Chương : 29
Trong thư phòng, Vân Giai Thụy cùng Giai Hy mắt to trừng mắt nhỏ. Thời gian dần dần trôi qua, hai người cứ đấu mắt như vậy mãi cho đến khi Vân Giai Thụy chủ động mở lời.
" Muội không bị ngã đến choáng váng rồi chứ "
" MUỘI. RẤT. BÌNH. THƯỜNG. " Tên hoàng đế này, dám nói ta đầu óc có vấn đề, ta rất khỏe đó, hiểu không. Nếu có thì phải là cả nhà ngươi có vấn đề ý. Mà khoan, hiện tại mình cũng cùng huyết thống với hắn, sửa lại chút, đầu óc ngươi mới có vấn đề ý.
" Nhưng bổn quân tưởng muội không thích cách ăn mặc như này. "
" Đó là trước kia thôi. " Ngươi có phải hoàng đế không vậy, sao lắm chuyện thế. Nếu không phải ngươi là nhân vật tâm nguyện thì ta nhất định sẽ treo ngươi lên đánh bầm dập.
" Nhưng không đẹp sao. Nếu như ca ca không thích thì muội mặc lại mấy bộ kia cũng được. " Ngươi nghĩ ta sẽ nói vậy, xin lỗi, nhưng nếu ngươi dám nói nó xấu thì đừng trách ta đây ra tay tàn độc.
" Không, rất đẹp. " Khó khăn lắm Tiểu Hy mới có thể thay đổi, không thể để muội ấy quay lại con đường trước kia được.
" Cũng khuya rồi, ca nghỉ ngơi sớm đi nha, muội về cung trước. "
" Ừm, đúng rồi, 1 tháng nữa là sinh thần 15 của muội, muốn được tặng quà gì không? "
" Nếu được thì muội muốn ca mãi mãi ở bên muội. "
" Điều này là tất nhiên rồi. " Muội là người thân duy nhất còn lại của ta, dù có chết cũng chỉ mong cho muội một đời bình an, như vậy thì khi gặp lại mẫu hậu cùng phụ hoàng cũng không thấy hổ thẹn.
" Vậy muội hồi cung đây. "
Nhìn bóng dáng xinh đẹp khuất dần sau màn đêm u tối, Vân Giai Thụy chợt phát hiện mình bị lừa. Vốn định gọi muội ấy để nói chuyện tự ý xuất cung, vậy mà lại bị muội ấy lừa quên hết. Đúng là tiểu nghịch ngợm mà.
Trở về Ngọc Thần Cung, Giai Hy sai người chuẩn bị nước tắm, lúc này chui lỗ chó về dính không ít bụi bẩn cùng vi khuẩn. Cũng không thể chỉ thay nguyên y phục đi ngủ được, dù sao cô cũng là người rất yêu sạch sẽ.
Cởi y phục trên người bước vào bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng, cô nhắm mắt hưởng thụ, thở ra một hơi như trút hết mọi việc xui xẻo của hôm nay.
" Thoải mái quá đi! "
" Công chúa, để nô tì tắm rửa cho ngài. "
" Không cần đâu, các ngươi ra ngoài hết đi. " Mấy việc như thế này vẫn là tự mình làm đi, cô không thích việc người khác động chạm vào cơ thể mình dù là nam hay nữ cũng vậy.
" Vâng. " Người hầu đứng thành hai hàng quy củ lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Xác định người trong phòng đã đi hết, Giai Hy lười biếng dựa vào thành bồn, ngón tay mơn chớn mấy cánh hoa nói.
" Hiện tại trong phòng chỉ còn mỗi ta, ngươi có thể xuất hiện rồi đấy. Lén lút ở chỗ đó rình trộm bổn công chúa tắm là không tốt đâu. "
Cô vừa dứt lời, một bóng đen từ góc khuất trần nhà nhảy xuống, hắn nở nụ cười cợt nhả, vạt áo hơi mở rộng để lộ cơ bắp như ẩn như hiện.
" Công chúa cũng lợi hại thật đó, làm ta cứ tưởng người giống như lời đồn chứ. "
" Lời đồn không thể tin, trừ khi ngươi tự mình chứng minh nó là sự thật. "
" Haha, công chúa có cốt khí thật đó, thật tiếc khi người không phải một đại nam nhân. "
" Nam nhân thì làm sao, bây giờ ta là nữ nhân thì cũng hơn rất nhiều nam nhân, kể cả ngươi. "
Nhếch miệng cười, hắn thì thầm vào tai cô và để lại một lệnh bài bằng gỗ khắc chữ Nguyệt Ảnh rồi biến mất. Tựa như cơn gió, thoắt đến cũng thoắt đi.
" Muội không bị ngã đến choáng váng rồi chứ "
" MUỘI. RẤT. BÌNH. THƯỜNG. " Tên hoàng đế này, dám nói ta đầu óc có vấn đề, ta rất khỏe đó, hiểu không. Nếu có thì phải là cả nhà ngươi có vấn đề ý. Mà khoan, hiện tại mình cũng cùng huyết thống với hắn, sửa lại chút, đầu óc ngươi mới có vấn đề ý.
" Nhưng bổn quân tưởng muội không thích cách ăn mặc như này. "
" Đó là trước kia thôi. " Ngươi có phải hoàng đế không vậy, sao lắm chuyện thế. Nếu không phải ngươi là nhân vật tâm nguyện thì ta nhất định sẽ treo ngươi lên đánh bầm dập.
" Nhưng không đẹp sao. Nếu như ca ca không thích thì muội mặc lại mấy bộ kia cũng được. " Ngươi nghĩ ta sẽ nói vậy, xin lỗi, nhưng nếu ngươi dám nói nó xấu thì đừng trách ta đây ra tay tàn độc.
" Không, rất đẹp. " Khó khăn lắm Tiểu Hy mới có thể thay đổi, không thể để muội ấy quay lại con đường trước kia được.
" Cũng khuya rồi, ca nghỉ ngơi sớm đi nha, muội về cung trước. "
" Ừm, đúng rồi, 1 tháng nữa là sinh thần 15 của muội, muốn được tặng quà gì không? "
" Nếu được thì muội muốn ca mãi mãi ở bên muội. "
" Điều này là tất nhiên rồi. " Muội là người thân duy nhất còn lại của ta, dù có chết cũng chỉ mong cho muội một đời bình an, như vậy thì khi gặp lại mẫu hậu cùng phụ hoàng cũng không thấy hổ thẹn.
" Vậy muội hồi cung đây. "
Nhìn bóng dáng xinh đẹp khuất dần sau màn đêm u tối, Vân Giai Thụy chợt phát hiện mình bị lừa. Vốn định gọi muội ấy để nói chuyện tự ý xuất cung, vậy mà lại bị muội ấy lừa quên hết. Đúng là tiểu nghịch ngợm mà.
Trở về Ngọc Thần Cung, Giai Hy sai người chuẩn bị nước tắm, lúc này chui lỗ chó về dính không ít bụi bẩn cùng vi khuẩn. Cũng không thể chỉ thay nguyên y phục đi ngủ được, dù sao cô cũng là người rất yêu sạch sẽ.
Cởi y phục trên người bước vào bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng, cô nhắm mắt hưởng thụ, thở ra một hơi như trút hết mọi việc xui xẻo của hôm nay.
" Thoải mái quá đi! "
" Công chúa, để nô tì tắm rửa cho ngài. "
" Không cần đâu, các ngươi ra ngoài hết đi. " Mấy việc như thế này vẫn là tự mình làm đi, cô không thích việc người khác động chạm vào cơ thể mình dù là nam hay nữ cũng vậy.
" Vâng. " Người hầu đứng thành hai hàng quy củ lui ra ngoài, không quên đóng cửa lại.
Xác định người trong phòng đã đi hết, Giai Hy lười biếng dựa vào thành bồn, ngón tay mơn chớn mấy cánh hoa nói.
" Hiện tại trong phòng chỉ còn mỗi ta, ngươi có thể xuất hiện rồi đấy. Lén lút ở chỗ đó rình trộm bổn công chúa tắm là không tốt đâu. "
Cô vừa dứt lời, một bóng đen từ góc khuất trần nhà nhảy xuống, hắn nở nụ cười cợt nhả, vạt áo hơi mở rộng để lộ cơ bắp như ẩn như hiện.
" Công chúa cũng lợi hại thật đó, làm ta cứ tưởng người giống như lời đồn chứ. "
" Lời đồn không thể tin, trừ khi ngươi tự mình chứng minh nó là sự thật. "
" Haha, công chúa có cốt khí thật đó, thật tiếc khi người không phải một đại nam nhân. "
" Nam nhân thì làm sao, bây giờ ta là nữ nhân thì cũng hơn rất nhiều nam nhân, kể cả ngươi. "
Nhếch miệng cười, hắn thì thầm vào tai cô và để lại một lệnh bài bằng gỗ khắc chữ Nguyệt Ảnh rồi biến mất. Tựa như cơn gió, thoắt đến cũng thoắt đi.