ nướng như thế, có phải lúc ở nhà cũng không chuẩn bị bữa sáng cho Quan Triều không?." Kiều Nhiễm hỏi.
Lục Quan Triều ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Ưu, thấy vẻ mặt xấu hổ đến không uống nổi sữa của Nguyễn Ưu, anh vươn tay ra định uống thay cậu, nghe vậy thì cười nói: " Ở nhà con có một dì chuẩn bị một ngày ba bữa cơm, Ưu Ưu cũng không hẳn là rất thích ngủ nướng."
Kiều Nhiễm lại nói tiếp: " Đó là ở nhà của con nên thằng bé thấy ngại thôi. Từ khi về nhà, ngày nào nó cũng ngủ nướng đấy. Không ngủ ở trước mặt con, có lẽ là vì sợ con nghĩ rằng nó quá lười biếng."
Nguyễn Ưu bị Kiều Nhiễm kể lể, cậu bất mãn mà kêu một tiếng mẹ, nhưng lại bị Lục Quan Triều liếc xéo với một nụ cười và trêu ghẹo: " Cũng không hẳn là quá lười ạ, Ưu Ưu rất ngoan."
Kiều Nhiễm ngồi sang một bên và bảo: " Thế thì con vẫn chưa thực sự hiểu Ưu Ưu rồi. Hồi còn bé, nó theo Thẩm Lương lén lút trốn vào nhà máy của Tâm An, rồi bị bảo vệ của Tâm An phát hiện, còn tưởng rằng có trộm lẻn vào, suýt chút nữa thì báo cảnh sát."
Làm sao Lục Quan Triều biết được Nguyễn Ưu còn làm những chuyện này, nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, anh đáp: " Còn có chuyện như vậy ạ?." Thấy Lục Quan Triều nổi lên hứng thú và còn muốn hỏi thêm mấy câu, Nguyễn Ưu liền vội vã cắt ngang, vừa bảo Kiều Nhiễm đừng nói nữa, vừa thúc giục Lục Quan Triều đi làm.
Lục Quan Triều buồn cười bị Nguyễn Ưu đẩy ra ngoài cửa, anh vẫn còn đang đi dép lông đây này. Nguyễn Ưu bị Lục Quan Triều đưa tay ra kéo nên cậu cũng bị kéo theo ra ngoài cửa.
" Ăn cũng không để cho tôi được ăn ngon miệng. Nguyễn Ưu, sao về nhà em lại trở nên ngang ngược như vậy." Lục Quan Triều nói.
Nguyễn Ưu chột dạ không thôi, đảo đảo mắt, cậu đáp: " Là vì em sợ anh đến muộn thôi mà. Từ đây đến công ty hơi bất tiện, lại còn tắc đường, đợi lát nữa sẽ bị kẹt ở trên đường không di chuyển được đâu. Anh nên xuất phát sớm một chút."
Lục Quan Triều cười bảo: " Có thật không?." Nguyễn Ưu gật đầu giống như gà con mổ thóc, Lục Quan Triều đột nhiên hỏi một câu trí mạng: " Hồi em còn bé nghịch ngợm như vậy, tại sao từ trước đến giờ tôi lại không biết nhỉ. Còn có chuyện gì nữa không, kể cho tôi nghe đi."
Nguyễn Ưu không kịp đề phòng, không nghĩ ra nên trả lời thế nào. Lục Quan Triều lại không vội, anh đứng cùng Nguyễn Ưu trong hành lang, khoanh tay và chờ cậu trả lời. Nguyễn Ưu đành phải nói: " Anh sẽ không cảm thấy hứng thú đâu. Đều là mấy chuyện chỉ trẻ con mới làm, vô cùng nhàm chán."
" Em còn chưa nói cho tôi thì làm sao biết tôi không có hứng thú. Nguyễn Ưu, bất kể em làm cái gì thì tôi đều cảm thấy hứng thú."
Lời tâm tình của Lục Quan Triều đến bất ngờ không kịp phòng bị, khiến cho lòng Nguyễn Ưu trống rỗng, nhưng Lục Quan Triều lại nhéo nhéo mặt của cậu và bảo: " Đợi khi nào em muốn kể thì kể tiếp cho tôi biết nhé. Tôi phải đi làm rồi, mau vào nhà đi, ngoài hành lang lạnh lắm."
Nguyễn Ưu ôm lấy mặt rồi quay vào nhà, Kiều Nhiễm trông thấy dáng vẻ đó của cậu liền hỏi: " Sao lại như người mất hồn thế kia?". Lúc này Nguyễn Ưu mới phản ứng được là Kiều Nhiễm đã bán đứng mình, không nhịn được oán giận Kiều Nhiễm nhanh mồm nhanh miệng, chuyện gì cũng nói cho Lục Quan Triều.
Nhưng Kiều Nhiễm lại nói: " Cái thằng bé này, con đem mình giấu đi quá kĩ rồi. Con không nói cho Lục Quan Triều thì làm sao Lục Quan Triều biết được con là kiểu người như thế nào và trong lòng con đang nghĩ gì. Con phải nói với nó để nó có cơ hội hiểu con hơn chứ."
Nguyễn Ưu không lên tiếng, Kiều Nhiễm híp mắt và liếc cậu: " Ưu Ưu, con thích Lục Quan Triều đúng không."
Nguyễn Ưu lại bị hỏi đến ngây người, Kiều Nhiễm nói tiếp: " Không có chuyện nào của con là có thể giấu được mama đâu. Con thích nó và sợ lộ ra khuyết điểm ở trước mặt nó, cho nên chuyện gì cũng không dám nói. Nhưng chẳng lẽ con không muốn nó hiểu con hơn và khiến cho nó cũng thích con hay sao?." Nguyễn Ưu nhớ đến sự dịu dàng và quan tâm của Lục Quan Triều từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, cậu lắp bắp: " Anh ấy cũng rất thích con."
Kiều Nhiễm không nhịn được mắng cậu: " Vậy thì chẳng phải càng khiến nó thích con hơn và thích con nhất sao?. Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của con kìa, lại đây ăn một chút đi, vừa rồi có Lục Quan Triều ở đây, mẹ thấy con chỉ cắm đầu ăn cơm còn không dám mở miệng nữa là."
Nguyễn Ưu ngồi vào bàn và ăn sáng, Kiều Nhiễm lại hỏi cậu: " Con đã làm lành với Lục Quan Triều rồi thì con tính dọn về bên kia hay là tiếp tục sống ở đây."
Đây là câu hỏi thứ hai khiến cho Nguyễn Ưu ngẩn cả người, một lúc lâu sau cậu mới đáp: " Con muốn ở lại nhà mình."
Giống như những lời hồi sáng Kiều Nhiễm đã từng nói với Lục Quan Triều khi họ cùng ăn cơm, cho dù nhà của Lục Quan Triều có lớn có đẹp đến đâu đi chăng nữa, thì sau cùng Nguyễn Ưu vẫn chỉ coi nơi đó là nhà của Lục Quan Triều, nhà ba mẹ mới là nhà của cậu.
Kiều Nhiễm gật đầu và nói: " Vậy cũng tốt, con ở nhà mình thì mama cũng có thể chăm sóc tốt cho con được. Để Lục Quan Triều chăm sóc cho con thì mama vẫn còn chưa yên tâm lắm đâu."
Buổi tối, Lục Quan Triều tới đón Nguyễn Ưu đi ăn sau khi tan làm, Nguyễn Ưu e dè nhắc đến chuyện này với Lục Quan Triều ở trên xe. Cứ tưởng rằng Lục Quan Triều sẽ không vui, nhưng ai ngờ Lục Quan Triều lại thông tình đạt lí, anh vung tay lên, tỏ ý ủng hộ và thấu hiểu.
Vào lúc Nguyễn Ưu chuẩn bị nói lời cảm ơn thì Lục Quan Triều lại nói: " Nhưng chúng ta không thể xa nhau quá lâu, cho nên tôi định là sẽ chuyển tới ở cùng với em. Mặc dù có ba mẹ chăm sóc cho em, nhưng em cũng không thể thiếu tin tức tố, đúng không."
Nguyễn Ưu không ngờ rằng Lục Quan Triều có thể làm như thế, cậu ngốc nghếch mà kêu A! một tiếng, Lục Quan Triều cười rộ lên: " Được rồi, đi ăn thôi."
Xe của Lục Quan Triều đang đậu ở trước một quán tôm càng cay, Nguyễn Ưu víu cửa sổ xe kinh ngạc thốt lên một tiếng, cậu quay đầu lại nhìn về phía Lục Quan Triều. Lục Quan Triều cởi dây an toàn cho cậu rồi bảo: " Hôm nay tôi đã đến bệnh viện hỏi bác sĩ, bác sĩ nói là ăn một ít thì không sao, nhưng không thể ăn nhiều, cũng không thể ăn quá mặn. Xuống xe thôi."
Nguyễn Ưu xuống xe và đi theo sau Lục Quan Triều, nhìn theo bóng lưng của anh, đột nhiên có chút cảm động. Trong một ngày, Lục Quan Triều không chỉ phải về nhà thu dọn hành lý, mà còn đến bệnh viện để hỏi ý kiến của bác sĩ cho cậu. Hóa ra cuộc sống hôn nhân bình thường là như thế này sao, Nguyễn Ưu hơi có cảm giác thấy được cầu vồng sau cơn mưa, cậu xoa xoa chóp mũi, hai ba bước đã đuổi kịp Lục Quan Triều.
Trong bữa ăn, Nguyễn Ưu và Lục Quan Triều đã trò chuyện rất nhiều, bầu không khí rất tốt. Cuối cùng, Nguyễn Ưu cắn đầu đũa bàn bạc với Lục Quan Triều: " Chồng ơi, mấy ngày nữa em muốn đến Tâm An làm việc."
Công việc trước đây của Nguyễn Ưu ở Tâm An đã ngừng lại. Sau khi cậu nằm viện đã xin Thẩm Lương phê duyệt cho nghỉ dài hạn, vì thế liền bị Thẩm Lương chế giễu một trận, ý là có người bình thường nào mới đi làm có mấy ngày đã xin nghỉ, nể mặt của anh ta, bỏ qua cho cậu.
Nguyễn Ưu biết, Thẩm Lương đoán rằng chẳng qua là cuộc hôn nhân cậu và Lục Quan Triều phát ra tín hiệu báo động nên mới nhất thời nổi lên hứng thú, bởi vậy cũng không để ý Nguyễn Ưu làm cái gì, nhưng Nguyễn Ưu thực sự cảm thấy mình nên làm một chút việc. Thẩm Lương cho cậu nghỉ phép một tháng, tính toán thời gian cũng sắp đến rồi, Nguyễn Ưu chuẩn bị tiếp tục trở lại Tâm An làm việc, nhưng điều kiện quyết định trước hết là Lục Quan Triều phải biết trước đã.
Lục Quan Triều nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, anh hỏi: " Tâm An? Tâm An của nhà Thẩm Lương?." Nguyễn Ưu gật đầu đáp: " Vào khoảng thời gian trước, em.... em tưởng rằng chúng ta sẽ ly hôn, cho nên em muốn tìm việc gì đó để tự nuôi sống bản thân. Sau khi nằm viện đã xin nghỉ một thời gian, bây giờ cũng nên trở lại rồi."
Sắc mặt của Lục Quan Triều có chút phức tạp, rất lâu sau anh mới nói: " Hôm qua vừa nói xong, chúng ta sẽ không ly hôn, sao em còn muốn đi làm."
Nguyễn Ưu đáp: " Có chút việc để làm cũng rất thú vị mà, em ở không trong nhà thấy chán lắm."
Lục Quan Triều gật đầu thấu hiểu, anh có thể hiểu được tâm trạng của Nguyễn Ưu, anh bảo: " Vậy cũng được, đi thôi, chỉ là đừng để bản thân quá mệt mỏi."
__________________________________________
☆ Lời tác giả: Thực ra Lục Quan Triều đã thích Nguyễn Ưu qua từng ngày, nhưng hắn... Chậc!