Chương 16: Tích cực
Vừa lên đến lớp thì Vương Ngữ Ninh liền nhanh chóng kể tội của Vương Ngữ Tùng cho Đào Linh Nhi nghe, dáng vẻ này của cô giống như một cô em gái đang mách tội anh trai cho chị dâu nghe vậy. Đương nhiên Đào Linh Nhi cũng chỉ biết cười, hai anh em nhà này tuy mỗi người mỗi ý, nhiều khi cũng có cãi nhau nhưng chung quy vẫn là anh em yêu thương hết mực.
Hiển nhiên là hôm nay Hứa Dịch cũng đã được xem là một thành viên trong nhóm bạn hai người, cậu ta đưa mắt nhìn Vương Ngữ Ninh, sau đó lại nhìn sang Đào Linh Nhi, mối quan hệ giữa hai người họ quả thật khiến không ít người phải ganh tị.
- Ninh Ninh và Linh Nhi thật sự rất thân thiết nhỉ?
Nghe Hứa Dịch nói vậy thì Đào Linh Nhi cũng đưa mắt nhìn về phía Vương Ngữ Ninh, có lẽ dạo gần đây cô đã thay đổi rất nhiều nên mọi người nhìn vào đều thấy được giữa cô và Đào Linh Nhi rất thân thiết. Trái lại ở kiếp trước thì cô nợ cô ấy rất nhiều, đột nhiên Vương Ngữ Ninh lại nghĩ đến chuyện kì quái thì liền cười nhẹ rồi trực tiếp khoác vai của Đào Linh Nhi, nói:
- Đương nhiên rồi, có khi trong tương lai mối quan hệ của bọn này còn sâu đậm hơn nữa kìa.
Có lẽ Đào Linh Nhi nghe hiểu được hàm ý của Vương Ngữ Ninh, chỉ là cô ấy xuất thân không tốt lắm, gia đình của cô ấy cũng chỉ là nhánh nhỏ của Đào gia, không được Đào gia ủng hộ, trái ngược hoàn toàn với thân phận thiên kim Đào gia của Đào Mị... Nhưng khoan đã, Đào Linh Nhi đang nghĩ gì vậy chứ! Đúng là điên rồi.
Hứa Dịch cũng chỉ biết mỉm cười, hai cô gái này bình thường thân thiết với nhau khiến người khác phát hờn, nếu còn có thể triển thêm thành người một nhà thì chắc sẽ vui lắm đây.
- Phải rồi lớp trưởng, chuyện leo núi vào cuối tuần này cậu đã nói với gia đình chưa?
Hứa Dịch ngay lập tức vươn vai uể oải nói:
- Cha mẹ tớ ly hôn từ lâu rồi, bây giờ tớ ở với cha, mà ông ấy thì suốt ngày đi công tác, chẳng cần báo làm gì.
Một người ưu tú như Hứa Dịch không ngờ lại có một tuổi thơ không trọn vẹn như vậy, nói chung thì mọi sai lầm của người lớn thì người chịu đau khổ nhất vẫn là đứa trẻ mà thôi.
Vương Ngữ Ninh bây giờ cũng nhớ đến đứa bé năm đó mà cô từng hoài thai, mặc dù năm đó giữa cô và Hoắc Dạ không có tình cảm, nhưng cũng xảy ra vài lần quan hệ xác thịt, cho đến một hôm cô phát hiện mình mang thai. Chỉ vì sự mù quáng mà Vương Ngữ Ninh đã làm ra nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý, nhiều khi những gì cô làm đã làm tổn thương đến Hoắc Dạ, đến cả đứa bé năm đó. Cuối cùng thì Hoắc Dạ cũng nén bi thương và đưa cô đi phá thai, khi đó Vương Ngữ Ninh thật sự sung sướng, cô vui vẻ đến mức thiếu điều muốn nhảy cẫng lên, nhưng cô lại quên rằng... Đứa bé kia cũng là con ruột của mình.
- Ninh Ninh, cậu sao vậy? Dạo này cậu cứ hay thất thần đấy, có lần tớ còn thấy cậu khóc nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Ninh Ninh?
Nghe Đào Linh Nhi gọi mình thì Vương Ngữ Ninh cũng giật mình, sau đó liền đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại kia, rồi lắc đầu, nói:
- Không có gì đâu, tớ chỉ nghĩ đến vài chuyện không vui thôi.
Đến đây thì bỗng nhiên trước mắt cô lại xuất hiện một viên kẹo nhỏ, đưa mắt lên nhìn thì là Hứa Dịch đã đưa cho cô. Cậu ta vừa nhìn Vương Ngữ Ninh vừa nói:
- Mọi chuyện trên đời đều có sắp xếp cả, chỉ cần cậu vui vui vẻ vẻ đón nhận là được rồi. Có khi đó không phải chuyện gì xấu cả.
Dừng một chút, Hứa Dịch lại nói:
- Giống như cha mẹ của tớ, họ ở bên nhau chỉ toàn là cãi vã, hoàn toàn chẳng có lấy một tiếng nói chung. Bây giờ họ ly hôn rồi, cha tớ thì có thể tìm được thú vui công việc, mẹ tớ thì tái hôn với người có thể khiến bà ấy an tâm. Cuộc sống của họ bây giờ rất vui vẻ, nếu nhìn nhận cuộc sống ở góc độ tích cực, thì mọi chuyện đang dần tốt hơn, chứ không phải tồi tệ hơn.
Có lẽ Vương Ngữ Ninh hiểu được hàm ý của Hứa Dịch, chỉ là cho dù bây giờ cô được tái sinh rồi nhưng những ám ảnh vào kiếp trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất, có lẽ vẫn phải mất thêm một khoảng thời gian nữa... Chỉ là hiện tại, cô có thể dám chắc rằng Hoắc Dạ chính là nơi chốn cuối cùng của mình.
- Hứa Dịch, cậu thật sự đã truyền cho tớ không ít tư tưởng mới lạ đó.
- Haha, mới lạ sao? Chắc là do từ bé bà ngoại vẫn nói với tớ rằng con người sống phải nhìn vào điều tích cực, thay vì chôn mình vào những nỗi buồn, thì phía trước vẫn là tương lai tốt đẹp đang chờ đón.
Cuộc trò chuyện giữa Vương Ngữ Ninh và Hứa Dịch cũng làm cho Đào Linh Nhi suy nghĩ khá nhiều, có lẽ bây giờ cô ấy cũng đã nghĩ thông được vài bâng khuâng trong lòng rồi. Cuộc đời của cô ấy, chẳng ai có thể định đoạt, chỉ có chính bản thân cô ấy mới là người cần giữ lấy số mệnh!
#Yu~
Hiển nhiên là hôm nay Hứa Dịch cũng đã được xem là một thành viên trong nhóm bạn hai người, cậu ta đưa mắt nhìn Vương Ngữ Ninh, sau đó lại nhìn sang Đào Linh Nhi, mối quan hệ giữa hai người họ quả thật khiến không ít người phải ganh tị.
- Ninh Ninh và Linh Nhi thật sự rất thân thiết nhỉ?
Nghe Hứa Dịch nói vậy thì Đào Linh Nhi cũng đưa mắt nhìn về phía Vương Ngữ Ninh, có lẽ dạo gần đây cô đã thay đổi rất nhiều nên mọi người nhìn vào đều thấy được giữa cô và Đào Linh Nhi rất thân thiết. Trái lại ở kiếp trước thì cô nợ cô ấy rất nhiều, đột nhiên Vương Ngữ Ninh lại nghĩ đến chuyện kì quái thì liền cười nhẹ rồi trực tiếp khoác vai của Đào Linh Nhi, nói:
- Đương nhiên rồi, có khi trong tương lai mối quan hệ của bọn này còn sâu đậm hơn nữa kìa.
Có lẽ Đào Linh Nhi nghe hiểu được hàm ý của Vương Ngữ Ninh, chỉ là cô ấy xuất thân không tốt lắm, gia đình của cô ấy cũng chỉ là nhánh nhỏ của Đào gia, không được Đào gia ủng hộ, trái ngược hoàn toàn với thân phận thiên kim Đào gia của Đào Mị... Nhưng khoan đã, Đào Linh Nhi đang nghĩ gì vậy chứ! Đúng là điên rồi.
Hứa Dịch cũng chỉ biết mỉm cười, hai cô gái này bình thường thân thiết với nhau khiến người khác phát hờn, nếu còn có thể triển thêm thành người một nhà thì chắc sẽ vui lắm đây.
- Phải rồi lớp trưởng, chuyện leo núi vào cuối tuần này cậu đã nói với gia đình chưa?
Hứa Dịch ngay lập tức vươn vai uể oải nói:
- Cha mẹ tớ ly hôn từ lâu rồi, bây giờ tớ ở với cha, mà ông ấy thì suốt ngày đi công tác, chẳng cần báo làm gì.
Một người ưu tú như Hứa Dịch không ngờ lại có một tuổi thơ không trọn vẹn như vậy, nói chung thì mọi sai lầm của người lớn thì người chịu đau khổ nhất vẫn là đứa trẻ mà thôi.
Vương Ngữ Ninh bây giờ cũng nhớ đến đứa bé năm đó mà cô từng hoài thai, mặc dù năm đó giữa cô và Hoắc Dạ không có tình cảm, nhưng cũng xảy ra vài lần quan hệ xác thịt, cho đến một hôm cô phát hiện mình mang thai. Chỉ vì sự mù quáng mà Vương Ngữ Ninh đã làm ra nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý, nhiều khi những gì cô làm đã làm tổn thương đến Hoắc Dạ, đến cả đứa bé năm đó. Cuối cùng thì Hoắc Dạ cũng nén bi thương và đưa cô đi phá thai, khi đó Vương Ngữ Ninh thật sự sung sướng, cô vui vẻ đến mức thiếu điều muốn nhảy cẫng lên, nhưng cô lại quên rằng... Đứa bé kia cũng là con ruột của mình.
- Ninh Ninh, cậu sao vậy? Dạo này cậu cứ hay thất thần đấy, có lần tớ còn thấy cậu khóc nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu vậy Ninh Ninh?
Nghe Đào Linh Nhi gọi mình thì Vương Ngữ Ninh cũng giật mình, sau đó liền đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại kia, rồi lắc đầu, nói:
- Không có gì đâu, tớ chỉ nghĩ đến vài chuyện không vui thôi.
Đến đây thì bỗng nhiên trước mắt cô lại xuất hiện một viên kẹo nhỏ, đưa mắt lên nhìn thì là Hứa Dịch đã đưa cho cô. Cậu ta vừa nhìn Vương Ngữ Ninh vừa nói:
- Mọi chuyện trên đời đều có sắp xếp cả, chỉ cần cậu vui vui vẻ vẻ đón nhận là được rồi. Có khi đó không phải chuyện gì xấu cả.
Dừng một chút, Hứa Dịch lại nói:
- Giống như cha mẹ của tớ, họ ở bên nhau chỉ toàn là cãi vã, hoàn toàn chẳng có lấy một tiếng nói chung. Bây giờ họ ly hôn rồi, cha tớ thì có thể tìm được thú vui công việc, mẹ tớ thì tái hôn với người có thể khiến bà ấy an tâm. Cuộc sống của họ bây giờ rất vui vẻ, nếu nhìn nhận cuộc sống ở góc độ tích cực, thì mọi chuyện đang dần tốt hơn, chứ không phải tồi tệ hơn.
Có lẽ Vương Ngữ Ninh hiểu được hàm ý của Hứa Dịch, chỉ là cho dù bây giờ cô được tái sinh rồi nhưng những ám ảnh vào kiếp trước vẫn chưa hoàn toàn biến mất, có lẽ vẫn phải mất thêm một khoảng thời gian nữa... Chỉ là hiện tại, cô có thể dám chắc rằng Hoắc Dạ chính là nơi chốn cuối cùng của mình.
- Hứa Dịch, cậu thật sự đã truyền cho tớ không ít tư tưởng mới lạ đó.
- Haha, mới lạ sao? Chắc là do từ bé bà ngoại vẫn nói với tớ rằng con người sống phải nhìn vào điều tích cực, thay vì chôn mình vào những nỗi buồn, thì phía trước vẫn là tương lai tốt đẹp đang chờ đón.
Cuộc trò chuyện giữa Vương Ngữ Ninh và Hứa Dịch cũng làm cho Đào Linh Nhi suy nghĩ khá nhiều, có lẽ bây giờ cô ấy cũng đã nghĩ thông được vài bâng khuâng trong lòng rồi. Cuộc đời của cô ấy, chẳng ai có thể định đoạt, chỉ có chính bản thân cô ấy mới là người cần giữ lấy số mệnh!
#Yu~