Chương 21: Leo núi (3)
Tuy nhiên thì trái lại với suy nghĩ của Đào Mị, mọi người cũng tụ họp lại ở gần vách núi, nhưng họ không đoái hoài gì đến chị ta, thay vào đó thì cả Hoắc Dạ, Vương Ngữ Tùng và Phạm Hiếu Từ đều quay quanh chỗ của Vương Ngữ Ninh. Nhất là Hoắc Dạ, anh còn khoa trương hơn thì nắm vai cô xoay mấy vòng.
Hiển nhiên thì lúc đó chỉ có Hứa Dịch và Đào Linh Nhi là chú ý đến Đào Mị, không cần đoán thì họ cũng biết người có mưu đồ bất chính ở đây là ai rồi, có vẻ như chị ta đã quan sát rất kĩ lưỡng bà khẳng định rằng nơi này không chết người mới dám ra tay. Nhưng có vẻ như Đào Mị quá xui xẻo nên chẳng những không bắt được gà mà còn mất luôn nắm thóc, khiến bản thân trở thành trò cười cho mọi người.
Dù rằng Hứa Dịch cũng không có thiện cảm với Đào Mị lắm, nhưng dù sao thì cũng là bạn đồng hành nên cậu ta liền ngồi xuống một bên, lấy trong balo ra một sợi dây dài, sau khi một đầu dây đã cố định ở trên có thân cây lớn thì Hứa Dịch liền ném đầu còn lại xuống cho Đào Mị, nói:
- Chị Đào, nắm sợi dây rồi trèo lên đi.
Nhưng từ nhỏ Đào Mị đã là công chúa của Đào gia, làm sao có chuyện tự cầm dây rồi trèo lên được. Đương nhiên là những người ở đây đều thấy được sự do dự trong mắt của chị ta, hết cách Hứa Dịch đành phải nói:
- Vậy chị nắm chặt dây một chút, tôi kéo chị lên.
Nghe vậy thì Đào Mị cũng miễn cưỡng gật đầu, nhưng một lúc sau thì dựa vào độ dốc của vách núi thì với sức của một mình Hứa Dịch thật sự khá chật vật và khó khăn, lúc này Vương Ngữ Tùng và Phạm Hiếu Từ cũng chỉ thở dài rồi ra giúp một tay. Ngay khi Đào Mị chuẩn bị được đưa lên thì Vương Ngữ Ninh lại giả vờ ngồi sụp xuống, với Vương Ngữ Tùng thì so với Đào Mị thì em gái quan trọng hơn, vì vậy nên cậu ấy liền buông luôn sợi dây rồi đi đến chỗ của Vương Ngữ Ninh, lo lắng hỏi:
- Ninh Ninh, em sao vậy?
Hiển nhiên không chỉ có Vương Ngữ Tùng mà ngay cả Phạm Hiếu Từ cũng buông tay ra rồi bước đến chỗ Vương Ngữ Ninh xem xét, trong khi Đào Mị chuẩn bị được kéo lên thì bất chợt lại rơi xuống, khiến cho cô ta hoảng sợ một phen.
Còn về Vương Ngữ Ninh cảm thấy được chị ta bị trừng phạt như vậy cũng đủ để sợ cả đời rồi, đành đưa mắt nhìn Hoắc Dạ, nói:
- Em tê chân rồi.
Hoắc Dạ nhìn sơ đã biết cô gái này làm vậy là cố ý, nhưng anh không chỉ không vạch mặt mà còn nhẹ nhàng xoa xoa chân cho cô, sau đó liền trực tiếp cõng Vương Ngữ Ninh trên vai.
Sau một lúc chật vật thì Đào Mị cũng được kéo lên, khi xong việc thì Hứa Dịch cũng thu lại dây thừng của mình, dù sao thì leo núi cũng còn khá nhiều nguy hiểm, cậu ta vẫn nên chú ý thêm một chút thì sẽ hay hơn. Mọi chuyện qua đi thì mọi người lại tiếp tục lên đường, trên đường đi tiếp thì Hứa Dịch cũng có hỏi qua Đào Linh Nhi sao lại không giúp đỡ chị gái mình, nghe đến đây thì Đào Linh Nhi cũng có chút giật mình, nhưng rồi lại lắc đầu.
- Có vẻ như cậu và chị gái không thân thiết nhỉ?
- Từ trước đến giờ chẳng thân thiết được.
- Linh Nhi, vừa rồi tớ có nhìn qua, lúc chị Đào ngã xuống vách thì cậu có cười trộm mấy lần... Cậu biết gì đó sao?
Đến lúc này thì Đào Linh Nhi cũng nhìn ngó xung quanh một chút, thấy rằng không có Đào Mị hay Phạm Hiếu Từ xung quanh thì cô ấy liền nói nhỏ cho Hứa Dịch biết.
- Thật ra từ sau khi dừng chân tớ thấy chị ta cứ nhìn ngó xung quanh, còn cố ý đến gần Ninh Ninh nữa, tớ đoán là chị ta đang tìm góc cua nào đó rồi đẩy Ninh Ninh xuống. Không ngờ lại tự mình hại mình, đúng là báo ứng mà.
Đào Linh Nhi dứt lời thì Hứa Dịch cũng chỉ biết bật cười, nhưng cái báo ứng này của chị ta thật sự là trùng hợp thôi sao? Ngay cả đến chuyện Vương Ngữ Ninh sớm không tê, muộn không tê, đúng lúc Đào Mị sắp được kéo lên lại tê chân, còn khiến cho cô ta hoảng hốt một phen khiếp vía... Xem ra người có mưu tính thâm cao nhất ở đây chính là Vương Ngữ Ninh mới đúng.
Còn ở chỗ của Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ thì cô rất ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, nhưng bỗng chốc Hoắc Dạ lại nói:
- Vừa rồi em cố ý sao?
- Ý anh là gì?
- Không có gì, chỉ là sau này muốn gì thì nói với anh một tiếng. Em có biết vừa rồi nghe thấy tiếng la, anh rất sợ người rơi xuống đó là em.
Vương Ngữ Ninh bỗng chốc có chút giật mình và chột dạ, nếu như không phải cô nhanh chân thì chắc hẳn người rơi xuống kia thật sự đã là cô rồi. Đến đây cô còn ôm chặt Hoắc Dạ hơn, nói:
- Em xin lỗi.
- Ninh Ninh, sau này đừng làm chuyện tổn hại bản thân như vậy nữa, biết chưa.
- Em biết rồi. Nhưng chẳng phải có anh ở đây rồi sao? Em tin rằng cho dù em có ngã xuống thì Hoắc Dạ cũng sẽ cứu em.
Nghe Vương Ngữ Ninh nói đến đây thì Hoắc Dạ cũng chỉ biết cười bất lực, cô gái này dường như đã sớm đi tuốt trong bụng anh rồi.
#Yu~
Hiển nhiên thì lúc đó chỉ có Hứa Dịch và Đào Linh Nhi là chú ý đến Đào Mị, không cần đoán thì họ cũng biết người có mưu đồ bất chính ở đây là ai rồi, có vẻ như chị ta đã quan sát rất kĩ lưỡng bà khẳng định rằng nơi này không chết người mới dám ra tay. Nhưng có vẻ như Đào Mị quá xui xẻo nên chẳng những không bắt được gà mà còn mất luôn nắm thóc, khiến bản thân trở thành trò cười cho mọi người.
Dù rằng Hứa Dịch cũng không có thiện cảm với Đào Mị lắm, nhưng dù sao thì cũng là bạn đồng hành nên cậu ta liền ngồi xuống một bên, lấy trong balo ra một sợi dây dài, sau khi một đầu dây đã cố định ở trên có thân cây lớn thì Hứa Dịch liền ném đầu còn lại xuống cho Đào Mị, nói:
- Chị Đào, nắm sợi dây rồi trèo lên đi.
Nhưng từ nhỏ Đào Mị đã là công chúa của Đào gia, làm sao có chuyện tự cầm dây rồi trèo lên được. Đương nhiên là những người ở đây đều thấy được sự do dự trong mắt của chị ta, hết cách Hứa Dịch đành phải nói:
- Vậy chị nắm chặt dây một chút, tôi kéo chị lên.
Nghe vậy thì Đào Mị cũng miễn cưỡng gật đầu, nhưng một lúc sau thì dựa vào độ dốc của vách núi thì với sức của một mình Hứa Dịch thật sự khá chật vật và khó khăn, lúc này Vương Ngữ Tùng và Phạm Hiếu Từ cũng chỉ thở dài rồi ra giúp một tay. Ngay khi Đào Mị chuẩn bị được đưa lên thì Vương Ngữ Ninh lại giả vờ ngồi sụp xuống, với Vương Ngữ Tùng thì so với Đào Mị thì em gái quan trọng hơn, vì vậy nên cậu ấy liền buông luôn sợi dây rồi đi đến chỗ của Vương Ngữ Ninh, lo lắng hỏi:
- Ninh Ninh, em sao vậy?
Hiển nhiên không chỉ có Vương Ngữ Tùng mà ngay cả Phạm Hiếu Từ cũng buông tay ra rồi bước đến chỗ Vương Ngữ Ninh xem xét, trong khi Đào Mị chuẩn bị được kéo lên thì bất chợt lại rơi xuống, khiến cho cô ta hoảng sợ một phen.
Còn về Vương Ngữ Ninh cảm thấy được chị ta bị trừng phạt như vậy cũng đủ để sợ cả đời rồi, đành đưa mắt nhìn Hoắc Dạ, nói:
- Em tê chân rồi.
Hoắc Dạ nhìn sơ đã biết cô gái này làm vậy là cố ý, nhưng anh không chỉ không vạch mặt mà còn nhẹ nhàng xoa xoa chân cho cô, sau đó liền trực tiếp cõng Vương Ngữ Ninh trên vai.
Sau một lúc chật vật thì Đào Mị cũng được kéo lên, khi xong việc thì Hứa Dịch cũng thu lại dây thừng của mình, dù sao thì leo núi cũng còn khá nhiều nguy hiểm, cậu ta vẫn nên chú ý thêm một chút thì sẽ hay hơn. Mọi chuyện qua đi thì mọi người lại tiếp tục lên đường, trên đường đi tiếp thì Hứa Dịch cũng có hỏi qua Đào Linh Nhi sao lại không giúp đỡ chị gái mình, nghe đến đây thì Đào Linh Nhi cũng có chút giật mình, nhưng rồi lại lắc đầu.
- Có vẻ như cậu và chị gái không thân thiết nhỉ?
- Từ trước đến giờ chẳng thân thiết được.
- Linh Nhi, vừa rồi tớ có nhìn qua, lúc chị Đào ngã xuống vách thì cậu có cười trộm mấy lần... Cậu biết gì đó sao?
Đến lúc này thì Đào Linh Nhi cũng nhìn ngó xung quanh một chút, thấy rằng không có Đào Mị hay Phạm Hiếu Từ xung quanh thì cô ấy liền nói nhỏ cho Hứa Dịch biết.
- Thật ra từ sau khi dừng chân tớ thấy chị ta cứ nhìn ngó xung quanh, còn cố ý đến gần Ninh Ninh nữa, tớ đoán là chị ta đang tìm góc cua nào đó rồi đẩy Ninh Ninh xuống. Không ngờ lại tự mình hại mình, đúng là báo ứng mà.
Đào Linh Nhi dứt lời thì Hứa Dịch cũng chỉ biết bật cười, nhưng cái báo ứng này của chị ta thật sự là trùng hợp thôi sao? Ngay cả đến chuyện Vương Ngữ Ninh sớm không tê, muộn không tê, đúng lúc Đào Mị sắp được kéo lên lại tê chân, còn khiến cho cô ta hoảng hốt một phen khiếp vía... Xem ra người có mưu tính thâm cao nhất ở đây chính là Vương Ngữ Ninh mới đúng.
Còn ở chỗ của Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ thì cô rất ngoan ngoãn nằm trên lưng anh, nhưng bỗng chốc Hoắc Dạ lại nói:
- Vừa rồi em cố ý sao?
- Ý anh là gì?
- Không có gì, chỉ là sau này muốn gì thì nói với anh một tiếng. Em có biết vừa rồi nghe thấy tiếng la, anh rất sợ người rơi xuống đó là em.
Vương Ngữ Ninh bỗng chốc có chút giật mình và chột dạ, nếu như không phải cô nhanh chân thì chắc hẳn người rơi xuống kia thật sự đã là cô rồi. Đến đây cô còn ôm chặt Hoắc Dạ hơn, nói:
- Em xin lỗi.
- Ninh Ninh, sau này đừng làm chuyện tổn hại bản thân như vậy nữa, biết chưa.
- Em biết rồi. Nhưng chẳng phải có anh ở đây rồi sao? Em tin rằng cho dù em có ngã xuống thì Hoắc Dạ cũng sẽ cứu em.
Nghe Vương Ngữ Ninh nói đến đây thì Hoắc Dạ cũng chỉ biết cười bất lực, cô gái này dường như đã sớm đi tuốt trong bụng anh rồi.
#Yu~