Chương 52: Gia đình hạnh phúc
Nếu nói về chuyện Lãnh Hàn ăn chay phải kể tội của Mẫn Đức là lớn nhất, anh đã ăn chay suốt quá trình vợ anh mang thai rồi thế mà lúc cô ấy sinh xong Mẫn Đức nói với anh phải sau một năm khi sinh thì anh mới được làm chuyện vợ chồng với Tuệ Mẫn, vì làm như vậy mới tốt cho sức khỏe của cô.
Anh vì lo cho sức khỏe của cô nênn nghe theo lời của Mẫn Đức mà không dám động vào cô, khiến cả hai trở nên khó chịu, anh thì rất bức bối trong nguời còn Tuệ Mẫn thì tủi thân cứ nghĩ rằng anh chê cô xấu xí xồ xòa sau khi sinh, nhưng nào đâu có biết là kế của Mẫn Đức cậu ta chơi xỏ anh cơ chứ.
Cậu ta là muốn trả đũa cho việc Lãnh Hàn làm em mình bị thương nên nghĩ ra cách này chơi khăm Lãnh Hàn, để cho cậu ta không được giải tỏa cho biết, nào ngờ đâu thằng bạn của Mẫn Đức lại dễ dàng tin như vậy, tại vì cậu ta quá yêu vợ của mình nên mới dụ được chứ không thôi khó mà trả đũa lắm.
Lý Mẫn Đức cũng ít có ác, hại anh bị vợ hiểu lầm, lại còn phải né vợ ra chứ nếu mà cứ gần cô anh sợ mình đè cô ra mà làm thịt mất, thế nên khi hai vợ chồng bắt đầu có biến, bà nội đã kịp thời nhận ra và giúp cả hai làm huề, lúc đó anh mới biết mình bị Mẫn Đức chơi một vố nặng nề như vậy, anh còn nhớ hôm đó ngay sau khi mà biết mình bị lừa anh và Tuệ Mẫn đã vận động không ngừng nghỉ có thể nói suốt cả ngày trời, chỉ có cô mệt chứ anh thì không anh đang tuổi sung sức của thằng đàn ông đối với anh mấy chuyện này là chuyện nhỏ.
Lãnh Hàn hành cô cũng tới tận tối, lão phu nhân cho người lên gọi anh và cô xuống dùng cơm nhưng lúc xuống chỉ thấy có mình người hầu đó, hỏi ra mới biết thiếu gia kêu tối nay sẽ dùng bữa muộn với thiếu phu nhân nên kêu lão phu nhân và tiểu thiếu gia dùng bữa trước.
- Được rồi, để cho chúng nó ngủ thêm một lát đi, dọn lên đi tiểu thiếu gia đói rồi.
- Dạ vâng lão phu nhân.
- Bà cụ ơi, sao ba mẹ con không xuống dùng cơm tối vậy ạ?
- Tiểu bảo cứ ăn trước cùng với bà cụ đi, lát nữa ba mẹ con sẽ xuống dùng sau, chuyện người lớn sau này con trưởng thành rồi con sẽ hiểu.
- Dạ vâng ạ, nhưng mà bà cụ ơi, con thấy trong phòng ba mẹ con hình như có rất nhiều muỗi thì phải?
- Sao lại có muỗi được chứ, nhà chúng ta mỗi ngày đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, đến một lớp bụi bám trên nó còn không có thì làm sao mà có muỗi được.
- Bà cụ không biết đấy thôi ạ, mẹ con sáng ra đều có những vết đỏ nho nhỏ ở cổ, con hỏi thì mẹ con kêu bị muỗi đốt đó ạ, con muỗi này rất là to.
- Hahaha...tiểu bảo à, mốt con cũng sẽ thành con muỗi to như vậy thôi à!
- Không có đâu ạ, tiểu bảo sẽ không trở thành con muỗi to như vậy đâu, tiểu bảo muốn sau này mình giống lên sẽ như ba của tiểu bảo vậy đó ạ.
- Giống ba của con đúng là rất tuyệt vời, nhưng mà nội thấy con mà là phiên bản của chính mình thì sẽ càng tuyệt vời hơn, sau này con sẽ hiểu được hết những lời của nội nói với con.
Lão phu nhân cùng với đứa cháu chắt của mình ngồi dùng bữa tối với nhau, kẻ ăn người ở trong nhà này ai ai cũng thích chơi với tiểu thiếu gia của họ hết trơn ấy, thằng bé tuy còn rất nhỏ nhưng tính cách của nó không khác gì thiếu gia là mấy nhưng cũng may là có pha chút tính hoà đồng của thiếu phu nhân chứ không nhà có một tảng băng ngàn năm rồi, bây giờ thêm một tảng băng con ngàn năm nữa chắc có mà chết.
Đến gần đêm, cửa phòng của hai vợ chồng Lãnh Hàn được mở ra khiến hai người bên trong đang môi lưỡi trao nhau giật bắn mình, Lãnh Hàn theo bản năng của một người đàn ông không cho phép bất kì ai nhìn thân thể người phụ nữ của mình nên đã nhanh chóng kéo chăn lên chùm kín người cô lại chỉ còn hở mỗi cái đầu.
- Sao con vào được đây bảo bảo.
- Ba làm gì đi ngủ còn khoá cửa trong vậy, làm con lấy ghế trèo lên mới mở được chốt khoá đó.
- Mẹ, bảo bảo muốn ngủ với mẹ cơ.
- Được rồi, lên đây với mẹ nào...anh buông em ra coi, làm gì mà ôm em chặt vậy không thấy bảo bảo muốn vô giữa nằm hả?
- Em mặc như vậy làm sao anh để thằng tiểu từ đó vô đây được chứ?
- Cũng là một bộ đồ dài mà có gì đâu mà anh sợ, tính chiếm hữu của anh mà cũng áp dụng với bảo bảo nữa cơ đấy hả chồng.
- Con trai thì con trai nhưng nó cũng là phái nam, anh không cho phép.
Lãnh Hàn cứ đấu khẩu với Tuệ Mẫn mà không để ý bảo bảo đã trèo lên giường từ lúc nào, lúc để ý thì đã thấy nó đã được Tuệ Mẫn ôm vào lòng rồi.
- Mẹ, hay mẹ qua phòng khác ngủ đi, trên cổ của mẹ lại bị muỗi chích nữa rồi.
- Ừm, mai mẹ sẽ qua phòng khác ngủ.
- Muỗi con khỉ, con dám kêu ông đây là muỗi hả?
- Lãnh Hàn, anh im miệng lại cho em, anh đừng có nói linh tinh trước mặt con đấy nhá.
- Mẹ hôm nay mẹ thấy con có giỏi không, con căn giờ đúng như lời mẹ nói mở cửa vô phòng để cứu mẹ khỏi con muỗi đó, mà sao vô đây con không thấy con muỗi nào hết trơn.
- Bảo bảo...
- Em bỏ tay ra để con nói, em hay lắm Tuệ Mẫn.
Lãnh Hàn nghe con trai nói giờ này vô đây bắt muỗi theo lời của Tuệ Mẫn là anh dường như đoán ra được điều gì đó rồi, thằng bé đang nói thì bị vợ anh chụm miệng lại, nhưng anh là ai cơ chứ, đâu dễ qua mặt anh như vậy.
- Dạ hồi sáng mẹ có gặp bảo bảo để đưa cho con chìa khoá phòng của ba mẹ, mẹ nói với con cỡ khoảng giờ mà cả nhà đi ngủ thì hãy qua phòng mẹ mở cửa rồi vô ngủ với mẹ, để mẹ không bị muỗi chích nên con mới qua giờ này đó ạ, chứ không thôi con qua từ lúc ăn cơm xong rồi cơ.
Cô đưa chìa khoá cho bảo bảo để tối nó vào cứu cô, phá đám việc của anh nhưng không ngờ anh lại hành cô vào buổi trưa nên hôm nay bảo bảo vào đây giờ này là đen cho cô rồi, phải chi hôm khác mà nó vào như hôm nay thì ngon rồi, làm cô bị anh xử từ trưa đến giờ muốn rụng rời tay chân, đúng là cô tính không bằng tính thú của chồng cô nổi lên mà.
- Chồng à...vợ chỉ muốn con qua đây ngủ với em thôi, chứ không giống như anh đang nghĩ đâu chồng.
- Vợ biết chồng đang nghĩ gì sao...hửm...
- Ba, sao ba ngủ ở đây với mẹ hằng ngày sao ba không diệt trừ con muỗi đó chứ, để cho mẹ ngày nào cũng bị đốt như thế này hết trơn, ba làm chồng mà dở quá vậy.
- Dở con khỉ, sau này con cũng giống như ba thôi, ở đó mà lên giọng hả?
- Xí...hung dữ làm gì chứ...mẹ ba hung dữ với con.
- Bảo bảo ngoan, ngủ đi mẹ thương ha.
Lâm Tuệ Mẫn dỗ dỗ để bảo bảo ngủ, bây giờ cũng khuya rồi, bảo bảo chìm vào giấc ngủ cũng nhanh nên cô vỗ về vài cái là nó đã lăn ra ngủ say không biết gì rồi. Cô nhìn sang thấy Lãnh Hàn nằm quay lưng với mình nên cô nghĩ là anh giân, chắc anh giận cô thật rồi.
- Chồng à, chồng giận vợ thật hả?
- Em chỉ là muốn chọc anh một chút thôi mà...anh đừng có giận em nha.
Lãnh Hàn quay người ra đè cô ở dưới thân, anh cúi xuống đáp lên môi cô một nụ hôn sâu để trừng phạt cô tội dám tính kế với anh, đúng là nhẹ nhàng với cô quá là cô sẽ không biết sợ mà. Anh làm sao mà giận cô được cơ chứ, giận cô rồi sao mà động vào cô được anh đâu có khờ như thằng nhóc thối kia đâu chứ, chưa chi gì mà đi khai hết rồi.
- Lần sau chọn đồng minh phải lựa người khôn xíu, chứ em xem thằng tiểu từ này nó nói toẹt hết ý đồ của em rồi.
- Anh đó, gian manh vừa thôi.
- Chỉ một mình vợ anh mới được biết anh gian manh cỡ nào thôi à...chụt...
- Yêu em bà xã của anh.
- Chồng à, em cũng yêu anh...chụt...
Cả hai cùng với cậu con trai nhỏ của mình nằm ôm nhau ngủ trong sự hạnh phúc của một gia đình nhỏ đích thực, đây mới chính là cái hạnh phúc của một gia đình khi mà ba mẹ và con cái luôn luôn bên cạnh nhau, cùng nhau chia sẽ những điều trong cuộ sống hằng ngày, vợ chồng bảo ban nhau dạy dỗ con cái của mình thành một người có ích cho gia đình và xã hội, con cái cũng vì thế mà biết hiếu thảo với ông bà và cha mẹ, cũng như lễ phép biết đối nhân xử thế với mọi người.
Lãnh Hàn anh cả đời này có được Lâm Tuệ Mẫn em bên cạnh là diêud đáng trân quý nhất, anh sẽ dùng quãng đời con lại để yêu thương, bên cạnh chăm sóc em và con của chúng ta, anh sẽ mang lại những điều tuyệt vời nhất trên đời này đến cho em, chỉ mong kiếp này và những kiếp sau anh sẽ luôn luôn có em, anh yêu em bảo bối nhỏ của anh.
...ΩΩΩΩ END ΩΩΩΩ...
Anh vì lo cho sức khỏe của cô nênn nghe theo lời của Mẫn Đức mà không dám động vào cô, khiến cả hai trở nên khó chịu, anh thì rất bức bối trong nguời còn Tuệ Mẫn thì tủi thân cứ nghĩ rằng anh chê cô xấu xí xồ xòa sau khi sinh, nhưng nào đâu có biết là kế của Mẫn Đức cậu ta chơi xỏ anh cơ chứ.
Cậu ta là muốn trả đũa cho việc Lãnh Hàn làm em mình bị thương nên nghĩ ra cách này chơi khăm Lãnh Hàn, để cho cậu ta không được giải tỏa cho biết, nào ngờ đâu thằng bạn của Mẫn Đức lại dễ dàng tin như vậy, tại vì cậu ta quá yêu vợ của mình nên mới dụ được chứ không thôi khó mà trả đũa lắm.
Lý Mẫn Đức cũng ít có ác, hại anh bị vợ hiểu lầm, lại còn phải né vợ ra chứ nếu mà cứ gần cô anh sợ mình đè cô ra mà làm thịt mất, thế nên khi hai vợ chồng bắt đầu có biến, bà nội đã kịp thời nhận ra và giúp cả hai làm huề, lúc đó anh mới biết mình bị Mẫn Đức chơi một vố nặng nề như vậy, anh còn nhớ hôm đó ngay sau khi mà biết mình bị lừa anh và Tuệ Mẫn đã vận động không ngừng nghỉ có thể nói suốt cả ngày trời, chỉ có cô mệt chứ anh thì không anh đang tuổi sung sức của thằng đàn ông đối với anh mấy chuyện này là chuyện nhỏ.
Lãnh Hàn hành cô cũng tới tận tối, lão phu nhân cho người lên gọi anh và cô xuống dùng cơm nhưng lúc xuống chỉ thấy có mình người hầu đó, hỏi ra mới biết thiếu gia kêu tối nay sẽ dùng bữa muộn với thiếu phu nhân nên kêu lão phu nhân và tiểu thiếu gia dùng bữa trước.
- Được rồi, để cho chúng nó ngủ thêm một lát đi, dọn lên đi tiểu thiếu gia đói rồi.
- Dạ vâng lão phu nhân.
- Bà cụ ơi, sao ba mẹ con không xuống dùng cơm tối vậy ạ?
- Tiểu bảo cứ ăn trước cùng với bà cụ đi, lát nữa ba mẹ con sẽ xuống dùng sau, chuyện người lớn sau này con trưởng thành rồi con sẽ hiểu.
- Dạ vâng ạ, nhưng mà bà cụ ơi, con thấy trong phòng ba mẹ con hình như có rất nhiều muỗi thì phải?
- Sao lại có muỗi được chứ, nhà chúng ta mỗi ngày đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, đến một lớp bụi bám trên nó còn không có thì làm sao mà có muỗi được.
- Bà cụ không biết đấy thôi ạ, mẹ con sáng ra đều có những vết đỏ nho nhỏ ở cổ, con hỏi thì mẹ con kêu bị muỗi đốt đó ạ, con muỗi này rất là to.
- Hahaha...tiểu bảo à, mốt con cũng sẽ thành con muỗi to như vậy thôi à!
- Không có đâu ạ, tiểu bảo sẽ không trở thành con muỗi to như vậy đâu, tiểu bảo muốn sau này mình giống lên sẽ như ba của tiểu bảo vậy đó ạ.
- Giống ba của con đúng là rất tuyệt vời, nhưng mà nội thấy con mà là phiên bản của chính mình thì sẽ càng tuyệt vời hơn, sau này con sẽ hiểu được hết những lời của nội nói với con.
Lão phu nhân cùng với đứa cháu chắt của mình ngồi dùng bữa tối với nhau, kẻ ăn người ở trong nhà này ai ai cũng thích chơi với tiểu thiếu gia của họ hết trơn ấy, thằng bé tuy còn rất nhỏ nhưng tính cách của nó không khác gì thiếu gia là mấy nhưng cũng may là có pha chút tính hoà đồng của thiếu phu nhân chứ không nhà có một tảng băng ngàn năm rồi, bây giờ thêm một tảng băng con ngàn năm nữa chắc có mà chết.
Đến gần đêm, cửa phòng của hai vợ chồng Lãnh Hàn được mở ra khiến hai người bên trong đang môi lưỡi trao nhau giật bắn mình, Lãnh Hàn theo bản năng của một người đàn ông không cho phép bất kì ai nhìn thân thể người phụ nữ của mình nên đã nhanh chóng kéo chăn lên chùm kín người cô lại chỉ còn hở mỗi cái đầu.
- Sao con vào được đây bảo bảo.
- Ba làm gì đi ngủ còn khoá cửa trong vậy, làm con lấy ghế trèo lên mới mở được chốt khoá đó.
- Mẹ, bảo bảo muốn ngủ với mẹ cơ.
- Được rồi, lên đây với mẹ nào...anh buông em ra coi, làm gì mà ôm em chặt vậy không thấy bảo bảo muốn vô giữa nằm hả?
- Em mặc như vậy làm sao anh để thằng tiểu từ đó vô đây được chứ?
- Cũng là một bộ đồ dài mà có gì đâu mà anh sợ, tính chiếm hữu của anh mà cũng áp dụng với bảo bảo nữa cơ đấy hả chồng.
- Con trai thì con trai nhưng nó cũng là phái nam, anh không cho phép.
Lãnh Hàn cứ đấu khẩu với Tuệ Mẫn mà không để ý bảo bảo đã trèo lên giường từ lúc nào, lúc để ý thì đã thấy nó đã được Tuệ Mẫn ôm vào lòng rồi.
- Mẹ, hay mẹ qua phòng khác ngủ đi, trên cổ của mẹ lại bị muỗi chích nữa rồi.
- Ừm, mai mẹ sẽ qua phòng khác ngủ.
- Muỗi con khỉ, con dám kêu ông đây là muỗi hả?
- Lãnh Hàn, anh im miệng lại cho em, anh đừng có nói linh tinh trước mặt con đấy nhá.
- Mẹ hôm nay mẹ thấy con có giỏi không, con căn giờ đúng như lời mẹ nói mở cửa vô phòng để cứu mẹ khỏi con muỗi đó, mà sao vô đây con không thấy con muỗi nào hết trơn.
- Bảo bảo...
- Em bỏ tay ra để con nói, em hay lắm Tuệ Mẫn.
Lãnh Hàn nghe con trai nói giờ này vô đây bắt muỗi theo lời của Tuệ Mẫn là anh dường như đoán ra được điều gì đó rồi, thằng bé đang nói thì bị vợ anh chụm miệng lại, nhưng anh là ai cơ chứ, đâu dễ qua mặt anh như vậy.
- Dạ hồi sáng mẹ có gặp bảo bảo để đưa cho con chìa khoá phòng của ba mẹ, mẹ nói với con cỡ khoảng giờ mà cả nhà đi ngủ thì hãy qua phòng mẹ mở cửa rồi vô ngủ với mẹ, để mẹ không bị muỗi chích nên con mới qua giờ này đó ạ, chứ không thôi con qua từ lúc ăn cơm xong rồi cơ.
Cô đưa chìa khoá cho bảo bảo để tối nó vào cứu cô, phá đám việc của anh nhưng không ngờ anh lại hành cô vào buổi trưa nên hôm nay bảo bảo vào đây giờ này là đen cho cô rồi, phải chi hôm khác mà nó vào như hôm nay thì ngon rồi, làm cô bị anh xử từ trưa đến giờ muốn rụng rời tay chân, đúng là cô tính không bằng tính thú của chồng cô nổi lên mà.
- Chồng à...vợ chỉ muốn con qua đây ngủ với em thôi, chứ không giống như anh đang nghĩ đâu chồng.
- Vợ biết chồng đang nghĩ gì sao...hửm...
- Ba, sao ba ngủ ở đây với mẹ hằng ngày sao ba không diệt trừ con muỗi đó chứ, để cho mẹ ngày nào cũng bị đốt như thế này hết trơn, ba làm chồng mà dở quá vậy.
- Dở con khỉ, sau này con cũng giống như ba thôi, ở đó mà lên giọng hả?
- Xí...hung dữ làm gì chứ...mẹ ba hung dữ với con.
- Bảo bảo ngoan, ngủ đi mẹ thương ha.
Lâm Tuệ Mẫn dỗ dỗ để bảo bảo ngủ, bây giờ cũng khuya rồi, bảo bảo chìm vào giấc ngủ cũng nhanh nên cô vỗ về vài cái là nó đã lăn ra ngủ say không biết gì rồi. Cô nhìn sang thấy Lãnh Hàn nằm quay lưng với mình nên cô nghĩ là anh giân, chắc anh giận cô thật rồi.
- Chồng à, chồng giận vợ thật hả?
- Em chỉ là muốn chọc anh một chút thôi mà...anh đừng có giận em nha.
Lãnh Hàn quay người ra đè cô ở dưới thân, anh cúi xuống đáp lên môi cô một nụ hôn sâu để trừng phạt cô tội dám tính kế với anh, đúng là nhẹ nhàng với cô quá là cô sẽ không biết sợ mà. Anh làm sao mà giận cô được cơ chứ, giận cô rồi sao mà động vào cô được anh đâu có khờ như thằng nhóc thối kia đâu chứ, chưa chi gì mà đi khai hết rồi.
- Lần sau chọn đồng minh phải lựa người khôn xíu, chứ em xem thằng tiểu từ này nó nói toẹt hết ý đồ của em rồi.
- Anh đó, gian manh vừa thôi.
- Chỉ một mình vợ anh mới được biết anh gian manh cỡ nào thôi à...chụt...
- Yêu em bà xã của anh.
- Chồng à, em cũng yêu anh...chụt...
Cả hai cùng với cậu con trai nhỏ của mình nằm ôm nhau ngủ trong sự hạnh phúc của một gia đình nhỏ đích thực, đây mới chính là cái hạnh phúc của một gia đình khi mà ba mẹ và con cái luôn luôn bên cạnh nhau, cùng nhau chia sẽ những điều trong cuộ sống hằng ngày, vợ chồng bảo ban nhau dạy dỗ con cái của mình thành một người có ích cho gia đình và xã hội, con cái cũng vì thế mà biết hiếu thảo với ông bà và cha mẹ, cũng như lễ phép biết đối nhân xử thế với mọi người.
Lãnh Hàn anh cả đời này có được Lâm Tuệ Mẫn em bên cạnh là diêud đáng trân quý nhất, anh sẽ dùng quãng đời con lại để yêu thương, bên cạnh chăm sóc em và con của chúng ta, anh sẽ mang lại những điều tuyệt vời nhất trên đời này đến cho em, chỉ mong kiếp này và những kiếp sau anh sẽ luôn luôn có em, anh yêu em bảo bối nhỏ của anh.
...ΩΩΩΩ END ΩΩΩΩ...