Chương 32: Ăn cơm ở nhà chồng
Nói chuyện là để hiểu nhau, hơn nữa hiện tại mối quan hệ của Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ là vợ chồng, cô cũng muốn hiểu rõ về anh một chút. Ít nhất là cho đến khi cô trả xong mối thù với Phạm Hiếu Từ, sau đó thì cô sẽ nói ra hết sự thật... Rằng mình là người đã xuyên không, mặc dù độ tin tưởng với chuyện này rất thấp, nhưng Vương Ngữ Ninh không muốn giấu anh.
Cuối cùng thì Vương Ngữ Ninh cũng quyết định là sẽ đến Hoắc gia ăn tối, vì thế nên trước tiên cô sẽ báo với cha mẹ ở nhà một tiếng trước, nếu không thì người cha quý hóa của cô lại khóc lóc ỉ ôi mất thôi. Sau khi báo xong cho cha mẹ ở nhà thì cô mới nghĩ đến một chuyện, dù rằng thân phận hiện tại của cô là vợ hợp pháp của Hoắc Dạ, nhưng cô còn chưa từng ra mắt gia đình chồng, bây giờ đi ăn tay không như thế này thì có kì quá không nhỉ? Đột nhiên nghĩ đến chuyện phải tặng quà thì Vương Ngữ Ninh lại có chút khẩn trương, nhưng mà cô nên tặng cái gì? Cha của anh và dì Liễu thích cái gì nhỉ?
Hoắc Dạ đang lái xe lại nhìn sang cô vợ nhỏ đáng yêu đang đăm chiêu suy nghĩ thì cũng bật cười, anh còn trêu chọc, nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Anh nói xem cha anh và dì Liễu thích cái gì?
- Hửm? Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này rồi?
Hiển nhiên thì Vương Ngữ Ninh cũng thật thà nói rằng bản thân muốn tặng quà gặp mặt cho hai người họ, nhưng cô lại không biết hai người họ thích cái gì thì làm sao tặng quà được chứ? Nhìn thái độ lo lắng rồi khẩn trương của Vương Ngữ Ninh mà Hoắc Dạ cũng chỉ biết cười trừ, sau đó anh lại nói:
- Chỉ cần là em tặng thì họ đều thích. Hơn nữa anh nghĩ món quà lớn nhất chính là em đó Ninh Ninh.
- Anh đừng có mà dẻo miệng với em.
- Anh nói thật, dì ấy rất thích em, lúc anh nói anh sẽ kết hôn với em thì dì ấy còn cảnh cáo anh không được ức hiếp em nữa kia mà.
Nghe đến đây thì Vương Ngữ Ninh liền hất mặt làm kiêu, nhưng Hoắc Dạ không ghét bỏ, thậm chí anh còn thấy gương mặt vừa rồi của cô rất đáng yêu, một cô gái có thể làm nũng với anh thì chỉ có thể là Vương Ngữ Ninh mà thôi.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì Vương Ngữ Ninh cũng đã quyết định rồi, lúc này Hoắc Dạ dù rằng đã nói hết lời nhưng cô vợ của mình vẫn muốn mua quà nên anh đành đưa cô đi mua một ít lẽ vật. Sau đó thì mới xuất phát đến Hoắc gia.
[...]
Vừa bước vào nhà thì Liễu Thúy đã nhanh chóng bước đến, bà ấy vô cùng hào hứng còn kéo tay Vương Ngữ Ninh ngồi xuống, vui vẻ nói:
- Ninh Ninh, thật vui khi con đồng ý đến đây.
- Dì Liễu, chú Hoắc, chào hai người.
Nghe đến đây thì Hoắc Đình Hy liền đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Hoắc Dạ, ông ấy vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Còn Hoắc Dạ thì sau khi đặt lễ vật mà cô mua lên bàn thì cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, Hoắc Đình Hy nhìn thấy liền hỏi:
- Còn biết mua quà về sao?
- Là Ninh Ninh mua, không phải tôi.
- Quả nhiên là sinh con gái vẫn lợi hơn.
Liễu Thúy và Vương Ngữ Ninh nhìn hai cha con này rồi cũng chỉ biết lắc đầu, nhưng rồi sau đó thì bà ấy cũng kéo tay cô vào bếp, còn để cô ngồi bên cạnh bà ấy nữa. Còn Hoắc Dạ và Hoắc Đình Hy nhìn thấy vậy cũng tự động đi đến bàn ăn, vừa ngồi xuống thì Hoắc Dạ đã nhìn cô, nói:
- Em ăn nhiều một chút, dạo này em gầy đi rồi.
Liễu Thúy nghe vậy cũng gật đầu tán thành, còn nói:
- Đúng đó Ninh Ninh, sau này con ăn nhiều một chút, hơn nữa còn phải học hành nữa mà nên cứ ăn chút đi, dù rằng con có thế nào thì cũng là dâu của Hoắc gia, không ai dám làm gì con đâu.
Đương nhiên Vương Ngữ Ninh gật đầu và cô biết rằng khi cô làm dâu Hoắc gia thì sẽ không ai dám động đến, hơn nữa cho dù là trước khi gả cho Hoắc Dạ thì cũng có ai dám động đến cô đâu.
Bữa ăn bắt đầu trong sự nhộn nhịp của Liễu Thúy và Vương Ngữ Ninh, ngay cả một người trầm lắng như Hoắc Dạ cũng phải nói vào mấy câu. Hiển nhiên Vương Ngữ Ninh có thể nhìn ra được Hoắc Đình Hy đang cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, sau đó cô liền trực tiếp gấp cho ông ấy một miếng thịt, còn luôn miệng cười, nói:
- Cha cũng ăn nhiều vào ạ.
Hành động của cô không chỉ làm cho Hoắc Đình Hy kinh ngạc, mà đến Hoắc Dạ cũng có chút ngạc nhiên, riêng Liễu Thúy thì chỉ mỉm cười, cô con dâu này đúng là rất biết cách lấy lòng người khác, thảo nào thằng con trai khúc gỗ này của bà ấy lại chết mê chết mệt.
- Ninh Ninh, con đúng là phúc tinh của nhà này, sau này con nên dạy lại Hoắc Dạ đi, đừng để nó bày ra gương mặt lạnh lùng, khó ưa kia nữa.
- Vậy sau này con sẽ không khách sáo nữa.
Hai người phụ nữ nói chuyện rất rôm rả, tựa như là đã thân quen với nhau rất lâu vậy, chỉ có Hoắc Dạ và Hoắc Đình Hy là im lặng nhìn nhau, có lẽ họ không nói gì nhưng trong lòng mỗi người đều vui vẻ, gia đình hạnh phúc như vậy là đủ mãn nguyện rồi.
#Yu~
Cuối cùng thì Vương Ngữ Ninh cũng quyết định là sẽ đến Hoắc gia ăn tối, vì thế nên trước tiên cô sẽ báo với cha mẹ ở nhà một tiếng trước, nếu không thì người cha quý hóa của cô lại khóc lóc ỉ ôi mất thôi. Sau khi báo xong cho cha mẹ ở nhà thì cô mới nghĩ đến một chuyện, dù rằng thân phận hiện tại của cô là vợ hợp pháp của Hoắc Dạ, nhưng cô còn chưa từng ra mắt gia đình chồng, bây giờ đi ăn tay không như thế này thì có kì quá không nhỉ? Đột nhiên nghĩ đến chuyện phải tặng quà thì Vương Ngữ Ninh lại có chút khẩn trương, nhưng mà cô nên tặng cái gì? Cha của anh và dì Liễu thích cái gì nhỉ?
Hoắc Dạ đang lái xe lại nhìn sang cô vợ nhỏ đáng yêu đang đăm chiêu suy nghĩ thì cũng bật cười, anh còn trêu chọc, nói:
- Em đang nghĩ gì vậy?
- Anh nói xem cha anh và dì Liễu thích cái gì?
- Hửm? Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này rồi?
Hiển nhiên thì Vương Ngữ Ninh cũng thật thà nói rằng bản thân muốn tặng quà gặp mặt cho hai người họ, nhưng cô lại không biết hai người họ thích cái gì thì làm sao tặng quà được chứ? Nhìn thái độ lo lắng rồi khẩn trương của Vương Ngữ Ninh mà Hoắc Dạ cũng chỉ biết cười trừ, sau đó anh lại nói:
- Chỉ cần là em tặng thì họ đều thích. Hơn nữa anh nghĩ món quà lớn nhất chính là em đó Ninh Ninh.
- Anh đừng có mà dẻo miệng với em.
- Anh nói thật, dì ấy rất thích em, lúc anh nói anh sẽ kết hôn với em thì dì ấy còn cảnh cáo anh không được ức hiếp em nữa kia mà.
Nghe đến đây thì Vương Ngữ Ninh liền hất mặt làm kiêu, nhưng Hoắc Dạ không ghét bỏ, thậm chí anh còn thấy gương mặt vừa rồi của cô rất đáng yêu, một cô gái có thể làm nũng với anh thì chỉ có thể là Vương Ngữ Ninh mà thôi.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì Vương Ngữ Ninh cũng đã quyết định rồi, lúc này Hoắc Dạ dù rằng đã nói hết lời nhưng cô vợ của mình vẫn muốn mua quà nên anh đành đưa cô đi mua một ít lẽ vật. Sau đó thì mới xuất phát đến Hoắc gia.
[...]
Vừa bước vào nhà thì Liễu Thúy đã nhanh chóng bước đến, bà ấy vô cùng hào hứng còn kéo tay Vương Ngữ Ninh ngồi xuống, vui vẻ nói:
- Ninh Ninh, thật vui khi con đồng ý đến đây.
- Dì Liễu, chú Hoắc, chào hai người.
Nghe đến đây thì Hoắc Đình Hy liền đưa mắt nhìn cô, sau đó lại nhìn sang Hoắc Dạ, ông ấy vốn dĩ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Còn Hoắc Dạ thì sau khi đặt lễ vật mà cô mua lên bàn thì cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, Hoắc Đình Hy nhìn thấy liền hỏi:
- Còn biết mua quà về sao?
- Là Ninh Ninh mua, không phải tôi.
- Quả nhiên là sinh con gái vẫn lợi hơn.
Liễu Thúy và Vương Ngữ Ninh nhìn hai cha con này rồi cũng chỉ biết lắc đầu, nhưng rồi sau đó thì bà ấy cũng kéo tay cô vào bếp, còn để cô ngồi bên cạnh bà ấy nữa. Còn Hoắc Dạ và Hoắc Đình Hy nhìn thấy vậy cũng tự động đi đến bàn ăn, vừa ngồi xuống thì Hoắc Dạ đã nhìn cô, nói:
- Em ăn nhiều một chút, dạo này em gầy đi rồi.
Liễu Thúy nghe vậy cũng gật đầu tán thành, còn nói:
- Đúng đó Ninh Ninh, sau này con ăn nhiều một chút, hơn nữa còn phải học hành nữa mà nên cứ ăn chút đi, dù rằng con có thế nào thì cũng là dâu của Hoắc gia, không ai dám làm gì con đâu.
Đương nhiên Vương Ngữ Ninh gật đầu và cô biết rằng khi cô làm dâu Hoắc gia thì sẽ không ai dám động đến, hơn nữa cho dù là trước khi gả cho Hoắc Dạ thì cũng có ai dám động đến cô đâu.
Bữa ăn bắt đầu trong sự nhộn nhịp của Liễu Thúy và Vương Ngữ Ninh, ngay cả một người trầm lắng như Hoắc Dạ cũng phải nói vào mấy câu. Hiển nhiên Vương Ngữ Ninh có thể nhìn ra được Hoắc Đình Hy đang cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, sau đó cô liền trực tiếp gấp cho ông ấy một miếng thịt, còn luôn miệng cười, nói:
- Cha cũng ăn nhiều vào ạ.
Hành động của cô không chỉ làm cho Hoắc Đình Hy kinh ngạc, mà đến Hoắc Dạ cũng có chút ngạc nhiên, riêng Liễu Thúy thì chỉ mỉm cười, cô con dâu này đúng là rất biết cách lấy lòng người khác, thảo nào thằng con trai khúc gỗ này của bà ấy lại chết mê chết mệt.
- Ninh Ninh, con đúng là phúc tinh của nhà này, sau này con nên dạy lại Hoắc Dạ đi, đừng để nó bày ra gương mặt lạnh lùng, khó ưa kia nữa.
- Vậy sau này con sẽ không khách sáo nữa.
Hai người phụ nữ nói chuyện rất rôm rả, tựa như là đã thân quen với nhau rất lâu vậy, chỉ có Hoắc Dạ và Hoắc Đình Hy là im lặng nhìn nhau, có lẽ họ không nói gì nhưng trong lòng mỗi người đều vui vẻ, gia đình hạnh phúc như vậy là đủ mãn nguyện rồi.
#Yu~