Chương 43: Biết thêm bí mật
"Làm gì ngồi thẫn thờ vậy?" Kiều Dương cười cười từ trong lều dành cho bệnh nhân đi ra, đến ngồi bệt xuống đất cùng Mạc Nhược Vũ.
Mạc Nhược Vũ nhìn Kiều Dương, thở dài một hơi u sầu cười nhạt, trầm mặc hướng tầm mắt vào mặt đất khô cằn bên dưới chân.
"Nhược Vũ, cậu không có gì muốn hỏi mình sao?" Kiều Dương úp úp mở mở như đang giấu giếm chuyện gì đó.
Mạc Nhược Vũ bật cười: “Cậu có ý gì?"
"Về anh mình, chẳng hạn như lỡ cậu xảy ra chuyện, anh ấy sẽ thế nào"
Tưởng Kiều Dương nói đùa, Mạc Nhược Vũ cười cho qua: “Cậu hiểu Chính Hạo nghĩ gì sao?"
"Không có" Kiều Dương ngây ngô lắc đầu, ý thức được an nguy của bản thân: “Nhưng theo mình đoán anh ấy sẽ giết mình đầu tiên"
Nụ cười của Mạc Nhược Vũ trở nên lực bất tòng tâm, không có cô thì Kiều Chính Hạo vẫn còn rất nhiều cô gái khác, đâu đến nỗi phải trừng phạt Kiều Dương vì làm mất một người phụ nữ của anh. Kiều Chính Hạo thật sự là người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa giận, dù anh có xấu xa như thế nào cô vẫn bị anh mê hoặc.
Đôi mắt mệt mỏi của Mạc Nhược Vũ rướm nước mắt, nhưng không chảy ra mà lấp lánh dưới ánh đèn từ phía bên cạnh hắt đến.
Dáng vẻ yếu đuối của Mạc Nhược Vũ khiến Kiều Dương có chút xót xa, rõ ràng Mạc Nhược Vũ là người đáng thương trong kế hoạch kỳ quặc của Kiều Chính Hạo. Một bên là anh trai, một bên là bạn thân, trước đây Kiều Dương chỉ nhắm mắt theo phe anh trai mà làm chuyện có lỗi với Mạc Nhược Vũ.
"Nhược Vũ, mình sẽ nói cho cậu biết một bí mật mà anh mình chôn giấu không cho mình hay bố mẹ nhắc đến" Vì cảm thấy có lỗi, Kiều Dương đành kể ra một chút xem như tạ lỗi.
"Chuyện gì?" Mạc Nhược Vũ căng thẳng chờ đợi, biểu cảm của Kiều Dương trông khá nghiêm trọng.
"Thực ra cuộc hôn nhân của cậu với anh mình đều là ý của anh ấy, không phải giống như bố mẹ nói, bắt anh mình lấy vợ để anh ấy bớt ham chơi đâu"
Kiều Dương hít sâu rồi thở dài một hơi: “Anh mình gặp cậu lần đầu tiên vào lễ tốt nghiệp cấp ba của tụi mình, ngày đó cậu đồng ý hẹn hò với Hải Lâm nên không để ý đến anh ấy, nhưng anh ấy thì để ý đến cậu nhờ một phần vì tụi mình là bạn thân. Nhưng mà lúc đó anh mình đang đắm chìm trong đua xe ô tô chuyên nghiệp nên không bận tâm nhiều đến chuyện tình cảm. Cho đến một hôm, đột nhiên anh ấy trở về tập hợp cả nhà đòi kết hôn, bố mẹ sợ anh ấy làm khổ con gái nhà người ta nên không chịu, chính miệng anh ấy hứa sẽ bỏ đua xe nên bố mẹ mình mới chấp nhận"
Đôi mày Mạc Nhược Vũ khẽ cau chặt lại, Kiều Chính Hạo vì muốn lấy cô mà từ bỏ đam mê lớn nhất nhưng anh lại giấu cô.
"Lúc biết anh ấy muốn cưới cậu, mình ngỡ ngàng không dám tin. Anh mình từ bé đến lớn chỉ mê đua xe mạo hiểm, nếu anh ấy vì cậu mà thay đổi mình không thể không đồng ý giúp anh ấy, chỉ là không ngờ mọi chuyện đi lệch so với mình nghĩ"
Mạc Nhược Vũ bất giác mỉm cười, lý do Kiều Chính Hạo ngoại tình đã nói với cô, vì cô thương nhớ người đàn ông khác, giữ khoảng cách với anh mới gây ra nhiều chuyện như vậy. Chỉ là không nghĩ Kiều Chính Hạo sau năm năm không liên quan lại muốn lấy cô làm vợ dù biết cô đã có bạn trai, ngoại trừ có lý do nào đó Kiều Chính Hạo chưa từng đề cập đến.
Ngày xưa quả thật Mạc Nhược Vũ không chú ý tới Kiều Chính Hạo bởi cô say đắm trong tình yêu tuổi trẻ mới lớn, năm năm trời cũng chưa từng tiếp xúc với anh.
Đột nhiên một ngày đẹp trời Kiều Dương đưa bố mẹ cùng Kiều Chính Hạo sang hỏi cưới, Mạc Nhược Vũ hoang mang tưởng Kiều Dương thương thầm cô, nào ngờ là hỏi cô cho anh trai anh là Kiều Chính Hạo. Ngày đầu tiên Mạc Nhược Vũ từ chối vì đã có người yêu, sang ngày thứ hai ông nội Kiều Chính Hạo đích thân đến khiến cô nửa chữ cũng không dám nói không được.
Nói ra hết Kiều Dương liền hối hận, anh ôm mặt tự trách, vội quay sang Mạc Nhược Vũ khẩn trương cầu xin: “Nhược Vũ, chuyện này sống để bụng, chết mang theo, anh mình mà biết sẽ cắt lưỡi mình mất"
"Cậu sợ còn kể mình nghe?" Mạc Nhược Vũ nheo mắt buồn cười.
"Mình vì cậu với anh mình thôi, nói gì thì nói mình vẫn thích cậu làm chị dâu mình, vả lại hai người sau khi ly hôn trở nên tốt hơn, mình muốn cậu biết anh mình không thật sự tệ như người khác nhìn vào" Kiều Dương thật lòng giải thích, thật ra âm mưu của Kiều Chính Hạo rất nhiều, chỉ là anh không thể kể hết cho Mạc Nhược Vũ nghe.
"Mình hiểu, anh ấy trước đây rất thẳng thắn có sao nói vậy, ly hôn rồi anh ấy liền thay đổi hoàn toàn, làm gì cũng âm thầm mập mờ rồi lại đánh úp khiến mình nhiều lúc không kịp trở tay" Mạc Nhược Vũ cười ngẩn ngơ, Kiều Chính Hạo tâm cơ đến thời cơ mới bộc phát, bề ngoài đơn giản bên trong ngược lại hoàn toàn, đó là bài học nhìn người của Mạc Nhược Vũ.
Có điều, nếu Kiều Chính Hạo không nghiêm túc hôn nhân thì chẳng có nguyên nhân để anh nhất quyết không buông tay. Bỗng nhiên thông suốt, Mạc Nhược Vũ mắt mở to kinh ngạc ngỡ ra câu hỏi trước đây của Kiều Chính Hạo đêm trước khi chia tay, Kiều Chính Hạo từng hỏi cô không nghĩ đến chuyện thay đổi anh hay sao, ra là vì muốn cô quan tâm đến anh, cứu chữa hôn nhân lạnh nhạt. Nếu Mạc Nhược Vũ toàn tâm toàn ý cho người cô lấy làm chồng thì đã không nhiều chuyện rắc rối xảy ra, tất cả đều tại cô.
Mạc Nhược Vũ nhìn Kiều Dương, thở dài một hơi u sầu cười nhạt, trầm mặc hướng tầm mắt vào mặt đất khô cằn bên dưới chân.
"Nhược Vũ, cậu không có gì muốn hỏi mình sao?" Kiều Dương úp úp mở mở như đang giấu giếm chuyện gì đó.
Mạc Nhược Vũ bật cười: “Cậu có ý gì?"
"Về anh mình, chẳng hạn như lỡ cậu xảy ra chuyện, anh ấy sẽ thế nào"
Tưởng Kiều Dương nói đùa, Mạc Nhược Vũ cười cho qua: “Cậu hiểu Chính Hạo nghĩ gì sao?"
"Không có" Kiều Dương ngây ngô lắc đầu, ý thức được an nguy của bản thân: “Nhưng theo mình đoán anh ấy sẽ giết mình đầu tiên"
Nụ cười của Mạc Nhược Vũ trở nên lực bất tòng tâm, không có cô thì Kiều Chính Hạo vẫn còn rất nhiều cô gái khác, đâu đến nỗi phải trừng phạt Kiều Dương vì làm mất một người phụ nữ của anh. Kiều Chính Hạo thật sự là người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa giận, dù anh có xấu xa như thế nào cô vẫn bị anh mê hoặc.
Đôi mắt mệt mỏi của Mạc Nhược Vũ rướm nước mắt, nhưng không chảy ra mà lấp lánh dưới ánh đèn từ phía bên cạnh hắt đến.
Dáng vẻ yếu đuối của Mạc Nhược Vũ khiến Kiều Dương có chút xót xa, rõ ràng Mạc Nhược Vũ là người đáng thương trong kế hoạch kỳ quặc của Kiều Chính Hạo. Một bên là anh trai, một bên là bạn thân, trước đây Kiều Dương chỉ nhắm mắt theo phe anh trai mà làm chuyện có lỗi với Mạc Nhược Vũ.
"Nhược Vũ, mình sẽ nói cho cậu biết một bí mật mà anh mình chôn giấu không cho mình hay bố mẹ nhắc đến" Vì cảm thấy có lỗi, Kiều Dương đành kể ra một chút xem như tạ lỗi.
"Chuyện gì?" Mạc Nhược Vũ căng thẳng chờ đợi, biểu cảm của Kiều Dương trông khá nghiêm trọng.
"Thực ra cuộc hôn nhân của cậu với anh mình đều là ý của anh ấy, không phải giống như bố mẹ nói, bắt anh mình lấy vợ để anh ấy bớt ham chơi đâu"
Kiều Dương hít sâu rồi thở dài một hơi: “Anh mình gặp cậu lần đầu tiên vào lễ tốt nghiệp cấp ba của tụi mình, ngày đó cậu đồng ý hẹn hò với Hải Lâm nên không để ý đến anh ấy, nhưng anh ấy thì để ý đến cậu nhờ một phần vì tụi mình là bạn thân. Nhưng mà lúc đó anh mình đang đắm chìm trong đua xe ô tô chuyên nghiệp nên không bận tâm nhiều đến chuyện tình cảm. Cho đến một hôm, đột nhiên anh ấy trở về tập hợp cả nhà đòi kết hôn, bố mẹ sợ anh ấy làm khổ con gái nhà người ta nên không chịu, chính miệng anh ấy hứa sẽ bỏ đua xe nên bố mẹ mình mới chấp nhận"
Đôi mày Mạc Nhược Vũ khẽ cau chặt lại, Kiều Chính Hạo vì muốn lấy cô mà từ bỏ đam mê lớn nhất nhưng anh lại giấu cô.
"Lúc biết anh ấy muốn cưới cậu, mình ngỡ ngàng không dám tin. Anh mình từ bé đến lớn chỉ mê đua xe mạo hiểm, nếu anh ấy vì cậu mà thay đổi mình không thể không đồng ý giúp anh ấy, chỉ là không ngờ mọi chuyện đi lệch so với mình nghĩ"
Mạc Nhược Vũ bất giác mỉm cười, lý do Kiều Chính Hạo ngoại tình đã nói với cô, vì cô thương nhớ người đàn ông khác, giữ khoảng cách với anh mới gây ra nhiều chuyện như vậy. Chỉ là không nghĩ Kiều Chính Hạo sau năm năm không liên quan lại muốn lấy cô làm vợ dù biết cô đã có bạn trai, ngoại trừ có lý do nào đó Kiều Chính Hạo chưa từng đề cập đến.
Ngày xưa quả thật Mạc Nhược Vũ không chú ý tới Kiều Chính Hạo bởi cô say đắm trong tình yêu tuổi trẻ mới lớn, năm năm trời cũng chưa từng tiếp xúc với anh.
Đột nhiên một ngày đẹp trời Kiều Dương đưa bố mẹ cùng Kiều Chính Hạo sang hỏi cưới, Mạc Nhược Vũ hoang mang tưởng Kiều Dương thương thầm cô, nào ngờ là hỏi cô cho anh trai anh là Kiều Chính Hạo. Ngày đầu tiên Mạc Nhược Vũ từ chối vì đã có người yêu, sang ngày thứ hai ông nội Kiều Chính Hạo đích thân đến khiến cô nửa chữ cũng không dám nói không được.
Nói ra hết Kiều Dương liền hối hận, anh ôm mặt tự trách, vội quay sang Mạc Nhược Vũ khẩn trương cầu xin: “Nhược Vũ, chuyện này sống để bụng, chết mang theo, anh mình mà biết sẽ cắt lưỡi mình mất"
"Cậu sợ còn kể mình nghe?" Mạc Nhược Vũ nheo mắt buồn cười.
"Mình vì cậu với anh mình thôi, nói gì thì nói mình vẫn thích cậu làm chị dâu mình, vả lại hai người sau khi ly hôn trở nên tốt hơn, mình muốn cậu biết anh mình không thật sự tệ như người khác nhìn vào" Kiều Dương thật lòng giải thích, thật ra âm mưu của Kiều Chính Hạo rất nhiều, chỉ là anh không thể kể hết cho Mạc Nhược Vũ nghe.
"Mình hiểu, anh ấy trước đây rất thẳng thắn có sao nói vậy, ly hôn rồi anh ấy liền thay đổi hoàn toàn, làm gì cũng âm thầm mập mờ rồi lại đánh úp khiến mình nhiều lúc không kịp trở tay" Mạc Nhược Vũ cười ngẩn ngơ, Kiều Chính Hạo tâm cơ đến thời cơ mới bộc phát, bề ngoài đơn giản bên trong ngược lại hoàn toàn, đó là bài học nhìn người của Mạc Nhược Vũ.
Có điều, nếu Kiều Chính Hạo không nghiêm túc hôn nhân thì chẳng có nguyên nhân để anh nhất quyết không buông tay. Bỗng nhiên thông suốt, Mạc Nhược Vũ mắt mở to kinh ngạc ngỡ ra câu hỏi trước đây của Kiều Chính Hạo đêm trước khi chia tay, Kiều Chính Hạo từng hỏi cô không nghĩ đến chuyện thay đổi anh hay sao, ra là vì muốn cô quan tâm đến anh, cứu chữa hôn nhân lạnh nhạt. Nếu Mạc Nhược Vũ toàn tâm toàn ý cho người cô lấy làm chồng thì đã không nhiều chuyện rắc rối xảy ra, tất cả đều tại cô.