Chương 5: Tôi đang rảnh đầy hơi muốn xì đây
Trời mưa như trút nước, mà lòng Yến Hảo thì ngàn hoa nở rộ, đung đưa theo gió xuân, cậu ra ban công kéo cửa lưới đóng cửa thủy tinh lại, nước mưa lập tức dính đầy tay.
"Mưa to thật đấy."
Giang Mộ Hành đến ban công nhìn mưa.
Ánh mắt của Yến Hảo thì bám theo lưng anh: "Lớp trưởng, cậu khoan về, ở lại đây một buổi đi."
Giang Mộ Hành nhìn nước mưa đập vào cửa kính rồi lăn xuống, cất giọng bình bình khó mà đoán ra cảm xúc: "Ngủ ở nhà cậu?"
"Ừ." Yến Hảo ra sức che giấu nỗi niềm tha thiết của mình: "Nhà tớ có ba phòng, hướng Bắc là phòng ba mẹ tớ, lúc họ về nước sẽ đến đây thăm tớ, cạnh đó là phòng khách, chỉ có mỗi Dương Tùng từng ở đó, chăn áo gối gì đều sạch cả."
Giang Mộ Hành không đáp lại.
Yến Hảo không thất vọng mấy, cậu đã lường trước kết quả này, lúc cậu gục đầu xuống chợt nghe anh nói: "Vậy thì qua đêm ở chỗ cậu một hôm vậy."
Trong khoảnh khắc ấy, Yến Hảo đứng ngây ra như chết máy.
Giang Mộ Hành xoay lại.
Một đường màu trắng chói mắt đột nhiên xuất hiện phía chân trời, tựa như một thanh kiếm sắc bén chém vào cửa sổ thủy tinh, tia chớp xẹt qua con ngươi đen láy của cậu, vầng sáng nhạt nhòa lướt qua Yến Hảo.
Theo sát đó là một tiếng sấm rền.
Yến Hảo có cảm giác như ai đó rít gào bên tai mình, cậu sực tỉnh, xoa xoa tai để che đi sự ngạc nhiên: "Ừ, ừ, để tớ dẫn cậu đi xem phòng."
"Không cần gấp." Giang Mộ Hành ung dung đáp: "Cậu làm bài tập xong chưa?"
Yến Hảo hơi ngơ ngác: "Mới giao buổi sáng thì bây giờ làm gì có ai làm xong chứ."
Giang Mộ Hành liếc nhìn cậu: "Tôi làm xong rồi."
Yến Hảo: "..."
"Cậu là lớp trưởng, cậu khác."
Giang Mộ Hành vẫn nhìn cậu, hờ hững hỏi: "Khác ở đâu?"
Yến Hảo hé miệng: "Lớp trưởng không gì không làm được."
Khóe môi Giang Mộ Hành cong lên như tự giễu, anh đi khỏi ban công, bóng lưng chứa sự chín chắn không hợp với tuổi.
Sự chín chắn ấy được tôi luyện bởi gánh nặng cuộc sống và bước chân vào xã hội quá sớm.
Bước chân của Yến Hảo lảo đảo như say rượu: "Lớp trưởng, cậu muốn kèm tớ làm bài sao?"
"Muộn rồi." Giang Mộ Hành nhìn đồng hồ đeo tay: "Mai rồi nói."
Yến Hảo "ừ" một tiếng: "Thế tớ vào phòng xem có bộ đồ nào cậu mặc được không."
Tiến vào phòng, Yến Hảo ngẩn ngơ nằm phịch xuống giường, nằm im như thóc một lúc rồi cậu mới lật người lại, nhìn chăm chăm vào ngọn đèn trên trần.
Tiếng sấm ngoài cửa vang dội nối đuôi nhau, có một tiếng kêu rền như pháo nổ, ầm ĩ đến mức nhói tai, Yến Hảo lần mò tìm con thỏ Bonnie màu xám cũ rồi ôm nó vào lòng, kéo đôi tai dài rủ xuống của nó.
Yến Hảo nằm trên giường nghịch lỗ tai Bonnie, suy nghĩ vài chuyện trong đầu, chẳng biết trôi qua bao lâu thì có tiếng gõ cửa, cậu buột miệng thốt: "Vào đi."
Thế là Giang Mộ Hành nhìn thấy hình ảnh ấy.
Yến Hảo đối mặt với anh, trong đầu có tiếng ầm ầm vang lên như ảo giác sấm sét.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh quỷ dị.
Yến Hảo luống cuống bò dậy, quăng con Bonnie qua một bên rồi lật đật cầm lại, vờ bình tĩnh đùa giỡn: "Lớp trưởng, đây là thỏ, thỏ Bonnie, hồi bé tớ mít ướt, mẹ tớ mua cho tớ con này, sau này tớ mang theo nó suốt như người nhà vậy, lông của nó mềm lắm, bụng cũng êm, lỗ tai còn dài..."
"Thì..." Dừng một thoáng, cậu giơ con Bonnie lên che mặt mình, thỏ thẻ bảo: "Dễ thương cực."
Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Ừ."
Yến Hảo vô thức buông Bonnie xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Hành, cậu không thấy mảy may nụ cười nhạo nào trên khuôn mặt anh.
Ngay cả Dương Tùng cũng ghẹo cậu, cậu ta nói chưa thấy đứa con trai nào ngoài cậu đặt gấu bông trên giường, còn chơi với nó như bạn.
Thế mà Giang Mộ Hành thì không.
Như thể chuyện này chẳng hề lạ lùng, rất bình thường.
Yến Hảo chợt nhận ra mình đang nhìn Giang Mộ Hành chăm chú, cậu vội vàng dời đường nhìn đi, lúng túng vân vê tóc: "Lớp trưởng, cậu vào làm gì vậy?"
Giang Mộ Hành hỏi ngược lại: "Cậu nói tìm đồ cho tôi mà?"
"Tìm đồ, đúng rồi." Yến Hảo leo xuống giường: "Cậu chờ tớ chút."
Sau khi Giang Mộ Hành ra khỏi phòng không lâu thì Yến Hảo đưa cho anh một cái túi: "Trong đó có bót, khăn lau mặt, đều là đồ mới, còn có đồ ngủ tớ mua ngoại cỡ, quần đùi kẻ sọc xanh mà tớ cất trong tủ, sạch lắm."
"Tớ cũng kiếm cho cậu một cái quần trong." Yến Hảo nói: "Dương Tùng để ở chỗ tớ, cậu ấy chưa mặc lần nào, tớ nhắn tin hỏi rồi, cậu mặc đi."
Thật ra là cậu mua cất để dành, cỡ XL, theo số đo đồng phục của Giang Mộ Hành.
Dù sao thì Giang Mộ Hành cũng không đến hỏi Dương Tùng xem chứng cứ.
Bộ đồ ngủ cũng là Yến Hảo mua ngày hôm trước khi tan trường, chọn màu mà Giang Mộ Hành thích nhất, mua về rồi thì đem giặt phơi nắng, tự phơi tự xếp, không để dì chạm vào.
Yến Hảo chuẩn bị hết để phòng trước một ngày nào đó Giang Mộ Hành sẽ qua đêm ở nhà mình, không ngờ ngay ngày đầu học đã có dịp để dùng.
"Cậu cần gì nữa không, dầu gội đầu và sữa tắm đều có trong phòng tắm, cậu dùng thoải mái, nếu thiếu gì thì cậu nói với tớ."
Giang Mộ Hành liền cầm túi vào phòng vệ sinh.
Yến Hảo khẽ nhếch môi, tròn xoe mắt nhìn cửa phòng mà râm ran cả người, mãi đến khi mắt mỏi ửng đỏ mới cúi đầu về phòng.
—
Lắng lại, Yến Hảo ngồi trước bàn, dựng một chiếc gương nhỏ, một tay cầm kéo, tay kia gấp gọn phần tóc mái, định cắt bỏ phần đuôi tóc chọt vào mắt.
Yến Hảo mở loa ngoài gọi điện thoại với Dương Tùng.
"Còn phiền lòng hả anh Hảo?"
Dương Tùng thảm thương nói: "Tôi ở một mình chán muốt chết, thật đó, hết đường rồi nên tôi tìm ông, ông bớt phiền lòng chút chút rồi tám nhảm với tôi mấy câu đi."
Một nhúm tóc nhỏ rơi xuống giấy theo lưỡi kéo, Yến Hảo lại gần gương xem có bị lệch không.
"Không rảnh, đi tìm bạn gái của ông mà tám."
"Không tám được." Dương Tùng nói: "Linh Linh nhà tôi là học sinh ba tốt, cô ấy có nhiều bài phải làm lắm, tôi không thể làm phiền được."
Yến Hảo: "..."
"Dù có thể tám với người khác nhưng chủ yếu là không đủ thân, nói chuyện phải kiêng kỵ, chỉ có thể tìm ông thôi."
Dương Tùng cảm nhận tâm trang người anh em của mình đang tốt, cậu ta bèn cười toe toét: "Ông đang làm gì đấy?"
Yến Hảo cầm kéo xén vào đuôi tóc của mình: "Cắt tóc."
"Tôi tự hỏi." Dương Tùng tặc lưỡi: "Ông là thiếu gia hàng thật giá thật, giàu nứt vách đổ tường, lúc nào cũng tự cắt tóc cho mình hả?"
Yến Hảo tập trung chỉnh tóc: "Cút."
Dương Tùng la oai oái như con nít chưa cai sữa: "Đừng mà, chúng ta nói chuyện tiếp đi, tôi đang rảnh đầy hơi muốn xì đây."
Yến Hảo không thèm quan tâm.
Dương Tùng bỗng hỏi: "Tiểu Hảo, ông từng xem phim ấy chưa?"
Tay Yến Hảo run lên, cầm kéo không chắc suýt thì đâm vào trán: "Chưa."
Tuy cậu có hai đĩa phim nhưng chỉ là hai đĩa phim, không phải kiểu phim mà Dương Tùng hỏi, không tính là nói dối.
Dương Tùng cười bỉ ổi: "Tôi có, ông muốn xem không?"
Yến Hảo nhíu mày: "Không muốn."
"Tôi trưởng thành rồi." Dương Tùng cất giọng thâm sâu: "Tôi mười chín, ông mười tám, đều là người trưởng thành rồi đúng không?"
Yến Hảo dùng giọng mũi đáp: "Ừm."
"Phim toàn là chim thôi, muốn xem thì xem, không cần phải xấu hổ."
Dương Tùng còn ra vẻ nho nhã thở dài: "Người xưa có nói, thực sắc tính dã."
Yến Hảo không biết cậu ta đang trúng gió gì: "Ông đang xem à?"
"Tôi đang xem mà còn gọi cho ông được hả?" Dương Tùng hỏi: "Tôi có thể trâu bò đến thế à?"
Yến Hảo thường hay vừa xem phim vừa làm bài giữ yên lặng.
Dương Tùng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, chuyện là thế này, buổi tối tôi mò vào một trang web, có một người anh em gửi cho tôi, tôi không cần mà cậu ta cứ nằng nặc gửi cho tôi, còn đưa cho tôi một số đăng ký, ông nói xem vì sao thói đời bây giờ có người khách sáo như thế chứ?"
Yến Hảo cắt mái xong, cậu đi vứt tóc đã cắt: "Bớt nhảm nhí đi đại ca."
"Em trai à, anh nói thật lòng với cưng, cái trang web này có nhiều thứ lắm."
Dương Tùng bỗng im bặt không nói nữa.
Yến Hảo cảm thấy cậu ta như trúng gió tà.
"Tôi quen Linh Linh một năm rồi mà còn dừng ở giai đoạn nắm tay."
Dương Tùng vểnh môi, cười phớ lớ: "Con gái bảo thủ là điều tốt, tốt nhất là bảo thủ lên, đang học cấp ba cũng không thể xằng bậy, ông nói đúng không, đàn ông chúng mình nên tôn trọng suy nghĩ của nhau."
"Nhưng nói thế nào nhỉ, đến lúc tình cảm dâng trào, ông biết mà, đầu óc toàn là ý muốn đó, không màng những suy nghĩ ngổn ngang nữa, chỉ đơn giản là muốn hôn cô ấy, thế thì hôn lên mặt, hay hôn trán, nhưng cô ấy không cho."
Yến Hảo có cảm giác nước ói muốn trào ra từ bên kia dây điện thoại, cái u ám muốn xông vào lỗ tai cậu, cậu cuộn giấy lại vứt vào sọt rác: "Sao ông nhiều lời thế? Thọc chó độc thân vui lắm hả?"
"Tội danh này tôi không nhận nhé, nếu tôi muốn thọc chó độc thân thì ông đã bị thọc chết từ lâu rồi." Dương Tùng xì khẽ: "Tôi đang ôm một căn bệnh chung của những người đang yêu, đó là lo được lo mất."
Yến Hảo nhếch miệng, hóa ra không phải trúng gió tà mà là trúng lửa tà, xem phim rồi vẫn không có chỗ xả nên đến nói mấy lời đồi bại với cậu, tuổi trẻ lắm lửa giận.
Không yêu đương, đến hơi để xì còn không có.
Nhưng Yến Hảo khao khát cái xì hơi đó, cậu cũng muốn yêu đương, yêu đương với Giang Mộ Hành.
"Ông định làm gì trong ngày kỉ niệm tròn một năm của hai người?"
Yến Hảo tìm đề tài giết thời gian, đợi Giang Mộ Hành tắm xong mà cậu phát lửa tà: "Nói nghe chút đi."
Dương Tùng thân là một người đàn ông cao to lực lưỡng một mét tám, nghe vậy thì ưỡn ẹo: "Cái này hả, thì là, tôi đang luyện đánh ghi ta, đến hôm đó hát cho cô ấy một bài, ông đừng nói ra đó."
Yến Hảo hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Còn gì nữa?" Dương Tùng cười lưu manh: "Tôi tự đàn tự hát, lần đầu trong đời tôi hát cho một người con gái, hơn nữa là bài hát do chính tay tôi viết, tôi viết lên bài ca cho tình yêu của tôi với cô ấy, tự biên diễn hết đầy ý nghĩa, thế còn chưa đủ?"
Yến Hảo không xem trọng: "Tôi thấy còn không bằng ông mua lắc tay cho cô ấy."
"Cái đó thì có ý nghĩa gì."
Dương Tùng nói: "Tôi đi hỏi thăm suy nghĩ của Hạ Thúy, nếu mừng kỉ niệm tròn một năm như thế, cô ấy sẽ thấy bạn trai rất dụng tâm vì đã viết bài hát dành cho cô ấy, sẽ rất cảm động."
Hạ Thủy là người ngồi bàn trước Yến Hảo, hai người cộng thêm cô nữa là một vòng ba người đưa tiền để vào lớp một, hoàn cảnh trưởng thành giống nhau nên mọi người thùng dùng cụm "sinh ở Rome" để chỉ bọn họ.
(*) Tương tự sinh ở vạch đích.
Yến Hảo cất kéo và gương vào hộc tủ: "Đại ca, không phải người con gái nào cũng như Hạ Thủy, cậu đi hỏi chỉ để tham khảo thôi."
"Lắm lời!" Dương Tùng lại ưỡn mình: "Thật ra tôi đã đặt riêng một cặp dây chuyền khắc tên rồi, chẳng qua là tôi không muốn đưa vào ngày đó, tôi sợ cô ấy đặt chú ý nhầm chỗ, không để ý nghe tôi hát."
Yến Hảo thật sự không chịu được cái điệu ấy của cậu ta: "Rốt cuộc cậu định thế nào?"
Dương Tùng ở bên đó gào thét: "Đệt, ông chê tôi phiền đúng không? Có còn là con người không? Đợi đến khi ông biết yêu đi, mẹ ông đừng có tới xàm xí với tôi!"
Yến Hảo: "..."
"Mẹ kiếp, phiền chết, không nói nữa." Dương Tùng văng tục: "Tiểu Hảo vào game đi, tôi đang online đây, chúng ta đánh phó bản."
Yến Hảo nói chuyện với cậu ta mà đau cả đầu: "Không chơi, đi ngủ."
"Mai có đi học đâu, ông ngủ sớm vậy?"
Dương Tùng hồi máu lại như yêu quái: "Đừng nói là định lén lên mạng kiếm phim chứ? Đừng đừng đừng, trên mạng có nhiều vi rút lắm, ông biết người anh em tôi đây có hàng mà, ông cứ nói đi, liên kết sẽ được gửi tới chỗ ông trong phút chốc..."
"Tự chơi đi." Yến Hảo cúp máy.
Lúc Yến Hảo đi ra thì cửa phòng vệ sinh đã mở toang, trong đó không có ai, nhiệt độ đã tản đi gần hết, không biết Giang Mộ Hành tắm xong từ bao giờ, cậu bước tới cánh cửa căn phòng kia lấp la lấp ló.
Bỗng cánh cửa bật mở, Yến Hảo không kịp trở tay, đối mặt với Giang Mộ Hành.
Tóc Giang Mộ Hành còn ướt, vẫn chưa chải nên mấy lọn tóc rũ lộn xộn xuống trán, đường nét bén nhọn cũng như được mài giũa bớt, mặc thêm một bộ đồ ngủ kiểu dáng nhẹ nhàng, trông anh có vẻ dịu dàng đi và vẫn đẹp trai chết người như thường.
Yến Hảo ngắm say mê.
Giang Mộ Hành hơi cúi đầu, nhướng mi: "Sao vậy?"
Yến Hảo nhìn xuống đất, không nén được nụ cười, không hề nhận ra mình đang rạng rỡ đến nhường nào, cậu chỉ lo vui vẻ, thậm chí xúc động đến mức hơi thở run nhè nhẹ.
Người ấy mặc bộ đồ và dép mà cậu chọn, vắt khăn mặt màu xanh trên cổ, cả người tỏa mùi sữa tắm của cậu, ngủ trong nhà cậu, như là của riêng của cậu vậy.
Giang Mộ Hành nhìn đỉnh đầu đen đối diện mình: "Yến Hảo?"
"Hả? À..." Yến Hảo giấu nụ cười đi, cậu cong tay cọ chóp mũi: "Tớ muốn nói với cậu là máy giặt ở ngoài ban công, bây giờ giặt là mai có thể mặc, nếu cậu không yên tâm thì có thể dùng máy sấy khô trong phòng vệ sinh, tớ sợ cậu không thấy."
Giang Mộ Hành cầm khăn mặt lau tóc: "Tôi biết rồi."
Yến Hảo chờ một lát nữa nhưng không nhận thêm được gì, mọi sắc màu sáng rực trong thế giới của cậu dần biến mất, đến khi chỉ còn một màu đen tăm tối.
Giang Mộ Hành sẽ nhận ra sữa tắm của cậu cùng hương với xà bông của anh, mọi đồ dùng đều là màu anh thích.
Hai người có thể tán gẫu với nhau về hai đề tài này, nhằm vào thưởng thức của hai người để nói thêm.
Nhưng Giang Mộ Hành không nói gì cả.
Trái tim Yến Hảo chợt nặng nề và lạc lõng đầy chua chát, cậu bám vào ý nghĩ Giang Mộ Hành vẫn luôn hời hợt với mọi người thì tâm trạng mới tốt hơn chút.
"Vậy tớ về phòng, lớp trưởng ngủ sớm nhé."
Yến Hảo mới quay đầu thì Giang Mộ Hành đã gọi tên cậu: "Yến Hảo."
Giọng Giang Mộ Hành hơi trầm, còn thoáng điệu cười trong tiếng gọi đó, lưng Yến Hảo tê rần.
"Hả..."
"Cậu đi ngược hướng."
"..."
Mặt Yến Hảo đỏ bừng: "Tớ đi kéo cửa chống trộm!"
"Mưa to thật đấy."
Giang Mộ Hành đến ban công nhìn mưa.
Ánh mắt của Yến Hảo thì bám theo lưng anh: "Lớp trưởng, cậu khoan về, ở lại đây một buổi đi."
Giang Mộ Hành nhìn nước mưa đập vào cửa kính rồi lăn xuống, cất giọng bình bình khó mà đoán ra cảm xúc: "Ngủ ở nhà cậu?"
"Ừ." Yến Hảo ra sức che giấu nỗi niềm tha thiết của mình: "Nhà tớ có ba phòng, hướng Bắc là phòng ba mẹ tớ, lúc họ về nước sẽ đến đây thăm tớ, cạnh đó là phòng khách, chỉ có mỗi Dương Tùng từng ở đó, chăn áo gối gì đều sạch cả."
Giang Mộ Hành không đáp lại.
Yến Hảo không thất vọng mấy, cậu đã lường trước kết quả này, lúc cậu gục đầu xuống chợt nghe anh nói: "Vậy thì qua đêm ở chỗ cậu một hôm vậy."
Trong khoảnh khắc ấy, Yến Hảo đứng ngây ra như chết máy.
Giang Mộ Hành xoay lại.
Một đường màu trắng chói mắt đột nhiên xuất hiện phía chân trời, tựa như một thanh kiếm sắc bén chém vào cửa sổ thủy tinh, tia chớp xẹt qua con ngươi đen láy của cậu, vầng sáng nhạt nhòa lướt qua Yến Hảo.
Theo sát đó là một tiếng sấm rền.
Yến Hảo có cảm giác như ai đó rít gào bên tai mình, cậu sực tỉnh, xoa xoa tai để che đi sự ngạc nhiên: "Ừ, ừ, để tớ dẫn cậu đi xem phòng."
"Không cần gấp." Giang Mộ Hành ung dung đáp: "Cậu làm bài tập xong chưa?"
Yến Hảo hơi ngơ ngác: "Mới giao buổi sáng thì bây giờ làm gì có ai làm xong chứ."
Giang Mộ Hành liếc nhìn cậu: "Tôi làm xong rồi."
Yến Hảo: "..."
"Cậu là lớp trưởng, cậu khác."
Giang Mộ Hành vẫn nhìn cậu, hờ hững hỏi: "Khác ở đâu?"
Yến Hảo hé miệng: "Lớp trưởng không gì không làm được."
Khóe môi Giang Mộ Hành cong lên như tự giễu, anh đi khỏi ban công, bóng lưng chứa sự chín chắn không hợp với tuổi.
Sự chín chắn ấy được tôi luyện bởi gánh nặng cuộc sống và bước chân vào xã hội quá sớm.
Bước chân của Yến Hảo lảo đảo như say rượu: "Lớp trưởng, cậu muốn kèm tớ làm bài sao?"
"Muộn rồi." Giang Mộ Hành nhìn đồng hồ đeo tay: "Mai rồi nói."
Yến Hảo "ừ" một tiếng: "Thế tớ vào phòng xem có bộ đồ nào cậu mặc được không."
Tiến vào phòng, Yến Hảo ngẩn ngơ nằm phịch xuống giường, nằm im như thóc một lúc rồi cậu mới lật người lại, nhìn chăm chăm vào ngọn đèn trên trần.
Tiếng sấm ngoài cửa vang dội nối đuôi nhau, có một tiếng kêu rền như pháo nổ, ầm ĩ đến mức nhói tai, Yến Hảo lần mò tìm con thỏ Bonnie màu xám cũ rồi ôm nó vào lòng, kéo đôi tai dài rủ xuống của nó.
Yến Hảo nằm trên giường nghịch lỗ tai Bonnie, suy nghĩ vài chuyện trong đầu, chẳng biết trôi qua bao lâu thì có tiếng gõ cửa, cậu buột miệng thốt: "Vào đi."
Thế là Giang Mộ Hành nhìn thấy hình ảnh ấy.
Yến Hảo đối mặt với anh, trong đầu có tiếng ầm ầm vang lên như ảo giác sấm sét.
Bầu không khí trong phòng yên tĩnh quỷ dị.
Yến Hảo luống cuống bò dậy, quăng con Bonnie qua một bên rồi lật đật cầm lại, vờ bình tĩnh đùa giỡn: "Lớp trưởng, đây là thỏ, thỏ Bonnie, hồi bé tớ mít ướt, mẹ tớ mua cho tớ con này, sau này tớ mang theo nó suốt như người nhà vậy, lông của nó mềm lắm, bụng cũng êm, lỗ tai còn dài..."
"Thì..." Dừng một thoáng, cậu giơ con Bonnie lên che mặt mình, thỏ thẻ bảo: "Dễ thương cực."
Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Ừ."
Yến Hảo vô thức buông Bonnie xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Hành, cậu không thấy mảy may nụ cười nhạo nào trên khuôn mặt anh.
Ngay cả Dương Tùng cũng ghẹo cậu, cậu ta nói chưa thấy đứa con trai nào ngoài cậu đặt gấu bông trên giường, còn chơi với nó như bạn.
Thế mà Giang Mộ Hành thì không.
Như thể chuyện này chẳng hề lạ lùng, rất bình thường.
Yến Hảo chợt nhận ra mình đang nhìn Giang Mộ Hành chăm chú, cậu vội vàng dời đường nhìn đi, lúng túng vân vê tóc: "Lớp trưởng, cậu vào làm gì vậy?"
Giang Mộ Hành hỏi ngược lại: "Cậu nói tìm đồ cho tôi mà?"
"Tìm đồ, đúng rồi." Yến Hảo leo xuống giường: "Cậu chờ tớ chút."
Sau khi Giang Mộ Hành ra khỏi phòng không lâu thì Yến Hảo đưa cho anh một cái túi: "Trong đó có bót, khăn lau mặt, đều là đồ mới, còn có đồ ngủ tớ mua ngoại cỡ, quần đùi kẻ sọc xanh mà tớ cất trong tủ, sạch lắm."
"Tớ cũng kiếm cho cậu một cái quần trong." Yến Hảo nói: "Dương Tùng để ở chỗ tớ, cậu ấy chưa mặc lần nào, tớ nhắn tin hỏi rồi, cậu mặc đi."
Thật ra là cậu mua cất để dành, cỡ XL, theo số đo đồng phục của Giang Mộ Hành.
Dù sao thì Giang Mộ Hành cũng không đến hỏi Dương Tùng xem chứng cứ.
Bộ đồ ngủ cũng là Yến Hảo mua ngày hôm trước khi tan trường, chọn màu mà Giang Mộ Hành thích nhất, mua về rồi thì đem giặt phơi nắng, tự phơi tự xếp, không để dì chạm vào.
Yến Hảo chuẩn bị hết để phòng trước một ngày nào đó Giang Mộ Hành sẽ qua đêm ở nhà mình, không ngờ ngay ngày đầu học đã có dịp để dùng.
"Cậu cần gì nữa không, dầu gội đầu và sữa tắm đều có trong phòng tắm, cậu dùng thoải mái, nếu thiếu gì thì cậu nói với tớ."
Giang Mộ Hành liền cầm túi vào phòng vệ sinh.
Yến Hảo khẽ nhếch môi, tròn xoe mắt nhìn cửa phòng mà râm ran cả người, mãi đến khi mắt mỏi ửng đỏ mới cúi đầu về phòng.
—
Lắng lại, Yến Hảo ngồi trước bàn, dựng một chiếc gương nhỏ, một tay cầm kéo, tay kia gấp gọn phần tóc mái, định cắt bỏ phần đuôi tóc chọt vào mắt.
Yến Hảo mở loa ngoài gọi điện thoại với Dương Tùng.
"Còn phiền lòng hả anh Hảo?"
Dương Tùng thảm thương nói: "Tôi ở một mình chán muốt chết, thật đó, hết đường rồi nên tôi tìm ông, ông bớt phiền lòng chút chút rồi tám nhảm với tôi mấy câu đi."
Một nhúm tóc nhỏ rơi xuống giấy theo lưỡi kéo, Yến Hảo lại gần gương xem có bị lệch không.
"Không rảnh, đi tìm bạn gái của ông mà tám."
"Không tám được." Dương Tùng nói: "Linh Linh nhà tôi là học sinh ba tốt, cô ấy có nhiều bài phải làm lắm, tôi không thể làm phiền được."
Yến Hảo: "..."
"Dù có thể tám với người khác nhưng chủ yếu là không đủ thân, nói chuyện phải kiêng kỵ, chỉ có thể tìm ông thôi."
Dương Tùng cảm nhận tâm trang người anh em của mình đang tốt, cậu ta bèn cười toe toét: "Ông đang làm gì đấy?"
Yến Hảo cầm kéo xén vào đuôi tóc của mình: "Cắt tóc."
"Tôi tự hỏi." Dương Tùng tặc lưỡi: "Ông là thiếu gia hàng thật giá thật, giàu nứt vách đổ tường, lúc nào cũng tự cắt tóc cho mình hả?"
Yến Hảo tập trung chỉnh tóc: "Cút."
Dương Tùng la oai oái như con nít chưa cai sữa: "Đừng mà, chúng ta nói chuyện tiếp đi, tôi đang rảnh đầy hơi muốn xì đây."
Yến Hảo không thèm quan tâm.
Dương Tùng bỗng hỏi: "Tiểu Hảo, ông từng xem phim ấy chưa?"
Tay Yến Hảo run lên, cầm kéo không chắc suýt thì đâm vào trán: "Chưa."
Tuy cậu có hai đĩa phim nhưng chỉ là hai đĩa phim, không phải kiểu phim mà Dương Tùng hỏi, không tính là nói dối.
Dương Tùng cười bỉ ổi: "Tôi có, ông muốn xem không?"
Yến Hảo nhíu mày: "Không muốn."
"Tôi trưởng thành rồi." Dương Tùng cất giọng thâm sâu: "Tôi mười chín, ông mười tám, đều là người trưởng thành rồi đúng không?"
Yến Hảo dùng giọng mũi đáp: "Ừm."
"Phim toàn là chim thôi, muốn xem thì xem, không cần phải xấu hổ."
Dương Tùng còn ra vẻ nho nhã thở dài: "Người xưa có nói, thực sắc tính dã."
Yến Hảo không biết cậu ta đang trúng gió gì: "Ông đang xem à?"
"Tôi đang xem mà còn gọi cho ông được hả?" Dương Tùng hỏi: "Tôi có thể trâu bò đến thế à?"
Yến Hảo thường hay vừa xem phim vừa làm bài giữ yên lặng.
Dương Tùng ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, chuyện là thế này, buổi tối tôi mò vào một trang web, có một người anh em gửi cho tôi, tôi không cần mà cậu ta cứ nằng nặc gửi cho tôi, còn đưa cho tôi một số đăng ký, ông nói xem vì sao thói đời bây giờ có người khách sáo như thế chứ?"
Yến Hảo cắt mái xong, cậu đi vứt tóc đã cắt: "Bớt nhảm nhí đi đại ca."
"Em trai à, anh nói thật lòng với cưng, cái trang web này có nhiều thứ lắm."
Dương Tùng bỗng im bặt không nói nữa.
Yến Hảo cảm thấy cậu ta như trúng gió tà.
"Tôi quen Linh Linh một năm rồi mà còn dừng ở giai đoạn nắm tay."
Dương Tùng vểnh môi, cười phớ lớ: "Con gái bảo thủ là điều tốt, tốt nhất là bảo thủ lên, đang học cấp ba cũng không thể xằng bậy, ông nói đúng không, đàn ông chúng mình nên tôn trọng suy nghĩ của nhau."
"Nhưng nói thế nào nhỉ, đến lúc tình cảm dâng trào, ông biết mà, đầu óc toàn là ý muốn đó, không màng những suy nghĩ ngổn ngang nữa, chỉ đơn giản là muốn hôn cô ấy, thế thì hôn lên mặt, hay hôn trán, nhưng cô ấy không cho."
Yến Hảo có cảm giác nước ói muốn trào ra từ bên kia dây điện thoại, cái u ám muốn xông vào lỗ tai cậu, cậu cuộn giấy lại vứt vào sọt rác: "Sao ông nhiều lời thế? Thọc chó độc thân vui lắm hả?"
"Tội danh này tôi không nhận nhé, nếu tôi muốn thọc chó độc thân thì ông đã bị thọc chết từ lâu rồi." Dương Tùng xì khẽ: "Tôi đang ôm một căn bệnh chung của những người đang yêu, đó là lo được lo mất."
Yến Hảo nhếch miệng, hóa ra không phải trúng gió tà mà là trúng lửa tà, xem phim rồi vẫn không có chỗ xả nên đến nói mấy lời đồi bại với cậu, tuổi trẻ lắm lửa giận.
Không yêu đương, đến hơi để xì còn không có.
Nhưng Yến Hảo khao khát cái xì hơi đó, cậu cũng muốn yêu đương, yêu đương với Giang Mộ Hành.
"Ông định làm gì trong ngày kỉ niệm tròn một năm của hai người?"
Yến Hảo tìm đề tài giết thời gian, đợi Giang Mộ Hành tắm xong mà cậu phát lửa tà: "Nói nghe chút đi."
Dương Tùng thân là một người đàn ông cao to lực lưỡng một mét tám, nghe vậy thì ưỡn ẹo: "Cái này hả, thì là, tôi đang luyện đánh ghi ta, đến hôm đó hát cho cô ấy một bài, ông đừng nói ra đó."
Yến Hảo hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Còn gì nữa?" Dương Tùng cười lưu manh: "Tôi tự đàn tự hát, lần đầu trong đời tôi hát cho một người con gái, hơn nữa là bài hát do chính tay tôi viết, tôi viết lên bài ca cho tình yêu của tôi với cô ấy, tự biên diễn hết đầy ý nghĩa, thế còn chưa đủ?"
Yến Hảo không xem trọng: "Tôi thấy còn không bằng ông mua lắc tay cho cô ấy."
"Cái đó thì có ý nghĩa gì."
Dương Tùng nói: "Tôi đi hỏi thăm suy nghĩ của Hạ Thúy, nếu mừng kỉ niệm tròn một năm như thế, cô ấy sẽ thấy bạn trai rất dụng tâm vì đã viết bài hát dành cho cô ấy, sẽ rất cảm động."
Hạ Thủy là người ngồi bàn trước Yến Hảo, hai người cộng thêm cô nữa là một vòng ba người đưa tiền để vào lớp một, hoàn cảnh trưởng thành giống nhau nên mọi người thùng dùng cụm "sinh ở Rome" để chỉ bọn họ.
(*) Tương tự sinh ở vạch đích.
Yến Hảo cất kéo và gương vào hộc tủ: "Đại ca, không phải người con gái nào cũng như Hạ Thủy, cậu đi hỏi chỉ để tham khảo thôi."
"Lắm lời!" Dương Tùng lại ưỡn mình: "Thật ra tôi đã đặt riêng một cặp dây chuyền khắc tên rồi, chẳng qua là tôi không muốn đưa vào ngày đó, tôi sợ cô ấy đặt chú ý nhầm chỗ, không để ý nghe tôi hát."
Yến Hảo thật sự không chịu được cái điệu ấy của cậu ta: "Rốt cuộc cậu định thế nào?"
Dương Tùng ở bên đó gào thét: "Đệt, ông chê tôi phiền đúng không? Có còn là con người không? Đợi đến khi ông biết yêu đi, mẹ ông đừng có tới xàm xí với tôi!"
Yến Hảo: "..."
"Mẹ kiếp, phiền chết, không nói nữa." Dương Tùng văng tục: "Tiểu Hảo vào game đi, tôi đang online đây, chúng ta đánh phó bản."
Yến Hảo nói chuyện với cậu ta mà đau cả đầu: "Không chơi, đi ngủ."
"Mai có đi học đâu, ông ngủ sớm vậy?"
Dương Tùng hồi máu lại như yêu quái: "Đừng nói là định lén lên mạng kiếm phim chứ? Đừng đừng đừng, trên mạng có nhiều vi rút lắm, ông biết người anh em tôi đây có hàng mà, ông cứ nói đi, liên kết sẽ được gửi tới chỗ ông trong phút chốc..."
"Tự chơi đi." Yến Hảo cúp máy.
Lúc Yến Hảo đi ra thì cửa phòng vệ sinh đã mở toang, trong đó không có ai, nhiệt độ đã tản đi gần hết, không biết Giang Mộ Hành tắm xong từ bao giờ, cậu bước tới cánh cửa căn phòng kia lấp la lấp ló.
Bỗng cánh cửa bật mở, Yến Hảo không kịp trở tay, đối mặt với Giang Mộ Hành.
Tóc Giang Mộ Hành còn ướt, vẫn chưa chải nên mấy lọn tóc rũ lộn xộn xuống trán, đường nét bén nhọn cũng như được mài giũa bớt, mặc thêm một bộ đồ ngủ kiểu dáng nhẹ nhàng, trông anh có vẻ dịu dàng đi và vẫn đẹp trai chết người như thường.
Yến Hảo ngắm say mê.
Giang Mộ Hành hơi cúi đầu, nhướng mi: "Sao vậy?"
Yến Hảo nhìn xuống đất, không nén được nụ cười, không hề nhận ra mình đang rạng rỡ đến nhường nào, cậu chỉ lo vui vẻ, thậm chí xúc động đến mức hơi thở run nhè nhẹ.
Người ấy mặc bộ đồ và dép mà cậu chọn, vắt khăn mặt màu xanh trên cổ, cả người tỏa mùi sữa tắm của cậu, ngủ trong nhà cậu, như là của riêng của cậu vậy.
Giang Mộ Hành nhìn đỉnh đầu đen đối diện mình: "Yến Hảo?"
"Hả? À..." Yến Hảo giấu nụ cười đi, cậu cong tay cọ chóp mũi: "Tớ muốn nói với cậu là máy giặt ở ngoài ban công, bây giờ giặt là mai có thể mặc, nếu cậu không yên tâm thì có thể dùng máy sấy khô trong phòng vệ sinh, tớ sợ cậu không thấy."
Giang Mộ Hành cầm khăn mặt lau tóc: "Tôi biết rồi."
Yến Hảo chờ một lát nữa nhưng không nhận thêm được gì, mọi sắc màu sáng rực trong thế giới của cậu dần biến mất, đến khi chỉ còn một màu đen tăm tối.
Giang Mộ Hành sẽ nhận ra sữa tắm của cậu cùng hương với xà bông của anh, mọi đồ dùng đều là màu anh thích.
Hai người có thể tán gẫu với nhau về hai đề tài này, nhằm vào thưởng thức của hai người để nói thêm.
Nhưng Giang Mộ Hành không nói gì cả.
Trái tim Yến Hảo chợt nặng nề và lạc lõng đầy chua chát, cậu bám vào ý nghĩ Giang Mộ Hành vẫn luôn hời hợt với mọi người thì tâm trạng mới tốt hơn chút.
"Vậy tớ về phòng, lớp trưởng ngủ sớm nhé."
Yến Hảo mới quay đầu thì Giang Mộ Hành đã gọi tên cậu: "Yến Hảo."
Giọng Giang Mộ Hành hơi trầm, còn thoáng điệu cười trong tiếng gọi đó, lưng Yến Hảo tê rần.
"Hả..."
"Cậu đi ngược hướng."
"..."
Mặt Yến Hảo đỏ bừng: "Tớ đi kéo cửa chống trộm!"