Chương 67: Vani
Đó là chưa nói người thanh niên tên Kỷ Dụ kia nhìn cũng không phải là quả hồng mềm dễ nắn. Vừa mới hắn là bị cậu dùng ánh mắt lạnh nhạt mang theo nhắc nhở cảnh cáo, đương nhiên không thể không cúp đuôi làm người được rồi. Mà ai nói chỉ có Alpha mới có máu chiếm hữu, Omega có khi còn mạnh mẽ hơn đấy nhé.
Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà.
Có lẽ thân phận của người thanh niên này là thật, cho nên bên kia rất nhanh hồi đáp cho hắn bảo hắn dẫn người vào nhà chính.
"Cậu Kỷ, bên kia đã xác nhận, để tôi cho người dẫn cậu vào."
Hắn hơi hơi cúi người quay sang nhìn Kỷ Dụ thưa. Nếu cậu thật sự là con cháu De Garibaldi thì đã được xem là nửa chủ nhân, hắn đương nhiên phải cung kính rồi.
Kỷ Dụ trên người khoác hờ chiếc áo dạ dài đến đầu gối từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng bên cạnh cửa xe. Ở góc độ không dễ thấy nhưng cũng không tận lực che dấu hắn nhìn thấy tay phải cậu luôn bị người bên trong xe nắm lấy, thân thân mật mật. Hắn xem như nhận định rồi mối quan hệ của người trong xe và người tự xưng là cháu ngoại của gia chủ nhà mình này. Đúng là con cháu đại gia tộc, có bạn đời cũng không phải hạng tầm thường.
Thời điểm nghe hắn nói xong thì người thanh niên đối với người đàn ông trong xe bày tỏ: "Vậy em vào đây."
"Của em."
Sau đó hắn thấy bàn tay tuyệt đẹp kia lại lần nữa cầm lấy một cái hộp, thứ mà hôm nay hắn đã thấy rất nhiều đưa cho cậu. Xem ra đối phương mục đích đến là vì sinh nhật của gia chủ hắn. Vậy cũng không sai, đối phương đã nói mình là cháu ngoại của gia chủ. Nhưng sao hắn chưa từng nhìn thấy người này nhỉ.
"Khi nào trở về thì gọi cho tôi, để Matteo đến đón."
Rốt cuộc vẫn đâu vào đấy, Kỷ Dụ bất đắc dĩ lại không muốn ở bên ngoài giằng co với hắn cho nên ngoan ngoãn ứng một tiếng "em đã biết" đồng thời đưa tay nhận lấy hộp quà nhỏ được gói một cách sang trọng do hắn đưa cho.
Lúc này cửa xe mới đóng lại, Kỷ Dụ thì theo người bảo vệ đi vào biệt thự.
Khi cậu bước qua cánh cửa phụ bên hông cổng lớn thì lúc này ở bên ngoài Matteo mới lái xe chạy đi.
Bên trong biệt thự, Marina là người đầu tiên biết Kỷ Dụ đã đến. Bởi vì cô vẫn luôn để ý chuyện này, còn dặn người bên dưới có chuyện gì lập tức gọi cho cô ngay. Nên khi Kỷ Dụ chỉ mới đi được nữa đoạn đường tiến vào nhà chính của biệt thự được xây dựng theo phong cách hoàng gia nhưng hiện đại hơn một chút bởi năm tháng thay đổi thì bóng dáng của Marina đã xuất hiện trong tầm mắt.
Đối với người dì này Kỷ Dụ mới gặp một lần, đó là thời điểm đối phương tìm đến cậu đồng thời đưa cậu về Ý, còn có sắp xếp trường học cho cậu đâu vào đấy. Đây cũng là người nhà De Garibaldi đầu tiên cậu nhìn thấy và có vẻ đối xử thân thiện với cậu.
"Dì Marina."
Kỷ Dụ rất lễ phép chào hỏi khi đối phương đến gần. Chỉ là cử chỉ của cậu có phần xa cách hơn so với mối quan hệ của họ khiến người dẫn đường kỳ quái nhìn cậu một chút. Nhưng chẳng để cậu tự ý thiết lập cảm tình đôi bên, đối phương đã lập tức cho cậu một cái ôm thắm thiết, mạnh mẽ xóa bỏ cái sự xa cách kia ngay và luôn.
"Vani à, không ngờ tiếng Ý của cháu tốt như vậy đó."
Vani là tên thân mật của Kỷ Dụ, bình thường chỉ có người trong nhà gọi, cho dù là bạn bè của Kỷ Dụ đều không biết. Từ khi cha mẹ Kỷ Dụ mất thì cậu không lại đá động đến cái tên này nữa, hiện tại bị gọi bằng cái tên này cậu cảm thấy có chút không quen. Phần lớn nguyên nhân là vì cậu cảm thấy cái tên Vani này cứ quái quái sao á, cứ như đang gọi một bé gái.
"Dì còn tưởng cháu không đến."
Marina vậy mà đối với cậu rất nhiệt liệt, trong lúc nhất thời khiến cậu không có cảm thấy bị áp lực khi lần đầu đến nơi xa lạ. Không chỉ nơi này, kể cả những người nhà De Garibaldi đối với cậu đều là xa lạ.
"Cháu... Đến muộn rồi ạ?"
Kỷ Dụ nghe cô nói vậy thì hơi ngại ngùng hỏi lại.
Marina trong lòng nói quả nhiên, lại không nhịn được thầm mắng đứa con trai không nên thân kia của mình, đưa tin thôi cũng không đưa cho đàng hoàng. Bên ngoài cô vẫn cười hiền lành hướng cậu nói: "Không muộn. Chỉ là người trong nhà đến chúc thọ thường sẽ tới lúc sáng sớm."
"Cũng không phải lỗi của cháu. Dù sao cháu đến là được rồi. Đi, dì dẫn cháu vào gặp ông ngoại. Lúc này đến vừa hay, không sợ nhiều người lúng túng."
Kỷ Dụ nghe mà không khỏi bất lực cười. Nhưng không thể không nói, Marina nói đúng. Trong tình huống ai cũng xa lạ, vấn đề giao tiếp sẽ cực kì khó khăn. Kỷ Dụ cảm thấy bản thân sẽ ăn không tiêu khi bị đặt trong tình huống như vậy. Đó là chưa nói chưa chắc người ta sẽ có thái độ tốt với cậu. Cậu cho rằng bản thân nên tìm hiểu đầy đủ về vị gia chủ đứng đầu này trước sẽ có lợi thế hơn trong việc đối phó với những người còn lại trong gia tộc này.
Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà.
Có lẽ thân phận của người thanh niên này là thật, cho nên bên kia rất nhanh hồi đáp cho hắn bảo hắn dẫn người vào nhà chính.
"Cậu Kỷ, bên kia đã xác nhận, để tôi cho người dẫn cậu vào."
Hắn hơi hơi cúi người quay sang nhìn Kỷ Dụ thưa. Nếu cậu thật sự là con cháu De Garibaldi thì đã được xem là nửa chủ nhân, hắn đương nhiên phải cung kính rồi.
Kỷ Dụ trên người khoác hờ chiếc áo dạ dài đến đầu gối từ nãy đến giờ vẫn luôn đứng bên cạnh cửa xe. Ở góc độ không dễ thấy nhưng cũng không tận lực che dấu hắn nhìn thấy tay phải cậu luôn bị người bên trong xe nắm lấy, thân thân mật mật. Hắn xem như nhận định rồi mối quan hệ của người trong xe và người tự xưng là cháu ngoại của gia chủ nhà mình này. Đúng là con cháu đại gia tộc, có bạn đời cũng không phải hạng tầm thường.
Thời điểm nghe hắn nói xong thì người thanh niên đối với người đàn ông trong xe bày tỏ: "Vậy em vào đây."
"Của em."
Sau đó hắn thấy bàn tay tuyệt đẹp kia lại lần nữa cầm lấy một cái hộp, thứ mà hôm nay hắn đã thấy rất nhiều đưa cho cậu. Xem ra đối phương mục đích đến là vì sinh nhật của gia chủ hắn. Vậy cũng không sai, đối phương đã nói mình là cháu ngoại của gia chủ. Nhưng sao hắn chưa từng nhìn thấy người này nhỉ.
"Khi nào trở về thì gọi cho tôi, để Matteo đến đón."
Rốt cuộc vẫn đâu vào đấy, Kỷ Dụ bất đắc dĩ lại không muốn ở bên ngoài giằng co với hắn cho nên ngoan ngoãn ứng một tiếng "em đã biết" đồng thời đưa tay nhận lấy hộp quà nhỏ được gói một cách sang trọng do hắn đưa cho.
Lúc này cửa xe mới đóng lại, Kỷ Dụ thì theo người bảo vệ đi vào biệt thự.
Khi cậu bước qua cánh cửa phụ bên hông cổng lớn thì lúc này ở bên ngoài Matteo mới lái xe chạy đi.
Bên trong biệt thự, Marina là người đầu tiên biết Kỷ Dụ đã đến. Bởi vì cô vẫn luôn để ý chuyện này, còn dặn người bên dưới có chuyện gì lập tức gọi cho cô ngay. Nên khi Kỷ Dụ chỉ mới đi được nữa đoạn đường tiến vào nhà chính của biệt thự được xây dựng theo phong cách hoàng gia nhưng hiện đại hơn một chút bởi năm tháng thay đổi thì bóng dáng của Marina đã xuất hiện trong tầm mắt.
Đối với người dì này Kỷ Dụ mới gặp một lần, đó là thời điểm đối phương tìm đến cậu đồng thời đưa cậu về Ý, còn có sắp xếp trường học cho cậu đâu vào đấy. Đây cũng là người nhà De Garibaldi đầu tiên cậu nhìn thấy và có vẻ đối xử thân thiện với cậu.
"Dì Marina."
Kỷ Dụ rất lễ phép chào hỏi khi đối phương đến gần. Chỉ là cử chỉ của cậu có phần xa cách hơn so với mối quan hệ của họ khiến người dẫn đường kỳ quái nhìn cậu một chút. Nhưng chẳng để cậu tự ý thiết lập cảm tình đôi bên, đối phương đã lập tức cho cậu một cái ôm thắm thiết, mạnh mẽ xóa bỏ cái sự xa cách kia ngay và luôn.
"Vani à, không ngờ tiếng Ý của cháu tốt như vậy đó."
Vani là tên thân mật của Kỷ Dụ, bình thường chỉ có người trong nhà gọi, cho dù là bạn bè của Kỷ Dụ đều không biết. Từ khi cha mẹ Kỷ Dụ mất thì cậu không lại đá động đến cái tên này nữa, hiện tại bị gọi bằng cái tên này cậu cảm thấy có chút không quen. Phần lớn nguyên nhân là vì cậu cảm thấy cái tên Vani này cứ quái quái sao á, cứ như đang gọi một bé gái.
"Dì còn tưởng cháu không đến."
Marina vậy mà đối với cậu rất nhiệt liệt, trong lúc nhất thời khiến cậu không có cảm thấy bị áp lực khi lần đầu đến nơi xa lạ. Không chỉ nơi này, kể cả những người nhà De Garibaldi đối với cậu đều là xa lạ.
"Cháu... Đến muộn rồi ạ?"
Kỷ Dụ nghe cô nói vậy thì hơi ngại ngùng hỏi lại.
Marina trong lòng nói quả nhiên, lại không nhịn được thầm mắng đứa con trai không nên thân kia của mình, đưa tin thôi cũng không đưa cho đàng hoàng. Bên ngoài cô vẫn cười hiền lành hướng cậu nói: "Không muộn. Chỉ là người trong nhà đến chúc thọ thường sẽ tới lúc sáng sớm."
"Cũng không phải lỗi của cháu. Dù sao cháu đến là được rồi. Đi, dì dẫn cháu vào gặp ông ngoại. Lúc này đến vừa hay, không sợ nhiều người lúng túng."
Kỷ Dụ nghe mà không khỏi bất lực cười. Nhưng không thể không nói, Marina nói đúng. Trong tình huống ai cũng xa lạ, vấn đề giao tiếp sẽ cực kì khó khăn. Kỷ Dụ cảm thấy bản thân sẽ ăn không tiêu khi bị đặt trong tình huống như vậy. Đó là chưa nói chưa chắc người ta sẽ có thái độ tốt với cậu. Cậu cho rằng bản thân nên tìm hiểu đầy đủ về vị gia chủ đứng đầu này trước sẽ có lợi thế hơn trong việc đối phó với những người còn lại trong gia tộc này.