Chương : 66
Đến trưa, ăn xong tôi nằm đọc mấy cuốn sách truyện ngắn mà Tiểu Mai để lại trên bàn, nàng để lại tầm 5 cuốn mà toàn sách văn học nước ngoài, tôi lựa ra một hồi rồi chọn cuốn “ Kỵ sĩ không đầu “ đọc thử, vì dù gì nó cũng nổi tiếng, dè đâu mới được vài mươi trang thì tôi ngủ luôn lúc nào ko hay. Tầm hơn 3h chiều tôi mới dậy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, mà đầu thì có vẻ lâng lâng không bình thường, nắng chiều hơi chói rọi thẳng vào mắt tôi.
- Sao nóng dữ vậy? Mẹ tắt quạt à? – Tôi làu bàu hỏi.
- Đâu có, gió quạt trần rồi còn cả ngoài cửa sổ mát lạnh thế mà, mày sao thế con? – Mẹ tôi ngạc nhiên gấp tờ báo lại.
- Con cũng ko biết, tự dưng thấy nóng bức! – Tôi với tay lấy ly nước, lạ là ly nước ở trước mặt mà tay cầm lại hụt, quơ trúng dĩa trái cây rớt lộp độp.
- Con nằm yên đi, mẹ gọi bác sĩ! – Mẹ tôi nhận ra sự bất thường, vội đi ra ngoài.
Tôi nằm phịch xuống giường, mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà, chẳng hiểu sao ngủ một giấc dậy lại thấy đầu óc nhẹ tênh, tay chân thì vô lực.
- Con mệt rồi à? – Cô của Tiểu Mai ngoái sang hỏi.
- Dạ, con hơi đau đầu! – Tôi gượng nửa người dậy đáp.
- Ừ, vậy cứ nằm cho khoẻ, bác sĩ sắp vào rồi! – Rồi cô nhìn ra ngoài cửa phòng xem đã có ai vào chưa.
Sờ trán, kẹp nhiệt kế, đo huyết áp một hồi rồi bác sĩ phán bệnh đã bắt đầu có triệu chứng, nhưng để biết là bệnh gì thì cần phải theo dõi thêm. Rồi mẹ tôi pha chanh nóng bảo tôi uống cho khoẻ, nhưng tự dưng hôm qua uống chẳng sao, giờ nước vào cổ tôi thấy cổ họng như khô khốc lại, uống nước mà như uống…xăng, vừa rát vừa buốt nơi yết hầu và vòm lưỡi.
Đến đây thì tôi bắt đầu thấy hơi lo lo, chắc có lẽ là bệnh thật rồi, chẳng qua hôm giờ nó nể mặt tôi nên chưa chịu bùng dậy, đến hôm nay thấy tôi có vẻ lơ là chuyện…điều khí vận công nên nó quyết định chơi tôi 1 vố, dù tôi chẳng biết nó đây là nó nào nữa!
Tôi nằm chút rồi lại ngủ, nhưng được một lúc thì lại thấy nóng quá mà giật mình dậy, nhìn đồng hồ thì đã gần 5h30, mẹ tôi đang ngồi nói chuyện với anh và cô Tiểu Mai, thấy tôi dậy nên lại quay sang.
- Con còn đau đầu ko?- Cũng còn, giờ rửa mặt chắc tỉnh táo hơn chút! – Tôi lều bều đáp rồi mò vô WC.
Cơ mà đúng là tay chân vô lực thật, đi vài bước tôi đã thấy chân như đeo chì, cả người cứ uể oải đứng vững ko nổi, thấy rõ là nóng toát mồ hôi mà bật vòi nước ra thì lại lạnh như băng, tôi hoảng hồn đổi sang vòi nước ấm hắt vài tát nước vô mặt cho tỉnh rồi đi ra, ngồi trên gường thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
- N ơi, có bạn vào thăm kìa! – Mẹ tôi gọi sau lưng.
Bạn nào nữa, mỗi Tiểu Mai biết tôi ở đây chứ lớp chỉ biết là tôi nghỉ bệnh thôi mà, Tiểu Mai thì mẹ tôi thừa biết là nàng vào đây thăm cô nàng chứ đâu phải tôi mà lại nói vậy, giờ này cũng tan học rồi, chắc Tiểu Mai vừa lên để thay ca cho ông anh đây mà. Nghĩ bụng rồi tôi quay lại, và há hốc mồm ra.
- Hì, khoẻ chưa N? – Em Vy tay cầm bọc đường sữa đi tới.
- Chà, trông bộ thảm quá! – Nhỏ H cười tít mắt phía sau.
- Hai cháu ngồi chơi nhé! – Rồi mẹ tôi biết ý cầm ấm nước ra ngoài vờ lấy thêm để tôi gặp bạn bè cho thoải mái – Nằm đây nhé N, mẹ ra rồi về nhà chút tối lên!
- Sao…sao Vy biết N ở đây? – Tôi vẫn còn ngạc nhiên.
- Trúc Mai nói cho tui, rồi tui mới nói cho Vy biết, học xong 2 đứa chạy thẳng lên đây luôn! – Nhỏ H nhanh nhảu.
- À…ra vậy! – Rồi tôi vô thức nhìn sang bên cạnh, Tiểu Mai vẫn chưa đến.- Bệnh gì vậy N? Có mệt ko? – Em Vy ái ngại hỏi, chắc hẳn thấy tôi đang phờ phạc.
- Cũng chưa biết, nhưng khoẻ như voi! – Tôi ráng nặn ra 1 kiểu cười mà tôi cho là của người đang rất khoẻ mạnh.
- Trông N kìa, cười còn ko nổi! – Em nó rầu rầu.
- Hả? – Tôi ngạc nhiên, hông lẽ nãy mình mếu sao trời.
- Chàng bệnh, nàng lo lắng cả buổi học ko được, ngây ngô cả buổi! – Nhỏ H nghiêng đầu nhấn nhá từng chữ một.
- Ko giỡn đâu H! – Em Vy đỏ mặt.
- Thôi tui ra ngoài át đây, hì hì! – Kể ra nhỏ H cũng tế nhị phết.
- Thiệt hông? – Tôi cười cười hỏi.- Thiệt gì? – Vy thắc mắc.- Thì…như H nói đó! – Tôi hất đầu ra phía ngoài cửa.- ….. chẳng thèm! – Em nó chối mà đôi má đỏ lựng như phản biện tất cả.
- Haizz, vậy à! – Tôi vờ than vãn, lắc đầu tặc lưỡi nói.
- Không….thì thật! – Em ấy cúi đầu phụng phịu, lúc nãy dễ mà ko có người quen Tiểu Mai kế bên thì tôi đã búng chóc vô trán em nó rồi, nhìn yêu quá thể.
- Phải vậy chứ, hề hề! – Tôi cười đểu, gắng ko nhăn mặt vì trong đầu vừa nhói lên 1 phát rõ đau.- Rồi… chừng nào N xuất viện? – Vy dè dặt hỏi.
- Chưa biết luôn, còn chưa biết bệnh gì mà! – Tôi nhún vai đáp. – Hay là Vy cũng bệnh luôn, vô chung cho vui, hề hề!
- Ừ, để tối về chạy nhảy ra mồ hôi rồi tắm nước đá liền cho dễ bệnh, ha? – Em ấy nói y như thật.
- Thôi, N giỡn, cho xin đi! – Tôi rụt cổ.
- Rồi… chiều tối …Mai cũng ở đây à? – Khẽ nói lí nhí.
- Ừ, dĩ nhiên, ngày nào học xong Mai vào thăm cô mà, đang nằm giường bên cạnh đó! – Tôi kín đáo chỉ sang bên giường cô của Tiểu Mai.
- Rồi…hai người…! – Lúc này tôi ghé sát tai, chú ý lắm mới nghe dc em ấy nói gì.
- Vớ vẩn, ko có gì cả! – Tôi gạt phăng đi.
- Ừa… phải chi Vy cũng được vậy, phiền nỗi sợ bệnh viện lắm! – Em nó rầu rĩ nói.
- Hì, sợ thì khỏi lên cũng được! – Tôi cười cười đáp thực lòng, dù có hơi…buồn.
- Không…mai sẽ lên thăm nữa, N đem tập vở lên nhà, Vy lấy về chép bài dùm cho! – Em Vy líu ríu nhìn tôi nói.
- Ừ, bảo sợ mà cũng lên, thôi thì ngày kia lên thăm lại cũng được, đi nhiều kẻo xỉu luôn thì khổ! – Vừa buồn xong tôi lại thấy vui quá đỗi.
- Vậy ha! – Em nó cười buồn.
Hai đứa ngồi nói chuyện thêm chút nữa thì nhỏ H vào ra ý bảo về được rồi, em Vy hấp háy mắt cười động viên tôi rồi ra ngoài phòng, ko quên nhắc tôi nhớ đem tập vở để vài bữa em nó lên lấy về chép bài, tôi cũng gật đầu gượng cười lại.
Vy với nhỏ H vừa về thì Tiểu Mai cũng bước vô phòng.
- Cô đói chưa? Con lấy cơm ra hen! – Nàng để cái cà-mèn lên bàn.
- Cũng chưa, con cứ để đó đi! – Cô nàng lắc đầu.
Tôi nằm phịch xuống giường, đầu đau quá thể, trong người lại cảm thấy lạnh dần, da cứ nổi hột hột, sờ lên trán thì lại nóng ran, chắc sắp bệnh rồi đây!
- Mệt lắm à N? – Tiểu Mai nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tôi.
- Ừm, hơi hơi..! – Tôi nhăn mặt chỉ tay lên đầu.
- Bác sĩ nói bệnh gì chưa vậy? – Nàng ngồi xuống hỏi.
- Chưa, mà đau đầu vầy thì chắc là…vỡ não! – Tôi gắng bông đùa một câu.
- Nói bậy! – Tiểu Mai cau mặt.
- Hôm nay học có bài gì quan trọng ko Mai? – Thấy nàng thế tôi ko dám giỡn nữa.
- Cũng chưa có gì, chỉ có cô Hiền cho làm kiểm tra 15 phút bất ngờ thôi! – Tiểu Mai nhún vai đáp, xếp lại mớ sách tôi quăng bừa bộn trên bàn.
- Ớ…chết rồi, thế là sau này mỗi mình N làm lại à? – Tôi ngớ người.
- Ừ, thì sao? – Nàng ngạc nhiên.
- Thì…làm 1 mình ko có ai hỏi chứ sao! – Tôi cụp mắt ôm đầu than.
- Lúc nào N khoẻ rồi thì Mai bày lại cho, không khó lắm đâu! – Tiểu Mai nhoẻn miệng cười đáp.
- Được đó, chà, thế này ko khéo N giỏi nốt luôn môn anh văn! – Tôi lim dim mơ mộng.
- Cũng có thể lắm, N học On your mark nhanh thế kia mà! – Nàng tủm tỉm cười nhắc lại bí kíp kinh điển của tôi.
- Sao nóng dữ vậy? Mẹ tắt quạt à? – Tôi làu bàu hỏi.
- Đâu có, gió quạt trần rồi còn cả ngoài cửa sổ mát lạnh thế mà, mày sao thế con? – Mẹ tôi ngạc nhiên gấp tờ báo lại.
- Con cũng ko biết, tự dưng thấy nóng bức! – Tôi với tay lấy ly nước, lạ là ly nước ở trước mặt mà tay cầm lại hụt, quơ trúng dĩa trái cây rớt lộp độp.
- Con nằm yên đi, mẹ gọi bác sĩ! – Mẹ tôi nhận ra sự bất thường, vội đi ra ngoài.
Tôi nằm phịch xuống giường, mắt lờ đờ nhìn lên trần nhà, chẳng hiểu sao ngủ một giấc dậy lại thấy đầu óc nhẹ tênh, tay chân thì vô lực.
- Con mệt rồi à? – Cô của Tiểu Mai ngoái sang hỏi.
- Dạ, con hơi đau đầu! – Tôi gượng nửa người dậy đáp.
- Ừ, vậy cứ nằm cho khoẻ, bác sĩ sắp vào rồi! – Rồi cô nhìn ra ngoài cửa phòng xem đã có ai vào chưa.
Sờ trán, kẹp nhiệt kế, đo huyết áp một hồi rồi bác sĩ phán bệnh đã bắt đầu có triệu chứng, nhưng để biết là bệnh gì thì cần phải theo dõi thêm. Rồi mẹ tôi pha chanh nóng bảo tôi uống cho khoẻ, nhưng tự dưng hôm qua uống chẳng sao, giờ nước vào cổ tôi thấy cổ họng như khô khốc lại, uống nước mà như uống…xăng, vừa rát vừa buốt nơi yết hầu và vòm lưỡi.
Đến đây thì tôi bắt đầu thấy hơi lo lo, chắc có lẽ là bệnh thật rồi, chẳng qua hôm giờ nó nể mặt tôi nên chưa chịu bùng dậy, đến hôm nay thấy tôi có vẻ lơ là chuyện…điều khí vận công nên nó quyết định chơi tôi 1 vố, dù tôi chẳng biết nó đây là nó nào nữa!
Tôi nằm chút rồi lại ngủ, nhưng được một lúc thì lại thấy nóng quá mà giật mình dậy, nhìn đồng hồ thì đã gần 5h30, mẹ tôi đang ngồi nói chuyện với anh và cô Tiểu Mai, thấy tôi dậy nên lại quay sang.
- Con còn đau đầu ko?- Cũng còn, giờ rửa mặt chắc tỉnh táo hơn chút! – Tôi lều bều đáp rồi mò vô WC.
Cơ mà đúng là tay chân vô lực thật, đi vài bước tôi đã thấy chân như đeo chì, cả người cứ uể oải đứng vững ko nổi, thấy rõ là nóng toát mồ hôi mà bật vòi nước ra thì lại lạnh như băng, tôi hoảng hồn đổi sang vòi nước ấm hắt vài tát nước vô mặt cho tỉnh rồi đi ra, ngồi trên gường thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
- N ơi, có bạn vào thăm kìa! – Mẹ tôi gọi sau lưng.
Bạn nào nữa, mỗi Tiểu Mai biết tôi ở đây chứ lớp chỉ biết là tôi nghỉ bệnh thôi mà, Tiểu Mai thì mẹ tôi thừa biết là nàng vào đây thăm cô nàng chứ đâu phải tôi mà lại nói vậy, giờ này cũng tan học rồi, chắc Tiểu Mai vừa lên để thay ca cho ông anh đây mà. Nghĩ bụng rồi tôi quay lại, và há hốc mồm ra.
- Hì, khoẻ chưa N? – Em Vy tay cầm bọc đường sữa đi tới.
- Chà, trông bộ thảm quá! – Nhỏ H cười tít mắt phía sau.
- Hai cháu ngồi chơi nhé! – Rồi mẹ tôi biết ý cầm ấm nước ra ngoài vờ lấy thêm để tôi gặp bạn bè cho thoải mái – Nằm đây nhé N, mẹ ra rồi về nhà chút tối lên!
- Sao…sao Vy biết N ở đây? – Tôi vẫn còn ngạc nhiên.
- Trúc Mai nói cho tui, rồi tui mới nói cho Vy biết, học xong 2 đứa chạy thẳng lên đây luôn! – Nhỏ H nhanh nhảu.
- À…ra vậy! – Rồi tôi vô thức nhìn sang bên cạnh, Tiểu Mai vẫn chưa đến.- Bệnh gì vậy N? Có mệt ko? – Em Vy ái ngại hỏi, chắc hẳn thấy tôi đang phờ phạc.
- Cũng chưa biết, nhưng khoẻ như voi! – Tôi ráng nặn ra 1 kiểu cười mà tôi cho là của người đang rất khoẻ mạnh.
- Trông N kìa, cười còn ko nổi! – Em nó rầu rầu.
- Hả? – Tôi ngạc nhiên, hông lẽ nãy mình mếu sao trời.
- Chàng bệnh, nàng lo lắng cả buổi học ko được, ngây ngô cả buổi! – Nhỏ H nghiêng đầu nhấn nhá từng chữ một.
- Ko giỡn đâu H! – Em Vy đỏ mặt.
- Thôi tui ra ngoài át đây, hì hì! – Kể ra nhỏ H cũng tế nhị phết.
- Thiệt hông? – Tôi cười cười hỏi.- Thiệt gì? – Vy thắc mắc.- Thì…như H nói đó! – Tôi hất đầu ra phía ngoài cửa.- ….. chẳng thèm! – Em nó chối mà đôi má đỏ lựng như phản biện tất cả.
- Haizz, vậy à! – Tôi vờ than vãn, lắc đầu tặc lưỡi nói.
- Không….thì thật! – Em ấy cúi đầu phụng phịu, lúc nãy dễ mà ko có người quen Tiểu Mai kế bên thì tôi đã búng chóc vô trán em nó rồi, nhìn yêu quá thể.
- Phải vậy chứ, hề hề! – Tôi cười đểu, gắng ko nhăn mặt vì trong đầu vừa nhói lên 1 phát rõ đau.- Rồi… chừng nào N xuất viện? – Vy dè dặt hỏi.
- Chưa biết luôn, còn chưa biết bệnh gì mà! – Tôi nhún vai đáp. – Hay là Vy cũng bệnh luôn, vô chung cho vui, hề hề!
- Ừ, để tối về chạy nhảy ra mồ hôi rồi tắm nước đá liền cho dễ bệnh, ha? – Em ấy nói y như thật.
- Thôi, N giỡn, cho xin đi! – Tôi rụt cổ.
- Rồi… chiều tối …Mai cũng ở đây à? – Khẽ nói lí nhí.
- Ừ, dĩ nhiên, ngày nào học xong Mai vào thăm cô mà, đang nằm giường bên cạnh đó! – Tôi kín đáo chỉ sang bên giường cô của Tiểu Mai.
- Rồi…hai người…! – Lúc này tôi ghé sát tai, chú ý lắm mới nghe dc em ấy nói gì.
- Vớ vẩn, ko có gì cả! – Tôi gạt phăng đi.
- Ừa… phải chi Vy cũng được vậy, phiền nỗi sợ bệnh viện lắm! – Em nó rầu rĩ nói.
- Hì, sợ thì khỏi lên cũng được! – Tôi cười cười đáp thực lòng, dù có hơi…buồn.
- Không…mai sẽ lên thăm nữa, N đem tập vở lên nhà, Vy lấy về chép bài dùm cho! – Em Vy líu ríu nhìn tôi nói.
- Ừ, bảo sợ mà cũng lên, thôi thì ngày kia lên thăm lại cũng được, đi nhiều kẻo xỉu luôn thì khổ! – Vừa buồn xong tôi lại thấy vui quá đỗi.
- Vậy ha! – Em nó cười buồn.
Hai đứa ngồi nói chuyện thêm chút nữa thì nhỏ H vào ra ý bảo về được rồi, em Vy hấp háy mắt cười động viên tôi rồi ra ngoài phòng, ko quên nhắc tôi nhớ đem tập vở để vài bữa em nó lên lấy về chép bài, tôi cũng gật đầu gượng cười lại.
Vy với nhỏ H vừa về thì Tiểu Mai cũng bước vô phòng.
- Cô đói chưa? Con lấy cơm ra hen! – Nàng để cái cà-mèn lên bàn.
- Cũng chưa, con cứ để đó đi! – Cô nàng lắc đầu.
Tôi nằm phịch xuống giường, đầu đau quá thể, trong người lại cảm thấy lạnh dần, da cứ nổi hột hột, sờ lên trán thì lại nóng ran, chắc sắp bệnh rồi đây!
- Mệt lắm à N? – Tiểu Mai nhìn thấy bộ dạng thê thảm của tôi.
- Ừm, hơi hơi..! – Tôi nhăn mặt chỉ tay lên đầu.
- Bác sĩ nói bệnh gì chưa vậy? – Nàng ngồi xuống hỏi.
- Chưa, mà đau đầu vầy thì chắc là…vỡ não! – Tôi gắng bông đùa một câu.
- Nói bậy! – Tiểu Mai cau mặt.
- Hôm nay học có bài gì quan trọng ko Mai? – Thấy nàng thế tôi ko dám giỡn nữa.
- Cũng chưa có gì, chỉ có cô Hiền cho làm kiểm tra 15 phút bất ngờ thôi! – Tiểu Mai nhún vai đáp, xếp lại mớ sách tôi quăng bừa bộn trên bàn.
- Ớ…chết rồi, thế là sau này mỗi mình N làm lại à? – Tôi ngớ người.
- Ừ, thì sao? – Nàng ngạc nhiên.
- Thì…làm 1 mình ko có ai hỏi chứ sao! – Tôi cụp mắt ôm đầu than.
- Lúc nào N khoẻ rồi thì Mai bày lại cho, không khó lắm đâu! – Tiểu Mai nhoẻn miệng cười đáp.
- Được đó, chà, thế này ko khéo N giỏi nốt luôn môn anh văn! – Tôi lim dim mơ mộng.
- Cũng có thể lắm, N học On your mark nhanh thế kia mà! – Nàng tủm tỉm cười nhắc lại bí kíp kinh điển của tôi.