Chương 28: 21 tuổi vs 23 tuổi
Lần nữa Dương Diệp Tây tỉnh dậy đã là 5 giờ sáng, tính ra cậu cũng không ngủ được bao nhiêu, cả người hình như còn bắt đầu nóng lên.
Khi nghe Cố Thanh Thành nói muốn gặp cậu thì Dương Diệp Tây liền vội cúp máy luôn, cũng không cho hắn câu trả lời nào.
Dương Diệp Tây chống tay lên ghế sô pha từ từ đứng dậy, có lẽ do trời lạnh cộng thêm ngủ không đắp chăn nên hôm nay mới bị cảm.
Dù vậy cậu vẫn chạy đi tắm một lượt rồi mới về giường nằm.
Vì còn mệt nên cậu cũng không nghĩ về Cố Thanh Thành hay câu nói kia của hắn quá nhiều, cậu quyết định coi cuộc điện thoại ấy chỉ là ảnh hưởng của chất cồn mà thôi.
Dương Diệp Tây nhắn xong tin nhắn xin nghỉ học rồi cứ thế mà ngủ trong mê man cho đến khi bị tiếng chuông đánh thức. Cậu nhấc điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị ba chữ Cao Y Tinh thì mới nhấn nghe:
“Alo?”
Dương Diệp Tây thấy họng mình hơi rát.
“Anh ốm hả?”
Cao Y Tinh nghe ra giọng cậu khàn khàn thì hỏi.
“Tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi, có việc gì không?”
“Không có gì đâu, tại em thấy hôm nay anh không đến lớp nên mới gọi thôi, có cần em điểm danh hộ không?”
Cao Y Tinh quan tâm hỏi han. Nhưng hẳn là y chả bao giờ đi học nên không biết Dương Diệp Tây chỉ xuống cuối ngồi khi thấy y chứ còn lại thì lúc nào cũng ngồi đầu, thầy cô đều biết mặt nên việc điểm danh hộ này hoàn toàn không khả thi.
“Không cần đâu, tôi đã nhắn xin thầy nghỉ rồi.”
“Vậy thôi em cúp máy đây, anh nghỉ ngơi đi nhé, có gì em gọi lại cho anh sau.”
“Được.”
Dương Diệp Tây vừa đáp xong thì Cao Y Tinh cũng cúp máy luôn.
Cuộc gọi này cũng chỉ gián đoạn giấc ngủ của cậu một lát, Dương Diệp Tây vẫn chưa hết mệt nên tiếp tục trùm chăn nghỉ ngơi. Cậu rất ít khi ngủ nhiều đến vậy, thế mà lần này không ăn sáng ăn trưa gì mà ngủ thẳng đến 4 giờ chiều.
Điện thoại đã sập nguồn từ bao giờ, Dương Diệp Tây cắm sạc rồi ngồi đờ ra một lúc lâu, dường như sau giấc ngủ dài cậu còn thấy mệt hơn, nếu không phải vì thấy đói thì cậu sẽ không chịu tỉnh.
Dương Diệp Tây định bụng chờ điện thoại lên pin rồi gọi đồ ăn ngoài, nhưng sau lại nghĩ không muốn đợi nên quyết định úp một tô mì cho nhanh.
Sau khi ăn xong Dương Diệp Tây thấy mình cần đi mua thuốc nhưng lại vì lười nên thôi. Vậy là hôm nay cậu cũng chẳng làm gì ngoài việc ăn một tô mì và ngủ liên miên, Cao Y Tinh không gọi lại lần nào nên Dương Diệp Tây cũng chẳng bị làm phiền.
Nhưng hẳn là do không quan tâm đến bản thân nên ngay ngày hôm sau cậu đã phải gánh chịu hậu quả.
Dương Diệp Tây lên cơn sốt, trán nóng hầm hập, thậm chí cậu còn có cảm giác như mình sắp đăng xuất khỏi thế giới vậy.
Cậu cứ nằm mê man trên giường, chẳng biết giờ nào với giờ nào, chuông điện thoại cứ kêu liên hồi, đến mức mà Dương Diệp Tây không chịu được nhấc máy trả lời:
“Alo?”
“Anh đỡ hơn chưa?”
Giọng nói vui vẻ của Cao Y Tinh truyền qua ống nghe.
“Đỡ hơn rồi.”
Dương Diệp Tây không muốn nói nhiều nên đáp rất qua loa.
“Hôm nay là chủ nhật, em cũng không có việc gì, hay em đến xem anh nhé?”
“…”
Dương Diệp Tây vẫn còn mơ màng chưa trả lời thì Cao Y Tinh đã nói:
“Vậy 11 giờ em qua, anh có muốn ăn gì không?”
Đầu óc Dương Diệp Tây giờ như đống hồ nhão, tưởng như hiểu mà cũng không hiểu Cao Y Tinh nói gì.
Qua một phút không thấy ai đáp lại, Cao Y Tinh liền cất lời:
“Diệp Tây?”
“…”
“Diệp Tây?”
“…”
“… Vậy thôi em cúp trước đây, lát em qua.”
Sau khi Cao Y Tinh ngắt máy thì Dương Diệp Tây lại tiếp tục chìm vào cơn mê.
Không biết đã qua bao lâu, Dương Diệp Tây loáng thoáng nghe thấy có tiếng ai đó, hình như là Cao Y Tinh.
“Ôi, nóng thật đấy…”
“Diệp Tây?”
“…”
“Thế mà anh còn bảo anh đỡ rồi, thôi em đưa anh đi viện vậy.”
“… Tôi không muốn đi viện.”
“…”
Cao Y Tinh nhìn Dương Diệp Tây hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn thều thào nói.
“Anh đừng cố quá, phải đi viện mới được chứ.”
“… Tôi không đi đâu.”
Dương Diệp Tây vẫn cố chấp nói.
Đến mức này thì Cao Y Tinh cũng đến chịu, cậu đành hỏi:
“Thế giờ anh muốn làm gì đây? Ốm thế này còn không muốn đi viện.”
“Bình thường thế này tôi chỉ cần uống thuốc với nghỉ ngơi là được, không cần đi đâu hết.”
“…”
Cao Y Tinh chợt nghĩ không biết có phải Dương Diệp Tây sốt đến hỏng đầu rồi không, chứ bình thường người này có bao giờ trẻ con thế này đâu?
“… Mua thuốc cho tôi đi.”
Dương Diệp Tây yếu ớt nói.
Đến mức này thì Cao Y Tinh cũng hết cách, cậu thở dài rồi nói:
“Thôi được rồi, em đi mua cháo với mua thuốc cho anh.”
“Mua thuốc cảm bình thường là được rồi, lấy loại gây buồn ngủ ấy…”
“Sao cơ?”
Cao Y Tinh cúi xuống hỏi lại, giọng Dương Diệp Tây càng ngày càng bé nên y nghe không ra.
“Mua loại thuốc cảm gây buồn ngủ…”
“Em biết rồi.”
Cao Y Tinh nghe xong thì cũng chạy đi mua luôn.
Không biết qua bao lâu thì Cao Y Tinh về, y xách theo một hộp cháo và một túi thuốc vào phòng:
“Em mang đồ về rồi đây.”
Thấy Dương Diệp Tây không trả lời, y liền chạy đến lay lay cậu:
“Anh dậy ăn với uống thuốc rồi hẵng ngủ.”
Dương Diệp Tây mở mắt, lờ đờ nhìn người trước mặt, Cao Y Tinh thấy thế liền qua đỡ hắn:
“Để em đỡ anh.”
Sau đó y lấy thêm cái bàn gấp để lên giường, mở hộp cháo nóng hổi đưa đến trước mặt Dương Diệp Tây:
“Anh ăn đi, em lấy cho anh cốc nước ấm.”
Suốt cả quá trình Dương Diệp Tây chỉ làm theo lời Cao Y Tinh nói mà không mở miệng lần nào, đến lúc uống thuốc xong thì đẩy bàn ra xa rồi lại nằm xuống đắp chăn đi ngủ.
Cao Y Tinh:
“…”
Khi nghe Cố Thanh Thành nói muốn gặp cậu thì Dương Diệp Tây liền vội cúp máy luôn, cũng không cho hắn câu trả lời nào.
Dương Diệp Tây chống tay lên ghế sô pha từ từ đứng dậy, có lẽ do trời lạnh cộng thêm ngủ không đắp chăn nên hôm nay mới bị cảm.
Dù vậy cậu vẫn chạy đi tắm một lượt rồi mới về giường nằm.
Vì còn mệt nên cậu cũng không nghĩ về Cố Thanh Thành hay câu nói kia của hắn quá nhiều, cậu quyết định coi cuộc điện thoại ấy chỉ là ảnh hưởng của chất cồn mà thôi.
Dương Diệp Tây nhắn xong tin nhắn xin nghỉ học rồi cứ thế mà ngủ trong mê man cho đến khi bị tiếng chuông đánh thức. Cậu nhấc điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị ba chữ Cao Y Tinh thì mới nhấn nghe:
“Alo?”
Dương Diệp Tây thấy họng mình hơi rát.
“Anh ốm hả?”
Cao Y Tinh nghe ra giọng cậu khàn khàn thì hỏi.
“Tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi, có việc gì không?”
“Không có gì đâu, tại em thấy hôm nay anh không đến lớp nên mới gọi thôi, có cần em điểm danh hộ không?”
Cao Y Tinh quan tâm hỏi han. Nhưng hẳn là y chả bao giờ đi học nên không biết Dương Diệp Tây chỉ xuống cuối ngồi khi thấy y chứ còn lại thì lúc nào cũng ngồi đầu, thầy cô đều biết mặt nên việc điểm danh hộ này hoàn toàn không khả thi.
“Không cần đâu, tôi đã nhắn xin thầy nghỉ rồi.”
“Vậy thôi em cúp máy đây, anh nghỉ ngơi đi nhé, có gì em gọi lại cho anh sau.”
“Được.”
Dương Diệp Tây vừa đáp xong thì Cao Y Tinh cũng cúp máy luôn.
Cuộc gọi này cũng chỉ gián đoạn giấc ngủ của cậu một lát, Dương Diệp Tây vẫn chưa hết mệt nên tiếp tục trùm chăn nghỉ ngơi. Cậu rất ít khi ngủ nhiều đến vậy, thế mà lần này không ăn sáng ăn trưa gì mà ngủ thẳng đến 4 giờ chiều.
Điện thoại đã sập nguồn từ bao giờ, Dương Diệp Tây cắm sạc rồi ngồi đờ ra một lúc lâu, dường như sau giấc ngủ dài cậu còn thấy mệt hơn, nếu không phải vì thấy đói thì cậu sẽ không chịu tỉnh.
Dương Diệp Tây định bụng chờ điện thoại lên pin rồi gọi đồ ăn ngoài, nhưng sau lại nghĩ không muốn đợi nên quyết định úp một tô mì cho nhanh.
Sau khi ăn xong Dương Diệp Tây thấy mình cần đi mua thuốc nhưng lại vì lười nên thôi. Vậy là hôm nay cậu cũng chẳng làm gì ngoài việc ăn một tô mì và ngủ liên miên, Cao Y Tinh không gọi lại lần nào nên Dương Diệp Tây cũng chẳng bị làm phiền.
Nhưng hẳn là do không quan tâm đến bản thân nên ngay ngày hôm sau cậu đã phải gánh chịu hậu quả.
Dương Diệp Tây lên cơn sốt, trán nóng hầm hập, thậm chí cậu còn có cảm giác như mình sắp đăng xuất khỏi thế giới vậy.
Cậu cứ nằm mê man trên giường, chẳng biết giờ nào với giờ nào, chuông điện thoại cứ kêu liên hồi, đến mức mà Dương Diệp Tây không chịu được nhấc máy trả lời:
“Alo?”
“Anh đỡ hơn chưa?”
Giọng nói vui vẻ của Cao Y Tinh truyền qua ống nghe.
“Đỡ hơn rồi.”
Dương Diệp Tây không muốn nói nhiều nên đáp rất qua loa.
“Hôm nay là chủ nhật, em cũng không có việc gì, hay em đến xem anh nhé?”
“…”
Dương Diệp Tây vẫn còn mơ màng chưa trả lời thì Cao Y Tinh đã nói:
“Vậy 11 giờ em qua, anh có muốn ăn gì không?”
Đầu óc Dương Diệp Tây giờ như đống hồ nhão, tưởng như hiểu mà cũng không hiểu Cao Y Tinh nói gì.
Qua một phút không thấy ai đáp lại, Cao Y Tinh liền cất lời:
“Diệp Tây?”
“…”
“Diệp Tây?”
“…”
“… Vậy thôi em cúp trước đây, lát em qua.”
Sau khi Cao Y Tinh ngắt máy thì Dương Diệp Tây lại tiếp tục chìm vào cơn mê.
Không biết đã qua bao lâu, Dương Diệp Tây loáng thoáng nghe thấy có tiếng ai đó, hình như là Cao Y Tinh.
“Ôi, nóng thật đấy…”
“Diệp Tây?”
“…”
“Thế mà anh còn bảo anh đỡ rồi, thôi em đưa anh đi viện vậy.”
“… Tôi không muốn đi viện.”
“…”
Cao Y Tinh nhìn Dương Diệp Tây hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn thều thào nói.
“Anh đừng cố quá, phải đi viện mới được chứ.”
“… Tôi không đi đâu.”
Dương Diệp Tây vẫn cố chấp nói.
Đến mức này thì Cao Y Tinh cũng đến chịu, cậu đành hỏi:
“Thế giờ anh muốn làm gì đây? Ốm thế này còn không muốn đi viện.”
“Bình thường thế này tôi chỉ cần uống thuốc với nghỉ ngơi là được, không cần đi đâu hết.”
“…”
Cao Y Tinh chợt nghĩ không biết có phải Dương Diệp Tây sốt đến hỏng đầu rồi không, chứ bình thường người này có bao giờ trẻ con thế này đâu?
“… Mua thuốc cho tôi đi.”
Dương Diệp Tây yếu ớt nói.
Đến mức này thì Cao Y Tinh cũng hết cách, cậu thở dài rồi nói:
“Thôi được rồi, em đi mua cháo với mua thuốc cho anh.”
“Mua thuốc cảm bình thường là được rồi, lấy loại gây buồn ngủ ấy…”
“Sao cơ?”
Cao Y Tinh cúi xuống hỏi lại, giọng Dương Diệp Tây càng ngày càng bé nên y nghe không ra.
“Mua loại thuốc cảm gây buồn ngủ…”
“Em biết rồi.”
Cao Y Tinh nghe xong thì cũng chạy đi mua luôn.
Không biết qua bao lâu thì Cao Y Tinh về, y xách theo một hộp cháo và một túi thuốc vào phòng:
“Em mang đồ về rồi đây.”
Thấy Dương Diệp Tây không trả lời, y liền chạy đến lay lay cậu:
“Anh dậy ăn với uống thuốc rồi hẵng ngủ.”
Dương Diệp Tây mở mắt, lờ đờ nhìn người trước mặt, Cao Y Tinh thấy thế liền qua đỡ hắn:
“Để em đỡ anh.”
Sau đó y lấy thêm cái bàn gấp để lên giường, mở hộp cháo nóng hổi đưa đến trước mặt Dương Diệp Tây:
“Anh ăn đi, em lấy cho anh cốc nước ấm.”
Suốt cả quá trình Dương Diệp Tây chỉ làm theo lời Cao Y Tinh nói mà không mở miệng lần nào, đến lúc uống thuốc xong thì đẩy bàn ra xa rồi lại nằm xuống đắp chăn đi ngủ.
Cao Y Tinh:
“…”