Chương 116
Giống như Hà Húc dự đoán, đối phương mặc dù rất bất mãn với cậu, nhưng ngại mặt mũi Tạ Thanh Dao, cũng không ai dám làm khó dễ cậu.
Hà Húc bình thường không thích ỷ lại vào người khác, nhưng cậu lại biết lúc nào nên ỷ lại mà kiêu, tấm lòng của Tạ Thanh Dao cậu không cần, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ cậu là tốt rồi.
Chịu đựng đến nửa đêm mới quay lại xong toàn bộ quảng cáo ngày hôm đó, Hà Húc ngáp ngủ vào trong xe, Loan Tụng cũng nhanh nhẹn lên xe cài dây an toàn, nghiêng đầu hỏi cậu: "Anh Húc, chúng ta về đâu?"
Hà Húc nhíu mày, động tác dừng lại, suy tư một lát rồi trả lời: "Về chỗ Tạ tổng đi."
Quét mặt vào cửa biệt thự, Hà Húc không kinh động Tạ Thanh Dao, trực tiếp tắm rửa trong phòng tắm lầu một, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì thay đồ đi ngủ, lúc này mới rón rén đi lên lầu hai.
Buổi tối lúc thấy Tạ Thanh Dao thì hắn cũng đã ở vào trạng thái hơi say, Hà Húc nghĩ lúc này hắn hẳn là đã ngủ, phòng ngừa vạn nhất vẫn là đi nhìn một chút, nếu Tạ Thanh Dao ngủ rồi, cậu liền trực tiếp ngủ ở lầu một, không đi ầm ĩ hắn.
Nghĩ vậy, Hà Húc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng không bật đèn, tối như mực. Xem ra Tạ Thanh Dao hẳn là đã ngủ, thấy thế Hà Húc chậm rãi lui ra cửa chuẩn bị rời đi, lại hoảng hốt nghe thấy phòng tắm có tiếng nước chảy.
Hà Húc đứng lại cẩn thận nghe, phòng tắm quả thật có tiếng nước chảy, không phải cậu nghe nhầm. Chẳng lẽ Tạ Thanh Dao lúc này còn đang tắm?
Hà Húc lại quay vào phòng, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến phòng tắm, tiếng nước cũng càng lúc càng rõ ràng. Cậu chần chừ một hồi, giơ tay gõ cửa kính: "Tạ tổng, ngài có ở đó không?"
Phòng tắm không bật đèn, ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào không còn âm thanh nào khác, Hà Húc không nghe thấy bên trong có hồi âm, lần mò đẩy cửa phòng tắm ra.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cơ hồ là trong nháy mắt lúc cửa mở, một bóng đen lóe tới trước mặt cậu, tiến tới với hơi nước mờ mịt, Hà Húc không kịp phản ứng, cũng đã bị Tạ Thanh Dao cả người ướt đẫm đẩy lên giường mấy bước.
Bàn tay nóng ẩm ngang ngược vội vàng xao động cởi bỏ áo ngủ trên người Hà Húc, Hà Húc cảm thấy đầu trống rỗng ngắn ngủi trong vòng hai giây, ngay sau đó thân thể theo thói quen phối hợp với động tác của hắn.
Vết nước đọng trên người Tạ Thanh Dao rơi xuống trên giường tạo thành hình thù bất quy tắc, mùi rượu nhàn nhạt theo hơi thở dâng lên cổ và vai Hà Húc, Hà Húc ngẩng đầu lên, Tạ Thanh Dao lại rất nhanh hôn lên yết hầu gian nan trượt lên trượt xuống của cậu.
Hành động thân mật đã lâu không thấy làm cho Tạ Thanh Dao rất nhớ nhung, nụ hôn của hắn thân mật rơi vào trên người Hà Húc, chọc cho Hà Húc nhịn không được khom người run rẩy.
Tuy rằng cách lần trước rất lâu rồi, nhưng hai người rốt cuộc đã quen thuộc đối phương, rất nhanh liền tiến vào giai đoạn chính.
Mây mưa qua đi, hai người cùng kiệt sức nằm phịch trên giường.
Hà Húc thở hổn hển tiêu hóa gánh nặng thân thể bởi vì phóng túng quá độ, không biết như thế nào lại đặc biệt muốn hút thuốc, nhưng trên người cậu không có, cậu cũng không muốn đi quản Tạ Thanh Dao.
"Tạch."
Ngọn lửa bùng lên chiếu sáng sườn mặt chảy mồ hôi ròng ròng của Hà Húc, Tạ Thanh Dao dựa vào đầu giường bật lửa, buồn bực không lên tiếng hút thuốc, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Hà Húc vốn ngứa ngáy trong lòng, lúc này ngửi thấy mùi thuốc lá liền thèm càng lợi hại, vì thế chống đỡ thân thể đột nhiên tiến lại gần, khi Tạ Thanh Dao vừa mới chuẩn bị phun khói thì bịt miệng hắn lại, đem khói truyền đến chỗ mình.
Hà Húc nếm được mùi thuốc lá, cảm thấy mỹ mãn phun ra khói thuốc trong miệng, ánh mắt như hồ ly cười híp mắt cong lên một đường: "Thuốc tốt như vậy, đừng lãng phí."
Tạ Thanh Dao cau mày nhìn hành động này của cậu, hơi có chút không vui hỏi: "Nghiện nhiều như vậy từ khi nào?"
Hà Húc thấp giọng cười cười, thấy hắn không hút thuốc nữa, ngược lại tự mình lại gần hít một hơi, thoải mái thở ra mới chậm rãi trả lời: "Không nghiện lắm, chủ yếu là thích thôi."
"Đó còn không phải là nghiện sao?"
"Vậy thì đúng rồi. "Hà Húc cũng không muốn tranh luận, nếu Tạ Thanh Dao đã nhận định như vậy, cậu đơn giản liền trực tiếp đoạt lấy điếu thuốc trong tay hắn, ngồi dậy một mình hút sạch sẽ.
"Sau này đừng hút nữa, tổn hại thân thể."
"Còn anh thì sao? Anh cũng không tổn hại chính mình nữa?" Hà Húc hỏi ngược lại, trong phòng quá tối không thấy rõ vẻ mặt Tạ Thanh Dao thế nào, nhưng cậu cũng biết Tạ Thanh Dao nghe được câu hỏi của cậu sẽ không vui vẻ, suy nghĩ một chút vẫn quyết định không nên chọc hắn, vì thế hạ thấp thái độ của mình, dùng ngữ khí vừa bất đắc dĩ vừa phiền muộn nói: "Tôi biết ngài là vì tốt cho tôi, nhưng tôi dù sao cũng muốn yêu thích thứ gì đó..."*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Quả nhiên Tạ Thanh Dao chính là người ăn mềm không ăn cứng, Hà Húc mềm giọng, hắn liền không nổi giận. Dựa vào cảm giác sờ đầu Hà Húc, Tạ Thanh Dao tựa hồ thở dài, "Không phải em thích kiếm tiền sao, tôi dạy em kinh doanh."
Ánh mắt Hà Húc lập tức sáng lên, vội hỏi: "Thật sao?"
"Thật. "Tạ Thanh Dao trả lời rất nhanh, sau đó cũng đưa ra điều kiện của mình:" Chỉ là em phải đáp ứng tôi, không được làm tổn thương chính mình nữa."
"Ừ, được."
Hà Húc đắm chìm trong niềm vui sướng khi tương lai có thể xoay người làm chủ, mặc kệ Tạ Thanh Dao nói gì, một hồi lâu cậu mới biết Tạ Thanh Dao nói thế là có ý gì.
Điều này cũng không có gì đáng trách, nếu như cậu lại tùy tiện giày xéo thân thể, khuyết điểm trên người nhiều hơn, vậy thì không giống nữa.
Hà Húc đem lời này của Tạ Thanh Dao trở thành nhắc nhở, từ ngày đó về sau thật đúng là bắt đầu lưu ý đến cảm thụ thân thể, chiếu cố chính mình đến ngay cả khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Vốn tưởng rằng đêm hôm đó Tạ Thanh Dao cũng chỉ nói mà thôi, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau Tạ Thanh Dao bỏ thêm một cái bàn ở phòng làm việc của hắn, an bài cậu vào phòng làm việc của mình, thừa dịp thời gian rảnh rỗi dạy cậu một ít kiến thức quản lý kinh doanh.
Nói thật Hà Húc đối với những thứ này không cảm thấy hứng thú, nhưng vừa nghĩ tới điều này có lợi cho cậu thực hiện việc lấy lại tự do sau này, liền chợt cảm thấy cả người mình tràn ngập nhiệt tình.
Mặt khác hành vi khác thường đêm đó cũng giống như là hai người cùng ăn ý, ai cũng không có chọc thủng tầng cửa sổ bằng giấy kia, nhưng đều ngầm thừa nhận loại quan hệ đã khôi phục này.
Hà Húc bắt đầu tiếp tục chuẩn bị hai thứ kia trong túi, điện thoại di động luôn luôn mở, đảm bảo Tạ Thanh Dao có thể tìm được cậu bất cứ lúc nào, thậm chí lại chuẩn bị cân nhắc về ghi chú bắt chước Tề Nhạc mà mình đã tổng kết, cố gắng đạt tới từng chi tiết đều tận tâm tận ý.
Hà Húc đối với mình có tự tin tuyệt đối, cậu hiểu Tề Nhạc càng nhiều hơn hiểu chính mình, cậu diễn Tề Nhạc càng không có người có thể vượt qua cậu.
Ngồi trong phòng làm việc của Tạ Thanh Dao hai ba ngày, Hà Húc mới chậm chạp phát hiện cậu đã thật lâu không nhìn thấy bóng dáng Tiết Lạc, rốt cục có một ngày cậu nhịn không được, lúc ăn cơm trưa hỏi Tạ Thanh Dao một câu.
"Tôi phát hiện một chuyện, Tiết Lạc đi đâu rồi?"
"Ở nước ngoài. "Sau khi trả lời ngắn gọn, Tạ Thanh Dao phát hiện Hà Húc vẫn còn mờ mịt, vì thế bổ sung:" Ở cùng Tề Nhạc."
"À. "Hà Húc đáp, nhưng tâm tư đã không còn ở chuyện này nữa.
Tạ Thanh Dao gọi tên đầy đủ của Tề Nhạc, mà không gọi là A Nhạc, điều này chứng tỏ tâm tình Tạ Thanh Dao hiện tại cũng không tốt.
Xem ra chuyện cậu hỏi vấn đề không chọn thời cơ với điều này là có quan hệ. Hà Húc đang tự hỏi làm thế nào để vãn hồi cục diện thì điện thoại đột nhiên vang lên một chiếc đồng hồ nhắc nhở hơi xa lạ.
[Sinh nhật Đỗ Minh Vũ]
*Về sau mọi người nên chú ý một số suy nghĩ là em Húc ẻm tự não bổ suy luận ra, không phải Tạ tổng nghĩ như thế. Ổng bây giờ chính thức bị tình yêu che não rồi, nhưng quá khứ ổng tổn thương ẻm nhiều quá nên ổng làm cái gì ẻm cũng sẽ nghĩ theo hướng khác, sẽ dựa trên việc là ổng chỉ xem ẻm là thế thân mà kg phải tình yêu nhennnnnn*
Hà Húc bình thường không thích ỷ lại vào người khác, nhưng cậu lại biết lúc nào nên ỷ lại mà kiêu, tấm lòng của Tạ Thanh Dao cậu không cần, chỉ cần ở thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ cậu là tốt rồi.
Chịu đựng đến nửa đêm mới quay lại xong toàn bộ quảng cáo ngày hôm đó, Hà Húc ngáp ngủ vào trong xe, Loan Tụng cũng nhanh nhẹn lên xe cài dây an toàn, nghiêng đầu hỏi cậu: "Anh Húc, chúng ta về đâu?"
Hà Húc nhíu mày, động tác dừng lại, suy tư một lát rồi trả lời: "Về chỗ Tạ tổng đi."
Quét mặt vào cửa biệt thự, Hà Húc không kinh động Tạ Thanh Dao, trực tiếp tắm rửa trong phòng tắm lầu một, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì thay đồ đi ngủ, lúc này mới rón rén đi lên lầu hai.
Buổi tối lúc thấy Tạ Thanh Dao thì hắn cũng đã ở vào trạng thái hơi say, Hà Húc nghĩ lúc này hắn hẳn là đã ngủ, phòng ngừa vạn nhất vẫn là đi nhìn một chút, nếu Tạ Thanh Dao ngủ rồi, cậu liền trực tiếp ngủ ở lầu một, không đi ầm ĩ hắn.
Nghĩ vậy, Hà Húc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng không bật đèn, tối như mực. Xem ra Tạ Thanh Dao hẳn là đã ngủ, thấy thế Hà Húc chậm rãi lui ra cửa chuẩn bị rời đi, lại hoảng hốt nghe thấy phòng tắm có tiếng nước chảy.
Hà Húc đứng lại cẩn thận nghe, phòng tắm quả thật có tiếng nước chảy, không phải cậu nghe nhầm. Chẳng lẽ Tạ Thanh Dao lúc này còn đang tắm?
Hà Húc lại quay vào phòng, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến phòng tắm, tiếng nước cũng càng lúc càng rõ ràng. Cậu chần chừ một hồi, giơ tay gõ cửa kính: "Tạ tổng, ngài có ở đó không?"
Phòng tắm không bật đèn, ngoại trừ tiếng nước chảy ào ào không còn âm thanh nào khác, Hà Húc không nghe thấy bên trong có hồi âm, lần mò đẩy cửa phòng tắm ra.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Cơ hồ là trong nháy mắt lúc cửa mở, một bóng đen lóe tới trước mặt cậu, tiến tới với hơi nước mờ mịt, Hà Húc không kịp phản ứng, cũng đã bị Tạ Thanh Dao cả người ướt đẫm đẩy lên giường mấy bước.
Bàn tay nóng ẩm ngang ngược vội vàng xao động cởi bỏ áo ngủ trên người Hà Húc, Hà Húc cảm thấy đầu trống rỗng ngắn ngủi trong vòng hai giây, ngay sau đó thân thể theo thói quen phối hợp với động tác của hắn.
Vết nước đọng trên người Tạ Thanh Dao rơi xuống trên giường tạo thành hình thù bất quy tắc, mùi rượu nhàn nhạt theo hơi thở dâng lên cổ và vai Hà Húc, Hà Húc ngẩng đầu lên, Tạ Thanh Dao lại rất nhanh hôn lên yết hầu gian nan trượt lên trượt xuống của cậu.
Hành động thân mật đã lâu không thấy làm cho Tạ Thanh Dao rất nhớ nhung, nụ hôn của hắn thân mật rơi vào trên người Hà Húc, chọc cho Hà Húc nhịn không được khom người run rẩy.
Tuy rằng cách lần trước rất lâu rồi, nhưng hai người rốt cuộc đã quen thuộc đối phương, rất nhanh liền tiến vào giai đoạn chính.
Mây mưa qua đi, hai người cùng kiệt sức nằm phịch trên giường.
Hà Húc thở hổn hển tiêu hóa gánh nặng thân thể bởi vì phóng túng quá độ, không biết như thế nào lại đặc biệt muốn hút thuốc, nhưng trên người cậu không có, cậu cũng không muốn đi quản Tạ Thanh Dao.
"Tạch."
Ngọn lửa bùng lên chiếu sáng sườn mặt chảy mồ hôi ròng ròng của Hà Húc, Tạ Thanh Dao dựa vào đầu giường bật lửa, buồn bực không lên tiếng hút thuốc, bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Hà Húc vốn ngứa ngáy trong lòng, lúc này ngửi thấy mùi thuốc lá liền thèm càng lợi hại, vì thế chống đỡ thân thể đột nhiên tiến lại gần, khi Tạ Thanh Dao vừa mới chuẩn bị phun khói thì bịt miệng hắn lại, đem khói truyền đến chỗ mình.
Hà Húc nếm được mùi thuốc lá, cảm thấy mỹ mãn phun ra khói thuốc trong miệng, ánh mắt như hồ ly cười híp mắt cong lên một đường: "Thuốc tốt như vậy, đừng lãng phí."
Tạ Thanh Dao cau mày nhìn hành động này của cậu, hơi có chút không vui hỏi: "Nghiện nhiều như vậy từ khi nào?"
Hà Húc thấp giọng cười cười, thấy hắn không hút thuốc nữa, ngược lại tự mình lại gần hít một hơi, thoải mái thở ra mới chậm rãi trả lời: "Không nghiện lắm, chủ yếu là thích thôi."
"Đó còn không phải là nghiện sao?"
"Vậy thì đúng rồi. "Hà Húc cũng không muốn tranh luận, nếu Tạ Thanh Dao đã nhận định như vậy, cậu đơn giản liền trực tiếp đoạt lấy điếu thuốc trong tay hắn, ngồi dậy một mình hút sạch sẽ.
"Sau này đừng hút nữa, tổn hại thân thể."
"Còn anh thì sao? Anh cũng không tổn hại chính mình nữa?" Hà Húc hỏi ngược lại, trong phòng quá tối không thấy rõ vẻ mặt Tạ Thanh Dao thế nào, nhưng cậu cũng biết Tạ Thanh Dao nghe được câu hỏi của cậu sẽ không vui vẻ, suy nghĩ một chút vẫn quyết định không nên chọc hắn, vì thế hạ thấp thái độ của mình, dùng ngữ khí vừa bất đắc dĩ vừa phiền muộn nói: "Tôi biết ngài là vì tốt cho tôi, nhưng tôi dù sao cũng muốn yêu thích thứ gì đó..."*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*
Quả nhiên Tạ Thanh Dao chính là người ăn mềm không ăn cứng, Hà Húc mềm giọng, hắn liền không nổi giận. Dựa vào cảm giác sờ đầu Hà Húc, Tạ Thanh Dao tựa hồ thở dài, "Không phải em thích kiếm tiền sao, tôi dạy em kinh doanh."
Ánh mắt Hà Húc lập tức sáng lên, vội hỏi: "Thật sao?"
"Thật. "Tạ Thanh Dao trả lời rất nhanh, sau đó cũng đưa ra điều kiện của mình:" Chỉ là em phải đáp ứng tôi, không được làm tổn thương chính mình nữa."
"Ừ, được."
Hà Húc đắm chìm trong niềm vui sướng khi tương lai có thể xoay người làm chủ, mặc kệ Tạ Thanh Dao nói gì, một hồi lâu cậu mới biết Tạ Thanh Dao nói thế là có ý gì.
Điều này cũng không có gì đáng trách, nếu như cậu lại tùy tiện giày xéo thân thể, khuyết điểm trên người nhiều hơn, vậy thì không giống nữa.
Hà Húc đem lời này của Tạ Thanh Dao trở thành nhắc nhở, từ ngày đó về sau thật đúng là bắt đầu lưu ý đến cảm thụ thân thể, chiếu cố chính mình đến ngay cả khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Vốn tưởng rằng đêm hôm đó Tạ Thanh Dao cũng chỉ nói mà thôi, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau Tạ Thanh Dao bỏ thêm một cái bàn ở phòng làm việc của hắn, an bài cậu vào phòng làm việc của mình, thừa dịp thời gian rảnh rỗi dạy cậu một ít kiến thức quản lý kinh doanh.
Nói thật Hà Húc đối với những thứ này không cảm thấy hứng thú, nhưng vừa nghĩ tới điều này có lợi cho cậu thực hiện việc lấy lại tự do sau này, liền chợt cảm thấy cả người mình tràn ngập nhiệt tình.
Mặt khác hành vi khác thường đêm đó cũng giống như là hai người cùng ăn ý, ai cũng không có chọc thủng tầng cửa sổ bằng giấy kia, nhưng đều ngầm thừa nhận loại quan hệ đã khôi phục này.
Hà Húc bắt đầu tiếp tục chuẩn bị hai thứ kia trong túi, điện thoại di động luôn luôn mở, đảm bảo Tạ Thanh Dao có thể tìm được cậu bất cứ lúc nào, thậm chí lại chuẩn bị cân nhắc về ghi chú bắt chước Tề Nhạc mà mình đã tổng kết, cố gắng đạt tới từng chi tiết đều tận tâm tận ý.
Hà Húc đối với mình có tự tin tuyệt đối, cậu hiểu Tề Nhạc càng nhiều hơn hiểu chính mình, cậu diễn Tề Nhạc càng không có người có thể vượt qua cậu.
Ngồi trong phòng làm việc của Tạ Thanh Dao hai ba ngày, Hà Húc mới chậm chạp phát hiện cậu đã thật lâu không nhìn thấy bóng dáng Tiết Lạc, rốt cục có một ngày cậu nhịn không được, lúc ăn cơm trưa hỏi Tạ Thanh Dao một câu.
"Tôi phát hiện một chuyện, Tiết Lạc đi đâu rồi?"
"Ở nước ngoài. "Sau khi trả lời ngắn gọn, Tạ Thanh Dao phát hiện Hà Húc vẫn còn mờ mịt, vì thế bổ sung:" Ở cùng Tề Nhạc."
"À. "Hà Húc đáp, nhưng tâm tư đã không còn ở chuyện này nữa.
Tạ Thanh Dao gọi tên đầy đủ của Tề Nhạc, mà không gọi là A Nhạc, điều này chứng tỏ tâm tình Tạ Thanh Dao hiện tại cũng không tốt.
Xem ra chuyện cậu hỏi vấn đề không chọn thời cơ với điều này là có quan hệ. Hà Húc đang tự hỏi làm thế nào để vãn hồi cục diện thì điện thoại đột nhiên vang lên một chiếc đồng hồ nhắc nhở hơi xa lạ.
[Sinh nhật Đỗ Minh Vũ]
*Về sau mọi người nên chú ý một số suy nghĩ là em Húc ẻm tự não bổ suy luận ra, không phải Tạ tổng nghĩ như thế. Ổng bây giờ chính thức bị tình yêu che não rồi, nhưng quá khứ ổng tổn thương ẻm nhiều quá nên ổng làm cái gì ẻm cũng sẽ nghĩ theo hướng khác, sẽ dựa trên việc là ổng chỉ xem ẻm là thế thân mà kg phải tình yêu nhennnnnn*