Chương : 45
Người đàn ông ngồi bên cạnh giường đang chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say sưa của người phụ nữ, không biết có phải là do cô đã sợ hãi quá độ hay không, mặc dù đã ngủ rồi nhưng hai hàng lông mày của cô vẫn khẽ nheo lại, hàng mi dài thì nhấp nháy, trông bộ dạng như vẫn chưa được yên lòng vậy.
Đáy lòng Lục Hi có hơi khó chịu, anh cầm theo hộp thuốc lá rồi tiến ra ban công.
Người đàn ông rút một điếu thuốc từ trong hộp ra rồi dùng lửa đốt, sau khi đóng cánh cửa ngăn giữa phòng ngủ và ban công lại, anh mới rít sâu một hơi rồi nhả ra từ từ. Cơn gió đêm có thể cuốn đi làn khói trắng, nhưng không thể thổi đi những cảm xúc đang dâng trào trong lòng anh.
Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ tin vào thứ được gọi là định mệnh cả. Anh đã kiềm chế lý trí và đi đến ngày hôm nay, đối với anh, tất cả mọi người hay tất cả mọi thứ đều cần có kinh doanh và thủ đoạn cả, còn thứ gọi là vận mệnh kia lại quá hư vô mờ mịt, cho nên trước giờ anh chưa từng đặt nó vào mắt.
Nhưng giờ đây, chưa đầy một tháng trước người thì người phụ nữ nằm trên giường phía sau lưng và anh là hai đường thẳng song song tưởng sẽ không bao giờ giao nhau. Nhưng hôm nay, sau một tháng, cô đột nhiên đột nhập vào thế giới của anh, thoát xa hoàn toàn tưởng tượng trước đây của anh, cô đã cho anh quá nhiều điều bất ngờ.
Cô có thể ảnh hưởng đến anh, không chỉ về thể xác mà còn cả tình cảm.
Nhưng sự ảnh hưởng này cũng vượt quá sức tưởng tượng của anh rồi, vì một người phụ nữ mà động thủ, nếu như anh không chắc chắn rằng mình đã làm điều đó thì bản thân Lục Hi anh cũng không dám tin đâu.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, điện thoại nằm trong túi áo anh đột nhiên rung lên, người đàn ông nhíu mày một cái rồi đưa mắt nhìn lên màn hình, sau đó nhấn nút nghe máy.
Ở đầu kia của điện thoại, Trịnh Tinh Cung vừa rời khỏi phòng giám sát của Hồng Đỉnh: “Tổng giám đốc Lục, video giám sát đã được sao chép, Tổng giám đốc Bùi cũng đã cho người xóa bỏ đoạn giám sát trên hành lang rồi.”
Thanh âm của người đàn ông như hòa vào trong màn đêm, lạnh đến nỗi một chút hơi ấm cũng không có: “Tạo một bản sao lưu rồi ngày mai đưa cho tôi.”
“Vâng.”
“Đúng rồi.” Trịnh Tinh Cung lại nói tiếp : “Bùi Tổng kêu tôi hỏi ngài, người kia xử lý như thế nào?”
Làn khói thuốc trắng xóa bị hút vào phổi, rồi lại nhanh chóng thoát ra từ mũi, người đàn ông cất giọng nói lạnh đạm, như thể chỉ là một chuyện vụn vặt thôi vậy: “Phế hắn.”
Bàn tay mà Trịnh Tinh Cung cầm điện thoại chợt căng lại, nhưng anh cũng không dám nhiều lời: “Vâng, tổng giám đốc.”
…….
Thẩm Dĩnh ngủ say sưa cho đến khi trời sáng, cô lờ mờ mở đôi mắt ra, người đàn ông bên cạnh cô vẫn ở đó, chưa rời đi.
Cô đưa hai tay lên và dụi mắt, không biết có phải động tác của cô đã làm ồn đến anh hay không, Lục Hi mở mắt ra, đáy mắt anh vẫn còn vài phần buồn ngủ.
Thẩm Dĩnh chống hai tay lên định ngồi dậy, nhưng mới vừa nhúc nhích được một tý thì vai cô đã bị bàn tay rắn chắc của người đàn ông đè xuống, ép mình ở phía dưới, thanh âm anh mang máng một chút khàn khàn quyến rũ: “Đừng nhúc nhích.”
Thẩm Dĩnh khựng người: “Anh…..anh không đi làm à?”
“Sao, mong tôi đi à?”
“Không có…..”
Cánh tay Lục Hi xuyên qua sau ót cô: “Đầu có còn đau không?”
Thẩm Dĩnh lắc đầu: “Không đau nữa.”
“Tôi đã xin cho em nghỉ rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi, không được đi đâu hết.”
Vừa nghe thấy hai chữ ‘xin nghỉ’, đáy lòng Thẩm Dĩnh chợt có chút lo lắng: “Tôi đã không sao nữa rồi, hay là đi làm thôi.”
Cô mới làm không bao lâu, mà xin nghỉ thì nhiều.
“Công ty không phải chỉ có mình em, nghỉ ngơi một ngày đi rồi đi làm.”
Thấy anh cứ khăng khăng, Thẩm Dĩnh cũng không phản kháng nữa. Dù sao đi nữa cuối cùng cô cũng phải làm theo những gì anh nói thôi. Nhớ lại lần trước Dư Quyết Đông cũng vì chuyện này mà tức giận, nên Thẩm Dĩnh đã soạn một tin nhắn xin nghỉ rồi gửi cho anh ta.
Thật không ngờ, tin nhắn mới được gửi đi chưa bao lâu thì Dư Quyết Đông đã gọi điện thoại tới rồi.
Thẩm Dĩnh theo bản năng liếc nhìn Lục Hi ở bên cạnh, sau khi người đàn ông nhìn vào màn hình điện thoại cô thì liền quay đầu nhìn về mặt cô, hàng lông mày anh tuấn có hơi nhướng lên.
Không bắt máy…hình như cũng không được a.
Do dự vài giây, Thẩm Dĩnh mới nhấn nút trả lời: “Alo, luật sư Dư?”
“Cô sao vậy, không khỏe sao?”
Thẩm Dĩnh lúc này vẫn đang nép trong lòng của Lục Hi, khoảng cách giữa hai người cực kì gần nhau, cho nên những lời mà Dư Quyết Đông nói đều lọt vào tai của Lục Hi không sót một chữ.
Thẩm Dĩnh có hơi ngẹt thở, cô trả lời cứng nhắc: “Không sao, tôi có hơi sốt.”
Dư Quốc Đông dường như vừa thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền hỏi: “Tối qua, không sao chứ?”
Thanh âm vừa dứt, cánh tay vòng quanh eo cô đột nhiên siết chặt lại, đáy lòng Thẩm Dĩnh có hơi sốc, câu này thật sự quá dễ khiến người ta hiểu lầm mà, và rõ ràng, Lục Hi đã hiểu lầm mất rồi.
Dư Quyết Đông từ trước tới giờ chưa hề hỏi những chuyện ngoài công việc mà, sao hôm nay lại…..
Thẩm Dĩnh không dám nói sâu về vấn đề này vì sợ Lục Hi mà không vui sẽ ném điện thoại của cô đi mất, nên cô vội vàng tìm cớ kết thúc cuộc trò chuyện: “Không sao hết, bệnh vặt một chút thôi, đầu tôi có hơi đau rồi, nói với anh sau.”
“Được, vậy cô chú ý nghỉ ngơi.” Ngữ khí của Dư Quyết Đông có hơi ngưng lại: “Gặp ở công ty sau.”
“Ừm, tạm biệt.”
Thẩm Dĩnh mau chóng cúp điện thoại, nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi.
“Chuyện tối qua, Dư Quyết Đông có biết sao?” Người đàn ông dựa sát vào tai cô, trong giọng nói trầm thấp có pha chút nguy hiểm, như thể nếu cô mà nói sai một chữ thôi thì sẽ bị anh ăn tươi nuốt sống không còn một mẩu xương sót lại ngay.
Hơi thở ấm áp phà vào tai, khiến Thẩm Dĩnh chịu ngứa không được nữa mà nghiêng đầu né qua một bên: “Tối hôm qua trước khi đến Hồng Đỉnh, tôi và luật sư Dư có đi gặp một luật sư đại diện của án kiện.”
“Né cái gì.” Lục Hi ôm trọn cô gái vào vòng tay mình, cơ thể yếu đuối mỏng manh như không có xương của người phụ nữ trái ngược hoàn toàn với sự cứng nhắc của cơ thể anh, cái suy nghĩ vào buổi sáng kia dường như đang sôi sục trong cơ thể anh.
Bộ đồ ngủ của Thẩm Dĩnh bị vén lên, lòng bàn tay khô khốc của người đàn ông vuốt ve lên làn da mịn màng quanh chiếc eo nhỏ nhắn của cô, nhưng dần dần bàn tay đó lại không chịu an phận nữa, sau đó nó từ từ hướng lên trên……
“Lục Hi……” Thẩm Dĩnh nắm lấy lòng bàn tay to tướng của người đàn ông, nhưng lại bị anh hất ra, gần đây hai người không ở cùng nhau nên số lần được tiếp xúc thân mật đã trở nên rất ít, cho nên lúc này cô lại trở nên vô cùng căng thẳng.
Cảm nhận được làn da mịn màng trong lòng bàn tay, đôi mắt của người đàn ông dần dần trở nên âm trầm hơn, cơ thể anh lúc này nóng bỏng như một chiếc bàn ủi: “Có nhớ tôi không?”
Bàn tay của anh như có mang theo mị lực vậy, những nơi mà anh chạm vào giống như đang thổi bùng lên ngọn lửa, cơ thể Thẩm Dĩnh nóng đến nỗi cả người cô đều đỏ ửng lên trông rất quyến rũ, từ đôi bờ má cho đến chiếc cổ, hàm răng trắng tinh thì mím chặt môi dưới, cô không nói lời nào cả.
Lục Hi lật người lại rồi đè cả thân cô nằm dưới, hai bàn tay săn chắc thì chống ở hai bên người cô để giảm bớt trọng lượng của mình, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé mềm mại ở dưới thân mình, dục sắc trong đôi con ngươi anh càng ngày càng đậm hơn, người đàn ông cúi xuống hôn cô, đôi môi mát lạnh giáng trên chiếc xương quai xanh xinh đẹp của người phụ nữ.
“Có nhớ tôi không, hả?” Người đàn ông hỏi lại lần nữa.
Thẩm Dĩnh ngại ngùng đến nỗi những ngón chân cô đều co quắp lại, cô không dám đáp lại ánh mắt của anh.
Cô có nhớ anh không?
Cô chỉ biết lúc mình về đến biệt thự Mạn Sơn, sẽ bất tri bất giác mà đưa mắt nhìn vào sợi lắc trên chân mình, khi xảy ra chuyện, người mà cô có thể nghĩ đến đầu tiên cũng là anh ấy.
Thẩm Dĩnh đã từng đọc một cuốn sách, trên đó nói rằng khi một người lâm vào hoàn cảnh tứ cố vô thân, thì bất kể là người nào đó vươn tay về phía cô, cũng đều sẽ trở thành một sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng cô hết.
Nó không liên quan gì đến đúng hay sai, không liên quan gì đến giới tính, không liên quan gì đến mọi thứ.
Và bây giờ, một sự biến đổi ngầm như vậy đã bắt đầu rồi, người đàn ông tên Lục Hi này giống như một chất độc vậy, từng chút từng chút xâm chiếm vào thế giới của cô, đợi đến khi cô tỉnh thần lại thì cô đã sớm quen với chất độc đó rồi.
Anh buông một nụ hôn rồi lại một nụ hôn lên người cô, ánh sáng ban mai rọi đến từ phía sau anh, khiến Thẩm Dĩnh nhớ lại nụ hôn trong xe tối hôm đó.
Vừa kịch liệt, vừa ngắn ngủi.
Thẩm Dĩnh như bị mê hoặc rồi, cô đưa tay mình lên vòng qua sau cổ của người đàn ông rồi đưa đôi môi mềm mại lên hôn anh, hôn đôi môi mỏng đầy mát lạnh kia, không có bất kì kỹ thuật nào cả, chỉ đơn thuần là dán lên môi anh mà thôi.
Cô cũng không biết nên trả lời anh thế nào nữa, nên dùng hành động nói cho anh biết vậy.
Động tác của Lục Hi như đông cứng lại, đôi lông mày dày rậm của người đàn ông cau lại dữ dội, anh theo bản năng muốn đẩy cô ra nhưng nhìn thấy viên pha lê tràn ra từ khóe mắt của người phụ nữ anh lại không đành lòng.
Cô nhắm mắt lại, hàng lông mi từng sợi từng sợi rõ ràng, lúc này cô run rẩy trong hoảng loạn, trông vừa mong manh vừa dũng cảm.
Đầu óc Thẩm Dĩnh lúc này chỉ như một mảng trắng xóa, đợi đến khi cô nhận ra những gì mình đã làm, cô nhanh chóng rút đầu lại, nhưng ngay lập tức, người đàn ông bất ngờ áp lấy má cô, rồi giáng một nụ hôn mãnh liệt.
Chiếc lưỡi của người đàn ông linh hoạt cạy răng của cô ra sau đó tiến vào bên trong, một nụ hôn sâu vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng, một chút rồi lại một chút, đầy quyến luyến và bịn rịn, khiến cho Thẩm Dĩnh ảo tưởng như đang được nâng niu.
Trong thời khắc này, cô không muốn nghĩ đến thị phi, cái nào đúng hay cái nào sai nữa, cô quá mệt mỏi rồi, dù chỉ là một lối thoát ngắn ngủi, cô cũng chỉ muốn chìm vào vòng tay ấm áp này mà thôi..
………