Chương 68: Lần đầu gặp nhau xem như không tệ
"Cháu cũng thật là, bộ việc học ở trường bận lắm hay sao, cũng không biết gọi điện thoại hay nhắn tin cho dì."
"Xin lỗi dì..."
"Hầy, tính tình cháu như mẹ cháu vậy."
"..."
"Nhưng mà dì nhìn thấy cháu trông có vẻ sống không đến nổi tệ, dì yên tâm. Lần sau nhớ nhắn tin nhiều về cho dì là được rồi, không phải muốn mắng cháu."
"Cháu..."
"Vani này, dì biết cháu không quen. Nhưng nhà này vẫn là nhà ngoại của cháu. Dì vẫn là dì ruột của cháu. Sống ở bên ngoài vẫn cần chỗ dựa vào cháu biết không?"
Marina nói đến đây thì ngừng lại thấm thía nhìn cậu.
Kỷ Dụ không biết nói sao, cuối cùng cũng chỉ có thể đáp: "Cháu nhớ rồi."
Marina biết cậu chưa chắc đã tiếp thu được bao nhiêu nhưng không có lại nói nữa. Cái chuyện bồi đắp tình cảm này không phải một sớm một chiều là xong được. Cô cứ việc đối tốt với nó là được. Tự cô cảm thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn cái thằng nhóc nhà cô nhiều, nó chắc chắn sẽ hiểu thôi.
Cứ thế, một đoạn trò chuyện có chút gượng ép lại mang tính áp đảo này cuối cùng đã kết thúc. Đúng lúc họ vừa hay chính thức đặt chân vào cửa chính biệt thự.
Lúc họ vào thì nhìn thấy ở ghế sofa lớn bên trái chính sảnh đang ngồi một người đàn ông tuổi ngũ lục tuần. Thời điểm họ bước vào ông ấy cũng đồng thời nâng mắt nhìn qua đây. Người này không ai khác chính là gia chủ nhà De Garibaldi, Giuseppe. Cũng không biết làm sao ông lại biết mà ngồi trước ở đây.
"Ba!"
Marina thấy ông thì vui vẻ bay tới. Rõ ràng đã là mẹ của một đứa trẻ chỉ nhỏ hơn Kỷ Dụ hai tuổi nhưng từ ngoại hình cho đến tính tình của cô đều giống như thiếu nữ chưa lớn. Nhưng lúc này cô mới mặc kệ Giuseppe trừng mắt nhìn mình, bản thân cô chỉ cảm thấy ba mình thật nhàn chán, đối với con cháu còn làm vẻ, cũng không biết cho ai xem, tính hù cháu ngoại mình hay gì. Chỉ là khi thấy ông chủ động ngồi ở đây, cô vẫn là vui vẻ.
Kỷ Dụ ngược lại chỉ giật mình một chút khi nghe Marina gọi người kia là ba rồi ngoan ngoãn theo cô lại gần chỗ ông. Cử chỉ cậu tự nhiên, không có ngại ngùng khép nép khi đặt chân đến nơi sang trọng. Có thể nói là gặp nguy không loạn. Ít nhất Giuseppe nhìn ở trong mắt cảm thấy rất vừa ý dù bên ngoài không có biểu hiện gì.
Mà so với cậu biểu tình ngoan ngoãn đúng mực, không nhìn loạn khắp nơi, thái độ của người ông ngoại này của cậu cũng không có gì gọi là không tốt. Này là theo quan sát của Kỷ Dụ. Thời điểm cậu lén lút nhìn ông ông không có bày ra sắc mặt xấu với cậu. Này xem như ra sân tốt đẹp đi.
"Ba, đây là Kỷ Dụ, con của chị ba. Ba gọi nó là Vani được rồi."
Marina không để ý đem Kỷ Dụ kéo đến trước mặt Giuseppe giới thiệu. Hai ông cháu hiện tại bị ép đối diện nhau, mắt to không khỏi trừng mắt nhỏ.
"Ta còn không biết sao mà đợi con phải nhắc. Được rồi, ngồi xuống đi."
Mãi một lúc lâu Giuseppe mới mở miệng, đánh gẫy không khí áp lực này. Ông trước là trừng mắt với Marina, sau đó mới đối Kỷ Dụ nói, thái độ xem như hòa hoãn.
Marina đối với oán trách của ông chỉ biết lè lưỡi, tốt bụng không có tính toán với ông về vấn đề biết hay không biết này. Cô chỉ quan tâm thái độ của ông, thấy ông không có vẻ gì là không tốt thì cười cười đem Kỷ Dụ kéo vào ghế sofa bên cạnh ông. Cô còn rất "tri kỷ" cho hai ông cháu ngồi gần nhau, thúc đẩy dễ dàng giao lưu tình cảm.
Kỷ Dụ mặc dù luôn mang theo ý nghĩ cậu không phải thật sự là người nhà của họ, trước đã định sẽ dùng thái độ xã giao bình thường để giao tiếp với người nhà họ. Nhưng rốt cuộc cậu vẫn là bị quá trình này làm cho bối rối một chút. Có lẽ là do thái độ của Marina khiến cậu bất giác xem mình thật sự là đứa cháu trai ít qua lại của nhà họ. Kết quả đối với người gọi là ông ngoại này vẫn cậu vẫn là cảm thấy lúng túng. Cậu ở trong lòng điều chỉnh một chút mới thấy đỡ bối rối hơn.
"Ông ngoại, chúc ông sinh nhật vui vẻ."
Bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là ngày gì, thế là cậu đứng lên, vừa nói vừa hai tay cầm hộp quà đưa đến trước mặt ông. Thái độ cung kính có thừa, không kiêu ngạo không lấy lòng, giọng nói sạch sẽ trong trẻo còn đủ lễ phép khiến người ta thoái mái. Mặc cho có hơi xa cách so với mối quan hệ của họ nhưng bất kể là ai cũng đều không thể đối với cậu mặt nặng mày nhẹ được.
"Ừ. Lần sau không cần tốn kém như vậy, đi học hình như không có làm ra tiền."
Giuseppe nhận lấy quà còn không quên hờ hững tỏ vẻ. Marina ngồi một bên nhìn biểu tình của ông trong lòng lại không nhịn được khinh bỉ. Thích chết đi được còn tỏ vẻ nữa. Dù rằng ông nói cũng đúng.
"Cháu có đi làm thêm, có thể kiếm ra tiền."
Kỷ Dụ lại rất đàng hoàng đáp lời. Mặc dù ở trong lòng cậu thì nói quà đó cũng không phải tiền cậu bỏ ra mua. Nhưng xét thấy hai người họ là một, người nào tặng đều giống như nhau, không có gì để tính toán hết.
Ai biết ông già trước mặt không nói không rằng lại móc từ trong túi ra một cái thẻ đưa cho cậu.
"Xin lỗi dì..."
"Hầy, tính tình cháu như mẹ cháu vậy."
"..."
"Nhưng mà dì nhìn thấy cháu trông có vẻ sống không đến nổi tệ, dì yên tâm. Lần sau nhớ nhắn tin nhiều về cho dì là được rồi, không phải muốn mắng cháu."
"Cháu..."
"Vani này, dì biết cháu không quen. Nhưng nhà này vẫn là nhà ngoại của cháu. Dì vẫn là dì ruột của cháu. Sống ở bên ngoài vẫn cần chỗ dựa vào cháu biết không?"
Marina nói đến đây thì ngừng lại thấm thía nhìn cậu.
Kỷ Dụ không biết nói sao, cuối cùng cũng chỉ có thể đáp: "Cháu nhớ rồi."
Marina biết cậu chưa chắc đã tiếp thu được bao nhiêu nhưng không có lại nói nữa. Cái chuyện bồi đắp tình cảm này không phải một sớm một chiều là xong được. Cô cứ việc đối tốt với nó là được. Tự cô cảm thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn cái thằng nhóc nhà cô nhiều, nó chắc chắn sẽ hiểu thôi.
Cứ thế, một đoạn trò chuyện có chút gượng ép lại mang tính áp đảo này cuối cùng đã kết thúc. Đúng lúc họ vừa hay chính thức đặt chân vào cửa chính biệt thự.
Lúc họ vào thì nhìn thấy ở ghế sofa lớn bên trái chính sảnh đang ngồi một người đàn ông tuổi ngũ lục tuần. Thời điểm họ bước vào ông ấy cũng đồng thời nâng mắt nhìn qua đây. Người này không ai khác chính là gia chủ nhà De Garibaldi, Giuseppe. Cũng không biết làm sao ông lại biết mà ngồi trước ở đây.
"Ba!"
Marina thấy ông thì vui vẻ bay tới. Rõ ràng đã là mẹ của một đứa trẻ chỉ nhỏ hơn Kỷ Dụ hai tuổi nhưng từ ngoại hình cho đến tính tình của cô đều giống như thiếu nữ chưa lớn. Nhưng lúc này cô mới mặc kệ Giuseppe trừng mắt nhìn mình, bản thân cô chỉ cảm thấy ba mình thật nhàn chán, đối với con cháu còn làm vẻ, cũng không biết cho ai xem, tính hù cháu ngoại mình hay gì. Chỉ là khi thấy ông chủ động ngồi ở đây, cô vẫn là vui vẻ.
Kỷ Dụ ngược lại chỉ giật mình một chút khi nghe Marina gọi người kia là ba rồi ngoan ngoãn theo cô lại gần chỗ ông. Cử chỉ cậu tự nhiên, không có ngại ngùng khép nép khi đặt chân đến nơi sang trọng. Có thể nói là gặp nguy không loạn. Ít nhất Giuseppe nhìn ở trong mắt cảm thấy rất vừa ý dù bên ngoài không có biểu hiện gì.
Mà so với cậu biểu tình ngoan ngoãn đúng mực, không nhìn loạn khắp nơi, thái độ của người ông ngoại này của cậu cũng không có gì gọi là không tốt. Này là theo quan sát của Kỷ Dụ. Thời điểm cậu lén lút nhìn ông ông không có bày ra sắc mặt xấu với cậu. Này xem như ra sân tốt đẹp đi.
"Ba, đây là Kỷ Dụ, con của chị ba. Ba gọi nó là Vani được rồi."
Marina không để ý đem Kỷ Dụ kéo đến trước mặt Giuseppe giới thiệu. Hai ông cháu hiện tại bị ép đối diện nhau, mắt to không khỏi trừng mắt nhỏ.
"Ta còn không biết sao mà đợi con phải nhắc. Được rồi, ngồi xuống đi."
Mãi một lúc lâu Giuseppe mới mở miệng, đánh gẫy không khí áp lực này. Ông trước là trừng mắt với Marina, sau đó mới đối Kỷ Dụ nói, thái độ xem như hòa hoãn.
Marina đối với oán trách của ông chỉ biết lè lưỡi, tốt bụng không có tính toán với ông về vấn đề biết hay không biết này. Cô chỉ quan tâm thái độ của ông, thấy ông không có vẻ gì là không tốt thì cười cười đem Kỷ Dụ kéo vào ghế sofa bên cạnh ông. Cô còn rất "tri kỷ" cho hai ông cháu ngồi gần nhau, thúc đẩy dễ dàng giao lưu tình cảm.
Kỷ Dụ mặc dù luôn mang theo ý nghĩ cậu không phải thật sự là người nhà của họ, trước đã định sẽ dùng thái độ xã giao bình thường để giao tiếp với người nhà họ. Nhưng rốt cuộc cậu vẫn là bị quá trình này làm cho bối rối một chút. Có lẽ là do thái độ của Marina khiến cậu bất giác xem mình thật sự là đứa cháu trai ít qua lại của nhà họ. Kết quả đối với người gọi là ông ngoại này vẫn cậu vẫn là cảm thấy lúng túng. Cậu ở trong lòng điều chỉnh một chút mới thấy đỡ bối rối hơn.
"Ông ngoại, chúc ông sinh nhật vui vẻ."
Bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là ngày gì, thế là cậu đứng lên, vừa nói vừa hai tay cầm hộp quà đưa đến trước mặt ông. Thái độ cung kính có thừa, không kiêu ngạo không lấy lòng, giọng nói sạch sẽ trong trẻo còn đủ lễ phép khiến người ta thoái mái. Mặc cho có hơi xa cách so với mối quan hệ của họ nhưng bất kể là ai cũng đều không thể đối với cậu mặt nặng mày nhẹ được.
"Ừ. Lần sau không cần tốn kém như vậy, đi học hình như không có làm ra tiền."
Giuseppe nhận lấy quà còn không quên hờ hững tỏ vẻ. Marina ngồi một bên nhìn biểu tình của ông trong lòng lại không nhịn được khinh bỉ. Thích chết đi được còn tỏ vẻ nữa. Dù rằng ông nói cũng đúng.
"Cháu có đi làm thêm, có thể kiếm ra tiền."
Kỷ Dụ lại rất đàng hoàng đáp lời. Mặc dù ở trong lòng cậu thì nói quà đó cũng không phải tiền cậu bỏ ra mua. Nhưng xét thấy hai người họ là một, người nào tặng đều giống như nhau, không có gì để tính toán hết.
Ai biết ông già trước mặt không nói không rằng lại móc từ trong túi ra một cái thẻ đưa cho cậu.