Chương 68: Cực điểm văn vở
Tống Nhiên bị Dương Tùng và Hạ Thủy dồn vào ngõ nhỏ. Dương Tùng nhìn hắn đăm đăm bằng ánh mắt hung ác chưa từng thấy: "Anh bạn à, nếu ông dám nói ra thì tôi sẽ gọt ông."
Hạ Thủy giơ tay làm mẫu: "Gọt như gọt dứa."
Tống Nhiên rùng mình, bị áp sát lưng vào bức tường lạnh cóng. Dương Tùng chống một chân lên tường, giam Tống Nhiên giữa mình và tường, ngang ngược cúi đầu cảnh cáo: "Không được lỡ miệng, bịt chặt miệng lại cho tôi."
Hạ Thủy khoanh tay đứng bên cạnh: "Trong mơ cũng không được nói."
Tống Nhiên dở khóc dở cười: "Chuyện lúc mơ sao mà tôi kiểm soát được?"
Dương Tùng hừ một tiếng: "Ngày nghĩ đêm mơ, mẹ nó ban ngày ông đừng nghĩ tối xuống sẽ không mơ."
Hạ Thủy tán đồng gật đầu: "Chính là cái lý này."
Tống Nhiên: "..."
Tuyết rơi xuống con ngõ hẹp như dải ruy băng, lần lượt chạm vào ba người rồi tan thành nước, càng ngày càng để lại nhiều dấu ướt.
Kính của Tống Nhiên lại bị dính nước, dù có lau tròng kính bao nhiêu vẫn bị mờ, hắn đành cất kính vào túi, híp mắt nhìn Dương Tùng và Hạ Thủy.
"Hai người biết từ khi nào?"
Dương Tùng và Hạ Thủy không trả lời.
Tống Nhiên hỏi tiếp: "Các cậu định làm gì?"
Dương Tùng và Hạ Thủy vẫn im lặng.
"Mặc kệ sao?"
Tống Nhiên giơ tay định đẩy kính theo thói quen nhưng lại chẳng chạm được gì, hắn chuyển sang vuốt sống mũi: "Một khi cặp đồng tính bị phát hiện trong giờ phút cuối cấp quan trọng này, chắc chắn sẽ khơi ra dư luận đáng sợ, cuối cùng là chia tay bao thê thảm."
"Tam Trung năm ngoái có ví dụ sống sờ sờ đấy thôi?"
"Dù một người trong cặp đó không trâu bò bằng lão Giang, nhưng cũng đạt huy chương vàng cấp quốc gia, học sinh cán sự ưu tú vẫn phải chuyển trường vì là đồng tính, tuy thông báo với bên ngoài là chủ động chuyển nhưng ai biết được tình huống thật. Người còn lại là bạn cùng bàn của anh ta, trùm trường con ông cháu cha, gia đình siêu giàu có, tính tình hung ác, kết quả chuyện vừa nổ ra là nhanh chóng bị người nhà đưa ra nước ngoài."
"Đã qua một năm rồi mà Tam Trung vẫn bàn tán về họ, coi họ là khác loài, thành kiến rất lớn."
Tống Nhiên không khỏi thở dài: "Đang yên lành sao lại thành đồng tính?"
Sắc mặt Dương Tùng xám xịt: "Ông có ý gì?"
Hạ Thủy nhíu mày: "Đồng tính thì sao?"
"Không sao cả."
Tống Nhiên giơ hai tay lên trước hai con người như gà mái che chở đàn con này, trông như muốn xông lên dùng cánh vỗ chết hắn vậy: "Anh đẹp trai với mỹ nữ bình tĩnh đi, tôi chỉ đang xúc động thôi, thật lòng không có ý gì khác."
Bây giờ Dương Tùng và Hạ Thủy mới khôi phục lại tình bạn hữu ái.
"Thật tình là đương nhiên tôi chấn động, tôi tin hai người cũng thế, cảm thấy chuyện này khó tin không tưởng tượng nổi, nhưng đây là sự thật. Cách lão Giang lau tuyết cho Yến Hảo biểu đạt hoàn hảo câu thích một người, ánh mắt sẽ không nói dối, thật tới mức không thể thật hơn."
Khuôn mặt nhã nhặn của Tống Nhiên lộ vẻ bối rối: "Tôi không ghét hay kỳ thị các kiểu, tôi với lão Giang làm bạn hơn mấy năm qua, tôi lại còn siêu thích Yến Hảo..."
Dương Tùng túm cổ áo Tống Nhiên hơi nhấc lên: "Ông nói gì?"
Hạ Thủy cười mỉm: "Nghĩ kỹ hẵng nói."
Tống Nhiên vội giải thích: "Tôi thích kiểu bạn bè, bạn bè bình thường!"
Dương Tùng thả tay, Hạ Thủy cho hắn một cây kẹo mút.
"..."
Tống Nhiên lau mồ hôi lạnh trên trán, tình hình bây giờ hồi hộp dữ? Lơ là chút thôi là đổ máu ngay hiện trường.
Thời tiết vừa rơi tuyết dày đặc vừa gió lớn, Hạ Thủy co rúm bung chiếc dù màu đỏ: "Chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, phải giữ tới chết, phát lời thề đi, người nào mà nói sẽ bị cắm sừng, nói lần nào bị cắm lần đấy, mãi đến già vẫn bị."
Tay Tống Nhiên đang bóc vỏ kẹo khựng lại, miệng cậu ta giật giật: "Chắc không cần đâu?"
Dương Tùng mạnh tay khoác vai hắn: "Bạn à?"
"Tôi thề tôi thề."
Tống Nhiên, Hạ Thủy, Dương Tùng đập tay nhau tuyên thệ, tay ai cũng cứng ngắc vì lạnh.
"Cái kiểu phát lời thề này tôi thấy hơi trẻ trâu."
Dương Tùng: "Đúng thật."
Hạ Thủy nối lời: "Nhưng vẫn phải phát, nào, phát đi."
Thế là ba người phát thề, giao ước giữ kín như bưng. Ở độ tuổi mười tám này, làm xong chuyện nào quyết định chuyện tiếp, đơn giản nhanh gọn.
Tống Nhiên cắn kẹo làm que nhựa động đậy theo: "Tôi nghĩ với tư cách là bạn bè, nếu biết chuyện này rồi phải cần nói chuyện với họ, thứ nhất là bày tỏ thái độ tôn trọng và tiếp nhận lựa chọn của họ để họ yên tâm, thứ hai là nói họ cần chú ý nhiều hơn, đừng vì được nhỏ mất lớn, đi vào vết xe đổ Tam Trung, các cậu nghĩ thế nào?"
"Không cần lần lượt đi nói mà có thể cử một người đại diện."
Hạ Thủy nhấc khăn choàng cổ che miệng mũi, tay chỉ Dương Tùng: "Ông đi."
Dương Tùng không phản ứng mấy, cậu ta là người biết sớm nhất, cũng đã muốn nói chuyện này từ lâu, cậu ta cứ lảng tránh do dự là vì sợ đầu óc bỗng dưng úng nước, nói mấy lời khiến bạn nối khố khó chịu.
"Yên tâm ông không bị thất sủng đâu, trong đám bạn bè ông vẫn là người quyền lực nhất, dù ông mở miệng nói bậy, Tiểu Hảo sẽ không làm gì ông."
Hạ Thủy giật dây: "Tình bạn hở đũng quần, còn ai hợp hơn ông?"
Tống Nhiên tuyên bố: "Tôi bỏ một phiếu cho Dương Tùng."
Dương Tùng: "..."
——
Hơn chín giờ tối Yến Hảo nhận được cuộc điện thoại từ Dương Tùng, cậu ta không lên tiếng ngay, cũng không đùa nghịch ba hoa gì mà chỉ có tiếng hít thở vọng vào máy.
Yến Hảo lập tức hiểu mục đích của cuộc gọi, cậu nép vào ghế đột ngột hỏi: "Ông đã nghĩ kỹ để nói chuyện với tôi rồi à?"
Vài giây sau, Dương Tùng phun ra ba chữ: "Nói khỉ mốc."
Mồm miệng bỉ ổi này khiến Yến Hảo thả lỏng, có vẻ Dương Tùng đã sắp xếp suy nghĩ xong rồi, cậu ngồi khoanh chân thoải mái.
"Tôi cứ tưởng phải chờ tới năm sau."
Dương Tùng không trả lời: "Người ta ở bên cạnh ông à?"
"Không có." Yến Hảo nói: "Cậu ấy xuống lầu mua dưa hấu cho tôi rồi."
Dương Tùng: "Trời lạnh chết người này mà ăn dưa hấu?"
Yến Hảo: "Không biết nữa, tự dưng tôi thèm."
Dương Tùng: "Có rồi hả?"
Yến Hảo: "Ừ, được hai tháng."
Dương Tùng: "..."
Yến Hảo ngồi dậy bóc vài hạt điều ăn: "Nói chuyện đi."
"Ông muốn biết gì tôi nói hết."
Dương Tùng châm điếu thuốc rít hai hơi: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Ý ông là khi nào tôi muốn hẹn hò với Giang Mộ Hành ấy hả?" Yến Hảo vén tóc mái: "Trong phòng thi hồi tuyển sinh lên cấp ba."
Dương Tùng sững sờ: "... Đệt!"
"Lúc tôi vừa xác định quan hệ với Trình Linh Linh, tôi nói ông biết ngay trong đêm đó." Dương Tùng vừa giận vừa tủi: "Còn ông thì sao, ông giấu tôi tận mấy năm, hay lắm anh Hảo!"
Càng nói về sau cậu ta càng tức tối.
Yến Hảo sờ sờ mũi: "Tôi lo hù ông sợ mà."
Dương Tùng rống vào điện thoại: "Mẹ nó tôi là kiểu gà yếu ớt đó sao?"
"Tai tôi sắp điếc rồi." Yến Hảo giơ điện thoại ra xa: "Nhỏ giọng lại coi, đừng để ba mẹ ông nghe thấy, thế hệ trước không tiếp nhận được đâu."
Dương Tùng nghe cậu nhắc nhở bèn nhảy xuống giường khóa cửa rồi ngậm điếu thuốc nằm lại trên giường.
"Ba mẹ ông biết chưa?"
Yến Hảo xoay bút: "Biết rồi, tôi come out hồi Quốc khánh."
Dương Tùng há hốc mồm: "Mẹ kiếp, ông không bị ba đánh gãy chân hả?"
Yến Hảo thả thêm một quả bom: "Chuyện này thành công là nhờ ba tôi, ba tôi làm công tác tư tưởng cho mẹ."
Điếu thuốc Dương Tùng kẹp giữa ngón tay suýt rơi xuống: "Ba ông trúng tà à?"
Yến Hảo: "..."
Dương Tùng cắn điếu thuốc nhả khói lên trần nhà, điệu bộ như ông cụ non: "Tiểu Hảo, nhân sinh không thể lưỡng toàn, không được chiếm cả cá lẫn gấu, ông chọn Giang Mộ Hành chắc chắn phải mất thứ gì đó, như bước vào con đường chết, chỉ có duy nhất một lối để đi."
"Đã trưởng thành rồi, tự làm chủ chuyện của mình, tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, những chuyện khác tôi không lắm lời, nếu ông đã chọn con đường này thì cứ đi đi, đi con đường của ông."
Yến Hảo tặc lưỡi: "Lời ông nói giống ba tôi nhỉ, tỉ lệ lặp lại cao tới bảy mươi phần trăm."
Dương Tùng vắt chéo chân, thích ý lắc lắc: "Đừng ngại gọi tôi một tiếng ba."
Yến Hảo cười mắng: "Ông cút đi."
Dương Tùng kể chuyện mình chặn đường Tống Nhiên, xàm xí với Yến Hảo một lúc rồi bỗng dưng thu điệu bộ bất cần đời về, nghiêm túc nói: "Sau này bất kể ông với Giang Mộ Hành ra sao, tôi luôn đứng về phía ông, một khi là bạn thì cả đời là bạn, tôi sẽ hỗ trợ ông tới cùng."
Yến Hảo thở dài: "Ông nhìn ông đi, không muốn nói chuyện trực tiếp với tôi vì sợ đa cảm, bây giờ ông vẫn không tránh được."
"Đệt!" Dương Tùng chửi thề: "Mẹ nó chứ lúc nãy tôi suýt rơi nước mắt!"
Yến Hảo "ồ" một tiếng: "Mời ngài rơi."
"Rơi cọng lông ấy!"
Dương Tùng hít một hơi thật sâu, dừng lại một thoáng mới lên tiếng: "Cẩn thận chút đi, đi ngoài đường trước kỳ thi đại học ráng kiềm chế, nếu hôm nay người bắt gặp không phải Tống Nhiên mà là người khác, chuyện sẽ không dễ thế này đâu, người anh em của ông phải cho đối phương biết vì sao máu lại đỏ."
Yến Hảo đang định nói thì Dương Tùng không đầu không đuôi hỏi: "Giang Mộ Hành có đối xử tốt với ông không?"
"Tốt lắm."
"Tốt thật không?" Dương Tùng không tin: "Cậu ta có mặc đồ cho ông, làm ấm giường cho ông, nấu cơm giặt giũ, bưng trà dâng nước, bóp lưng rửa chân cho ông không?"
Khóe mắt Yến Hảo giật giật: "Tôi bị tàn phế à?"
Dương Tùng: "..."
——
Mười mấy phút sau, Giang Mộ Hành đi mua dưa hấu về, Yến Hảo bước ra khỏi phòng, không đợi anh đổi dép đã lao vào người anh. Giang Mộ Hành tránh sang một bên, cởi áo khoác bông ẩm ướt ra mới để cậu lại gần.
Yến Hảo nằm sấp trên lưng Giang Mộ Hành, hai chân vòng qua ôm eo thon của anh: "Dương Tùng nói chuyện với em rồi, cực kỳ suôn sẻ."
Giang Mộ Hành cõng cậu vào phòng bếp, đặt quả dưa hấu xuống bàn: "Dễ chịu rồi à?"
"Ừm, dễ chịu." Yến Hảo hết hôn tai Giang Mộ Hành đến há miệng mút nó: "Ăn dưa hấu xong chúng ta tìm một bộ phim xem đi. Những đêm tuyết rơi đầy trời chỉ thích hợp nằm trong chăn xem phim."
Giang Mộ Hành mở túi lấy dưa hấu ra rửa: "Cũng thích hợp để làm đề."
"..."
Yến Hảo sắp trượt khỏi lưng Giang Mộ Hành nên vội ôm chặt cổ anh.
"Thế làm xong đề rồi, anh xem phim với em."
Giang Mộ Hành cho cậu nghe hiện thực: "Đến giờ đó em chẳng mở mắt nổi, xem bằng ngón chân hả?"
Yến Hảo nghẹn lời.
Giang Mộ Hành vỗ mông cậu: "Xuống ăn dưa."
Yến Hảo không những không xuống mà còn bám chặt Giang Mộ Hành hơn.
Giang Mộ Hành quay đầu nhìn cậu.
Yến Hảo liếm khóe môi anh: "Anh đút em ăn."
Giang Mộ Hành nhướng mày: "Tự ăn đi."
Yến Hảo cậy Giang Mộ Hành thích mình, chẳng hề sợ bề ngoài lạnh lùng của anh.
"Thôi được, em tự ăn." Yến Hảo ngân dài giọng thở dài: "Dương Tùng đã từng đút em ăn rồi."
Vừa dứt lời Giang Mộ Hành đã căng mặt cắt quả dưa hấu, bóc một miếng lõi dưa hấu đưa tới miệng cậu.
Yến Hảo cười há miệng ăn hết.
Vị của dưa hấu mùa này rất bình thường nhưng Yến Hảo ngửi thấy mùi giấm từ người Giang Mộ Hành, miếng dưa hấu trong miệng cậu tràn ngập vị ngọt.
Yến Hảo ăn được mấy miếng lõi dưa hấu, đúng lúc này Dương Tùng nhắn tin QQ cho cậu
Dương Tùng: Tống Nhiên gọi điện nói tôi cậu ta phá án rồi.
Yến Hảo đoán được là án nào.
Dương Tùng: Hình đại diện QQ của Giang Mộ Hành là tên của cậu ta với ông, cậu ta yêu ông, yes or no?
Yến Hảo: Yes.
Dương Tùng:...
Dương Tùng: Văn vở, cực điểm văn vở.
Hạ Thủy giơ tay làm mẫu: "Gọt như gọt dứa."
Tống Nhiên rùng mình, bị áp sát lưng vào bức tường lạnh cóng. Dương Tùng chống một chân lên tường, giam Tống Nhiên giữa mình và tường, ngang ngược cúi đầu cảnh cáo: "Không được lỡ miệng, bịt chặt miệng lại cho tôi."
Hạ Thủy khoanh tay đứng bên cạnh: "Trong mơ cũng không được nói."
Tống Nhiên dở khóc dở cười: "Chuyện lúc mơ sao mà tôi kiểm soát được?"
Dương Tùng hừ một tiếng: "Ngày nghĩ đêm mơ, mẹ nó ban ngày ông đừng nghĩ tối xuống sẽ không mơ."
Hạ Thủy tán đồng gật đầu: "Chính là cái lý này."
Tống Nhiên: "..."
Tuyết rơi xuống con ngõ hẹp như dải ruy băng, lần lượt chạm vào ba người rồi tan thành nước, càng ngày càng để lại nhiều dấu ướt.
Kính của Tống Nhiên lại bị dính nước, dù có lau tròng kính bao nhiêu vẫn bị mờ, hắn đành cất kính vào túi, híp mắt nhìn Dương Tùng và Hạ Thủy.
"Hai người biết từ khi nào?"
Dương Tùng và Hạ Thủy không trả lời.
Tống Nhiên hỏi tiếp: "Các cậu định làm gì?"
Dương Tùng và Hạ Thủy vẫn im lặng.
"Mặc kệ sao?"
Tống Nhiên giơ tay định đẩy kính theo thói quen nhưng lại chẳng chạm được gì, hắn chuyển sang vuốt sống mũi: "Một khi cặp đồng tính bị phát hiện trong giờ phút cuối cấp quan trọng này, chắc chắn sẽ khơi ra dư luận đáng sợ, cuối cùng là chia tay bao thê thảm."
"Tam Trung năm ngoái có ví dụ sống sờ sờ đấy thôi?"
"Dù một người trong cặp đó không trâu bò bằng lão Giang, nhưng cũng đạt huy chương vàng cấp quốc gia, học sinh cán sự ưu tú vẫn phải chuyển trường vì là đồng tính, tuy thông báo với bên ngoài là chủ động chuyển nhưng ai biết được tình huống thật. Người còn lại là bạn cùng bàn của anh ta, trùm trường con ông cháu cha, gia đình siêu giàu có, tính tình hung ác, kết quả chuyện vừa nổ ra là nhanh chóng bị người nhà đưa ra nước ngoài."
"Đã qua một năm rồi mà Tam Trung vẫn bàn tán về họ, coi họ là khác loài, thành kiến rất lớn."
Tống Nhiên không khỏi thở dài: "Đang yên lành sao lại thành đồng tính?"
Sắc mặt Dương Tùng xám xịt: "Ông có ý gì?"
Hạ Thủy nhíu mày: "Đồng tính thì sao?"
"Không sao cả."
Tống Nhiên giơ hai tay lên trước hai con người như gà mái che chở đàn con này, trông như muốn xông lên dùng cánh vỗ chết hắn vậy: "Anh đẹp trai với mỹ nữ bình tĩnh đi, tôi chỉ đang xúc động thôi, thật lòng không có ý gì khác."
Bây giờ Dương Tùng và Hạ Thủy mới khôi phục lại tình bạn hữu ái.
"Thật tình là đương nhiên tôi chấn động, tôi tin hai người cũng thế, cảm thấy chuyện này khó tin không tưởng tượng nổi, nhưng đây là sự thật. Cách lão Giang lau tuyết cho Yến Hảo biểu đạt hoàn hảo câu thích một người, ánh mắt sẽ không nói dối, thật tới mức không thể thật hơn."
Khuôn mặt nhã nhặn của Tống Nhiên lộ vẻ bối rối: "Tôi không ghét hay kỳ thị các kiểu, tôi với lão Giang làm bạn hơn mấy năm qua, tôi lại còn siêu thích Yến Hảo..."
Dương Tùng túm cổ áo Tống Nhiên hơi nhấc lên: "Ông nói gì?"
Hạ Thủy cười mỉm: "Nghĩ kỹ hẵng nói."
Tống Nhiên vội giải thích: "Tôi thích kiểu bạn bè, bạn bè bình thường!"
Dương Tùng thả tay, Hạ Thủy cho hắn một cây kẹo mút.
"..."
Tống Nhiên lau mồ hôi lạnh trên trán, tình hình bây giờ hồi hộp dữ? Lơ là chút thôi là đổ máu ngay hiện trường.
Thời tiết vừa rơi tuyết dày đặc vừa gió lớn, Hạ Thủy co rúm bung chiếc dù màu đỏ: "Chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, phải giữ tới chết, phát lời thề đi, người nào mà nói sẽ bị cắm sừng, nói lần nào bị cắm lần đấy, mãi đến già vẫn bị."
Tay Tống Nhiên đang bóc vỏ kẹo khựng lại, miệng cậu ta giật giật: "Chắc không cần đâu?"
Dương Tùng mạnh tay khoác vai hắn: "Bạn à?"
"Tôi thề tôi thề."
Tống Nhiên, Hạ Thủy, Dương Tùng đập tay nhau tuyên thệ, tay ai cũng cứng ngắc vì lạnh.
"Cái kiểu phát lời thề này tôi thấy hơi trẻ trâu."
Dương Tùng: "Đúng thật."
Hạ Thủy nối lời: "Nhưng vẫn phải phát, nào, phát đi."
Thế là ba người phát thề, giao ước giữ kín như bưng. Ở độ tuổi mười tám này, làm xong chuyện nào quyết định chuyện tiếp, đơn giản nhanh gọn.
Tống Nhiên cắn kẹo làm que nhựa động đậy theo: "Tôi nghĩ với tư cách là bạn bè, nếu biết chuyện này rồi phải cần nói chuyện với họ, thứ nhất là bày tỏ thái độ tôn trọng và tiếp nhận lựa chọn của họ để họ yên tâm, thứ hai là nói họ cần chú ý nhiều hơn, đừng vì được nhỏ mất lớn, đi vào vết xe đổ Tam Trung, các cậu nghĩ thế nào?"
"Không cần lần lượt đi nói mà có thể cử một người đại diện."
Hạ Thủy nhấc khăn choàng cổ che miệng mũi, tay chỉ Dương Tùng: "Ông đi."
Dương Tùng không phản ứng mấy, cậu ta là người biết sớm nhất, cũng đã muốn nói chuyện này từ lâu, cậu ta cứ lảng tránh do dự là vì sợ đầu óc bỗng dưng úng nước, nói mấy lời khiến bạn nối khố khó chịu.
"Yên tâm ông không bị thất sủng đâu, trong đám bạn bè ông vẫn là người quyền lực nhất, dù ông mở miệng nói bậy, Tiểu Hảo sẽ không làm gì ông."
Hạ Thủy giật dây: "Tình bạn hở đũng quần, còn ai hợp hơn ông?"
Tống Nhiên tuyên bố: "Tôi bỏ một phiếu cho Dương Tùng."
Dương Tùng: "..."
——
Hơn chín giờ tối Yến Hảo nhận được cuộc điện thoại từ Dương Tùng, cậu ta không lên tiếng ngay, cũng không đùa nghịch ba hoa gì mà chỉ có tiếng hít thở vọng vào máy.
Yến Hảo lập tức hiểu mục đích của cuộc gọi, cậu nép vào ghế đột ngột hỏi: "Ông đã nghĩ kỹ để nói chuyện với tôi rồi à?"
Vài giây sau, Dương Tùng phun ra ba chữ: "Nói khỉ mốc."
Mồm miệng bỉ ổi này khiến Yến Hảo thả lỏng, có vẻ Dương Tùng đã sắp xếp suy nghĩ xong rồi, cậu ngồi khoanh chân thoải mái.
"Tôi cứ tưởng phải chờ tới năm sau."
Dương Tùng không trả lời: "Người ta ở bên cạnh ông à?"
"Không có." Yến Hảo nói: "Cậu ấy xuống lầu mua dưa hấu cho tôi rồi."
Dương Tùng: "Trời lạnh chết người này mà ăn dưa hấu?"
Yến Hảo: "Không biết nữa, tự dưng tôi thèm."
Dương Tùng: "Có rồi hả?"
Yến Hảo: "Ừ, được hai tháng."
Dương Tùng: "..."
Yến Hảo ngồi dậy bóc vài hạt điều ăn: "Nói chuyện đi."
"Ông muốn biết gì tôi nói hết."
Dương Tùng châm điếu thuốc rít hai hơi: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Ý ông là khi nào tôi muốn hẹn hò với Giang Mộ Hành ấy hả?" Yến Hảo vén tóc mái: "Trong phòng thi hồi tuyển sinh lên cấp ba."
Dương Tùng sững sờ: "... Đệt!"
"Lúc tôi vừa xác định quan hệ với Trình Linh Linh, tôi nói ông biết ngay trong đêm đó." Dương Tùng vừa giận vừa tủi: "Còn ông thì sao, ông giấu tôi tận mấy năm, hay lắm anh Hảo!"
Càng nói về sau cậu ta càng tức tối.
Yến Hảo sờ sờ mũi: "Tôi lo hù ông sợ mà."
Dương Tùng rống vào điện thoại: "Mẹ nó tôi là kiểu gà yếu ớt đó sao?"
"Tai tôi sắp điếc rồi." Yến Hảo giơ điện thoại ra xa: "Nhỏ giọng lại coi, đừng để ba mẹ ông nghe thấy, thế hệ trước không tiếp nhận được đâu."
Dương Tùng nghe cậu nhắc nhở bèn nhảy xuống giường khóa cửa rồi ngậm điếu thuốc nằm lại trên giường.
"Ba mẹ ông biết chưa?"
Yến Hảo xoay bút: "Biết rồi, tôi come out hồi Quốc khánh."
Dương Tùng há hốc mồm: "Mẹ kiếp, ông không bị ba đánh gãy chân hả?"
Yến Hảo thả thêm một quả bom: "Chuyện này thành công là nhờ ba tôi, ba tôi làm công tác tư tưởng cho mẹ."
Điếu thuốc Dương Tùng kẹp giữa ngón tay suýt rơi xuống: "Ba ông trúng tà à?"
Yến Hảo: "..."
Dương Tùng cắn điếu thuốc nhả khói lên trần nhà, điệu bộ như ông cụ non: "Tiểu Hảo, nhân sinh không thể lưỡng toàn, không được chiếm cả cá lẫn gấu, ông chọn Giang Mộ Hành chắc chắn phải mất thứ gì đó, như bước vào con đường chết, chỉ có duy nhất một lối để đi."
"Đã trưởng thành rồi, tự làm chủ chuyện của mình, tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, những chuyện khác tôi không lắm lời, nếu ông đã chọn con đường này thì cứ đi đi, đi con đường của ông."
Yến Hảo tặc lưỡi: "Lời ông nói giống ba tôi nhỉ, tỉ lệ lặp lại cao tới bảy mươi phần trăm."
Dương Tùng vắt chéo chân, thích ý lắc lắc: "Đừng ngại gọi tôi một tiếng ba."
Yến Hảo cười mắng: "Ông cút đi."
Dương Tùng kể chuyện mình chặn đường Tống Nhiên, xàm xí với Yến Hảo một lúc rồi bỗng dưng thu điệu bộ bất cần đời về, nghiêm túc nói: "Sau này bất kể ông với Giang Mộ Hành ra sao, tôi luôn đứng về phía ông, một khi là bạn thì cả đời là bạn, tôi sẽ hỗ trợ ông tới cùng."
Yến Hảo thở dài: "Ông nhìn ông đi, không muốn nói chuyện trực tiếp với tôi vì sợ đa cảm, bây giờ ông vẫn không tránh được."
"Đệt!" Dương Tùng chửi thề: "Mẹ nó chứ lúc nãy tôi suýt rơi nước mắt!"
Yến Hảo "ồ" một tiếng: "Mời ngài rơi."
"Rơi cọng lông ấy!"
Dương Tùng hít một hơi thật sâu, dừng lại một thoáng mới lên tiếng: "Cẩn thận chút đi, đi ngoài đường trước kỳ thi đại học ráng kiềm chế, nếu hôm nay người bắt gặp không phải Tống Nhiên mà là người khác, chuyện sẽ không dễ thế này đâu, người anh em của ông phải cho đối phương biết vì sao máu lại đỏ."
Yến Hảo đang định nói thì Dương Tùng không đầu không đuôi hỏi: "Giang Mộ Hành có đối xử tốt với ông không?"
"Tốt lắm."
"Tốt thật không?" Dương Tùng không tin: "Cậu ta có mặc đồ cho ông, làm ấm giường cho ông, nấu cơm giặt giũ, bưng trà dâng nước, bóp lưng rửa chân cho ông không?"
Khóe mắt Yến Hảo giật giật: "Tôi bị tàn phế à?"
Dương Tùng: "..."
——
Mười mấy phút sau, Giang Mộ Hành đi mua dưa hấu về, Yến Hảo bước ra khỏi phòng, không đợi anh đổi dép đã lao vào người anh. Giang Mộ Hành tránh sang một bên, cởi áo khoác bông ẩm ướt ra mới để cậu lại gần.
Yến Hảo nằm sấp trên lưng Giang Mộ Hành, hai chân vòng qua ôm eo thon của anh: "Dương Tùng nói chuyện với em rồi, cực kỳ suôn sẻ."
Giang Mộ Hành cõng cậu vào phòng bếp, đặt quả dưa hấu xuống bàn: "Dễ chịu rồi à?"
"Ừm, dễ chịu." Yến Hảo hết hôn tai Giang Mộ Hành đến há miệng mút nó: "Ăn dưa hấu xong chúng ta tìm một bộ phim xem đi. Những đêm tuyết rơi đầy trời chỉ thích hợp nằm trong chăn xem phim."
Giang Mộ Hành mở túi lấy dưa hấu ra rửa: "Cũng thích hợp để làm đề."
"..."
Yến Hảo sắp trượt khỏi lưng Giang Mộ Hành nên vội ôm chặt cổ anh.
"Thế làm xong đề rồi, anh xem phim với em."
Giang Mộ Hành cho cậu nghe hiện thực: "Đến giờ đó em chẳng mở mắt nổi, xem bằng ngón chân hả?"
Yến Hảo nghẹn lời.
Giang Mộ Hành vỗ mông cậu: "Xuống ăn dưa."
Yến Hảo không những không xuống mà còn bám chặt Giang Mộ Hành hơn.
Giang Mộ Hành quay đầu nhìn cậu.
Yến Hảo liếm khóe môi anh: "Anh đút em ăn."
Giang Mộ Hành nhướng mày: "Tự ăn đi."
Yến Hảo cậy Giang Mộ Hành thích mình, chẳng hề sợ bề ngoài lạnh lùng của anh.
"Thôi được, em tự ăn." Yến Hảo ngân dài giọng thở dài: "Dương Tùng đã từng đút em ăn rồi."
Vừa dứt lời Giang Mộ Hành đã căng mặt cắt quả dưa hấu, bóc một miếng lõi dưa hấu đưa tới miệng cậu.
Yến Hảo cười há miệng ăn hết.
Vị của dưa hấu mùa này rất bình thường nhưng Yến Hảo ngửi thấy mùi giấm từ người Giang Mộ Hành, miếng dưa hấu trong miệng cậu tràn ngập vị ngọt.
Yến Hảo ăn được mấy miếng lõi dưa hấu, đúng lúc này Dương Tùng nhắn tin QQ cho cậu
Dương Tùng: Tống Nhiên gọi điện nói tôi cậu ta phá án rồi.
Yến Hảo đoán được là án nào.
Dương Tùng: Hình đại diện QQ của Giang Mộ Hành là tên của cậu ta với ông, cậu ta yêu ông, yes or no?
Yến Hảo: Yes.
Dương Tùng:...
Dương Tùng: Văn vở, cực điểm văn vở.