Chương : 42
Từ lần trước bị Bạc Kha Nhiễm gặp lúc say rượu, đã thật lâu Bạc Lập không gọi điện thoại cho cô, càng miễn bàn gọi bọn họ về ăn cơm.
Bạc Kha Nhiễm nghĩ, đại khái là ông cảm thấy mất mặt đi.
Lúc trước đúng là cô rất sợ Bạc Lập, nhưng mỗi lần nhớ đến cảnh ông uống say vừa đi vừa mắng Thẩm Dữ, cô lại không nhịn được muốn cười to.
Mà đúng là cô đã bật cười, khiến A Miên đứng cạnh nhìn cô mấy lần.
"Kha Nhiễm tỷ, chị cười gì vậy?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía A Miên, nói:
"Cũng không có gì, nghĩ tới một việc rất buồn cười mà thôi."
A Miên a một tiếng, vừa định hỏi là chuyện gì.
"Kha Nhiễm, Kha Nhiễm."
Cố Hựu gọi tên cô, đi nhanh về phía này.
"Làm sao vậy?" Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía Cố Hựu.
Cố Hựu gật đầu chào A Miên đứng cạnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, thuận tay đưa cho cô một màu bình giữ nhiệt màu đen.
Bạc Kha Nhiễm mở to hai mắt nhìn.
Bình giữ nhiệt màu đen này...... sao lại giống...... như của Thẩm Dữ......
Cố Hựu liếc mắt một cái liền nhìn ra cô nghĩ gì, anh ta đẩy đẩy bình giữ nhiệt về phía cô, sau đó lại nhướng mày về phía Thẩm Dữ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
"Có phải anh đã biết......"
Em cùng Thẩm Dữ......
"Ơ?"
Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong, Cố Hựu liền lập tức đứng dậy, xua tay chạy đi.
"Không biết, anh cái gì cũng không biết."
Nói xong, Cố Hựu chạy đi đầu cũng không quay lại.
Biết cái gì?
Anh ta sẽ không nói mình biết Thẩm Dữ và Bạc Kha Nhiễm đang bí mật yêu đương.
Bọn họ có quan hệ gì?
Anh ta thật sự không biết!!!
Bạc Kha Nhiễm có chút mờ mịt, cô còn chưa nói biết chuyện gì đâu?
Sao anh ta đã khẳng định mình không biết?
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày, sự tình không hề đơn giản.
Ánh mắt cô dừng lại trên bình giữ nhiệt mà Cố Hựu đưa đến, duỗi tay cầm lấy bình giữ nhiệt, vừa mở nắp bình, mùi thơm của đường đỏ sơn tra liền bay ra.
Đường đỏ sơn tra???
Bạc Kha Nhiễm có chút không hiểu, sao Thẩm Dữ lại chuẩn bị nước đường đỏ sơn tra cho cô.
Đang lúc cô ngây ngốc không hiểu gì, điện thoại trên mặt bàn khẽ rung.
Là tin nhắn wechat Thẩm Dữ gửi.
"Hôm nay ngày 20."
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt, hai giây sau mới phản ứng lại, sau khi hiểu rõ, hai má cô lập tức ửng đỏ.
Gần đây cảnh quay của cô tương đối nhiều, vội vội vàng vàng nên quên mất cả kỳ sinh lý của mình.
Nhưng mà người này lại nhớ rất rõ.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại thấy vô cùng cảm động.
A Miên nhìn hai má Bạc Kha Nhiễm đỏ hây hây, khẽ cong môi, nói
"Thẩm Đạo thật quá chu......"
"Hư."
Bạc Kha Nhiễm đem ngón tay che miệng, sau đó nhìn bốn phía xung quang, thấy mọi người ai cũng bận rộn công tác không để ý đến nơi này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này A Miên cũng mới ý thức được hành động vừa rồi có chút không kiêng nể gì, theo bản năng nhanh tay che miệng lại.
Tất cả mọi người đều vội vàng làm việc, chắc không có ai nghe được đâu?
A Miên nhích lại gần Bạc Kha Nhiễm, đè thấp giọng, dùng thanh âm nhỏ nhất hai người có thể nghe, nói.
"Kha Nhiễm tỷ, Thẩm Đạo đối với chị thật tốt."
Bạc Kha Nhiễm cười cười, cọ cọ bình giữ nhiệt trong tay, gật đầu tán đồng.
Thẩm Dữ xác thực đối với cô vô cùng tốt, tốt đến mức khiến cô được sủng mà kiêu.
"Có thể tự mình chuẩn bị đường đỏ sơn tra cho chị, đủ để khẳng định anh ấy rất yêu chị."
Lời này của A Miên quả thực chạm đến tâm Bạc Kha Nhiễm, nghe xong, khóe miệng không bỏ xuống được.
=========
Thời gian thực mau, bất tri bất giác đã hai tháng trôi qua, thêm nửa tháng nữa, cuối cùng Cung Phi cũng tuyên bố đóng máy.
Thanh âm của Thẩm Dữ xuyên qua loa nhỏ vang khắp phim trường, trong nháy mắt không khí trên phim trường liền sôi trào, hốc mắt có chút ướt.
Lát nữa còn phải tham gia tiệc đóng máy, Bạc Kha Nhiễm liền đi theo Miniu đi về phòng hóa trang tháo trang sức.
Miniu giúp cô tẩy trang son phấn, bỏ một tầng son phấn này đi, khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm trở nên vô cùng thanh tú.
Đang lúc Miniu chuẩn bị giúp cô tháo trang sức, Thẩm Dữ đi vào.
"Thẩm Đạo."
Thẩm Dữ gật đầu chào Miniu, ánh mắt dừng lại trên đồ trang sức trên đầu Bạc Kha Nhiễm.
"Để tôi làm cho." Anh nói với Miniu.
Miniu là người thức thời, cô cười cười gật đầu, sau đó đi ra ngoài phòng hóa trang.
Cô không muốn ở lại chỗ này ăn cẩu lương.
Miniu đi rồi, trong phòng hóa trang chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Dữ đi đến phía sau Bạc Kha Nhiễm, hai tay anh để trên bả vai cô, Bạc Kha Nhiễm làm cảm thấy cả người thả lỏng không ít.
Cô ngày càng ỷ lại vào Thẩm Dữ, khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Anh duỗi tay nhéo nhéo má cô, xúc cảm trên tay vẫn như lúc trước.
Bạc Kha Nhiễm nhìn trong gương, thấy cả khuôn mặt đều bị anh nhéo đến biến hình, vô cùng bất mãn mà duỗi tay chụp lấy mu bàn tay anh.
"Không được nhéo mặt em."
Thẩm Dữ cười, "Em không cho anh nhéo mặt em, anh liền không thể nhéo mặt em sao?"
Bạc Kha Nhiễm trừng anh, chuyện kia đã qua bao lâu, anh còn nhớ sao, mà anh còn nhéo cả môi cô nữa.
Trả giá cũng thật lớn mà!!!
Thẩm Dữ nhìn cô vô cùng khí thế trừng mắt nhìn mình, lại lần nữa nhéo mặt cô thêm chút nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà buông ra.
Bạc Kha Nhiễm phát bực, muốn xoay người đánh anh, tay còn chưa làm gì đã bị Thẩm Dữ cầm lấy.
Cô muốn thu tay lại, nhưng mà càng bị anh nắm chặt hơn.
Anh nắm tay cô đến sát bên miệng, nhẹ nhàng hôn.
"Để anh giúp em tháo đồ trang sức."
Hôn mu bàn tay cô xong, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm bị đôi mắt này của anh mê hoặc, quên mất mình muốn làm gì, cô gật đầu đáp lại, sau đó ngồi thẳng người trước gương trang điểm.
Từ trong gương, cô nhìn thấy anh hơi rũ mắt, biểu tình yên lặng mà ôn hòa, khóe môi khẽ cong, ngón tay thon dài nắm lấy trâm cài màu ngân bạch, nhẹ nhàng gỡ xuống.
Bạc Kha Nhiễm có chút ngây người.
Cô theo bản năng nhìn thoáng qua ngón tay mình.
Nhìn qua, cô càng cảm thấy đôi tay của Thẩm Dữ chính là kiệt tác.
"Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?"
Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm trong gương, phát hiện ánh mắt của cô không chút lo âu, thực rõ ràng, cô đang thất thần.
Anh vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm liền hoàn hoàn, từ trong gương, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Không có gì."
Qua một lúc lâu, cô mới biết, Thẩm Dữ đã đem toàn bộ đồ trên đầu cô tháo xuống để trên mặt bàn.
Thẩm Dữ xoa xoa cái trán cô.
"Em đi thay quần áo đi, lát nữa còn đi ăn cơm."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
Sau khi ra ngoài Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm vào phòng thay quần áo, nhanh chóng thay đổi quần áo thường ngày của mình.
===========
Tiệc đóng máy tổ chức ở khách sạn Phượng Hoàng.
Sau khi kết thúc, một đám người lục tục kéo về khách sạn Phượng Hoàng, khi đi qua mấy đoàn phim khác, tất cả mọi người đều nhìn nhân viên đoàn phim Cung Phi với ánh mắt hâm mộ.
Rốt cuộc chỉ khi trải qua cuộc sống trên phim trường, mới biết được công việc không hề dễ dàng chút nào.
Thời điểm các cô đến, trong phòng cơ bản đã ngồi kín, bởi vì các cô ngồi cùng bàn với tổ đạo diễn, nên bàn thứ nhất vừa lúc vẫn còn trống mấy cái ghế.
Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, lại bỗng nhiên phát hiện, Thẩm Dữ cư nhiên quang minh chính đại cười với cô!
Cô theo bản năng tránh đi.
Để tránh hiềm nghi, cô nhìn trúng cái ghế thứ năm, vừa lúc cách Thẩm Dữ xa nhất, cô vừa mới nâng bước chân đi qua, Lục Hi Hoà bên cạnh đã nhanh chóng ngồi xuống.
"Ai, vị trí này khá tốt, ngồi thật là thoải mái."
Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại, cô ngơ ngác nhìn Lục Hi Hoà.
"Cô nhìn tôi làm gì, không phải còn vị trí khác sao?"
Bạc Kha Nhiễm, "............"
Cô bước về phía trước một bước, vừa định ngồi xuống, trên mặt ghế màu nâu thình lình xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn.
"Ai, không được, vị trí này có người ngồi rồi, Đường Trí Lăng lập tức sẽ tới đây."
Đang nói chuyện, Đường Trí Lăng vừa vặn đẩy cửa tiến vào, bên cạnh anh ta còn có Cố Hựu.
"Lão Đường, mau tới đây, nơi này." Lục Hi Hòa vẫy tay gọi Đường Trí Lăng.
Đường Trí Lăng đi tới, anh ta nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đứng chỗ này, vừa ngồi xuống, vừa nghi hoặc hỏi cô.
"Kha Nhiễm, cô làm sao vậy?"
Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng lắc đầu.
Cô cho rằng cô chiếm hai chỗ này, tôi không còn chỗ ngồi sao, tôi còn có thể ngồi......
Bạc Kha Nhiễm quay đầu liền nhìn thấy Cố Hựu đang vẫy vẫy tay gọi mình.
"Kha Nhiễm, ngồi xuống đây, đừng đứng." Cố Hựu vỗ vỗ ghế bên trái mình.
Mà bên trái chiếc ghế đó đúng là Thẩm Dữ.
Lúc này anh đang nhìn cô, trên mặt cười như không cười.
"Kha Nhiễm, cô có ý kiến với tôi sao?"
Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói gì, liền nghe thấy Thẩm Dữ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm, "???"
Người này tuyệt đối cố ý!
Thẩm Dữ thốt ra lời này, mấy người ngồi cạnh Thẩm Dữ lập tức quay sang nhìn.
Sắc mặt Bạc Kha Nhiễm cứng đờ, có chút xấu hổ, cô lập tức lắc đầu, xua tay đáp.
"Không có không có, sao có thể như vậy chứ?"
Anh hỏi cô như vậy, cô nào dám nói có.
Cố ý!
"Không có là tốt, vậy cô ngồi chỗ này."
Thẩm Dữ rũ mắt nhìn thoáng chiếc ghế duy nhất còn trống, nói.
"Vâng."
"Cám ơn Thẩm đạo."
Bạc Kha Nhiễm cười cười gật đầu đáp lại.
Thẩm Dữ nhìn bộ dạng Bạc Kha Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói, nhấp môi cười.
"Không cần khách khí."
Bạc Kha Nhiễm nghĩ, đại khái là ông cảm thấy mất mặt đi.
Lúc trước đúng là cô rất sợ Bạc Lập, nhưng mỗi lần nhớ đến cảnh ông uống say vừa đi vừa mắng Thẩm Dữ, cô lại không nhịn được muốn cười to.
Mà đúng là cô đã bật cười, khiến A Miên đứng cạnh nhìn cô mấy lần.
"Kha Nhiễm tỷ, chị cười gì vậy?"
Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía A Miên, nói:
"Cũng không có gì, nghĩ tới một việc rất buồn cười mà thôi."
A Miên a một tiếng, vừa định hỏi là chuyện gì.
"Kha Nhiễm, Kha Nhiễm."
Cố Hựu gọi tên cô, đi nhanh về phía này.
"Làm sao vậy?" Bạc Kha Nhiễm nhìn về phía Cố Hựu.
Cố Hựu gật đầu chào A Miên đứng cạnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, thuận tay đưa cho cô một màu bình giữ nhiệt màu đen.
Bạc Kha Nhiễm mở to hai mắt nhìn.
Bình giữ nhiệt màu đen này...... sao lại giống...... như của Thẩm Dữ......
Cố Hựu liếc mắt một cái liền nhìn ra cô nghĩ gì, anh ta đẩy đẩy bình giữ nhiệt về phía cô, sau đó lại nhướng mày về phía Thẩm Dữ, ý tứ vô cùng rõ ràng.
"Có phải anh đã biết......"
Em cùng Thẩm Dữ......
"Ơ?"
Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói xong, Cố Hựu liền lập tức đứng dậy, xua tay chạy đi.
"Không biết, anh cái gì cũng không biết."
Nói xong, Cố Hựu chạy đi đầu cũng không quay lại.
Biết cái gì?
Anh ta sẽ không nói mình biết Thẩm Dữ và Bạc Kha Nhiễm đang bí mật yêu đương.
Bọn họ có quan hệ gì?
Anh ta thật sự không biết!!!
Bạc Kha Nhiễm có chút mờ mịt, cô còn chưa nói biết chuyện gì đâu?
Sao anh ta đã khẳng định mình không biết?
Bạc Kha Nhiễm nhíu mày, sự tình không hề đơn giản.
Ánh mắt cô dừng lại trên bình giữ nhiệt mà Cố Hựu đưa đến, duỗi tay cầm lấy bình giữ nhiệt, vừa mở nắp bình, mùi thơm của đường đỏ sơn tra liền bay ra.
Đường đỏ sơn tra???
Bạc Kha Nhiễm có chút không hiểu, sao Thẩm Dữ lại chuẩn bị nước đường đỏ sơn tra cho cô.
Đang lúc cô ngây ngốc không hiểu gì, điện thoại trên mặt bàn khẽ rung.
Là tin nhắn wechat Thẩm Dữ gửi.
"Hôm nay ngày 20."
Bạc Kha Nhiễm sửng sốt, hai giây sau mới phản ứng lại, sau khi hiểu rõ, hai má cô lập tức ửng đỏ.
Gần đây cảnh quay của cô tương đối nhiều, vội vội vàng vàng nên quên mất cả kỳ sinh lý của mình.
Nhưng mà người này lại nhớ rất rõ.
Bạc Kha Nhiễm cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng lại thấy vô cùng cảm động.
A Miên nhìn hai má Bạc Kha Nhiễm đỏ hây hây, khẽ cong môi, nói
"Thẩm Đạo thật quá chu......"
"Hư."
Bạc Kha Nhiễm đem ngón tay che miệng, sau đó nhìn bốn phía xung quang, thấy mọi người ai cũng bận rộn công tác không để ý đến nơi này, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này A Miên cũng mới ý thức được hành động vừa rồi có chút không kiêng nể gì, theo bản năng nhanh tay che miệng lại.
Tất cả mọi người đều vội vàng làm việc, chắc không có ai nghe được đâu?
A Miên nhích lại gần Bạc Kha Nhiễm, đè thấp giọng, dùng thanh âm nhỏ nhất hai người có thể nghe, nói.
"Kha Nhiễm tỷ, Thẩm Đạo đối với chị thật tốt."
Bạc Kha Nhiễm cười cười, cọ cọ bình giữ nhiệt trong tay, gật đầu tán đồng.
Thẩm Dữ xác thực đối với cô vô cùng tốt, tốt đến mức khiến cô được sủng mà kiêu.
"Có thể tự mình chuẩn bị đường đỏ sơn tra cho chị, đủ để khẳng định anh ấy rất yêu chị."
Lời này của A Miên quả thực chạm đến tâm Bạc Kha Nhiễm, nghe xong, khóe miệng không bỏ xuống được.
=========
Thời gian thực mau, bất tri bất giác đã hai tháng trôi qua, thêm nửa tháng nữa, cuối cùng Cung Phi cũng tuyên bố đóng máy.
Thanh âm của Thẩm Dữ xuyên qua loa nhỏ vang khắp phim trường, trong nháy mắt không khí trên phim trường liền sôi trào, hốc mắt có chút ướt.
Lát nữa còn phải tham gia tiệc đóng máy, Bạc Kha Nhiễm liền đi theo Miniu đi về phòng hóa trang tháo trang sức.
Miniu giúp cô tẩy trang son phấn, bỏ một tầng son phấn này đi, khuôn mặt Bạc Kha Nhiễm trở nên vô cùng thanh tú.
Đang lúc Miniu chuẩn bị giúp cô tháo trang sức, Thẩm Dữ đi vào.
"Thẩm Đạo."
Thẩm Dữ gật đầu chào Miniu, ánh mắt dừng lại trên đồ trang sức trên đầu Bạc Kha Nhiễm.
"Để tôi làm cho." Anh nói với Miniu.
Miniu là người thức thời, cô cười cười gật đầu, sau đó đi ra ngoài phòng hóa trang.
Cô không muốn ở lại chỗ này ăn cẩu lương.
Miniu đi rồi, trong phòng hóa trang chỉ có hai người bọn họ, Thẩm Dữ đi đến phía sau Bạc Kha Nhiễm, hai tay anh để trên bả vai cô, Bạc Kha Nhiễm làm cảm thấy cả người thả lỏng không ít.
Cô ngày càng ỷ lại vào Thẩm Dữ, khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Anh duỗi tay nhéo nhéo má cô, xúc cảm trên tay vẫn như lúc trước.
Bạc Kha Nhiễm nhìn trong gương, thấy cả khuôn mặt đều bị anh nhéo đến biến hình, vô cùng bất mãn mà duỗi tay chụp lấy mu bàn tay anh.
"Không được nhéo mặt em."
Thẩm Dữ cười, "Em không cho anh nhéo mặt em, anh liền không thể nhéo mặt em sao?"
Bạc Kha Nhiễm trừng anh, chuyện kia đã qua bao lâu, anh còn nhớ sao, mà anh còn nhéo cả môi cô nữa.
Trả giá cũng thật lớn mà!!!
Thẩm Dữ nhìn cô vô cùng khí thế trừng mắt nhìn mình, lại lần nữa nhéo mặt cô thêm chút nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà buông ra.
Bạc Kha Nhiễm phát bực, muốn xoay người đánh anh, tay còn chưa làm gì đã bị Thẩm Dữ cầm lấy.
Cô muốn thu tay lại, nhưng mà càng bị anh nắm chặt hơn.
Anh nắm tay cô đến sát bên miệng, nhẹ nhàng hôn.
"Để anh giúp em tháo đồ trang sức."
Hôn mu bàn tay cô xong, anh ngẩng đầu nhìn cô.
Bạc Kha Nhiễm bị đôi mắt này của anh mê hoặc, quên mất mình muốn làm gì, cô gật đầu đáp lại, sau đó ngồi thẳng người trước gương trang điểm.
Từ trong gương, cô nhìn thấy anh hơi rũ mắt, biểu tình yên lặng mà ôn hòa, khóe môi khẽ cong, ngón tay thon dài nắm lấy trâm cài màu ngân bạch, nhẹ nhàng gỡ xuống.
Bạc Kha Nhiễm có chút ngây người.
Cô theo bản năng nhìn thoáng qua ngón tay mình.
Nhìn qua, cô càng cảm thấy đôi tay của Thẩm Dữ chính là kiệt tác.
"Nghĩ gì mà ngẩn người vậy?"
Thẩm Dữ ngẩng đầu nhìn Bạc Kha Nhiễm trong gương, phát hiện ánh mắt của cô không chút lo âu, thực rõ ràng, cô đang thất thần.
Anh vừa dứt lời, Bạc Kha Nhiễm liền hoàn hoàn, từ trong gương, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Không có gì."
Qua một lúc lâu, cô mới biết, Thẩm Dữ đã đem toàn bộ đồ trên đầu cô tháo xuống để trên mặt bàn.
Thẩm Dữ xoa xoa cái trán cô.
"Em đi thay quần áo đi, lát nữa còn đi ăn cơm."
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
Sau khi ra ngoài Thẩm Dữ, Bạc Kha Nhiễm vào phòng thay quần áo, nhanh chóng thay đổi quần áo thường ngày của mình.
===========
Tiệc đóng máy tổ chức ở khách sạn Phượng Hoàng.
Sau khi kết thúc, một đám người lục tục kéo về khách sạn Phượng Hoàng, khi đi qua mấy đoàn phim khác, tất cả mọi người đều nhìn nhân viên đoàn phim Cung Phi với ánh mắt hâm mộ.
Rốt cuộc chỉ khi trải qua cuộc sống trên phim trường, mới biết được công việc không hề dễ dàng chút nào.
Thời điểm các cô đến, trong phòng cơ bản đã ngồi kín, bởi vì các cô ngồi cùng bàn với tổ đạo diễn, nên bàn thứ nhất vừa lúc vẫn còn trống mấy cái ghế.
Bạc Kha Nhiễm bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Thẩm Dữ, lại bỗng nhiên phát hiện, Thẩm Dữ cư nhiên quang minh chính đại cười với cô!
Cô theo bản năng tránh đi.
Để tránh hiềm nghi, cô nhìn trúng cái ghế thứ năm, vừa lúc cách Thẩm Dữ xa nhất, cô vừa mới nâng bước chân đi qua, Lục Hi Hoà bên cạnh đã nhanh chóng ngồi xuống.
"Ai, vị trí này khá tốt, ngồi thật là thoải mái."
Bạc Kha Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại, cô ngơ ngác nhìn Lục Hi Hoà.
"Cô nhìn tôi làm gì, không phải còn vị trí khác sao?"
Bạc Kha Nhiễm, "............"
Cô bước về phía trước một bước, vừa định ngồi xuống, trên mặt ghế màu nâu thình lình xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn.
"Ai, không được, vị trí này có người ngồi rồi, Đường Trí Lăng lập tức sẽ tới đây."
Đang nói chuyện, Đường Trí Lăng vừa vặn đẩy cửa tiến vào, bên cạnh anh ta còn có Cố Hựu.
"Lão Đường, mau tới đây, nơi này." Lục Hi Hòa vẫy tay gọi Đường Trí Lăng.
Đường Trí Lăng đi tới, anh ta nhìn Bạc Kha Nhiễm đang đứng chỗ này, vừa ngồi xuống, vừa nghi hoặc hỏi cô.
"Kha Nhiễm, cô làm sao vậy?"
Bạc Kha Nhiễm ngượng ngùng lắc đầu.
Cô cho rằng cô chiếm hai chỗ này, tôi không còn chỗ ngồi sao, tôi còn có thể ngồi......
Bạc Kha Nhiễm quay đầu liền nhìn thấy Cố Hựu đang vẫy vẫy tay gọi mình.
"Kha Nhiễm, ngồi xuống đây, đừng đứng." Cố Hựu vỗ vỗ ghế bên trái mình.
Mà bên trái chiếc ghế đó đúng là Thẩm Dữ.
Lúc này anh đang nhìn cô, trên mặt cười như không cười.
"Kha Nhiễm, cô có ý kiến với tôi sao?"
Bạc Kha Nhiễm còn chưa nói gì, liền nghe thấy Thẩm Dữ hỏi.
Bạc Kha Nhiễm, "???"
Người này tuyệt đối cố ý!
Thẩm Dữ thốt ra lời này, mấy người ngồi cạnh Thẩm Dữ lập tức quay sang nhìn.
Sắc mặt Bạc Kha Nhiễm cứng đờ, có chút xấu hổ, cô lập tức lắc đầu, xua tay đáp.
"Không có không có, sao có thể như vậy chứ?"
Anh hỏi cô như vậy, cô nào dám nói có.
Cố ý!
"Không có là tốt, vậy cô ngồi chỗ này."
Thẩm Dữ rũ mắt nhìn thoáng chiếc ghế duy nhất còn trống, nói.
"Vâng."
"Cám ơn Thẩm đạo."
Bạc Kha Nhiễm cười cười gật đầu đáp lại.
Thẩm Dữ nhìn bộ dạng Bạc Kha Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nói, nhấp môi cười.
"Không cần khách khí."