Chương : 47
Sau khi nghỉ ngơi tại nhà trọ xa hoa nhất kinh thành một đêm, Giai Hy trở về hoàng cung. Từ xa, bóng dáng đồ sộ của hoàng cung hiện ra trước mắt.
" Nơi này không phải chỗ để các ngươi, mau rời đi nhanh. " Thị vệ gác cổng tưởng họ là thương nhân đến đây trao đổi, buôn bán nên bắt đầu đuổi người.
" Vị đại ca này, đồ của bọn ta rất tốt nha, mang tặng sẽ rất được yêu thích đó. " Cô từ trên xe ngựa bước xuống cầm một tấm lụa tươi cười bước đến. Có vẻ tên này cũng háo sắc nên nhanh chóng thay đổi sắc mặc.
" Tốt vậy sao, để ta xem nào." Lấy cớ xem lụa mà vuốt nhẹ tay Giao Hy một cái.
" Phía trước kiểm gì lâu vậy? Có để cho người khác vào không hả? "
" Cái giọng chua ngao này... " Lại gặp nữa rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp.
" Lý tiểu thư, ngươi mau vào, các ngươi lui xuống nhanh, chặn hết hết cả đường. "
Đúng là tra nam, tìm được miếng mồi béo bở hơn liền lật mặt. Mỉa ma trong lòng, cô định xoay người bước lên xe ngựa thì bị một cánh tay chặn lại.
" Ấy, ngươi là ả tiện tì hôm trước xé váy rồi còn đánh ta phải không, còn dám xuất hiện sao. "
" A, hóa ra là cô à, làm ta không nhận ra đó. Cứ tưởng con vật nào đó biết nói tiếng chứ. "
" Ngươi, ngươi... còn đứng đấy làm gì, bắt ả lại. "
" Ta xem hôm nay ai dám. " Giai Hy hanh chóng ra lệnh, toàn bộ binh sĩ liền vây nhóm người của ả tiểu thư kia cùng thị vệ gác cổng vào.
" Dám làm vậy trước hoàng cung, ta đã phát tín hiệu cho đại thống lĩnh, nếu không thả bọn ta ra ngươi sẽ bị chém đầu. " Một thị vệ trong số người bị bao vây lên tiếng đe dọa.
" Sợ quá đó, vậy ta đợi xem ai mới là người bị chém đầu. "Một lúc sau, tên đại thống lĩnh dẫn theo một toán người chạy đến, kẻ nào kẻ nấy đều cầm vũ khí, mặt hằm hằm như chuẩn bị gặp kẻ thù giết người thân.
" Kẻ nào dám làm loạn trước chân thiên tử, mau ra đây. "
" Thống lĩnh, thống lĩnh, là ả ta, mau bắt ả lại, ta sẽ bảo phụ thân cho ngươi thăng chức. " Ả tiểu thư vừa rồi sợ tái mét mặt mày liền trở lại dáng vẻ điêu ngoa lúc trước, hất cằm ra lệnh bắt người.
" Là ta đó, ngươi định xử lí sao đây, ĐẠI. THỐNG. LĨNH. "
" Công... công chúa! "
" Vẫn còn nhận ra bổn công chúa sao, tưởng các ngươi quên mất ta rồi chứ. "
" Thần nào dám. " Tên đại thống lĩnh quỳ trên mặt đất sợ đổ mồ hôi hột.
" Vậy mà lúc nãy thuộc hạ của ngươi lại muốn chém đầu ta đấy, phải làm gì đây. " Cười, cô nghịch vòng ngọc trên tay mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn.
" Là tên nào? Dám đòi chém công chúa. Chán sống rồi sao. "
" Thống lĩnh, tôi không biết đó là công chúa, nếu không thì tôi sẽ không nói vậy đâu. " Thị vệ lúc nãy run rẩy nói.
" Ồ, vậy ý ngươi là ta không phải công chúa thì ngươi vẫn đắc tội phải không. "
" Thuộc, thuộc hạ không dám. Công chúa rộng lượng bỏ qua, đều là do cô ta. " Chỉ tay vào ả tiểu thư vừa rồi.
" Ngươi nói láo. " Cô ta giận dữ quát lớn.
" Ây dô, làm ta thật sợ hãi a~. Hôm trước đã không tính với ngươi rồi, hôm nay vẫn động đến ta, chắc cả phủ Thượng Thư đều không muốn sống nữa. "
" Nơi này không phải chỗ để các ngươi, mau rời đi nhanh. " Thị vệ gác cổng tưởng họ là thương nhân đến đây trao đổi, buôn bán nên bắt đầu đuổi người.
" Vị đại ca này, đồ của bọn ta rất tốt nha, mang tặng sẽ rất được yêu thích đó. " Cô từ trên xe ngựa bước xuống cầm một tấm lụa tươi cười bước đến. Có vẻ tên này cũng háo sắc nên nhanh chóng thay đổi sắc mặc.
" Tốt vậy sao, để ta xem nào." Lấy cớ xem lụa mà vuốt nhẹ tay Giao Hy một cái.
" Phía trước kiểm gì lâu vậy? Có để cho người khác vào không hả? "
" Cái giọng chua ngao này... " Lại gặp nữa rồi, đúng là oan gia ngõ hẹp.
" Lý tiểu thư, ngươi mau vào, các ngươi lui xuống nhanh, chặn hết hết cả đường. "
Đúng là tra nam, tìm được miếng mồi béo bở hơn liền lật mặt. Mỉa ma trong lòng, cô định xoay người bước lên xe ngựa thì bị một cánh tay chặn lại.
" Ấy, ngươi là ả tiện tì hôm trước xé váy rồi còn đánh ta phải không, còn dám xuất hiện sao. "
" A, hóa ra là cô à, làm ta không nhận ra đó. Cứ tưởng con vật nào đó biết nói tiếng chứ. "
" Ngươi, ngươi... còn đứng đấy làm gì, bắt ả lại. "
" Ta xem hôm nay ai dám. " Giai Hy hanh chóng ra lệnh, toàn bộ binh sĩ liền vây nhóm người của ả tiểu thư kia cùng thị vệ gác cổng vào.
" Dám làm vậy trước hoàng cung, ta đã phát tín hiệu cho đại thống lĩnh, nếu không thả bọn ta ra ngươi sẽ bị chém đầu. " Một thị vệ trong số người bị bao vây lên tiếng đe dọa.
" Sợ quá đó, vậy ta đợi xem ai mới là người bị chém đầu. "Một lúc sau, tên đại thống lĩnh dẫn theo một toán người chạy đến, kẻ nào kẻ nấy đều cầm vũ khí, mặt hằm hằm như chuẩn bị gặp kẻ thù giết người thân.
" Kẻ nào dám làm loạn trước chân thiên tử, mau ra đây. "
" Thống lĩnh, thống lĩnh, là ả ta, mau bắt ả lại, ta sẽ bảo phụ thân cho ngươi thăng chức. " Ả tiểu thư vừa rồi sợ tái mét mặt mày liền trở lại dáng vẻ điêu ngoa lúc trước, hất cằm ra lệnh bắt người.
" Là ta đó, ngươi định xử lí sao đây, ĐẠI. THỐNG. LĨNH. "
" Công... công chúa! "
" Vẫn còn nhận ra bổn công chúa sao, tưởng các ngươi quên mất ta rồi chứ. "
" Thần nào dám. " Tên đại thống lĩnh quỳ trên mặt đất sợ đổ mồ hôi hột.
" Vậy mà lúc nãy thuộc hạ của ngươi lại muốn chém đầu ta đấy, phải làm gì đây. " Cười, cô nghịch vòng ngọc trên tay mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn.
" Là tên nào? Dám đòi chém công chúa. Chán sống rồi sao. "
" Thống lĩnh, tôi không biết đó là công chúa, nếu không thì tôi sẽ không nói vậy đâu. " Thị vệ lúc nãy run rẩy nói.
" Ồ, vậy ý ngươi là ta không phải công chúa thì ngươi vẫn đắc tội phải không. "
" Thuộc, thuộc hạ không dám. Công chúa rộng lượng bỏ qua, đều là do cô ta. " Chỉ tay vào ả tiểu thư vừa rồi.
" Ngươi nói láo. " Cô ta giận dữ quát lớn.
" Ây dô, làm ta thật sợ hãi a~. Hôm trước đã không tính với ngươi rồi, hôm nay vẫn động đến ta, chắc cả phủ Thượng Thư đều không muốn sống nữa. "