Chương 37: Em muốn gả cho ai?
Bộ dạng không đứng đắn của Doãn Tư Nghị như chất xúc tác đẩy sức chịu đựng của Tuệ Ngọc bùng nổ, cô siết nắm tay đấm thẳng vào ngực anh, nhưng anh lại dễ dàng phá giải “chiêu thức bí truyền” của cô, còn kéo “hung khí” đặt lên môi hôn “chụt” một cái.
- Về thôi, lên giường rồi em muốn đấm anh bao nhiêu cũng được.
- Doãn Tư Nghị!
- Anh nghe.
Giọng của Doãn Tư Nghị lúc nghiêm túc thì khiến người nghe chột dạ âu lo, còn khi hạ tông trầm thấp như lúc này lại khiến đối phương mềm nhũn, sức chiến đấu cũng tuột dốc về 0. Mà tâm hồn Tuệ Ngọc đã sẵn mong manh nên đối với những biến đổi của anh thì luôn luôn dao động.
Bởi thế nên, dù đã chuẩn bị sẵn văn thơ lai láng để chỉnh cái tính cách biến thái không che giấu kia, nhưng giữa chừng lại bị ngọt ngào đâm trúng nên nội tâm tự dưng tê liệt, chẳng thể nói được lời nào chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu cười mỉm để mặc anh kéo đi.
Có lẽ Ninh Châu đang ở trong mùa nóng nên trái tim mới tan chảy bất thường, chứ nào phải vì niềm riêng trong em biến chuyển, từ một chữ “tình” mấp mé đến chữ “yêu”…
Xe của bọn họ vừa mới ra tới cổng cơ quan thì lại gặp Châu Vĩnh Khang đứng đón, Tuệ Ngọc nhìn thấy anh ta như gặp phải ma, muốn trốn nhưng không biết phải chui vào chỗ nào, mà anh ta lại rất nhiệt tình vẫy tay, còn hồ hởi chặn trước đầu xe, mặt mày thì tươi rói.
Doãn Tư Nghị đảo mắt sang ngang nhìn gương mặt bối rối của người bên cạnh, nhíu mày hỏi:
- Đã mười giờ đêm rồi, em đừng nói với anh là cậu ta đến để đưa cơm đấy nhé?
Bị “chiếu tướng”, Tuệ Ngọc muốn khóc tới nơi, ruột gan lúc này tựa như đang có trăm ngàn con kiến đang bò, cứ chột dạ bất an giống như ngoại tình mà bị bắt gặp vậy. Với tình huống khó xử hiện tại, ngoài nhoẻn miệng cười trừ ra thì cô không biết phải làm thế nào nữa cả.
- Tất nhiên là không phải rồi! Anh chờ ở đây đi, để em xuống xem thử.
Tuệ Ngọc vội vàng nhảy xuống xe, nhưng cô vừa mở cửa bên này thì phía bên kia cửa xe cũng mở, Doãn Tư Nghị còn bước tới chỗ Châu Vĩnh Khang nhanh hơn cả cô, sắc mặt anh lạnh tanh không toát ra được chút hòa nhã nào.
- Cậu tới báo án à?
Câu hỏi bất ngờ khiến Châu Vĩnh Khang đứng im ngơ ngác, Tuệ Ngọc cảm nhận được mối nguy đang cận kề nên lặng lẽ nhích lại gần bác sĩ Doãn, lén lút nháy mắt ra hiệu với thầy giáo trẻ kia.
- Anh về trước đi, chuyện ở trường học em sẽ nhắn lại với mẹ giúp anh.
- Nhắn chuyện gì cơ?
Châu Vĩnh Khang vò đầu ngẩn ngơ, anh ta không hiểu hai người trước mặt đang nói gì cho tới khi không gian im ắng, giọng nói sắc bén của Doãn Tư Nghị lại vang lên:
- Hỏi cậu đấy, tới đây báo án hay là có việc gì khác?
Mặc cho Tuệ Ngọc đang sắp cào nát thân mình để nài nỉ Châu Vĩnh Khang đừng nói bậy, nhưng anh ta quá chậm hiểu, còn cố tình lờ đi rồi nói những câu hết sức “vô tri”:
- Tôi không tới để báo án, tôi đến để đón vợ mình về nhà. Anh đây chắc là bác sĩ Doãn nhỉ? Tôi có nghe mẹ vợ kể qua về anh. Xin tự giới thiệu, tôi là Châu Vĩnh Khang, chồng sắp cưới của Tuệ Ngọc.
Châu Vĩnh Khang nói một tràng không ngắt quãng, cứ như sợ sẽ bị người khác nhảy vào cắt ngang vậy. Nhưng anh ta nói xong thì bầu không khí càng trở nên u ám, Tuệ Ngọc lập tức quay đầu muốn chạy trốn nhưng bị Doãn Tư Nghị nắm cổ áo kéo về, sắc mặt anh sa sầm như muốn nuốt chửng luôn người trước mặt.
- Bị hoang tưởng thì vào bệnh viện tâm thần mà chữa, ban đêm ban hôm tới đây nói mấy lời này cậu dọa bảo bối của tôi sợ rồi đây này!!!
Âm cuối của Doãn Tư Nghị kéo dài ra rất đáng sợ, anh nghiêng đầu nhìn qua Tuệ Ngọc, ánh mắt sắc tựa dao găm, cô căng thẳng nuốt nước bọt “ực” một tiếng, sống chết lắc đầu phủ nhận:
- Em không biết gì cả…
- Trưa nay anh đã nói với em rồi mà!
Châu Vĩnh Khang không nhìn thấy “quan tài” ở ngay trước mặt, chỉnh lời Tuệ Ngọc xong liền hướng về Doãn Tư Nghị, kiên định nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi không tới đây báo án, cũng không tới đây khám bệnh, càng không phải đang mắc hoang tưởng! Cuối tháng sau tôi và Tuệ Ngọc sẽ kết hôn!
- Cậu có tư cách đó sao?
Doãn Tư Nghị nói thẳng chẳng nể nang, anh ôm lấy eo Tuệ Ngọc kéo sát vào, nheo mắt khinh bỉ:
- Cô ấy là do tôi nuôi nuôi lớn, cơm là do tôi mớm, tã cô ấy mặc là do tôi thay. Cậu có góp sức một ngày nào không mà đòi cưới?
Ánh mắt anh giương cao tự đắc, đem hết công sức chăm nom bảo bối nhà mình từ thuở mới lọt lòng đến khi trưởng thành ra khoe mẽ. Khí tức của anh quá lớn, cả Tuệ Ngọc và Châu Vĩnh Khang đều tròn mắt há hốc, rất lâu mới có thể mở miệng:
- Bác sĩ Doãn nhắc chuyện này là đang hoài niệm quá khứ sao? Chuyện anh chăm sóc Tuệ Ngọc là khi cô ấy còn nhỏ, bây giờ cô ấy trưởng thành rồi, chuyện thay tã gì đó… cũng nên quên đi.
- Hoài niệm quá khứ sao?
Doãn Tư Nghị nhếch môi cười khẩy:
- Được! Vậy thì tôi sẽ nói đến chuyện hiện tại để cậu tâm phục khẩu phục!
Anh ôm sát cơ thể cứng nhắc như đang đóng băng của Tuệ Ngọc, bàn tay thon trắng đặt hờ lên bờ môi hồng rồi lướt đến giữa ngực trái, nhướng mày tự đắc:
- Từ đây đến đấy tôi đều đã triền miên qua, còn lại những ngóc ngách khác tôi đều đã in dấu tích của mình vào. Còn cậu? Cậu đã được chạm vào cô ấy hay chưa?
Anh thừa thắng xông lên, tiếp tục gây áp lực:
- Cậu có chỗ nào hơn được tôi mà đòi cưới cô ấy?
Châu Vĩnh Khang bị khí thế tự tin của Doãn Tư Nghị làm cho nhục chí, riêng Tuệ Ngọc thì đã tự “đắp mộ” chôn mình, cuộc chiến của hai người đàn ông không cân sức, kẻ bị đả thương nhất cuối sẽ là cô.
Đối thủ chết đứng như trời trồng, rón rén đưa mắt nhìn Tuệ Ngọc, cố chấp níu kéo chút hy vọng cuối cùng:
- Em và anh ta là gì của nhau?
- Câu hỏi này rất hay đấy! Anh và em là gì của nhau?
Bị hai người đàn ông đồng loạt đặt câu hỏi khó, quả tim bé nhỏ của Tuệ Ngọc như bị điện 200V giật trúng rợn hết toàn thân. Phật lòng Doãn Tư Nghị thì bị “dạy dỗ” rất khổ, mà chèn ép Châu Vĩnh Khang thì cũng như gián tiếp đối đầu với mẹ, đường nào cũng là “cái chết”, thôi thì cô chọn cái chết “nhẹ nhàng” hơn vậy.
- Anh Châu, chuyện hôn sự giữa hai chúng ta chắc chắn là có hiểu lầm rồi, mẹ chưa từng bàn bạc với em về chuyện cưới gả, chúng ta cũng không thân thiết gì với nhau thì làm sao mà nên vợ thành chồng được.
Lời chối từ ủy mị của Tuệ Ngọc làm Châu Vĩnh Khang tổn thương sâu sắc, anh ta định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Doãn Tư Nghị chặn đứng:
- Phiền em trả lời đúng trọng tâm một chút, câu hỏi được đặt ra là… anh và em là gì của nhau?
Tuệ Ngọc mếu mặt cười khổ, để giữ gìn tính mạng của mình cô đành để Châu Vĩnh Khang đau khổ chết tâm.
- Là người yêu.
- Giỏi! Vậy em muốn gả cho ai?
Doãn Tư Nghị đúng là không có nhân tính, đã ép là ép cho ra bã mới thôi. Tuệ Ngọc thở hắt ra, cúi mặt, chỉ tay vào ngực Doãn Tư Nghị. Hành động này thành công lấy lòng được bác sĩ Doãn, anh hất cằm về trước, bên trong bộ dạng nho nhã là vô số con sói đang ngự trị.
- Nghe rõ chưa? Người Chương Tuệ Ngọc muốn lấy làm chồng là Doãn Tư Nghị! Cho dù là ở quá khứ hay hiện tại chỉ có một mình tôi mới được chăm lo cho cô ấy. Cậu có biết để cô ấy xinh đẹp khỏe mạnh như bây giờ tôi đã vất vả như thế nào không? Đừng có không làm mà muốn được hưởng, cẩn thận tôi cho cậu lên bàn giải phẫu nằm để ngửi mùi tử thi của chính mình đấy… Cút!
Dáng vẻ của Doãn Tư Nghị lúc này giống lưu manh hơn là một công chức, Châu Vĩnh Khang yếu bóng vía nhục chí thoái lui, chỉ còn Tuệ Ngọc ở trong “cơn sóng dữ”, còn chưa kịp phân trần đã bị kéo vào trong xe.
- Đại úy Doãn, anh nghe em giải thích đã.
Doãn Tư Nghị lặng thinh không đáp lại, anh đạp chân ga lái xe thẳng một mạch tới khách sạn, sắc mặt vẫn đăm đăm khó gần. Tuệ Ngọc ngước nhìn ánh đèn nhấp nháy ở trước cửa khách sạn, căng thẳng hỏi:
- Anh dừng ở đây làm gì thế?
- Nghe em giải thích!
- Về thôi, lên giường rồi em muốn đấm anh bao nhiêu cũng được.
- Doãn Tư Nghị!
- Anh nghe.
Giọng của Doãn Tư Nghị lúc nghiêm túc thì khiến người nghe chột dạ âu lo, còn khi hạ tông trầm thấp như lúc này lại khiến đối phương mềm nhũn, sức chiến đấu cũng tuột dốc về 0. Mà tâm hồn Tuệ Ngọc đã sẵn mong manh nên đối với những biến đổi của anh thì luôn luôn dao động.
Bởi thế nên, dù đã chuẩn bị sẵn văn thơ lai láng để chỉnh cái tính cách biến thái không che giấu kia, nhưng giữa chừng lại bị ngọt ngào đâm trúng nên nội tâm tự dưng tê liệt, chẳng thể nói được lời nào chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu cười mỉm để mặc anh kéo đi.
Có lẽ Ninh Châu đang ở trong mùa nóng nên trái tim mới tan chảy bất thường, chứ nào phải vì niềm riêng trong em biến chuyển, từ một chữ “tình” mấp mé đến chữ “yêu”…
Xe của bọn họ vừa mới ra tới cổng cơ quan thì lại gặp Châu Vĩnh Khang đứng đón, Tuệ Ngọc nhìn thấy anh ta như gặp phải ma, muốn trốn nhưng không biết phải chui vào chỗ nào, mà anh ta lại rất nhiệt tình vẫy tay, còn hồ hởi chặn trước đầu xe, mặt mày thì tươi rói.
Doãn Tư Nghị đảo mắt sang ngang nhìn gương mặt bối rối của người bên cạnh, nhíu mày hỏi:
- Đã mười giờ đêm rồi, em đừng nói với anh là cậu ta đến để đưa cơm đấy nhé?
Bị “chiếu tướng”, Tuệ Ngọc muốn khóc tới nơi, ruột gan lúc này tựa như đang có trăm ngàn con kiến đang bò, cứ chột dạ bất an giống như ngoại tình mà bị bắt gặp vậy. Với tình huống khó xử hiện tại, ngoài nhoẻn miệng cười trừ ra thì cô không biết phải làm thế nào nữa cả.
- Tất nhiên là không phải rồi! Anh chờ ở đây đi, để em xuống xem thử.
Tuệ Ngọc vội vàng nhảy xuống xe, nhưng cô vừa mở cửa bên này thì phía bên kia cửa xe cũng mở, Doãn Tư Nghị còn bước tới chỗ Châu Vĩnh Khang nhanh hơn cả cô, sắc mặt anh lạnh tanh không toát ra được chút hòa nhã nào.
- Cậu tới báo án à?
Câu hỏi bất ngờ khiến Châu Vĩnh Khang đứng im ngơ ngác, Tuệ Ngọc cảm nhận được mối nguy đang cận kề nên lặng lẽ nhích lại gần bác sĩ Doãn, lén lút nháy mắt ra hiệu với thầy giáo trẻ kia.
- Anh về trước đi, chuyện ở trường học em sẽ nhắn lại với mẹ giúp anh.
- Nhắn chuyện gì cơ?
Châu Vĩnh Khang vò đầu ngẩn ngơ, anh ta không hiểu hai người trước mặt đang nói gì cho tới khi không gian im ắng, giọng nói sắc bén của Doãn Tư Nghị lại vang lên:
- Hỏi cậu đấy, tới đây báo án hay là có việc gì khác?
Mặc cho Tuệ Ngọc đang sắp cào nát thân mình để nài nỉ Châu Vĩnh Khang đừng nói bậy, nhưng anh ta quá chậm hiểu, còn cố tình lờ đi rồi nói những câu hết sức “vô tri”:
- Tôi không tới để báo án, tôi đến để đón vợ mình về nhà. Anh đây chắc là bác sĩ Doãn nhỉ? Tôi có nghe mẹ vợ kể qua về anh. Xin tự giới thiệu, tôi là Châu Vĩnh Khang, chồng sắp cưới của Tuệ Ngọc.
Châu Vĩnh Khang nói một tràng không ngắt quãng, cứ như sợ sẽ bị người khác nhảy vào cắt ngang vậy. Nhưng anh ta nói xong thì bầu không khí càng trở nên u ám, Tuệ Ngọc lập tức quay đầu muốn chạy trốn nhưng bị Doãn Tư Nghị nắm cổ áo kéo về, sắc mặt anh sa sầm như muốn nuốt chửng luôn người trước mặt.
- Bị hoang tưởng thì vào bệnh viện tâm thần mà chữa, ban đêm ban hôm tới đây nói mấy lời này cậu dọa bảo bối của tôi sợ rồi đây này!!!
Âm cuối của Doãn Tư Nghị kéo dài ra rất đáng sợ, anh nghiêng đầu nhìn qua Tuệ Ngọc, ánh mắt sắc tựa dao găm, cô căng thẳng nuốt nước bọt “ực” một tiếng, sống chết lắc đầu phủ nhận:
- Em không biết gì cả…
- Trưa nay anh đã nói với em rồi mà!
Châu Vĩnh Khang không nhìn thấy “quan tài” ở ngay trước mặt, chỉnh lời Tuệ Ngọc xong liền hướng về Doãn Tư Nghị, kiên định nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi không tới đây báo án, cũng không tới đây khám bệnh, càng không phải đang mắc hoang tưởng! Cuối tháng sau tôi và Tuệ Ngọc sẽ kết hôn!
- Cậu có tư cách đó sao?
Doãn Tư Nghị nói thẳng chẳng nể nang, anh ôm lấy eo Tuệ Ngọc kéo sát vào, nheo mắt khinh bỉ:
- Cô ấy là do tôi nuôi nuôi lớn, cơm là do tôi mớm, tã cô ấy mặc là do tôi thay. Cậu có góp sức một ngày nào không mà đòi cưới?
Ánh mắt anh giương cao tự đắc, đem hết công sức chăm nom bảo bối nhà mình từ thuở mới lọt lòng đến khi trưởng thành ra khoe mẽ. Khí tức của anh quá lớn, cả Tuệ Ngọc và Châu Vĩnh Khang đều tròn mắt há hốc, rất lâu mới có thể mở miệng:
- Bác sĩ Doãn nhắc chuyện này là đang hoài niệm quá khứ sao? Chuyện anh chăm sóc Tuệ Ngọc là khi cô ấy còn nhỏ, bây giờ cô ấy trưởng thành rồi, chuyện thay tã gì đó… cũng nên quên đi.
- Hoài niệm quá khứ sao?
Doãn Tư Nghị nhếch môi cười khẩy:
- Được! Vậy thì tôi sẽ nói đến chuyện hiện tại để cậu tâm phục khẩu phục!
Anh ôm sát cơ thể cứng nhắc như đang đóng băng của Tuệ Ngọc, bàn tay thon trắng đặt hờ lên bờ môi hồng rồi lướt đến giữa ngực trái, nhướng mày tự đắc:
- Từ đây đến đấy tôi đều đã triền miên qua, còn lại những ngóc ngách khác tôi đều đã in dấu tích của mình vào. Còn cậu? Cậu đã được chạm vào cô ấy hay chưa?
Anh thừa thắng xông lên, tiếp tục gây áp lực:
- Cậu có chỗ nào hơn được tôi mà đòi cưới cô ấy?
Châu Vĩnh Khang bị khí thế tự tin của Doãn Tư Nghị làm cho nhục chí, riêng Tuệ Ngọc thì đã tự “đắp mộ” chôn mình, cuộc chiến của hai người đàn ông không cân sức, kẻ bị đả thương nhất cuối sẽ là cô.
Đối thủ chết đứng như trời trồng, rón rén đưa mắt nhìn Tuệ Ngọc, cố chấp níu kéo chút hy vọng cuối cùng:
- Em và anh ta là gì của nhau?
- Câu hỏi này rất hay đấy! Anh và em là gì của nhau?
Bị hai người đàn ông đồng loạt đặt câu hỏi khó, quả tim bé nhỏ của Tuệ Ngọc như bị điện 200V giật trúng rợn hết toàn thân. Phật lòng Doãn Tư Nghị thì bị “dạy dỗ” rất khổ, mà chèn ép Châu Vĩnh Khang thì cũng như gián tiếp đối đầu với mẹ, đường nào cũng là “cái chết”, thôi thì cô chọn cái chết “nhẹ nhàng” hơn vậy.
- Anh Châu, chuyện hôn sự giữa hai chúng ta chắc chắn là có hiểu lầm rồi, mẹ chưa từng bàn bạc với em về chuyện cưới gả, chúng ta cũng không thân thiết gì với nhau thì làm sao mà nên vợ thành chồng được.
Lời chối từ ủy mị của Tuệ Ngọc làm Châu Vĩnh Khang tổn thương sâu sắc, anh ta định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Doãn Tư Nghị chặn đứng:
- Phiền em trả lời đúng trọng tâm một chút, câu hỏi được đặt ra là… anh và em là gì của nhau?
Tuệ Ngọc mếu mặt cười khổ, để giữ gìn tính mạng của mình cô đành để Châu Vĩnh Khang đau khổ chết tâm.
- Là người yêu.
- Giỏi! Vậy em muốn gả cho ai?
Doãn Tư Nghị đúng là không có nhân tính, đã ép là ép cho ra bã mới thôi. Tuệ Ngọc thở hắt ra, cúi mặt, chỉ tay vào ngực Doãn Tư Nghị. Hành động này thành công lấy lòng được bác sĩ Doãn, anh hất cằm về trước, bên trong bộ dạng nho nhã là vô số con sói đang ngự trị.
- Nghe rõ chưa? Người Chương Tuệ Ngọc muốn lấy làm chồng là Doãn Tư Nghị! Cho dù là ở quá khứ hay hiện tại chỉ có một mình tôi mới được chăm lo cho cô ấy. Cậu có biết để cô ấy xinh đẹp khỏe mạnh như bây giờ tôi đã vất vả như thế nào không? Đừng có không làm mà muốn được hưởng, cẩn thận tôi cho cậu lên bàn giải phẫu nằm để ngửi mùi tử thi của chính mình đấy… Cút!
Dáng vẻ của Doãn Tư Nghị lúc này giống lưu manh hơn là một công chức, Châu Vĩnh Khang yếu bóng vía nhục chí thoái lui, chỉ còn Tuệ Ngọc ở trong “cơn sóng dữ”, còn chưa kịp phân trần đã bị kéo vào trong xe.
- Đại úy Doãn, anh nghe em giải thích đã.
Doãn Tư Nghị lặng thinh không đáp lại, anh đạp chân ga lái xe thẳng một mạch tới khách sạn, sắc mặt vẫn đăm đăm khó gần. Tuệ Ngọc ngước nhìn ánh đèn nhấp nháy ở trước cửa khách sạn, căng thẳng hỏi:
- Anh dừng ở đây làm gì thế?
- Nghe em giải thích!