Chương 9
Nói rồi anh ta lững thững bước ra ngoài bỏ lại hai anh em ở trong phòng. Nó ngơ ngác nhìn thân ảnh anh ta bước ra khỏi phòng, rồi nó lại tiếp tục ngơ ngác nhìn đóng hành lý mà nó bươi tung toé với ý định xếp gọn lại vào trong tủ. Đờ đẫn một lúc rồi nó vẫn tiếp tục làm công việc mà nó đang làm. Một lúc sao, trong phòng vốn đang yên tĩnh. Nó đang gấp đồ còn anh thì đang chơi game thì phải do anh đang đeo tai nghe nên nó chỉ đoán chừng vì thấy anh đang xoay ngang điện thoại. Bỗng dưng, nó nghe thấy tiếng thì thầm bên tai. Nó im lặng mà lắng nghe:
"Cha nội kia hồi nãy nói hiểu là hiểu cái gì ta? Tự nhiên cái nói hiểu ngang xương, lãng xẹt!"
Nói nhìn anh với ánh mắt ngờ nghệch:
"Ông này nay sao vô tri dữ thần vậy chèn?"
Anh đang cầm cái điện thoại lẩm bẩm thì lại quay sang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu:
"Dô tri là dô tri sao! Con này."
"Tự nhiên cái ngồi lẩm bẩm cái gì vậy ông thần?" Nó tò mò hỏi.
Anh đang nằm trên giường của nó bỗng ngồi bật dậy:
"Ê, mày không thấy cái ông ông chủ phòng trọ của mày hiểu sai sai cái gì hả? Tự nhiên cái nói:" Giờ thì anh hiểu thông rồi. "Thông là thông cái gì má?"
"Thì thông cái chuyện tụi mình không phải là anh em ruột chứ gì."
Nó thản nhiên đáp.
Anh vẫn dùng ánh mắt khó hiểu cũng như có chút khó chịu tiếp tục nói:
"Trời ơi, chuyện này thì tao nói làm gì. Cái vẻ mặt lúc nãy.. chắc chắn là hiểu nhầm cái gì rồi."
Nó cười hà hà:
"Ha ha, anh nghĩ đi đâu mà xa xôi thế, thì mình nói sao người ta nghe như vậy chứ ai rảnh đâu mà suy nghĩ sâu xa.. ha ha."
"Cũng mong là vậy." anh chỉ biết lắc đầu thở dài.
Nó lại nói tiếp:
"Mà cho dù người ta có suy nghĩ hơi lệch lạc một chút cũng có sao đâu a."
"Sao mà không sao được?"
Anh có vẻ phản ứng khá quyết liệt về vấn đề này thì phải. Nó cũng ngưng cười và bình tĩnh giải thích cho anh hiểu:
"Em biết, em biết anh đang suy nghĩ gì. Nhưng mà em cũng đã thành niên rồi, việc người ta hiểu nhầm về vấn đề này cũng khá bình thường mà. Ai mượn tụi mình dính nhau như sam làm chi."
Gương mặt của anh thoáng chút có vẻ ngạc nhiên:
"Gì? Mày mới đây mà thành niên rồi hả?"
Nó cứ lẳng lặng ngồi gấp đóng đồ, nói:
"Ừ, em năm nay cũng đã mười tám rồi, chứ ít ỏi gì nữa đâu."
Anh kiểu:
"Gì lẹ giữ mày, mới đây mà mày lớn nhanh dữ thần ha."
"Mà vẫn lùn như cây nấm ha"
Anh khinh khỉnh cười.
Nó không để ý đến lời khiêu khích của anh, bật cười hì hì:
"Thì mới đây anh cũng ba mươi tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu. Anh lớn hơn em đúng một con giáp á hai.. hihi."
Anh thoáng chút có vẻ tức giận, đưa chân đá nó một cái nhẹ:
"Này này, con kia, nói gì thì nói chứ đừng đụng đến tuổi tác của con mày."
Hành động của anh khiến nó không nhịn được mà phá lên cười:
"Há há, thôi được rồi, đừng có mà ăn hiếp em nữa a, dù anh đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp như trai mười tám, hai mươi. Haha."
"Cũng biết nịnh đó ha." Vẻ mặt anh có chút đỏ.
Đột nhiên, nó như nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi anh:
"Mà nè hai, anh không đi làm hẻ, em tưởng anh lên đây để đi làm."
Anh vẫn tiếp tục bấm điện thoại, nhướng nhướng lông mày, cũng chẳng thèm nhìn nó mà đáp:
"Ừ thì đi làm, nhưng không phải là hôm nay. Tại thấy hôm nay mày đi nên tao mới đi theo thoi."
"Nhưng mà.. bây giờ là hơn hai giờ chiều rồi á, anh không đói hẻ?" nó thỏ thẻ.
Nghe nó nói, anh tự nhiên cũng thấy bụng mình kêu ồn ột:
"Đói thật, mày ăn không? Anh đặt luôn."
Nó nhanh nhẹn đáp:
"Ăn, ăn chứ anh, em đói chết òi."
"Ăn gì?" Anh hỏi.
Nó thờ ơ đáp:
"Ăn gì cũng được."
Anh nóng mắt:
"Má nó, con này, ăn cái gì thì nói. Chứ ăn cái gì cũng được là sao hả? Muốn ăn đập không?"
Nó dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn anh, vẻ mặt đắc ý lắm:
"Thì anh ăn cái gì em ăn cái đấy, dễ mà."
Chợt anh lóe lên một ý nghĩ xấu xa ý muốn trêu đùa nó một chút:
"Thế ăn mình ăn bún mắm hay bún đậu mắm tôm gì ga. Lâu rồi anh mày cũng không ăn."
Nó nghe anh nói thế, bỗng dưng đứng phắt dậy, tay cầm cái móc phơi đồ hướng về phía anh mà đi tới:
"Nè, bún mắm nè, bún đậu mắm tôm nè, ăn đi, ăn đi, ăn.."
"Haha, anh xin lỗi, xin lỗi mà.. hổng ấy mình ăn cái khác nha.. ăn bún bò.. bún bò chắc không có mắm trong đó a."
Nó nghe đến hai chữ bún bò liền dừng tay lại, vẻ mặt ngây thơ, chất giọng ngọt ngào:
"Dạ được ạ, đặt đi anh."
Anh liền lật đật cầm điện thoại lên bấm bấm một lúc:
"Xong rồi, xong rồi á, khoảng ba mươi phút nữa người ta giao đồ ăn tới."
Nó nghe vậy thì gật gật đầu.
* * *
Ba mươi phút trôi qua.
Anh đang chơi game bông tiếng chuông
Điện thoại reo vang khắp phòng:
"Alo, nghe."
Hết chương 9
Hi
"Cha nội kia hồi nãy nói hiểu là hiểu cái gì ta? Tự nhiên cái nói hiểu ngang xương, lãng xẹt!"
Nói nhìn anh với ánh mắt ngờ nghệch:
"Ông này nay sao vô tri dữ thần vậy chèn?"
Anh đang cầm cái điện thoại lẩm bẩm thì lại quay sang nhìn nó với ánh mắt khó hiểu:
"Dô tri là dô tri sao! Con này."
"Tự nhiên cái ngồi lẩm bẩm cái gì vậy ông thần?" Nó tò mò hỏi.
Anh đang nằm trên giường của nó bỗng ngồi bật dậy:
"Ê, mày không thấy cái ông ông chủ phòng trọ của mày hiểu sai sai cái gì hả? Tự nhiên cái nói:" Giờ thì anh hiểu thông rồi. "Thông là thông cái gì má?"
"Thì thông cái chuyện tụi mình không phải là anh em ruột chứ gì."
Nó thản nhiên đáp.
Anh vẫn dùng ánh mắt khó hiểu cũng như có chút khó chịu tiếp tục nói:
"Trời ơi, chuyện này thì tao nói làm gì. Cái vẻ mặt lúc nãy.. chắc chắn là hiểu nhầm cái gì rồi."
Nó cười hà hà:
"Ha ha, anh nghĩ đi đâu mà xa xôi thế, thì mình nói sao người ta nghe như vậy chứ ai rảnh đâu mà suy nghĩ sâu xa.. ha ha."
"Cũng mong là vậy." anh chỉ biết lắc đầu thở dài.
Nó lại nói tiếp:
"Mà cho dù người ta có suy nghĩ hơi lệch lạc một chút cũng có sao đâu a."
"Sao mà không sao được?"
Anh có vẻ phản ứng khá quyết liệt về vấn đề này thì phải. Nó cũng ngưng cười và bình tĩnh giải thích cho anh hiểu:
"Em biết, em biết anh đang suy nghĩ gì. Nhưng mà em cũng đã thành niên rồi, việc người ta hiểu nhầm về vấn đề này cũng khá bình thường mà. Ai mượn tụi mình dính nhau như sam làm chi."
Gương mặt của anh thoáng chút có vẻ ngạc nhiên:
"Gì? Mày mới đây mà thành niên rồi hả?"
Nó cứ lẳng lặng ngồi gấp đóng đồ, nói:
"Ừ, em năm nay cũng đã mười tám rồi, chứ ít ỏi gì nữa đâu."
Anh kiểu:
"Gì lẹ giữ mày, mới đây mà mày lớn nhanh dữ thần ha."
"Mà vẫn lùn như cây nấm ha"
Anh khinh khỉnh cười.
Nó không để ý đến lời khiêu khích của anh, bật cười hì hì:
"Thì mới đây anh cũng ba mươi tuổi rồi chứ ít ỏi gì đâu. Anh lớn hơn em đúng một con giáp á hai.. hihi."
Anh thoáng chút có vẻ tức giận, đưa chân đá nó một cái nhẹ:
"Này này, con kia, nói gì thì nói chứ đừng đụng đến tuổi tác của con mày."
Hành động của anh khiến nó không nhịn được mà phá lên cười:
"Há há, thôi được rồi, đừng có mà ăn hiếp em nữa a, dù anh đã ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn trẻ trung, xinh đẹp như trai mười tám, hai mươi. Haha."
"Cũng biết nịnh đó ha." Vẻ mặt anh có chút đỏ.
Đột nhiên, nó như nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi anh:
"Mà nè hai, anh không đi làm hẻ, em tưởng anh lên đây để đi làm."
Anh vẫn tiếp tục bấm điện thoại, nhướng nhướng lông mày, cũng chẳng thèm nhìn nó mà đáp:
"Ừ thì đi làm, nhưng không phải là hôm nay. Tại thấy hôm nay mày đi nên tao mới đi theo thoi."
"Nhưng mà.. bây giờ là hơn hai giờ chiều rồi á, anh không đói hẻ?" nó thỏ thẻ.
Nghe nó nói, anh tự nhiên cũng thấy bụng mình kêu ồn ột:
"Đói thật, mày ăn không? Anh đặt luôn."
Nó nhanh nhẹn đáp:
"Ăn, ăn chứ anh, em đói chết òi."
"Ăn gì?" Anh hỏi.
Nó thờ ơ đáp:
"Ăn gì cũng được."
Anh nóng mắt:
"Má nó, con này, ăn cái gì thì nói. Chứ ăn cái gì cũng được là sao hả? Muốn ăn đập không?"
Nó dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn anh, vẻ mặt đắc ý lắm:
"Thì anh ăn cái gì em ăn cái đấy, dễ mà."
Chợt anh lóe lên một ý nghĩ xấu xa ý muốn trêu đùa nó một chút:
"Thế ăn mình ăn bún mắm hay bún đậu mắm tôm gì ga. Lâu rồi anh mày cũng không ăn."
Nó nghe anh nói thế, bỗng dưng đứng phắt dậy, tay cầm cái móc phơi đồ hướng về phía anh mà đi tới:
"Nè, bún mắm nè, bún đậu mắm tôm nè, ăn đi, ăn đi, ăn.."
"Haha, anh xin lỗi, xin lỗi mà.. hổng ấy mình ăn cái khác nha.. ăn bún bò.. bún bò chắc không có mắm trong đó a."
Nó nghe đến hai chữ bún bò liền dừng tay lại, vẻ mặt ngây thơ, chất giọng ngọt ngào:
"Dạ được ạ, đặt đi anh."
Anh liền lật đật cầm điện thoại lên bấm bấm một lúc:
"Xong rồi, xong rồi á, khoảng ba mươi phút nữa người ta giao đồ ăn tới."
Nó nghe vậy thì gật gật đầu.
* * *
Ba mươi phút trôi qua.
Anh đang chơi game bông tiếng chuông
Điện thoại reo vang khắp phòng:
"Alo, nghe."
Hết chương 9
Hi