Chương 41: Ở chung
Yến Hảo đứng trước bàn dùng đôi mắt ướt nước nhìn chằm chằm Giang Mộ Hành dưới bóng đổ của mái tóc, cậu nở nụ cười cứng ngắc, thân người thẳng tắp khẽ run lên.
"Lớp trưởng, cậu nói gì đó đi."
Giang Mộ Hành xoa thái dương: "Ngày mai tôi sẽ dọn vào."
Cùng lúc đó, Yến Hảo nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ: "Ừm..."
Giang Mộ Hành cầm bút vỗ vỗ vào bài thi: "Ngồi xuống, tôi giảng bài cho cậu."
Yếm Hảo thẫn thờ nhìn anh.
Giang Mộ Hành cau mày gọi: "Yến Hảo."
Yến Hảo lập tức ngồi xuống.
Giang Mộ Hành chưa giảng xong một bài thì Yến Hảo đã không nhịn được phải hỏi anh: "Ý của anh Tự vừa gọi điện là cậu sẽ chuyển qua chỗ anh ấy trong tối nay, có phải cậu đã chuẩn bị đồ đạc xong hết rồi không?"
"Bây giờ tớ với cậu qua đó đi, tớ phụ cậu chuyển đồ đạc."
Yến Hảo nói luôn một hơi không ngắt nghỉ.
Giang Mộ Hành không thể giảng bài được nữa.
Yến Hảo liếc trộm anh một cái, cậu nuốt nước miếng: "Chắc là nhiều đồ lắm, có cần gọi công ty vận chuyển không?"
Giang Mộ Hành đậy nắp bút: "Không nhiều."
Đầu óc Yến Hảo đình chỉ: "Không nhiều?"
"Ừ." Giang Mộ Hành vân vê nắp bút: "Có vài đồ là của chủ nhà, số đồ còn lại tôi mua ở chợ đồ cũ, tôi đã bán chúng đi hết rồi."
Yến Hảo nhanh chóng nuốt hết hạt lựu trong miệng: "Vậy thì chúng ta đi chuyển đồ ngay đi."
Giang Mộ Hành bật ra hai chữ: "Không vội."
Yến Hảo: "..."
Cậu nghiêm mặt nói: "Lớp trưởng, tớ nghĩ tốt hơn hết là làm nhanh lên, trễ nải là thói xấu."
Cơ mặt Giang Mộ Hành co giật.
Yến Hảo sợ Giang Mộ Hành đổi ý.
Ban đầu anh nói sẽ dọn vào, sau đó lại bảo không, rồi tiếp tục đổi ý, ai biết được lát nữa anh có quay đầu nữa không.
Yến Hảo dành cho Giang Mộ Hành sự ngưỡng mộ và tin tưởng đến mù quáng, mặc dù cậu không thể hiểu nổi tâm tư của anh nhưng cậu tin chắc đằng sau mỗi suy nghĩ của anh đều có sự cân nhắc nhất định.
Về phần khóa cửa phòng, chắc là anh có thói mộng du? Yến Hảo đoán vậy. Trước đó cậu và Giang Mộ Hành từng ở chung mấy đêm, thêm hai hôm ở khách sạn thành phố A, cậu chưa từng thấy Giang Mộ Hành mộng du.
Không loại trừ khả năng do cậu ngủ như chết.
Dù sao thì ngoài mộng du ra, Yến Hảo không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Thật ra đây là một bài kiểm tra hay ho, cậu chỉ cần thức vài đêm để quan sát là biết kết quả, chuyện này không thành vấn đề, nếu Giang Mộ Hành dọn vào ở chung thì cậu sẽ được toại nguyện, cậu còn có thể chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi.
Hơn hết là Yến Hảo chắc chắn sẽ không khóa cửa phòng, cậu ngu mới khóa cửa.
Nếu một ngày nào đó Giang Mộ Hành mộng du leo lên giường cậu, vậy thì sáng mai lúc cậu thức giấc cậu sẽ điên luôn.
Yến Hảo rất mong chờ khung cảnh đó, suy nghĩ này khiến đại não của cậu thổ huyết, cậu bất giác bóc một nắm lựu bỏ vào miệng làm hai má phồng lên, thêm đôi mắt đen láy tròn xoe hệt chú chuột lang.
Trông rất mềm, rất đáng yêu.
Ngón tay đang vân vê nắp bút của Giang Mộ Hành đột nhiên siết chặt, anh cất giọng khàn khàn: "Tôi sẽ giảng bài sau, bây giờ tôi về chuyển đồ."
Yến Hảo lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn anh tha thiết hỏi: "Không cần tớ đi với cậu sao?"
Giang Mộ Hành lắc sss bài thi trước mặt: "Chỉ có một cái valy thôi."
Yến Hảo thất vọng "ồ" một tiếng, tức là anh không cần rồi.
——
Khi Giang Mộ Hành mang ít đồ đến, Yến Hảo quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, mười một giờ hai mươi. Đây là một khoảnh khắc không thể nào diễn tả được, nó hóa thành hết hình ảnh này đến hình ảnh khác rồi bén rễ vào ký ức của Yến Hảo.
Dù có trôi qua mười năm, hai mươi năm, mấy chục năm, khi cậu già đi và nhìn lại thì hồi ức vẫn sẽ muôn màu muôn vẻ, không hề phai nhạt.
Đến khi căn trọ chìm vào yên tĩnh, Yến Hảo vào phòng gọi điện thoại.
"Dì à, đã trễ thế này còn làm phiền dì thật là ngại quá."
Dì Trương biết cậu có chuyện bèn đáp: "Không sao hết, chuyện của con quan trọng hơn, con nói đi."
Yến Hảo bóp bóp con thỏ Bonnie trong lòng: "Chuyện là thế này, có một người bạn chuyển vào ở chung với con, kể từ ngày mai phiền dì chuẩn bị hai phần ăn mỗi bữa nhé."
Dì Trương nhận thấy cậu đang rất vui và phấn khích, mà đây chỉ là phần cậu không giấu hết, niềm vui cậu ôm trong lòng còn lớn hơn thế này nhiều, đây đúng là chuyện hiếm khi xảy ra.
"Cô bé ấy..."
Yến Hảo ngắt lời dì: "Là bạn nam."
Dì Trương ồ một tiếng: "Không phải bạn nữ sao."
Yến Hảo: "..."
Dì Trương nói đùa: "Dì còn tưởng con quen bạn gái."
Yến Hảo nằm sấp xuống giường: "Con không quen bạn gái đâu."
"Chương trình học cấp ba nặng, bây giờ không yêu thì lên đại học yêu." Dì Trương nói: "Nếu không thì các bạn nữ hiền lành đều bị bắt đi mất."
Yến Hảo cười: "Bắt thì bắt thôi."
Dì Trương nghĩ điều kiện gia đình của cậu tốt, sau này sẽ tìm được một người xứng đôi vừa lứa để hợp tác làm ăn gì gì đó nên không cần vội, thế là dì hỏi tiếp: "Tiểu Hảo, bạn nam ấy có kiêng ăn gì không?"
"Kiêng ạ... Cậu ấy không ăn cay." Yến Hảo đáp: "Về sau dì đừng mua tiêu ớt gì cả."
Dì Trương khó hiểu hỏi: "Con thích ăn cay lắm mà?"
Yến Hảo cất giọng nghiêm túc: "Năm cuối con phải thường xuyên thức khuya dễ bị nhiệt người, cần ăn thanh đạm hơn mới được."
"Với lại cậu ấy không thích lãng phí, dì không cần nấu nhiều quá, tốt nhất là có thể ăn hết trong một bữa, khỏi phải hâm đến hâm đi."
Dì Trương bảo dì đã nhớ rồi.
Yến Hảo hơi dừng lại một lúc rồi nói: "Dì à, cậu ấy là người bạn rất quan trọng của con, con mong dì hãy coi cậu ấy như con."
Dì Trương ân cần nói: "Con yên tâm."
Yến Hảo vẫn lo Giang Mộ Hành sẽ không thoải mái: "Dì cứ tự nhiên thôi nhé."
"Dì hiểu rồi." Dì Trương rất tò mò không biết cậu bé ấy là người như thế nào, hẳn là xuất sắc lắm mới khiến cậu chủ nhỏ coi trọng đến vậy.
——
Gần một giờ sáng, Yến Hảo nằm lăn lộn trên giường không ngủ được. Hai giờ sáng hơn, Yến Hảo đi vào nhà vệ sinh rồi lẻn đến trước cửa phòng cho khách, ngây ngốc đứng một hồi mới chịu trở về phòng.
Đến bốn giờ, chân trời đã hiện đường trắng bạc thì Yến Hảo mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Yến Hảo bừng tỉnh giấc lúc trời đã sáng choang, cậu ngồi bật dậy rồi lao ra khỏi phòng với đầu tóc rối bời, cậu thấy Giang Mộ Hành đang lau sàn nhà bên cạnh phòng vệ sinh, cơ thể đang lao về phía trước của cậu thắng gấp lại.
Yến Hảo thở hổn hển hỏi một câu vô nghĩa: "Lớp trưởng đang lau nhà sao?"
Giang Mộ Hành không màng nhấc mí mắt: "Tôi đang nghịch cây lau nhà."
Yến Hảo: "..."
Giang Mộ Hành nói với cậu: "Phòng tôi ngủ tôi sẽ tự dọn."
"Tớ sẽ nói cho dì biết." Yến Hảo vò đầu tóc rối bù: "Quần áo của cậu đâu?"
Giang Mộ Hành đột nhiên ngừng lau, anh cau mày ngẩng đầu hỏi: "Dì thường giặt quần áo cho cậu?"
Yến Hảo chợt có cảm giác tội lỗi: "Quần áo lót là tớ tự giặt, còn lại thì..."
Giang Mộ Hành giữ vẻ mặt vô cảm, trầm giọng nói: "Nam nữ có khác biệt, biết không?"
Yến Hảo vô thức gật đầu.
Giang Mộ Hành thu ánh mắt về, tiếp tục lau sàn, anh nói lời đó mà không xen lẫn chút cảm xúc nào, như thể đó chẳng phải là vấn đề gì lớn.
"Sau này tôi giặt đồ sẽ nhân tiện giặt cho cậu."
Yến Hảo đứng sững tại chỗ, không thể tin được mình vừa nghe gì: "Có được không?"
Giang Mộ Hành nói: "Coi như tôi chưa nói gì."
"Tớ nghe hết rồi, cả hai lỗ tai đều nghe thấy!" Yến Hảo suýt chút nữa nhảy dựng lên, cậu xấu hổ xoa cổ đổi chủ đề: "Ừm... Sao lớp trưởng dậy sớm thế?"
Giang Mộ Hành đẩy cây lau nhà đến gần chân cậu: "Quen rồi, cậu nhường chỗ đi."
Yến Hảo tránh sang chỗ khác nhìn anh lau chỗ mình vừa đứng, cậu nghe anh nói: "Ngày mốt là đi học rồi, cậu cần chỉnh đồng hồ sinh học."
"Không sao đâu, đến lúc đó tớ sẽ dậy được." Yến Hảo không hề để tâm, có Giang Mộ Hành ở đây, cậu tích cực đi học hơn bao giờ hết.
Yến Hảo nắm tóc mái bị vểnh lên: "Có đại thần lớp trưởng che chở cho tớ, năm lớp mười hai tớ không sợ chút nào."
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái: "Trước tiên đi rửa mặt đã."
Bây giờ Yến Hảo mới nhận ra tình trạng của mình, cảm giác xấu hổ bao trùm lấy cậu trong phút chốc, cậu lẳng lặng đi vào rửa mặt, hai vành tai đỏ bừng.
Giang Mộ Hành đứng thẳng dậy đổi chỗ lau, anh thấy Yến Hảo vươn tay lấy ly nước súc miệng trên giá làm vạt áo ngủ bị kéo lên, để lộ ra một vòng eo nhỏ thoáng qua ngay trước mắt anh, anh liền nhíu hai hàng lông mày.
Yến Hảo bóp kem đánh răng, thắc mắc nhìn anh qua tấm gương.
Giang Mộ Hành bạnh quai hàm: "Quần cậu sắp tuột rồi kìa."
Yến Hảo ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, lúng búng đáp: "Nào có đâu."
Cậu vừa dứt lời, Giang Mộ Hành trong gương đã đi tới, anh luồn ngón trỏ ra sau lưng quần, kéo quần ngủ rộng của cậu lên.
Thời gian ngưng đọng rồi.
Bót rơi ra khỏi miệng Yến Hảo, Giang Mộ Hành cầm cây lau nhà đi sang chỗ khác, thời gian mới bắt đầu trôi tiếp.
Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chính xác mà nói, đối với Giang Mộ Hành thì đó chỉ là chuyện tiện tay giúp đỡ vì hành động trêu ghẹo đen tối đến thế mà lòng anh không hề biến hóa.
Nhưng lòng Yến Hảo thì vui ngỡ ngàng như điên.
Giang Mộ Hành kéo quần cho cậu.
Đáng tiếc là khi đó Yến Hảo còn bối rối, chưa kịp cảm nhận ngón tay và nhiệt độ của Giang Mộ Hành.
E rằng cậu sẽ không có cơ hội này lần hai, Yến Hảo vừa tự mắng mình không thỏa mãn vừa sờ chỗ lưng quần Giang Mộ Hành chạm vào, xem như mình đang sờ tay anh.
——
Dì Trương đi mua đồ ăn về, dì bước tới chỗ Yến Hảo nói nhỏ với cậu: "Tiểu Hảo, bạn con đẹp cũng đẹp quá đi, chẳng khác gì ngôi sao trên tivi."
Yến Hảo đập quả trứng luộc lên mặt bàn, cậu bóc vỏ dọc theo vết nứt: "Cậu ấy là hotboy."
Dì Trương nói: "Hèn gì."
Yến Hảo nhếch khóe môi, trong mắt tràn đầy tự hào: "Luôn đứng nhất lớp."
Dì Trương kinh ngạc, thế này còn xuất sắc hơn cả dì tưởng tượng, dì cất đồ ăn vào tủ lạnh, hỏi cậu: "Bạn con thích kiểu con gái thế nào?"
Yến Hảo nhớ dì có một người con gái đang học đại học, chuông báo động lập tức reo vang: "Cậu ấy không thích kiểu gì cả."
Dì Trương tỏ nét mặt kì lạ, nếu nói cậu bạn ấy có tiêu chuẩn cao vì được nhiều bạn nữ theo đuổi thì dì còn hiểu được, thế nhưng không thích kiểu gì lại khó mà hiểu nổi.
"Bạn ấy không muốn yêu đương?"
"Dạ, cậu ấy chỉ thích học thôi." Yến Hảo nhíu mày nói: "Dì đừng nói chuyện này với cậu ấy, cậu ấy không thích."
Dì Trương cho là nhóm nữ sinh theo đuổi làm phiền đến anh, dì bèn vội đáp: "Dì sẽ không nói, không nói đâu."
Yến Hảo đang muốn nói gì đó thì thấy Giang Mộ Hành từ ban công đi tới, cậu nuốt lời đã lên tới mép xuống bụng rồi bưng cháo đi ra như bình thường.
"Lớp trưởng, ăn sáng thôi."
Yến Hảo không ngủ nhiều, mắt có quầng thâm nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn: "Sáng nay chúng ta đi siêu thị đi."
Giang Mộ Hành bất động thanh sắc: "Kế hoạch học hôm nay là gì?"
Yến Hảo nghe câu hỏi này thì lập tức các loại sách tài liệu, bài thi, tài liệu đọc hiểu, đủ thứ lướt qua trước mắt cậu, cậu liền rũ đầu xuống.
Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Đi siêu thị mua gì?"
Yến Hảo buột miệng: "Không biết."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo không tìm được lỗ để chui đành phải cúi đầu thấp hơn nữa, còn bất giác bĩu môi, cậu chỉ muốn đi dạo siêu thị với anh chút thôi.
Một giọng nói vọng xuống từ đầu cậu: "Tối rồi đi."
Yến Hảo ngẩng phắt đầu lên.
Giang Mộ Hành kéo ghế: "Buổi tối mát hơn."
"Cũng đúng, buổi tối mát." Yến Hảo rong đuổi với dòng suy nghĩ của mình: "Chúng ta còn có thể đi dạo bên bờ sông, phong cảnh đẹp lắm."
Dứt lời cậu liền mím môi chờ mong, đợi Giang Mộ Hành đáp lại.
Vài giây sau Giang Mộ Hành mới trả lời: "Nghe theo cậu."
———
Editor lảm nhảm: Lớp mười hai đang quật tui ra bã orz Tui sẽ không bỏ em này đâu, nhưng chuyện edit xong ẻm thì là sẽ là chuyện rất lâu về sau.
"Lớp trưởng, cậu nói gì đó đi."
Giang Mộ Hành xoa thái dương: "Ngày mai tôi sẽ dọn vào."
Cùng lúc đó, Yến Hảo nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ: "Ừm..."
Giang Mộ Hành cầm bút vỗ vỗ vào bài thi: "Ngồi xuống, tôi giảng bài cho cậu."
Yếm Hảo thẫn thờ nhìn anh.
Giang Mộ Hành cau mày gọi: "Yến Hảo."
Yến Hảo lập tức ngồi xuống.
Giang Mộ Hành chưa giảng xong một bài thì Yến Hảo đã không nhịn được phải hỏi anh: "Ý của anh Tự vừa gọi điện là cậu sẽ chuyển qua chỗ anh ấy trong tối nay, có phải cậu đã chuẩn bị đồ đạc xong hết rồi không?"
"Bây giờ tớ với cậu qua đó đi, tớ phụ cậu chuyển đồ đạc."
Yến Hảo nói luôn một hơi không ngắt nghỉ.
Giang Mộ Hành không thể giảng bài được nữa.
Yến Hảo liếc trộm anh một cái, cậu nuốt nước miếng: "Chắc là nhiều đồ lắm, có cần gọi công ty vận chuyển không?"
Giang Mộ Hành đậy nắp bút: "Không nhiều."
Đầu óc Yến Hảo đình chỉ: "Không nhiều?"
"Ừ." Giang Mộ Hành vân vê nắp bút: "Có vài đồ là của chủ nhà, số đồ còn lại tôi mua ở chợ đồ cũ, tôi đã bán chúng đi hết rồi."
Yến Hảo nhanh chóng nuốt hết hạt lựu trong miệng: "Vậy thì chúng ta đi chuyển đồ ngay đi."
Giang Mộ Hành bật ra hai chữ: "Không vội."
Yến Hảo: "..."
Cậu nghiêm mặt nói: "Lớp trưởng, tớ nghĩ tốt hơn hết là làm nhanh lên, trễ nải là thói xấu."
Cơ mặt Giang Mộ Hành co giật.
Yến Hảo sợ Giang Mộ Hành đổi ý.
Ban đầu anh nói sẽ dọn vào, sau đó lại bảo không, rồi tiếp tục đổi ý, ai biết được lát nữa anh có quay đầu nữa không.
Yến Hảo dành cho Giang Mộ Hành sự ngưỡng mộ và tin tưởng đến mù quáng, mặc dù cậu không thể hiểu nổi tâm tư của anh nhưng cậu tin chắc đằng sau mỗi suy nghĩ của anh đều có sự cân nhắc nhất định.
Về phần khóa cửa phòng, chắc là anh có thói mộng du? Yến Hảo đoán vậy. Trước đó cậu và Giang Mộ Hành từng ở chung mấy đêm, thêm hai hôm ở khách sạn thành phố A, cậu chưa từng thấy Giang Mộ Hành mộng du.
Không loại trừ khả năng do cậu ngủ như chết.
Dù sao thì ngoài mộng du ra, Yến Hảo không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
Thật ra đây là một bài kiểm tra hay ho, cậu chỉ cần thức vài đêm để quan sát là biết kết quả, chuyện này không thành vấn đề, nếu Giang Mộ Hành dọn vào ở chung thì cậu sẽ được toại nguyện, cậu còn có thể chăm chỉ chuẩn bị cho kỳ thi.
Hơn hết là Yến Hảo chắc chắn sẽ không khóa cửa phòng, cậu ngu mới khóa cửa.
Nếu một ngày nào đó Giang Mộ Hành mộng du leo lên giường cậu, vậy thì sáng mai lúc cậu thức giấc cậu sẽ điên luôn.
Yến Hảo rất mong chờ khung cảnh đó, suy nghĩ này khiến đại não của cậu thổ huyết, cậu bất giác bóc một nắm lựu bỏ vào miệng làm hai má phồng lên, thêm đôi mắt đen láy tròn xoe hệt chú chuột lang.
Trông rất mềm, rất đáng yêu.
Ngón tay đang vân vê nắp bút của Giang Mộ Hành đột nhiên siết chặt, anh cất giọng khàn khàn: "Tôi sẽ giảng bài sau, bây giờ tôi về chuyển đồ."
Yến Hảo lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn anh tha thiết hỏi: "Không cần tớ đi với cậu sao?"
Giang Mộ Hành lắc sss bài thi trước mặt: "Chỉ có một cái valy thôi."
Yến Hảo thất vọng "ồ" một tiếng, tức là anh không cần rồi.
——
Khi Giang Mộ Hành mang ít đồ đến, Yến Hảo quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, mười một giờ hai mươi. Đây là một khoảnh khắc không thể nào diễn tả được, nó hóa thành hết hình ảnh này đến hình ảnh khác rồi bén rễ vào ký ức của Yến Hảo.
Dù có trôi qua mười năm, hai mươi năm, mấy chục năm, khi cậu già đi và nhìn lại thì hồi ức vẫn sẽ muôn màu muôn vẻ, không hề phai nhạt.
Đến khi căn trọ chìm vào yên tĩnh, Yến Hảo vào phòng gọi điện thoại.
"Dì à, đã trễ thế này còn làm phiền dì thật là ngại quá."
Dì Trương biết cậu có chuyện bèn đáp: "Không sao hết, chuyện của con quan trọng hơn, con nói đi."
Yến Hảo bóp bóp con thỏ Bonnie trong lòng: "Chuyện là thế này, có một người bạn chuyển vào ở chung với con, kể từ ngày mai phiền dì chuẩn bị hai phần ăn mỗi bữa nhé."
Dì Trương nhận thấy cậu đang rất vui và phấn khích, mà đây chỉ là phần cậu không giấu hết, niềm vui cậu ôm trong lòng còn lớn hơn thế này nhiều, đây đúng là chuyện hiếm khi xảy ra.
"Cô bé ấy..."
Yến Hảo ngắt lời dì: "Là bạn nam."
Dì Trương ồ một tiếng: "Không phải bạn nữ sao."
Yến Hảo: "..."
Dì Trương nói đùa: "Dì còn tưởng con quen bạn gái."
Yến Hảo nằm sấp xuống giường: "Con không quen bạn gái đâu."
"Chương trình học cấp ba nặng, bây giờ không yêu thì lên đại học yêu." Dì Trương nói: "Nếu không thì các bạn nữ hiền lành đều bị bắt đi mất."
Yến Hảo cười: "Bắt thì bắt thôi."
Dì Trương nghĩ điều kiện gia đình của cậu tốt, sau này sẽ tìm được một người xứng đôi vừa lứa để hợp tác làm ăn gì gì đó nên không cần vội, thế là dì hỏi tiếp: "Tiểu Hảo, bạn nam ấy có kiêng ăn gì không?"
"Kiêng ạ... Cậu ấy không ăn cay." Yến Hảo đáp: "Về sau dì đừng mua tiêu ớt gì cả."
Dì Trương khó hiểu hỏi: "Con thích ăn cay lắm mà?"
Yến Hảo cất giọng nghiêm túc: "Năm cuối con phải thường xuyên thức khuya dễ bị nhiệt người, cần ăn thanh đạm hơn mới được."
"Với lại cậu ấy không thích lãng phí, dì không cần nấu nhiều quá, tốt nhất là có thể ăn hết trong một bữa, khỏi phải hâm đến hâm đi."
Dì Trương bảo dì đã nhớ rồi.
Yến Hảo hơi dừng lại một lúc rồi nói: "Dì à, cậu ấy là người bạn rất quan trọng của con, con mong dì hãy coi cậu ấy như con."
Dì Trương ân cần nói: "Con yên tâm."
Yến Hảo vẫn lo Giang Mộ Hành sẽ không thoải mái: "Dì cứ tự nhiên thôi nhé."
"Dì hiểu rồi." Dì Trương rất tò mò không biết cậu bé ấy là người như thế nào, hẳn là xuất sắc lắm mới khiến cậu chủ nhỏ coi trọng đến vậy.
——
Gần một giờ sáng, Yến Hảo nằm lăn lộn trên giường không ngủ được. Hai giờ sáng hơn, Yến Hảo đi vào nhà vệ sinh rồi lẻn đến trước cửa phòng cho khách, ngây ngốc đứng một hồi mới chịu trở về phòng.
Đến bốn giờ, chân trời đã hiện đường trắng bạc thì Yến Hảo mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Yến Hảo bừng tỉnh giấc lúc trời đã sáng choang, cậu ngồi bật dậy rồi lao ra khỏi phòng với đầu tóc rối bời, cậu thấy Giang Mộ Hành đang lau sàn nhà bên cạnh phòng vệ sinh, cơ thể đang lao về phía trước của cậu thắng gấp lại.
Yến Hảo thở hổn hển hỏi một câu vô nghĩa: "Lớp trưởng đang lau nhà sao?"
Giang Mộ Hành không màng nhấc mí mắt: "Tôi đang nghịch cây lau nhà."
Yến Hảo: "..."
Giang Mộ Hành nói với cậu: "Phòng tôi ngủ tôi sẽ tự dọn."
"Tớ sẽ nói cho dì biết." Yến Hảo vò đầu tóc rối bù: "Quần áo của cậu đâu?"
Giang Mộ Hành đột nhiên ngừng lau, anh cau mày ngẩng đầu hỏi: "Dì thường giặt quần áo cho cậu?"
Yến Hảo chợt có cảm giác tội lỗi: "Quần áo lót là tớ tự giặt, còn lại thì..."
Giang Mộ Hành giữ vẻ mặt vô cảm, trầm giọng nói: "Nam nữ có khác biệt, biết không?"
Yến Hảo vô thức gật đầu.
Giang Mộ Hành thu ánh mắt về, tiếp tục lau sàn, anh nói lời đó mà không xen lẫn chút cảm xúc nào, như thể đó chẳng phải là vấn đề gì lớn.
"Sau này tôi giặt đồ sẽ nhân tiện giặt cho cậu."
Yến Hảo đứng sững tại chỗ, không thể tin được mình vừa nghe gì: "Có được không?"
Giang Mộ Hành nói: "Coi như tôi chưa nói gì."
"Tớ nghe hết rồi, cả hai lỗ tai đều nghe thấy!" Yến Hảo suýt chút nữa nhảy dựng lên, cậu xấu hổ xoa cổ đổi chủ đề: "Ừm... Sao lớp trưởng dậy sớm thế?"
Giang Mộ Hành đẩy cây lau nhà đến gần chân cậu: "Quen rồi, cậu nhường chỗ đi."
Yến Hảo tránh sang chỗ khác nhìn anh lau chỗ mình vừa đứng, cậu nghe anh nói: "Ngày mốt là đi học rồi, cậu cần chỉnh đồng hồ sinh học."
"Không sao đâu, đến lúc đó tớ sẽ dậy được." Yến Hảo không hề để tâm, có Giang Mộ Hành ở đây, cậu tích cực đi học hơn bao giờ hết.
Yến Hảo nắm tóc mái bị vểnh lên: "Có đại thần lớp trưởng che chở cho tớ, năm lớp mười hai tớ không sợ chút nào."
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái: "Trước tiên đi rửa mặt đã."
Bây giờ Yến Hảo mới nhận ra tình trạng của mình, cảm giác xấu hổ bao trùm lấy cậu trong phút chốc, cậu lẳng lặng đi vào rửa mặt, hai vành tai đỏ bừng.
Giang Mộ Hành đứng thẳng dậy đổi chỗ lau, anh thấy Yến Hảo vươn tay lấy ly nước súc miệng trên giá làm vạt áo ngủ bị kéo lên, để lộ ra một vòng eo nhỏ thoáng qua ngay trước mắt anh, anh liền nhíu hai hàng lông mày.
Yến Hảo bóp kem đánh răng, thắc mắc nhìn anh qua tấm gương.
Giang Mộ Hành bạnh quai hàm: "Quần cậu sắp tuột rồi kìa."
Yến Hảo ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, lúng búng đáp: "Nào có đâu."
Cậu vừa dứt lời, Giang Mộ Hành trong gương đã đi tới, anh luồn ngón trỏ ra sau lưng quần, kéo quần ngủ rộng của cậu lên.
Thời gian ngưng đọng rồi.
Bót rơi ra khỏi miệng Yến Hảo, Giang Mộ Hành cầm cây lau nhà đi sang chỗ khác, thời gian mới bắt đầu trôi tiếp.
Tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chính xác mà nói, đối với Giang Mộ Hành thì đó chỉ là chuyện tiện tay giúp đỡ vì hành động trêu ghẹo đen tối đến thế mà lòng anh không hề biến hóa.
Nhưng lòng Yến Hảo thì vui ngỡ ngàng như điên.
Giang Mộ Hành kéo quần cho cậu.
Đáng tiếc là khi đó Yến Hảo còn bối rối, chưa kịp cảm nhận ngón tay và nhiệt độ của Giang Mộ Hành.
E rằng cậu sẽ không có cơ hội này lần hai, Yến Hảo vừa tự mắng mình không thỏa mãn vừa sờ chỗ lưng quần Giang Mộ Hành chạm vào, xem như mình đang sờ tay anh.
——
Dì Trương đi mua đồ ăn về, dì bước tới chỗ Yến Hảo nói nhỏ với cậu: "Tiểu Hảo, bạn con đẹp cũng đẹp quá đi, chẳng khác gì ngôi sao trên tivi."
Yến Hảo đập quả trứng luộc lên mặt bàn, cậu bóc vỏ dọc theo vết nứt: "Cậu ấy là hotboy."
Dì Trương nói: "Hèn gì."
Yến Hảo nhếch khóe môi, trong mắt tràn đầy tự hào: "Luôn đứng nhất lớp."
Dì Trương kinh ngạc, thế này còn xuất sắc hơn cả dì tưởng tượng, dì cất đồ ăn vào tủ lạnh, hỏi cậu: "Bạn con thích kiểu con gái thế nào?"
Yến Hảo nhớ dì có một người con gái đang học đại học, chuông báo động lập tức reo vang: "Cậu ấy không thích kiểu gì cả."
Dì Trương tỏ nét mặt kì lạ, nếu nói cậu bạn ấy có tiêu chuẩn cao vì được nhiều bạn nữ theo đuổi thì dì còn hiểu được, thế nhưng không thích kiểu gì lại khó mà hiểu nổi.
"Bạn ấy không muốn yêu đương?"
"Dạ, cậu ấy chỉ thích học thôi." Yến Hảo nhíu mày nói: "Dì đừng nói chuyện này với cậu ấy, cậu ấy không thích."
Dì Trương cho là nhóm nữ sinh theo đuổi làm phiền đến anh, dì bèn vội đáp: "Dì sẽ không nói, không nói đâu."
Yến Hảo đang muốn nói gì đó thì thấy Giang Mộ Hành từ ban công đi tới, cậu nuốt lời đã lên tới mép xuống bụng rồi bưng cháo đi ra như bình thường.
"Lớp trưởng, ăn sáng thôi."
Yến Hảo không ngủ nhiều, mắt có quầng thâm nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn: "Sáng nay chúng ta đi siêu thị đi."
Giang Mộ Hành bất động thanh sắc: "Kế hoạch học hôm nay là gì?"
Yến Hảo nghe câu hỏi này thì lập tức các loại sách tài liệu, bài thi, tài liệu đọc hiểu, đủ thứ lướt qua trước mắt cậu, cậu liền rũ đầu xuống.
Giang Mộ Hành nhìn cậu: "Đi siêu thị mua gì?"
Yến Hảo buột miệng: "Không biết."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo không tìm được lỗ để chui đành phải cúi đầu thấp hơn nữa, còn bất giác bĩu môi, cậu chỉ muốn đi dạo siêu thị với anh chút thôi.
Một giọng nói vọng xuống từ đầu cậu: "Tối rồi đi."
Yến Hảo ngẩng phắt đầu lên.
Giang Mộ Hành kéo ghế: "Buổi tối mát hơn."
"Cũng đúng, buổi tối mát." Yến Hảo rong đuổi với dòng suy nghĩ của mình: "Chúng ta còn có thể đi dạo bên bờ sông, phong cảnh đẹp lắm."
Dứt lời cậu liền mím môi chờ mong, đợi Giang Mộ Hành đáp lại.
Vài giây sau Giang Mộ Hành mới trả lời: "Nghe theo cậu."
———
Editor lảm nhảm: Lớp mười hai đang quật tui ra bã orz Tui sẽ không bỏ em này đâu, nhưng chuyện edit xong ẻm thì là sẽ là chuyện rất lâu về sau.