Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Yêu Thương Tựa Không Khí

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Yêu Thương Tựa Không Khí
  3. Chương : 10

Chương : 10

Trình Duyệt tựa hồ lâm vào vòng xoáy của thống khổ.

Vì sao lại đi thích một nam sinh cơ chứ? Mà người kia còn là đàn em tín nhiệm mình nhất, cũng xem mình là người bạn thân nhất nữa.

Chuyện này tuyệt đối không thể để cho người nọ biết được, nếu không, người nọ sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào đây?

Có phải là loại ánh mắt kinh ngạc như nhìn thấy... quái vật không?

Trình Duyệt cảm thấy mình sắp điên rồi, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua cảm giác tâm động như thế này cả.

Từ khi anh bắt đầu xác định mình thích người kia, ý muốn được thấy người kia, được cùng người kia một chỗ ngày càng thêm mãnh liệt, thậm chí khiến anh không cách nào khống chế được.

Rất nhiều đêm nằm trằn trọc trăn trở, trước mắt đều là gương mặt của Diệp Kính Hy. Đôi mắt ôn nhu mỗi khi mỉm cười ấy, còn có biểu tình thành khẩn mỗi khi xin lỗi, thanh âm trầm thấp mà từ tính, phần lạnh lùng cùng ngạo khí khi đánh đuổi bọn côn đồ tối hôm kia, động tác cẩn thận từng li từng tí khi giúp mình xử lý vết thương, và cả dáng vẻ nghiêm túc chân thật khi nói rằng không hy vọng mình gặp nguy hiểm...

Tất cả về Diệp Kính Hy, cứ như thế không ngừng xuất hiện trong đầu, một lần rồi lại một lần, đến nỗi Trình Duyệt cũng sắp không thở được.

Anh biết chính mình không nên tiếp tục như thế nữa, nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà nhớ tới người nọ.

Trình Duyệt thậm chí còn nghĩ, có khi nào mình bị bệnh tâm thần rồi không.

Anh len lén tới thư viện, tìm được một quyển về tâm lý học, từ mục lục tra ra được phần 'Khuynh hướng tính dục khác thường', vội vội vàng vàng mở ra chương đó, thấy được lời giải thích.

- Khuynh hướng tính dục khác thường, là chỉ tâm lý tính dục bình thường trong lúc phát triển đã chịu những ảnh hưởng không tốt từ gia đình và hoàn cảnh, khiến cho khuynh hướng tính dục khác giới bị trở ngại và bóp méo, vì vậy xuất hiện những tâm lý khác thường. Bao gồm cả đồng tính luyến, song tính luyến (yêu cả nam lẫn nữ í).

Bốp một tiếng, gương mặt của Trình Duyệt trắng bệch, cuống quýt đóng sách lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong phòng, vội vã rời đi.

Trên đường đi ra khỏi thư viện, lòng bàn tay Trình Duyệt đổ đầy mồ hôi, đầu ngón tay lại trở nên cực kỳ lạnh lẽo, mạch máu toàn thân như bị đông cứng lại, ngay cả hai chân đang bước đi cũng bắt đầu cứng ngắc.

Rõ ràng đang là giữa trưa mùa hè, vì sao lại cảm thấy toàn thân đều lạnh đến thế này?

Ảnh hưởng không tốt? Bóp méo? Tâm lý dị thường? Những chữ vừa rồi cứ như cái gai đâm vào mắt, khiến người không khỏi đau nhức, thậm chí ngay cả cảnh vật xung quanh ngày hôm nay cũng không còn thấy rõ nữa.

Đồng tính luyến.

Ba chữ này như một lưỡi dao bén nhọn, từng đợt từng đợt, hung hăng quét qua trái tim Trình Duyệt.

Trưa hè nắng gắt, ánh dương quang trực tiếp rọi thẳng vào người.

Trình Duyệt một mình đi trên đường, bước chân có chút không thực.Đối diện có một cặp tình nhân đang đi tới, nữ sinh mang theo nụ cười ngọt ngào kéo kéo tay nam sinh, hai người đang nhẹ giọng bàn tán gì đó, sau khi nhìn thấy Trình Duyệt liền mỉm cười chào hỏi: "Hi, Trình Duyệt, tới thư viện sao?"

Trình Duyệt căn bản không nghe được cô gái nói cái gì, gương mặt tái nhợt thuận miệng ừ một tiếng.

Nữ sinh kia nhẹ giọng nói: "Cậu ấy sao vậy, thất hồn lạc phách như thế?"

Nam sinh bên cạnh đáp: "Không lẽ thất tình?"

"Cái gì nha, Trình Duyệt cho tới giờ vẫn chưa có bạn gái. Mà cũng kỳ quái, điều kiện tốt thế kia, vẫn không chịu tìm bạn gái gì hết."

Trình Duyệt đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch.

Nhìn bóng lưng dần dần đi xa của bọn họ, Trình Duyệt chỉ cảm thấy toàn thân đang bốc lên mồ hôi lạnh.

Vẫn không chịu tìm bạn gái, cũng chưa từng thích nữ sinh nào, là bởi vì... Mình là đồng tính luyến sao? Cho nên mới có thể có những suy nghĩ quái lạ với Diệp Kính Hy như vậy?

Vừa nãy là đôi tình nhân học cùng lớp với mình, ngọt ngọt ngào ngào ôm ấp nhau, nam thì đẹp trai, nữ thì dịu dàng, nhìn qua thật là xứng, khiến người ta không khỏi hâm mộ.

Đây mới chính là tình yêu bình thường trong mắt mọi người.

Trình Duyệt đột nhiên nghĩ, nếu như anh và Diệp Kính Hy nắm tay đi cùng nhau thì sẽ thế nào? Ánh mắt của những người qua đường nhất định không phải là hâm mộ cùng chúc phúc đâu nhỉ? Bọn họ nhất định sẽ lộ ra ánh mặt hoặc là kinh ngạc, hoặc là châm biếm, hoặc là khinh thường, sau đó sẽ cười nói, nhìn mà xem, đó chính là đồng tính luyến a! Thật biến thái! Đàn ông sao có thể cùng với đàn ông chứ? Không thấy buồn nôn sao? Mau tránh xa bọn họ ra một chút, kinh tởm chết!

Bất tri bất giác, ánh mắt càng trở nên mông lung, thân thể cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Anh như thể thấy được gương mặt ghê tởm của những người đó, thấy bọn họ nhếch miệng cười nhạo mình, thậm chí còn nghe được tiếng chửi rủa ác độc của bọn họ, còn có ánh mắt chán ghét như thấy vi-rút vậy...

"...Tôi không phải biến thái..."

"Tôi chỉ là thích cậu ấy, cũng không biết tại sao mình lại thích con trai nữa."

"Thế nhưng tôi lại không khống chế được..."

Trình Duyệt chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt lấy đầu.

Đầu óc như muốn nứt ra.

Những tiếng vọng hỗn loạn trong đầu này, khiến anh hầu như cảm thấy mình sắp vỡ tan.

Anh không thể làm gì khác hơn là lấy tay phải đè lên ngực mình, hít thở từng chút từng chút một.

Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu, bóng cây lay động xung quanh, hoa tươi nở rộ bên đường, còn có ánh mắt vô cùng kinh ngạc của người qua đường, tựa hồ... tất cả như đang cười nhạo mỉa mai sự thất thố của anh vậy.

Không biết qua bao lâu, Trình Duyệt nghe thấy tiếng chuông trên quảng trường ở đằng xa, mới chậm rãi đứng dậy.

Bởi vì bị huyết áp thấp, lại ngồi xổm lâu như vậy, lúc đứng dậy Trình Duyệt mới cảm thấy choáng váng đầu óc.Trong nháy mắt đó, trước mắt là bóng tối đáng sợ.

Cái thế giới tối tăm không nhìn thấy được gì, thì ra đáng sợ và băng lãnh như thế.

Trình Duyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình.

Hít sâu, hít sâu... Tốt rồi, Trình Duyệt, mày có thể vượt qua được! Rất nhanh là có thể!

Nắm chặt hai tay, chậm rãi mở mắt, cảnh tượng quen thuộc dần hiện ra trước mắt.

Ánh dương quang, bóng cây loang lỗ, trăm hoa nở rộ, còn có con đường dài đằng đẵng như không hề có tận cùng.

Trình Duyệt xoay người, chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Trên mặt chậm rãi nở một nụ cười miễn cưỡng bình thản.

"Diệp Kính Hy, xin lỗi. Tôi không thể hại cậu được."

Trình Duyệt nhẹ nhàng nói với chính mình.

Không ai biết anh ở một mình trong góc chậm rãi xoa dịu vết thương, càng không ai hay Trình Duyệt kỳ thực nhìn ôn nhu trầm tĩnh như thế, cũng có lúc điên cuồng đến vậy.

Sau này ngẫm lại, đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn chọn cách trốn tránh, một mình chỉnh đốn tâm tình của mình, mà anh cũng đã quen với cái vết sẹo sâu sâu nhạt nhạt trong trái tim này của mình rồi.

Trước mặt người bên ngoài, Trình Duyệt luôn luôn mỉm cười, lại có ai biết, trong lòng anh có bao nhiêu góc cạnh tối tăm băng lãnh, ngay cả một tia nắng ấm áp cũng không thể chạm đến.

***

"Diệp Kính Hy, anh đây giới thiệu cho cậu một người bạn gái nhé, thế nào?"

Chiều hôm đó ăn cơm, Trình Duyệt đột nhiên cười nói.

"Có một nhỏ em âm thầm chú ý cậu lâu rồi, muốn tìm tôi để xin cách liên lạc với cậu. Nhỏ rất dễ thương nha, tính cách cũng tốt, có muốn thử nhìn xem..."

"Được rồi." Diệp Kính Hy trầm giọng ngắt lời anh, "Tôi không quan tâm."

Trình Duyệt dừng một chút, còn nói: "Dù sao bạn bè bây giờ của cậu không nhiều lắm, quen thêm nhiều người cũng không tồi a."

Diệp Kính Hy nhún nhún vai: "Tôi cảm thấy học đại học mà nói chuyện yêu đương hoàn toàn là lãng phí thời gian."

Trình Duyệt trầm mặc chỉ trong chốc lát, lại khuyên: "Coi như nể mặt tôi một lần đi, tôi đã hẹn cô ấy rồi, chiều mai gặp ở nhà hàng gần cổng phía Đông đó."

Diệp Kính Hy nhìn anh một cái, rốt cuộc gật đầu: "Không có lần sau đâu."

Nghe thấy Diệp Kính Hy đáp ứng, Trình Duyệt cũng không biết là tâm tình mình như thế nào nữa.

Anh biết, anh làm cái chuyện này chẳng khác nào là tự lấy dao đâm mình, cái loại cảm giác đau đớn bén nhọn này, dần dần khuếch đại khắp thân thể, đến từng lỗ chân lông.

Thế nhưng, đâu còn biện pháp nào nữa?

Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho mình triệt để nhanh chóng mất hy vọng.Tuy rằng rất đau, nhưng... rất nhanh sẽ qua đi, không phải sao?

Chiều hôm sau, Trình Duyệt dẫn Diệp Kính Hy theo đúng hẹn tới một nhà hàng ngoài cửa Đông.

Nữ sinh kia tên là Phan Lâm, là bạn học cùng lớp với Diệp Kính Hy, cũng là bạn cùng trường cao trung của Trình Duyệt, trước đây từng cùng nhau làm việc trong hội học sinh ở cao trung, là đàn em có quan hệ tốt nhất với Trình Duyệt. Lên đại học cư nhiên còn cùng trường, cũng xem như rất có duyên.

Trang phục của cô rất đẹp, mặc một chiếc đầm trắng thuần, tóc được buộc đơn giản ở sau đầu, nhìn thoáng qua rất gọn gàng sạch sẽ. Khi cười rộ lên, trên mặt luôn luôn mang theo hai lúm đồng tiền xinh xắn.

Trình Duyệt để Diệp Kính Hy ngồi đối diện cô, còn mình thì ngồi bên cạnh, mỉm cười giới thiệu.

"Đây là Diệp Kính Hy, đây là Phan Lâm, hai người cùng lớp đó, hẳn là gặp qua rồi."

"Là cậu à?" Diệp Kính Hy đột nhiên nói.

Phan Lâm vui vẻ cười: "Thế nào, bất ngờ không?"

Diệp Kính Hy nhếch nhếch khóe miệng, không trả lời.

Trình Duyệt liếc mắt nhìn hai người họ, ho nhẹ một tiếng, cầm thực đơn gọi món ăn, bày ra bộ dáng của một đàn anh: "Tới đây, hai vị, hôm nay anh đây mời, cô cậu muốn ăn cái gì, nghìn vạn lần đừng khách sáo nha."

Pham Lâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cầm lấy thực đơn trong tay Trình Duyệt, đôi mắt đen láy ngắm nghía trang đầu tiên một lúc, "Em đây chọn món mắc nhất là sườn lợn và vịt quay, phải ăn sạch túi anh một lần mới được, anh biết em chưa bao giờ khách khí mà."

Trình Duyệt cười nhìn cô: "Tùy em."

Đợi đến khi mang thức ăn lên rồi, điện thoại di động của Trình Duyệt đột nhiên vang lên.

Trình Duyệt ấn phím nghe: "A lô? Đông ca à, có chuyện gì? Ký túc xá bị thủng ống nước sao? Tôi đang đi ăn với bạn, à... Được rồi, tôi về bây giờ." Nói xong liền đóng điện thoại, hướng hai người nọ cười cười xin lỗi: "Cô cậu trò chuyện đi nhé, tôi có việc phải về trước đây."

Phan Lâm nghi hoặc nói: "Vội thế? Ký túc xá bị thủng ống nước nghiêm trọng lắm à?"

"Bạn anh bảo ống nước bị vỡ, quần áo ướt hết rồi, không có biện pháp, phải về nhìn một chút." Trình Duyệt nhún nhún vai, đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Kính Hy, khẽ nói -

"Tôi đi trước."

Trong cái khoảnh khắc xoay người bước đi đó, ngón tay tái nhợt của anh gắt gao nắm lấy điện thoại di động.

Cái gì ký túc xá thủng ống nước chứ? Hoàn toàn chỉ là cái cớ mà thôi!

Đã sớm đặt chuông báo thức cho di động của mình rồi tự nói vớ vẩn, thật sự rất giống một thằng ngốc a!

Đi ra khỏi cửa, đứng ở một góc nhỏ, xuyên qua tấm cửa sổ thật to bằng thủy tinh, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của hai người họ.

Diệp Kính Hy lớn lên vốn anh tuấn, khi cười rộ lên quả thật rất mê người. Mà Phan Lâm cũng là tiểu mỹ nữ nổi danh của học viện Kinh tế, rất thích cười, giống như một chú chim sẻ hoạt bát vậy, thoải mái cởi mở, cũng không quá đáng ghét.Bên ngoài nhìn qua thì bọn họ rất xứng đôi, tính cách cũng có thể hợp.

Diệp Kính Hy... Sẽ thích cô gái này chứ?

Người trầm mặc như vậy, cũng phải có ai đó bù đắp vào mới không để cho bầu không khí quá gượng gạo.

Nhìn bọn họ hàn huyên lâu như vậy, từ đầu tới cuối không có chút nào là nhạt nhẽo cả.

Thần tình của Diệp Kính Hy đã hoàn toàn thả lỏng, không biết tiểu nha đầu Phan Lâm kia đang nói tới chuyện gì, hai người lại không hẹn mà cùng cười rộ lên.

Nụ cười ấy, Trình Duyệt nhìn lại cảm thấy rất chướng mắt.

Trình Duyệt lẳng lặng đứng ở đó, nhìn hai người đang vui vẻ trò chuyện với nhau trong phòng. Bọn họ xuất chúng như vậy, xứng đôi như vậy, thậm chí ngay cả khách khứa ở xung quanh đều không ngừng dùng ánh mắt hâm mộ tán thán nhìn về phía hai người họ.

Khóe miệng Trình Duyệt dần dần nở nụ cười.

- Kết quả như thế, thật tốt.

Cuối cùng cũng đã có một cô gái có thể lấp vào chiếc ghế trống bên cạnh người nọ rồi.

Mà anh, chỉ cần đứng ở phía sau nhìn, biết người nọ hài lòng vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Thích cậu, chỉ là chuyện của tôi, dù cho đó là một thứ tội ác, cũng nên để tôi một mình gánh chịu. Trên vai cậu còn rất nhiều áp lực, tôi không đành lòng lôi cậu xuống nước như vậy.

Chẳng biết từ bao giờ mà trời đổ mưa, hạt mưa nhỏ tí tách rơi xuống người, cảm giác mát rượi.

Trình Duyệt không chút nào phát giác.

Một tấm cửa sổ, ngăn cách ba người.

Người bên trong đang cười, mà người bên ngoài, cũng đang cười.

Thế nhưng, tâm tình lại hoàn toàn bất đồng.

Bọn họ rốt cuộc cũng ăn tối xong, lúc ra cửa mới phát hiện trời đang mưa.

Thanh âm vui vẻ của Phan Lâm vang lên bên tai: "Đã lâu rồi trời không đổ mưa đó, mấy ngày nay trời nóng chết đi được. À đúng rồi, Diệp Kính Hy cậu có mang dù không?"

"Có mang."

"Vậy phiền cậu cho tớ quá giang nhé, tớ không mang theo dù."

"Được thôi."

Người nọ bung dùng, Phan Lâm liền đứng nép vào bên cạnh. Hai người sóng vai rời đi, mà tiếng cười của Phan Lâm không ngừng vang lên nhẹ nhàng dưới tán dù.

Trình Duyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám mờ mịt.

Trời mưa à?

Mình lúc ra ngoài cũng quên mang dù rồi.

Chỉ là, không còn có ai sẽ dùng cái giọng không cho người ta cự tuyệt mà nói 'Tôi đưa anh về' nữa.

Khóe miệng khẽ nhếch, Trình Duyệt chầm chậm đi vào làn mưa to, phía sau vang lên thanh âm kinh ngạc của những người đang vội vã trú mưa, Trình Duyệt nhưng lại không chút nào để ý tới.

Nước mưa đánh vào người, lạnh lẽo thấu xương.

Nhưng làm sao bì được với cảm giác nguội lạnh trong lòng.

Rốt cuộc cũng có thể hết hy vọng rồi.

Nhưng vì sao, nhìn bóng lưng đang sóng vai đi xa của bọn họ, hốc mắt mình lại thấy nong nóng thế này?

Trình Duyệt xoa xoa hơi nước ướt át trên mặt, hướng về phía bóng lưng dưới tán dù ở đằng xa, nhẹ giọng nói: "Diệp Kính Hy, tôi... rất thích cậu."

"Thế nhưng, những lời này, tôi chỉ có thể, vĩnh viễn để ở trong lòng mà thôi."

******

Suy nghĩ của tác giả: Đại Chanh thằng nhỏ này, đầu óc có vấn đề a, còn khoái để tâm tới mấy chuyện vụn vặt...

Tôi còn chưa ngược cậu ta, mà cậu ta đã bắt đầu tự ngược rồi ==!

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5697 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5234 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4970 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4553 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4478 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4386 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter