Chương : 72
Đúng như dự đoán, nghe thấy cô không thoải mái, cho dù Lục Hi có tức giận như thế nào cũng phải nhịn xuống, cẩn thận đỡ cô từ trên ghế đứng lên, chào hỏi đơn giản với mấy người La Quyết Trình rồi rời đi.
Đi đến góc tầng hai, Thẩm Dĩnh còn gọi với vào bên trong nhà hàng: “Tang Tang, nhớ giữ liên lạc nha.”
La Quyết Trình có chút ngoài ý muốn nhìn thấy Điền Tang Tang, không ngờ hai người chỉ với một bữa cơm cũng có thể thành bạn thân rồi.
Điền Tang Tang bị anh ta nhìn da đầu có chút tê dại, không tự nhiên đáp: “Được, hai người đi đường cẩn thận.”
Đợi đến khi Thẩm Dĩnh bị Lục Hi kéo đi, La Quyết Trình kéo Điền Tang Tang đến ngồi bên cạnh, rồi tự ngồi xuống, vươn tay lấy quả dâu tây trên bàn cho vào miệng, đùa: “Quan hệ không tệ nha.”
Điền Tang Tang thân thể cứng đờ, nghe ra ý trêu đùa trong lời anh ta nói, cũng không đếm xỉa, mà hỏi anh ta: “Viện trưởng La, chúng ta bây giờ đi được chưa?”
La Quyết Trình cảm nhận được thân thể cô ấy cứng đờ, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cố ý đưa một tay ra sau ghế mà cô ấy ngồi: “Chờ thêm chút nữa.”
Điền Tang Tang ngửi thấy mùi hương bạc hà hòa quyện với một chút mùi rượu vang từ trên cơ thể người đàn ông, hai tay cô vô thức đặt lên trên đùi, rất nhanh lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Không phải nói để cô lái xe sao, bây giờ đâu cần phiền như vậy…
Trước cửa nhà hàng, xe đã chờ sẵn.
Lên xe, máy sưởi đã bật, Thẩm Dĩnh lại thấy nóng, liền cởi áo khoác ngoài ra và đặt nó sau ghế, trên người cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bó sát màu trắng, những đường cong trên cơ thể cô như ẩn như hiện.
Lục Hi sợ cô lạnh, cũng sợ bản thân nổi thú tính, anh lấy áo khoác khoác lại lên người cô, Thẩm Dĩnh chỉ đành mặc vậy, rất nhanh xuất hiện một tầng mồ hôi.
“Uống nhiều lắm sao?” Người đàn ông chạm tay vào má cô, cảm nhận da thịt dưới tay khá nóng.
Thẩm Dĩnh cắn môi, lắc lắc đầu: “Vẫn ổn.”
May không có say giống lần đi cùng Phó Thanh Đồng, hiện giờ cô vẫn còn tỉnh táo, chỉ là hơi nhức đầu một chút thôi.
“Không thể bớt chọc tôi được à.” Anh nếu trở lại muộn chút nữa, cô không chừng đã uống hết chai rượu vang rồi.
Thẩm Dĩnh không phục: “Tôi cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi, không phải là trẻ con nữa.”
Ánh mắt của anh lướt qua cái mặt đỏ ửng của cô: “Em rất trưởng thành sao?”
“…” Thẩm Dĩnh ngậm miệng.
Được thôi, cô thỉnh thoảng cũng giống trẻ con một chút.
Nhưng nhắc đến tuổi tác, Lục Hi lại nhớ đến cô vừa nói cô đã lớn tuổi, anh nhớ bản thân hình như không phải lần đầu tiên nghe được lời này từ miệng của cô, nếu như lần đầu tiên nói vậy là chọc anh, vậy lần thứ hai lần thứ ba lại có chút chân thành trong đó.
Suy nghĩ như vậy, Lục Hi nhéo má của cô, hơi buồn bực hỏi: “Em cảm thấy tôi lớn tuổi sao?”
Thẩm Dĩnh lúc này nào dám thừa nhận, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trừ phủ nhận ra vẫn phải phủ nhận: “Không lớn không lớn, tôi đùa thôi.”
Không lớn… Không lớn?
Lời này nghe sao cũng thấy kỳ quặc?
Thấy không ép cô nói thật được, Lục Hi đổi sách lược, dịu dàng nói: “Tôi năm nay ba mươi hai tuổi, lớn hơn em tám tuổi, em cảm thấy tuổi tôi lớn cũng là điều bình thường.”
Thẩm Dĩnh chớp chớp mắt, không biết làm sao cho đúng, dựa theo tính cách của anh chắc xử cô mất thôi, hoặc thay đổi cách gì đó khiến cô thừa nhận anh không già, nhưng đột nhiên thừa nhận cô vẫn có chút không ổn.
Lẽ nào tổn thương lòng tự trọng rồi?
Cứ nghĩ như thế, Thẩm Dĩnh bỗng nhiên có chút hối hận, dù sao đàn ông cần thể diện, cô trước mặt của anh nói như vậy, quả thực không hay lắm.
Nghĩ ngơi một lát, cô an ủi: “Thật ra, anh cũng không có lớn tuổi đâu, đều nói đàn ông 30 tuổi như một nhánh hoa, anh cũng coi như ở tầm đó.”
Một nhánh… hoa?
Khóe miệng Lục Hi giật giật vài cái, buông tay khỏi mặt của cô: “Em tốt nhất đừng giải thích.”
Nếu tiếp tục giải thích nữa, anh có thể sẽ động thủ mất thôi.
Thẩm Dĩnh nhìn chân mày của anh có sắp dính chặt với nhau, môi cũng mím thành một đường, rõ ràng lúc này anh đang không vui.
Anh trước nay đều không phải một người dễ sống cùng, nhưng không biết từ lúc nào, Thẩm Dĩnh đã thay đổi thái độ với anh, cô có thể thấy đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh là một trái tim ấm áp.
Sau khi anh đích thân chăm sóc cô một đêm, ngày hôm sau còn nấu cháo cho cô, loại ấm áp tỉ mỉ này, đan xen những cảm xúc khác nhau, chỉ khi nào thật tâm cảm nhận mới có thể phát hiện.
Cô khẽ cười, tiến sát hôn nhẹ anh một cái, rất nhanh liền tách ra.
“Đừng tức giận nữa.”
Giọng cô rất nhẹ, giống như cọng lông quét nhẹ qua tim, nhẹ nhàng mà rung động.
Ánh mắt Lục Hi đang nhìn ra bên ngoài cửa xe bỗng quay lại nhìn cô, đôi mắt ấy khi đó thật lung linh rạng rỡ, giống như che giấu một dòng ôn tuyền, khiến người khác động tâm.
Lần đầu tiên gặp nhau ở câu lạc bộ, anh từ phòng bao đi ra, bị cô coi là nhân viên phục vụ, có lẽ chính nhờ đôi mắt to mà trong trẻo ấy, đã khiến anh không nhịn được dừng lại một lúc.
Lục Hi kéo cô lại, tay chạm lên gương mặt của cô, làn da mỏng manh càng khiến anh mê mẩn, màu mắt cũng dần sẫm lại: “Tôi cho dù lớn tuổi cũng có thể thỏa mãn em.”
Giọng anh trầm thấp, lúc này lại càng hơi khàn khàn, khiến mặt của Thẩm Dĩnh đỏ bừng, liếc nhìn người tài xế ngồi trước, liền giận dữ trừng anh: “Anh, anh không thể bớt phóng túng một chút à, đây là đang ở bên ngoài…”
Lục Hi giữ tay cô lại: “Em không phải thích như thế sao.”
“Ai thích chứ?”
Người đàn ông đàm nhiên nói: “Em.”
Thẩm Dĩnh còn muốn nói thì môi của anh đã áp xuống, cô không phòng bị nên bị dọa sợ một trận, yết hầu phát ra tiếng rên nhẹ, và rồi cô nhận ra tài xế lái xe có chút không tự nhiên.
Lục Hi ngẩng lên, hơi nhíu mày, bèn giờ tay ấn vào nút gì đó, một tiếng “xoạt” phát ra, tấm chắn cách âm đã được nâng lên ngăn cạnh người ngồi sau và người ngồi trước.
Thẩm Dĩnh trừng mắt: “Anh từ bao giờ học được kiểu này thế hả?”
“Gần đây.”
Có bài học từ lần trước, anh cảm thấy tấm chắn cách âm là thứ rất cần thiết.
Thẩm Dĩnh thảng thốt: “Vậy vừa rồi sao anh không nâng tấm chắn lên hả?”
Ai biết được, Lục Hi mặt không đổi sắc kéo cô vào lòng, môi áp vào tai cô, hà hơi: “Bởi vì em đỏ mặt như này rất đẹp.”
Người đàn ông này trước nay đều không thích nịnh, vì thế lúc anh nói thích, nói đẹp, nói chung là thật sự rất đẹp.
Thẩm Dĩnh nói không nên lời, cũng không có cơ hội mà nói, nép vào trong ngực ấm áp của anh, để cho anh biết sự vui vẻ của cô.
Nhiệt độ trong xe càng lúc càng nóng dần, nhưng họ không biết những gì xảy ra từ lúc dời khỏi nhà hàng đến bây giờ, tất cả đều lọt vào ống kính trong bóng tối kia.
Nhìn thấy hành động ám muội của đôi nam nữ trong camera, người đàn ông mỉm cười hài lòng, xe đỗ bên lề đường, anh ta cầm chiếc điện thoại ở ghế bên cạnh, tay ấn một dãy số, ngữ khí âm trầm: “Đoàn thiếu, đồ anh cần tôi đã chụp cho anh rồi…”