Chương 37: 23 tuổi vs 25 tuổi
Cố Thanh Thành theo Dương Diệp Tây vào phòng của cậu, bấy giờ cả hai người đều thấm ướt.
“Anh thay đồ đi, nhà tắm ở bên này.”
Dương Diệp Tây đưa cho Cố Thanh Thành khăn và một bộ đồ mới của cậu rồi chỉ về hướng nhà tắm. Cố Thanh Thành nhận lấy, suốt cả quá trình hắn chưa nói lấy một câu, cảm giác như cổ họng mình cũng trở nên khô khốc.
Cuộc gặp mặt của hai người là điều mà hắn không lường trước được.
Sau khi thay đồ xong bọn họ cùng ngồi ngoài phòng khách, Dương Diệp Tây đặt 2 cốc nước ấm trên bàn, cậu nói:
“Nhà không có gì, anh uống tạm nhé.”
Cố Thanh Thành nhận lấy cốc nước, bối rối đáp:
“Ừ.”
Hai người duy trì trạng thái im lặng trong một lúc lâu, Cố Thanh Thành không đối diện với cậu được, hắn lo nghĩ rằng cậu sẽ hỏi tại sao hắn lại đứng dưới chung cư cậu sống, thế nhưng cậu không hề đề cập đến chuyện này.
Bỗng nhiên thanh âm của Dương Diệp Tây vang lên kéo hắn về thực tại:
“Anh ăn trưa chưa? Có muốn ăn gì đó không?”
Cố Thanh Thành đang thất thần, nghe Dương Diệp Tây nói thì liền hỏi lại:
“Anh chưa ăn, em muốn ăn gì?”
Dương Diệp Tây nghĩ một lát, sau đó bảo:
“Để tôi nấu đi.”
“Em nấu?”
Cố Thanh Thành lặp lại.
Dương Diệp Tây đã xem trên mạng, cảm thấy món đó không khó nấu, hơn nữa dự định hôm nay của cậu vốn là tự nấu ăn, vì thế liền đáp:
“Đúng vậy.”
Cố Thanh Thành không hỏi thêm nữa, Dương Diệp Tây vào bếp nấu ăn.
Cố Thanh Thành ngồi ngoài phòng khách chờ đợi theo yêu cầu của người kia, không khí hiện tại giữa bọn họ thật quá ngột ngạt, hơn nữa trạng thái của Dương Diệp Tây còn khiến hắn lo lắng.
Không biết qua bao lâu, Dương Diệp Tây quay trở lại phòng khách, cậu rút điện thoại ra xem rồi mặc kệ người bên cạnh.
Cố Thanh Thành cũng làm theo cậu, hắn mượn cớ đang dùng điện thoại để lén nhìn người trước mặt. Hắn đã nghĩ mãi liệu có phải lúc dưới chân chung cư hắn đã nhìn nhầm. Rõ ràng khi ấy Dương Diệp Tây giống như đứa trẻ đi lạc, càng như sắp khóc tới nơi, vậy mà bây giờ lại quay về trạng thái không nóng không lạnh.
Môi Cố Thanh Thành mấp máy, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì tiếp lục bục trong bếp đã kéo Dương Diệp Tây đi mất.
Cậu chạy vào tắt bếp, bấy giờ cháo đã trào hết cả ra. Dương Diệp Tây nhanh chóng lấy khăn lau, do quá vội vàng nên tay cậu tỳ phải thân nồi, bỏng đến vội rụt tay lại.
Khi Cố Thanh Thành theo Dương Diệp Tây vào đến nơi thì vừa thấy cảnh này, hắn chẳng kịp nghĩ gì đã kéo tay cậu để dưới vòi nước.
Bọn họ vẫn duy trì không khí trầm mặc đến lúc Dương Diệp Tây mở lời:
“Được rồi…”
Cố Thanh Thành sực tỉnh, hắn nhanh chóng buông tay cậu ra, sau đó cố tỏ ra bình thản nói:
“Em có thuốc bôi không?”
Dương Diệp Tây lắc đầu:
“Không sao, bỏng nhẹ thôi.”
Cố Thanh Thành mím môi, cuối cùng không nói nữa.
Đúng lúc này điện thoại của Dương Diệp Tây rung lên, cậu đã thấy hiện lên dãy số lạ nhưng vì muốn thoát khỏi bầu không khí hiện tại nên đã bắt máy. Nhưng cậu không ngờ rằng khi nghe thấy đầu dây bên kia cất tiếng, trong thoáng chốc đồng tử cậu co rụt lại, chưa kịp nghĩ gì đã chạy đi mất.
Cố Thanh Thành thấy thế thì vội theo kéo tay cậu lại:
“Em định đi đâu?”
Dương Diệp Tây bấy giờ mới hoàn hồn lại một chút, cậu nói:
“Tôi có việc gấp.”
“Vậy anh đưa em đi.”
Giọng Cố Thanh Thành có chút nôn nóng.
Dương Diệp Tây nghe thế thì nhíu mày, đẩy người kia ra và nói:
“Không, không cần đâu. Anh ở đây đi.”
Thế rồi không đợi người kia nói thêm gì đã quay lưng khuất sau cánh cửa.
Cố Thanh Thành không ngăn được Dương Diệp Tây, dường như hắn lại quay trở về quá khứ, chẳng thể níu giữ được bóng dáng cậu.
***
Cao Y Tinh vừa khóc nói với Dương Diệp Tây rằng y bị người ta đánh, lúc cậu đến nơi thì thấy y ngồi đủng đỉnh trong quán ăn, một vết xước cũng chẳng có.
Cao Y Tinh đợi cậu lại gần thì mới mở lời:
“Anh đến rồi à?”
Sau đó y lại hỏi tiếp:
“Anh ăn gì chưa? Hay là…”
“Cậu muốn gì?”
Dương Diệp Tây không đợi y nói hết thì đã ngắt lời.
Cao Y Tinh ngừng lại nhìn cậu, sau đó vẫn cố nói tiếp:
“Em chưa ăn, em đói lắm, anh ngồi xuống ăn với em được không?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì nhìn người đối diện, chút lo lắng ban đầu đã chẳng còn, cậu thất vọng nói:
“Cao Y Tinh, cậu còn định như vậy đến khi nào? Tôi không phải trò đùa của cậu đâu.”
“Anh thay đồ đi, nhà tắm ở bên này.”
Dương Diệp Tây đưa cho Cố Thanh Thành khăn và một bộ đồ mới của cậu rồi chỉ về hướng nhà tắm. Cố Thanh Thành nhận lấy, suốt cả quá trình hắn chưa nói lấy một câu, cảm giác như cổ họng mình cũng trở nên khô khốc.
Cuộc gặp mặt của hai người là điều mà hắn không lường trước được.
Sau khi thay đồ xong bọn họ cùng ngồi ngoài phòng khách, Dương Diệp Tây đặt 2 cốc nước ấm trên bàn, cậu nói:
“Nhà không có gì, anh uống tạm nhé.”
Cố Thanh Thành nhận lấy cốc nước, bối rối đáp:
“Ừ.”
Hai người duy trì trạng thái im lặng trong một lúc lâu, Cố Thanh Thành không đối diện với cậu được, hắn lo nghĩ rằng cậu sẽ hỏi tại sao hắn lại đứng dưới chung cư cậu sống, thế nhưng cậu không hề đề cập đến chuyện này.
Bỗng nhiên thanh âm của Dương Diệp Tây vang lên kéo hắn về thực tại:
“Anh ăn trưa chưa? Có muốn ăn gì đó không?”
Cố Thanh Thành đang thất thần, nghe Dương Diệp Tây nói thì liền hỏi lại:
“Anh chưa ăn, em muốn ăn gì?”
Dương Diệp Tây nghĩ một lát, sau đó bảo:
“Để tôi nấu đi.”
“Em nấu?”
Cố Thanh Thành lặp lại.
Dương Diệp Tây đã xem trên mạng, cảm thấy món đó không khó nấu, hơn nữa dự định hôm nay của cậu vốn là tự nấu ăn, vì thế liền đáp:
“Đúng vậy.”
Cố Thanh Thành không hỏi thêm nữa, Dương Diệp Tây vào bếp nấu ăn.
Cố Thanh Thành ngồi ngoài phòng khách chờ đợi theo yêu cầu của người kia, không khí hiện tại giữa bọn họ thật quá ngột ngạt, hơn nữa trạng thái của Dương Diệp Tây còn khiến hắn lo lắng.
Không biết qua bao lâu, Dương Diệp Tây quay trở lại phòng khách, cậu rút điện thoại ra xem rồi mặc kệ người bên cạnh.
Cố Thanh Thành cũng làm theo cậu, hắn mượn cớ đang dùng điện thoại để lén nhìn người trước mặt. Hắn đã nghĩ mãi liệu có phải lúc dưới chân chung cư hắn đã nhìn nhầm. Rõ ràng khi ấy Dương Diệp Tây giống như đứa trẻ đi lạc, càng như sắp khóc tới nơi, vậy mà bây giờ lại quay về trạng thái không nóng không lạnh.
Môi Cố Thanh Thành mấp máy, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì tiếp lục bục trong bếp đã kéo Dương Diệp Tây đi mất.
Cậu chạy vào tắt bếp, bấy giờ cháo đã trào hết cả ra. Dương Diệp Tây nhanh chóng lấy khăn lau, do quá vội vàng nên tay cậu tỳ phải thân nồi, bỏng đến vội rụt tay lại.
Khi Cố Thanh Thành theo Dương Diệp Tây vào đến nơi thì vừa thấy cảnh này, hắn chẳng kịp nghĩ gì đã kéo tay cậu để dưới vòi nước.
Bọn họ vẫn duy trì không khí trầm mặc đến lúc Dương Diệp Tây mở lời:
“Được rồi…”
Cố Thanh Thành sực tỉnh, hắn nhanh chóng buông tay cậu ra, sau đó cố tỏ ra bình thản nói:
“Em có thuốc bôi không?”
Dương Diệp Tây lắc đầu:
“Không sao, bỏng nhẹ thôi.”
Cố Thanh Thành mím môi, cuối cùng không nói nữa.
Đúng lúc này điện thoại của Dương Diệp Tây rung lên, cậu đã thấy hiện lên dãy số lạ nhưng vì muốn thoát khỏi bầu không khí hiện tại nên đã bắt máy. Nhưng cậu không ngờ rằng khi nghe thấy đầu dây bên kia cất tiếng, trong thoáng chốc đồng tử cậu co rụt lại, chưa kịp nghĩ gì đã chạy đi mất.
Cố Thanh Thành thấy thế thì vội theo kéo tay cậu lại:
“Em định đi đâu?”
Dương Diệp Tây bấy giờ mới hoàn hồn lại một chút, cậu nói:
“Tôi có việc gấp.”
“Vậy anh đưa em đi.”
Giọng Cố Thanh Thành có chút nôn nóng.
Dương Diệp Tây nghe thế thì nhíu mày, đẩy người kia ra và nói:
“Không, không cần đâu. Anh ở đây đi.”
Thế rồi không đợi người kia nói thêm gì đã quay lưng khuất sau cánh cửa.
Cố Thanh Thành không ngăn được Dương Diệp Tây, dường như hắn lại quay trở về quá khứ, chẳng thể níu giữ được bóng dáng cậu.
***
Cao Y Tinh vừa khóc nói với Dương Diệp Tây rằng y bị người ta đánh, lúc cậu đến nơi thì thấy y ngồi đủng đỉnh trong quán ăn, một vết xước cũng chẳng có.
Cao Y Tinh đợi cậu lại gần thì mới mở lời:
“Anh đến rồi à?”
Sau đó y lại hỏi tiếp:
“Anh ăn gì chưa? Hay là…”
“Cậu muốn gì?”
Dương Diệp Tây không đợi y nói hết thì đã ngắt lời.
Cao Y Tinh ngừng lại nhìn cậu, sau đó vẫn cố nói tiếp:
“Em chưa ăn, em đói lắm, anh ngồi xuống ăn với em được không?”
Dương Diệp Tây nghe thế thì nhìn người đối diện, chút lo lắng ban đầu đã chẳng còn, cậu thất vọng nói:
“Cao Y Tinh, cậu còn định như vậy đến khi nào? Tôi không phải trò đùa của cậu đâu.”