Chương 40
Gọi chồng.
Chữ này vừa xuất hiện, Lâm Lạc Tang chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, máu cả người chảy ngược, tính cả sau cổ đến đỉnh đầu đều bắt đầu tê dại.
Vì sao đang êm đang đẹp phải gọi chồng ơi, boss không tốt sao?
Đầu óc cô trống rỗng mất một lúc, cũng suy nghĩ về tính khả thi của yêu cầu cụ thể chồng mình đưa ra ở trong đầu.
Nói đến cũng lạ, cho đu trạng thái tình cảm không có xảy ra bất luận biến hóa gì nhưng trong tình huống suy nghĩ muốn nhục mạ của anh, cách phát âm của hai từ này có thể trôi chảy bất thường; mà hiện tại loại tình huống bình thường này, hai âm tiết này dường như bị dính ở đầu lưỡi, làm sao thử cũng rất khó nói ra ngoài miệng.
Bùi Hàn Chu nhìn cô như đang nhập tâm, suy nghĩ hồi lâu, dường như trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý lớn, rồi sau đó cô từ từ mở mắt, mở miệng.
Cô há miệng thở dốc, đầu lưỡi đè lên hàm trên, bắt đầu phát âm…
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác nữa.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Lần đầu tiên nếm trải thất bại, Lâm Lạc Tang lắc đầu, quay trở lại vị trí ban đầu của mình, dự định tiếp tục soạn nhạc, còn phương diện người máy thì làm chút tính toán khác.
Mỗi một tác phẩm đều như là con trai của cô, nếu có biện pháp có thể làm cho nó hoàn thành tốt hơn, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức lực đi làm.
Lâm Lạc Tang ngồi trước máy tính một lúc, cung phản xạ quay trở lại vị trí, vẫn không nín được chửi bậy: “Anh quá tuyệt tình, chuyện nhỏ không tốn sức gì như vậy còn phải đề ra yêu cầu với tôi. Tôi còn phải nói những gì đàn ông các anh thích nghe, anh có suy xét đến cảm giác của con trai tôi không?”
Nói tới đây trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, như là đột nhiên được ai đó mở ra một ý tưởng mới, lần thứ hai ánh mắt sáng rực của cô nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Chúng ta kết hôn rồi phải không?”
Anh hoàn toàn không biết cô đang hỏi cái gì nên lãnh đạm ngước mắt: “Em cảm thấy sao?”
Cô lại chỉ chỉ vào màn hình của mình: “Nếu kết hôn, bài hát này là con trai tôi, cũng chính là con của anh.”
Ngay lúc này Bùi Hàn Chu đổ vỏ đang cau mày, một dấu chấm hỏi xinh đẹp tràn ra khỏi đỉnh lông mày.
“Con trai của anh sắp chào đời. Anh không muốn cho một chút tiền sữa bột sao?” Cô dào dạt tình cảm lên án, giảng được đạo lý rõ ràng trật tự, “Anh làm cha không có một chút chức trách nuôi dưỡng và dạy dỗ thì cũng nên có trái tim hiến dâng ấy chứ? Cũng không thể để người làm mẹ như tôi ngậm đắng nuốt cay mà hầu hạ anh cả đời chứ nhỉ? Con trai muốn món đồ chơi người máy thì làm sao nào, quá đáng lắm à?!”
Bùi Hàn Chu cứ như vậy đối diện với tầm mắt của cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: “…… Vì sao không phải là con gái?”
Lâm Lạc Tang:?
Cô bị người đàn ông có mạch não mới lạ đánh cái trở tay không kịp, lúc này mới chạm vào tai nghe, nói lảng theo anh: “Sinh trai sinh gái đều giống nhau, nhưng bài hát này tương đối giống con trai hơn một chút.”
“Con gái thì làm sao, con gái thì không thể muốn người máy à?”
Bùi Hàn Chu hơi gật đầu, cũng dời ánh mắt về trên màn hình của mình: “Muốn thì tự mình tìm, tôi sẽ không cưng chiều con nít.”
Cũng không biết tại sao một người đàn ông chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô trước đây, vì sao hôm nay một hai muốn cô kêu cái loại xưng hô này mới bằng lòng thỏa mãn yêu cầu.
Lâm Lạc Tang nghẹn ngào sau một lúc lâu, lúc này mới sửa sửa dây tai nghe, không cam lòng mà ngập ngừng: “…… Cái anh này thật là tuyệt tình ghê gớm.”
Đêm đó cô chỉ có thể mang tiếc nuối và bất mãn đi vào giấc ngủ, trong mơ đều đại chiến 300 hiệp với người đàn ông không có lương tâm cặn bã này.
Không biết là mấy giờ sáng, nói tóm lại, trời vẫn chưa sáng, cô bị ai đó đánh thức từ trong giấc mộng vui sướng tràn trề, nghe thấy anh khẽ nỉ non gọi mình: “Lâm Lạc Tang.”
Nghe có vẻ không có gì to tát, cô vẫn còn đang trong giấc ngủ hỗn loạn, cô mơ hồ nói “ơi” một tiếng.
“Mở mắt ra mở khóa điện thoại em,” Bùi Hàn Chu hướng dẫn từng bước, “Mở khóa tôi cho em người máy.”
Đầu óc cô hoàn toàn không muốn xoay chuyển, nghe anh nói ra như vậy thì ráng chống đỡ mở mắt ra. Sau khi thấy khóa nhận dạng khuôn mặt trên đầu điện thoại được mở ra, vốn tính toán đứng dậy hỏi hai câu, cuối cùng buồn ngủ vẫn chiến thắng lý trí nên cô dành thời giờ sức lực lần thứ hai rơi vào giấc ngủ mê man.
Mãi đến chín giờ cô mới tỉnh lại, ý thức đột nhiên minh mẫn, nghĩ đến hành động mấy giờ trước của Bùi Hàn Chu thì trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng xoay người sờ đến điện thoại của mình, kiểm tra xem anh đã làm cái gì.
Hình nền không thay đổi, phần mềm không bị xóa, các tập tin không bị mất và bạn bè trong danh bạ không bị xóa.
…… Có lẽ là chỉ muốn nhìn điện thoại cô một chút xem có bí mật gì hay không?
Điện thoại của cô hoàn toàn chẳng có gì không thể cho người ta thấy, vì thế nên không có để ý, buông đồ xuống đi đánh răng.
Sáng nay Kỷ Ninh Thịnh Thiên Dạ tới tìm cô chơi, ba người hẹn nhau đi uống trà sáng.
Sau một lúc trò chuyện, Thịnh Thiên Dạ nói về một điều rất thú vị gần đây và chia sẻ nó trong nhóm để mọi người xem toàn bộ câu chuyện. Lâm Lạc Tang mở WeChat, đang muốn vào trong nhóm thì lại phát hiện trên màn hình xuất hiện một khung chat xa lạ nào đó.
Cô tưởng là ai đó sửa avatar nên nhấn vào tìm tòi thực hư, phát hiện số lượng bạn bè của người dùng này bằng không.
Mà cuộc trò chuyện duy nhất giữa cô và người “Bạn tốt” này xảy ra vào 5 giờ rưỡi sáng nay.
Z: 【 Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của bạn và bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.】
Lâm Lạc Tang: “……”
Bùi Hàn Chu cặn bã này lại canh lúc cô tinh thần hôn mê thần chí không rõ lén add WeChat cô ư?
Hơn nữa vẫn là dùng WeChat của cô quét anh? Anh thông qua??
Môi dưới của Lâm Lạc Tang run rẩy thế nhưng không tìm được từ ngữ nào để có thể hình dung sự vô liêm sỉ của người đàn ông này.
“Làm sao vậy?” Kỷ Ninh phát hiện Lâm Lạc Tang tắt tiếng, “Cậu đang ngẩn người nghĩ gì?”
“Các cậu cảm thấy…… Một người đàn ông không biết xấu hổ có giới hạn không?” Lâm Lạc Tang suy tư sau một lúc lâu, cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía các cô bạn, “Tớ cảm thấy không có.”
Sau khi định nghĩa vì Bùi Hàn Chu, cô giải thích nguyên nhân và hậu quả của sự việc hiện tại một cách chi tiết, cuối cùng còn phối hợp với các bằng chứng, triển lãm khung chat giữa mình và Bùi Hàn Chu ra đời lúc 5.30 sáng nay.
Thịnh Thiên Dạ cười ầm lên ở giây đầu tiên: “Anh ấy còn rất có thủ đoạn đấy chứ, biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không tồi, quả nhiên là nhà đầu tư vô lương tâm, cái xưng hô này của cậu cũng không uổng công.”
Kỷ Ninh bưng ly nước lên uống một miếng, qua một lúc mới cho ra bình luận: “Sao tớ cảm thấy còn hơi tương phản với sự moe……?”
“Cậu điên rồi hả?!” Lâm Lạc Tang lập tức vươn tay sờ lên trán Kỷ Ninh, “Có phải cậu và Kỷ Thời Diễn quay show tạp kỹ xong đến mất đi năng lực phân biệt hay không? Tỉnh tỉnh, người đàn ông không quen biết Kỷ Thời Diễn mới chính là người đàn ông tốt.”
“Ngẫu nhiên, cũng cần kiểu này…… Điều hòa một chút cuộc sống hôn nhân khô khan,” Kỷ Ninh ho khan hai tiếng, che giấu, “Không phải sao?”
Thịnh Thiên Dạ bị mọi chuyện chọc cười không ngừng, đưa ra giải thích nghi hoặc cho Kỷ Ninh: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cuộc sống hôn nhân của bọn họ đều không buồn tẻ một chút nào. Lâm Lạc Tang bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều muốn hành hung chồng mình một trăm lần.”
Ngay sau đó, đề tài lại biến thành hai người phụ nữ khuyên nhủ Kỷ Ninh đang tham gia show tạp kỹ yêu đương “Rời xa đàn ông sảng khoái tinh thần, mở ra cuộc sống mới vui vẻ.”
Trong khi nói chuyện, Thịnh Thiên Dạ nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lâm Lạc Tang nên vòng đề tài trở về: “Cuối cùng tớ cũng biết lần trước vì sao cậu nói chắc như đinh đóng cột cậu và Bùi Hàn Chu sẽ không sinh ra tình yêu.”
Lâm Lạc Tang đang cầm điện thoại bận việc, mơ hồ không rõ mà đáp một âm tiết, nhưng thật ra Kỷ Ninh ở một bên lại mở miệng hỏi: “Loại chuyện tình cảm này cũng có thể xác định? Lỡ như thật sự thích thì sao?”
Sau khi Kỷ Ninh hỏi xong, trong phòng tĩnh lặng ngắn ngủi vài giây, bên ngoài có tiếng động chui qua kẹt cửa xa xôi tiến vào, như là ai đó đang tham gia một tiết kinh tế học, lúc này đang trình bày thuật ngữ chuyên ngành “Sự chuyển dời ngăn tổn hại”, có lẽ là việc thiết lập một điểm ngăn tổn hại nhất định theo giá mới nhất. Khi thị trường chuyển sang phía dự đoán khác thì cần phải thu thập khoản thua lỗ kịp thời.
Đối với Lâm Lạc Tang mà nói, tình cảm cũng giống như là đạo lý.
Cô rút tay chơi điện thoại lại, thản nhiên ngước cằm lên rồi nhẹ nhàng nói: “Thích là kịp thời ngăn tổn hại.”
Nếu biết người cô thích sẽ không thích cô, không bằng kịp thời dừng lại đúng lúc để tránh những tổn thương quá lớn do chấp nhận thực tế sau khi chìm đắm, cũng gọi là đau dài không bằng đau ngắn.
Bứt ra càng sớm, bản thân sẽ tương đối an toàn.
“Cậu nói kịp thời ngăn tổn hại là ý gì thế?” Thịnh Thiên Dạ xoay nhẹ vỏ điện thoại bằng đầu ngón tay và hỏi cô, “Ly hôn ư?”
“Có lẽ.”
Lâm Lạc Tang nhướng mày: “Thích ai đó sẽ chỉ càng nhìn càng thích, cậu càng thích anh ta thì sự lạnh nhạt của anh ta đối với cậu tạo thành tính công kích càng lớn hơn. Cho nên sau khi rung động nhất định sẽ không thể ở bên nhau, đối với hai bên đều là tra tấn.”
Cô lý trí lại khách quan nói xong, dường như chỉ là đang phân tích một vấn đề không liên quan đến mình, thiết lập giải pháp tối ưu cho bản thân dựa trên cơ chế tự bảo vệ.
Thịnh Thiên Dạ và Kỷ Ninh chỉ nhìn thoáng qua nhau vừa khâm phục vừa phức tạp, vui mừng vì sự thông suốt của cô nhưng không hiểu sao lại có vài phần tiếc hận không thể nói.
Sau khi Lâm Lạc Tang nói xong thì hoàn toàn không suy nghĩ về chủ đề này nữa, dù sao lý trí và tình cảm của cô đều đã khiến cô cho rằng đây là lựa chọn hoàn mỹ nhất, bởi vậy cô quay lại và nhấp vào trang cá nhân của mình với một nụ cười.
Vừa rồi cô đã nghĩ ra một cách rất hay để đối phó với Bùi Hàn Chu.
Tìm hình mình muốn thay ở Baidu, sửa đổi username, mở ra vòng kết nối bạn bè để hiển thị trong ba ngày.
Chỗ giao diện của cô trống rỗng, cực kỳ giống một con rô bốt toàn thân không có cảm xúc.
Tài khoản này của cô chỉ bỏ thêm vài người bạn có quan hệ đặc biệt thân, không phải tài khoản công việc, là liên hệ cho dù mọi người gửi sai tài liệu cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Ba người nói chuyện phiếm mệt mỏi nên chuyển sang trạng thái chơi điện thoại trong thời gian ngắn, ngay sau đó, Thịnh Thiên Dạ thích chia sẻ những chuyện hài hước vào nhóm phát hiện không thích hợp.
“Trong group tụi mình sao lại thế này, cái avatar màu xanh lục là của ai? Khá quen mắt.”
“Tớ,” Lâm Lạc Tang nhanh chóng nhận, “Đừng nhận sai, bắt đầu từ hôm nay tớ chính là trợ lý WeChat chia sẻ tệp cho các cậu, lần sau lúc chia sẻ tệp tuyệt đối đừng gửi lộn cho tớ, đặc biệt là Thịnh Thiên Dạ.”
Thịnh Thiên Dạ được điểm danh:??
“Đang êm đẹp cậu đổi tên và avatar thành trợ lý chia sẻ tệp làm gì?” Thịnh Thiên Dạ khó có thể tin mà xác nhận một lần, “Cậu đang thiếu nợ à??”
“Tớ chưa bao giờ đồng ý thêm WeChat của Bùi Hàn Chu,” Lâm Lạc Tang méo miệng, giải thích lý do đằng sau hành vi này, “Ổng có thể dùng WeChat của tớ đi kết bạn với mình, tớ sử dụng trợ lý truyền tải để làm mờ tầm nhìn của ổng thì thế nào?”
Trợ lý truyền tệp này tương đương với một trạm trung chuyển lưu trữ trong WeChat, rất tiện lợi cho người dùng khi chuyển tệp giữa điện thoại di động và máy tính.
Thịnh Thiên Dạ không nghĩ tới còn có người có thể sử dụng cài đặt nội bộ của WeChat để chơi thể loại này, sau một lúc lâu bó tay mới nói: “Nói đến ấu trĩ, hai người các cậu thật sự khó phân sàn sàn như nhau, tuyệt phối của nhân gian, trời đất tạo nên.”
“Cậu không sợ chủ tịch cao quý sẽ không dùng thứ này sao??”
Thịnh Thiên Dạ đặt câu hỏi nhanh chóng chạm đến điểm mù trong suy nghĩ của Lâm Lạc Tang, cô giác ngộ suy tư một hồi, lúc này mới nói: “Được, khi về tớ sẽ tẩy não ổng để ổng sử dụng.”
Thịnh Thiên Dạ: “……”
Sau bữa ăn sáng các cô ra ngoài đi dạo phố, bởi vì ba người đều có độ nổi tiếng nhất định, thời tiết lại vừa lúc rét lạnh nên các cô bọc khăn quàng cổ và khẩu trang, nhỏ giọng nói chuyện với nhau xuyên qua đám người.
May mắn thay, không có nhiều người trong các khu thương mại cao cấp và họ thư giãn sau khi đi bộ một lúc.
Bên hông những tòa nhà cao ngất trong mây, logo V&A to rộng cực kỳ có khí thế được khảm ở giữa, từ trang trí đến nội thất đều toát lên vẻ cảm giác lạnh lùng và sang quý. Nước hoa được đặt trên kệ kính có một dãy kiểu cách độc đáo và nữ tính càng thêm bắt mắt dưới ánh đèn chiếu rọi.
Thịnh Thiên Dạ kéo kéo khẩu trang: “V&A kìa, đế chế nước hoa một tay Triệu Toàn Nhã xây dựng.”
Kỷ Ninh không biết nên nghiêng người hỏi: “Có điển cố gì sao?”
“Đây là tập đoàn nước hoa thuộc sở hữu của mẹ Bùi Hàn Chu, nổi tiếng đã gần hai mươi năm. Lúc nó nổi tiếng nhất, 100 phụ nữ thì có 99 người đã sử dụng nước hoa cổ điển của bà.” Thịnh Thiên Dạ khoanh tay cười cười, “Không ai ngờ Bùi Hàn Chu được sinh ra trong gia đình như vậy, thế nhưng hoàn toàn không kế thừa gia nghiệp.”
Lâm Lạc Tang: “Sao cậu biết nhiều như vậy?”
“Đây là chuyện mà mọi người nên biết, chỉ có người như cậu suốt ngay đắm mình trong dòng nước âm nhạc là không biết thôi.” Thịnh Thiên Dạ dùng đầu ngón tay chỉ, “Có duyên đến chỗ này rồi, đi thôi, vào xem.”
Trong tiệm tràn ngập mùi hương cổ điển của V&A, đó là hoa hồng Damascus pha trộn với một chút hương cam quýt thoang thoảng, còn bí mật mang theo hơi thở Mộc Diệp nhè nhẹ.
Lâm Lạc Tang không ngạc nhiên về sự phổ biến của loại nước hoa này hơn mười năm trước, bởi vì loại nước hoa này thực sự thoải mái và dễ ngửi, đa dạng, thích hợp cho bất kỳ người phụ nữ nào và bất kỳ dạng nào.
Nhân viên cửa hàng thấy các cô dạo khắp nơi, nhìn là biết người chăm lo cho cuộc sống nên không khỏi theo ở phía sau cẩn thận giới thiệu: “Ngoài những mẫu bán chạy nhất, các cô gái cũng có thể tham khảo các loại nước hoa nam trung tính của chúng tôi, đặc biệt thích hợp để tặng bạn trai hoặc các sếp trong những ngày quan trọng.”
“Không cần đâu,” Thịnh Thiên Dạ kéo khẩu trang xuống, “Bọn họ không xứng.”
Nhân viên cửa hàng: “……”
Tuy nhiên, phẩm chất tốt được trau dồi khiến cô nhân viên chỉ nghẹn lời một chút, ngay sau đó, cô ấy lại ôn hòa nói: “Hay là chúng ta xem nước hoa cho nữ nhé? Các loại nước hoa nữ khác của chúng tôi cũng rất tốt và bán rất chạy, nữ diễn viên Kỷ Ninh trong 《 Nhật ký nụ hôn đầu 》 đã sử dụng mẫu này của chúng tôi.”
Thịnh Thiên Dạ kéo khẩu trang Kỷ Ninh xuống rồi hỏi cô ấy: “Phải không?”
Kỷ Ninh sửng sốt một chút, chợt ôm lấy khăn quàng cổ: “Hình như là vậy, V&A là một trong những nhà tài trợ của bọn tớ.”
Nhân viên cửa hàng: “…………”
Không ngờ đồng thời gặp được Kỷ Ninh Thịnh Thiên Dạ, nhân viên cửa hàng đứng chỗ đó thất thần vài giây. Lúc đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì lại nhìn thấy Lâm Lạc Tang kéo khẩu trang xuống: “Chào bạn, xin hỏi bên kia là nước hoa cho nữ sao?”
Thật là đẹp mắt.
Người thật quả nhiên còn đẹp hơn trong 《 Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy 》, gương mặt tinh xảo, trong sáng thuần khiết, khí chất xuất chúng. Ngay cả độ cong nhẹ của khóe môi cũng có thể được gọi là truyền thuyết.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô sững sờ vài giây, lúc này mới phản ứng lại dường như “à” một tiếng, chuyển sang vị trí cô chỉ, những suy nghĩ tạp nham trong đầu đang bùng cháy, lúc này cuối cùng hệ thống ngôn ngữ cũng lưu loát…
“Đúng vậy, Tang Tang thật sự rất có mắt nhìn, mẫu này là phiên bản giới hạn cổ điển của ‘ mộng du hoa cảnh ’, mùi hương dựa trên hương thơm cổ điển của chúng tôi với một chút hương cam huyết, nhưng về cơ bản ngửi không khác gì mùi kinh điển. Đây là một chai kỷ niệm 20 năm, chủ yếu là để sưu tập.”
Lâm Lạc Tang ngước mắt lên, vì tiếng xưng hô quen thuộc của nhân viên cửa hàng mà Tang Tang trầm ngâm nửa giây: “Bạn biết tôi sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi đã xem trên TV, tôi không bỏ sót một tập nào của《 Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy 》.”
Ngôi sao là phải theo đuổi nhưng hàng hóa cũng phải được bán, nhân viên cửa hàng lại chuyển trọng điểm sang chai nước hoa kỷ niệm mà Lâm Lạc Tang chú ý kia, tiếp tục giới thiệu: “Chai này được khảm bằng đá quý màu hồng sapphire và xà cừ. Phần nắp có thể tháo ra và lắp vào đáy chai. Phần trang sức không sử dụng kim loại và keo dán mà sử dụng quy trình bí mật để khảm lên. Càng quan trọng hơn là mẫu này đã hết hàng trên toàn thế giới vào 3 tháng trước, cô có thể nhìn thấy chai duy nhất này là do một khách hàng lâu năm nhờ chúng tôi giữ lại nhưng cuối cùng xảy ra chút vấn đề mới không mua.”
“Đây hẳn là chai cuối cùng trên thế giới, bán xong cũng sẽ không bổ sung, lần sau ra đồ kỷ niệm kinh điển có lẽ phải chờ mười năm nữa. Hơn nữa mẫu nước hoa này thật sự vô cùng có lời, không những có thể xịt được mà còn đặt ở nhà coi như hàng mỹ nghệ cũng rất đẹp. Phần thiết kế do nhà thiết kế nổi tiếng Mr. White Leslie hoàn thành, phải mất nửa năm mới chế tác thành công.”
Nói thực ra, nhân viên cửa hàng này nói nhiều như vậy, điều duy nhất đả động đến Lâm Lạc Tang chỉ có câu “Một chai cuối cùng trên toàn thế giới”.
Không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được loại nước hoa cuối cùng trên thế giới đã hết hàng cách đây ba tháng, cho dù chỉ là hơi ngưỡng mộ trong lòng thì cũng sẽ mua về lập tức không chút nào do dự.
Huống chi, gu thẩm mỹ của mẹ Bùi Hàn Chu thật sự rất tuyệt, mẫu nước hoa này từ ngoài vào trong đều khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Nhìn thứ gien ưu tú này thật là có thể kế thừa.
Cuối cùng cô đã mua ba chai nước hoa, Thịnh Thiên Dạ và Kỷ Ninh mua hai chai.
Nhân viên cửa hàng cũng không dựa vào quan hệ con dâu Triệu Toàn Nhã của cô mà giảm giá, chỉ là bởi vì bản thân thích cô nên đã lén nhét cho cô hơn chục chai nước hoa Trung Quốc, còn bảo cô tuyệt đối đừng nói ra ngoài, bằng không bản thân sẽ bị trừ tiền lương.
Khi đi ra khỏi tiệm V&A, Thịnh Thiên Dạ vươn vai cảm thán: “Quả nhiên vẫn là phụ nữ biết cách kiếm tiền của phụ nữ tốt nhất. Triệu Toàn Nhã thật sự là thiên tài nước hoa, trách không được có thể khiến sự nghiệp được hô mưa gọi gió như vậy.”
Buông tay, Thịnh Thiên Dạ quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Tang: “Bà ấy ở ngoài đời thế nào, làn da của bà ấy có tốt như trong tin tức không?”
Lâm Lạc Tang xuất thần hai giây, lúc này mới nói: “Tớ chưa gặp qua.”
“Thiệt hay giả?” Thịnh Thiên Dạ cảm thấy không thể tưởng tượng với câu trả lời của cô, “Lâu như vậy cũng không gặp sao? Bùi Hàn Chu cũng chưa bao giờ nói chuyện video call với mẹ sao?”
Lâm Lạc Tang nhớ lại một lúc: “Chí ít ở trước mặt tớ, tớ chưa từng thấy anh ấy liên lạc với người trong nhà.”
Đừng nói là liên lạc trước mặt cô, thậm chí ngay cả gia đình Bùi Hàn Chu cũng rất ít khi nhắc tới, chưa bao giờ nói chuyện cũ, cũng chưa bao giờ nói về mối quan hệ gia đình, người thân duy nhất được nhắc tới chỉ có bà cố.
Nghĩ như vậy, cô mới cảm thấy mình và anh lại ngoài dự đoán có sự ăn ý ở mặt này, chưa từng nói chuyện với đối phương về đề tài này.
Kỷ Ninh cũng nói: “Tớ còn tưởng rằng lúc ấy không đến hôn lễ chỉ là bởi vì có chuyện……”
“Hẳn là có việc gì, mợ nó cậu cũng biết sản nghiệp gia tộc của ba anh ấy rất lớn, nghe nói cha mẹ ruột đều rất ít gặp mặt, thời gian gặp mặt nhất định là càng ít đi,” Thịnh Thiên Dạ khoác vai Kỷ Ninh, “Người giàu thì sẽ tương đối bận rộn một chút, mỗi ngày vượt châu vượt đại dương bàn chuyện làm ăn, có đề án xem xét không hết và xã giao.”
Nói xong, Thịnh Thiên Dạ lại mở điện thoại ra tìm kiếm thật lâu rồi cho Lâm Lạc Tang xem ảnh chụp của Triệu Toàn Nhã: “Mẹ Bùi Hàn Chu cũng thật xinh đẹp, tiêu chí người đẹp, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, cậu nhìn cái cảm giác yêu kiều đều sắp tràn ra màn hình này mà xem, cảm giác chính là công chúa hạt đậu đè lên hạt đậu ngủ một đêm, trên người có thể ép ra vết máu ứ đọng.”
Cô chăm chú nhìn hồi lâu, cặp mắt kia lại có mấy phần cao ngạo rất giống Bùi Hàn Chu, đều mang theo chút tính xâm lược cường thế.
Trong xương cốt nhìn lên xác thật rất giống nhưng lại có chỗ nào hoàn toàn khác biệt, cô không nói được.
Đầu Kỷ Ninh để ở trên vai Lâm Lạc Tang, dịu dàng nói: “Số của Bùi Hàn Chu thật tốt, di truyền đều là gien tốt.”
“Chính Bùi Hàn Chu cũng tài giỏi có được không, ban đầu rời khỏi gia đình có thể khiến sự nghiệp thành công được như vậy, bao nhiêu cậu ấm dưới sự che chở của cha mẹ đều không bay lên được, gió thổi qua đã ngã gãy xương.”
……
Thịnh Thiên Dạ bên cạnh còn đang tán dóc trên trời dưới đất với Kỷ Ninh, Lâm Lạc Tang nhìn chiếc túi xách có logo V&A màu bạc trên tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn về màn trời phía trước.
Sắc trời hơi u ám như thể trời sắp mưa.
*
Sau khi Lâm Lạc Tang về nhà không bao lâu thì anh cũng đến phòng khách nhưng ngay sau đó anh đi lầu 3 mở họp, cô một mình ngồi bên sô pha viết nhạc.
Viết một lát, cô đột nhiên nhớ tới mấy thứ hôm nay mua còn chưa kịp lấy ra nên nhanh chóng móc lấy túi ra, thưởng thức chiến lợi phẩm của mình trong chốc lát rồi sau đó nhấc nắp nước hoa xịt vài cái để bản thân đắm chìm trong hương hoa cỏ, tâm trạng cũng càng thêm thoải mái hơn một chút.
Bất ngờ, bên cạnh cầu thang truyền đến tiếng bước chân của anh, cô đậy nắp lên ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Bùi Hàn Chu vừa vặn đi đến bên cạnh bàn uống nước.
Trong tầm tay anh còn đặt cherry mà cô bé trợ lý đã rửa sạch, Lâm Lạc Tang cảm thấy hơi khát, khi đi qua đó ăn trái cây cũng không buông vật cưng ra, chuẩn bị triển lãm cho Bùi Hàn Chu xem một chút phiên bản giới hạn cuối cùng trên thế giới mà mình cướp được.
Kết quả còn chưa đi đến bên cạnh anh, thậm chí bàn tay lấy cherry còn chưa giơ ra thì anh nhíu mày đột nhiên lui về phía sau vài bước. Lúc anh quay đầu nhìn cô lại mang theo chút gì đó xa lạ.
Anh chưa bao giờ sinh ra bài xích khi cô tới gần, đây là lần đầu tiên thậm chí không thấy rõ đã lui bước.
Lâm Lạc Tang ngẩn ra một lát, muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì nên chớp chớp mắt, còn chưa kịp tới gần lần thứ hai thì nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của anh…
“Em xịt cái gì?”
“Nước hoa á, anh không thích mùi hương này sao?”
Lâm Lạc Tang đưa ngón tay đến chóp mũi của mình để ngửi, cố gắng phát hiện mùi hương trên người mình có rõ ràng hay không nhưng thật ra rất nhạt. Cô nỗ lực lắm mới có thể ngửi ra một tí nên hỏi một cách kỳ quái: “Cái mũi anh tốt như vậy, thứ này cũng có thể ngửi thấy à?”
Anh dùng sức nhướng mày, mặt mũi ưa nhìn trước sau như một như có chút âm u và cơn đau thoáng qua, làm như đau đầu muốn nứt ra. Anh liên tục ấn cổ tay vào trán, hơi thở đều có mấy phần hỗn loạn, bước chân lung lay.
Lâm Lạc Tang chưa bao giờ bắt gặp dáng vẻ này của anh, tưởng mùi hương kích phát bệnh kín nào đó của anh nên vội vàng lui về phía sau vài bước, trong tiềm thức muốn đỡ anh rồi lại miễn cưỡng thu lại và hỏi: “Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái??”
Hơi thở anh dồn dập, tay dùng sức chống lên bàn liên tục, gân xanh hiện lên trên cánh tay, chóp mũi thế nhưng chảy ra tầng mồ hôi lạnh hơi mỏng.
Lâm Lạc Tang sợ tới mức không nhẹ, chạy như bay đến bàn trà cầm điện thoại, tìm cả buổi mới tìm được dãy số của quản gia, còn chưa kịp bấm gọi đã nghe được đầu cầu thang lại truyền đến tiếng vang kéo dài, là anh đỡ cầu thang bước nhanh lên trên.
Bùi Hàn Chu đi rất nhanh như thể anh đang lẩn trốn hồi ức đáng sợ nào đó.
Cô chưa từng gặp qua loại trường hợp đột phát này ở đâu, tay cô run lên khi gọi điện thoại, khống chế để bản thân cố gắng trình bày xong xuôi tình huống xảy ra trong thời gian ngắn nhất rồi sau đó để quản gia lên lầu xem trước
Chưa đến một phút quản gia đã thuận lợi đến, ngay sau đó đã gọi điện thoại nội bộ cho cô: “Mợ chủ không cần lo lắng, cậu chủ đã khoẻ hơn rất nhiều, hiện tại đang nằm nghỉ ngơi trên giường.”
Lâm Lạc Tang nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi vẫn kinh hồn bạt vía: “Thật sự không sao chứ? Nếu không vẫn nên đến bệnh viện xem sao nhé?”
Quản gia giúp cô bình tĩnh: “Cậu chủ nói không cần, mợ chủ yên tâm đi, cậu chủ hiểu rõ sức khoẻ của mình.”
Cô “à” một tiếng, lúc này mới buông điện thoại rồi nhìn về phía lọ nước hoa nữ cổ điển trên bàn.
Cô hôm nay cũng không có bất luận cái gì khác với ngày xưa, thậm chí ngay cả lời nói cũng chưa kịp nói một câu. Khác biệt duy nhất chính là thử mẫu nước hoa này, cũng bị Bùi Hàn Chu nhạy bén phát hiện.
Chẳng lẽ anh rất bài xích mẫu nước hoa này?
Nhưng đây không phải là tác phẩm tiêu biểu tâm đắc của mẹ anh sao?
Cô càng nghĩ càng không rõ ràng nhưng tất cả khả năng đều chỉ về lọ nước hoa hương hoa cỏ này, cô cũng chỉ có thể đưa nó ra ngoài cửa trước, sau đó mở cửa sổ thông khí.
Để tránh khiến cho Bùi Hàn Chu khó chịu một lần nữa, cô còn đến buồng vệ sinh tắm rửa một cái, mùi hương cả người từ trên xuống dưới đều đổi thành hương linh lan quen dùng hòng xua tan tất cả hương hoa cỏ trên người mình, xoa xoa chà chà một tiếng rưỡi mới ra ngoài.
Lúc cô sấy tóc xong, Bùi Hàn Chu cũng nghỉ ngơi đủ xuống lầu.
Cô không biết nên nói cái gì, tay nắm chặt khăn lông vô ý thức lung tung vuốt ve, sờ lên mái tóc xù của mình, luôn cảm thấy có một chút ý tứ xin lỗi nhưng chưa nghĩ ra lời dạo đầu nên có.
Là anh mở miệng trước, anh che miệng ho khan hai tiếng: “Sao lạnh như vậy?”
“Tôi mở cửa sổ…… Thông khí,” cô nghịch dây máy sấy rồi ngước mắt hỏi, “Anh…… Khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn chút,” anh cụp mắt, “Không sao.”
Lâm Lạc Tang chỉ chỉ về phía trước: “Vậy anh đến trên sô pha ngồi nghỉ ngơi đi, nếu còn không thoải mái thì nói cho tôi.”
Anh ngồi trên sô pha, nhìn cô ở trong phòng vệ sinh vội tới vội lui, cuối cùng nhón chân đặt máy sấy ở trên giá.
Ánh mắt anh phiêu về phía sương mù mênh mông trong phòng tắm và đuôi tóc hơi ướt của cô mới phát hiện cô tắm xong.
Bùi Hàn Chu vỗ vỗ sô pha: “Lại đây.”
Lâm Lạc Tang lê dép lê từ từ đến gần, có chút xấu hổ và trốn tránh. Khi cách anh còn có 3 mét thì đột nhiên dừng lại, “Khoan đã.”
Sau đó cô giơ tay, cẩn thận ngửi mu bàn tay và cánh tay cùng với các đầu ngón tay của cô, thậm chí ngay cả tóc cũng chẳng buông tha, cái mũi nhỏ hít hít giống như một con chuột hamster.
“Không có mùi.” Cô nói.
Anh còn chưa kịp trả lời, lại nghe thấy giọng cô: “Vậy đợi lát nữa anh có xảy ra chuyện thì không liên quan đến tôi nhá.”
“…………”
Bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhõm không ít, cô ngồi bên cạnh anh, cố định đầu, dùng dép lê đá nhẹ vào chân ghế sô pha rồi nói: “Anh cũng bị dị ứng với hoa hồng à?”
“Không phải.”
“Tôi xịt cái kia là……” Cô giải thích, “Mùi hương mẹ anh chế trước đây, mẫu rất hot, bán hai mươi năm còn bán chạy.”
“Tôi biết.”
Không cần nhiều lời nữa.
Cuối cùng, Bùi Hàn Chu nói: “Sau này đừng xịt cái kia.”
“Đều đừng xịt cái khác, hay là, chỉ là mẫu kia?”
“Nước hoa bà ta làm đều đừng dùng.”
Bầu không khí vi diệu đang lan tràn trong căn phòng, cô có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng ý nghĩ chợt lóe qua ở trong đầu rồi lại cảm thấy là bản thân vượt rào, cuối cùng chỉ gật đầu đáp ừ một tiếng.
Lâm Lạc Tang lấy ra cái điều khiển từ xa trong ngăn kéo, muốn mở TV lên xoa dịu một chút bầu không khí. Mới vừa chuyển kênh đã nghe thấy anh khẽ hỏi: “Vừa rồi có phải bị doạ hay không?”
Cô sờ sờ sau cổ rồi nói: “Là có một chút, tưởng tôi làm sai cái gì.”-
“Không phải em sai,” anh nói, “Đừng tự trách.”
Cô cảm giác dường như anh còn có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng anh chỉ lau tóc cô rồi nói: “Bận xong rồi thì đi ngủ, tôi đến phòng ngủ chờ em.”
“…… Ừm.”
Cho dù cô xịt nước hoa kia nhưng người đàn ông luôn độc miệng lại không có bất luận ý tứ gì trách tội cô, này trong lúc nhất thời khiến Lâm Lạc Tang hơi ngoài ý muốn, còn tưởng rằng anh chưa phát cáu. Mãi cho đến buổi tối trước khi đi vào giấc ngủ, trong tiếng bàn phím và lật sách, anh nghiêng đầu hỏi cô: “Trước đó em nói muốn người máy loại nào?”
Tối hôm qua cô nói đến người máy chỉ là tâm huyết dâng trào cảm thấy có thể dùng, vốn chuẩn bị hôm nay nghĩ ra phương án cụ thể, kết quả bị chuyện mới vừa rồi đột phát nên không có tâm tư suy nghĩ, chỉ có thể sửa chữa chi tiết trong ca khúc.
“Cái kia tôi còn chưa nghĩ xong, nghĩ kỹ rồi sẽ nói với anh.”
“Ừ, nếu cần sửa chữa chương trình bên trong thì có lẽ không kịp, đến lúc đó tôi để thư ký gửi cho em phân loại chủ yếu, em có thể tham khảo.”
Cô đang muốn nói chúng ta không phải đã thêm WeChat rồi sau nhưng lại nghĩ đến mình ngụy trang thành trợ lý chuyển tệp cho nên chỉ gật gật đầu, không vạch trần mình.
*
Chiều hôm sau, cuộc họp chủ đề và rút thăm của 《 Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy 》 diễn ra thuận lợi.
Công bằng mà nói, thứ tự biểu diễn trong chương trình dường như đều là tiến hành rút thăm nhưng có đôi khi vì nâng người chơi mặc định nên sẽ chỉnh sửa quy tắc nhỏ của chương trình trước để cho khách mời được buff xếp ra vị trí phía sau.
Không thể nghi ngờ, lần này tổ đạo diễn cũng tìm được Lâm Lạc Tang, hỏi cô muốn sửa chữa quy tắc hay không, để cô lên sân khấu cuối cùng.
Cô không quá thích đặc biệt, hơn nữa cảm thấy phiền phức nên nói không cần, tiếp tục sử dụng quy tắc thường lui tới là được rồi.
Part rút thăm cũng coi như đang ghi hình, phần này sẽ được cắt vào phim chính của đài truyền hình, cũng sẽ coi như bản ngoài lề đăng lên internet cho nên các khách mời đều trang điểm xong yên tĩnh chờ đợi ở trong phòng. Do trên mặt Nghê Đồng có vết thương cho nên trên cằm còn treo khẩu trang, trang điểm mắt cũng không nhiều, cả người trông có vẻ hơi mệt mỏi và tiều tụy.
Buổi biểu diễn tối hôm trước cô ta cũng đeo khẩu trang, hơn nữa giọng nghẹn ngào, điều này cũng ảnh hưởng đến hiệu quả biểu diễn ở một mức độ nhất định, trình độ phát huy còn kém hơn ngày thường một ít.
Mọi người tùy ý rút thăm xong, nói đến cũng thật trùng hợp, Lâm Lạc Tang rõ ràng chẳng thông đồng với tổ đạo diễn, cuối cùng cũng có vận số tốt bốc được cuối cùng, Nghê Đồng bốc thăm là người đầu tiên.
Sau khi bốc thăm xong mọi người đi đến phòng họp thảo luận về nội dung sẽ hát trong tập tiếp theo, Lâm Lạc Tang lựa chọn một ca khúc có tên gọi là 《 Buông bỏ 》, cả bài hát đều đang miêu tả nhân vật chính buông bỏ một đoạn tình cảm, phần điệp khúc nổi lên cũng là “Em hết sức buông bỏ”, nhưng chỗ kết cục lại dùng từ uyển chuyển, kỳ thật cái gọi là buông bỏ đều là “Lừa gạt anh”.
Lúc A Quái nghe thấy đã bị kinh ngạc: “Em rất thích ý tưởng này, tuyệt!”-
Trước nay Hi Mộ đều ngồi bàn bên cạnh không nói lời nào cũng gật đầu: “Viết ra lúc con gái xa nhau mạnh miệng rất sinh động, từ cũng rất cao cấp.”
“Cái ý tưởng này thật sự rất tốt,” A Quái ngăn không được gật đầu, “Đến lúc đó lời bài hát ở màn hình phía sau sẽ đánh dấu từ đầu tiên của câu then chốt, ghép lại thành một đoạn, điều đó thuận tiện cho khán giả nhìn thấy sự tài tình của bài thơ ẩn một cách trực quan hơn.”
Ý tưởng của Lâm Lạc Tang và A Quái không hẹn mà gặp: “Chị cũng tính như vậy, đợi lát nữa chị nói một chút với biên đạo làm bước đầu, đến lúc đó tập luyện lại sửa chữa.”
Mọi người thảo luận nhiệt liệt, Nghê Đồng lại mang mũ lưỡi trai không nói lời nào, cả khuôn mặt biến mất trong bóng tối ở dưới vành nón, nhìn chằm chằm nơi nào đó tới ngây người.
Lâm Lạc Tang cho rằng Nghê Đồng bị đả kích không nhẹ cho nên hành quân lặng lẽ, ai ngờ sau khi tan họp cô đi vào buồng vệ sinh phía trong để rửa tay lại ngoài ý muốn nghe được bên ngoài bồn rửa tay vang lên tiếng nói chuyện với nhau.
Âm sắc rất quen thuộc, hẳn là quản lý của Nghê Đồng và chính Nghê Đồng.
Quản lý của Nghê Đồng rất hiển nhiên nóng nảy, liên tiếp lớn tiếng: “Trạng thái này của em không được, cứ như vậy nữa làm sao mà thi đấu? Thực lực của em là có, đua không đến hạng nhất chúng ta lại hạng ba, lấy huy chương đồng cũng không mất mặt.”
Nói nói lại cưỡng bách bản thân có kiên nhẫn một ít: “Chị biết em có chênh lệch nhưng nhất định phải điều chỉnh tốt, mọi người đều giỏi như vậy. Nếu như em không giữ vững tinh thần thì có thể phải bị loại. Đây là cơ hội tốt nhất mà chúng ta có thể nắm chắc trước nhất, em muốn cứ như vậy mà từ bỏ sao?”
Vòi nước vang lên tiếng nước ào ào, Nghê Đồng kéo khẩu trang che mặt xuống chỗ cổ họng, dùng sức hất nước lạnh vào gò má.
Dòng nước lạnh lẽo trực tiếp thấm sâu vào lỗ chân lông không hề bị cản trở, lạnh thấu xương và đau đớn hiếm thấy khiến con người thanh tỉnh một tí. Tay Nghê Đồng còn duy trì động tác đóng mở, tùy ý để dòng nước liên tục cọ rửa rồi ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Từng giọt từng giọt nước theo đuôi mắt lăn xuống, lạnh như băng kích thích giác quan, cô ta lạnh tới mức hơi hơi run lên nhưng lại có chỗ nào đó đang thiêu đốt.
Đầu ngón tay Nghê Đồng dùng sức khoá chặt nhìn chằm chằm nơi nào đó, giọng như tuyên thệ quanh quẩn: “Đã biết, em sẽ…… Vực dậy tinh thần.”
*
Ba ngày sau, buổi diễn tập đầu tiên 《 Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy 》 của tập tiếp theo chính thức được bắt đầu.
Lâm Lạc Tang luôn cảm thấy nơi nào đó không thích hợp không thể nói thành lời, sau khi dẫn đầu tập luyện thì để ý, chờ đến cuối cùng, xem xong các bài hát do Nghê Đồng chuẩn bị.
Cô cuối cùng cũng biết Nghê Đồng vực dậy tinh thần là cái gì, lúc này ý tưởng trong lời bài hát của cô lại bị Nghê Đồng cào bới.-
Cô gọi là 《 Buông bỏ 》, Nghê Đồng đã kêu 《 Em không thể yêu anh 》;
Điệp khúc của cô là “Em hết sức buông bỏ”, Nghê Đồng chính là “Em yêu anh”;
Kết cục cô viết “Lừa gạt anh”, Nghê Đồng lúc này thông minh biết sửa một chút, không dùng mẫu câu ẩn đầu mà là trực tiếp đổi thành một câu bình dị “Em không thể yêu anh sao nhưng em yêu anh”.
Nhạc Huy nhìn tình huống trước cũng khoanh tay không còn gì để nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy con nhỏ này, anh còn cảm thấy nó thích em có mấy phần diễn, hiện giờ anh tin, nhỏ đó thật sự yêu em. Trong mắt nó chỉ có em, ngoại trừ em thì người phụ nữ khác nó đều chướng mắt, cho dù nó chết cũng muốn chết ở trong tay em. Anh bắt đầu hoài nghi, có phải nó là les hay không à??”
Lâm Lạc Tang thật ra cũng không hoài nghi chuyện Nghê Đồng thích nhạc của mình, dù sao thật lâu trước đây khi nói chuyện phiếm, dựa vào chuyện Nghê Đồng rõ như lòng bàn tay mỗi bài hát trước kia của cô nên mới khiến cô cảm thấy tìm được nhạc sĩ cùng chung chí hướng, buông xuống một phần nhỏ đề phòng.
Thích kỳ thật sẽ mang đến bắt chước và học tập trong tiềm thức, nhưng nếu đi quá xa lại thêm mối quan hệ lợi ích giữa hai người, thích và tham khảo rất dễ dàng đi vào con đường biến chất, trở thành sự tái hiện vô tận dưới bộ lọc.
Tiểu Noãn đề nghị: “Nếu không nói với đạo diễn đi, nhanh chóng sắp xếp cô ta cái bệnh để cô ta cút đi, nói có việc không ghi hình được.”
“Không nói gạt gì em, khoảnh khắc nghe được điệp khúc của cô ta, anh cũng nghĩ như em vậy,” Nhạc Huy nới lỏng cổ, như suy tư gì nói, “Nhưng mới vừa rồi anh đột nhiên không nghĩ như vậy.”
Lâm Lạc Tang quay đầu: “Anh nghĩ như thế nào?”
“Giữ lại, cứ như vậy để cô ta phắn đi cũng không đáng đột nhiên mai danh ẩn tích nào có ý tứ battle trực diện,” Nhạc Huy nhướng mày, “Nếu cô ta thích em như vậy……”
Lâm Lạc Tang: “Em đây đổi bài.”
Vẻ mặt của Nhạc Huy lập tức đọng lại, vài giây sau mới phản ứng lại: “Gì?? Đừng nha ý anh không phải cái kia, em đừng kích động, bình tĩnh một chút, nếu không chúng ta vẫn nên nói một chút với tổ đạo diễn rút người đi??”
Lâm Lạc Tang lắc đầu, đã có biện pháp mới giải quyết.
“Nếu cô ta thích em như vậy ……” Lâm Lạc Tang cong môi cười cười, “Em đây tự mình viết bài hát cho cô ta.”
Thật ra sớm vào lần đó Nghê Đồng dùng giọng nữ cao và đàn Synthesizer, cô đã lờ mờ có chủ đề và ý tưởng như vậy nhưng sau đó bởi vì các loại nguyên nhân nên tạm thời mắc cạn, hôm nay lại đột nhiên nảy ra ý tưởng, tính toán nhặt ý tưởng này lên.
Cũng coi như là không cô phụ cô giáo Nghê Đồng chú ý lâu như vậy tới nay.
Chỉ cần Nghê Đồng dám nghe thì nhất định sẽ biết là đang nói cô ta.-
Ý nghĩ mới 《 Ký sinh 》 là ca khúc cô viết nhanh nhất hiện tại, vỏn vẹn chỉ trong vài chục phút đi xe từ trường quay về nhà, cô đã hoàn thành hơn một nửa lời bài hát.
Khi đến cửa nhà tâm trạng của cô đang sung sướng, cảm giác được bên trong có giọng nói cũng không cẩn thận nghe, ngâm nga điệu thô ráp rồi nhấn khóa vân tay.
Ngay sau khi một tiếng “Cùm cụp” khoá cảm ứng mở cửa, trong phòng khách cũng trùng hợp phiêu ra một câu nói hoàn chỉnh chui vào lỗ tai Lâm Lạc Tang…
“Đây là điều con nói với mẹ cuộc sống của mình tự mình quyết định đấy à? Quyết định của con chính là kết hôn cùng một người như vậy?”
“Con thật sự hiểu bản thân đang làm cái gì không?”
……
Không khí trong phòng khách tràn ngập giằng co nghẹt thở, nếu có thể làm lại một lần nữa, Lâm Lạc Tang nghĩ cô tuyệt đối sẽ không nghe theo quán tính của bước chân lúc ấy bước vào cửa.
Khi cô đứng yên ở chỗ huyền quan, người phụ nữ đưa lưng về phía cô vừa vặn quay đầu.
Là khuôn mặt có tám phần tương tự với Bùi Hàn Chu, vẻ ngoài và cốt cách cực đẹp, được Thịnh Thiên Dạ khen là người đẹp yêu kiều Triệu Toàn Nhã.
Mẹ ruột của Bùi Hàn Chu.
Tuy rằng là quan hệ mẹ con nhưng giữa Triệu Toàn Nhã và Bùi Hàn Chu cách nhau một cái bàn thật dài, khoảng cách xa cách và lạnh nhạt.
Bùi Hàn Chu ngồi ở kia ánh mắt lạnh lẽo không nói một lời, Triệu Toàn Nhã tuy là phẫn nộ nhưng lại khéo léo chỉ đỏ bên tai.-
Mà tràn ngập trong không khí đúng là thứ mấy ngày trước, Bùi Hàn Chu cực kỳ bài xích thậm chí phản ứng kịch liệt…
Mùi nước hoa hương hoa cỏ Triệu Toàn Nhã tự chế.
Chữ này vừa xuất hiện, Lâm Lạc Tang chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, máu cả người chảy ngược, tính cả sau cổ đến đỉnh đầu đều bắt đầu tê dại.
Vì sao đang êm đang đẹp phải gọi chồng ơi, boss không tốt sao?
Đầu óc cô trống rỗng mất một lúc, cũng suy nghĩ về tính khả thi của yêu cầu cụ thể chồng mình đưa ra ở trong đầu.
Nói đến cũng lạ, cho đu trạng thái tình cảm không có xảy ra bất luận biến hóa gì nhưng trong tình huống suy nghĩ muốn nhục mạ của anh, cách phát âm của hai từ này có thể trôi chảy bất thường; mà hiện tại loại tình huống bình thường này, hai âm tiết này dường như bị dính ở đầu lưỡi, làm sao thử cũng rất khó nói ra ngoài miệng.
Bùi Hàn Chu nhìn cô như đang nhập tâm, suy nghĩ hồi lâu, dường như trải qua một cuộc đấu tranh tâm lý lớn, rồi sau đó cô từ từ mở mắt, mở miệng.
Cô há miệng thở dốc, đầu lưỡi đè lên hàm trên, bắt đầu phát âm…
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác nữa.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Lần đầu tiên nếm trải thất bại, Lâm Lạc Tang lắc đầu, quay trở lại vị trí ban đầu của mình, dự định tiếp tục soạn nhạc, còn phương diện người máy thì làm chút tính toán khác.
Mỗi một tác phẩm đều như là con trai của cô, nếu có biện pháp có thể làm cho nó hoàn thành tốt hơn, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức lực đi làm.
Lâm Lạc Tang ngồi trước máy tính một lúc, cung phản xạ quay trở lại vị trí, vẫn không nín được chửi bậy: “Anh quá tuyệt tình, chuyện nhỏ không tốn sức gì như vậy còn phải đề ra yêu cầu với tôi. Tôi còn phải nói những gì đàn ông các anh thích nghe, anh có suy xét đến cảm giác của con trai tôi không?”
Nói tới đây trong đầu cô chợt lóe lên một tia sáng, như là đột nhiên được ai đó mở ra một ý tưởng mới, lần thứ hai ánh mắt sáng rực của cô nhìn về phía Bùi Hàn Chu: “Chúng ta kết hôn rồi phải không?”
Anh hoàn toàn không biết cô đang hỏi cái gì nên lãnh đạm ngước mắt: “Em cảm thấy sao?”
Cô lại chỉ chỉ vào màn hình của mình: “Nếu kết hôn, bài hát này là con trai tôi, cũng chính là con của anh.”
Ngay lúc này Bùi Hàn Chu đổ vỏ đang cau mày, một dấu chấm hỏi xinh đẹp tràn ra khỏi đỉnh lông mày.
“Con trai của anh sắp chào đời. Anh không muốn cho một chút tiền sữa bột sao?” Cô dào dạt tình cảm lên án, giảng được đạo lý rõ ràng trật tự, “Anh làm cha không có một chút chức trách nuôi dưỡng và dạy dỗ thì cũng nên có trái tim hiến dâng ấy chứ? Cũng không thể để người làm mẹ như tôi ngậm đắng nuốt cay mà hầu hạ anh cả đời chứ nhỉ? Con trai muốn món đồ chơi người máy thì làm sao nào, quá đáng lắm à?!”
Bùi Hàn Chu cứ như vậy đối diện với tầm mắt của cô, ngón tay khẽ nhúc nhích, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: “…… Vì sao không phải là con gái?”
Lâm Lạc Tang:?
Cô bị người đàn ông có mạch não mới lạ đánh cái trở tay không kịp, lúc này mới chạm vào tai nghe, nói lảng theo anh: “Sinh trai sinh gái đều giống nhau, nhưng bài hát này tương đối giống con trai hơn một chút.”
“Con gái thì làm sao, con gái thì không thể muốn người máy à?”
Bùi Hàn Chu hơi gật đầu, cũng dời ánh mắt về trên màn hình của mình: “Muốn thì tự mình tìm, tôi sẽ không cưng chiều con nít.”
Cũng không biết tại sao một người đàn ông chưa bao giờ từ chối yêu cầu của cô trước đây, vì sao hôm nay một hai muốn cô kêu cái loại xưng hô này mới bằng lòng thỏa mãn yêu cầu.
Lâm Lạc Tang nghẹn ngào sau một lúc lâu, lúc này mới sửa sửa dây tai nghe, không cam lòng mà ngập ngừng: “…… Cái anh này thật là tuyệt tình ghê gớm.”
Đêm đó cô chỉ có thể mang tiếc nuối và bất mãn đi vào giấc ngủ, trong mơ đều đại chiến 300 hiệp với người đàn ông không có lương tâm cặn bã này.
Không biết là mấy giờ sáng, nói tóm lại, trời vẫn chưa sáng, cô bị ai đó đánh thức từ trong giấc mộng vui sướng tràn trề, nghe thấy anh khẽ nỉ non gọi mình: “Lâm Lạc Tang.”
Nghe có vẻ không có gì to tát, cô vẫn còn đang trong giấc ngủ hỗn loạn, cô mơ hồ nói “ơi” một tiếng.
“Mở mắt ra mở khóa điện thoại em,” Bùi Hàn Chu hướng dẫn từng bước, “Mở khóa tôi cho em người máy.”
Đầu óc cô hoàn toàn không muốn xoay chuyển, nghe anh nói ra như vậy thì ráng chống đỡ mở mắt ra. Sau khi thấy khóa nhận dạng khuôn mặt trên đầu điện thoại được mở ra, vốn tính toán đứng dậy hỏi hai câu, cuối cùng buồn ngủ vẫn chiến thắng lý trí nên cô dành thời giờ sức lực lần thứ hai rơi vào giấc ngủ mê man.
Mãi đến chín giờ cô mới tỉnh lại, ý thức đột nhiên minh mẫn, nghĩ đến hành động mấy giờ trước của Bùi Hàn Chu thì trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng xoay người sờ đến điện thoại của mình, kiểm tra xem anh đã làm cái gì.
Hình nền không thay đổi, phần mềm không bị xóa, các tập tin không bị mất và bạn bè trong danh bạ không bị xóa.
…… Có lẽ là chỉ muốn nhìn điện thoại cô một chút xem có bí mật gì hay không?
Điện thoại của cô hoàn toàn chẳng có gì không thể cho người ta thấy, vì thế nên không có để ý, buông đồ xuống đi đánh răng.
Sáng nay Kỷ Ninh Thịnh Thiên Dạ tới tìm cô chơi, ba người hẹn nhau đi uống trà sáng.
Sau một lúc trò chuyện, Thịnh Thiên Dạ nói về một điều rất thú vị gần đây và chia sẻ nó trong nhóm để mọi người xem toàn bộ câu chuyện. Lâm Lạc Tang mở WeChat, đang muốn vào trong nhóm thì lại phát hiện trên màn hình xuất hiện một khung chat xa lạ nào đó.
Cô tưởng là ai đó sửa avatar nên nhấn vào tìm tòi thực hư, phát hiện số lượng bạn bè của người dùng này bằng không.
Mà cuộc trò chuyện duy nhất giữa cô và người “Bạn tốt” này xảy ra vào 5 giờ rưỡi sáng nay.
Z: 【 Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh kết bạn của bạn và bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.】
Lâm Lạc Tang: “……”
Bùi Hàn Chu cặn bã này lại canh lúc cô tinh thần hôn mê thần chí không rõ lén add WeChat cô ư?
Hơn nữa vẫn là dùng WeChat của cô quét anh? Anh thông qua??
Môi dưới của Lâm Lạc Tang run rẩy thế nhưng không tìm được từ ngữ nào để có thể hình dung sự vô liêm sỉ của người đàn ông này.
“Làm sao vậy?” Kỷ Ninh phát hiện Lâm Lạc Tang tắt tiếng, “Cậu đang ngẩn người nghĩ gì?”
“Các cậu cảm thấy…… Một người đàn ông không biết xấu hổ có giới hạn không?” Lâm Lạc Tang suy tư sau một lúc lâu, cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía các cô bạn, “Tớ cảm thấy không có.”
Sau khi định nghĩa vì Bùi Hàn Chu, cô giải thích nguyên nhân và hậu quả của sự việc hiện tại một cách chi tiết, cuối cùng còn phối hợp với các bằng chứng, triển lãm khung chat giữa mình và Bùi Hàn Chu ra đời lúc 5.30 sáng nay.
Thịnh Thiên Dạ cười ầm lên ở giây đầu tiên: “Anh ấy còn rất có thủ đoạn đấy chứ, biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không tồi, quả nhiên là nhà đầu tư vô lương tâm, cái xưng hô này của cậu cũng không uổng công.”
Kỷ Ninh bưng ly nước lên uống một miếng, qua một lúc mới cho ra bình luận: “Sao tớ cảm thấy còn hơi tương phản với sự moe……?”
“Cậu điên rồi hả?!” Lâm Lạc Tang lập tức vươn tay sờ lên trán Kỷ Ninh, “Có phải cậu và Kỷ Thời Diễn quay show tạp kỹ xong đến mất đi năng lực phân biệt hay không? Tỉnh tỉnh, người đàn ông không quen biết Kỷ Thời Diễn mới chính là người đàn ông tốt.”
“Ngẫu nhiên, cũng cần kiểu này…… Điều hòa một chút cuộc sống hôn nhân khô khan,” Kỷ Ninh ho khan hai tiếng, che giấu, “Không phải sao?”
Thịnh Thiên Dạ bị mọi chuyện chọc cười không ngừng, đưa ra giải thích nghi hoặc cho Kỷ Ninh: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, cuộc sống hôn nhân của bọn họ đều không buồn tẻ một chút nào. Lâm Lạc Tang bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều muốn hành hung chồng mình một trăm lần.”
Ngay sau đó, đề tài lại biến thành hai người phụ nữ khuyên nhủ Kỷ Ninh đang tham gia show tạp kỹ yêu đương “Rời xa đàn ông sảng khoái tinh thần, mở ra cuộc sống mới vui vẻ.”
Trong khi nói chuyện, Thịnh Thiên Dạ nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lâm Lạc Tang nên vòng đề tài trở về: “Cuối cùng tớ cũng biết lần trước vì sao cậu nói chắc như đinh đóng cột cậu và Bùi Hàn Chu sẽ không sinh ra tình yêu.”
Lâm Lạc Tang đang cầm điện thoại bận việc, mơ hồ không rõ mà đáp một âm tiết, nhưng thật ra Kỷ Ninh ở một bên lại mở miệng hỏi: “Loại chuyện tình cảm này cũng có thể xác định? Lỡ như thật sự thích thì sao?”
Sau khi Kỷ Ninh hỏi xong, trong phòng tĩnh lặng ngắn ngủi vài giây, bên ngoài có tiếng động chui qua kẹt cửa xa xôi tiến vào, như là ai đó đang tham gia một tiết kinh tế học, lúc này đang trình bày thuật ngữ chuyên ngành “Sự chuyển dời ngăn tổn hại”, có lẽ là việc thiết lập một điểm ngăn tổn hại nhất định theo giá mới nhất. Khi thị trường chuyển sang phía dự đoán khác thì cần phải thu thập khoản thua lỗ kịp thời.
Đối với Lâm Lạc Tang mà nói, tình cảm cũng giống như là đạo lý.
Cô rút tay chơi điện thoại lại, thản nhiên ngước cằm lên rồi nhẹ nhàng nói: “Thích là kịp thời ngăn tổn hại.”
Nếu biết người cô thích sẽ không thích cô, không bằng kịp thời dừng lại đúng lúc để tránh những tổn thương quá lớn do chấp nhận thực tế sau khi chìm đắm, cũng gọi là đau dài không bằng đau ngắn.
Bứt ra càng sớm, bản thân sẽ tương đối an toàn.
“Cậu nói kịp thời ngăn tổn hại là ý gì thế?” Thịnh Thiên Dạ xoay nhẹ vỏ điện thoại bằng đầu ngón tay và hỏi cô, “Ly hôn ư?”
“Có lẽ.”
Lâm Lạc Tang nhướng mày: “Thích ai đó sẽ chỉ càng nhìn càng thích, cậu càng thích anh ta thì sự lạnh nhạt của anh ta đối với cậu tạo thành tính công kích càng lớn hơn. Cho nên sau khi rung động nhất định sẽ không thể ở bên nhau, đối với hai bên đều là tra tấn.”
Cô lý trí lại khách quan nói xong, dường như chỉ là đang phân tích một vấn đề không liên quan đến mình, thiết lập giải pháp tối ưu cho bản thân dựa trên cơ chế tự bảo vệ.
Thịnh Thiên Dạ và Kỷ Ninh chỉ nhìn thoáng qua nhau vừa khâm phục vừa phức tạp, vui mừng vì sự thông suốt của cô nhưng không hiểu sao lại có vài phần tiếc hận không thể nói.
Sau khi Lâm Lạc Tang nói xong thì hoàn toàn không suy nghĩ về chủ đề này nữa, dù sao lý trí và tình cảm của cô đều đã khiến cô cho rằng đây là lựa chọn hoàn mỹ nhất, bởi vậy cô quay lại và nhấp vào trang cá nhân của mình với một nụ cười.
Vừa rồi cô đã nghĩ ra một cách rất hay để đối phó với Bùi Hàn Chu.
Tìm hình mình muốn thay ở Baidu, sửa đổi username, mở ra vòng kết nối bạn bè để hiển thị trong ba ngày.
Chỗ giao diện của cô trống rỗng, cực kỳ giống một con rô bốt toàn thân không có cảm xúc.
Tài khoản này của cô chỉ bỏ thêm vài người bạn có quan hệ đặc biệt thân, không phải tài khoản công việc, là liên hệ cho dù mọi người gửi sai tài liệu cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Ba người nói chuyện phiếm mệt mỏi nên chuyển sang trạng thái chơi điện thoại trong thời gian ngắn, ngay sau đó, Thịnh Thiên Dạ thích chia sẻ những chuyện hài hước vào nhóm phát hiện không thích hợp.
“Trong group tụi mình sao lại thế này, cái avatar màu xanh lục là của ai? Khá quen mắt.”
“Tớ,” Lâm Lạc Tang nhanh chóng nhận, “Đừng nhận sai, bắt đầu từ hôm nay tớ chính là trợ lý WeChat chia sẻ tệp cho các cậu, lần sau lúc chia sẻ tệp tuyệt đối đừng gửi lộn cho tớ, đặc biệt là Thịnh Thiên Dạ.”
Thịnh Thiên Dạ được điểm danh:??
“Đang êm đẹp cậu đổi tên và avatar thành trợ lý chia sẻ tệp làm gì?” Thịnh Thiên Dạ khó có thể tin mà xác nhận một lần, “Cậu đang thiếu nợ à??”
“Tớ chưa bao giờ đồng ý thêm WeChat của Bùi Hàn Chu,” Lâm Lạc Tang méo miệng, giải thích lý do đằng sau hành vi này, “Ổng có thể dùng WeChat của tớ đi kết bạn với mình, tớ sử dụng trợ lý truyền tải để làm mờ tầm nhìn của ổng thì thế nào?”
Trợ lý truyền tệp này tương đương với một trạm trung chuyển lưu trữ trong WeChat, rất tiện lợi cho người dùng khi chuyển tệp giữa điện thoại di động và máy tính.
Thịnh Thiên Dạ không nghĩ tới còn có người có thể sử dụng cài đặt nội bộ của WeChat để chơi thể loại này, sau một lúc lâu bó tay mới nói: “Nói đến ấu trĩ, hai người các cậu thật sự khó phân sàn sàn như nhau, tuyệt phối của nhân gian, trời đất tạo nên.”
“Cậu không sợ chủ tịch cao quý sẽ không dùng thứ này sao??”
Thịnh Thiên Dạ đặt câu hỏi nhanh chóng chạm đến điểm mù trong suy nghĩ của Lâm Lạc Tang, cô giác ngộ suy tư một hồi, lúc này mới nói: “Được, khi về tớ sẽ tẩy não ổng để ổng sử dụng.”
Thịnh Thiên Dạ: “……”
Sau bữa ăn sáng các cô ra ngoài đi dạo phố, bởi vì ba người đều có độ nổi tiếng nhất định, thời tiết lại vừa lúc rét lạnh nên các cô bọc khăn quàng cổ và khẩu trang, nhỏ giọng nói chuyện với nhau xuyên qua đám người.
May mắn thay, không có nhiều người trong các khu thương mại cao cấp và họ thư giãn sau khi đi bộ một lúc.
Bên hông những tòa nhà cao ngất trong mây, logo V&A to rộng cực kỳ có khí thế được khảm ở giữa, từ trang trí đến nội thất đều toát lên vẻ cảm giác lạnh lùng và sang quý. Nước hoa được đặt trên kệ kính có một dãy kiểu cách độc đáo và nữ tính càng thêm bắt mắt dưới ánh đèn chiếu rọi.
Thịnh Thiên Dạ kéo kéo khẩu trang: “V&A kìa, đế chế nước hoa một tay Triệu Toàn Nhã xây dựng.”
Kỷ Ninh không biết nên nghiêng người hỏi: “Có điển cố gì sao?”
“Đây là tập đoàn nước hoa thuộc sở hữu của mẹ Bùi Hàn Chu, nổi tiếng đã gần hai mươi năm. Lúc nó nổi tiếng nhất, 100 phụ nữ thì có 99 người đã sử dụng nước hoa cổ điển của bà.” Thịnh Thiên Dạ khoanh tay cười cười, “Không ai ngờ Bùi Hàn Chu được sinh ra trong gia đình như vậy, thế nhưng hoàn toàn không kế thừa gia nghiệp.”
Lâm Lạc Tang: “Sao cậu biết nhiều như vậy?”
“Đây là chuyện mà mọi người nên biết, chỉ có người như cậu suốt ngay đắm mình trong dòng nước âm nhạc là không biết thôi.” Thịnh Thiên Dạ dùng đầu ngón tay chỉ, “Có duyên đến chỗ này rồi, đi thôi, vào xem.”
Trong tiệm tràn ngập mùi hương cổ điển của V&A, đó là hoa hồng Damascus pha trộn với một chút hương cam quýt thoang thoảng, còn bí mật mang theo hơi thở Mộc Diệp nhè nhẹ.
Lâm Lạc Tang không ngạc nhiên về sự phổ biến của loại nước hoa này hơn mười năm trước, bởi vì loại nước hoa này thực sự thoải mái và dễ ngửi, đa dạng, thích hợp cho bất kỳ người phụ nữ nào và bất kỳ dạng nào.
Nhân viên cửa hàng thấy các cô dạo khắp nơi, nhìn là biết người chăm lo cho cuộc sống nên không khỏi theo ở phía sau cẩn thận giới thiệu: “Ngoài những mẫu bán chạy nhất, các cô gái cũng có thể tham khảo các loại nước hoa nam trung tính của chúng tôi, đặc biệt thích hợp để tặng bạn trai hoặc các sếp trong những ngày quan trọng.”
“Không cần đâu,” Thịnh Thiên Dạ kéo khẩu trang xuống, “Bọn họ không xứng.”
Nhân viên cửa hàng: “……”
Tuy nhiên, phẩm chất tốt được trau dồi khiến cô nhân viên chỉ nghẹn lời một chút, ngay sau đó, cô ấy lại ôn hòa nói: “Hay là chúng ta xem nước hoa cho nữ nhé? Các loại nước hoa nữ khác của chúng tôi cũng rất tốt và bán rất chạy, nữ diễn viên Kỷ Ninh trong 《 Nhật ký nụ hôn đầu 》 đã sử dụng mẫu này của chúng tôi.”
Thịnh Thiên Dạ kéo khẩu trang Kỷ Ninh xuống rồi hỏi cô ấy: “Phải không?”
Kỷ Ninh sửng sốt một chút, chợt ôm lấy khăn quàng cổ: “Hình như là vậy, V&A là một trong những nhà tài trợ của bọn tớ.”
Nhân viên cửa hàng: “…………”
Không ngờ đồng thời gặp được Kỷ Ninh Thịnh Thiên Dạ, nhân viên cửa hàng đứng chỗ đó thất thần vài giây. Lúc đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì lại nhìn thấy Lâm Lạc Tang kéo khẩu trang xuống: “Chào bạn, xin hỏi bên kia là nước hoa cho nữ sao?”
Thật là đẹp mắt.
Người thật quả nhiên còn đẹp hơn trong 《 Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy 》, gương mặt tinh xảo, trong sáng thuần khiết, khí chất xuất chúng. Ngay cả độ cong nhẹ của khóe môi cũng có thể được gọi là truyền thuyết.
Nhân viên cửa hàng nhìn cô sững sờ vài giây, lúc này mới phản ứng lại dường như “à” một tiếng, chuyển sang vị trí cô chỉ, những suy nghĩ tạp nham trong đầu đang bùng cháy, lúc này cuối cùng hệ thống ngôn ngữ cũng lưu loát…
“Đúng vậy, Tang Tang thật sự rất có mắt nhìn, mẫu này là phiên bản giới hạn cổ điển của ‘ mộng du hoa cảnh ’, mùi hương dựa trên hương thơm cổ điển của chúng tôi với một chút hương cam huyết, nhưng về cơ bản ngửi không khác gì mùi kinh điển. Đây là một chai kỷ niệm 20 năm, chủ yếu là để sưu tập.”
Lâm Lạc Tang ngước mắt lên, vì tiếng xưng hô quen thuộc của nhân viên cửa hàng mà Tang Tang trầm ngâm nửa giây: “Bạn biết tôi sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi đã xem trên TV, tôi không bỏ sót một tập nào của《 Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy 》.”
Ngôi sao là phải theo đuổi nhưng hàng hóa cũng phải được bán, nhân viên cửa hàng lại chuyển trọng điểm sang chai nước hoa kỷ niệm mà Lâm Lạc Tang chú ý kia, tiếp tục giới thiệu: “Chai này được khảm bằng đá quý màu hồng sapphire và xà cừ. Phần nắp có thể tháo ra và lắp vào đáy chai. Phần trang sức không sử dụng kim loại và keo dán mà sử dụng quy trình bí mật để khảm lên. Càng quan trọng hơn là mẫu này đã hết hàng trên toàn thế giới vào 3 tháng trước, cô có thể nhìn thấy chai duy nhất này là do một khách hàng lâu năm nhờ chúng tôi giữ lại nhưng cuối cùng xảy ra chút vấn đề mới không mua.”
“Đây hẳn là chai cuối cùng trên thế giới, bán xong cũng sẽ không bổ sung, lần sau ra đồ kỷ niệm kinh điển có lẽ phải chờ mười năm nữa. Hơn nữa mẫu nước hoa này thật sự vô cùng có lời, không những có thể xịt được mà còn đặt ở nhà coi như hàng mỹ nghệ cũng rất đẹp. Phần thiết kế do nhà thiết kế nổi tiếng Mr. White Leslie hoàn thành, phải mất nửa năm mới chế tác thành công.”
Nói thực ra, nhân viên cửa hàng này nói nhiều như vậy, điều duy nhất đả động đến Lâm Lạc Tang chỉ có câu “Một chai cuối cùng trên toàn thế giới”.
Không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được loại nước hoa cuối cùng trên thế giới đã hết hàng cách đây ba tháng, cho dù chỉ là hơi ngưỡng mộ trong lòng thì cũng sẽ mua về lập tức không chút nào do dự.
Huống chi, gu thẩm mỹ của mẹ Bùi Hàn Chu thật sự rất tuyệt, mẫu nước hoa này từ ngoài vào trong đều khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Nhìn thứ gien ưu tú này thật là có thể kế thừa.
Cuối cùng cô đã mua ba chai nước hoa, Thịnh Thiên Dạ và Kỷ Ninh mua hai chai.
Nhân viên cửa hàng cũng không dựa vào quan hệ con dâu Triệu Toàn Nhã của cô mà giảm giá, chỉ là bởi vì bản thân thích cô nên đã lén nhét cho cô hơn chục chai nước hoa Trung Quốc, còn bảo cô tuyệt đối đừng nói ra ngoài, bằng không bản thân sẽ bị trừ tiền lương.
Khi đi ra khỏi tiệm V&A, Thịnh Thiên Dạ vươn vai cảm thán: “Quả nhiên vẫn là phụ nữ biết cách kiếm tiền của phụ nữ tốt nhất. Triệu Toàn Nhã thật sự là thiên tài nước hoa, trách không được có thể khiến sự nghiệp được hô mưa gọi gió như vậy.”
Buông tay, Thịnh Thiên Dạ quay đầu nhìn về phía Lâm Lạc Tang: “Bà ấy ở ngoài đời thế nào, làn da của bà ấy có tốt như trong tin tức không?”
Lâm Lạc Tang xuất thần hai giây, lúc này mới nói: “Tớ chưa gặp qua.”
“Thiệt hay giả?” Thịnh Thiên Dạ cảm thấy không thể tưởng tượng với câu trả lời của cô, “Lâu như vậy cũng không gặp sao? Bùi Hàn Chu cũng chưa bao giờ nói chuyện video call với mẹ sao?”
Lâm Lạc Tang nhớ lại một lúc: “Chí ít ở trước mặt tớ, tớ chưa từng thấy anh ấy liên lạc với người trong nhà.”
Đừng nói là liên lạc trước mặt cô, thậm chí ngay cả gia đình Bùi Hàn Chu cũng rất ít khi nhắc tới, chưa bao giờ nói chuyện cũ, cũng chưa bao giờ nói về mối quan hệ gia đình, người thân duy nhất được nhắc tới chỉ có bà cố.
Nghĩ như vậy, cô mới cảm thấy mình và anh lại ngoài dự đoán có sự ăn ý ở mặt này, chưa từng nói chuyện với đối phương về đề tài này.
Kỷ Ninh cũng nói: “Tớ còn tưởng rằng lúc ấy không đến hôn lễ chỉ là bởi vì có chuyện……”
“Hẳn là có việc gì, mợ nó cậu cũng biết sản nghiệp gia tộc của ba anh ấy rất lớn, nghe nói cha mẹ ruột đều rất ít gặp mặt, thời gian gặp mặt nhất định là càng ít đi,” Thịnh Thiên Dạ khoác vai Kỷ Ninh, “Người giàu thì sẽ tương đối bận rộn một chút, mỗi ngày vượt châu vượt đại dương bàn chuyện làm ăn, có đề án xem xét không hết và xã giao.”
Nói xong, Thịnh Thiên Dạ lại mở điện thoại ra tìm kiếm thật lâu rồi cho Lâm Lạc Tang xem ảnh chụp của Triệu Toàn Nhã: “Mẹ Bùi Hàn Chu cũng thật xinh đẹp, tiêu chí người đẹp, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, cậu nhìn cái cảm giác yêu kiều đều sắp tràn ra màn hình này mà xem, cảm giác chính là công chúa hạt đậu đè lên hạt đậu ngủ một đêm, trên người có thể ép ra vết máu ứ đọng.”
Cô chăm chú nhìn hồi lâu, cặp mắt kia lại có mấy phần cao ngạo rất giống Bùi Hàn Chu, đều mang theo chút tính xâm lược cường thế.
Trong xương cốt nhìn lên xác thật rất giống nhưng lại có chỗ nào hoàn toàn khác biệt, cô không nói được.
Đầu Kỷ Ninh để ở trên vai Lâm Lạc Tang, dịu dàng nói: “Số của Bùi Hàn Chu thật tốt, di truyền đều là gien tốt.”
“Chính Bùi Hàn Chu cũng tài giỏi có được không, ban đầu rời khỏi gia đình có thể khiến sự nghiệp thành công được như vậy, bao nhiêu cậu ấm dưới sự che chở của cha mẹ đều không bay lên được, gió thổi qua đã ngã gãy xương.”
……
Thịnh Thiên Dạ bên cạnh còn đang tán dóc trên trời dưới đất với Kỷ Ninh, Lâm Lạc Tang nhìn chiếc túi xách có logo V&A màu bạc trên tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn về màn trời phía trước.
Sắc trời hơi u ám như thể trời sắp mưa.
*
Sau khi Lâm Lạc Tang về nhà không bao lâu thì anh cũng đến phòng khách nhưng ngay sau đó anh đi lầu 3 mở họp, cô một mình ngồi bên sô pha viết nhạc.
Viết một lát, cô đột nhiên nhớ tới mấy thứ hôm nay mua còn chưa kịp lấy ra nên nhanh chóng móc lấy túi ra, thưởng thức chiến lợi phẩm của mình trong chốc lát rồi sau đó nhấc nắp nước hoa xịt vài cái để bản thân đắm chìm trong hương hoa cỏ, tâm trạng cũng càng thêm thoải mái hơn một chút.
Bất ngờ, bên cạnh cầu thang truyền đến tiếng bước chân của anh, cô đậy nắp lên ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Bùi Hàn Chu vừa vặn đi đến bên cạnh bàn uống nước.
Trong tầm tay anh còn đặt cherry mà cô bé trợ lý đã rửa sạch, Lâm Lạc Tang cảm thấy hơi khát, khi đi qua đó ăn trái cây cũng không buông vật cưng ra, chuẩn bị triển lãm cho Bùi Hàn Chu xem một chút phiên bản giới hạn cuối cùng trên thế giới mà mình cướp được.
Kết quả còn chưa đi đến bên cạnh anh, thậm chí bàn tay lấy cherry còn chưa giơ ra thì anh nhíu mày đột nhiên lui về phía sau vài bước. Lúc anh quay đầu nhìn cô lại mang theo chút gì đó xa lạ.
Anh chưa bao giờ sinh ra bài xích khi cô tới gần, đây là lần đầu tiên thậm chí không thấy rõ đã lui bước.
Lâm Lạc Tang ngẩn ra một lát, muốn mở miệng lại không biết nên nói cái gì nên chớp chớp mắt, còn chưa kịp tới gần lần thứ hai thì nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của anh…
“Em xịt cái gì?”
“Nước hoa á, anh không thích mùi hương này sao?”
Lâm Lạc Tang đưa ngón tay đến chóp mũi của mình để ngửi, cố gắng phát hiện mùi hương trên người mình có rõ ràng hay không nhưng thật ra rất nhạt. Cô nỗ lực lắm mới có thể ngửi ra một tí nên hỏi một cách kỳ quái: “Cái mũi anh tốt như vậy, thứ này cũng có thể ngửi thấy à?”
Anh dùng sức nhướng mày, mặt mũi ưa nhìn trước sau như một như có chút âm u và cơn đau thoáng qua, làm như đau đầu muốn nứt ra. Anh liên tục ấn cổ tay vào trán, hơi thở đều có mấy phần hỗn loạn, bước chân lung lay.
Lâm Lạc Tang chưa bao giờ bắt gặp dáng vẻ này của anh, tưởng mùi hương kích phát bệnh kín nào đó của anh nên vội vàng lui về phía sau vài bước, trong tiềm thức muốn đỡ anh rồi lại miễn cưỡng thu lại và hỏi: “Làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái??”
Hơi thở anh dồn dập, tay dùng sức chống lên bàn liên tục, gân xanh hiện lên trên cánh tay, chóp mũi thế nhưng chảy ra tầng mồ hôi lạnh hơi mỏng.
Lâm Lạc Tang sợ tới mức không nhẹ, chạy như bay đến bàn trà cầm điện thoại, tìm cả buổi mới tìm được dãy số của quản gia, còn chưa kịp bấm gọi đã nghe được đầu cầu thang lại truyền đến tiếng vang kéo dài, là anh đỡ cầu thang bước nhanh lên trên.
Bùi Hàn Chu đi rất nhanh như thể anh đang lẩn trốn hồi ức đáng sợ nào đó.
Cô chưa từng gặp qua loại trường hợp đột phát này ở đâu, tay cô run lên khi gọi điện thoại, khống chế để bản thân cố gắng trình bày xong xuôi tình huống xảy ra trong thời gian ngắn nhất rồi sau đó để quản gia lên lầu xem trước
Chưa đến một phút quản gia đã thuận lợi đến, ngay sau đó đã gọi điện thoại nội bộ cho cô: “Mợ chủ không cần lo lắng, cậu chủ đã khoẻ hơn rất nhiều, hiện tại đang nằm nghỉ ngơi trên giường.”
Lâm Lạc Tang nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi vẫn kinh hồn bạt vía: “Thật sự không sao chứ? Nếu không vẫn nên đến bệnh viện xem sao nhé?”
Quản gia giúp cô bình tĩnh: “Cậu chủ nói không cần, mợ chủ yên tâm đi, cậu chủ hiểu rõ sức khoẻ của mình.”
Cô “à” một tiếng, lúc này mới buông điện thoại rồi nhìn về phía lọ nước hoa nữ cổ điển trên bàn.
Cô hôm nay cũng không có bất luận cái gì khác với ngày xưa, thậm chí ngay cả lời nói cũng chưa kịp nói một câu. Khác biệt duy nhất chính là thử mẫu nước hoa này, cũng bị Bùi Hàn Chu nhạy bén phát hiện.
Chẳng lẽ anh rất bài xích mẫu nước hoa này?
Nhưng đây không phải là tác phẩm tiêu biểu tâm đắc của mẹ anh sao?
Cô càng nghĩ càng không rõ ràng nhưng tất cả khả năng đều chỉ về lọ nước hoa hương hoa cỏ này, cô cũng chỉ có thể đưa nó ra ngoài cửa trước, sau đó mở cửa sổ thông khí.
Để tránh khiến cho Bùi Hàn Chu khó chịu một lần nữa, cô còn đến buồng vệ sinh tắm rửa một cái, mùi hương cả người từ trên xuống dưới đều đổi thành hương linh lan quen dùng hòng xua tan tất cả hương hoa cỏ trên người mình, xoa xoa chà chà một tiếng rưỡi mới ra ngoài.
Lúc cô sấy tóc xong, Bùi Hàn Chu cũng nghỉ ngơi đủ xuống lầu.
Cô không biết nên nói cái gì, tay nắm chặt khăn lông vô ý thức lung tung vuốt ve, sờ lên mái tóc xù của mình, luôn cảm thấy có một chút ý tứ xin lỗi nhưng chưa nghĩ ra lời dạo đầu nên có.
Là anh mở miệng trước, anh che miệng ho khan hai tiếng: “Sao lạnh như vậy?”
“Tôi mở cửa sổ…… Thông khí,” cô nghịch dây máy sấy rồi ngước mắt hỏi, “Anh…… Khá hơn chút nào chưa?”
“Khá hơn chút,” anh cụp mắt, “Không sao.”
Lâm Lạc Tang chỉ chỉ về phía trước: “Vậy anh đến trên sô pha ngồi nghỉ ngơi đi, nếu còn không thoải mái thì nói cho tôi.”
Anh ngồi trên sô pha, nhìn cô ở trong phòng vệ sinh vội tới vội lui, cuối cùng nhón chân đặt máy sấy ở trên giá.
Ánh mắt anh phiêu về phía sương mù mênh mông trong phòng tắm và đuôi tóc hơi ướt của cô mới phát hiện cô tắm xong.
Bùi Hàn Chu vỗ vỗ sô pha: “Lại đây.”
Lâm Lạc Tang lê dép lê từ từ đến gần, có chút xấu hổ và trốn tránh. Khi cách anh còn có 3 mét thì đột nhiên dừng lại, “Khoan đã.”
Sau đó cô giơ tay, cẩn thận ngửi mu bàn tay và cánh tay cùng với các đầu ngón tay của cô, thậm chí ngay cả tóc cũng chẳng buông tha, cái mũi nhỏ hít hít giống như một con chuột hamster.
“Không có mùi.” Cô nói.
Anh còn chưa kịp trả lời, lại nghe thấy giọng cô: “Vậy đợi lát nữa anh có xảy ra chuyện thì không liên quan đến tôi nhá.”
“…………”
Bầu không khí cuối cùng cũng nhẹ nhõm không ít, cô ngồi bên cạnh anh, cố định đầu, dùng dép lê đá nhẹ vào chân ghế sô pha rồi nói: “Anh cũng bị dị ứng với hoa hồng à?”
“Không phải.”
“Tôi xịt cái kia là……” Cô giải thích, “Mùi hương mẹ anh chế trước đây, mẫu rất hot, bán hai mươi năm còn bán chạy.”
“Tôi biết.”
Không cần nhiều lời nữa.
Cuối cùng, Bùi Hàn Chu nói: “Sau này đừng xịt cái kia.”
“Đều đừng xịt cái khác, hay là, chỉ là mẫu kia?”
“Nước hoa bà ta làm đều đừng dùng.”
Bầu không khí vi diệu đang lan tràn trong căn phòng, cô có rất nhiều lời muốn hỏi nhưng ý nghĩ chợt lóe qua ở trong đầu rồi lại cảm thấy là bản thân vượt rào, cuối cùng chỉ gật đầu đáp ừ một tiếng.
Lâm Lạc Tang lấy ra cái điều khiển từ xa trong ngăn kéo, muốn mở TV lên xoa dịu một chút bầu không khí. Mới vừa chuyển kênh đã nghe thấy anh khẽ hỏi: “Vừa rồi có phải bị doạ hay không?”
Cô sờ sờ sau cổ rồi nói: “Là có một chút, tưởng tôi làm sai cái gì.”-
“Không phải em sai,” anh nói, “Đừng tự trách.”
Cô cảm giác dường như anh còn có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng anh chỉ lau tóc cô rồi nói: “Bận xong rồi thì đi ngủ, tôi đến phòng ngủ chờ em.”
“…… Ừm.”
Cho dù cô xịt nước hoa kia nhưng người đàn ông luôn độc miệng lại không có bất luận ý tứ gì trách tội cô, này trong lúc nhất thời khiến Lâm Lạc Tang hơi ngoài ý muốn, còn tưởng rằng anh chưa phát cáu. Mãi cho đến buổi tối trước khi đi vào giấc ngủ, trong tiếng bàn phím và lật sách, anh nghiêng đầu hỏi cô: “Trước đó em nói muốn người máy loại nào?”
Tối hôm qua cô nói đến người máy chỉ là tâm huyết dâng trào cảm thấy có thể dùng, vốn chuẩn bị hôm nay nghĩ ra phương án cụ thể, kết quả bị chuyện mới vừa rồi đột phát nên không có tâm tư suy nghĩ, chỉ có thể sửa chữa chi tiết trong ca khúc.
“Cái kia tôi còn chưa nghĩ xong, nghĩ kỹ rồi sẽ nói với anh.”
“Ừ, nếu cần sửa chữa chương trình bên trong thì có lẽ không kịp, đến lúc đó tôi để thư ký gửi cho em phân loại chủ yếu, em có thể tham khảo.”
Cô đang muốn nói chúng ta không phải đã thêm WeChat rồi sau nhưng lại nghĩ đến mình ngụy trang thành trợ lý chuyển tệp cho nên chỉ gật gật đầu, không vạch trần mình.
*
Chiều hôm sau, cuộc họp chủ đề và rút thăm của 《 Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy 》 diễn ra thuận lợi.
Công bằng mà nói, thứ tự biểu diễn trong chương trình dường như đều là tiến hành rút thăm nhưng có đôi khi vì nâng người chơi mặc định nên sẽ chỉnh sửa quy tắc nhỏ của chương trình trước để cho khách mời được buff xếp ra vị trí phía sau.
Không thể nghi ngờ, lần này tổ đạo diễn cũng tìm được Lâm Lạc Tang, hỏi cô muốn sửa chữa quy tắc hay không, để cô lên sân khấu cuối cùng.
Cô không quá thích đặc biệt, hơn nữa cảm thấy phiền phức nên nói không cần, tiếp tục sử dụng quy tắc thường lui tới là được rồi.
Part rút thăm cũng coi như đang ghi hình, phần này sẽ được cắt vào phim chính của đài truyền hình, cũng sẽ coi như bản ngoài lề đăng lên internet cho nên các khách mời đều trang điểm xong yên tĩnh chờ đợi ở trong phòng. Do trên mặt Nghê Đồng có vết thương cho nên trên cằm còn treo khẩu trang, trang điểm mắt cũng không nhiều, cả người trông có vẻ hơi mệt mỏi và tiều tụy.
Buổi biểu diễn tối hôm trước cô ta cũng đeo khẩu trang, hơn nữa giọng nghẹn ngào, điều này cũng ảnh hưởng đến hiệu quả biểu diễn ở một mức độ nhất định, trình độ phát huy còn kém hơn ngày thường một ít.
Mọi người tùy ý rút thăm xong, nói đến cũng thật trùng hợp, Lâm Lạc Tang rõ ràng chẳng thông đồng với tổ đạo diễn, cuối cùng cũng có vận số tốt bốc được cuối cùng, Nghê Đồng bốc thăm là người đầu tiên.
Sau khi bốc thăm xong mọi người đi đến phòng họp thảo luận về nội dung sẽ hát trong tập tiếp theo, Lâm Lạc Tang lựa chọn một ca khúc có tên gọi là 《 Buông bỏ 》, cả bài hát đều đang miêu tả nhân vật chính buông bỏ một đoạn tình cảm, phần điệp khúc nổi lên cũng là “Em hết sức buông bỏ”, nhưng chỗ kết cục lại dùng từ uyển chuyển, kỳ thật cái gọi là buông bỏ đều là “Lừa gạt anh”.
Lúc A Quái nghe thấy đã bị kinh ngạc: “Em rất thích ý tưởng này, tuyệt!”-
Trước nay Hi Mộ đều ngồi bàn bên cạnh không nói lời nào cũng gật đầu: “Viết ra lúc con gái xa nhau mạnh miệng rất sinh động, từ cũng rất cao cấp.”
“Cái ý tưởng này thật sự rất tốt,” A Quái ngăn không được gật đầu, “Đến lúc đó lời bài hát ở màn hình phía sau sẽ đánh dấu từ đầu tiên của câu then chốt, ghép lại thành một đoạn, điều đó thuận tiện cho khán giả nhìn thấy sự tài tình của bài thơ ẩn một cách trực quan hơn.”
Ý tưởng của Lâm Lạc Tang và A Quái không hẹn mà gặp: “Chị cũng tính như vậy, đợi lát nữa chị nói một chút với biên đạo làm bước đầu, đến lúc đó tập luyện lại sửa chữa.”
Mọi người thảo luận nhiệt liệt, Nghê Đồng lại mang mũ lưỡi trai không nói lời nào, cả khuôn mặt biến mất trong bóng tối ở dưới vành nón, nhìn chằm chằm nơi nào đó tới ngây người.
Lâm Lạc Tang cho rằng Nghê Đồng bị đả kích không nhẹ cho nên hành quân lặng lẽ, ai ngờ sau khi tan họp cô đi vào buồng vệ sinh phía trong để rửa tay lại ngoài ý muốn nghe được bên ngoài bồn rửa tay vang lên tiếng nói chuyện với nhau.
Âm sắc rất quen thuộc, hẳn là quản lý của Nghê Đồng và chính Nghê Đồng.
Quản lý của Nghê Đồng rất hiển nhiên nóng nảy, liên tiếp lớn tiếng: “Trạng thái này của em không được, cứ như vậy nữa làm sao mà thi đấu? Thực lực của em là có, đua không đến hạng nhất chúng ta lại hạng ba, lấy huy chương đồng cũng không mất mặt.”
Nói nói lại cưỡng bách bản thân có kiên nhẫn một ít: “Chị biết em có chênh lệch nhưng nhất định phải điều chỉnh tốt, mọi người đều giỏi như vậy. Nếu như em không giữ vững tinh thần thì có thể phải bị loại. Đây là cơ hội tốt nhất mà chúng ta có thể nắm chắc trước nhất, em muốn cứ như vậy mà từ bỏ sao?”
Vòi nước vang lên tiếng nước ào ào, Nghê Đồng kéo khẩu trang che mặt xuống chỗ cổ họng, dùng sức hất nước lạnh vào gò má.
Dòng nước lạnh lẽo trực tiếp thấm sâu vào lỗ chân lông không hề bị cản trở, lạnh thấu xương và đau đớn hiếm thấy khiến con người thanh tỉnh một tí. Tay Nghê Đồng còn duy trì động tác đóng mở, tùy ý để dòng nước liên tục cọ rửa rồi ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Từng giọt từng giọt nước theo đuôi mắt lăn xuống, lạnh như băng kích thích giác quan, cô ta lạnh tới mức hơi hơi run lên nhưng lại có chỗ nào đó đang thiêu đốt.
Đầu ngón tay Nghê Đồng dùng sức khoá chặt nhìn chằm chằm nơi nào đó, giọng như tuyên thệ quanh quẩn: “Đã biết, em sẽ…… Vực dậy tinh thần.”
*
Ba ngày sau, buổi diễn tập đầu tiên 《 Bữa Tiệc Tai Nghe Mắt Thấy 》 của tập tiếp theo chính thức được bắt đầu.
Lâm Lạc Tang luôn cảm thấy nơi nào đó không thích hợp không thể nói thành lời, sau khi dẫn đầu tập luyện thì để ý, chờ đến cuối cùng, xem xong các bài hát do Nghê Đồng chuẩn bị.
Cô cuối cùng cũng biết Nghê Đồng vực dậy tinh thần là cái gì, lúc này ý tưởng trong lời bài hát của cô lại bị Nghê Đồng cào bới.-
Cô gọi là 《 Buông bỏ 》, Nghê Đồng đã kêu 《 Em không thể yêu anh 》;
Điệp khúc của cô là “Em hết sức buông bỏ”, Nghê Đồng chính là “Em yêu anh”;
Kết cục cô viết “Lừa gạt anh”, Nghê Đồng lúc này thông minh biết sửa một chút, không dùng mẫu câu ẩn đầu mà là trực tiếp đổi thành một câu bình dị “Em không thể yêu anh sao nhưng em yêu anh”.
Nhạc Huy nhìn tình huống trước cũng khoanh tay không còn gì để nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy con nhỏ này, anh còn cảm thấy nó thích em có mấy phần diễn, hiện giờ anh tin, nhỏ đó thật sự yêu em. Trong mắt nó chỉ có em, ngoại trừ em thì người phụ nữ khác nó đều chướng mắt, cho dù nó chết cũng muốn chết ở trong tay em. Anh bắt đầu hoài nghi, có phải nó là les hay không à??”
Lâm Lạc Tang thật ra cũng không hoài nghi chuyện Nghê Đồng thích nhạc của mình, dù sao thật lâu trước đây khi nói chuyện phiếm, dựa vào chuyện Nghê Đồng rõ như lòng bàn tay mỗi bài hát trước kia của cô nên mới khiến cô cảm thấy tìm được nhạc sĩ cùng chung chí hướng, buông xuống một phần nhỏ đề phòng.
Thích kỳ thật sẽ mang đến bắt chước và học tập trong tiềm thức, nhưng nếu đi quá xa lại thêm mối quan hệ lợi ích giữa hai người, thích và tham khảo rất dễ dàng đi vào con đường biến chất, trở thành sự tái hiện vô tận dưới bộ lọc.
Tiểu Noãn đề nghị: “Nếu không nói với đạo diễn đi, nhanh chóng sắp xếp cô ta cái bệnh để cô ta cút đi, nói có việc không ghi hình được.”
“Không nói gạt gì em, khoảnh khắc nghe được điệp khúc của cô ta, anh cũng nghĩ như em vậy,” Nhạc Huy nới lỏng cổ, như suy tư gì nói, “Nhưng mới vừa rồi anh đột nhiên không nghĩ như vậy.”
Lâm Lạc Tang quay đầu: “Anh nghĩ như thế nào?”
“Giữ lại, cứ như vậy để cô ta phắn đi cũng không đáng đột nhiên mai danh ẩn tích nào có ý tứ battle trực diện,” Nhạc Huy nhướng mày, “Nếu cô ta thích em như vậy……”
Lâm Lạc Tang: “Em đây đổi bài.”
Vẻ mặt của Nhạc Huy lập tức đọng lại, vài giây sau mới phản ứng lại: “Gì?? Đừng nha ý anh không phải cái kia, em đừng kích động, bình tĩnh một chút, nếu không chúng ta vẫn nên nói một chút với tổ đạo diễn rút người đi??”
Lâm Lạc Tang lắc đầu, đã có biện pháp mới giải quyết.
“Nếu cô ta thích em như vậy ……” Lâm Lạc Tang cong môi cười cười, “Em đây tự mình viết bài hát cho cô ta.”
Thật ra sớm vào lần đó Nghê Đồng dùng giọng nữ cao và đàn Synthesizer, cô đã lờ mờ có chủ đề và ý tưởng như vậy nhưng sau đó bởi vì các loại nguyên nhân nên tạm thời mắc cạn, hôm nay lại đột nhiên nảy ra ý tưởng, tính toán nhặt ý tưởng này lên.
Cũng coi như là không cô phụ cô giáo Nghê Đồng chú ý lâu như vậy tới nay.
Chỉ cần Nghê Đồng dám nghe thì nhất định sẽ biết là đang nói cô ta.-
Ý nghĩ mới 《 Ký sinh 》 là ca khúc cô viết nhanh nhất hiện tại, vỏn vẹn chỉ trong vài chục phút đi xe từ trường quay về nhà, cô đã hoàn thành hơn một nửa lời bài hát.
Khi đến cửa nhà tâm trạng của cô đang sung sướng, cảm giác được bên trong có giọng nói cũng không cẩn thận nghe, ngâm nga điệu thô ráp rồi nhấn khóa vân tay.
Ngay sau khi một tiếng “Cùm cụp” khoá cảm ứng mở cửa, trong phòng khách cũng trùng hợp phiêu ra một câu nói hoàn chỉnh chui vào lỗ tai Lâm Lạc Tang…
“Đây là điều con nói với mẹ cuộc sống của mình tự mình quyết định đấy à? Quyết định của con chính là kết hôn cùng một người như vậy?”
“Con thật sự hiểu bản thân đang làm cái gì không?”
……
Không khí trong phòng khách tràn ngập giằng co nghẹt thở, nếu có thể làm lại một lần nữa, Lâm Lạc Tang nghĩ cô tuyệt đối sẽ không nghe theo quán tính của bước chân lúc ấy bước vào cửa.
Khi cô đứng yên ở chỗ huyền quan, người phụ nữ đưa lưng về phía cô vừa vặn quay đầu.
Là khuôn mặt có tám phần tương tự với Bùi Hàn Chu, vẻ ngoài và cốt cách cực đẹp, được Thịnh Thiên Dạ khen là người đẹp yêu kiều Triệu Toàn Nhã.
Mẹ ruột của Bùi Hàn Chu.
Tuy rằng là quan hệ mẹ con nhưng giữa Triệu Toàn Nhã và Bùi Hàn Chu cách nhau một cái bàn thật dài, khoảng cách xa cách và lạnh nhạt.
Bùi Hàn Chu ngồi ở kia ánh mắt lạnh lẽo không nói một lời, Triệu Toàn Nhã tuy là phẫn nộ nhưng lại khéo léo chỉ đỏ bên tai.-
Mà tràn ngập trong không khí đúng là thứ mấy ngày trước, Bùi Hàn Chu cực kỳ bài xích thậm chí phản ứng kịch liệt…
Mùi nước hoa hương hoa cỏ Triệu Toàn Nhã tự chế.