Chương : 48
Lúc chiều về, tôi lại ghé nhà sách tìm dây ruy-băng và thứ gì đó nhỏ gọn cỡ hạt tiêu nhưng đủ màu sắc, có thể xỏ xuyên qua khả dĩ làm thành hạt châu trang trí được. Nhưng lượn lờ mãi mà vẫn ko tìm ra được dây ruy-băng nào có kích cỡ siêu nhỏ như tôi muốn, vì các cửa hiệu thì toàn bán dây ruy-băng và hạt châu cỡ bự để trang trí cây thông Noel thật kìa. Đang thẫn thờ hình như vận may lúc sáng nay vẫn còn đeo theo, trong đầu tôi chợt nảy ra ý tưởng mới, thế là ba chân bốn cẳng tôi phóng ngay đến tiệm bán…vải và kim chỉ may mặc.
Đúng như tôi nghĩ, ở những hàng kim chỉ thì lúc nào cũng có bán các loại chỉ đủ màu sắc cỡ nhỏ và dày hơn chút, nhưng quan trọng nhất tôi đã tìm ra thứ gì để làm hạt châu siêu nhỏ mà lại có thể xỏ xuyên qua dây chỉ.
- Cô ơi, còn mấy hạt tròn tròn mà để cố định đầu kim khâu ko cô? – Tôi hỏi người bán.
- Ừ, con lấy bao nhiêu? – Cô chủ tiệm tươi cười.
- Cô cho con xem thử vài loại! – Tôi háo hức, cảm giác như tôi đã đúng.
Quả thật là hôm nay trời phật thương tôi, nghĩ gì có nấy, tôi bước ra khỏi tiệm kim chỉ với 1 bọc ny-lon đầy những sợi chỉ đủ màu sắc và các hạt tròn đủ màu sắc dùng để cố định đầu kim, mà tôi quyết định sẽ cho nó làm hạt châu.
Tôi chạy vội qua nhà K mập, may quá nó cũng vừa về nhà.
- Ê tìm ra rồi mày ơi! – Tôi hớn hở khoe.
- Ra gì? – Nó ngơ ngác.
- Lên phòng nhanh, tao ày xem! – Tôi giục nó.
Thật chi tiết và tỉ mỉ, tôi xâu các hạt châu vào từng sợi chỉ, sắp xếp thứ tự màu sắc đảm bảo sao ỗi sợi chỉ đều khâu khoảng hơn chục viên màu khác nhau. Và rồi tôi quấn các sợi chỉ đủ màu lấp lánh quanh những tán lá nhỏ của cây thông giả, cuộn tròn lên đến đỉnh rồi tôi đính 1 hạt châu nữa lên ngọn cây. Sau đó tôi lấy bút xoá giật phăng cái nắp nhỏ ra, rồi đổ từng dòng ngắn lên các tán cây để làm hiệu ứng tuyết phủ trên cây thông.
- Tuyệt diệu, mày siêu quá thể! – K mập trầm trồ.
- Sướng quá, khen tao tiếp đi! – Tôi vênh mặt.
Trước mắt 2 thằng tôi là 2 cây thông tí hon nhưng ko khác những cây thông thật là mấy, cũng có dây ruybang là những sợi chỉ đủ màu quấn quanh nghiêng lên đến ngọn, cũng có các hạt châu nhỏ đính xen kẽ vào nhau, và lại cũng có tuyết phủ là mực trắng của bút xoá.
- Xong, giờ còn mấy hộp quà nhỏ nữa là đủ! – Tôi cười hãnh diện.
- Thế mày định tìm mua ở đâu? – K mập hỏi.
- Ở mấy hàng lưu niệm thể nào chả có! – Tôi tự tin.
Về nhà, cơm nước bài vở xong tôi lên phòng, khoanh 1 vòng đỏ tự tin lên ngày 22, còn ngày mai là ngày 23 để làm cho xong món quà. Ôi xời, chuyện muỗi, mai ra tiệm chọn mua phát là xong ngay thôi.
Tôi đã lầm, hết trọn buổi sáng ngày mai tôi chạy gần như hết tất cả các tiệm bán đồ lưu niệm và quà tặng trong thành phố cũng ko thể tìm ra chỗ nào có bán những hộp quà cỡ nhỏ như tôi tưởng tượng.
- Em mua hộp quà nhỏ là sao? – Chị bán hàng ngạc nhiên.
- Ý em là, chị cứ hiểu như một hộp quà lớn vậy đó, bên trong có cái hộp, bên ngoài là giấy bóng kính, rồi gói thắt nơ lại, nhưng chỉ khác là nó nhỏ cỡ bằng một nửa hộp diêm thôi…..!- Tôi ngập ngừng khi thấy ánh mắt chị ta nhìn tôi như thằng đang nói chuyện viễn vông. – Em cần khoảng 5 hoặc 6 hộp như vậy.
- Ko được đâu em, cái đó phải tự làm, mà làm tỉ mỉ lắm, chỗ chị ko có đâu! – Chị lắc đầu.
Tôi bước ra khỏi cửa tiệm mà tôi cho là hàng lưu niệm cuối cùng của thành phố, mặt rầu rĩ thảm não, cứ tưởng mọi chuyện xong xuôi hết rồi, dè đâu cái mà mình tưởng dễ tìm nhất nay lại trở thành cái bất khả thi nhất.
Tôi lết thân vô lớp buổi trưa đầy mệt nhọc và chán nản, học về là chỉ còn chiều tối, bét lắm là được thêm buổi sáng mai, chiều ngày mai 24-12 là phải tặng rồi, cù cưa lắm thì hẹn em Vy được buổi tối mà tặng, càng nghĩ càng buồn, tôi đi vào lớp vật vờ như oan hồn tháng 7 chưa được cúng kính.
- Sao vậy N? Bệnh à? – Vy lo lắng hỏi.
- Ko có gì, N thiếu ngủ chút thôi! – Tôi phịa đại một lí do.
- Sao thế? N thức khuya học bài à? – Em ấy vẫn hỏi gặng.
- Ừ, thì vậy! – Tôi chộp ngay lí do này như vớ được phao giữa biển.
- Hôm nay 2 tiết toán, 2 tiết văn với 1 tiết hoá, N giỏi mấy môn này mà cần gì thức khuya học! – Em nó tròn mắt ngạc nhiên.
- Ơ….thì… thì thức luyện thêm! – Tôi thầm kêu khổ, sao mà trời sinh em Vy lém thế không biết, toàn chơi bài gài bẫy dụ tôi chui vào.
Chiều về, tôi thẫn thờ đạp xe, cố lục trong óc ra xem có cách nào làm được mấy cái hộp quà siêu nhỏ kia không, lang thang thế nào lại vòng ra nhà sách, tôi nghĩ chắc vô đây chí ít còn có hi vọng hơn là chạy lòng vòng ngoài đường mà chẳng nghĩ ra được thêm cái gì.
Vẫn như cũ, tôi lượn hết dãy này đến dãy khác cũng chỉ thấy toàn là giấy màu, đất sét, kim tuyến với đồ chơi sách truyện các loại chứ tuyệt nhiên ko thấy cái tôi cần, tôi đồ rằng lúc này có ai nhận làm món đó dùm thì bao tiền tôi cũng trả hết, tốn tiền mà được kết quả, chứ đỡ hơn là vật vờ như thằng nghiện thiếu thuốc thế này.
- Ủa, N, làm gì trong đây dzạ? – Tiểu Mai tay cầm mấy cuốn sách ngạc nhiên hỏi tôi.
- Ơ…chào, N tìm….! – Hoá ra nàng học về rồi ghé nhà sách luôn, vẫn còn đang mặc đồng phục, tôi có đôi chút bất ngờ nên nhất thời ko biết trả lời sao.
- N cũng tìm sách à? Sao trông….? Tìm gì bảo Mai phụ cho, hén! – Nàng cười thật tươi.
- Ừ, N tìm…N cần…! – Tôi lúng búng, chưa biết có nên nói hay không.
- Sao cơ???! – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên trước điệu bộ của tôi.
- N tìm…ừ…đại loại là vầy…! – Rồi tôi kể sơ về cái mô hình tôi đang làm, tuyệt nhiên ko nhắc gì đến chữ quà tặng, giáng sinh hay là em Vy, cũng ko biết tại sao tôi lại cảm thấy ko nên nhắc đến. - ….nên giờ gần xong rồi, N chỉ cần mấy cái hộp quà nhỏ đó là xong, mà tìm cả ngày nay vẫn ko có!
- Hì, nhỏ như vậy có ai làm đâu mà bán cho N, người ta chỉ sản xuất những gì có thể bán mang tính đại chúng kìa! – Tiểu Mai cười tủm tỉm.
- Ừ…thì vậy! – Giờ tôi mới thấy tôi dại, đúng là làm gì có ai mà bán mấy hộp quà nhỏ như vậy, mà thật sự thì mấy cái trong mô hình tôi đang làm toàn là đồ tự chế ko ấy chứ.
- N qua đây nè! – Tiểu Mai chỉ sang bên dãy văn phòng phẩm.
- Chi vậy? Bên đó có à? – Tôi ngơ ngác.
- Làm gì có, hi, qua mua giấy cứng với giấy gói bóng kính, Mai làm giúp cho.! – Nàng cười mỉm, kéo tay tôi sang đó.
Đây là lần thứ hai tôi ngồi trong nhà Tiểu Mai, lần trước là lần đá banh với bọn thằng S, tối đó về nhà bị em Vy bắt thóp, nên lần này tôi chợt thấy lạnh gáy, cứ y như lần nào đi chung với Tiểu Mai là hôm sau sẽ có chuyện với Vy vậy.
- N đợi chút ha, mình pha trà! – Tiểu Mai tươi cười đi từ cầu thang xuống, ko mặc đồng phục áo dài nữa mà thay vào đó là áo pull trắng ngắn tay với chiếc váy hồng giản dị chạm gối, tóc kẹp mái xoã ngang lưng, tôi cứ gọi là đờ người ra, đúng y mẫu người con gái mà tôi hằng mơ ước, tiếc nỗi giờ tôi đang toàn tâm toàn ý với em Vy, nên thực lòng là tuy có xao xuyến, nhưng cũng vẫn chỉ xem nàng là bạn.
Trà đào Tiểu Mai pha thơm ngất ngây, tôi uống thả giàn rồi mà vẫn còn thòm thèm, có thể giải khát trừ cơm luôn cũng được.
- Vậy giờ làm khoảng 6 hộp nhỏ ha N? – Nàng hỏi.
- Ừ, nhưng phải khác nhau về hình dạng, màu sắc luôn! – Tôi đáp.
- Hì,vậy N cắt theo những đường kẻ Mai vẽ nha! – Rồi em ấy ngồi vẽ những hình gấp khúc trên giấy cứng.
- Sao Tiểu Mai biết làm hay vậy? – Tôi thắc mắc khi mới đó nàng đã gấp xong 1 hộp nhỏ y như hộp đựng bánh Chocopie hồi hôm tôi mua.
- Thì cũng như cấu tạo cách xếp của hộp loại lớn, giờ mình chỉ làm cho chúng nhỏ lại thôi N! – Nàng từ tốn giải thích. – Đó, sắp xong rồi nè, giờ gói giấy màu lại rồi thắt nơ là hoàn thành!
- Cho…để N làm với,..N cũng muốn làm! – Tôi lúng búng đáp khi thấy Tiểu Mai đã hoàn thành 2 hộp quà nhỏ, gói giấy thắt nơ đàng hoàng trông như thật.
Nhưng lúc nhìn thì dễ, cầm vô làm mới khó, tay chân cứ lóng cóng, ngắc nga ngắc ngứ mãi mới gấp được 1 hộp, rồi lại còn gói giấy màu, tôi thở dài ngao ngán, vậy mà sao Tiểu Mai làm hay thế ko biết.
- N xoay qua rồi lật lại, gấp sẽ dễ hơn! – Tiểu Mai nói giúp.
- Ừ… ra vậy..! – Tôi cười phào 1 cái, cuối cùng cũng làm xong 1 hộp.
- N làm quà giáng sinh tặng ai à? – Tiểu Mai tựa cằm nhìn tôi hỏi.
- Ơ…sao,…sao Mai biết? – Tôi ngạc nhiên ko để đâu cho hết.
- Hì, chỉ khi tặng quà cho bạn gái thì con trai mới muốn tự tay làm mà thôi! – Nàng vuốt tóc mai cười cười.
- Ừ…, N làm tặng…! – Tôi cứng họng, chẳng biết tại sao mà ko thể nói ra là tặng ai được.
- Kìa N, sai rồi kìa, xoay bên phải mới đúng chứ! – Tiểu Mai ngắt lời.
- Ờ ha… quên mất! – Tôi mừng như được hoàn sinh, ko thì chẳng biết ngắc ngứ đến bao giờ.
- Vậy…cảm ơn Tiểu Mai nhiều lắm, ko thì N thật chẳng biết làm sao nữa! – Tôi dựng xe trước cổng, nói đầy cảm kích.
- Hì, ko có gì đâu, N về cẩn thận ha! – Nàng tựa cổng cười mỉm.
- Ừa, mai gặp! – Tôi dắt xe ra rồi phốc lên.
- Ừ, hì! ………
Tôi như cất được gánh nặng trong lòng, cuối cùng việc khó nhất đã làm xong, các hộp quà mini tuyệt đẹp đã yên vị trong cặp, hớn hở đạp xe mà mặt cứ tươi rói, sáng mai ráp vô là xong món quà giáng sinh tặng em Vy, hề hề, chắc em nó lúc khui quà sẽ vui lắm đây, ngày hôm nay tưởng xui vậy hoá ra lại may, tưng bừng chạy 1 mạch về nhà.
Ôi! Giá như tôi của ngày trước biết rằng lúc tôi quay lưng đạp về, Tiểu Mai vẫn tựa cửa nhìn mãi cho đến khi bóng tôi mất hút phía cuối đường, nàng mới quay vào trong và khẽ cười buồn một mình!
Đúng như tôi nghĩ, ở những hàng kim chỉ thì lúc nào cũng có bán các loại chỉ đủ màu sắc cỡ nhỏ và dày hơn chút, nhưng quan trọng nhất tôi đã tìm ra thứ gì để làm hạt châu siêu nhỏ mà lại có thể xỏ xuyên qua dây chỉ.
- Cô ơi, còn mấy hạt tròn tròn mà để cố định đầu kim khâu ko cô? – Tôi hỏi người bán.
- Ừ, con lấy bao nhiêu? – Cô chủ tiệm tươi cười.
- Cô cho con xem thử vài loại! – Tôi háo hức, cảm giác như tôi đã đúng.
Quả thật là hôm nay trời phật thương tôi, nghĩ gì có nấy, tôi bước ra khỏi tiệm kim chỉ với 1 bọc ny-lon đầy những sợi chỉ đủ màu sắc và các hạt tròn đủ màu sắc dùng để cố định đầu kim, mà tôi quyết định sẽ cho nó làm hạt châu.
Tôi chạy vội qua nhà K mập, may quá nó cũng vừa về nhà.
- Ê tìm ra rồi mày ơi! – Tôi hớn hở khoe.
- Ra gì? – Nó ngơ ngác.
- Lên phòng nhanh, tao ày xem! – Tôi giục nó.
Thật chi tiết và tỉ mỉ, tôi xâu các hạt châu vào từng sợi chỉ, sắp xếp thứ tự màu sắc đảm bảo sao ỗi sợi chỉ đều khâu khoảng hơn chục viên màu khác nhau. Và rồi tôi quấn các sợi chỉ đủ màu lấp lánh quanh những tán lá nhỏ của cây thông giả, cuộn tròn lên đến đỉnh rồi tôi đính 1 hạt châu nữa lên ngọn cây. Sau đó tôi lấy bút xoá giật phăng cái nắp nhỏ ra, rồi đổ từng dòng ngắn lên các tán cây để làm hiệu ứng tuyết phủ trên cây thông.
- Tuyệt diệu, mày siêu quá thể! – K mập trầm trồ.
- Sướng quá, khen tao tiếp đi! – Tôi vênh mặt.
Trước mắt 2 thằng tôi là 2 cây thông tí hon nhưng ko khác những cây thông thật là mấy, cũng có dây ruybang là những sợi chỉ đủ màu quấn quanh nghiêng lên đến ngọn, cũng có các hạt châu nhỏ đính xen kẽ vào nhau, và lại cũng có tuyết phủ là mực trắng của bút xoá.
- Xong, giờ còn mấy hộp quà nhỏ nữa là đủ! – Tôi cười hãnh diện.
- Thế mày định tìm mua ở đâu? – K mập hỏi.
- Ở mấy hàng lưu niệm thể nào chả có! – Tôi tự tin.
Về nhà, cơm nước bài vở xong tôi lên phòng, khoanh 1 vòng đỏ tự tin lên ngày 22, còn ngày mai là ngày 23 để làm cho xong món quà. Ôi xời, chuyện muỗi, mai ra tiệm chọn mua phát là xong ngay thôi.
Tôi đã lầm, hết trọn buổi sáng ngày mai tôi chạy gần như hết tất cả các tiệm bán đồ lưu niệm và quà tặng trong thành phố cũng ko thể tìm ra chỗ nào có bán những hộp quà cỡ nhỏ như tôi tưởng tượng.
- Em mua hộp quà nhỏ là sao? – Chị bán hàng ngạc nhiên.
- Ý em là, chị cứ hiểu như một hộp quà lớn vậy đó, bên trong có cái hộp, bên ngoài là giấy bóng kính, rồi gói thắt nơ lại, nhưng chỉ khác là nó nhỏ cỡ bằng một nửa hộp diêm thôi…..!- Tôi ngập ngừng khi thấy ánh mắt chị ta nhìn tôi như thằng đang nói chuyện viễn vông. – Em cần khoảng 5 hoặc 6 hộp như vậy.
- Ko được đâu em, cái đó phải tự làm, mà làm tỉ mỉ lắm, chỗ chị ko có đâu! – Chị lắc đầu.
Tôi bước ra khỏi cửa tiệm mà tôi cho là hàng lưu niệm cuối cùng của thành phố, mặt rầu rĩ thảm não, cứ tưởng mọi chuyện xong xuôi hết rồi, dè đâu cái mà mình tưởng dễ tìm nhất nay lại trở thành cái bất khả thi nhất.
Tôi lết thân vô lớp buổi trưa đầy mệt nhọc và chán nản, học về là chỉ còn chiều tối, bét lắm là được thêm buổi sáng mai, chiều ngày mai 24-12 là phải tặng rồi, cù cưa lắm thì hẹn em Vy được buổi tối mà tặng, càng nghĩ càng buồn, tôi đi vào lớp vật vờ như oan hồn tháng 7 chưa được cúng kính.
- Sao vậy N? Bệnh à? – Vy lo lắng hỏi.
- Ko có gì, N thiếu ngủ chút thôi! – Tôi phịa đại một lí do.
- Sao thế? N thức khuya học bài à? – Em ấy vẫn hỏi gặng.
- Ừ, thì vậy! – Tôi chộp ngay lí do này như vớ được phao giữa biển.
- Hôm nay 2 tiết toán, 2 tiết văn với 1 tiết hoá, N giỏi mấy môn này mà cần gì thức khuya học! – Em nó tròn mắt ngạc nhiên.
- Ơ….thì… thì thức luyện thêm! – Tôi thầm kêu khổ, sao mà trời sinh em Vy lém thế không biết, toàn chơi bài gài bẫy dụ tôi chui vào.
Chiều về, tôi thẫn thờ đạp xe, cố lục trong óc ra xem có cách nào làm được mấy cái hộp quà siêu nhỏ kia không, lang thang thế nào lại vòng ra nhà sách, tôi nghĩ chắc vô đây chí ít còn có hi vọng hơn là chạy lòng vòng ngoài đường mà chẳng nghĩ ra được thêm cái gì.
Vẫn như cũ, tôi lượn hết dãy này đến dãy khác cũng chỉ thấy toàn là giấy màu, đất sét, kim tuyến với đồ chơi sách truyện các loại chứ tuyệt nhiên ko thấy cái tôi cần, tôi đồ rằng lúc này có ai nhận làm món đó dùm thì bao tiền tôi cũng trả hết, tốn tiền mà được kết quả, chứ đỡ hơn là vật vờ như thằng nghiện thiếu thuốc thế này.
- Ủa, N, làm gì trong đây dzạ? – Tiểu Mai tay cầm mấy cuốn sách ngạc nhiên hỏi tôi.
- Ơ…chào, N tìm….! – Hoá ra nàng học về rồi ghé nhà sách luôn, vẫn còn đang mặc đồng phục, tôi có đôi chút bất ngờ nên nhất thời ko biết trả lời sao.
- N cũng tìm sách à? Sao trông….? Tìm gì bảo Mai phụ cho, hén! – Nàng cười thật tươi.
- Ừ, N tìm…N cần…! – Tôi lúng búng, chưa biết có nên nói hay không.
- Sao cơ???! – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên trước điệu bộ của tôi.
- N tìm…ừ…đại loại là vầy…! – Rồi tôi kể sơ về cái mô hình tôi đang làm, tuyệt nhiên ko nhắc gì đến chữ quà tặng, giáng sinh hay là em Vy, cũng ko biết tại sao tôi lại cảm thấy ko nên nhắc đến. - ….nên giờ gần xong rồi, N chỉ cần mấy cái hộp quà nhỏ đó là xong, mà tìm cả ngày nay vẫn ko có!
- Hì, nhỏ như vậy có ai làm đâu mà bán cho N, người ta chỉ sản xuất những gì có thể bán mang tính đại chúng kìa! – Tiểu Mai cười tủm tỉm.
- Ừ…thì vậy! – Giờ tôi mới thấy tôi dại, đúng là làm gì có ai mà bán mấy hộp quà nhỏ như vậy, mà thật sự thì mấy cái trong mô hình tôi đang làm toàn là đồ tự chế ko ấy chứ.
- N qua đây nè! – Tiểu Mai chỉ sang bên dãy văn phòng phẩm.
- Chi vậy? Bên đó có à? – Tôi ngơ ngác.
- Làm gì có, hi, qua mua giấy cứng với giấy gói bóng kính, Mai làm giúp cho.! – Nàng cười mỉm, kéo tay tôi sang đó.
Đây là lần thứ hai tôi ngồi trong nhà Tiểu Mai, lần trước là lần đá banh với bọn thằng S, tối đó về nhà bị em Vy bắt thóp, nên lần này tôi chợt thấy lạnh gáy, cứ y như lần nào đi chung với Tiểu Mai là hôm sau sẽ có chuyện với Vy vậy.
- N đợi chút ha, mình pha trà! – Tiểu Mai tươi cười đi từ cầu thang xuống, ko mặc đồng phục áo dài nữa mà thay vào đó là áo pull trắng ngắn tay với chiếc váy hồng giản dị chạm gối, tóc kẹp mái xoã ngang lưng, tôi cứ gọi là đờ người ra, đúng y mẫu người con gái mà tôi hằng mơ ước, tiếc nỗi giờ tôi đang toàn tâm toàn ý với em Vy, nên thực lòng là tuy có xao xuyến, nhưng cũng vẫn chỉ xem nàng là bạn.
Trà đào Tiểu Mai pha thơm ngất ngây, tôi uống thả giàn rồi mà vẫn còn thòm thèm, có thể giải khát trừ cơm luôn cũng được.
- Vậy giờ làm khoảng 6 hộp nhỏ ha N? – Nàng hỏi.
- Ừ, nhưng phải khác nhau về hình dạng, màu sắc luôn! – Tôi đáp.
- Hì,vậy N cắt theo những đường kẻ Mai vẽ nha! – Rồi em ấy ngồi vẽ những hình gấp khúc trên giấy cứng.
- Sao Tiểu Mai biết làm hay vậy? – Tôi thắc mắc khi mới đó nàng đã gấp xong 1 hộp nhỏ y như hộp đựng bánh Chocopie hồi hôm tôi mua.
- Thì cũng như cấu tạo cách xếp của hộp loại lớn, giờ mình chỉ làm cho chúng nhỏ lại thôi N! – Nàng từ tốn giải thích. – Đó, sắp xong rồi nè, giờ gói giấy màu lại rồi thắt nơ là hoàn thành!
- Cho…để N làm với,..N cũng muốn làm! – Tôi lúng búng đáp khi thấy Tiểu Mai đã hoàn thành 2 hộp quà nhỏ, gói giấy thắt nơ đàng hoàng trông như thật.
Nhưng lúc nhìn thì dễ, cầm vô làm mới khó, tay chân cứ lóng cóng, ngắc nga ngắc ngứ mãi mới gấp được 1 hộp, rồi lại còn gói giấy màu, tôi thở dài ngao ngán, vậy mà sao Tiểu Mai làm hay thế ko biết.
- N xoay qua rồi lật lại, gấp sẽ dễ hơn! – Tiểu Mai nói giúp.
- Ừ… ra vậy..! – Tôi cười phào 1 cái, cuối cùng cũng làm xong 1 hộp.
- N làm quà giáng sinh tặng ai à? – Tiểu Mai tựa cằm nhìn tôi hỏi.
- Ơ…sao,…sao Mai biết? – Tôi ngạc nhiên ko để đâu cho hết.
- Hì, chỉ khi tặng quà cho bạn gái thì con trai mới muốn tự tay làm mà thôi! – Nàng vuốt tóc mai cười cười.
- Ừ…, N làm tặng…! – Tôi cứng họng, chẳng biết tại sao mà ko thể nói ra là tặng ai được.
- Kìa N, sai rồi kìa, xoay bên phải mới đúng chứ! – Tiểu Mai ngắt lời.
- Ờ ha… quên mất! – Tôi mừng như được hoàn sinh, ko thì chẳng biết ngắc ngứ đến bao giờ.
- Vậy…cảm ơn Tiểu Mai nhiều lắm, ko thì N thật chẳng biết làm sao nữa! – Tôi dựng xe trước cổng, nói đầy cảm kích.
- Hì, ko có gì đâu, N về cẩn thận ha! – Nàng tựa cổng cười mỉm.
- Ừa, mai gặp! – Tôi dắt xe ra rồi phốc lên.
- Ừ, hì! ………
Tôi như cất được gánh nặng trong lòng, cuối cùng việc khó nhất đã làm xong, các hộp quà mini tuyệt đẹp đã yên vị trong cặp, hớn hở đạp xe mà mặt cứ tươi rói, sáng mai ráp vô là xong món quà giáng sinh tặng em Vy, hề hề, chắc em nó lúc khui quà sẽ vui lắm đây, ngày hôm nay tưởng xui vậy hoá ra lại may, tưng bừng chạy 1 mạch về nhà.
Ôi! Giá như tôi của ngày trước biết rằng lúc tôi quay lưng đạp về, Tiểu Mai vẫn tựa cửa nhìn mãi cho đến khi bóng tôi mất hút phía cuối đường, nàng mới quay vào trong và khẽ cười buồn một mình!