Chương 46
Bùi Hàn Chu kéo Lâm Lạc Tang càng lúc càng xa, vốn dĩ nhóm phóng viên giải trí ríu rít xem náo nhiệt tức thì câm như hến, khóe môi nở lên một nụ cười xấu hổ cứng đờ, ngón tay đang gõ trên bàn phím run nhè nhẹ, ngỡ là ảo giác của bản thân.
Ai? Ai đề cập đến việc ly hôn?? Ai không đồng ý???
Có phải ngược rồi hay không……?
Liên quan đến nhân vật này không đúng!
Mà Lâm Lạc Tang bị anh dắt rời khỏi hậu trường, đi một mạch qua tiếng la hét ầm ĩ bên hông sảnh chính, thu hoạch không ít ánh mắt chú ý, kinh ngạc, do dự, chấn động tất cả đều có. Cô chạy đến chỗ bệ cửa sổ cùng với những ánh mắt tìm kiếm này.
Cách xa sảnh chính hơn trăm mét, nơi này rất yên tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng gió đêm đánh lên song cửa sổ.
Ánh đèn u tối, chỉ có ánh trăng lơ thơ mượn tiến vào vài phần, ngay cả mặt anh cũng không thấy rõ lắm.
Mái tóc cô buông xuống bên má, hơi thở hơi dồn dập, lời nói vừa nghĩ ra đều bị làm cho xáo trộn.
Bùi Hàn Chu vốn đang đợi cô mở miệng nhưng thấy cô chỉ mím cánh môi màu hồng phấn không nói lời nào, thậm chí ngay cả tốc độ chớp mắt cũng chậm lại, vì vậy tính tình nhẫn nại thuật lại một lần nữa: “Không phải em bảo tôi suy xét sao?”
“Tôi từng suy xét, tôi không đồng ý.”
Ngay lúc đó suy xét chỉ là thuận miệng nói ra, nếu cô đã muốn thoát thân thì không cho phép anh không đồng ý.
Giờ phút này, bốn chữ “Tôi không đồng ý” này tựa như bị ai đó ấn nút phát tự đầu, không ngừng cuộn trào tuần hoàn ở trong đầu cô, tư duy của cô lại ngắt kết nối, sau một lúc lâu mới tiếp lời: “…… Vì sao không đồng ý?”
Bùi Hàn Chu: “Vậy vì sao em muốn ly hôn?”
Về vấn đề này, cô tất nhiên đã nghĩ kỹ biện pháp đối đáp rồi.
Cô ngửa đầu, ánh sao vân vê ở lông mi, cuối cùng tìm được chút tự tin: “Không phải anh nói tôi có thể đưa ra ly hôn mà không cần bất luận lý do gì sao?”
Yết hầu anh lên xuống một chút: “……”
Nghĩ đến mấy tháng trước lúc mình đối mặt với hợp đồng thì dửng dưng thoải mái, Bùi Hàn Chu thấy khó giải quyết mà nhéo mũi, áp dụng hình thức chết không nhận: “Đó không phải do tôi nói.”
Lâm Lạc Tang ngây ngốc:?
“Hợp đồng nói.”
“Hợp đồng là hợp đồng, tôi là tôi,” anh nói, “Chữ trên hợp đồng là chết nhưng người là sống.”
??? Cái gì??
Lâm Lạc Tang cảm thấy bản thân đang đánh một quyền vào trên đệm mềm, còn chưa kịp nghe thấy tiếng vọng thì toàn bộ sức lực bắn ngược trở về trên người mình.
Trong lúc nhất thời cũng không biết là mắng anh không biết xấu hổ trước tương đối tốt hay là phải thảo luận chuyện chính trước.
Bùi Hàn Chu nhìn về phía cô: “Trừ phi em đưa ra nguyên nhân ly hôn hợp lý thì tôi mới có thể suy nghĩ chuyện này hợp lý, nếu không thì không bàn nữa.”
Cô không biết nên làm sao nói rõ lí lẽ, càng không muốn bắt cóc anh về mặt đạo đức khiến anh đi tiếp thu sự mẫn cảm và trốn tránh của mình do gia đình mang đến, anh không cần thiết phải thừa nhận cho nên không cần hiểu biết, đó là vấn đề của bản thân cô.
Hiếu thắng như cô cũng không nguyện ý biểu hiện yêu thích của bản thân mà không được đền đáp lại.
Cho nên cô chỉ mở miệng nhưng một từ cũng không phát ra được. Năng lượng lớn nhất của cô chính là dùng hợp đồng lúc trước qua loa lấy lệ nhưng mà đấy cũng không phải là câu trả lời mà anh cần.
Cuối cùng, sau một thời gian dài chờ đợi, Bùi Hàn Chu lựa chọn nhượng bộ.
Giọng anh rất trầm mang theo bất đắc dĩ khàn khàn: “Tôi cảm thấy em còn chưa nghĩ xong không, có phải hay không?”
Cô muốn nói không phải nhưng bị anh hỏi như vậy, nơi nào đó trong lòng chống cự không được mà âm ỷ buông lỏng, “Tôi……”
“Tôi cũng chưa nghĩ xong,” người đàn ông ngắt lời rất nhanh, như là không muốn nghe thấy câu trả lời của cô vào giờ phút này, “Chúng ta cho nhau một ít thời gian tỉnh táo và bình tĩnh, chuyện này sẽ bàn lại sau.”
Anh dùng không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Lâm Lạc Tang biết bọn họ đều có tính cách rất quả quyết, giờ phút này hai bên do dự có lẽ là do chuyện tình cảm này quả thật khó có thể đưa ra kết luận nhanh chóng, cũng không thích hợp thảo luận trong lúc cảm xúc phập phồng.
Cho nên cuối cùng cô ổn định lại rồi nói: “Được.”
“Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn lấy danh nghĩa vợ chồng ở chung, nếu sau khi nghĩ kỹ em vẫn muốn tách ra……” Anh dừng một chút, “Chúng ta bàn lại.”
“Ừm.”
Thật ra đến tình trạng bây giờ, cô cũng không cảm thấy cú điện thoại của mình ngay lúc đó là sai nhưng cũng không thể nói là nó đúng. Có lẽ lắng đọng lại sau một đoạn thời gian, cô sẽ rõ ràng hơn phải lựa chọn thế nào ở ngã tư đường.
“Tôi đã nói xong, em có điều gì muốn nói hay không?”
Cô lắc đầu.
“Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, trở về đi.”
Anh đi đến trước mặt cô rồi cung cánh tay lên.
Cô phản ứng một lát mới phát hiện ra anh muốn đưa mình, lúc này mới tiến lên hai bước, lúc giữ chặt cô nhẹ giọng nói: “Anh không cần đưa tôi qua đó cũng được……”
Anh chỉ dùng một câu bác bỏ.
“Bọn họ sẽ viết bậy viết bạ.”
Lâm Lạc Tang chớp mắt, không phản đối nữa mà theo bước chân anh về tới phòng nghỉ.
Bên ngoài phóng viên còn chưa rời đi mà đang vây ở một chỗ thảo luận hiện nay rốt cuộc là tình huống như thế nào, chỗ trống ríu rít ăn nói linh tinh, nhìn thấy Bùi Hàn Chu dẫn theo Lâm Lạc Tang trở về thì lúc này mới hoàn toàn hiểu được thế cục phản chiến hướng về phía nhà gái. Sau khi trao đổi ánh mắt khó mà tin nổi với nhau, miệng ồn ào vang lên một tiếng.
Ai cũng không ngờ đến Lâm Lạc Tang một giây trước còn ở hot search phải chăng sắp bị trục xuất khỏi nhà quyền quý, giây tiếp theo lại biến thành người chủ đạo trong mối quan hệ hôn nhân.
Nhưng nói tóm lại…… Sự đổi chiều cũng là một trong nhưng tin tức giải trí hấp dẫn nhất.
Vì thế bọn họ lập tức biên soạn đưa tin một lần nữa, cố hòng để bản thảo của mình trở thành đầu tiên, cho dù vận tốc ánh sáng bị vả mặt họ cũng phải chịu đau đớn để bắt kịp làn sóng đảo ngược này, lập tức viết ra một bài mới:
【 Hôn nhân phát sinh biến cố ư? Bùi Hàn Chu và Lâm Lạc Tang thân mật kéo nhau ở hậu trường, chứng cứ có sức thuyết phục tình cảm rách nát giả dối hư ảo: Ly hôn? Không tồn tại. 】
Ngoại trừ fan hâm mộ của Lâm Lạc Tang, mấy người hít drama cũng cảm thấy đêm nay một số phương tiện truyền thông hình như có bệnh, mới screenshots tin tức cũ bọn họ vừa đăng mười lăm phút trước “Cảm tình tan vỡ một nát nhà quyền quý” ở khu bình luận tin tức, nóng bỏng đưa ra nghi vấn:
【 Tôi không nói, thà mình cân nhắc một chút thà đăng ba cái thứ đồ hư diễn đạt không lưu loát trước sau mâu thuẫn ư?】
【 Đưa hai tin còn cùng một phóng viên, như thế nào, là chia nhỏ hay là bị vả mặt, tôi thấy không bằng ông đừng viết. 】
【 Hẳn là bị vả mặt, nghe một người bạn nghệ sĩ nhỏ của tôi nói hôm nay Bùi Hàn Chu xuất hiện ở hậu trường, còn mang theo một bộ váy mới rất đẹp, mọi người có thể chờ mong một chút, chị ấy lại sắp mặc một căn nhà bước trên thảm đỏ. 】
……
Sau khi đưa Lâm Lạc Tang đến cửa, lúc này anh mới nói: “Tôi đi trước.”
Cô gật đầu: “Anh nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thời gian hiện tại và màu xanh nhạt dưới mắt anh, hẳn là Bùi Hàn Chu bàn chuyện làm ăn xong thì trực tiếp ngồi máy bay tới tìm cô, trên máy bay xem chừng cũng không ngủ chút nào.
Anh đi ra ngoài vài bước, lúc cô đang chuẩn bị nói chuyện với Tiểu Noãn thì lại nghe được anh hỏi: “Đêm nay em có về nhà hay không?”
Cô ngẩn ra, nghiêng đầu, rơi vào đáy mắt anh.
Các câu trả lời lướt qua đầu lưỡi một lần, cô chớp lông mi và nói: “Về chứ.”
Sau khi Bùi Hàn Chu rời khỏi, phóng viên giải trí ngoài cửa vẫn lải nha lải nhải chấn động không đi ra, tiếng thảo luận xuyên thấu qua kẹt cửa tiến dần vào…
“Móa nó, vừa nãy các người có nghe thấy không, Bùi Hàn Chu lại hỏi cô ấy có về nhà hay không?”
“Vốn dĩ tôi còn cho rằng sẽ là Lâm Lạc Tang cầu xin hỏi chính anh ấy có thể trở về hay không, tuyệt đối không ngờ là anh ấy bảo cô ấy trở về.”
“Tôi cũng vậy, trước kia từng phỏng vấn Bùi Hàn Chu, thật sự quá hiếm thấy cậu ta dùng giọng điệu này nói chuyện đấy.”
Lâm Lạc Tang cắt đứt tiếng thảo luận bên ngoài rồi hỏi Tiểu Noãn: “Nhạc Huy đâu em?”
“Anh Huy kêu vệ sĩ đuổi phóng viên giải trí vừa rồi xông vào ra ngoài, chính anh ấy cũng đi ra ngoài, có lẽ đi thương lượng giải quyết rồi.”
Tiểu Noãn chỉ trên bàn: “Váy, chị muốn thay không?”
Lúc này cô mới nhớ tới nên vào phòng thay đồ thay váy ra, đứng ở trước gương ngây ngô một lát.
Váy lông vũ màu hồng nhạt đính kim cương lấp lánh, nửa người trên quấn đai ngực thêu hoa văn, lại có lốm đốm kim cương được khảm trên đó, dưới chân váy lông vũ có nhiều viên ngọc trai lấp lánh, xa hoa và lộng lẫy.
Tiểu Noãn mở túi ra, ngoài ý muốn có phát hiện mới: “Nơi này còn có một đôi hoa tai……! Vừa lúc, hôm nay chúng ta cũng không có hoa tai.”
Tới quá gấp, không mượn được hoa tai nên Lâm Lạc Tang dứt khoát không mang, không thể ngờ Bùi Hàn Chu thế mà cũng chuẩn bị một đôi hoa tai lông vũ, dưới đáy hộp còn có một chiếc nhẫn để phối.
Tiểu Noãn nhanh chóng nhận ra nhãn hiệu: “Má ơi, Bảo Thi Long, lần trước em từng nhìn thấy, trên trang web thậm chí hoàn toàn không báo giá……”
Tiểu Noãn bị sự sang trọng khiến linh hồn run rẩy, tay đều không tự giác nắm chặt: “Chị nhanh chóng mang đi ạ, em khẩn trương quá. Nếu làm rớt trên tay em, đời này của em làm công cũng mua không nổi một viên kim cương phía trên.”
Lâm Lạc Tang: “…… anh Huy trả cho em tiền lương ít như vậy sao?”
“Là cái này quá đắt.” Tiểu Noãn nghiêm mắt, “Nếu bị phóng viên nhìn thấy đoán chừng lại muốn điên rồi, quá đắt, không thua gì chiếc váy này.”
Quả nhiên, lúc cô lại hiện thân lần nữa lễ trao giải giành được “Ca khúc vàng của năm”, tất cả mọi người phát hiện cô đã thay váy.
Đuôi váy kéo lê dưới đất, chiếc váy dưới ánh đèn chiếu rọi xuống sóng sánh vô cùng, gợn sóng như từng tầng sóng nước ánh sáng đứt quãng, kiêu hãnh mà động lòng người.
Cô cứ như vậy hơi cúi người, cầm cúp phát biểu cảm nghĩ, đầu ngón tay trắng nõn thon dài, gương mặt dưới ống kính HD phóng đại vẫn xinh đẹp không gì sánh được, ánh sáng di chuyển, nhìn quanh rực rỡ.
… có thể nói là trạng thái hoàn mỹ, cũng đủ khiến hết thảy lời đồn đãi tự sụp đổ.
Ngay cả những người nổi tiếng lão làng ở vài hàng đầu tiên cũng bắt đầu đồn thổi về cô:
“Phát hiện đụng hàng là lập tức đổi váy? Có phải chiếc váy mà nhóm ê kíp của Joshua Martin mười mấy người đã làm hơn một năm hay không? Chị đã xem triển lãm cách đây vài ngày, còn muốn lúc bán đấu giá đi xem, không ngờ lại nhanh như vậy đã bị Lâm Lạc Tang bắt lấy. Trời ạ, có tiền cỡ nào mới có thể muốn làm gì thì làm như thế cơ chứ.”
“Thật ra em cảm thấy trước đó em ấy mặc bộ đồ giá rẻ kia chỉ là do cảm thấy đẹp mà thôi, những phương tiện truyền thông và cư dân mạng diễn quá nhiều, không phải sao, người ta có thể mặc ngay cả quần áo bảy con số và trang sức bảy con số, không được cưng chiều thật sự không tồn tại. Kẻ có tiền mới không thèm để ý mình mặc có tiền hay không, để ý này kia đều không phải thật sự có tiền.”
“Cho dù không có Bùi Hàn Chu cô ấy cũng có những hợp đồng đại diện lớn, hôm qua quản lý của em còn thảo luận với em nói cô ấy đang tiếp xúc với hợp đồng cao cấp quốc tế, sau khi lấy được cũng không lo không có chiến bào thảm đỏ, người nào đó thật sự lo chuyện bao đồng.”
……
Một đêm giống như loạn mà không phải loạn cuối cùng cũng trôi qua, hot search hiện ra với buổi lễ long trọng này, lấy Lâm Lạc Tang mở màn, dùng Lâm Lạc Tang kết thúc.
Mở màn là phong ba “chia tay” của cô và Bùi Hàn Chu, kết cục lại là Bùi Hàn Chu đưa váy đưa trang sức cho cô, cô xinh đẹp tứ phương trở thành tổng kết.
Quần chúng hóng drama thảo luận vui vẻ vô cùng, cây chanh trên Weibo cũng đã ra hoa kết trái, sôi nổi chất vấn truyền thông ngu xuẩn nào có người vợ nhà quyền quý nào bị bỏ rơi mà chói lọi như vậy.
Nhạc Huy mở Weibo, vô cùng bồi hồi: “Xinh đẹp như vậy luôn có thể chặn miệng mấy đứa gato nhỉ?”
Một lát sau, lại nhích qua hỏi cô: “Nói tới em và Bùi Hàn Chu…… Cuối cùng sao lại thế này? Anh cảm thấy bầu không khí hình như không đúng cho lắm.”
Lâm Lạc Tang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi: “Nói đến thì quá phức tạp, chờ xác định xong thì em lại nói với anh.”
Nhạc Huy “ừ” một tiếng: “Nhưng anh cảm thấy mặc kệ nói như thế nào, chỉ việc hôm nay cậu ta đưa váy cho em, có cái gì là không thể tha thứ chứ?” Nhạc Huy tự động đưa chủ đề vào loại Bùi Hàn Chu có sai rồi từ từ khuyên, “Em xem lúc ấy những truyền thông ngu ngốc kia từng người chờ bỏ đá xuống giếng, nhưng vậy thì đã sao, tổng giám đốc Bùi của chúng ta từ trên trời giáng xuống, đột nhiên dẫn em……”
Nhạc Huy lại bắt đầu nói dong nói dài, đúng lúc này, Thịnh Thiên Dạ cũng đã gửi tin nhắn lại đây.
Thịnh Thiên Dạ chụp màn hình Lâm Lạc Tang chiếm lấy đầu đề tin tức giải trí đêm nay bằng cách ăn mặc rồi gửi tới vô số dấu chấm hỏi: 【 Cưng thật sự đề ra ly hôn sao? Có phải cậu đề cập trong mơ không? Có ai đề ly hôn còn có thể mang Bảo Thi Long, cậu đang đùa với tớ đó à?? 】
Kỷ Ninh đưa ra ý tưởng mới: 【 Có thể là Bùi Hàn Chu đang cố giữ lấy cậu ấy. 】
Thịnh Thiên Dạ: 【 Vậy cũng có khả năng. 】
Nhìn thấy Lâm Lạc Tang không nói chuyện, Thịnh Thiên Dạ nhanh chóng đưa ra một cái tag, ý bảo cô xuất hiện: 【 Nói đê, cậu và Bùi Hàn Chu bây giờ đến cùng coi là chuyện gì xảy ra? Tớ không hiểu. 】
Lâm Lạc Tang tổng kết một lát, cuối cùng gửi đi một hàng…
【 Anh ấy nói vẫn dựa theo quan hệ vợ chồng trước, chờ hai bọn tớ có một thời gian bình tĩnh thì nói tiếp. 】
【 Cậu đồng ý với đề nghị này không? 】
【 Đồng ý. 】
Thịnh Thiên Dạ nói: 【 Nói không chừng qua một tuần lễ nữa cậu phát hiện cậu không thích anh ấy, sau đó hai người lại có thể bình an vô sự tiếp tục cuộc hôn nhân plastic của hai người. 】
Trong cuộc trò chuyên, Thịnh Thiên Dạ cảm thấy bản thân nói chuyện càng thêm có đạo lý: 【 Thật sự có khả năng, có đôi khi tín hiệu nhịp tim gửi đi có sai lệch, tiếp xúc thêm nữa có thể cậu sẽ nói không nên lời anh ấy tốt chỗ nào. 】
Lâm Lạc Tang: 【 Thật ra bây giờ tớ cũng nói không nên lời anh ấy tốt chỗ nào. 】
Thịnh Thiên Dạ: 【?? 】
Người đàn ông này, cao ngạo, lạnh nhạt, mang thù, sáng nắng chiều mưa lại độc miệng, có đôi khi còn đặc biệt không biết xấu hổ, nhưng ngẫu nhiên toát ra dịu dàng ngay lập tức, lại có thể chạm được phần khó chống cự nhất của cô.
Anh thật sự không tính là tệ với cô, cô biết, mặc dù biết đây chỉ là thái độ bình thường của anh với người bên cạnh, mặc dù biết chỉ là anh cho cô mặt mũi ở trước mặt mọi người, mặc dù biết anh cũng có mục đích của anh nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.
Im lặng một lát lúc này Kỷ Ninh gửi tin nhắn đến: 【[ âm nhạc ] có vài người nói không rõ chỗ nào tốt nhưng ai cũng không thay thế được [ âm nhạc ]】
Lâm Lạc Tang: 【? 】
Thịnh Thiên Dạ: 【??? Biết chọn nhạc như thế cậu đi làm DJ chà đĩa đi. 】
Đề tài đột nhiên lệch hướng, Kỷ Ninh lại thay bản thân kéo lại: 【 Có lẽ Tang Tang cũng không cần tránh còn không kịp như vậy, có khả năng Bùi Hàn Chu cũng có một chút thích cậu thì sao? 】
Lâm Lạc Tang không nói chuyện.
Được cân nhắc bằng mảnh ghép mà cô còn thiếu, nếu muốn đạt được cảm giác an toàn và sự tin tưởng đi tiếp thì điều cô cần không phải có lẽ thích hoặc là có một chút thích mà cô cần mức độ và một lòng, khắc nghiệt đến mức cô hoàn toàn không ôm hy vọng xa vời gặp được.
Kịp thời ngăn tổn hại còn tốt hơn cho nhau tra tấn, mà cô đều rõ ràng hơn bất cứ người nào, cho nhau tra tấn đối với hai bên là trói buộc và gánh nặng như thế nào.
【 Thay vì suy nghĩ hư vô mờ mịt về một người đàn ông rốt cuộc có thích bản thân hay không, nghĩ cũng nghĩ không ra đáp án chính xác, 】 Thịnh Thiên Dạ nói, 【 Còn không bằng gửi hy vọng vào sau thời gian bình tĩnh Tang Tang sẽ không muốn ly hôn. 】
【 Mặc kệ là nguyên nhân gì, không rời cũng tốt hơn rời xa, tin đồn nhảm nhí của bên ngoài với nghệ sĩ nữ chúng ta có thể không để bụng nhưng chuyện ly hôn này đối với sự nghiệp cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định, trừ phi có thể đứng ở vị trí trên đỉnh mà không ai có thể thay thế. 】
Tuy rằng đồng ý cho nhau một thời gian lắng đọng lại nhưng ít nhất cho đến thời điểm hiện tại, Lâm Lạc Tang vẫn cảm thấy cán cân tình cảm của cả hai đang đè nặng lên bên mình như cũ, bởi vậy ý niệm muốn ly hôn mãnh liệt như cũ.
Một khoảng thời gian này coi như là dành ra càng nhiều thời gian để Bùi Hàn Chu đi tiêu hóa đề nghị đột ngột này dành cho anh
Cũng để cô thêm quyến luyến một chút bọt biển ôn tồn này.
*
Thành phố Y, trong văn phòng của tổng giám đốc.
La Tấn vẫn không thể tin vào lỗ tai mình: “Gì? Cậu nói gì? Cậu lặp lại lần nữa xem? Cậu đưa xong quần áo là rời đi?”
Bùi Hàn Chu nhíu mày, hờ hững nhìn cậu ấy: “Bằng không thì sao?”
La Tấn không thể hiểu nổi, vỗ cái bàn dò đầu qua, để anh rõ ràng hơn thưởng thức sự khó hiểu nơi đáy mắt mình.
“Cậu có bị ngốc hay không, đưa xong váy sao có thể trực tiếp đi chứ, chị dâu mới nói xong chuyện ly hôn với cậu ở trong điện thoại á! Mới nói chuyện ly hôn, sao cậu có thể làm một nửa chuyện rồi bỏ đi một cách tiêu sái như vậy?!?!”
Bùi Hàn Chu: “Tôi nên thế nào?”
La Tấn phân trần càng thêm sục sôi, “Làm cô ấy!”
Anh càng thêm nhíu chặt mày:?
“Vợ không nghe lời, hơn phân nửa là thèm làm, làm một chập thì tốt rồi.”
“……”
Nói xong lời nói cặn bã, La Tấn cuối cùng cũng cắt sang chủ đề chính: “Không phải, làm gì cũng phải hỏi han ân cần một chút, cái này rất khó sao, này còn khó hơn cậu làm hạng mục lớn mấy trăm triệu à? Mở cái miệng xinh đẹp kia của cậu nói vài lời hay là có thể chết hay là thế nào? Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ăn kẹo hay sao mà ngậm chặt miệng vậy?”
Bùi Hàn Chu:??
La Tấn: “Phụ nữ đều thích nghe lời dễ nghe, hơn nữa thích cảm giác được người ta nhớ mong và quan tâm, hiểu không? Bằng không cậu cho rằng những tên đàn ông vừa xấu vừa cặn bã dầu mỡ sao nhiều bạn gái như vậy? Dùng đầu óc, đầu óc và miệng!”
“Hơn nữa khi đó cô ấy mới vừa bị truyền thông bao vây, cmn mệt muốn chết cậu cũng đã đưa váy nhưng không thể ở lại tham dự lễ trao giải với người ta hả? Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nói cho những đám phóng viên ngốc nghếch kia: các người viết mẹ mấy người đi.”
“Này! Này cmn mới là những việc trải qua một cuộc khủng hoảng tình cảm nên làm! Cậu phải nói với cô ấy cậu quan tâm cô ấy! Cậu để ý cô ấy! Trong lòng cậu có cô ấy!!”
“Mà không phải mới vừa bàn xong chuyện công việc thì ngồi máy bay gấp gáp trở về không cho cô ấy biết; trên máy bay một giây đồng hồ cũng chưa chợp mắt không cho cô ấy biết; chọn váy chọn bao lâu cũng không cho cô ấy biết; ở sân bay chờ nhân viên cửa hàng dong dong dài dài đưa trang sức tới đợi bao lâu cũng không cho cô ấy biết.”
“Cậu muốn cho cô ấy biết gì, biết bóng lưng cậu mặc âu phục đẹp bao nhiêu à??”
Bùi Hàn Chu: “…………”
Cân nhắc một lát, anh trả lời lại một cách mỉa mai: “Đi Italy có phải cậu đề cập hay không?”
La Tấn đột nhiên bị xỉa:??
“Mẹ kiếp, cậu sẽ không ngay cả đi Italy cũng muốn trách ông đây chứ hả? Cũng không phải ông đây mang cậu đi ra ngoài du lịch đến gần gái đẹp bị chị dâu phát hiện nên cô ấy muốn ly hôn với cậu, đó là lịch trình đã định chúng ta đi bàn công việc!!”
Bùi Hàn Chu ngước mắt với ánh mắt tập trung: “Nhưng tôi đi với cậu.”
La Tấn trợn mắt há hốc mồm: “Đờ mờ liên quan gì đến tớ hả! Sao cậu không trách máy bay không bị hoãn ba ngày hai đêm như vậy buổi tối hôm đó cậu đã có thể ở nhà hử?”
Bùi Hàn Chu: “Bởi vì chuyến bay bị hoãn cậu cũng sẽ để cho tôi tới Tại Chu mở video hội nghị.”
La Tấn: “……”
“Moá nó tớ thật thảm.”
“Nói đi nói lại,” La Tấn nhanh chóng lại lấy thân phận “người đi trước” chiếm được thượng phong, “Sáng nay tớ mới biết chuyện ly hôn nhưng điều khoản trong hợp đồng ly hôn vừa rồi tớ mới biết được. Cái gì gọi là có thể tùy lúc đưa ra ly hôn mà không cần lý do, lúc cậu viết cái này trong đầu suy nghĩ gì thế hả?”
Vốn anh đang cúi đầu phê duyệt tài liệu, nhìn một hàng mới phát hiện một chữ cũng nhìn không vào nên đơn giản đậy nắp bút rồi ném bút ở một bên: “Không biết, có lẽ là cảm thấy có vẻ như rộng lượng.”
Dừng một chút bổ sung thêm: “Tôi ngại phiền toái.”
Có lẽ là do anh đã trải qua quá nhiều sự việc tương tự trong danh lợi, hơn nữa xưa nay anh lại là người rất chán ghét người đường hoàng, bởi vậy chán ghét hết thảy hành vi điểm tô cho đẹp mục đích ban đầu. Ngay lúc đó anh thiết nghĩ với tư cách là vợ của Bùi Hàn Chu, đối phương có khả năng sẽ bởi vì muốn phân đi một phần tài sản của anh mà đưa ra ly hôn nhưng lý do dơ bẩn như vậy cũng không thể đưa lên bàn cân được, nhà gái nhất định sẽ tìm được căn cứ hợp lý hơn để tiến hành bác bỏ anh, hoặc là đánh bài tình cảm. Tóm lại nhất định sẽ liệt kê ra một đống thứ anh nghe xong lại đau đầu thả bực bội…
Vì tránh cho tâm trạng bị ảnh hưởng, anh tình nguyện trực tiếp phân đi chút tài sản này, dù sao cũng không tính là gì cả.
Huống chi còn có thể bởi vì bị cái này giày vò mà không có tâm trí xử lý càng nhiều hạng mục lớn hơn nữa, vì thế mới phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, bỏ thêm cái điều khoản này, không muốn để bản thân rơi vào hoàn cảnh bị dây dưa.
Hai bên đều rơi vào thanh tịnh, cũng không đến mức náo loạn đến mức quá lúng túng.
“Rộng lượng?” La Tấn cảm thấy cạn lời trước lý do mà anh nói, “Vợ cũng muốn chạy rồi mà còn rộng lượng, quý ông muốn làm trong bụng Tể tướng có thể đẩy thuyền * sao??”
(*) 宰相肚子里撑条船: là câu tục ngữ thường dùng để hình dung một người khoan dung độ lượng. “Trong bụng Tể tướng có thể đẩy thuyền” khởi xướng cách đối nhân xử thế phải rộng rãi rộng lượng, đối xử với mọi người xử sự phải nhân từ. (baidu)
“Thích nói chuyện như vậy,” Bùi Hàn Chu âm u quét qua cậu một cái, “Trong miệng lên dây cót à?”
“……”
La Tấn lập tức vì bản thân sửa lại án xử sai: “Cậu biết cái gì, cậu cái gì cũng không biết, bây giờ tớ ở chỗ này chỉ điểm bến mê cho cậu mà cậu còn dùng lời nói thương tổn tớ hả? Tớ có thể kiện cậu công kích cá nhân.”
An cười nhạt một tiếng: “Chỉ điểm bến mê? Cậu có kinh nghiệm lắm à?”
La Tấn khiêu khích nở nụ cười tự mãn rồi ngẩng đầu: “Không khác lắm.”
Bùi Hàn Chu: “Vậy vì sao cậu không có vợ?”
Quý tộc độc thân La Tấn đột nhiên lại bị công kích:???
“Cậu có bệnh à??”
Hai người đang đấu túi bụi thì thư ký lại đây gõ cửa, lễ phép nhắc nhở: “Sau năm phút có một cuộc họp, xin mời chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị cái đầu cậu á chuẩn bị, cậu nhìn cái bộ dạng của Boss mấy người xem như là có tâm trạng chuẩn bị mở họp sao?”
La Tấn mới vừa quở trách thư ký xong thì nhìn thấy anh đứng dậy mặc áo khoác, kịp thời sửa miệng, cười nói, “Cũng đúng, không làm việc sao kiếm tiền mua váy nhỏ và Bảo Thi Long cho vợ chứ.”
……
Tuy rằng người tới phòng họp nhưng cũng không đại biểu cho trái tim nhất định ở đấy.
Bùi Hàn Chu trước đây chưa từng thất thần thế nhưng liên tiếp ngừng mấy lần, nghĩ đến cách nói cho đôi bên có một khoảng thời gian bình tĩnh nhưng sợ giây tiếp theo sẽ nhận được tin nhắn, là cô nói: Tôi đã lắng đọng lại thật lâu, tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta ly hôn đi.
Tần suất anh nhìn điện thoại cũng khiến cho La Tấn chú ý.
La Tấn cuối cùng nhịn không được nghiêng tai nói: “Cậu đang đợi cái gì? Chờ người ta gửi tin nhắn cho cậu? Mất hồn mất vía như vậy chờ tới khi nào. Nếu tớ nói, có việc vậy cậu chủ động xuất kích, đừng chờ người khác tới tìm cậu! Muốn nhận tin nhắn đến như vậy thì cậu gửi tin nhắn đi!”
“Tôi không muốn.” Anh ngước mí mắt, vô cùng có logic nói rănf, “Nếu nhận được, chính là cậu sai.”
La Tấn:???
“Tớ có phải là người thu dọn tàn cục trong cuộc hôn nhân của cậu không??”
Cuộc họp thật vất vả cũng kết thúc, anh vẫn ngồi tại chỗ suy nghĩ về xác suất nhận được tin nhắn ly hôn, đối mặt với bản báo cáo mà La Tấn đẩy tới, anh nhíu mày: “Tôi chỉ có một vấn đề.”
Nói chuyện công tác La Tấn nhút nhát ngay, dù sao cậu nói đến công việc như kim thấy máu, từng chiêu trực tiếp tiến vào cửa sinh mệnh, trong lòng cậu mơ hồ hơi bồn chồn nên cả gan đáp: “Mời quý ông nói.”
Anh cụp mắt, nghiêm túc hỏi:
“Vì sao cô ấy muốn ly hôn với tôi?”
La Tấn nghiêng đầu: “……”
La Tấn phiền muốn chết nên vỗ bản báo cáo: “Cả ngày đến đêm đều là nhi nữ tình trường, cậu có thể làm chút chuyện chính hay không?”
Dưới cái nhìn của anh cậu lại gật đầu: “Được, liên quan đến nhân sinh hạnh phúc cũng là chính sự.”
“Tớ nói như thế nào nhỉ,” La Tấn xoa đầu, “Dù sao tớ cũng không phải là chị dâu, tớ chỉ có thể nỗ lực phân tích một chút, tớ cảm thấy hẳn là sớm chiều ở chung oán hận chất chứa bùng nổ vào thời điểm này.”
“Oán hận chất chứa?”
“Đúng vậy, ví dụ như cậu trai thẳng sắt thép, hoặc là lúc hẹn hò khó hiểu phong tình……”
Bùi Hàn Chu ngắt lời: “Chúng tôi chưa từng hẹn hò.”
La Tấn nhìn anh thật lâu: “Hẹn cũng chưa từng hẹn, cmn còn có mặt mũi hỏi tớ vì sao cô ấy muốn ly hôn??”
“Cho dù là vợ chồng hình thức, ngẫu nhiên hẹn hò đi xúc tiến tình cảm giao lưu cũng rất cần thiết, tựa như đúng giờ phải ăn cơm với đối tác.” La Tấn nói, “Lúc mọi người ở trên bàn cơm anh em tốt thì cảm thấy chúng ta thật sự là anh em tốt sao? Không nhất định, cũng có thể nhục mạ nhau ở trong lòng, đảo mắt là dùng dao đâm đối phương.”
“Cho nên ngẫu nhiên hẹn nhau cũng có thể, không phải chỉ có cặp đôi trẻ mới có thể hẹn hò ha.”
Bùi Hàn Chu nguyện nghe kỹ càng: “Tỉ mỉ thêm một chút.”
“Mợ nó còn có thể tỉ mỉ như thế nào?”
La Tấn vỗ đầu, tùy tiện lướt vài cái, sau đó đẩy điện thoại qua: “Nè, xem cái này.”
Cậu nhấn vào đúng là vòng bạn bè của Nhạc Huy, Nhạc Huy đã đăng một cuộc mắng nhiếc tình cảm mãnh liệt về tình trạng xếp hàng ba tiếng đồng hồ ở Hey Tea và không giao hàng vào ngày hôm qua, cuối cùng còn tag Bùi Hàn Chu kiến nghị thu mua.
Sau khi Bùi Hàn Chu xem xong từng câu từng chữ thì ngẩng đầu: “Sao cậu có WeChat của Nhạc Huy?”
“Lúc ấy liên hệ thì thuận tiện thêm, đây không phải là trọng điểm, mợ nó,” La Tấn chỉ chỉ phía dưới Lâm Lạc Tang trả lời, “Thấy chưa, trợ lý hỏi đến cùng là hương vị gì đáng giá chờ lâu như vậy, bản thân rất tò mò, chị dâu trả lời câu chị cũng vậy.”
Làm như ánh sáng thần kỳ chợt lóe lên, La Tấn vừa lòng vỗ bả vai Bùi Hàn Chu: “Hẹn hò đi, này vừa lúc là cơ hội.”
“Ai hẹn hò mời uống trà?”
“Ai biểu cậu mời uống trà, cậu dẫn người ta đi ra ngoài chơi thuận tiện mua một ly!”
La Tấn sụp đổ lắc đầu, “Nếu có trường học yêu đương, Bùi Hàn Chu, tớ không chút nghi ngờ cmn cậu thậm chí hoàn toàn không có tư cách tốt nghiệp.”
“……”
Cùng ngày hôm đó, La Tấn nhốt Bùi Hàn Chu ở trong phòng họp, buộc anh phải xem toàn bộ bảng xếp hạng mười video của vlog hàng đầu khoe tình cảm thì mới thả anh đi.
Lúc bảo anh rời đi, La Tấn còn không quên nhắc nhở: “Xem mèo vẽ hổ suy một ra ba đã hiểu chứ? Đề bài kiểu câu tặng điểm tớ đã nói với cậu rồi, nếu không thể đạt được tớ hy vọng cậu tự ngẫm lại.”-
*
Lâm Lạc Tang về đến nhà đã gần mười giờ, tựa như cũng chưa rời đi bao lâu. Lúc trở lại, tâm trạng của cô đã có vi diệu biến hóa, thậm chí còn có chút nhớ nhung sau một thời gian dài vắng bóng.
Cô ngồi ở bên cạnh bàn uống lên mấy hơi nước chanh, Ma Đoàn đi tới đi lui bên chân cô: “Chủ nhân chủ nhân, ba ba đã trở về.”
“Vậy sao,” Lâm Lạc Tang nhìn quanh bốn phía, “Chỗ nào thế?”
“Gara, xe đã đến gara.”
Cô cười cười: “Đến gara con cũng có thể phân biệt được à?”
“Ngồi thang máy tôi cũng có thể phân biệt, đừng xem thường tôi.” Ma Đoàn xoay hai vòng.
Lâm Lạc Tang bật cười rồi vỗ đầu Ma Đoàn, chờ anh trở về.
Nhưng mà đợi mười phút, nửa tiếng, một tiếng trôi qua mà anh vẫn không đi lên.
“Có phải cảm ứng của con bị lỗi hay không” Lâm Lạc Tang cúi người đi kiểm tra Ma Đoàn có rớt linh kiện hay không, “Ba con chưa về.”
“Trở về rồi.” Ma Đoàn cố chấp nói, “Xe vào 9 giờ 59 phút đã tiến vào gara, ba rời khỏi chỗ ngồi vào 10 giờ nhưng xe vẫn luôn không tắt máy.”
“Thiệt hay giả……”
Nói đến thế Lâm Lạc Tang sợ hãi: “Anh ấy sẽ không bị bắt cóc chứ?”
Ma Đoàn nói, “Tôi có thể điều tra giám sát, chủ nhân xem.”
Lâm Lạc Tang đang chuẩn bị lên tiếng, Ma Đoàn lại bỗng nhiên nói: “Xe tắt. Ba vào thang máy.”
Lâm Lạc Tang vẫn cảm thấy có thể có sai sót trong quá trình truyền tải thông tin, không ngờ rằng anh đã nghe theo giọng nói của Ma Đoàn và mở cửa.
“……” Thật đúng là không mắc lỗi?
Cô kỳ quái nói: “Một tiếng trước anh đã về rồi sao?”
Anh khựng lại một chút, “Sao em biết?”
Cô chỉ vào vật nhỏ, “Nó nói cho tôi.”
Anh hít sâu một hơi, hoặc là không làm, đã làm phải làm cho trót, dứt khoát ngay cả mình suy nghĩ kỹ làm nền và chuyển tiếp đều bớt đi, sau đó anh nói thẳng vào chủ đề: “Đi thôi, đi ra ngoài với tôi.”
Lâm Lạc Tang: “Đi làm gì?”
Khi cánh cửa phía sau cô đóng lại, cô nghe thấy câu trả lời của anh.
“Hẹn hò.”-
Cô bị không khí sặc hai lần, phản ứng đầu tiên là nhìn đồng hồ trên tay anh: “Hiện giờ??”
“Đúng vậy.”
Chưa từng gặp qua cuộc hẹn hò làm theo bản tính không đi theo đường thường như vậy, nói vậy anh trai thẳng này cũng không rõ ràng lắm hẹn hò rốt cuộc là ý tứ gì. Lâm Lạc Tang tùy anh đáp lời nhưng cũng không cảm thấy đây sẽ là hẹn hò bình thường theo lời mọi người.
Tới gara, cô kéo cửa xe mới phát hiện chưa mở.
“Anh chưa mở cửa xe sao?” Cô thăm dò đi hỏi Bùi Hàn Chu, “Mở ra một chút, tôi đi lên.”
Bùi Hàn Chu: “Chờ một lát.”
?
“Em đi mở cốp xe trước đi.”
Lâm Lạc Tang đắn đo hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Hôm nay tôi ngồi cốp xe……?”
Cho dù đề ra ly hôn anh tức giận muốn chỉnh cô cũng không cần như vậy chứ?
Anh tránh mà không đáp, chỉ nói: “Em mở trước xem.”
Cô đi đến cuối xe cúi người rồi dùng lực nâng nắp cốp xe lên…
Một vài quả bóng bay đột nhiên vọt lên từ trong cốp xe, lúc bay về phía trước vui sướng lao nhanh hiện ra một bó hoa, bên trong xe được treo lên đèn màu, giờ phút này đang nhấp nháy rực rỡ.
Cô nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Cái này……”
Anh đã luyện tập trước trong đầu nhưng giờ phút này chỉ cảm thấy khó có thể mở miệng, âm tiết nghẹn ở cổ họng phun không ra, trái cổ anh di chuyển vài cái, lúc này mới làm bộ như không có việc gì:
“Cốp xe có đồ ăn vặt, đói bụng thì có thể ăn.”
Lâm Lạc Tang bị đánh đột nhiên không kịp phòng ngừa:……???
“Vậy hoa này……”
“Hoa gì?” Anh như khó hiểu đi đến bên cạnh cô, sau khi xem qua mới nhẹ như mây gió giải thích, “À, có thể là do hợp tác chiến lược với một công ty hoa cảnh. Nếu em thích thì em ôm đi.”
Lâm Lạc Tang: “…………”
Sau khi cô tháo dây bóng bay và lấy hoa, khi lên xe, cô lại phát hiện trên ghế phụ nhiều thêm một ly Hey Tea, nhìn dáng vẻ hẳn là những quả nho mọng nước. Ngày hôm qua Nhạc Huy cầm cái ly mắng nhiếc tình cảm mãnh liệt nhục mạ trước mặt bọn cô một buổi trưa.
Cô có chuẩn bị tâm lý: “Đây là hợp tác chiến lược giữa Tại Chu và Hey Tea phải không?”
“Không phải.”
Đầu lưỡi của anh đỡ đỡ sau răng hàm, hơi híp mắt, yết hầu lần thứ hai chuyển động như thể anh không thể nói ra điều mình muốn truyền đạt.
Sau một lúc lâu, anh mở miệng: “Có thể là La Tấn đã mua quên mang đi.”
Bùi Hàn Chu, anh xong rồi.
Lâm Lạc Tang đã chuẩn bị sẵn tâm lý, gật đầu muốn nhìn xem anh còn có thể làm ra bao nhiêu giả thiết hoang đường, cô chờ khi xe chạy ra khỏi gara ngầm mới hỏi: “Xăng trong xe do chính tài xế đổ đầy phải không? Cái cửa sổ xe bị kéo lên cũng do anh không cẩn thận ấn đến phải không? Nói muốn hẹn hò là có người máy thao tác đại não của anh phải không?”
Bùi Hàn Chu: “……”
“Không phải.”
Đại khái qua suốt hai mươi phút, Lâm Lạc Tang gần như thiếp đi sau khi uống trà thì nghe thấy anh làm như vô cùng gian khổ thổ lộ tiếng lòng: “Hẹn hò với em…… Là bởi vì tôi muốn.”
Khi cả hai bước xuống xe, Lâm Lạc Tang mới phát hiện có rất nhiều người ở gần đó. Không biết đây là nơi nào, gần 12 giờ người còn nhiều như vậy, tất cả đều đang chen chúc về phía trước.
Cô không mang khẩu trang nên chỉ có thể nỗ lực cúi thấp đầu vùi gương mặt ở khăn quàng cổ rồi xuyên thẳng qua đám đông rộn ràng.
Tay cô đột nhiên bị ai đó nắm trong chốc lát, bàn tay kia nhanh đến mức vừa chạm vào rồi vừa buông ra, cô không dám ngẩng đầu sợ bị người ta phát hiện nên chỉ có thể dùng ánh mắt nỗ lực ngó xem là ai đang kéo mình.-
Đáng tiếc cô còn chưa nhìn thấy thì tay đã bị người ta buông lỏng ra.
Hẳn là ai dắt bạn gái nhận lầm á, cô nghĩ, nơi này quá đông người, tìm lầm người cũng có thể thông cảm được.
Lâm Lạc Tang che lại khăn quàng cổ, đi tìm người cao nhất trong đám đông, gian nan chen đến bên cạnh anh.
Qua vài giây anh mới quay đầu nhìn cô, bóng đêm u ám, cô không nhìn rõ nét mặt của anh có biến hoá hay không.
“Lại đây?” Anh nói, “Vừa rồi tôi không tìm được em.”
Cô kéo kéo khăn quàng cổ, nghĩ thầm quả nhiên cái kéo tay kia là bị ai đó nhận sai nên cụp mắt đáp: “Ừm.”
Hai người băng qua chỗ đông người, hơi thở của anh lại bắt đầu hơi hỗn loạn. Lúc này Lâm Lạc Tang mới tỉnh ngộ rồi nhìn đám đông: “Trời ạ, sao anh có thể ở nơi nhiều người như vậy? Vừa rồi có người xịt nước hoa sao ấy??”
“Không sao,” anh trì hoãn một lát mới đứng dậy rồi chỉ vào bên kia, “Đi con đường này, không có ai.”
“Anh xác định chứ? Anh bao hết?” Cô sốt ruột hỏi, “Thật sự không được thì chúng ta trở về đi, đêm hôm khuya khoắt tôi cũng buồn ngủ.”
“Em không buồn ngủ.”
Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô: “Em mới uống xong một ly trà.”
“……” Thì ra là chờ tui ở chỗ này có phải không?
Ven đường vì để chăm sóc hội chứng của anh mà Lâm Lạc Tang khẩn trương đi rất chậm, đi có lẽ hơn hai giờ mới phản ứng lại…
“Đây là hẹn hò sao, sao chúng ta đi lâu như vậy?”
“Cũng gần tới rồi.”
Anh khôi phục hơn phân nửa, chỉ vào nơi cao nhất cách đó không xa phía trước, “Đi đến kia nghỉ ngơi.”
Sau khi đến đích do anh chỉ, Lâm Lạc Tang mới phát hiện mình vậy mà hơn nửa đêm bò tới đỉnh núi.
Tuyệt.
Lần trước Kỷ Ninh còn ở trong nhóm hỏi “Lúc ghi hình chương trình Kỷ Thời Diễn chọn địa điểm mang tớ leo núi là chân thật sao”, giờ phút này, đứng ở đỉnh núi, Lâm Lạc Tang chỉ muốn nói:
Chân thật.
Trai thẳng hẹn hò thích leo núi, quá chân thật.
Cô thậm chí còn hơn nửa đêm không ngủ lại đây leo núi, Kỷ Ninh về điểm này khổ tính là cái gì.
Lâm Lạc Tang mệt mỏi nghỉ ngơi ở đỉnh núi, thiếp đi lúc nào không hay, bỗng nhiên bị tiếng hoan hô phía xa đánh thức ý thức, ngay sau đó có người vỗ bả vai cô và nói: “Mở mắt ra.”
Cô mở mắt ra.-
Núi non bao la chập chùng đen kịt nhưng bỗng nhiên có ánh sáng từ trục hoành từ từ leo lên trên, thắp sáng thế giới trước mắt.
Vào khoảnh khắc mặt trời mọc ánh vào mi mắt, màu cam ấm áp rực rỡ của những đám mây và sương mù tỏa ra. Sương mù buổi sáng trước sự kỳ vĩ của thiên nhiên, mọi thứ dường như thật nhỏ bé.
Cô tức thì tỉnh táo, quên đi chớp mắt, không tự giác cảm thán: “Đẹp quá.”
Bùi Hàn Chu nhìn cô, thấp giọng ậm ừ.
Cuối cùng cũng hiểu người đàn ông này giày vò lâu như vậy chỉ vì dẫn cô tới xem mặt trời mọc, tuy rằng không nói gì nhưng xem ở phần mặt trời mọc cũng coi như xinh đẹp, miễn cưỡng có thể tha thứ.
Khi xuống núi vừa lúc đụng phải một bức tường rất có cảm giác về một câu chuyện xưa, phía trên treo đầy thẻ bài.
Ông lão giải thích ở một bên: “Đây là núi Hoan Vực, tới nơi này phải treo thẻ mới là truyền thống.”
Lại xóc xóc cái thùng trước mặt cô…
“Rút một cái đi cô bé.”
Cái thùng đều bị đẩy đến trước mặt, cô cũng chỉ đành rút ra, sau khi rút xong thì đưa tới trước mặt ông lão.
“Cháu rút trúng là bí mật,” ông lão cười, “Người ở phía sau là chồng cháu sao?”
Lâm Lạc Tang nhìn Bùi Hàn Chu bị mình yêu cầu cách đám đông 10 mét: “Đúng vậy ạ.”
“Cháu và chồng cháu một người một cái đi, viết xuống bí mật của mình ở trên thẻ bài.”
Cô đi qua đó, đưa cho Bùi Hàn Chu một cái, thuật lại lời ông lão nói rồi lại cho anh một cây bút: “Vốn dĩ tôi cảm thấy khá nhàm chán nhưng thấy ông cụ không dễ dàng, viết đi viết đi, viết xong trở về ngủ.”
Cô không coi là thật nên tùy tiện viết cái “Tôi là cô tiên” trên thẻ, không ngờ ông lão lại để bọn họ trao đổi.
Lâm Lạc Tang: “Cái này còn phải xem của nhau sao?”
“Đương nhiên, chỉ có thẻ tâm nguyện mới có thể treo, thẻ bí mật chỉ có thể trao đổi.”
Cô không còn lời gì để nói, mạnh mẽ tiến hành trao đổi với Bùi Hàn Chu, nhìn anh sau khi đọc xong bốn chữ độc cô cầu bại kia của mình thì hiện ra vẻ mặt phức tạp, theo bản năng cảm thấy anh cũng không viết cái gì đứng đắn nên mở ra.
Thế nhưng là một đoạn rất dài, hình như là nghiêm túc.
Cô ngậm cười, cẩn thận nhìn từng hàng…
“Thật ra,
Hoa hồng trong cốp xe là tự tôi bày;
Hey Tea là tôi xếp hàng mua;-
Góc độ xem mặt trời mọc ở núi Hoan Vực là tôi tìm kĩ;
Tay em là tôi dắt.
Hy vọng em cũng có thể thích buổi hẹn hò lần này.”
Ai? Ai đề cập đến việc ly hôn?? Ai không đồng ý???
Có phải ngược rồi hay không……?
Liên quan đến nhân vật này không đúng!
Mà Lâm Lạc Tang bị anh dắt rời khỏi hậu trường, đi một mạch qua tiếng la hét ầm ĩ bên hông sảnh chính, thu hoạch không ít ánh mắt chú ý, kinh ngạc, do dự, chấn động tất cả đều có. Cô chạy đến chỗ bệ cửa sổ cùng với những ánh mắt tìm kiếm này.
Cách xa sảnh chính hơn trăm mét, nơi này rất yên tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng gió đêm đánh lên song cửa sổ.
Ánh đèn u tối, chỉ có ánh trăng lơ thơ mượn tiến vào vài phần, ngay cả mặt anh cũng không thấy rõ lắm.
Mái tóc cô buông xuống bên má, hơi thở hơi dồn dập, lời nói vừa nghĩ ra đều bị làm cho xáo trộn.
Bùi Hàn Chu vốn đang đợi cô mở miệng nhưng thấy cô chỉ mím cánh môi màu hồng phấn không nói lời nào, thậm chí ngay cả tốc độ chớp mắt cũng chậm lại, vì vậy tính tình nhẫn nại thuật lại một lần nữa: “Không phải em bảo tôi suy xét sao?”
“Tôi từng suy xét, tôi không đồng ý.”
Ngay lúc đó suy xét chỉ là thuận miệng nói ra, nếu cô đã muốn thoát thân thì không cho phép anh không đồng ý.
Giờ phút này, bốn chữ “Tôi không đồng ý” này tựa như bị ai đó ấn nút phát tự đầu, không ngừng cuộn trào tuần hoàn ở trong đầu cô, tư duy của cô lại ngắt kết nối, sau một lúc lâu mới tiếp lời: “…… Vì sao không đồng ý?”
Bùi Hàn Chu: “Vậy vì sao em muốn ly hôn?”
Về vấn đề này, cô tất nhiên đã nghĩ kỹ biện pháp đối đáp rồi.
Cô ngửa đầu, ánh sao vân vê ở lông mi, cuối cùng tìm được chút tự tin: “Không phải anh nói tôi có thể đưa ra ly hôn mà không cần bất luận lý do gì sao?”
Yết hầu anh lên xuống một chút: “……”
Nghĩ đến mấy tháng trước lúc mình đối mặt với hợp đồng thì dửng dưng thoải mái, Bùi Hàn Chu thấy khó giải quyết mà nhéo mũi, áp dụng hình thức chết không nhận: “Đó không phải do tôi nói.”
Lâm Lạc Tang ngây ngốc:?
“Hợp đồng nói.”
“Hợp đồng là hợp đồng, tôi là tôi,” anh nói, “Chữ trên hợp đồng là chết nhưng người là sống.”
??? Cái gì??
Lâm Lạc Tang cảm thấy bản thân đang đánh một quyền vào trên đệm mềm, còn chưa kịp nghe thấy tiếng vọng thì toàn bộ sức lực bắn ngược trở về trên người mình.
Trong lúc nhất thời cũng không biết là mắng anh không biết xấu hổ trước tương đối tốt hay là phải thảo luận chuyện chính trước.
Bùi Hàn Chu nhìn về phía cô: “Trừ phi em đưa ra nguyên nhân ly hôn hợp lý thì tôi mới có thể suy nghĩ chuyện này hợp lý, nếu không thì không bàn nữa.”
Cô không biết nên làm sao nói rõ lí lẽ, càng không muốn bắt cóc anh về mặt đạo đức khiến anh đi tiếp thu sự mẫn cảm và trốn tránh của mình do gia đình mang đến, anh không cần thiết phải thừa nhận cho nên không cần hiểu biết, đó là vấn đề của bản thân cô.
Hiếu thắng như cô cũng không nguyện ý biểu hiện yêu thích của bản thân mà không được đền đáp lại.
Cho nên cô chỉ mở miệng nhưng một từ cũng không phát ra được. Năng lượng lớn nhất của cô chính là dùng hợp đồng lúc trước qua loa lấy lệ nhưng mà đấy cũng không phải là câu trả lời mà anh cần.
Cuối cùng, sau một thời gian dài chờ đợi, Bùi Hàn Chu lựa chọn nhượng bộ.
Giọng anh rất trầm mang theo bất đắc dĩ khàn khàn: “Tôi cảm thấy em còn chưa nghĩ xong không, có phải hay không?”
Cô muốn nói không phải nhưng bị anh hỏi như vậy, nơi nào đó trong lòng chống cự không được mà âm ỷ buông lỏng, “Tôi……”
“Tôi cũng chưa nghĩ xong,” người đàn ông ngắt lời rất nhanh, như là không muốn nghe thấy câu trả lời của cô vào giờ phút này, “Chúng ta cho nhau một ít thời gian tỉnh táo và bình tĩnh, chuyện này sẽ bàn lại sau.”
Anh dùng không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
Lâm Lạc Tang biết bọn họ đều có tính cách rất quả quyết, giờ phút này hai bên do dự có lẽ là do chuyện tình cảm này quả thật khó có thể đưa ra kết luận nhanh chóng, cũng không thích hợp thảo luận trong lúc cảm xúc phập phồng.
Cho nên cuối cùng cô ổn định lại rồi nói: “Được.”
“Trong khoảng thời gian này chúng ta vẫn lấy danh nghĩa vợ chồng ở chung, nếu sau khi nghĩ kỹ em vẫn muốn tách ra……” Anh dừng một chút, “Chúng ta bàn lại.”
“Ừm.”
Thật ra đến tình trạng bây giờ, cô cũng không cảm thấy cú điện thoại của mình ngay lúc đó là sai nhưng cũng không thể nói là nó đúng. Có lẽ lắng đọng lại sau một đoạn thời gian, cô sẽ rõ ràng hơn phải lựa chọn thế nào ở ngã tư đường.
“Tôi đã nói xong, em có điều gì muốn nói hay không?”
Cô lắc đầu.
“Lễ trao giải sắp bắt đầu rồi, trở về đi.”
Anh đi đến trước mặt cô rồi cung cánh tay lên.
Cô phản ứng một lát mới phát hiện ra anh muốn đưa mình, lúc này mới tiến lên hai bước, lúc giữ chặt cô nhẹ giọng nói: “Anh không cần đưa tôi qua đó cũng được……”
Anh chỉ dùng một câu bác bỏ.
“Bọn họ sẽ viết bậy viết bạ.”
Lâm Lạc Tang chớp mắt, không phản đối nữa mà theo bước chân anh về tới phòng nghỉ.
Bên ngoài phóng viên còn chưa rời đi mà đang vây ở một chỗ thảo luận hiện nay rốt cuộc là tình huống như thế nào, chỗ trống ríu rít ăn nói linh tinh, nhìn thấy Bùi Hàn Chu dẫn theo Lâm Lạc Tang trở về thì lúc này mới hoàn toàn hiểu được thế cục phản chiến hướng về phía nhà gái. Sau khi trao đổi ánh mắt khó mà tin nổi với nhau, miệng ồn ào vang lên một tiếng.
Ai cũng không ngờ đến Lâm Lạc Tang một giây trước còn ở hot search phải chăng sắp bị trục xuất khỏi nhà quyền quý, giây tiếp theo lại biến thành người chủ đạo trong mối quan hệ hôn nhân.
Nhưng nói tóm lại…… Sự đổi chiều cũng là một trong nhưng tin tức giải trí hấp dẫn nhất.
Vì thế bọn họ lập tức biên soạn đưa tin một lần nữa, cố hòng để bản thảo của mình trở thành đầu tiên, cho dù vận tốc ánh sáng bị vả mặt họ cũng phải chịu đau đớn để bắt kịp làn sóng đảo ngược này, lập tức viết ra một bài mới:
【 Hôn nhân phát sinh biến cố ư? Bùi Hàn Chu và Lâm Lạc Tang thân mật kéo nhau ở hậu trường, chứng cứ có sức thuyết phục tình cảm rách nát giả dối hư ảo: Ly hôn? Không tồn tại. 】
Ngoại trừ fan hâm mộ của Lâm Lạc Tang, mấy người hít drama cũng cảm thấy đêm nay một số phương tiện truyền thông hình như có bệnh, mới screenshots tin tức cũ bọn họ vừa đăng mười lăm phút trước “Cảm tình tan vỡ một nát nhà quyền quý” ở khu bình luận tin tức, nóng bỏng đưa ra nghi vấn:
【 Tôi không nói, thà mình cân nhắc một chút thà đăng ba cái thứ đồ hư diễn đạt không lưu loát trước sau mâu thuẫn ư?】
【 Đưa hai tin còn cùng một phóng viên, như thế nào, là chia nhỏ hay là bị vả mặt, tôi thấy không bằng ông đừng viết. 】
【 Hẳn là bị vả mặt, nghe một người bạn nghệ sĩ nhỏ của tôi nói hôm nay Bùi Hàn Chu xuất hiện ở hậu trường, còn mang theo một bộ váy mới rất đẹp, mọi người có thể chờ mong một chút, chị ấy lại sắp mặc một căn nhà bước trên thảm đỏ. 】
……
Sau khi đưa Lâm Lạc Tang đến cửa, lúc này anh mới nói: “Tôi đi trước.”
Cô gật đầu: “Anh nhanh chóng nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thời gian hiện tại và màu xanh nhạt dưới mắt anh, hẳn là Bùi Hàn Chu bàn chuyện làm ăn xong thì trực tiếp ngồi máy bay tới tìm cô, trên máy bay xem chừng cũng không ngủ chút nào.
Anh đi ra ngoài vài bước, lúc cô đang chuẩn bị nói chuyện với Tiểu Noãn thì lại nghe được anh hỏi: “Đêm nay em có về nhà hay không?”
Cô ngẩn ra, nghiêng đầu, rơi vào đáy mắt anh.
Các câu trả lời lướt qua đầu lưỡi một lần, cô chớp lông mi và nói: “Về chứ.”
Sau khi Bùi Hàn Chu rời khỏi, phóng viên giải trí ngoài cửa vẫn lải nha lải nhải chấn động không đi ra, tiếng thảo luận xuyên thấu qua kẹt cửa tiến dần vào…
“Móa nó, vừa nãy các người có nghe thấy không, Bùi Hàn Chu lại hỏi cô ấy có về nhà hay không?”
“Vốn dĩ tôi còn cho rằng sẽ là Lâm Lạc Tang cầu xin hỏi chính anh ấy có thể trở về hay không, tuyệt đối không ngờ là anh ấy bảo cô ấy trở về.”
“Tôi cũng vậy, trước kia từng phỏng vấn Bùi Hàn Chu, thật sự quá hiếm thấy cậu ta dùng giọng điệu này nói chuyện đấy.”
Lâm Lạc Tang cắt đứt tiếng thảo luận bên ngoài rồi hỏi Tiểu Noãn: “Nhạc Huy đâu em?”
“Anh Huy kêu vệ sĩ đuổi phóng viên giải trí vừa rồi xông vào ra ngoài, chính anh ấy cũng đi ra ngoài, có lẽ đi thương lượng giải quyết rồi.”
Tiểu Noãn chỉ trên bàn: “Váy, chị muốn thay không?”
Lúc này cô mới nhớ tới nên vào phòng thay đồ thay váy ra, đứng ở trước gương ngây ngô một lát.
Váy lông vũ màu hồng nhạt đính kim cương lấp lánh, nửa người trên quấn đai ngực thêu hoa văn, lại có lốm đốm kim cương được khảm trên đó, dưới chân váy lông vũ có nhiều viên ngọc trai lấp lánh, xa hoa và lộng lẫy.
Tiểu Noãn mở túi ra, ngoài ý muốn có phát hiện mới: “Nơi này còn có một đôi hoa tai……! Vừa lúc, hôm nay chúng ta cũng không có hoa tai.”
Tới quá gấp, không mượn được hoa tai nên Lâm Lạc Tang dứt khoát không mang, không thể ngờ Bùi Hàn Chu thế mà cũng chuẩn bị một đôi hoa tai lông vũ, dưới đáy hộp còn có một chiếc nhẫn để phối.
Tiểu Noãn nhanh chóng nhận ra nhãn hiệu: “Má ơi, Bảo Thi Long, lần trước em từng nhìn thấy, trên trang web thậm chí hoàn toàn không báo giá……”
Tiểu Noãn bị sự sang trọng khiến linh hồn run rẩy, tay đều không tự giác nắm chặt: “Chị nhanh chóng mang đi ạ, em khẩn trương quá. Nếu làm rớt trên tay em, đời này của em làm công cũng mua không nổi một viên kim cương phía trên.”
Lâm Lạc Tang: “…… anh Huy trả cho em tiền lương ít như vậy sao?”
“Là cái này quá đắt.” Tiểu Noãn nghiêm mắt, “Nếu bị phóng viên nhìn thấy đoán chừng lại muốn điên rồi, quá đắt, không thua gì chiếc váy này.”
Quả nhiên, lúc cô lại hiện thân lần nữa lễ trao giải giành được “Ca khúc vàng của năm”, tất cả mọi người phát hiện cô đã thay váy.
Đuôi váy kéo lê dưới đất, chiếc váy dưới ánh đèn chiếu rọi xuống sóng sánh vô cùng, gợn sóng như từng tầng sóng nước ánh sáng đứt quãng, kiêu hãnh mà động lòng người.
Cô cứ như vậy hơi cúi người, cầm cúp phát biểu cảm nghĩ, đầu ngón tay trắng nõn thon dài, gương mặt dưới ống kính HD phóng đại vẫn xinh đẹp không gì sánh được, ánh sáng di chuyển, nhìn quanh rực rỡ.
… có thể nói là trạng thái hoàn mỹ, cũng đủ khiến hết thảy lời đồn đãi tự sụp đổ.
Ngay cả những người nổi tiếng lão làng ở vài hàng đầu tiên cũng bắt đầu đồn thổi về cô:
“Phát hiện đụng hàng là lập tức đổi váy? Có phải chiếc váy mà nhóm ê kíp của Joshua Martin mười mấy người đã làm hơn một năm hay không? Chị đã xem triển lãm cách đây vài ngày, còn muốn lúc bán đấu giá đi xem, không ngờ lại nhanh như vậy đã bị Lâm Lạc Tang bắt lấy. Trời ạ, có tiền cỡ nào mới có thể muốn làm gì thì làm như thế cơ chứ.”
“Thật ra em cảm thấy trước đó em ấy mặc bộ đồ giá rẻ kia chỉ là do cảm thấy đẹp mà thôi, những phương tiện truyền thông và cư dân mạng diễn quá nhiều, không phải sao, người ta có thể mặc ngay cả quần áo bảy con số và trang sức bảy con số, không được cưng chiều thật sự không tồn tại. Kẻ có tiền mới không thèm để ý mình mặc có tiền hay không, để ý này kia đều không phải thật sự có tiền.”
“Cho dù không có Bùi Hàn Chu cô ấy cũng có những hợp đồng đại diện lớn, hôm qua quản lý của em còn thảo luận với em nói cô ấy đang tiếp xúc với hợp đồng cao cấp quốc tế, sau khi lấy được cũng không lo không có chiến bào thảm đỏ, người nào đó thật sự lo chuyện bao đồng.”
……
Một đêm giống như loạn mà không phải loạn cuối cùng cũng trôi qua, hot search hiện ra với buổi lễ long trọng này, lấy Lâm Lạc Tang mở màn, dùng Lâm Lạc Tang kết thúc.
Mở màn là phong ba “chia tay” của cô và Bùi Hàn Chu, kết cục lại là Bùi Hàn Chu đưa váy đưa trang sức cho cô, cô xinh đẹp tứ phương trở thành tổng kết.
Quần chúng hóng drama thảo luận vui vẻ vô cùng, cây chanh trên Weibo cũng đã ra hoa kết trái, sôi nổi chất vấn truyền thông ngu xuẩn nào có người vợ nhà quyền quý nào bị bỏ rơi mà chói lọi như vậy.
Nhạc Huy mở Weibo, vô cùng bồi hồi: “Xinh đẹp như vậy luôn có thể chặn miệng mấy đứa gato nhỉ?”
Một lát sau, lại nhích qua hỏi cô: “Nói tới em và Bùi Hàn Chu…… Cuối cùng sao lại thế này? Anh cảm thấy bầu không khí hình như không đúng cho lắm.”
Lâm Lạc Tang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi: “Nói đến thì quá phức tạp, chờ xác định xong thì em lại nói với anh.”
Nhạc Huy “ừ” một tiếng: “Nhưng anh cảm thấy mặc kệ nói như thế nào, chỉ việc hôm nay cậu ta đưa váy cho em, có cái gì là không thể tha thứ chứ?” Nhạc Huy tự động đưa chủ đề vào loại Bùi Hàn Chu có sai rồi từ từ khuyên, “Em xem lúc ấy những truyền thông ngu ngốc kia từng người chờ bỏ đá xuống giếng, nhưng vậy thì đã sao, tổng giám đốc Bùi của chúng ta từ trên trời giáng xuống, đột nhiên dẫn em……”
Nhạc Huy lại bắt đầu nói dong nói dài, đúng lúc này, Thịnh Thiên Dạ cũng đã gửi tin nhắn lại đây.
Thịnh Thiên Dạ chụp màn hình Lâm Lạc Tang chiếm lấy đầu đề tin tức giải trí đêm nay bằng cách ăn mặc rồi gửi tới vô số dấu chấm hỏi: 【 Cưng thật sự đề ra ly hôn sao? Có phải cậu đề cập trong mơ không? Có ai đề ly hôn còn có thể mang Bảo Thi Long, cậu đang đùa với tớ đó à?? 】
Kỷ Ninh đưa ra ý tưởng mới: 【 Có thể là Bùi Hàn Chu đang cố giữ lấy cậu ấy. 】
Thịnh Thiên Dạ: 【 Vậy cũng có khả năng. 】
Nhìn thấy Lâm Lạc Tang không nói chuyện, Thịnh Thiên Dạ nhanh chóng đưa ra một cái tag, ý bảo cô xuất hiện: 【 Nói đê, cậu và Bùi Hàn Chu bây giờ đến cùng coi là chuyện gì xảy ra? Tớ không hiểu. 】
Lâm Lạc Tang tổng kết một lát, cuối cùng gửi đi một hàng…
【 Anh ấy nói vẫn dựa theo quan hệ vợ chồng trước, chờ hai bọn tớ có một thời gian bình tĩnh thì nói tiếp. 】
【 Cậu đồng ý với đề nghị này không? 】
【 Đồng ý. 】
Thịnh Thiên Dạ nói: 【 Nói không chừng qua một tuần lễ nữa cậu phát hiện cậu không thích anh ấy, sau đó hai người lại có thể bình an vô sự tiếp tục cuộc hôn nhân plastic của hai người. 】
Trong cuộc trò chuyên, Thịnh Thiên Dạ cảm thấy bản thân nói chuyện càng thêm có đạo lý: 【 Thật sự có khả năng, có đôi khi tín hiệu nhịp tim gửi đi có sai lệch, tiếp xúc thêm nữa có thể cậu sẽ nói không nên lời anh ấy tốt chỗ nào. 】
Lâm Lạc Tang: 【 Thật ra bây giờ tớ cũng nói không nên lời anh ấy tốt chỗ nào. 】
Thịnh Thiên Dạ: 【?? 】
Người đàn ông này, cao ngạo, lạnh nhạt, mang thù, sáng nắng chiều mưa lại độc miệng, có đôi khi còn đặc biệt không biết xấu hổ, nhưng ngẫu nhiên toát ra dịu dàng ngay lập tức, lại có thể chạm được phần khó chống cự nhất của cô.
Anh thật sự không tính là tệ với cô, cô biết, mặc dù biết đây chỉ là thái độ bình thường của anh với người bên cạnh, mặc dù biết chỉ là anh cho cô mặt mũi ở trước mặt mọi người, mặc dù biết anh cũng có mục đích của anh nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.
Im lặng một lát lúc này Kỷ Ninh gửi tin nhắn đến: 【[ âm nhạc ] có vài người nói không rõ chỗ nào tốt nhưng ai cũng không thay thế được [ âm nhạc ]】
Lâm Lạc Tang: 【? 】
Thịnh Thiên Dạ: 【??? Biết chọn nhạc như thế cậu đi làm DJ chà đĩa đi. 】
Đề tài đột nhiên lệch hướng, Kỷ Ninh lại thay bản thân kéo lại: 【 Có lẽ Tang Tang cũng không cần tránh còn không kịp như vậy, có khả năng Bùi Hàn Chu cũng có một chút thích cậu thì sao? 】
Lâm Lạc Tang không nói chuyện.
Được cân nhắc bằng mảnh ghép mà cô còn thiếu, nếu muốn đạt được cảm giác an toàn và sự tin tưởng đi tiếp thì điều cô cần không phải có lẽ thích hoặc là có một chút thích mà cô cần mức độ và một lòng, khắc nghiệt đến mức cô hoàn toàn không ôm hy vọng xa vời gặp được.
Kịp thời ngăn tổn hại còn tốt hơn cho nhau tra tấn, mà cô đều rõ ràng hơn bất cứ người nào, cho nhau tra tấn đối với hai bên là trói buộc và gánh nặng như thế nào.
【 Thay vì suy nghĩ hư vô mờ mịt về một người đàn ông rốt cuộc có thích bản thân hay không, nghĩ cũng nghĩ không ra đáp án chính xác, 】 Thịnh Thiên Dạ nói, 【 Còn không bằng gửi hy vọng vào sau thời gian bình tĩnh Tang Tang sẽ không muốn ly hôn. 】
【 Mặc kệ là nguyên nhân gì, không rời cũng tốt hơn rời xa, tin đồn nhảm nhí của bên ngoài với nghệ sĩ nữ chúng ta có thể không để bụng nhưng chuyện ly hôn này đối với sự nghiệp cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng nhất định, trừ phi có thể đứng ở vị trí trên đỉnh mà không ai có thể thay thế. 】
Tuy rằng đồng ý cho nhau một thời gian lắng đọng lại nhưng ít nhất cho đến thời điểm hiện tại, Lâm Lạc Tang vẫn cảm thấy cán cân tình cảm của cả hai đang đè nặng lên bên mình như cũ, bởi vậy ý niệm muốn ly hôn mãnh liệt như cũ.
Một khoảng thời gian này coi như là dành ra càng nhiều thời gian để Bùi Hàn Chu đi tiêu hóa đề nghị đột ngột này dành cho anh
Cũng để cô thêm quyến luyến một chút bọt biển ôn tồn này.
*
Thành phố Y, trong văn phòng của tổng giám đốc.
La Tấn vẫn không thể tin vào lỗ tai mình: “Gì? Cậu nói gì? Cậu lặp lại lần nữa xem? Cậu đưa xong quần áo là rời đi?”
Bùi Hàn Chu nhíu mày, hờ hững nhìn cậu ấy: “Bằng không thì sao?”
La Tấn không thể hiểu nổi, vỗ cái bàn dò đầu qua, để anh rõ ràng hơn thưởng thức sự khó hiểu nơi đáy mắt mình.
“Cậu có bị ngốc hay không, đưa xong váy sao có thể trực tiếp đi chứ, chị dâu mới nói xong chuyện ly hôn với cậu ở trong điện thoại á! Mới nói chuyện ly hôn, sao cậu có thể làm một nửa chuyện rồi bỏ đi một cách tiêu sái như vậy?!?!”
Bùi Hàn Chu: “Tôi nên thế nào?”
La Tấn phân trần càng thêm sục sôi, “Làm cô ấy!”
Anh càng thêm nhíu chặt mày:?
“Vợ không nghe lời, hơn phân nửa là thèm làm, làm một chập thì tốt rồi.”
“……”
Nói xong lời nói cặn bã, La Tấn cuối cùng cũng cắt sang chủ đề chính: “Không phải, làm gì cũng phải hỏi han ân cần một chút, cái này rất khó sao, này còn khó hơn cậu làm hạng mục lớn mấy trăm triệu à? Mở cái miệng xinh đẹp kia của cậu nói vài lời hay là có thể chết hay là thế nào? Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng ăn kẹo hay sao mà ngậm chặt miệng vậy?”
Bùi Hàn Chu:??
La Tấn: “Phụ nữ đều thích nghe lời dễ nghe, hơn nữa thích cảm giác được người ta nhớ mong và quan tâm, hiểu không? Bằng không cậu cho rằng những tên đàn ông vừa xấu vừa cặn bã dầu mỡ sao nhiều bạn gái như vậy? Dùng đầu óc, đầu óc và miệng!”
“Hơn nữa khi đó cô ấy mới vừa bị truyền thông bao vây, cmn mệt muốn chết cậu cũng đã đưa váy nhưng không thể ở lại tham dự lễ trao giải với người ta hả? Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nói cho những đám phóng viên ngốc nghếch kia: các người viết mẹ mấy người đi.”
“Này! Này cmn mới là những việc trải qua một cuộc khủng hoảng tình cảm nên làm! Cậu phải nói với cô ấy cậu quan tâm cô ấy! Cậu để ý cô ấy! Trong lòng cậu có cô ấy!!”
“Mà không phải mới vừa bàn xong chuyện công việc thì ngồi máy bay gấp gáp trở về không cho cô ấy biết; trên máy bay một giây đồng hồ cũng chưa chợp mắt không cho cô ấy biết; chọn váy chọn bao lâu cũng không cho cô ấy biết; ở sân bay chờ nhân viên cửa hàng dong dong dài dài đưa trang sức tới đợi bao lâu cũng không cho cô ấy biết.”
“Cậu muốn cho cô ấy biết gì, biết bóng lưng cậu mặc âu phục đẹp bao nhiêu à??”
Bùi Hàn Chu: “…………”
Cân nhắc một lát, anh trả lời lại một cách mỉa mai: “Đi Italy có phải cậu đề cập hay không?”
La Tấn đột nhiên bị xỉa:??
“Mẹ kiếp, cậu sẽ không ngay cả đi Italy cũng muốn trách ông đây chứ hả? Cũng không phải ông đây mang cậu đi ra ngoài du lịch đến gần gái đẹp bị chị dâu phát hiện nên cô ấy muốn ly hôn với cậu, đó là lịch trình đã định chúng ta đi bàn công việc!!”
Bùi Hàn Chu ngước mắt với ánh mắt tập trung: “Nhưng tôi đi với cậu.”
La Tấn trợn mắt há hốc mồm: “Đờ mờ liên quan gì đến tớ hả! Sao cậu không trách máy bay không bị hoãn ba ngày hai đêm như vậy buổi tối hôm đó cậu đã có thể ở nhà hử?”
Bùi Hàn Chu: “Bởi vì chuyến bay bị hoãn cậu cũng sẽ để cho tôi tới Tại Chu mở video hội nghị.”
La Tấn: “……”
“Moá nó tớ thật thảm.”
“Nói đi nói lại,” La Tấn nhanh chóng lại lấy thân phận “người đi trước” chiếm được thượng phong, “Sáng nay tớ mới biết chuyện ly hôn nhưng điều khoản trong hợp đồng ly hôn vừa rồi tớ mới biết được. Cái gì gọi là có thể tùy lúc đưa ra ly hôn mà không cần lý do, lúc cậu viết cái này trong đầu suy nghĩ gì thế hả?”
Vốn anh đang cúi đầu phê duyệt tài liệu, nhìn một hàng mới phát hiện một chữ cũng nhìn không vào nên đơn giản đậy nắp bút rồi ném bút ở một bên: “Không biết, có lẽ là cảm thấy có vẻ như rộng lượng.”
Dừng một chút bổ sung thêm: “Tôi ngại phiền toái.”
Có lẽ là do anh đã trải qua quá nhiều sự việc tương tự trong danh lợi, hơn nữa xưa nay anh lại là người rất chán ghét người đường hoàng, bởi vậy chán ghét hết thảy hành vi điểm tô cho đẹp mục đích ban đầu. Ngay lúc đó anh thiết nghĩ với tư cách là vợ của Bùi Hàn Chu, đối phương có khả năng sẽ bởi vì muốn phân đi một phần tài sản của anh mà đưa ra ly hôn nhưng lý do dơ bẩn như vậy cũng không thể đưa lên bàn cân được, nhà gái nhất định sẽ tìm được căn cứ hợp lý hơn để tiến hành bác bỏ anh, hoặc là đánh bài tình cảm. Tóm lại nhất định sẽ liệt kê ra một đống thứ anh nghe xong lại đau đầu thả bực bội…
Vì tránh cho tâm trạng bị ảnh hưởng, anh tình nguyện trực tiếp phân đi chút tài sản này, dù sao cũng không tính là gì cả.
Huống chi còn có thể bởi vì bị cái này giày vò mà không có tâm trí xử lý càng nhiều hạng mục lớn hơn nữa, vì thế mới phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, bỏ thêm cái điều khoản này, không muốn để bản thân rơi vào hoàn cảnh bị dây dưa.
Hai bên đều rơi vào thanh tịnh, cũng không đến mức náo loạn đến mức quá lúng túng.
“Rộng lượng?” La Tấn cảm thấy cạn lời trước lý do mà anh nói, “Vợ cũng muốn chạy rồi mà còn rộng lượng, quý ông muốn làm trong bụng Tể tướng có thể đẩy thuyền * sao??”
(*) 宰相肚子里撑条船: là câu tục ngữ thường dùng để hình dung một người khoan dung độ lượng. “Trong bụng Tể tướng có thể đẩy thuyền” khởi xướng cách đối nhân xử thế phải rộng rãi rộng lượng, đối xử với mọi người xử sự phải nhân từ. (baidu)
“Thích nói chuyện như vậy,” Bùi Hàn Chu âm u quét qua cậu một cái, “Trong miệng lên dây cót à?”
“……”
La Tấn lập tức vì bản thân sửa lại án xử sai: “Cậu biết cái gì, cậu cái gì cũng không biết, bây giờ tớ ở chỗ này chỉ điểm bến mê cho cậu mà cậu còn dùng lời nói thương tổn tớ hả? Tớ có thể kiện cậu công kích cá nhân.”
An cười nhạt một tiếng: “Chỉ điểm bến mê? Cậu có kinh nghiệm lắm à?”
La Tấn khiêu khích nở nụ cười tự mãn rồi ngẩng đầu: “Không khác lắm.”
Bùi Hàn Chu: “Vậy vì sao cậu không có vợ?”
Quý tộc độc thân La Tấn đột nhiên lại bị công kích:???
“Cậu có bệnh à??”
Hai người đang đấu túi bụi thì thư ký lại đây gõ cửa, lễ phép nhắc nhở: “Sau năm phút có một cuộc họp, xin mời chuẩn bị một chút.”
“Chuẩn bị cái đầu cậu á chuẩn bị, cậu nhìn cái bộ dạng của Boss mấy người xem như là có tâm trạng chuẩn bị mở họp sao?”
La Tấn mới vừa quở trách thư ký xong thì nhìn thấy anh đứng dậy mặc áo khoác, kịp thời sửa miệng, cười nói, “Cũng đúng, không làm việc sao kiếm tiền mua váy nhỏ và Bảo Thi Long cho vợ chứ.”
……
Tuy rằng người tới phòng họp nhưng cũng không đại biểu cho trái tim nhất định ở đấy.
Bùi Hàn Chu trước đây chưa từng thất thần thế nhưng liên tiếp ngừng mấy lần, nghĩ đến cách nói cho đôi bên có một khoảng thời gian bình tĩnh nhưng sợ giây tiếp theo sẽ nhận được tin nhắn, là cô nói: Tôi đã lắng đọng lại thật lâu, tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta ly hôn đi.
Tần suất anh nhìn điện thoại cũng khiến cho La Tấn chú ý.
La Tấn cuối cùng nhịn không được nghiêng tai nói: “Cậu đang đợi cái gì? Chờ người ta gửi tin nhắn cho cậu? Mất hồn mất vía như vậy chờ tới khi nào. Nếu tớ nói, có việc vậy cậu chủ động xuất kích, đừng chờ người khác tới tìm cậu! Muốn nhận tin nhắn đến như vậy thì cậu gửi tin nhắn đi!”
“Tôi không muốn.” Anh ngước mí mắt, vô cùng có logic nói rănf, “Nếu nhận được, chính là cậu sai.”
La Tấn:???
“Tớ có phải là người thu dọn tàn cục trong cuộc hôn nhân của cậu không??”
Cuộc họp thật vất vả cũng kết thúc, anh vẫn ngồi tại chỗ suy nghĩ về xác suất nhận được tin nhắn ly hôn, đối mặt với bản báo cáo mà La Tấn đẩy tới, anh nhíu mày: “Tôi chỉ có một vấn đề.”
Nói chuyện công tác La Tấn nhút nhát ngay, dù sao cậu nói đến công việc như kim thấy máu, từng chiêu trực tiếp tiến vào cửa sinh mệnh, trong lòng cậu mơ hồ hơi bồn chồn nên cả gan đáp: “Mời quý ông nói.”
Anh cụp mắt, nghiêm túc hỏi:
“Vì sao cô ấy muốn ly hôn với tôi?”
La Tấn nghiêng đầu: “……”
La Tấn phiền muốn chết nên vỗ bản báo cáo: “Cả ngày đến đêm đều là nhi nữ tình trường, cậu có thể làm chút chuyện chính hay không?”
Dưới cái nhìn của anh cậu lại gật đầu: “Được, liên quan đến nhân sinh hạnh phúc cũng là chính sự.”
“Tớ nói như thế nào nhỉ,” La Tấn xoa đầu, “Dù sao tớ cũng không phải là chị dâu, tớ chỉ có thể nỗ lực phân tích một chút, tớ cảm thấy hẳn là sớm chiều ở chung oán hận chất chứa bùng nổ vào thời điểm này.”
“Oán hận chất chứa?”
“Đúng vậy, ví dụ như cậu trai thẳng sắt thép, hoặc là lúc hẹn hò khó hiểu phong tình……”
Bùi Hàn Chu ngắt lời: “Chúng tôi chưa từng hẹn hò.”
La Tấn nhìn anh thật lâu: “Hẹn cũng chưa từng hẹn, cmn còn có mặt mũi hỏi tớ vì sao cô ấy muốn ly hôn??”
“Cho dù là vợ chồng hình thức, ngẫu nhiên hẹn hò đi xúc tiến tình cảm giao lưu cũng rất cần thiết, tựa như đúng giờ phải ăn cơm với đối tác.” La Tấn nói, “Lúc mọi người ở trên bàn cơm anh em tốt thì cảm thấy chúng ta thật sự là anh em tốt sao? Không nhất định, cũng có thể nhục mạ nhau ở trong lòng, đảo mắt là dùng dao đâm đối phương.”
“Cho nên ngẫu nhiên hẹn nhau cũng có thể, không phải chỉ có cặp đôi trẻ mới có thể hẹn hò ha.”
Bùi Hàn Chu nguyện nghe kỹ càng: “Tỉ mỉ thêm một chút.”
“Mợ nó còn có thể tỉ mỉ như thế nào?”
La Tấn vỗ đầu, tùy tiện lướt vài cái, sau đó đẩy điện thoại qua: “Nè, xem cái này.”
Cậu nhấn vào đúng là vòng bạn bè của Nhạc Huy, Nhạc Huy đã đăng một cuộc mắng nhiếc tình cảm mãnh liệt về tình trạng xếp hàng ba tiếng đồng hồ ở Hey Tea và không giao hàng vào ngày hôm qua, cuối cùng còn tag Bùi Hàn Chu kiến nghị thu mua.
Sau khi Bùi Hàn Chu xem xong từng câu từng chữ thì ngẩng đầu: “Sao cậu có WeChat của Nhạc Huy?”
“Lúc ấy liên hệ thì thuận tiện thêm, đây không phải là trọng điểm, mợ nó,” La Tấn chỉ chỉ phía dưới Lâm Lạc Tang trả lời, “Thấy chưa, trợ lý hỏi đến cùng là hương vị gì đáng giá chờ lâu như vậy, bản thân rất tò mò, chị dâu trả lời câu chị cũng vậy.”
Làm như ánh sáng thần kỳ chợt lóe lên, La Tấn vừa lòng vỗ bả vai Bùi Hàn Chu: “Hẹn hò đi, này vừa lúc là cơ hội.”
“Ai hẹn hò mời uống trà?”
“Ai biểu cậu mời uống trà, cậu dẫn người ta đi ra ngoài chơi thuận tiện mua một ly!”
La Tấn sụp đổ lắc đầu, “Nếu có trường học yêu đương, Bùi Hàn Chu, tớ không chút nghi ngờ cmn cậu thậm chí hoàn toàn không có tư cách tốt nghiệp.”
“……”
Cùng ngày hôm đó, La Tấn nhốt Bùi Hàn Chu ở trong phòng họp, buộc anh phải xem toàn bộ bảng xếp hạng mười video của vlog hàng đầu khoe tình cảm thì mới thả anh đi.
Lúc bảo anh rời đi, La Tấn còn không quên nhắc nhở: “Xem mèo vẽ hổ suy một ra ba đã hiểu chứ? Đề bài kiểu câu tặng điểm tớ đã nói với cậu rồi, nếu không thể đạt được tớ hy vọng cậu tự ngẫm lại.”-
*
Lâm Lạc Tang về đến nhà đã gần mười giờ, tựa như cũng chưa rời đi bao lâu. Lúc trở lại, tâm trạng của cô đã có vi diệu biến hóa, thậm chí còn có chút nhớ nhung sau một thời gian dài vắng bóng.
Cô ngồi ở bên cạnh bàn uống lên mấy hơi nước chanh, Ma Đoàn đi tới đi lui bên chân cô: “Chủ nhân chủ nhân, ba ba đã trở về.”
“Vậy sao,” Lâm Lạc Tang nhìn quanh bốn phía, “Chỗ nào thế?”
“Gara, xe đã đến gara.”
Cô cười cười: “Đến gara con cũng có thể phân biệt được à?”
“Ngồi thang máy tôi cũng có thể phân biệt, đừng xem thường tôi.” Ma Đoàn xoay hai vòng.
Lâm Lạc Tang bật cười rồi vỗ đầu Ma Đoàn, chờ anh trở về.
Nhưng mà đợi mười phút, nửa tiếng, một tiếng trôi qua mà anh vẫn không đi lên.
“Có phải cảm ứng của con bị lỗi hay không” Lâm Lạc Tang cúi người đi kiểm tra Ma Đoàn có rớt linh kiện hay không, “Ba con chưa về.”
“Trở về rồi.” Ma Đoàn cố chấp nói, “Xe vào 9 giờ 59 phút đã tiến vào gara, ba rời khỏi chỗ ngồi vào 10 giờ nhưng xe vẫn luôn không tắt máy.”
“Thiệt hay giả……”
Nói đến thế Lâm Lạc Tang sợ hãi: “Anh ấy sẽ không bị bắt cóc chứ?”
Ma Đoàn nói, “Tôi có thể điều tra giám sát, chủ nhân xem.”
Lâm Lạc Tang đang chuẩn bị lên tiếng, Ma Đoàn lại bỗng nhiên nói: “Xe tắt. Ba vào thang máy.”
Lâm Lạc Tang vẫn cảm thấy có thể có sai sót trong quá trình truyền tải thông tin, không ngờ rằng anh đã nghe theo giọng nói của Ma Đoàn và mở cửa.
“……” Thật đúng là không mắc lỗi?
Cô kỳ quái nói: “Một tiếng trước anh đã về rồi sao?”
Anh khựng lại một chút, “Sao em biết?”
Cô chỉ vào vật nhỏ, “Nó nói cho tôi.”
Anh hít sâu một hơi, hoặc là không làm, đã làm phải làm cho trót, dứt khoát ngay cả mình suy nghĩ kỹ làm nền và chuyển tiếp đều bớt đi, sau đó anh nói thẳng vào chủ đề: “Đi thôi, đi ra ngoài với tôi.”
Lâm Lạc Tang: “Đi làm gì?”
Khi cánh cửa phía sau cô đóng lại, cô nghe thấy câu trả lời của anh.
“Hẹn hò.”-
Cô bị không khí sặc hai lần, phản ứng đầu tiên là nhìn đồng hồ trên tay anh: “Hiện giờ??”
“Đúng vậy.”
Chưa từng gặp qua cuộc hẹn hò làm theo bản tính không đi theo đường thường như vậy, nói vậy anh trai thẳng này cũng không rõ ràng lắm hẹn hò rốt cuộc là ý tứ gì. Lâm Lạc Tang tùy anh đáp lời nhưng cũng không cảm thấy đây sẽ là hẹn hò bình thường theo lời mọi người.
Tới gara, cô kéo cửa xe mới phát hiện chưa mở.
“Anh chưa mở cửa xe sao?” Cô thăm dò đi hỏi Bùi Hàn Chu, “Mở ra một chút, tôi đi lên.”
Bùi Hàn Chu: “Chờ một lát.”
?
“Em đi mở cốp xe trước đi.”
Lâm Lạc Tang đắn đo hồi lâu, sau đó mới hỏi: “Hôm nay tôi ngồi cốp xe……?”
Cho dù đề ra ly hôn anh tức giận muốn chỉnh cô cũng không cần như vậy chứ?
Anh tránh mà không đáp, chỉ nói: “Em mở trước xem.”
Cô đi đến cuối xe cúi người rồi dùng lực nâng nắp cốp xe lên…
Một vài quả bóng bay đột nhiên vọt lên từ trong cốp xe, lúc bay về phía trước vui sướng lao nhanh hiện ra một bó hoa, bên trong xe được treo lên đèn màu, giờ phút này đang nhấp nháy rực rỡ.
Cô nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Cái này……”
Anh đã luyện tập trước trong đầu nhưng giờ phút này chỉ cảm thấy khó có thể mở miệng, âm tiết nghẹn ở cổ họng phun không ra, trái cổ anh di chuyển vài cái, lúc này mới làm bộ như không có việc gì:
“Cốp xe có đồ ăn vặt, đói bụng thì có thể ăn.”
Lâm Lạc Tang bị đánh đột nhiên không kịp phòng ngừa:……???
“Vậy hoa này……”
“Hoa gì?” Anh như khó hiểu đi đến bên cạnh cô, sau khi xem qua mới nhẹ như mây gió giải thích, “À, có thể là do hợp tác chiến lược với một công ty hoa cảnh. Nếu em thích thì em ôm đi.”
Lâm Lạc Tang: “…………”
Sau khi cô tháo dây bóng bay và lấy hoa, khi lên xe, cô lại phát hiện trên ghế phụ nhiều thêm một ly Hey Tea, nhìn dáng vẻ hẳn là những quả nho mọng nước. Ngày hôm qua Nhạc Huy cầm cái ly mắng nhiếc tình cảm mãnh liệt nhục mạ trước mặt bọn cô một buổi trưa.
Cô có chuẩn bị tâm lý: “Đây là hợp tác chiến lược giữa Tại Chu và Hey Tea phải không?”
“Không phải.”
Đầu lưỡi của anh đỡ đỡ sau răng hàm, hơi híp mắt, yết hầu lần thứ hai chuyển động như thể anh không thể nói ra điều mình muốn truyền đạt.
Sau một lúc lâu, anh mở miệng: “Có thể là La Tấn đã mua quên mang đi.”
Bùi Hàn Chu, anh xong rồi.
Lâm Lạc Tang đã chuẩn bị sẵn tâm lý, gật đầu muốn nhìn xem anh còn có thể làm ra bao nhiêu giả thiết hoang đường, cô chờ khi xe chạy ra khỏi gara ngầm mới hỏi: “Xăng trong xe do chính tài xế đổ đầy phải không? Cái cửa sổ xe bị kéo lên cũng do anh không cẩn thận ấn đến phải không? Nói muốn hẹn hò là có người máy thao tác đại não của anh phải không?”
Bùi Hàn Chu: “……”
“Không phải.”
Đại khái qua suốt hai mươi phút, Lâm Lạc Tang gần như thiếp đi sau khi uống trà thì nghe thấy anh làm như vô cùng gian khổ thổ lộ tiếng lòng: “Hẹn hò với em…… Là bởi vì tôi muốn.”
Khi cả hai bước xuống xe, Lâm Lạc Tang mới phát hiện có rất nhiều người ở gần đó. Không biết đây là nơi nào, gần 12 giờ người còn nhiều như vậy, tất cả đều đang chen chúc về phía trước.
Cô không mang khẩu trang nên chỉ có thể nỗ lực cúi thấp đầu vùi gương mặt ở khăn quàng cổ rồi xuyên thẳng qua đám đông rộn ràng.
Tay cô đột nhiên bị ai đó nắm trong chốc lát, bàn tay kia nhanh đến mức vừa chạm vào rồi vừa buông ra, cô không dám ngẩng đầu sợ bị người ta phát hiện nên chỉ có thể dùng ánh mắt nỗ lực ngó xem là ai đang kéo mình.-
Đáng tiếc cô còn chưa nhìn thấy thì tay đã bị người ta buông lỏng ra.
Hẳn là ai dắt bạn gái nhận lầm á, cô nghĩ, nơi này quá đông người, tìm lầm người cũng có thể thông cảm được.
Lâm Lạc Tang che lại khăn quàng cổ, đi tìm người cao nhất trong đám đông, gian nan chen đến bên cạnh anh.
Qua vài giây anh mới quay đầu nhìn cô, bóng đêm u ám, cô không nhìn rõ nét mặt của anh có biến hoá hay không.
“Lại đây?” Anh nói, “Vừa rồi tôi không tìm được em.”
Cô kéo kéo khăn quàng cổ, nghĩ thầm quả nhiên cái kéo tay kia là bị ai đó nhận sai nên cụp mắt đáp: “Ừm.”
Hai người băng qua chỗ đông người, hơi thở của anh lại bắt đầu hơi hỗn loạn. Lúc này Lâm Lạc Tang mới tỉnh ngộ rồi nhìn đám đông: “Trời ạ, sao anh có thể ở nơi nhiều người như vậy? Vừa rồi có người xịt nước hoa sao ấy??”
“Không sao,” anh trì hoãn một lát mới đứng dậy rồi chỉ vào bên kia, “Đi con đường này, không có ai.”
“Anh xác định chứ? Anh bao hết?” Cô sốt ruột hỏi, “Thật sự không được thì chúng ta trở về đi, đêm hôm khuya khoắt tôi cũng buồn ngủ.”
“Em không buồn ngủ.”
Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô: “Em mới uống xong một ly trà.”
“……” Thì ra là chờ tui ở chỗ này có phải không?
Ven đường vì để chăm sóc hội chứng của anh mà Lâm Lạc Tang khẩn trương đi rất chậm, đi có lẽ hơn hai giờ mới phản ứng lại…
“Đây là hẹn hò sao, sao chúng ta đi lâu như vậy?”
“Cũng gần tới rồi.”
Anh khôi phục hơn phân nửa, chỉ vào nơi cao nhất cách đó không xa phía trước, “Đi đến kia nghỉ ngơi.”
Sau khi đến đích do anh chỉ, Lâm Lạc Tang mới phát hiện mình vậy mà hơn nửa đêm bò tới đỉnh núi.
Tuyệt.
Lần trước Kỷ Ninh còn ở trong nhóm hỏi “Lúc ghi hình chương trình Kỷ Thời Diễn chọn địa điểm mang tớ leo núi là chân thật sao”, giờ phút này, đứng ở đỉnh núi, Lâm Lạc Tang chỉ muốn nói:
Chân thật.
Trai thẳng hẹn hò thích leo núi, quá chân thật.
Cô thậm chí còn hơn nửa đêm không ngủ lại đây leo núi, Kỷ Ninh về điểm này khổ tính là cái gì.
Lâm Lạc Tang mệt mỏi nghỉ ngơi ở đỉnh núi, thiếp đi lúc nào không hay, bỗng nhiên bị tiếng hoan hô phía xa đánh thức ý thức, ngay sau đó có người vỗ bả vai cô và nói: “Mở mắt ra.”
Cô mở mắt ra.-
Núi non bao la chập chùng đen kịt nhưng bỗng nhiên có ánh sáng từ trục hoành từ từ leo lên trên, thắp sáng thế giới trước mắt.
Vào khoảnh khắc mặt trời mọc ánh vào mi mắt, màu cam ấm áp rực rỡ của những đám mây và sương mù tỏa ra. Sương mù buổi sáng trước sự kỳ vĩ của thiên nhiên, mọi thứ dường như thật nhỏ bé.
Cô tức thì tỉnh táo, quên đi chớp mắt, không tự giác cảm thán: “Đẹp quá.”
Bùi Hàn Chu nhìn cô, thấp giọng ậm ừ.
Cuối cùng cũng hiểu người đàn ông này giày vò lâu như vậy chỉ vì dẫn cô tới xem mặt trời mọc, tuy rằng không nói gì nhưng xem ở phần mặt trời mọc cũng coi như xinh đẹp, miễn cưỡng có thể tha thứ.
Khi xuống núi vừa lúc đụng phải một bức tường rất có cảm giác về một câu chuyện xưa, phía trên treo đầy thẻ bài.
Ông lão giải thích ở một bên: “Đây là núi Hoan Vực, tới nơi này phải treo thẻ mới là truyền thống.”
Lại xóc xóc cái thùng trước mặt cô…
“Rút một cái đi cô bé.”
Cái thùng đều bị đẩy đến trước mặt, cô cũng chỉ đành rút ra, sau khi rút xong thì đưa tới trước mặt ông lão.
“Cháu rút trúng là bí mật,” ông lão cười, “Người ở phía sau là chồng cháu sao?”
Lâm Lạc Tang nhìn Bùi Hàn Chu bị mình yêu cầu cách đám đông 10 mét: “Đúng vậy ạ.”
“Cháu và chồng cháu một người một cái đi, viết xuống bí mật của mình ở trên thẻ bài.”
Cô đi qua đó, đưa cho Bùi Hàn Chu một cái, thuật lại lời ông lão nói rồi lại cho anh một cây bút: “Vốn dĩ tôi cảm thấy khá nhàm chán nhưng thấy ông cụ không dễ dàng, viết đi viết đi, viết xong trở về ngủ.”
Cô không coi là thật nên tùy tiện viết cái “Tôi là cô tiên” trên thẻ, không ngờ ông lão lại để bọn họ trao đổi.
Lâm Lạc Tang: “Cái này còn phải xem của nhau sao?”
“Đương nhiên, chỉ có thẻ tâm nguyện mới có thể treo, thẻ bí mật chỉ có thể trao đổi.”
Cô không còn lời gì để nói, mạnh mẽ tiến hành trao đổi với Bùi Hàn Chu, nhìn anh sau khi đọc xong bốn chữ độc cô cầu bại kia của mình thì hiện ra vẻ mặt phức tạp, theo bản năng cảm thấy anh cũng không viết cái gì đứng đắn nên mở ra.
Thế nhưng là một đoạn rất dài, hình như là nghiêm túc.
Cô ngậm cười, cẩn thận nhìn từng hàng…
“Thật ra,
Hoa hồng trong cốp xe là tự tôi bày;
Hey Tea là tôi xếp hàng mua;-
Góc độ xem mặt trời mọc ở núi Hoan Vực là tôi tìm kĩ;
Tay em là tôi dắt.
Hy vọng em cũng có thể thích buổi hẹn hò lần này.”