Chương : 44
“Quay về và nói với chủ của các người, muốn đụng vào người của Lục Hi này, hắn không có đủ bản lĩnh đâu!”
Nói xong, Lục Hi lại giáng thêm một cú đá vào người tên đàn ông kia, lúc nãy trông hai người vẫn còn tràn đầy sức sống nhưng bây giờ lại như con chó chết bị người ta lôi đi.
Lục Hi sải bước đi về phía Thẩm Dĩnh, Bùi Dục cũng theo sau đi tới, anh ta tò mò ngẩng đầu qua nhìn: “Cô gái, cô không sao chứ?”
Dù sao đi nữa, đây cũng là chỗ của Bùi Dục, nên anh ta cũng có một chút xấu hổ khi lại có chuyện như thế này xảy ra trên địa bàn của riêng mình.
Thẩm Dĩnh lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ra sau đó nhỏ tiếng nói: “Không sao.”
Bùi Dục lúc này mới nhìn rõ bộ dạng của cô, đáy mắt anh ta sáng lên, da của người phụ nữ này rất trắng, cũng không biết có phải là do kinh sợ quá độ hay không mà da cô trắng bệch quá mức, trên khuôn mặt hình trái xoan kia thì đôi mắt chiếm lấy cả 1/3 rồi, sau khi khóc xong thì mũi cô ửng đỏ cả lên, nhìn rất là đáng thương nhưng vẫn không thể nào che giấu đi vẻ đẹp dịu dàng vốn có của mình.
Đẹp thì đúng là quá đẹp, hơn nữa lại rất hút mắt.
Bùi Dục đụng đụng vào vai của Lục Hi rồi nhỏ tiếng chỉ có hai người nghe thấy: “Cũng được đó nha!”
Lục Hi ôm cô gái vào trong vòng tay mình, cắt đứt tầm nhìn của Bùi Dục: “Người đã xử lý xong rồi, đi thôi.”
Bùi Dục cũng không làm loạn với anh nữa mà hét lớn về phía lưng anh: “Có cần thông báo cho La Quyết Trình để cậu ta giúp xem xét một chút không?”
Người đàn ông cũng không thèm nhìn lại: “Không cần.”
……..
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ Hồng Đỉnh, Thẩm Dĩnh được bế lên xe, Lục Hi giúp cô điều chỉnh khoảng cách chỗ ngồi, sau đó anh ngước mắt lên, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đó mang theo một sự tức giận rõ ràng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi Thẩm Dĩnh có thể ngửi thấy mùi hương gỗ thông nhàn nhạt trên người anh.
Bên trong xe yên tĩnh lạ thường, đã vài phút trôi qua nhưng cả hai vẫn không ai mở miệng nói gì cả, bầu không khí vẫn đang rất căng thẳng.
Lục Hi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang cúi gằm mặt ở trước mắt mình, ngọn lửa trong tim anh như không thể kìm nén được nữa, anh vươn bàn tay to lớn của mình ra nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, thanh âm của anh trầm thấp vô cùng: “Giải thích cho tôi nghe một chút tại sao em lại ở đây?”
Thẩm Dĩnh mở miệng, cô biết mình đã sai về chuyện của Đoàn Trí Thiên nên thanh âm cô yếu dần: “Đoàn Trí Thiên gửi tin nhắn cho tôi, nói muốn bàn chuyện ly hôn…..”
Lục Hi lạnh lùng cười khẩy một cái: “Em không có não à?”
Thẩm Dĩnh nhỏ tiếng phản bác: “Anh ta nói Thiệu Mộng Giai có thai rồi nên tôi mới tin, nếu không tôi sẽ không tới đây đâu.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đoàn Trí Thiên hiểu cô rất rõ, những năm tháng sống chung với nhau đã khiến anh ta tìm ra được điểm đau của Thẩm Dĩnh, và chỉ cần kê đơn thuốc phù hợp là được rồi.
Nhưng Thẩm Dĩnh không ngờ, ngay cả việc như vậy mà anh ta cũng dám làm.
“Nếu em đã đến đây, thì em ắt hẳn đã tin hắn sẽ không làm gì em rồi.” Lục Hi hoàn toàn không hề nể tình nữa, trong hơi thở của anh đang cuồn cuộn một sự phẫn nộ: “Hồng Đỉnh là nơi như thế nào mà hắn kêu em đến em liền đến như vậy, em thật sự là không biết hay là vẫn còn đang hoang tưởng?”
“Tôi không có!” Thẩm Dĩnh tức giận đến nỗi mặt cô đã đỏ ửng như ớt, cái gì cô cũng có thể nhịn được nhưng cô không chịu được khi người khác hiểu lầm mình, đặc biệt là trong tình cảnh này, điều này chỉ khiến cô cảm thấy mình đang bị sỉ nhục mà thôi: “Tôi tưởng anh ta…..”
“Em tưởng?” Lục Hi giễu cợt cắt lời cô, ngữ khí của anh đều đang tỏ ý không đáng: “Em tưởng hắn sẽ yêu em cả một đời, kết quả thì sao?”
Câu nói của Lục Hi như thể đang xát thêm muối vào vết thương chưa lành của cô.
Vết cắt trong trái tim Thẩm Dĩnh hung hăng đau xót lên một hồi, nó còn khó chịu hơn cả lúc cô biết Đoàn Trí Thiên tính kế cô nữa.
Cô không mong sẽ có ai hiểu được tình cảnh của mình, chỉ cần đừng làm cho vết thương của cô thêm sâu nữa là được rồi.
Cô tưởng Lục Hi ít nhiều cũng sẽ hiểu được lập trường của cô, nhưng hiện thực lại phũ phàng giáng cho cô thêm một cái tát nữa.
Thẩm Dĩnh vẫn không rời tầm mắt, cô thở nhẹ một cái, đôi mắt cô lúc này đã đỏ hoe, nhưng từ đầu đến cuối không rơi một giọt lệ nào: “Vâng, là do tôi mù, tôi đáng đời, mọi chuyện này đều là do tôi tự làm tự chịu được chưa?”
Lục Hi vốn không có ý như vậy, chỉ là nhìn thấy cô bước vào Hồng Đỉnh lại còn gặp nguy hiểm nữa, anh vì lo lắng nên trong khi tức giận mới không kiềm chế được mà nói như vậy thôi.
Nhưng lời xin lỗi, anh cũng không thốt ra được.
Sau một hồi căng thẳng, nhìn thấy khóe mắt của người phụ nữ vẫn đang nhẫn nhịn để không rơi nước mắt, Lục Hi cuối cùng cũng nhận thua, anh di chuyển bàn tay to lớn của mình từ chiếc cằm đến sau cổ của cô, ngón tay cái của anh vuốt ve làn da mịn màng mang theo chút an ủi: “Không phải nói em đáng đời, chuyện của Đoàn Trí Thiên tôi sẽ xử lý giúp em, Thẩm Dĩnh, em đã trưởng thành rồi, trước khi hành động phải suy nghĩ tới hậu quả nữa, nếu như hôm nay tôi không tình cờ xuất hiện, thì em nên làm sao đây?”
Thẩm Dĩnh né lòng bàn tay ấm áp của anh ra: “Tôi đúng thật là đã có một cuộc hôn nhân thất bại, tôi đã cho đi tất cả mọi thứ nhưng vẫn bị chồng trước ra tay độc ác, nên anh xem thường tôi cũng đúng thôi.”
Thấy cô nghe không lọt tai nữa, Lục Hi liền dùng thêm sức ở trên bàn tay của mình rồi ngả người về phía trước, đôi mắt đen láy của anh chằm chặp vào cô: “Nếu như không muốn quan tâm đến em thì lúc gặp em ở thang máy tôi đã đẩy em ra rồi.”
Nếu lúc đó anh không nghe thấy giọng nói của cô, thì cho dù đối phương đã chết hay còn sống, anh cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái đâu.
Nhưng khi anh phát hiện ra đó là cô, nhìn vào khuôn mặt đẫm nước mắt và cảm nhận được cơ thể đang run rẩy của cô, trái tim cứng như sắt đá của anh từng chút từng chút một trở nên mềm nhũn.
Đã nhiều năm rồi anh không động qua tay, nhưng hôm nay lại vì cô mà phá lệ.
Đồ của Lục Hi anh, chỉ có anh mới được đụng.
“Sau này có chuyện gì hãy nói trước với tôi.” Người đàn ông cất giọng nhàn nhạt dặn dò.
Hai hàng lông mi của Thẩm Dĩnh co giật vài lần, trong giọng nói của cô vẫn còn vài phần oan khuất: “Tôi nói cho anh biết, trước khi tôi đến có gọi cho anh nhưng anh không nghe.”
Lục Hi cau mày dữ dội hơn nữa, anh nhớ hôm nay anh ra ngoài để tham gia một cuộc họp cấp thành phố, nên đã tắt tiếng điện thoại riêng của mình, sau khi họp xong chưa kịp mở điện thoại xem thì đã phải đến cuộc hẹn ở Hồng Đỉnh rồi.
Thế là anh lấy điện thoại di động của mình ra, đúng là có hai cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, tất cả đều là từ Thẩm Dĩnh.
Trái tim anh như có ai đang đang cào lên, vừa có chút đau vừa có chút ngứa, và có cả một cảm giác kỳ lạ gì đó lóe lên nữa, cảm giác tội lỗi? Thất vọng? Hay là hối hận?
Đều không phải
Chính là đáng tiếc.
Nếu như anh nhận được cuộc gọi, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để Thẩm Dĩnh đến đó một mình đâu, những chuyện sau đó lại càng không xảy ra được.
Người đàn ông nhướng mày: “Lần sau sẽ không vậy nữa.”
Thẩm Dĩnh nâng mí mắt lên và nhìn anh, cô còn tưởng cô đã nghe nhầm rồi cơ, nhưng khi cô nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của người đàn ông, cô biết rằng mình đã nghe đúng rồi.
Anh vậy mà lại….hứa với cô sao?
Thẩm Dĩnh bất chợt cảm thấy căng thẳng, cô ho một tiếng không tự nhiên chút nào: “Không sao…..”
“Có còn chóng mặt không?”
“Đỡ hơn một chút rồi.”
Lục Hi gật đầu rồi giúp cô thắt dây an toàn. Sau đó, anh ngồi vào chỗ lái và khởi động xe về phía biệt thự Ngự Cảnh Viên. Một tay anh cầm vô lăng, một tay thì đặt lên thành cửa sổ, đôi lúc chiếc ngón tay thon dài kia còn đưa lên chạm vào cằm của anh, tư thế lái xe trông vừa hờ hững vừa gợi cảm, gió thổi từ ngoài vào khiến cho tóc anh có hơi rối bù.
Cứ nhớ đến việc anh không chút do dự nào mà kéo mình ôm vào lòng anh ở câu lạc bộ lúc nãy là trái tim Thẩm Dĩnh lại nhảy lên liên hồi.
Cô buộc mình không được nhìn anh nữa, rồi quay lại nhìn khung cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ. Vào ban đêm, từng cơn từng cơn gió lạnh không ngừng thổi vào ke hở của cửa sổ, nhưng đáy lòng Thẩm Dĩnh lại trào dâng một sự ấm áp.
…….
Bốn mươi phút sau, chiếc xe dừng lại ở sân trước của Biệt thự Ngự Cảnh Viên.
Cô gái ngồi ở ghế lái phụ đã say sưa ngủ rồi, Lục Hi xuống xe rồi vòng về phía bên kia, kéo cửa ra rồi trực tiếp vươn cánh tay rắn chắc của mình bế cô lên, anh đi vào biệt thự rồi bế cô thẳng lên lầu hai, sau khi dùng chân đá cửa ra anh đặt cô xuống giường.
Cởi quần áo, cởi giày, đắp chăn, đây là lần đầu tiên anh chăm sóc người khác nên làm xong đống việc là cả trán anh đã ướt đẫm mồ hôi.
………