Chương : 3
Chương 3
Bị Lâm Thúy Lan vô tình nhắc nhở, Tạ Nguyên Hạo lập tức thấy được vệt đỏ ửng trên cố Lâm Khiết Vy, lửa giận bốc lên, anh ta tát mạnh một cái vào mặt Lâm Khiết Vy: “Lầm Khiết Vy cái con điểm này! Dám bắt tôi đội nón xanh! Không biết xấu hổ! Dơ bẩn! Bại hoại! Hôn ước của chúng ta sẽ bị hủy bỏ! Ông đây mới không cần loại người bẩn thỉu cô đâu!”
Lâm Khiết Vy cũng muốn phản kích, muốn cãi lại, nhưng há to miệng mà vẫn không nói được gì cá. Nói gì bây giờ? Tối hôm qua cô đúng là có một đêm hoang đường với người đàn ông kia, cãi cũng không thể cãi được.
Mặt Lâm Thủy Lan tràn đầy bi thương: “Khiết Vy, chị tin tưởng em là người trong sạch, em mau giải thích với Nguyên Thần đi.”
“Trong sạch cái con khi!” Ngón tay Tạ Nguyên Thần chọc mạnh vào mặt Lâm Khiết Vy, oán giận mà chua xót nói: “Bình thường giả bộ giống như thánh mẫu vậy, đến cả nằm tay cũng không cho tôi nắm, ôm không cho ôm, hôn cũng không hôn, cái danh vị hôn phu này chẳng qua chỉ để trang trí thôi à! Lâm Khiết Vy, cô chờ đó cho tôi! Chờ đó!”
Tạ Nguyên Thần gào thét một lát rồi nghênh ngang rời đi.
Lâm Thúy Lan có chút lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ đây… Khiết Vy, chị thấy lần này Nguyễn Thần giận dữ lầm, em mau đi giải thích, dỗ dành anh ta đi.”
Lam Khiết Vy nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Đây không phải là kết quả chị muốn sao? Cô chị họ yêu dấu của tôi!”
“Em nói gì vậy, Khiết Vy!”
Lâm Khiết Vy nhìn chăm chăm vào Lâm Thúy Lan, hỏi: “Tối hôm qua không phải chị để tôi đi hầu rượu, đến có chuẩn bị nhỉ? Đây đều là do chị tính toán cả mà?
“Chúng ta là người một nhà, tại sao chị phải tính kế em?” Lâm Thúy Lan dịu dàng chớp mắt, quan tâm, nói: “Tối hôm qua em nói đi toilet, đi lâu quá mà chưa trở về nên chị rất lo lắng cho em, gọi bạn bè cùng rồi. Khiết Vy, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện nhau tìm em cả đêm, thiếu chút nữa là báo cảnh sát gì vậy? Có ai ức hiếp em à? Em nói cho chị biết, chị ra hay mặt giúp em.”
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng đẩy tay Lâm Thủy Lan
Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng đẩy tay Lâm Thủy Lan ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Bây giờ nói mấy chuyện này còn ý nghĩa gì nữa?”
Bỏ qua Lâm Thúy Lan, bỏ qua đám người náo nhiệt ở xung quanh, Lâm Khiết Vy chậm chạp mà kiên định rời đi. Bóng dáng tuy đơn bạc nhưng lưng lại rất thẳng, dường như lộ ra vẻ kiêu ngạo, không chịu khuất phục. Ngước nhìn phía trước, gương mặt cô đã đầy nước mắt rồi, từ khi tinh lại đến bây giờ, cô vẫn luôn cứng rắn giả vờ kiên cường, giờ đã sức cùng lực kiệt rồi.
Lâm Thúy Lan là con gái của nhà chú cả, tối hôm qua Lâm Thủy Lan nói có một khách hàng cần cô đi tiếp đãi, cô đã rất cẩn thận, kiên trì không uống rượu, chỉ uống mấy ngum đồ uống thôi mà ai ngờ văn trúng kế.
Còn về hôn ước của cô với Tạ Nguyên Thần thì dòng họ nhà có có quan hệ thông gia với bên kia, mấy đời nhà họ Tạ đều làm kinh doanh, là danh gia vọng tộc có tiếng trong thành phố, cả nhà vẫn luôn cần sự trợ giúp của nhà họ Tạ nên nhà họ Lâm đã định ra hôn ước cho Khiết Vy ngay khi hai người còn nhỏ, do có khuôn mặt xinh đẹp hơn người nên Khiết Vy bị Tạ Nguyên Thần chọn làm vị hôn thế. Nhiều thiếu nữ trong nhà họ Lâm hay ghen ghét với Khiết Vy, mối nhân duyên tốt như vậy sao có thể để cho đồ đần Lâm Khiết Vy được? Không phải chỉ là lớn lên xinh đẹp thôi sao?
Lâm Khiết Vy vẫn không thích Tạ Nguyên Thần cảm thấy anh ta nóng này độc đoán, trông thấy anh ta là hận không thể trốn ngay lập tức, cũng chưa từng thân thiện với anh ta. Nhưng cô và em trai sống nhờ ở nhà họ Lâm, không nơi nương tựa, em trai lại có bệnh bẩm sinh, phải chữa trị lâu dài, cô không dám phản kháng lại sự sắp xếp của dòng họ, Tạ Nguyên Thần lại hứa hẹn sau này sẽ đối xử em trai cô thật tử tế, cho nên cô mới ráng đồng ý cái hôn ước này.
Lâm Khiết Vy mơ màng lang thang không mục địch trên đường lớn.
Người đàn ông ngạo mạn cô gặp hồi tối hôm qua…
Được rồi, đừng nghĩ nữa, chẳng phải chỉ là một cái màng thôi sao? Có học y thi không nên quan tâm đến những thứ này.
Hơn nữa, người đàn ông kia anh tuấn như vậy, nghĩ kĩ thi coi như cô cũng không mất mát gi cả.
Bây giờ mới binh tĩnh nhớ lại mặt mũi của người đàn ông đó, chậc chậc, dùng từ mỹ nam để hình dung cũng không quá đảng, đẹp trai lắm luôn..
Tĩnh tâm lại, cô chầm chậm quay về căn biệt thự cố của nhà họ Lâm ở hẻm Dương Thụ Dương.
Cô vừa bước vào cửa lớn là Lâm Phi Diệp, cô cháu gái của ông Hai lập tức ngạc nhiên hô to: “Lâm Khiết Vy, chị còn dám trở về nữa hả?”
Cô đâu có giết người phóng hỏa mà không dám trở về. Lâm Khiết Vy không thêm liếc cô em họ nhỏ hơn mình hai tháng tuổi này một cái mà đi thắng về phòng mình. Cô lo cho cơ thế yếu ớt của em trai, muốn nhanh chóng đi thăm cậu.
Nhưng Lâm Phi Diệp lại giơ hai tay ra chân đường cô đi, nói: “Các ông và chủ bác đều đang ở phòng nghị sự chờ chị đấy! Còn không mau đi đi.”
Lâm Khiết Vy nhíu mày, dường như đã nhận ra điều gì đó bất thường rồi.
Lâm Phi Diệp sợ cô không đi nên một bên la hét, một bên đấy Lâm Khiết Vy đi đến phòng nghị sự của nhà họ Lâm.
Bầu không khí bên trong phòng nghị sự ở nhà chính rất nghiêm túc, đã có một số người trong dòng họ Lâm ở đây rồi.
Tạ Nguyên Thần đen mặt ngồi ở trên ghế dành cho khách, anh ta thấy Lâm Khiết Vy đi đến thì “Hừ” một tiếng.
Ông nội Lâm Khiết Vy, Lâm Thủ Thành đập cây gây chống trong tay xuống sản nhà, quát: “Cái con bất hiếu này, quỷ xuống!”
Lâm Khiết Vy nâng câm: “Ông nội, cháu đã làm sai chuyện gì mà ông lại bắt châu quỷ?”
“Đồ ngỗ nghịch, còn dám mạnh miệng, bảo mày quỷ thì mày quỳ đi!” Lâm Văn Thành gào thét.
Lâm Thúy Lan đứng ở bên cạnh ngoan ngoãn nói: “Khiết Vy này, ông nội đã nói thế rồi mà, em là cháu chất thì phải nghe lời ông cha chứ.”
Lâm Phi Diệp vẫn bám đít Lâm Thủy Lan, lập tức gật đầu hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, không quỳ thì bất hiểu lâm!”
Ông Hai cũng bất mãn nói: “Khi còn bé nó có như vậy đâu, sao mà càng lớn càng hư thế. Tại thắng hai mất sớm nên con nhỏ chẳng được giáo dục tới nơi tới chốn gì cả.”
Giọng Lâm Khiết Vy không lớn, nói rõ ràng từng chữ một: “Nếu cháu làm sai thì cháu sẽ quỳ xuống. Nhưng nếu cháu không sai thì sao cháu phải quỳ chứ.”
Tạ Nguyên Thần không thể nhịn được nữa, anh ta nhảy dựng lên kêu gào: “Ra ngoài qua đêm với thăng đàn ông khác, đời sống cả nhân hỗn loạn, chuyện này không gọi là sai mà? Cổ còn bị tôi bất ngay tại trận nữa đấy!”
Chủ cả Lâm Hoàng Văn bước tới bên cạnh Lâm Khiết Vy, thấp giọng nói: “Cháu đừng chọc giận ông nội, mau quỳ xuống đi.”
Dứt lời, ông ta lập tức đá vào sau khuỷu chân Lâm Khiết Vy một cái, ép cô quỳ xuống,
Lâm Văn Thành đã tức đến mức xanh cả mặt mày: “Nhà họ Lâm chúng ta xưa nay trong sạch, gia giáo nghiêm khắc, đàn bà con gái đều rất dịu dàng hiền hậu, chưa có ai như mày cả. Đồ lẳng lơ! Đúng là làm nhục mặt cả dòng họ mà!”
Lâm Khiết Vy nhìn thẳng vào mặt ông nội: “Ông nội không thèm điều tra chút nào mà đã nhận định là cháu sai ư?”
Ông Hai thở dài: Trời đất bao la cũng không lớn bằng danh dự của một người phụ nữ!”
“Nếu cháu bị hãm hai thì sao? Cháu chính là người bị hại, cháu không có lỗi, người có lỗi là kẻ đã hãm hại cháu kia kia! Tại sao ông nội lại không điều tra xem chuyện gì đã xảy ra?”
“Còn phải điều tra chi nữa!” Lâm Văn Thành hất đổ chén trà: “Cái thứ không biết xấu hố! Nếu mày biết tự giác tự kỷ luật thi sao có thể xảy ra chuyện như the? Làm mất hết mặt mũi của dòng họ chúng ta, chắc mày cũng biết rồi, nhà họ Tạ người ta tới hủy bỏ hôn ước đấy! Chuyện này mà bị nghe được thì chẳng lẽ nhà họ Lâm chúng ta không bị người đời chế nhạo à! Cái nhà này thiếu ăn thiếu uống mày hả? Không ngờ mày lại làm chuyện hèn hạ như vậy!”
“Cháu không có! Cháu đã nói là cháu bị hãm hại mà Tối hôm qua Lâm Thủy Lan bảo cháu đi ăn cơm chung, sau đó thì cháu chẳng còn biết gì cả. Cháu là người bị hại!”