Chương 38: Anh yêu em!
Vừa nghe qua đã biết Doãn Tư Nghị có sẵn mưu đồ đen tối, Tuệ Ngọc nắm chặt dây an toàn nhất quyết không sa vào cái bẫy đang giăng ngay trước mắt.
- Chúng ta nói chuyện ở trên xe được rồi, nếu anh không muốn nghe thì cũng chẳng sao cả, em không có lỗi thì việc gì phải chịu tội với anh!
Cửa xe chỉ mới hé ra đã đóng mạnh trở về, Doãn Tư Nghị nghiêng đầu nhìn cô, ở ngay tim như có thứ gì đang cào cấu, khiến đôi mày tằm đâu sát vào nhau.
- Em không có lỗi sao? Vậy chắc là em nghĩ chuyện người khác sang nhà hỏi cưới em là bình thường, em giấu giếm anh để họ trơn tru gọi em bằng vợ cũng là đương nhiên à?
- Giấu giếm gì chứ? Chẳng qua là em đang đợi xác nhận với mẹ mà thôi, cũng đâu phải do em gật đầu bảo người ta đem sính lễ qua nhà. Hơn nữa, em và anh cùng lắm chỉ là hàng xóm láng giềng, người ta hỏi cưới em còn phải thông qua anh sao?
Nói xong câu cuối Tuệ Ngọc mới hay mình dại quá, nhưng đã không còn cơ hội để cô sửa sai nữa rồi. Doãn Tư Nghị nghiêng người qua, hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt cô đến bỏng rát, hai mắt anh nheo lại giống như đang vắt cạn một liều thuốc gây tê, phong bế mọi cử động của cô, khiến tim như ngừng đập, tay chân thì lạnh cóng.
- Em vừa nói gì? Anh và em cùng lắm cũng chỉ là hàng xóm láng giềng sao? Cả việc sau này em yêu ai, em gả cho ai, anh đều không được quyền can dự à? Chương Tuệ Ngọc… vậy thì tối đêm qua giữa anh và em là cái gì? Chẳng lẽ em nghĩ “chuyện đó” chỉ là vui chơi qua đường nên không cần phải nhớ?
- Chuyện tối qua là do em say quá mà thôi…
Tuệ Ngọc nói nửa câu rồi im bặt, cô rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Doãn Tư Nghị giận đến mức phải bật cười để giải tỏa, anh cởi áo cảnh phục bỏ lại trên ghế, rồi giằng dây an toàn ra khỏi người cô, ngữ điệu nặng nề như đang bị tảng đá to đè trên lồng ngực.
- Tối qua là do em say nên mới lầm lỡ chứ gì? Được! Vậy thì hôm nay em tỉnh, anh sẽ làm cho em nhớ mãi không quên!
Tuệ Ngọc bị kéo ra khỏi xe mà hoàn toàn không có cơ hội vùng vẫy, Doãn Tư Nghị ném chìa khóa xe cho bảo vệ xong liền bế bổng cô lên đi thẳng một mạch vào khách sạn. Đứng trước quầy lễ tân, Tuệ Ngọc cố gắng giằng co nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay anh, đến khi bị kéo lên phòng cô vẫn bị thất thế.
- Doãn Tư Nghị! Em không muốn!
Cô bước thụt lùi, giương cặp mắt kháng cự về phía Doãn Tư Nghị, anh trượt ngón tay lên cúc áo gỡ ra từng cái, giọng nói uy nghiêm, lãnh đạm vô tình.
- Em phải muốn!
Tuệ Ngọc hoảng hốt loay hoay tìm đường trốn nhưng nhanh chóng bị anh tóm về đẩy ngã lên giường, cô ngước lên nhìn anh đầy căng thẳng, âm nỉ non như mèo con vô thức tuôn ra:
- Chú à… Tha cho cháu đi…
Anh tì gối ở hai bên hông của cô, ném áo sơ mi xuống giường, yết hầu căng bóng như hòn lửa. Khom người xuống, anh vân vê đôi môi hồng nhạt, mím nhẹ môi mình, ánh mắt lóe lên một tia thích thú:
- Bình thường tiếng “chú” này thật sự rất chướng tai, nhưng hôm nay nghe được trên giường… anh lại cảm thấy rất tình thú. Em gọi đi, hét to thêm nữa cũng được!
Doãn Tư Nghị nằm trên thân cô, ngậm mút lấy cánh môi trơn lạnh khi nửa câu khước từ còn chưa tròn vành rõ chữ, vươn đầu lưỡi ướt chạm vào hàm răng ngọc, tay luồn vào trong áo bóp lấy bầu ngực buộc cô phải tách hai hàm răng ra.
Quấn lấy đầu lưỡi mềm, hơi ấm cả hai trượt dài xuống cổ họng rồi lan ra toàn thân tạo thành một cảm giác thống khoái lâng lâng tê dại. Tuệ Ngọc càng kháng cự càng trở nên yếu ớt, chút tự tôn còn sót lại nhắc nhở cô chuyện yêu đương chưa rõ ràng thì đừng nên trao thân gửi phận, cô đã rất sợ hãi cho đến khi Doãn Tư Nghị ngậm lấy vành tai cô, thì thầm bằng hơi thở dốc ngọt ngào:
- Tuệ Ngọc, anh yêu em.
Anh dời môi xuống cằm, mút mạnh, cái hôn rơi xuống cổ, để lại từng vết tích, môi lạnh đảo quanh ngực, dừng trên chóp đầu nhỏ màu hồng nhạt, trước mắt cô trở nên mơ hồ, lạc lối, rồi buông xuôi…
Âm thanh mê muội khe khẽ vang lên, Doãn Tư Nghị càng di chuyển càng xuống thấp, cho đến khi trượt đến vùng hạ vị, ném quần áo vướng víu trên người đi, chiếc mũi cao thanh tú liền cọ thẳng vào lãnh địa cấm của cô.
Tuệ Ngọc giật thót người vội vàng chống tay ngồi dậy, cô trừng mắt nhìn mái tóc ngắn của anh đang nhấp nhô giữa hai chân mình. Cô sắp khóc tới nơi, càng cố thụt lùi thì càng dính chặt, anh đè bụng dưới của cô xuống, vươn đầu lưỡi vào thêm sâu hơn.
- Chú…
Loại khoái cảm điên cuồng giết chết não bộ của cô, từng đợt sóng ngầm dâng ngược lên trên khiến cô không kiềm chế được những tiếng rên rỉ. Doãn Tư Nghị nhếch đuôi mắt nhìn cô, giữ yên khoảng cách giữa môi và da thịt ướt át, khàn giọng hỏi:
- Tuệ Ngọc, anh là gì của em?
Cổ họng Tuệ Ngọc khô khốc, muốn nuốt xuống cũng chẳng có thứ gì để nuốt, cô lắc đầu cắn môi nhất quyết không hé nửa lời. Doãn Tư Nghị đưa ngón tay vào sâu bên trong cô càn quấy khiến cô như sống dở chết dở, tông giọng trầm ấm vọng từ dưới lên trên càng thêm uy lực:
- Tuệ Ngọc!
- Chú…
- Gọi bằng tên của anh!
- Tư… Tư Nghị…
Tuệ Ngọc khổ sở uốn éo thân người, khắp vùng hạ vị như sắp nổ tung, anh đưa ngón tay sâu hơn, khoé môi ươn ướt kiên nhẫn lặp lại câu hỏi thêm lần nữa:
- Anh là gì của em?
- Người yêu! Là người yêu của anh…
Dứt lời, một đợt dâng trào tuôn ướt ngón tay anh, nhỏ giọt ồ ạt xuống ga nệm khiến cô thoi thóp như sắp tắt thở. Doãn Tư Nghị mỉm cười, đứng bật dậy ném quần áo trên người đi rồi quỳ xuống giữa đôi chân còn run rẩy của cô, đẩy mạnh vào. Anh ngửa đầu thở hắt ra, tiếng “ư a” từ miệng phát ra cô càng thêm rõ, anh cắn môi, kéo bàn tay của cô đặt lên ngực trần của mình, nhấp nhô điên loạn.
Từng hồi, từng đợt, cảm giác khoan khoái dâng cao, chồng lấn lên nhau, lan tràn khắp cơ thể. Điều hòa đang mở, mà mồ hôi cả hai chảy ròng, hòa quyện vào nhau tạo thành hương mê tình chất ngất. Anh khom xuống nắm lấy vai cô thúc từng cú thật uy lực, cơn đê mê luyến ái kéo dài rồi dừng lại khi thân thể cả hai đồng loạt co giật sảng khoái.
Tuệ Ngọc còn chưa kịp sửa lại dáng nằm đã bị Doãn Tư Nghị kéo xuống chiếc ghế gỗ ở cạnh cửa sổ. Anh đặt điện thoại ngay bên cạnh, chẳng biết để làm gì, cô liếc mắt sang, môi chưa được hé, anh đã nhấn mông của cô xuống, nuốt trọn “vật” sừng sững giữa hai chân anh.
Cơn kích tình chưa kịp hạ đã trào dâng, trên chiếc ghế hẹp cả hai hăng say không ngưng nghỉ, trong lúc thống khoái sắp đạt đến đỉnh điểm, Doãn Tư Nghị vươn tay nắm lấy cổ cô, gấp gáp hỏi:
- Tuệ Ngọc, nói cho anh biết, em muốn gả cho ai?
Lần này nàng thỏ nhỏ không còn e dè ngượng ngùng nữa, cô nhún nhảy nhịp nhàng trên người anh, hét đến lạc cả giọng:
- Em muốn gả cho anh! Chỉ muốn gả cho Doãn Tư Nghị!
Thanh âm trong trẻo của cô và “con sóng” dưới thân cùng nhau ồ ạt. Tuệ Ngọc đổ rạp lên vai Doãn Tư Nghị, thở dốc bên tai anh. Anh vuốt nhẹ tấm lưng thon mịn, hôn lên mái tóc thơm hương tình nồng, vuốt từng đợt dịu dàng xoa dịu trái tim non.
- Anh nhất định sẽ cưới em! Đời này chỉ muốn lấy em làm vợ!
Ninh Châu hôm nay không mưa, nhưng trong lòng cả hai đều vương nặng hạt, chẳng phải hạt sầu buồn, mà là “tình” chất đống ở trong tim…
Đêm còn dài, hương yêu còn nồng đượm, nhưng vì cả hai còn phải về nhà nên “cuộc vui” đành tạm thời ngắt quãng. Hai người tắm rửa rồi rời khỏi khách sạn, suốt đoạn đường Tuệ Ngọc đều quay mặt ra cửa xe lặng thinh. Doãn Tư Nghị đoán là cô đang “vật lộn” với những cắn rứt trong lương tâm liền gõ gõ trên vô lăng, nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Từ nay về sau, nếu em còn có ý định chối bỏ mối quan hệ của hai chúng ta, thì đừng trách anh không niệm tình hai mươi mấy năm quen biết. Anh có chứng cứ để em không thể chối cãi đấy nhé!
- Gì chứ?
Tuệ Ngọc mím môi, thái độ chuyển sang cáu gắt. Doãn Tư Nghị cười cười tỏ ra thần thần bí bí khiến cô tò mò cả buổi, quên mất luôn chuyện phải mua thuốc ngừa thai.
Về đến nhà đã gần mười hai giờ khuya, phòng khách nhà Tuệ Ngọc đã tắt đèn, cô còn tưởng mẹ mình đã ngủ. Doãn Tư Nghị kéo cô qua hôn một cái, còn chưa kịp dặn dò tối nay anh sẽ sang phòng, thì lại vô tình nhìn thấy Doãn Minh từ bên trong nhà của Tuệ Ngọc đi ra, áo quần trên người ông đều hở hang xộc xệch.
- Chúng ta nói chuyện ở trên xe được rồi, nếu anh không muốn nghe thì cũng chẳng sao cả, em không có lỗi thì việc gì phải chịu tội với anh!
Cửa xe chỉ mới hé ra đã đóng mạnh trở về, Doãn Tư Nghị nghiêng đầu nhìn cô, ở ngay tim như có thứ gì đang cào cấu, khiến đôi mày tằm đâu sát vào nhau.
- Em không có lỗi sao? Vậy chắc là em nghĩ chuyện người khác sang nhà hỏi cưới em là bình thường, em giấu giếm anh để họ trơn tru gọi em bằng vợ cũng là đương nhiên à?
- Giấu giếm gì chứ? Chẳng qua là em đang đợi xác nhận với mẹ mà thôi, cũng đâu phải do em gật đầu bảo người ta đem sính lễ qua nhà. Hơn nữa, em và anh cùng lắm chỉ là hàng xóm láng giềng, người ta hỏi cưới em còn phải thông qua anh sao?
Nói xong câu cuối Tuệ Ngọc mới hay mình dại quá, nhưng đã không còn cơ hội để cô sửa sai nữa rồi. Doãn Tư Nghị nghiêng người qua, hơi thở nóng rực phả thẳng vào mặt cô đến bỏng rát, hai mắt anh nheo lại giống như đang vắt cạn một liều thuốc gây tê, phong bế mọi cử động của cô, khiến tim như ngừng đập, tay chân thì lạnh cóng.
- Em vừa nói gì? Anh và em cùng lắm cũng chỉ là hàng xóm láng giềng sao? Cả việc sau này em yêu ai, em gả cho ai, anh đều không được quyền can dự à? Chương Tuệ Ngọc… vậy thì tối đêm qua giữa anh và em là cái gì? Chẳng lẽ em nghĩ “chuyện đó” chỉ là vui chơi qua đường nên không cần phải nhớ?
- Chuyện tối qua là do em say quá mà thôi…
Tuệ Ngọc nói nửa câu rồi im bặt, cô rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Doãn Tư Nghị giận đến mức phải bật cười để giải tỏa, anh cởi áo cảnh phục bỏ lại trên ghế, rồi giằng dây an toàn ra khỏi người cô, ngữ điệu nặng nề như đang bị tảng đá to đè trên lồng ngực.
- Tối qua là do em say nên mới lầm lỡ chứ gì? Được! Vậy thì hôm nay em tỉnh, anh sẽ làm cho em nhớ mãi không quên!
Tuệ Ngọc bị kéo ra khỏi xe mà hoàn toàn không có cơ hội vùng vẫy, Doãn Tư Nghị ném chìa khóa xe cho bảo vệ xong liền bế bổng cô lên đi thẳng một mạch vào khách sạn. Đứng trước quầy lễ tân, Tuệ Ngọc cố gắng giằng co nhưng vẫn không thoát khỏi vòng tay anh, đến khi bị kéo lên phòng cô vẫn bị thất thế.
- Doãn Tư Nghị! Em không muốn!
Cô bước thụt lùi, giương cặp mắt kháng cự về phía Doãn Tư Nghị, anh trượt ngón tay lên cúc áo gỡ ra từng cái, giọng nói uy nghiêm, lãnh đạm vô tình.
- Em phải muốn!
Tuệ Ngọc hoảng hốt loay hoay tìm đường trốn nhưng nhanh chóng bị anh tóm về đẩy ngã lên giường, cô ngước lên nhìn anh đầy căng thẳng, âm nỉ non như mèo con vô thức tuôn ra:
- Chú à… Tha cho cháu đi…
Anh tì gối ở hai bên hông của cô, ném áo sơ mi xuống giường, yết hầu căng bóng như hòn lửa. Khom người xuống, anh vân vê đôi môi hồng nhạt, mím nhẹ môi mình, ánh mắt lóe lên một tia thích thú:
- Bình thường tiếng “chú” này thật sự rất chướng tai, nhưng hôm nay nghe được trên giường… anh lại cảm thấy rất tình thú. Em gọi đi, hét to thêm nữa cũng được!
Doãn Tư Nghị nằm trên thân cô, ngậm mút lấy cánh môi trơn lạnh khi nửa câu khước từ còn chưa tròn vành rõ chữ, vươn đầu lưỡi ướt chạm vào hàm răng ngọc, tay luồn vào trong áo bóp lấy bầu ngực buộc cô phải tách hai hàm răng ra.
Quấn lấy đầu lưỡi mềm, hơi ấm cả hai trượt dài xuống cổ họng rồi lan ra toàn thân tạo thành một cảm giác thống khoái lâng lâng tê dại. Tuệ Ngọc càng kháng cự càng trở nên yếu ớt, chút tự tôn còn sót lại nhắc nhở cô chuyện yêu đương chưa rõ ràng thì đừng nên trao thân gửi phận, cô đã rất sợ hãi cho đến khi Doãn Tư Nghị ngậm lấy vành tai cô, thì thầm bằng hơi thở dốc ngọt ngào:
- Tuệ Ngọc, anh yêu em.
Anh dời môi xuống cằm, mút mạnh, cái hôn rơi xuống cổ, để lại từng vết tích, môi lạnh đảo quanh ngực, dừng trên chóp đầu nhỏ màu hồng nhạt, trước mắt cô trở nên mơ hồ, lạc lối, rồi buông xuôi…
Âm thanh mê muội khe khẽ vang lên, Doãn Tư Nghị càng di chuyển càng xuống thấp, cho đến khi trượt đến vùng hạ vị, ném quần áo vướng víu trên người đi, chiếc mũi cao thanh tú liền cọ thẳng vào lãnh địa cấm của cô.
Tuệ Ngọc giật thót người vội vàng chống tay ngồi dậy, cô trừng mắt nhìn mái tóc ngắn của anh đang nhấp nhô giữa hai chân mình. Cô sắp khóc tới nơi, càng cố thụt lùi thì càng dính chặt, anh đè bụng dưới của cô xuống, vươn đầu lưỡi vào thêm sâu hơn.
- Chú…
Loại khoái cảm điên cuồng giết chết não bộ của cô, từng đợt sóng ngầm dâng ngược lên trên khiến cô không kiềm chế được những tiếng rên rỉ. Doãn Tư Nghị nhếch đuôi mắt nhìn cô, giữ yên khoảng cách giữa môi và da thịt ướt át, khàn giọng hỏi:
- Tuệ Ngọc, anh là gì của em?
Cổ họng Tuệ Ngọc khô khốc, muốn nuốt xuống cũng chẳng có thứ gì để nuốt, cô lắc đầu cắn môi nhất quyết không hé nửa lời. Doãn Tư Nghị đưa ngón tay vào sâu bên trong cô càn quấy khiến cô như sống dở chết dở, tông giọng trầm ấm vọng từ dưới lên trên càng thêm uy lực:
- Tuệ Ngọc!
- Chú…
- Gọi bằng tên của anh!
- Tư… Tư Nghị…
Tuệ Ngọc khổ sở uốn éo thân người, khắp vùng hạ vị như sắp nổ tung, anh đưa ngón tay sâu hơn, khoé môi ươn ướt kiên nhẫn lặp lại câu hỏi thêm lần nữa:
- Anh là gì của em?
- Người yêu! Là người yêu của anh…
Dứt lời, một đợt dâng trào tuôn ướt ngón tay anh, nhỏ giọt ồ ạt xuống ga nệm khiến cô thoi thóp như sắp tắt thở. Doãn Tư Nghị mỉm cười, đứng bật dậy ném quần áo trên người đi rồi quỳ xuống giữa đôi chân còn run rẩy của cô, đẩy mạnh vào. Anh ngửa đầu thở hắt ra, tiếng “ư a” từ miệng phát ra cô càng thêm rõ, anh cắn môi, kéo bàn tay của cô đặt lên ngực trần của mình, nhấp nhô điên loạn.
Từng hồi, từng đợt, cảm giác khoan khoái dâng cao, chồng lấn lên nhau, lan tràn khắp cơ thể. Điều hòa đang mở, mà mồ hôi cả hai chảy ròng, hòa quyện vào nhau tạo thành hương mê tình chất ngất. Anh khom xuống nắm lấy vai cô thúc từng cú thật uy lực, cơn đê mê luyến ái kéo dài rồi dừng lại khi thân thể cả hai đồng loạt co giật sảng khoái.
Tuệ Ngọc còn chưa kịp sửa lại dáng nằm đã bị Doãn Tư Nghị kéo xuống chiếc ghế gỗ ở cạnh cửa sổ. Anh đặt điện thoại ngay bên cạnh, chẳng biết để làm gì, cô liếc mắt sang, môi chưa được hé, anh đã nhấn mông của cô xuống, nuốt trọn “vật” sừng sững giữa hai chân anh.
Cơn kích tình chưa kịp hạ đã trào dâng, trên chiếc ghế hẹp cả hai hăng say không ngưng nghỉ, trong lúc thống khoái sắp đạt đến đỉnh điểm, Doãn Tư Nghị vươn tay nắm lấy cổ cô, gấp gáp hỏi:
- Tuệ Ngọc, nói cho anh biết, em muốn gả cho ai?
Lần này nàng thỏ nhỏ không còn e dè ngượng ngùng nữa, cô nhún nhảy nhịp nhàng trên người anh, hét đến lạc cả giọng:
- Em muốn gả cho anh! Chỉ muốn gả cho Doãn Tư Nghị!
Thanh âm trong trẻo của cô và “con sóng” dưới thân cùng nhau ồ ạt. Tuệ Ngọc đổ rạp lên vai Doãn Tư Nghị, thở dốc bên tai anh. Anh vuốt nhẹ tấm lưng thon mịn, hôn lên mái tóc thơm hương tình nồng, vuốt từng đợt dịu dàng xoa dịu trái tim non.
- Anh nhất định sẽ cưới em! Đời này chỉ muốn lấy em làm vợ!
Ninh Châu hôm nay không mưa, nhưng trong lòng cả hai đều vương nặng hạt, chẳng phải hạt sầu buồn, mà là “tình” chất đống ở trong tim…
Đêm còn dài, hương yêu còn nồng đượm, nhưng vì cả hai còn phải về nhà nên “cuộc vui” đành tạm thời ngắt quãng. Hai người tắm rửa rồi rời khỏi khách sạn, suốt đoạn đường Tuệ Ngọc đều quay mặt ra cửa xe lặng thinh. Doãn Tư Nghị đoán là cô đang “vật lộn” với những cắn rứt trong lương tâm liền gõ gõ trên vô lăng, nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Từ nay về sau, nếu em còn có ý định chối bỏ mối quan hệ của hai chúng ta, thì đừng trách anh không niệm tình hai mươi mấy năm quen biết. Anh có chứng cứ để em không thể chối cãi đấy nhé!
- Gì chứ?
Tuệ Ngọc mím môi, thái độ chuyển sang cáu gắt. Doãn Tư Nghị cười cười tỏ ra thần thần bí bí khiến cô tò mò cả buổi, quên mất luôn chuyện phải mua thuốc ngừa thai.
Về đến nhà đã gần mười hai giờ khuya, phòng khách nhà Tuệ Ngọc đã tắt đèn, cô còn tưởng mẹ mình đã ngủ. Doãn Tư Nghị kéo cô qua hôn một cái, còn chưa kịp dặn dò tối nay anh sẽ sang phòng, thì lại vô tình nhìn thấy Doãn Minh từ bên trong nhà của Tuệ Ngọc đi ra, áo quần trên người ông đều hở hang xộc xệch.