Chương : 73
Hai rưỡi sáng, Đoàn Trí Thiên lái xe đến khu công nghiệp ở khu ngoại ô, lúc này cả khu chìm trong bóng tối, chỉ có vài bóng đèn đường sáng leo lắt mà lạnh lẽo.
Cách đó không xa có một chiếc ô tô màu đen chờ sẵn, Đoàn Trí Thiên sau khi nhắn tin xác nhận đúng là biển số xe đó thì anh ta xuống xe đi tới, giơ tay kéo cửa xe, không khóa.
Trong cốp nhỏ ở ghế lái, có một sấp ảnh để trong túi trong suốt, trên ảnh không phải ai khác, chính là Thẩm Dĩnh và Lục Hi.
Đoàn Trí Thiên lật từng tấm, sau đó cầm sấp ảnh trở lại trong xe của anh ta, rồi gọi điện cho đối phương,
“Đồ tôi đã tìm thấy, quá ít!” Khi nói chuyện, Đoàn Trí Thiên còn có chút thở gấp, lo lắng và căng thẳng.
“Đoàn thiếu, anh vội quá, đối phương lại không phải người bình thường, chúng tôi chụp được vậy đã quá nguy hiểm lắm rồi, để chụp được mấy tấm đấy chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức.” Giọng đối phương rất già, nghe qua cũng biết là sử dụng máy biến âm.
Đoàn Trí Thiên âm thầm nghiến răng, tùy tiện cầm một tấm, trên ảnh là cảnh Lục Hi đỡ Thẩm Dĩnh từ nhà hàng đi ra, cũng chỉ có thể nhìn ra Lục Hi đỡ Thẩm Dĩnh, không có dị thường nào khác, muốn dùng mấy cái này đến chứng minh hai người đó có quan hệ không đơn giản, quả thật là không có sức thuyết phục.
“Như này đi, tôi cho anh thêm một tháng nữa, tiền thì dễ nói, nhất định phải chụp được tấm hình chứng minh quan hệ không bình thường của Lục Hi và Thẩm Dĩnh, hiểu rồi chứ?”
“Được, tôi sẽ tận lực.”
Sau khi cúp máy, chưa kịp thở một hơi, Đoàn Trí Thiên lập tức nghe điện thoại của Thiệu Mộc Giai.
Anh ta thấy số người gọi, bực mình không thôi, nghe máy với giọng không mấy thân thiện: “Muộn như vậy rồi em lại muốn làm gì?”
Giọng nữ đầu bên kia có chút ngập ngừng, dường như có chút cau mày: “Anh muộn như vậy mà chưa về, mẹ kêu em hỏi thử anh đang ở đâu…”
Từ sau khi Thẩm Dĩnh và nhà họ Đoàn triệt để xé toạc mặt nhau ra, La Phân Linh kêu Thiệu Mộc Giai sửa cách gọi, hãy gọi bà ta là mẹ.
Đối với đứa con dâu chưa qua cửa này, La Phân Linh đối với cô ta quả thật tốt hơn gấp trăm lần so với cuộc hôn nhân của Thẩm Dĩnh.
“Em nói với mẹ rồi?” Sắc mặt của Đoàn Trí Thiên nháy mắt sa sầm: “Anh không phải đã nói với em, không được nói với mẹ là anh ra ngoài rồi mà, em bị sao thế hả, nghe không hiểu sao?”
Thiệu Mộc Giai đã tự ý đem chuyện của anh ta nói cho La Phân Linh, khiến anh ta lần đầu tiên cảm thấy bị gò bó, lại còn bị ép nữa, loại cảm giác này không tốt, thậm chí khiến anh ta có chút kháng cự với Thiệu Mộc Giai.
Khi ở cùng với Thẩm Dĩnh, cô từ trước đến nay sẽ không làm như vậy, chỉ giúp anh ta giấu diếm, cho dù bản thân bị La Phân Linh mắng mỏ, cũng tuyệt đối sẽ không nói một câu anh ta không đúng.
Giọng của Thiệu Mộc Giai dịu xuống: “Trí Thiên, anh dạo này rốt cuộc bận việc gì, em biết tin tức đó ảnh hưởng rất lớn đối với anh, tiện nhân Thẩm Dĩnh kia…”
“Đủ rồi!” Đoàn Trí Thiên không muốn nghe cô ta nói nữa, ngữ khí bất thiện cắt ngang: “Em đi ngủ trước đi, tôi bây giờ lái xe về.”
Thiệu Mộc Giai dặn dò cẩn thận: “Vậy anh đi đường cẩn thận.”
Đoàn Trí Thiên thậm chí ngay cả phản hồi cũng không có, lập tức cúp máy.
Anh ta quăng điện thoại về phía trước, mệt mỏi dựa vào ghế, mới lim dim mắt, anh ta lại cầm điện thoại lên, lật mở trang tin tức, trong lúc vô tình dò ra số điện thoại của Thẩm Dĩnh, hơi khựng lại một chút, anh ta bỗng nhiên nhớ lại lúc hai người vừa với xác định mối quan hệ yêu đương.
Thẩm Dĩnh rụt rè đề nghị anh ta, có thể để số điện thoại của cô lên đầu không.
Lúc đó anh ta không nói hai lời, trực tiếp đồng ý theo như thế, cô còn trộm cười, trong lòng anh cảm thấy yêu cầu đấy của cô rất ngốc, chỉ khi đến hôm nay, anh ta vậy mà vẫn nhớ không quên được.
Những điều đó anh ta từng cho ràng rất nực cười, vô vị, thậm chí là chuyện ngu ngốc, anh ta đều còn nhớ rõ, anh ta không ngừng hoài nghi cảm nhận khi đó của bản thân, có lẽ chỉ là ảo giác của anh ta, anh ta trước nay đều tự lừa dối chính mình.
Nếu bây giờ Thẩm Dĩnh làm hòa với anh ta, anh ta sẽ đồng ý chứ?
Đoàn Trí Thiên tự giễu, dù không muốn thừa nhận nhưng nhất định phải nói, anh ta sẽ đồng ý.
Thậm chí không có một chút do dự mà đồng ý luôn.
Nếu như tất cả quay lại trước lúc hai người họ ly hôn, anh ta có lẽ thu nhiễm lại bản thân, sẽ cho cô những thứ cô muốn.
Chỉ có điều bây giờ đã quá muộn rồi, bên cạnh cô đã có Lục Hi, người đó giỏi hơn anh ta, có bản lĩnh hơn anh ta, là người đàn ông giỏi đến mức gần như vô địch.
Cô đã đi xa rồi, cho dù anh ta hiện nay có đứng ở nơi cũ, cũng chỉ còn lại một mảnh hoang vắng.
Đoàn Trí Thiên nặng người một lúc, rồi mới khởi động xe, mở đèn xe lên, nhìn vào màn đêm nơi ánh đèn không chiếu tới, anh ta bỗng nhiên như thể hòa nhập vào bóng đêm vậy.
…
Từng ngày trôi qua, chớp mắt đã sắp đến ngày mở phiên tòa của Lý Vĩ, Dư Quyết Đông dẫn cô đi gặp riêng Phạm Minh một lần.
Loại cảm giác vừa quen thuộc vừa kì lạ lần nữa bủa vây Thẩm Dĩnh, sau khi từ rời khỏi công ty, cô nói rõ với Lục Hi cô sẽ trực tiếp về tiểu khu Hồng Uyển.
Cả một thời gian dài không về, biết cô muốn về, mẹ cô Đào Ly Hinh đã làm một bàn đồ ăn, đều là món cô thích.
“Sườn xào chua ngọt, ba con làm đo, con nếm thử đi.”
“Đây là khoai lang thái sợi, con chan thêm chút nước canh hãy ăn, con lúc nhỏ thích nhất món này, lúc đó con có thể ăn hết cả đĩa!”
“Tôm này là mua lúc chiều nay, có thể có chút không tươi, nhưng chắc cũng ăn được, dùng thêm sốt…”
Trên bàn ăn, Đào Ly Hình không ngừng gắp đồ ăn cho cô, ngược lại bản thân ngồi nửa ngày cũng không ăn miếng nào.
Trong lòng Thẩm Dĩnh vừa ấm áp vừa có chút chua chát, tóm lại cảm thấy bản thân đã lớn như vậy rồi vẫn khiến ba mẹ bận lòng, cô đã nợ họ quá nhiều.
“Mẹ, con tự gắp là được rồi, mẹ mau ăn đi.”
Đào Ly Hinh lúc này mới gắp chút thức ăn vào bát: “Mẹ ăn rồi, con ăn nhiều một chút, hiếm lắm mới về một lần, mẹ và ba con đều ngóng con đến gầy đi.”
Rốt cuộc cô bây giờ cũng sắp ly hôn với Đoàn Trí Thiên, nói thế nào, người tổn thương vẫn là con của bà, đặc biệt trong chuyện này là Đoàn Trí Thiên làm không đúng, cứ nghĩ đến Thẩm Dĩnh phải chịu như vậy, bà cau mày, trong lòng hai vợ chồng bà cũng không yên tâm được.
Thẩm Tri Lịch không biết biểu đạt thế nào, chỉ im lặng đưa bát canh cho Thẩm Dĩnh: “Nhân lúc con nóng, con uống đi.”
Thẩm Dĩnh chú ý đến tóc của Thẩm Tri Lịch đã bạc đi không ít, trong lòng không thoải mái, sau khi ăn xong, ngồi trên sô pha, lấy từ đi trong túi ra một cái thẻ ngân hàng rồi để trên bàn.
“Con làm gì thế?” Đào Ly Hinh không hiểu ý của cô.
Thẩm Dĩnh từ từ nói: “Ba, mẹ, đây là tiền lương mấy tháng của con, đều để ở trong thẻ này, bình thường con toàn ăn ở căng tin, tiêu không hết bao nhiêu tiền, tính ra cả tháng hết không đến sáu triệu, ba mẹ cầm lấy xem trong nhà thiếu gì cứ mua.”
“Như thế làm sao được!” Không đợi Đào Ly Hinh mở miệng, Thẩm Tri Lịch đã phản đối: “Trên người con vốn đã không có tiền, ba và mẹ con nói thế nào cũng còn có chút tiền tiết kiệm, không cần dùng đến tiền của con, con chỉ cần sống tốt, đừng để ba với mẹ con lo lắng đã là hiếu thảo nhất rồi!”
“Ba…”
“Được rồi, con đừng nói nữa, ba và mẹ con không thể cầm số tiền này của con, thật sự muốn hiếu thảo với ba mẹ, thì mau chóng ly hôn, rồi chăm lo bản thân thật tốt.” Thẩm Tri Lịch nhét lại thẻ vào trong túi của cô.
Một hồi giằng co không có kết quả, Thẩm Dĩnh cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ có thể làm theo ý của Thẩm Tri Lịch.
“Đúng rồi ba, có chuyện con muốn hỏi ba.” Lần này trở về còn có một chuyện khiến cô bận lòng.
Thẩm Tri Lịch hơi sững người: “Có chuyện gì?”
Thẩm Dĩnh mím mím môi, giọng có chút nhỏ: “Vụ án của ba năm đó.”
Nhắc đến kiện cáo khi đó, Thẩm Tri Lịch biểu cảm liền tối đi vài phần: “Đã qua nhiều năm như vậy rồ, con hỏi những chuyện này để làm gì?”
Thái độ của Thẩm Tri Lịch, càng khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy bất thường, cô hỏi thăm dò một câu: “Ba, ba quen Phạm Minh không?”
Âm thanh vừa phát ra, ly trà trong tay Thẩm Tri Lịch bỗng nhiên rơi xuống, tiếng đồ vật vỡ vang lên.