Chương 58: Em vẫn là công chúa nhỏ
Những tháng cuối thai kỳ bụng Mạc Nhược Vũ to vượt mặt, đi đứng di chuyển cũng vất vả hơn, đặc biệt trong người rất hay mệt và khó thở vì bầu quá lớn. Kiều Chính Hạo chủ động giảm công việc một cách triệt để để ở bên cạnh chăm sóc cho Mạc Nhược Vũ, mỗi ngày mọi nơi mọi lúc đều kè kè kế bên không rời nửa bước.
Từ lúc thai lớn một chút, Kiều Chính Hạo đêm nào cũng không ngủ thẳng giấc, tất cả cũng vì sợ Mạc Nhược Vũ bị khó thở mất ngủ.
Có điều, hai đứa con anh rất tùy hứng, nếu bỗng nhiên Kiều Chính Hạo bị Mạc Nhược Vũ đánh bất ngờ không rõ lý do thì lúc đó cô bị em bé đạp. Còn nếu Mạc Nhược Vũ bỗng nhiên nhìn anh chằm chằm không nói gì chứng tỏ lúc đó cô đói, nếu Kiều Chính Hạo không nhanh chóng đi nấu đồ ăn cho cô thì ba mươi giây sau anh sẽ trở thành bữa chính của cô.
Nghe Kiều Kiến Bang nói lúc Hạ Du mang thai rất nhạy cảm, dễ suy nghĩ vẩn vơ rồi khóc, Kiều Chính Hạo cũng lo lắng Mạc Nhược Vũ sẽ gặp trường hợp giống như vậy nhưng mọi thứ lại trái với dự đoán của anh, cô rất ít khi khóc, tâm tình mọi ngày rất thoải mái, nhất là mỗi lúc ức hiếp được anh.
Cuối tháng tám Mạc Nhược Vũ bình an hạ sinh hai bé trai bằng phương pháp sinh mổ, Kiều Chính Hạo ở ngoài phòng sinh do quá căng thẳng mà suýt ngất vài lần, thậm chí khi y tá mang con ra cho người nhà xem mặt, anh cũng không còn tâm trạng để ý mà chỉ nóng lòng đợi nhìn thấy Mạc Nhược Vũ.
Giống như Kiều Chính Hạo dự đoán, chỉ cần có con thì anh chắc chắn sẽ bị đá sang một bên, đã vậy còn bị hai đứa con trai cướp mất “hai bình sữa”.
Và giống như Mạc Nhược Vũ dự đoán, hai đứa con cô sinh ra đều giống hệt Kiều Chính Hạo, một chút cũng không giống cô.
Đứa lớn được đặt Kiều Mạc Vũ, đứa thứ hai được đặt Kiều Chính Vũ, cả hai tên đều do Kiều Chính Hạo tự chọn.
Trước khi con chào đời, Mạc Nhược Vũ vẫn đinh ninh rằng hai đứa con trai của cô sẽ giống như Bánh Bao, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời. Mấy lần vợ chồng Kỳ Ngọc đưa Bánh Bao đến thăm Mạc Nhược Vũ, cậu nhóc không hề chạy nhảy lung tung mà ngồi bên cạnh cô trông ngóng, lúc nào cũng hỏi khi nào em bé ra đời.
Thấy Bánh Bao đáng yêu như vậy, Mạc Nhược Vũ càng khẳng định số cô may mắn, nhất định sẽ sinh được hai cậu nhóc như Bánh Bao, nhưng sự thật bao giờ cũng phũ phàng.
Một Kiều Chính Hạo đã khiến Mạc Nhược Vũ đau đầu, thêm hai bản sao Kiều Chính Hạo khiến cô như biến thành mụ phù thủy. Có điều, hai đứa con trai đều theo phe Kiều Chính Hạo, nhưng cả ba bố con đều sợ Mạc Nhược Vũ.
Chăm hai đứa một lúc, Mạc Nhược Vũ phải lui về làm nội trợ, Kiều Chính Hạo thuê thêm bảo mẫu trông con để cô có thời gian nghỉ ngơi, cũng có thời gian dành cho anh nhiều hơn.
Ba năm sau...
Mạc Nhược Vũ ngồi ở phòng khách không bật đèn, nhìn kim đồng hồ trên tường nhích từng giây, nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, cô khẽ nhếch môi cười đứng lên trở về phòng ngủ.
Kiều Chính Hạo lén lút hé cửa phòng ngủ, cẩn trọng nhẹ chân bước vào, từng hành động vô cùng cẩn trọng để không làm Mạc Nhược Vũ thức giấc.
Ngay khi Kiều Chính Hạo tắm xong ra ngoài, vừa thấy Mạc Nhược Vũ ngồi ở sofa, anh lấm lét chạy tới gần, nụ cười nịnh bợ lập tức tắt đi khi bắt gặp biểu cảm lạnh lùng của cô.
Anh vội quỳ xuống trước mặt cô nhận tội: “Công chúa nhỏ, anh hứa đây là lần cuối”
Sắc mặt Mạc Nhược Vũ không đổi, bình thản cất tiếng hỏi: “Đây là lần thứ mấy trong tuần?”
“Thứ ba”
“Trước đó anh hứa thế nào với em?”
“Không về sau mười giờ, mỗi tuần không được muộn quá hai lần”
Mạc Nhược Vũ vừa hừ lạnh một tiếng, Kiều Chính Hạo hoảng loạn vội vã giải thích: “Công chúa nhỏ, anh cũng vì công việc mà”
Mạc Nhược Vũ không đáp, vẫn lạnh mặt nhìn Kiều Chính Hạo.
Trong lúc Kiều Chính Hạo đang khổ sở, hai vị cứu tinh bỗng từ ngoài đẩy cửa chạy vào, thấy bố đang quỳ liền chạy đến mặc đúng sai mà bênh vực, Kiều Chính Vũ giận dỗi trách: “Mẹ không được phạt bố”
Kiều Mạc Vũ ôm Kiều Chính Hạo an ủi, cũng không vui trách Mạc Nhược Vũ: “Mẹ đừng bắt nạt bố nữa”
Mạc Nhược Vũ cười lạnh khó tin, cô chẳng khác nào đẻ ra đồng minh cho Kiều Chính Hạo. Cô gật gù, giả vờ cười ngọt ngào hỏi: “Không cho mẹ phạt bố đúng không?”
Kiều Mạc Vũ và Kiều Chính Vũ đồng loạt gật đầu mạnh.
“Được, vậy hai đứa quỳ xuống đi, mẹ phạt chung một lượt”
Ba cha con Kiều Chính Hạo im lặng nhìn nhau, cả ba bị phạt quỳ suốt mười lăm phút mới được đi ngủ, khi đó đồng hồ vừa chỉ đúng mười giờ hai mươi bảy phút.
Chỉ mỗi việc Mạc Nhược Vũ sinh một lúc hai đứa con trai cho Kiều Chính Hạo thì cô đã trở thành người quyền lực nhất trong nhà, trước đây mang thai cô chịu cực khổ một thời gian dài thì giờ đây cô xứng đáng nhận được tình yêu và sự nể trọng từ ba cha con anh.
Dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Kiều Chính Hạo trở về phòng, hai anh em nếu không thấy bố sẽ không chịu đi ngủ, thế nên anh và Mạc Nhược Vũ đã thỏa thuận với nhau dù bận thế nào anh cũng phải về trước mười giờ.
Nằm lên giường, Kiều Chính Hạo xoay Mạc Nhược Vũ đang nằm quay lưng qua đối mặt với anh, bất an hỏi: "Em giận à?"
"Ừm" Mạc Nhược Vũ lạnh nhạt đáp.
"Anh sai rồi, nhất định từ giờ sẽ hạn chế" Kiều Chính Hạo áp má lên má Mạc Nhược Vũ xoa dịu cơn giận trong lòng cô.
"Em mặc kệ, nếu từ mai anh còn về trễ thì tự ngủ một mình đi"
"Đừng mà"
Giọng Kiều Chính Hạo như đứa trẻ nhõng nhẽo, vài giây sau liền hôn lên sau tai Mạc Nhược Vũ, bàn tay thuần thục cởi từng nút áo trên người cô.
Dù bình thường Mạc Nhược Vũ có mạnh mẽ oai phong đến đâu thì lên giường cũng tự động bại dưới tay Kiều Chính Hạo, dù có phản kháng chống cự cũng không thể thoát khỏi tay anh.
Sáng sớm trong sân đã vang lên tiếng cười đùa một lúc lâu, ba cha con Kiều Chính Hạo tập thể dục xong Mạc Nhược Vũ vẫn chưa dậy, cả ba liền vào phòng leo lên giường vây quanh cô.
Mạc Nhược Vũ mặc áo ngủ của Kiều Chính Hạo, đầu tóc có hơi rối, trên ngực lộ vài vết hôn.
Hai cậu nhóc dõi theo Kiều Chính Hạo giơ lần lượt ngón tay trỏ, giữa, giơ đến ngón áp út, cả ba liền đồng thanh hô lớn: "Công chúa nhỏ, mau dậy đi, hoàng tử đến rồi"
Mạc Nhược Vũ bật cười, nhíu mi mắt buồn ngủ từ từ mở ra, ba cha con Kiều Chính Hạo sáng ra đã tăng động người ôm kẻ hôn đánh thức cô.
"Công chúa nhỏ, anh yêu em"
"Công chúa nhỏ, con yêu mẹ"
"Công chúa nhỏ, con cũng yêu mẹ"
Kiều Chính Hạo đặt lên môi Mạc Nhược Vũ một nụ hôn, Kiều Mạc Vũ và Kiều Chính Vũ đặt lên hai bên má cô một nụ hôn cùng đón chào ngày mới.
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại mỗi ngày, nhưng mỗi ngày lại thêm một chút tình yêu nhỏ góp thành tình yêu lớn, mãi mãi không đổi thay.
...HẾT....
Từ lúc thai lớn một chút, Kiều Chính Hạo đêm nào cũng không ngủ thẳng giấc, tất cả cũng vì sợ Mạc Nhược Vũ bị khó thở mất ngủ.
Có điều, hai đứa con anh rất tùy hứng, nếu bỗng nhiên Kiều Chính Hạo bị Mạc Nhược Vũ đánh bất ngờ không rõ lý do thì lúc đó cô bị em bé đạp. Còn nếu Mạc Nhược Vũ bỗng nhiên nhìn anh chằm chằm không nói gì chứng tỏ lúc đó cô đói, nếu Kiều Chính Hạo không nhanh chóng đi nấu đồ ăn cho cô thì ba mươi giây sau anh sẽ trở thành bữa chính của cô.
Nghe Kiều Kiến Bang nói lúc Hạ Du mang thai rất nhạy cảm, dễ suy nghĩ vẩn vơ rồi khóc, Kiều Chính Hạo cũng lo lắng Mạc Nhược Vũ sẽ gặp trường hợp giống như vậy nhưng mọi thứ lại trái với dự đoán của anh, cô rất ít khi khóc, tâm tình mọi ngày rất thoải mái, nhất là mỗi lúc ức hiếp được anh.
Cuối tháng tám Mạc Nhược Vũ bình an hạ sinh hai bé trai bằng phương pháp sinh mổ, Kiều Chính Hạo ở ngoài phòng sinh do quá căng thẳng mà suýt ngất vài lần, thậm chí khi y tá mang con ra cho người nhà xem mặt, anh cũng không còn tâm trạng để ý mà chỉ nóng lòng đợi nhìn thấy Mạc Nhược Vũ.
Giống như Kiều Chính Hạo dự đoán, chỉ cần có con thì anh chắc chắn sẽ bị đá sang một bên, đã vậy còn bị hai đứa con trai cướp mất “hai bình sữa”.
Và giống như Mạc Nhược Vũ dự đoán, hai đứa con cô sinh ra đều giống hệt Kiều Chính Hạo, một chút cũng không giống cô.
Đứa lớn được đặt Kiều Mạc Vũ, đứa thứ hai được đặt Kiều Chính Vũ, cả hai tên đều do Kiều Chính Hạo tự chọn.
Trước khi con chào đời, Mạc Nhược Vũ vẫn đinh ninh rằng hai đứa con trai của cô sẽ giống như Bánh Bao, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời. Mấy lần vợ chồng Kỳ Ngọc đưa Bánh Bao đến thăm Mạc Nhược Vũ, cậu nhóc không hề chạy nhảy lung tung mà ngồi bên cạnh cô trông ngóng, lúc nào cũng hỏi khi nào em bé ra đời.
Thấy Bánh Bao đáng yêu như vậy, Mạc Nhược Vũ càng khẳng định số cô may mắn, nhất định sẽ sinh được hai cậu nhóc như Bánh Bao, nhưng sự thật bao giờ cũng phũ phàng.
Một Kiều Chính Hạo đã khiến Mạc Nhược Vũ đau đầu, thêm hai bản sao Kiều Chính Hạo khiến cô như biến thành mụ phù thủy. Có điều, hai đứa con trai đều theo phe Kiều Chính Hạo, nhưng cả ba bố con đều sợ Mạc Nhược Vũ.
Chăm hai đứa một lúc, Mạc Nhược Vũ phải lui về làm nội trợ, Kiều Chính Hạo thuê thêm bảo mẫu trông con để cô có thời gian nghỉ ngơi, cũng có thời gian dành cho anh nhiều hơn.
Ba năm sau...
Mạc Nhược Vũ ngồi ở phòng khách không bật đèn, nhìn kim đồng hồ trên tường nhích từng giây, nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, cô khẽ nhếch môi cười đứng lên trở về phòng ngủ.
Kiều Chính Hạo lén lút hé cửa phòng ngủ, cẩn trọng nhẹ chân bước vào, từng hành động vô cùng cẩn trọng để không làm Mạc Nhược Vũ thức giấc.
Ngay khi Kiều Chính Hạo tắm xong ra ngoài, vừa thấy Mạc Nhược Vũ ngồi ở sofa, anh lấm lét chạy tới gần, nụ cười nịnh bợ lập tức tắt đi khi bắt gặp biểu cảm lạnh lùng của cô.
Anh vội quỳ xuống trước mặt cô nhận tội: “Công chúa nhỏ, anh hứa đây là lần cuối”
Sắc mặt Mạc Nhược Vũ không đổi, bình thản cất tiếng hỏi: “Đây là lần thứ mấy trong tuần?”
“Thứ ba”
“Trước đó anh hứa thế nào với em?”
“Không về sau mười giờ, mỗi tuần không được muộn quá hai lần”
Mạc Nhược Vũ vừa hừ lạnh một tiếng, Kiều Chính Hạo hoảng loạn vội vã giải thích: “Công chúa nhỏ, anh cũng vì công việc mà”
Mạc Nhược Vũ không đáp, vẫn lạnh mặt nhìn Kiều Chính Hạo.
Trong lúc Kiều Chính Hạo đang khổ sở, hai vị cứu tinh bỗng từ ngoài đẩy cửa chạy vào, thấy bố đang quỳ liền chạy đến mặc đúng sai mà bênh vực, Kiều Chính Vũ giận dỗi trách: “Mẹ không được phạt bố”
Kiều Mạc Vũ ôm Kiều Chính Hạo an ủi, cũng không vui trách Mạc Nhược Vũ: “Mẹ đừng bắt nạt bố nữa”
Mạc Nhược Vũ cười lạnh khó tin, cô chẳng khác nào đẻ ra đồng minh cho Kiều Chính Hạo. Cô gật gù, giả vờ cười ngọt ngào hỏi: “Không cho mẹ phạt bố đúng không?”
Kiều Mạc Vũ và Kiều Chính Vũ đồng loạt gật đầu mạnh.
“Được, vậy hai đứa quỳ xuống đi, mẹ phạt chung một lượt”
Ba cha con Kiều Chính Hạo im lặng nhìn nhau, cả ba bị phạt quỳ suốt mười lăm phút mới được đi ngủ, khi đó đồng hồ vừa chỉ đúng mười giờ hai mươi bảy phút.
Chỉ mỗi việc Mạc Nhược Vũ sinh một lúc hai đứa con trai cho Kiều Chính Hạo thì cô đã trở thành người quyền lực nhất trong nhà, trước đây mang thai cô chịu cực khổ một thời gian dài thì giờ đây cô xứng đáng nhận được tình yêu và sự nể trọng từ ba cha con anh.
Dỗ hai đứa nhỏ ngủ, Kiều Chính Hạo trở về phòng, hai anh em nếu không thấy bố sẽ không chịu đi ngủ, thế nên anh và Mạc Nhược Vũ đã thỏa thuận với nhau dù bận thế nào anh cũng phải về trước mười giờ.
Nằm lên giường, Kiều Chính Hạo xoay Mạc Nhược Vũ đang nằm quay lưng qua đối mặt với anh, bất an hỏi: "Em giận à?"
"Ừm" Mạc Nhược Vũ lạnh nhạt đáp.
"Anh sai rồi, nhất định từ giờ sẽ hạn chế" Kiều Chính Hạo áp má lên má Mạc Nhược Vũ xoa dịu cơn giận trong lòng cô.
"Em mặc kệ, nếu từ mai anh còn về trễ thì tự ngủ một mình đi"
"Đừng mà"
Giọng Kiều Chính Hạo như đứa trẻ nhõng nhẽo, vài giây sau liền hôn lên sau tai Mạc Nhược Vũ, bàn tay thuần thục cởi từng nút áo trên người cô.
Dù bình thường Mạc Nhược Vũ có mạnh mẽ oai phong đến đâu thì lên giường cũng tự động bại dưới tay Kiều Chính Hạo, dù có phản kháng chống cự cũng không thể thoát khỏi tay anh.
Sáng sớm trong sân đã vang lên tiếng cười đùa một lúc lâu, ba cha con Kiều Chính Hạo tập thể dục xong Mạc Nhược Vũ vẫn chưa dậy, cả ba liền vào phòng leo lên giường vây quanh cô.
Mạc Nhược Vũ mặc áo ngủ của Kiều Chính Hạo, đầu tóc có hơi rối, trên ngực lộ vài vết hôn.
Hai cậu nhóc dõi theo Kiều Chính Hạo giơ lần lượt ngón tay trỏ, giữa, giơ đến ngón áp út, cả ba liền đồng thanh hô lớn: "Công chúa nhỏ, mau dậy đi, hoàng tử đến rồi"
Mạc Nhược Vũ bật cười, nhíu mi mắt buồn ngủ từ từ mở ra, ba cha con Kiều Chính Hạo sáng ra đã tăng động người ôm kẻ hôn đánh thức cô.
"Công chúa nhỏ, anh yêu em"
"Công chúa nhỏ, con yêu mẹ"
"Công chúa nhỏ, con cũng yêu mẹ"
Kiều Chính Hạo đặt lên môi Mạc Nhược Vũ một nụ hôn, Kiều Mạc Vũ và Kiều Chính Vũ đặt lên hai bên má cô một nụ hôn cùng đón chào ngày mới.
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại mỗi ngày, nhưng mỗi ngày lại thêm một chút tình yêu nhỏ góp thành tình yêu lớn, mãi mãi không đổi thay.
...HẾT....